Chương 417: Anh tới đón tiếp tôi sao?
Nhật Đồng
29/04/2021
Kim Tuyết Mai nghe vậy đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu nói: “Cao Phong, chúng ta đừng ở đây tự làm xấu mặt nữa, nhanh về thôi.”
Tuy nhiên, Cao Phong lại thản nhiên, xua tay nói: “Chuyện anh đã hứa với em, thì anh nhất định sẽ làm được.”
“Ngoài ra, em hãy nhớ rằng những chuyện người khác không làm được, không có nghĩa là chồng em cũng không làm được." Giọng điệu của Cao Phong vô cùng tự tin.
"Nhưng..." Kim Tuyết Mai muốn nói gì đó, nhưng bị Cao Phong cắt ngang.
“Đừng nhưng nhị gì cả, hãy nghe lời anh." Giọng điệu của Cao Phong nhàn nhạt độc đoán nhưng chân thật đáng tin.
Kim Tuyết Mai không biết nói gì thêm, chỉ có thể cúi thấp đầu dưới ánh mắt cười chế giễu của những người xung quanh.
Trước cổng quán bar Oriental Jade, càng lúc càng có nhiều xe đậu.
Họ đều nghe nói, tối nay quán bar Oriental Jade đã được người ta đặt bao hết.
Nhưng có một đám người chạy xe sidercar dõi theo từng tí thông tin và rõ mồn một chuyện ở quán bar.
Những người này cũng quá nhàn nhã, cứ rảnh không lại ngồi một bên châm điếu thuốc rồi lẳng lặng hóng chuyện, đến khi Cao Phong xuất hiện.
"Kit." Xe sidercar đến trước quán bar, lúc phanh lại có tiếng ồn của khung xe.
Nhân viên của quán bar Oriental Jade, giật mình trong giây lát. Quán bar này đã hoạt động hơn mười năm, lần đầu tiên có xe sidercar chạy đến đây.
Dù là giao hàng đến quán bar, cũng phải là một chiếc xe van, và còn phải đi vòng từ cửa sau quán bar.
Chiếc xe sidercar tàn tạ này... thật khiến người khác không khỏi chú ý.
“Đi đi, làm gì thế hả? Không được nhặt rác ở đây." Hai bảo vệ vội vàng tiến tới, đuổi Cao Phong đi.
Đùa hả, tối nay họ phải đón tiếp một nhân vật tầm cỡ cơ đấy!
Nếu chiếc xe sidercar này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nhân vật tầm cỡ kia, thì họ cũng phải cuốn gói ra đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người phía sau đều bật cười ha ha.
Mặt Kim Tuyết Mai lại thêm đỏ bừng, trong lòng đầy xấu hổ, thậm chí còn không dám bước xuống xe.
Nhưng Cao Phong lại giống như không nghe thấy lời nói của bảo vệ, thay vì quay xe rời đi thì anh lại bước xuống xe.
Lúc này, tấm thảm đỏ chói mắt kia chỉ cách Cao Phong vài bước.
"Tuyết Mai, xuống thôi em." Cao Phong đưa hai tay về phía Kim Tuyết Mai như trong truyện cổ tích, hoàng tử đưa tay đỡ công chúa.
"Em." Kim Tuyết Mai ngồi trong thùng xe sidercar, vẻ mặt lo lắng.
"Hãy tin anh” Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai với ánh mắt kiên định.
Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong dò xét trong giây lát, sau đó vô thức đưa tay cho Cao Phong dìu đỡ xuống хе.
“Tôi nói cái người này, nghe không hiểu hay sao hả? Không được phép đỗ xe ở đây, đặc biệt là chiếc sidercar của anh." Bảo vệ có chút nóng nảy.
Nhưng Cao Phong vẫn giống như không nghe thấy lời của anh ta.
“Tuyết Mai, ba năm trước không ai đến chúc mừng hôn lễ của chúng ta, tổ chức cũng rất sơ sài... nhưng không sao, sau này anh sẽ từ từ bù đắp cho em những thứ đó.”
"Anh biết, trong lòng em vẫn luôn mơ về thảm đỏ, vậy thì hôm nay, anh sẽ dẫn em đi qua thảm đỏ một lần."
“Và anh cũng biết, em muốn tình cảm của chúng ta nhận được sự chấp thuận và chúc phúc của nhà họ Kim! Hãy tin ở anh, họ sẽ làm như vậy, sau này anh sẽ khiến họ và bà cụ Kim, thật lòng chúc phúc cho chúng ta."
Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh, nhưng những lời này lại khiến Kim Tuyết Mai run rẩy, yếu đuối.
Hóa ra, Cao Phong chưa từng quên những gì đã trải qua, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hóa ra... anh vẫn luôn biết được ý nghĩ của cô và đang nỗ lực vì nó...
“Dạ!” Kim Tuyết Mai gật đầu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt xúc động của mình.
Lúc này, Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ngay cả những ánh mắt cười chế giễu của những người xung quanh, Kim Tuyết Mai cũng không quan tâm, cô bằng lòng nắm tay Cao Phong, cùng nhau bước lên thảm đỏ.
Dù cho người khác có chế giễu, nghi vấn hay thậm chí là khinh thường, chỉ cần hai người hiểu nhau là đủ.
“Tôi nói hai người biết, hôm nay quán bar đã được đặt bao hết, dù có tiền cũng không thể ở được, mời về cho!" Bảo vệ nhíu mày khi nói đến đây.
Nếu hai người Cao Phong còn không rời đi, vậy họ sẽ phải đuổi người đi.
"Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội, tôi muốn cùng anh ấy mượn tấm thảm đỏ này một lúc, có được không?”
Kim Tuyết Mai ngoảnh đầu lại, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không tả được, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn nhìn bảo vệ.
Cao Phong vô cùng ngạc nhiên, vì mong muốn giữa hai người, một cô gái có cá tính mạnh mẽ như Kim Tuyết Mai, lại có sẵn lòng từ bỏ thể diện để cầu xin người khác?
Bảo vệ cũng hơi sững sờ một hồi, trước một cô gái đẹp như Kim Tuyết Mai, thật sự khiến người ta khó lòng khước từ.
Nếu là ngày thường, bảo vệ sẽ không ngại tác thành nguyện vọng của họ.
Tuy nhiên, tối nay sự việc vô cùng hệ trọng, cho nên tuyệt đối không thể.
"Xin lỗi, không thể được.” Bảo vệ trầm giọng đáp.
"Hahaha! Tôi nghe được gì mà, họ lại có thể nghĩ tới chuyện cầu xin người ta cho họ đi trên thảm đỏ một lần?" Người thanh niên đi xe hãng BMW cất tiếng cười to.
"Là tôi đã say, hay đây là trò đùa gì vậy? Có phải là lúc kết hôn không được đi qua, bây giờ muốn trải nghiệm một chút không?"
“Mọi người nhìn xem, anh ta đi một chiếc xe sidercar trông rách nát, đoán chừng lúc kết hôn anh ta cũng dùng xe sidercar rước dâu, bước trên thảm đỏ đan bằng len!”
"Tôi cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ, xinh đẹp thế kia, sao không tùy ý tìm một người giàu có?"
Phía sau họ là sự chế giễu của mọi người, bên cạnh là sự xua đuổi của bảo vệ, và ánh mắt chế giễu của mười mấy cô nhân viên xinh đẹp mặc sườn xám đứng chào đón khách trước cửa quán bar.
Cao Phong đem tất cả những điều này thu vào tầm mắt, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay của Kim Tuyết Mai.
“Giúp tôi gọi quản lý của các người ra đây." Cao Phong lạnh nhạt nói.
“Gọi quản lý nào hả?” Bảo vệ hoàn toàn mất đi kiên nhẫn thẳng thừng nói: “Hôm nay có gọi ai đến cũng vô ích, cho dù là Kim Hồng Vũ, cậu cả nhà họ Kim của xí nghiệp Kim Thiên đến, cũng không được bước trên tấm thảm đỏ này!"
“Đúng vậy, các người mau đi đi, địa vị của nhân vật lớn đêm nay, các người khó có thể tưởng tượng nổi” Một bảo vệ khác cũng trầm giọng nói.
Hai bảo vệ nói xong, liền xông lên đuổi người, một người trong bọn họ đã trực tiếp đẩy xe sidercar của Cao Phong.
Tuy nhiên, Cao Phong lại thản nhiên, xua tay nói: “Chuyện anh đã hứa với em, thì anh nhất định sẽ làm được.”
“Ngoài ra, em hãy nhớ rằng những chuyện người khác không làm được, không có nghĩa là chồng em cũng không làm được." Giọng điệu của Cao Phong vô cùng tự tin.
"Nhưng..." Kim Tuyết Mai muốn nói gì đó, nhưng bị Cao Phong cắt ngang.
“Đừng nhưng nhị gì cả, hãy nghe lời anh." Giọng điệu của Cao Phong nhàn nhạt độc đoán nhưng chân thật đáng tin.
Kim Tuyết Mai không biết nói gì thêm, chỉ có thể cúi thấp đầu dưới ánh mắt cười chế giễu của những người xung quanh.
Trước cổng quán bar Oriental Jade, càng lúc càng có nhiều xe đậu.
Họ đều nghe nói, tối nay quán bar Oriental Jade đã được người ta đặt bao hết.
Nhưng có một đám người chạy xe sidercar dõi theo từng tí thông tin và rõ mồn một chuyện ở quán bar.
Những người này cũng quá nhàn nhã, cứ rảnh không lại ngồi một bên châm điếu thuốc rồi lẳng lặng hóng chuyện, đến khi Cao Phong xuất hiện.
"Kit." Xe sidercar đến trước quán bar, lúc phanh lại có tiếng ồn của khung xe.
Nhân viên của quán bar Oriental Jade, giật mình trong giây lát. Quán bar này đã hoạt động hơn mười năm, lần đầu tiên có xe sidercar chạy đến đây.
Dù là giao hàng đến quán bar, cũng phải là một chiếc xe van, và còn phải đi vòng từ cửa sau quán bar.
Chiếc xe sidercar tàn tạ này... thật khiến người khác không khỏi chú ý.
“Đi đi, làm gì thế hả? Không được nhặt rác ở đây." Hai bảo vệ vội vàng tiến tới, đuổi Cao Phong đi.
Đùa hả, tối nay họ phải đón tiếp một nhân vật tầm cỡ cơ đấy!
Nếu chiếc xe sidercar này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nhân vật tầm cỡ kia, thì họ cũng phải cuốn gói ra đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người phía sau đều bật cười ha ha.
Mặt Kim Tuyết Mai lại thêm đỏ bừng, trong lòng đầy xấu hổ, thậm chí còn không dám bước xuống xe.
Nhưng Cao Phong lại giống như không nghe thấy lời nói của bảo vệ, thay vì quay xe rời đi thì anh lại bước xuống xe.
Lúc này, tấm thảm đỏ chói mắt kia chỉ cách Cao Phong vài bước.
"Tuyết Mai, xuống thôi em." Cao Phong đưa hai tay về phía Kim Tuyết Mai như trong truyện cổ tích, hoàng tử đưa tay đỡ công chúa.
"Em." Kim Tuyết Mai ngồi trong thùng xe sidercar, vẻ mặt lo lắng.
"Hãy tin anh” Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai với ánh mắt kiên định.
Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong dò xét trong giây lát, sau đó vô thức đưa tay cho Cao Phong dìu đỡ xuống хе.
“Tôi nói cái người này, nghe không hiểu hay sao hả? Không được phép đỗ xe ở đây, đặc biệt là chiếc sidercar của anh." Bảo vệ có chút nóng nảy.
Nhưng Cao Phong vẫn giống như không nghe thấy lời của anh ta.
“Tuyết Mai, ba năm trước không ai đến chúc mừng hôn lễ của chúng ta, tổ chức cũng rất sơ sài... nhưng không sao, sau này anh sẽ từ từ bù đắp cho em những thứ đó.”
"Anh biết, trong lòng em vẫn luôn mơ về thảm đỏ, vậy thì hôm nay, anh sẽ dẫn em đi qua thảm đỏ một lần."
“Và anh cũng biết, em muốn tình cảm của chúng ta nhận được sự chấp thuận và chúc phúc của nhà họ Kim! Hãy tin ở anh, họ sẽ làm như vậy, sau này anh sẽ khiến họ và bà cụ Kim, thật lòng chúc phúc cho chúng ta."
Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh, nhưng những lời này lại khiến Kim Tuyết Mai run rẩy, yếu đuối.
Hóa ra, Cao Phong chưa từng quên những gì đã trải qua, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hóa ra... anh vẫn luôn biết được ý nghĩ của cô và đang nỗ lực vì nó...
“Dạ!” Kim Tuyết Mai gật đầu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt xúc động của mình.
Lúc này, Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ngay cả những ánh mắt cười chế giễu của những người xung quanh, Kim Tuyết Mai cũng không quan tâm, cô bằng lòng nắm tay Cao Phong, cùng nhau bước lên thảm đỏ.
Dù cho người khác có chế giễu, nghi vấn hay thậm chí là khinh thường, chỉ cần hai người hiểu nhau là đủ.
“Tôi nói hai người biết, hôm nay quán bar đã được đặt bao hết, dù có tiền cũng không thể ở được, mời về cho!" Bảo vệ nhíu mày khi nói đến đây.
Nếu hai người Cao Phong còn không rời đi, vậy họ sẽ phải đuổi người đi.
"Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội, tôi muốn cùng anh ấy mượn tấm thảm đỏ này một lúc, có được không?”
Kim Tuyết Mai ngoảnh đầu lại, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không tả được, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn nhìn bảo vệ.
Cao Phong vô cùng ngạc nhiên, vì mong muốn giữa hai người, một cô gái có cá tính mạnh mẽ như Kim Tuyết Mai, lại có sẵn lòng từ bỏ thể diện để cầu xin người khác?
Bảo vệ cũng hơi sững sờ một hồi, trước một cô gái đẹp như Kim Tuyết Mai, thật sự khiến người ta khó lòng khước từ.
Nếu là ngày thường, bảo vệ sẽ không ngại tác thành nguyện vọng của họ.
Tuy nhiên, tối nay sự việc vô cùng hệ trọng, cho nên tuyệt đối không thể.
"Xin lỗi, không thể được.” Bảo vệ trầm giọng đáp.
"Hahaha! Tôi nghe được gì mà, họ lại có thể nghĩ tới chuyện cầu xin người ta cho họ đi trên thảm đỏ một lần?" Người thanh niên đi xe hãng BMW cất tiếng cười to.
"Là tôi đã say, hay đây là trò đùa gì vậy? Có phải là lúc kết hôn không được đi qua, bây giờ muốn trải nghiệm một chút không?"
“Mọi người nhìn xem, anh ta đi một chiếc xe sidercar trông rách nát, đoán chừng lúc kết hôn anh ta cũng dùng xe sidercar rước dâu, bước trên thảm đỏ đan bằng len!”
"Tôi cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ, xinh đẹp thế kia, sao không tùy ý tìm một người giàu có?"
Phía sau họ là sự chế giễu của mọi người, bên cạnh là sự xua đuổi của bảo vệ, và ánh mắt chế giễu của mười mấy cô nhân viên xinh đẹp mặc sườn xám đứng chào đón khách trước cửa quán bar.
Cao Phong đem tất cả những điều này thu vào tầm mắt, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay của Kim Tuyết Mai.
“Giúp tôi gọi quản lý của các người ra đây." Cao Phong lạnh nhạt nói.
“Gọi quản lý nào hả?” Bảo vệ hoàn toàn mất đi kiên nhẫn thẳng thừng nói: “Hôm nay có gọi ai đến cũng vô ích, cho dù là Kim Hồng Vũ, cậu cả nhà họ Kim của xí nghiệp Kim Thiên đến, cũng không được bước trên tấm thảm đỏ này!"
“Đúng vậy, các người mau đi đi, địa vị của nhân vật lớn đêm nay, các người khó có thể tưởng tượng nổi” Một bảo vệ khác cũng trầm giọng nói.
Hai bảo vệ nói xong, liền xông lên đuổi người, một người trong bọn họ đã trực tiếp đẩy xe sidercar của Cao Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.