Chương 149
Nhật Đồng
29/04/2021
Lúc nói đến hai chữ miễn phí, giọng điệu của Lâm Thiên Hùng còn nhấn mạnh thêm.
"Thưa anh, ở chỗ chúng tôi, không có loại rượu nào là miễn phí, tất cả đều cần phải trả tiền.”
Nhân viên phục vụ nhíu mày nói.
"Trời ạ, cậu có biết hay không, anh Lê chính là khách quý ở đây đó, ngay cả giám đốc của các cậu còn phải đích thân đến đưa rượu”
"Nhìn thấy không, chai rượu Lafite 1982 này, bằng tiền lương mười năm của cậu đó, đưa mấy chai rượu miễn phí thì sao chứ?” Lâm Thiên Hùng không nhịn được, nói.
Nhân viên phục vụ kia liếc thoáng qua chai rượu Lafite 1982, lại liếc qua Cao Phong đang ngồi một bên uống nước khoáng, trong lòng cười mỉa không thôi.
Mấy người thật đúng là tự dát vàng lên mặt mình, từ khi nào thì mấy người trở thành khách quý ở đây chứ?
Vị khách quý chân chính được tặng rượu lại không uống một ngụm nào, ngồi ở bên cạnh uống nước khoáng.
Mà mấy người được hưởng sái phúc của khách quý, lại còn không biết mình là ai, còn mơ mộng hão huyền được phục vụ rượu miễn phí?
Đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
"Rất xin lỗi anh, chỗ chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí.”
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng trả lời.
"Giỏi, giỏi lắm, cậu định làm phản à, gọi giám đốc của các cậu đến đây!” Vốn dĩ Lâm Thiên Hùng uống hơi nhiều, lúc này cơn giận của anh ta xông lên đến đỉnh đầu.
Sắc mặt của Lê Trọng Việt cũng không dễ nhìn, trước đó giám đốc Lưu đối xử với anh ta khách khí như thế, ngay cả một chai rượu Lafite 1982 quý giá như vậy cũng đưa đến, chẳng lẽ còn tiếc việc miễn phí mấy chai rượu?
Vốn dĩ anh ta không có suy nghĩ này, nhưng Lâm Thiên Hùng đã nói ra như thế, Lê Trọng Việt cũng không ngăn cản.
Nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ đến, trong nháy mắt, đề nghị của Lâm Thiên Hùng đã bị nhân viên phục vụ từ chối, ngay cả khi nhắc đến tên Lê Trọng Việt, nhân viên phục vụ cũng không chút nể mặt.
Việc này khiến cho Lê Trọng Việt cảm thấy, vừa rồi giám đốc Lưu khách khí với anh ta như vậy, chẳng lẽ là ảo giác của anh ta?
Hay là nói, vừa rồi anh ta uống quá nhiều, xuất hiện ảo giác?
"Rất xin lỗi anh, giám đốc Lưu của chúng tôi đang bận”
Nhân viên phục vụ cũng thu lại ý cười, vẻ mặt không thay đổi, trả lời anh ta.
"Cậu! Con mẹ nó, cậu đang tìm đường chết đúng không, cậu nói với anh ta, khách quý muốn anh ta đến đây nói chuyện, lập tức để anh ta đi đến đây!”
Lúc này, Lâm Thiên Hùng tức đến mức đỏ mặt tía tai, anh ta cảm thấy sĩ diện của mình bị khiêu khích rất lớn.
Vì thế, lúc nói chuyện cũng không lựa lời mà nói, trực tiếp lên tiếng mắng chửi.
Nhân viên phục vụ kia có hơi không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lâm Thiên Hùng, nếu như Cao Phong gọi giám đốc Lưu đến, lúc này anh ta nhất định sẽ vội vã chạy đi gọi giám đốc Lưu đến đây!
Nhưng Lâm Thiên Hùng này là cái thá gì chứ, lại dám yêu cầu giám đốc Lưu đến đây?
Anh ta thật sự coi mình là khách quý à?
"Thưa anh, giám đốc Lưu của chúng tôi không có thời gian, đồng thời cho dù anh có gọi giám đốc Lưu đến đây cũng không có tác dụng, chỗ chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí
Đối mặt với ánh mắt đầy giận dữ của Lâm Thiên Hùng, nhân viên phục vụ đó lại không cảm thấy khẩn trương gì.
Quán bar Long Phi có thể phát triển đến quy mô này, sao có thể không có bối cảnh gì, nơi đây, không phải ai muốn giẫm là giẫm.
"Có phải cậu không hiểu tôi đang nói gì hay không, tôi nói cho cậu biết, anh Lê là khách quý ở nơi này! Là khách quý đó! Ngay cả giám đốc Lưu của các cậu nhìn thấy khách quý cũng phải đối xử một cách cung kính, có phải cậu không muốn làm việc ở đây nữa?”
Lâm Thiên Hùng tức giận nhìn về phía nhân viên phục vụ, giọng nói của anh ta rất ngông cuồng, âm lượng cũng rất lớn.
Mấy người khách xung quanh bàn bọn họ đều nhìn về phía bên này, bàn tán sôi nổi.
"Được rồi Thiên Hùng, cậu ngồi xuống đi” Sắc mặt Lê Trọng Việt càng thêm khó coi, anh ta lên tiếng ngăn cản Lâm Thiên Hùng.
Thật ra anh ta không thiếu chút tiền này, nhưng nhân viên phục vụ không đồng ý đưa, khiến anh ta cảm thấy thể diện của mình mất sạch.
Dù sao trước đó anh ta được mọi người tâng bốc như vậy, hiện tại bỗng nhiên ngã xuống khỏi đám mây, loại cảm giác này, thật đúng là không dễ chịu.
"Không được, anh Lê, em muốn hỏi giám đốc Lưu của bọn họ, để xem anh ta đối đãi với khách quý như thế nào?" Sau khi Lâm Thiên Hùng bị Lê Trọng Việt ngăn cản, chẳng những anh ta không ngồi xuống, ngược lại dáng vẻ càng thêm phách lối.
Nhân viên phục vụ hơi nhíu mày, anh ta đã chuẩn bị giơ tay cầm bộ đàm để gọi nhân viên bảo vệ đến
Mọi người xung quanh không ngừng nhìn về phía bên này, bọn họ đều đang thì thầm gì đó.
Cao Phong hơi nhíu mày, đối với dáng vẻ kia của Lâm Thiên Hùng, anh cũng không chấp nhận được.
Cho dù giám đốc Lưu thật sự coi Lê Trọng Việt là khách quý của nơi này, nhưng giám đốc Lưu người ta đã cho mấy người thể diện như thế, mấy người lại hồi báo lại người ta như thế ư?
Người ta nể mặt cậu, cậu còn muốn vả mặt người ta à?
Chẳng qua Cao Phong sẽ không đi giảng đúng sai cho Lâm Thiên Hùng, bởi vì chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng anh quyết định ra tay quản chuyện này, nếu không sự việc sẽ càng lúc càng ầm ĩ, đây không phải là phong cách của Cao Phong.
"Thưa anh, tôi xin nhắc lại một lần nữa, quán bar này của chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí, mong anh tự trọng."
Nhân viên phục vụ nói đến đây, giọng điệu đã có phần lạnh lùng.
“Cậu dám..” Lâm Thiên Hùng đưa tay lên, muốn ra tay đánh người.
"Dừng tay." Đúng lúc này, Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng, kiềm chế động tác của Lâm Thiên Hùng.
"Anh là cái thá gì chứ, tôi phải nghe theo lời anh à?” Lâm Thiên Hùng đột nhiên quay người, trừng mắt nhìn Cao Phong.
Thế nhưng Cao Phong chỉ liếc thoáng qua anh ta, không có ý định nói chuyện với anh ta.
Lâm Thiên Hùng muốn nhìn anh là ai, vậy anh sẽ để cho anh ta nhìn xem mình là ai.
"Mang rượu lên đây đi, dựa theo những loại rượu trên bàn này, lại mang thêm một phần nữa lên” Cao Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ kia.
Cao Phong vừa mới nói xong, không đợi nhân viên phục vụ kịp phản ứng, đám người Lâm Thiên Hùng đã lập tức nói.
"Cao Phong, anh cho rằng mình là ai chứ? Sao anh lại tự cho mình là đúng như thế?”
"Cao Phong, chẳng lẽ anh định mua lại quán bar Long Phi này? Tôi phải nói với anh trước, anh gọi rượu, anh phải trả tiền rượu đó!"
Từ Thanh Nga và mấy người Lâm Thiên Hùng đồng thời chỉ trích Cao Phong.
"Nếu cần thanh toán, tôi sẽ thanh toán” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
"Anh Cao nói như vậy, là đang cười nhạo Lê Trọng Việt tôi không có tiền ư?” Sắc mặt của Lê Trọng Việt càng thêm khó coi.
Hôm nay, anh ta đã nói mình mời khách, nếu để Cao Phong trả tiền, vậy mặt mũi của anh ta biết để đâu đây?
Ở trong lòng Lê Trọng Việt, thể diện còn quan trọng hơn tiền tài.
"Thưa anh, anh vừa nói, dựa theo những loại rượu trên bàn này, lại mang thêm một phần nữa lên ư?"
Nhân viên phục vụ cắt ngang lời Lê Trọng Việt, trên mặt mang theo vẻ kính trọng nói với Cao Phong.
“Ừ, mang thêm một phần nữa, hết bao nhiêu tôi sẽ thanh toán." Cao Phong xua tay nói.
"Không cần đâu, không cần đâu, số rượu này, quán bar của chúng tôi sẽ tặng miễn phí, nếu như anh còn cần gì, bất kỳ khi nào anh đều có thể gọi tôi đến."
Nhân viên phục vụ vội vàng xua tay, sau đó xoay người đi gọi rượu.
Trong nháy mắt, mọi người sửng sốt. Đám người Kim Tuyết Ngọc, Lê Trọng Việt, Từ Thanh Nga đều không thể tin nổi nhìn về phía Cao Phong.
Còn Lâm Thiên Hùng thì vỗ tay lên trán mình, anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi tình hình trước mắt.
Ngay cả khách quý như Lê Trọng Việt cũng không có tư cách để quán bar phục vụ rượu miễn phí.
Cao Phong chỉ nói một câu, nhân viên phục vụ kia lập tức mang rượu lên, còn cố ý nói rõ, rượu này được tặng miễn phí?
Lời nói của Cao Phong có phân lượng như thế ư?
Đám người Lâm Thiên Hùng căn bản không thể hiểu được, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc thì chính là kinh ngạc.
Bọn họ rất muốn hỏi người nhân viên phục vụ kia, chẳng phải anh ta vừa mới nói, quán bar sẽ không phục vụ rượu miễn phí à?
Vì sao Cao Phong vừa nói mang rượu lên, hơn nữa còn chủ động tính tiền, thế mà nhân viên phục vụ lại nói, rượu này tặng miễn phí, không tính tiền?
Lời này của nhân viên phục vụ, chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?
"Thưa anh, ở chỗ chúng tôi, không có loại rượu nào là miễn phí, tất cả đều cần phải trả tiền.”
Nhân viên phục vụ nhíu mày nói.
"Trời ạ, cậu có biết hay không, anh Lê chính là khách quý ở đây đó, ngay cả giám đốc của các cậu còn phải đích thân đến đưa rượu”
"Nhìn thấy không, chai rượu Lafite 1982 này, bằng tiền lương mười năm của cậu đó, đưa mấy chai rượu miễn phí thì sao chứ?” Lâm Thiên Hùng không nhịn được, nói.
Nhân viên phục vụ kia liếc thoáng qua chai rượu Lafite 1982, lại liếc qua Cao Phong đang ngồi một bên uống nước khoáng, trong lòng cười mỉa không thôi.
Mấy người thật đúng là tự dát vàng lên mặt mình, từ khi nào thì mấy người trở thành khách quý ở đây chứ?
Vị khách quý chân chính được tặng rượu lại không uống một ngụm nào, ngồi ở bên cạnh uống nước khoáng.
Mà mấy người được hưởng sái phúc của khách quý, lại còn không biết mình là ai, còn mơ mộng hão huyền được phục vụ rượu miễn phí?
Đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
"Rất xin lỗi anh, chỗ chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí.”
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng trả lời.
"Giỏi, giỏi lắm, cậu định làm phản à, gọi giám đốc của các cậu đến đây!” Vốn dĩ Lâm Thiên Hùng uống hơi nhiều, lúc này cơn giận của anh ta xông lên đến đỉnh đầu.
Sắc mặt của Lê Trọng Việt cũng không dễ nhìn, trước đó giám đốc Lưu đối xử với anh ta khách khí như thế, ngay cả một chai rượu Lafite 1982 quý giá như vậy cũng đưa đến, chẳng lẽ còn tiếc việc miễn phí mấy chai rượu?
Vốn dĩ anh ta không có suy nghĩ này, nhưng Lâm Thiên Hùng đã nói ra như thế, Lê Trọng Việt cũng không ngăn cản.
Nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ đến, trong nháy mắt, đề nghị của Lâm Thiên Hùng đã bị nhân viên phục vụ từ chối, ngay cả khi nhắc đến tên Lê Trọng Việt, nhân viên phục vụ cũng không chút nể mặt.
Việc này khiến cho Lê Trọng Việt cảm thấy, vừa rồi giám đốc Lưu khách khí với anh ta như vậy, chẳng lẽ là ảo giác của anh ta?
Hay là nói, vừa rồi anh ta uống quá nhiều, xuất hiện ảo giác?
"Rất xin lỗi anh, giám đốc Lưu của chúng tôi đang bận”
Nhân viên phục vụ cũng thu lại ý cười, vẻ mặt không thay đổi, trả lời anh ta.
"Cậu! Con mẹ nó, cậu đang tìm đường chết đúng không, cậu nói với anh ta, khách quý muốn anh ta đến đây nói chuyện, lập tức để anh ta đi đến đây!”
Lúc này, Lâm Thiên Hùng tức đến mức đỏ mặt tía tai, anh ta cảm thấy sĩ diện của mình bị khiêu khích rất lớn.
Vì thế, lúc nói chuyện cũng không lựa lời mà nói, trực tiếp lên tiếng mắng chửi.
Nhân viên phục vụ kia có hơi không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lâm Thiên Hùng, nếu như Cao Phong gọi giám đốc Lưu đến, lúc này anh ta nhất định sẽ vội vã chạy đi gọi giám đốc Lưu đến đây!
Nhưng Lâm Thiên Hùng này là cái thá gì chứ, lại dám yêu cầu giám đốc Lưu đến đây?
Anh ta thật sự coi mình là khách quý à?
"Thưa anh, giám đốc Lưu của chúng tôi không có thời gian, đồng thời cho dù anh có gọi giám đốc Lưu đến đây cũng không có tác dụng, chỗ chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí
Đối mặt với ánh mắt đầy giận dữ của Lâm Thiên Hùng, nhân viên phục vụ đó lại không cảm thấy khẩn trương gì.
Quán bar Long Phi có thể phát triển đến quy mô này, sao có thể không có bối cảnh gì, nơi đây, không phải ai muốn giẫm là giẫm.
"Có phải cậu không hiểu tôi đang nói gì hay không, tôi nói cho cậu biết, anh Lê là khách quý ở nơi này! Là khách quý đó! Ngay cả giám đốc Lưu của các cậu nhìn thấy khách quý cũng phải đối xử một cách cung kính, có phải cậu không muốn làm việc ở đây nữa?”
Lâm Thiên Hùng tức giận nhìn về phía nhân viên phục vụ, giọng nói của anh ta rất ngông cuồng, âm lượng cũng rất lớn.
Mấy người khách xung quanh bàn bọn họ đều nhìn về phía bên này, bàn tán sôi nổi.
"Được rồi Thiên Hùng, cậu ngồi xuống đi” Sắc mặt Lê Trọng Việt càng thêm khó coi, anh ta lên tiếng ngăn cản Lâm Thiên Hùng.
Thật ra anh ta không thiếu chút tiền này, nhưng nhân viên phục vụ không đồng ý đưa, khiến anh ta cảm thấy thể diện của mình mất sạch.
Dù sao trước đó anh ta được mọi người tâng bốc như vậy, hiện tại bỗng nhiên ngã xuống khỏi đám mây, loại cảm giác này, thật đúng là không dễ chịu.
"Không được, anh Lê, em muốn hỏi giám đốc Lưu của bọn họ, để xem anh ta đối đãi với khách quý như thế nào?" Sau khi Lâm Thiên Hùng bị Lê Trọng Việt ngăn cản, chẳng những anh ta không ngồi xuống, ngược lại dáng vẻ càng thêm phách lối.
Nhân viên phục vụ hơi nhíu mày, anh ta đã chuẩn bị giơ tay cầm bộ đàm để gọi nhân viên bảo vệ đến
Mọi người xung quanh không ngừng nhìn về phía bên này, bọn họ đều đang thì thầm gì đó.
Cao Phong hơi nhíu mày, đối với dáng vẻ kia của Lâm Thiên Hùng, anh cũng không chấp nhận được.
Cho dù giám đốc Lưu thật sự coi Lê Trọng Việt là khách quý của nơi này, nhưng giám đốc Lưu người ta đã cho mấy người thể diện như thế, mấy người lại hồi báo lại người ta như thế ư?
Người ta nể mặt cậu, cậu còn muốn vả mặt người ta à?
Chẳng qua Cao Phong sẽ không đi giảng đúng sai cho Lâm Thiên Hùng, bởi vì chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng anh quyết định ra tay quản chuyện này, nếu không sự việc sẽ càng lúc càng ầm ĩ, đây không phải là phong cách của Cao Phong.
"Thưa anh, tôi xin nhắc lại một lần nữa, quán bar này của chúng tôi không phục vụ rượu miễn phí, mong anh tự trọng."
Nhân viên phục vụ nói đến đây, giọng điệu đã có phần lạnh lùng.
“Cậu dám..” Lâm Thiên Hùng đưa tay lên, muốn ra tay đánh người.
"Dừng tay." Đúng lúc này, Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng, kiềm chế động tác của Lâm Thiên Hùng.
"Anh là cái thá gì chứ, tôi phải nghe theo lời anh à?” Lâm Thiên Hùng đột nhiên quay người, trừng mắt nhìn Cao Phong.
Thế nhưng Cao Phong chỉ liếc thoáng qua anh ta, không có ý định nói chuyện với anh ta.
Lâm Thiên Hùng muốn nhìn anh là ai, vậy anh sẽ để cho anh ta nhìn xem mình là ai.
"Mang rượu lên đây đi, dựa theo những loại rượu trên bàn này, lại mang thêm một phần nữa lên” Cao Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ kia.
Cao Phong vừa mới nói xong, không đợi nhân viên phục vụ kịp phản ứng, đám người Lâm Thiên Hùng đã lập tức nói.
"Cao Phong, anh cho rằng mình là ai chứ? Sao anh lại tự cho mình là đúng như thế?”
"Cao Phong, chẳng lẽ anh định mua lại quán bar Long Phi này? Tôi phải nói với anh trước, anh gọi rượu, anh phải trả tiền rượu đó!"
Từ Thanh Nga và mấy người Lâm Thiên Hùng đồng thời chỉ trích Cao Phong.
"Nếu cần thanh toán, tôi sẽ thanh toán” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
"Anh Cao nói như vậy, là đang cười nhạo Lê Trọng Việt tôi không có tiền ư?” Sắc mặt của Lê Trọng Việt càng thêm khó coi.
Hôm nay, anh ta đã nói mình mời khách, nếu để Cao Phong trả tiền, vậy mặt mũi của anh ta biết để đâu đây?
Ở trong lòng Lê Trọng Việt, thể diện còn quan trọng hơn tiền tài.
"Thưa anh, anh vừa nói, dựa theo những loại rượu trên bàn này, lại mang thêm một phần nữa lên ư?"
Nhân viên phục vụ cắt ngang lời Lê Trọng Việt, trên mặt mang theo vẻ kính trọng nói với Cao Phong.
“Ừ, mang thêm một phần nữa, hết bao nhiêu tôi sẽ thanh toán." Cao Phong xua tay nói.
"Không cần đâu, không cần đâu, số rượu này, quán bar của chúng tôi sẽ tặng miễn phí, nếu như anh còn cần gì, bất kỳ khi nào anh đều có thể gọi tôi đến."
Nhân viên phục vụ vội vàng xua tay, sau đó xoay người đi gọi rượu.
Trong nháy mắt, mọi người sửng sốt. Đám người Kim Tuyết Ngọc, Lê Trọng Việt, Từ Thanh Nga đều không thể tin nổi nhìn về phía Cao Phong.
Còn Lâm Thiên Hùng thì vỗ tay lên trán mình, anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi tình hình trước mắt.
Ngay cả khách quý như Lê Trọng Việt cũng không có tư cách để quán bar phục vụ rượu miễn phí.
Cao Phong chỉ nói một câu, nhân viên phục vụ kia lập tức mang rượu lên, còn cố ý nói rõ, rượu này được tặng miễn phí?
Lời nói của Cao Phong có phân lượng như thế ư?
Đám người Lâm Thiên Hùng căn bản không thể hiểu được, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc thì chính là kinh ngạc.
Bọn họ rất muốn hỏi người nhân viên phục vụ kia, chẳng phải anh ta vừa mới nói, quán bar sẽ không phục vụ rượu miễn phí à?
Vì sao Cao Phong vừa nói mang rượu lên, hơn nữa còn chủ động tính tiền, thế mà nhân viên phục vụ lại nói, rượu này tặng miễn phí, không tính tiền?
Lời này của nhân viên phục vụ, chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.