Chương 163
Nhật Đồng
29/04/2021
"Chị nói đủ rồi!”
Kim Tuyết Mai lại kêu to một tiếng, bây giờ rõ ràng là có dấu hiệu nổi bão.
Kim Tuyết Ngọc lập tức câm miệng, Cao Phong vẫn không nói gì.
"Người phụ nữ mà em mắng, là chị!” Kim Tuyết Mai tức giận nhìn thoáng qua Kim Tuyết Ngọc, sau đó giải thích.
"Cái gì?" Kim Tuyết Ngọc lập tức ngây người, có chút khó mà tin hỏi.
"Chị nói người phụ nữ mà em mắng, là chị, đúng là chị và Cao Phong cùng ở quán bar uống rượu!"
"Nếu chị đoán không sai, em muốn nói tới quán bar Long Phi đúng không?” Vẻ mặt Kim Tuyết Mai vẫn khó coi như cũ.
Dù sao ngay vừa rồi, Kim Tuyết Ngọc mắng cô là người phụ nữ đê tiện, đổi lại là ai đều không dễ chịu!
"... Đúng, đúng là quán bar Long Phi...” Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc mơ hồ trả lời.
"Đúng vậy! Là ở quán bar Long Phi, ngày đó người ở cạnh Cao Phong uống rượu, là chị!”
"Cuối cùng người được Cao Phong dẫn đi, cũng là chị!” Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu, cô không ngờ tới vậy mà gây ra hiểu lầm như vậy.
Bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, ba người ai cũng không nói nữa.
Theo Kim Tuyết Mai nói xong những lời này, Kim Tuyết Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Cao Phong, lại nhìn Kim Tuyết Mai, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Mà Cao Phong vẫn lạnh nhạt ngồi một bên uống trà, giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
“Chị nói Cao Phong dẫn theo chị tới quán bar Long Phi, uống thắng một tên cậu chủ nhà giàu, cuối cùng còn vô cùng khí phách dẫn chị rời đi sao?” Kim Tuyết Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy! Đúng là chị!” Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu.
Lần này Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn không nói nên lời, lúc trước Cao Phong nói với cô ta, nói chuyện này Kim Tuyết Mai biết.
Khi đó Kim Tuyết Ngọc còn cảm thấy Cao Phong đang nói dối, chính là vì ngăn cản mình nói cho Kim Tuyết Mai.
Hiện giờ xem ra, Cao Phong thật sự không nói dối, những lời anh nói là thật!
Chuyện này Cao Phong biết, Kim Tuyết Mai cũng biết, chỉ có mình không biết, còn ngốc tới mức đi tìm Kim Tuyết Mai tố cáo.
Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ, càng cảm thấy mặt đỏ bừng, trong lòng cũng rất xấu hổ.
"Chuyện này... Chuyện này...” Kim Tuyết Ngọc thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để mở miệng.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, đều là hiểu lầm." Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng.
Hai người, hừ! Hai người vốn biết chuyện này, chỉ biết bắt nạt mình em!”
Kim Tuyết Ngọc tức giận giậm chân, sau đó xoay người trở về phòng, dùng phương thức này che giấu xấu hổ của mình.
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, mà Kim Tuyết Mai cũng không nói gì.
Bọn họ chỉ biết chuyện lúc trước Cao Phong và Vũ Hoàng Minh uống rượu, không biết uống ra thành người ngàn chén không say!
"Tuyết Ngọc làm sao vậy, tối nay đã xảy ra chuyện gì thế?” Kim Tuyết Mai không hiểu hỏi.
Cao Phong giải thích ngắn gọn với cô, nhưng những chuyện của mình anh không nói.
"Tuyết Ngọc không hiểu chuyện, có đôi khi làm việc không có chừng mực, anh tha thứ cho con bé nhé” Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng.
"Không sao, em gái của em không phải là em gái anh sao?” Cao Phong nói.
"Thôi đi! Ai nói, em không có thừa nhận” Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong một cái.
"Em sẽ thừa nhận." Cao Phong mỉm cười.
Kim Tuyết Mai không xoắn xuýt đề tài này nữa, cô cúi đầu hỏi: “Anh ngủ ở đây, ấm ức cho anh rồi...”
"Không ấm ức.” Cao Phong xua tay, sau đó hỏi: “Bạn của anh muốn mua nhà ở thành phố Hà Nội, em cảm thấy nhà ở đâu thì tốt?"
"Mua nhà sao?” Đôi mắt của Kim Tuyết Mai sáng lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này phải xem điều kiện của bạn anh thế nào, nhà cửa khác nhau, giá cũng sẽ khác nhau.”
“Ừ, bạn anh nói tiền bạc không thành vấn đề, chỉ muốn tìm một nơi có hoàn cảnh thích hợp để ở.” Cao Phong giống như tùy ý trả lời.
"Nếu là như vậy, em cảm thấy khu dân cư Phương Đông khá tốt, nơi đó chẳng những có khu dân cư, còn có biệt thự ở trung tâm, có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu.”
"Còn hoàn cảnh, xung quanh có một con sông, hơn nữa cách khu dân cư cao cấp Bồng Thiên không xa, là nơi ở rất thích hợp."
Nói đến khu dân cư Phương Đông, Kim Tuyết Mai nói rõ ràng mạch lạc, vừa thấy là biết nghiên cứu những chuyện này.
Đây cũng là dụng ý của Cao Phong.
Bởi vì Kim Tuyết Mai giới thiệu nơi này, vậy nói lên chính cô cũng thích nơi này.
Nếu cô thích, đương nhiên là Cao Phong sẽ đặt trước mặt cô.
Khu dân cư Phương Đông sao, xem ra là lúc đi xem rồi.
"Đợi em khỏe lại, sẽ sắp xếp cho anh một công việc ở xí nghiệp Kim Thiên, hoặc là anh muốn đi chỗ khác cũng được.”
"Chúng ta cùng nhau cố gắng, cũng đổi một ngôi nhà, ngôi nhà này hơi nhỏ” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.
"Chúng ta cùng xây dựng một ngôi nhà sao?” Cao Phong hơi nhếch miệng cười.
"Anh!" Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng, giậm chân xoay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Cao Phong đi tìm Lâm Vạn Quân, cùng đi tới khu quy hoạch Thành Bắc.
Theo sau bọn họ còn có rất nhiều nòng cốt của công ty, đều lái xe đi theo sau.
Từ lúc khu quy hoạch Thành Bắc khởi công tới nay, Cao Phong vẫn chưa từng tới lần nào, nói thật là anh hơi xấu hổ.
Nhưng tất nhiên là Lâm Vạn Quân không dám nói gì Cao Phong, bởi vì Thành Bắc rộng như vậy, mỗi một nơi đều có từng người phụ trách.
Nếu Cao Phong phải để ý từng nơi, vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?
Cao Phong tiêu tiền mời những người đó, không phải là tới gây phiền phức cho mình, mà là để làm việc.
Cho nên bây giờ còn phải để Cao Phong tự mình giải quyết mọi việc, trong lòng Lâm Vạn Quân có phần xấu hổ.
"Cậu chủ Phong, cậu bận rộn như vậy còn tự đến Thành Bắc, trong lòng tôi thật sự hơi áy náy.” Vẻ mặt Lâm Vạn Quân vô cùng xấu hổ.
"Chú Lâm nói quá lời rồi, chú biết tính cách của cháu rồi đấy, cho nên đừng nói mấy lời vô dụng như vậy.” Cao Phong thản nhiên xua tay.
"... Vâng!" Lâm Vạn Quân lập tức im lặng, sau đó gật đầu đồng ý.
Ông ta thật sự biết tính cách của Cao Phong.
Cao Phong có thân phận ngàn vàng, tuy là con cháu chính thống của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng anh chưa từng tỏ ra mình là cậu chủ.
Không chỉ bây giờ, cho dù là lúc trước khi Cao Phong chưa bị đuổi khỏi nhà họ Cao, trên người Cao Phong cũng không có phẩm tính của đám cậu chủ quần áo lụa là.
Đám con cháu khác của nhà họ Cao, đối với người giúp việc của nhà họ Cao thì đều là bộ dạng cao cao tại thượng.
Nhưng Cao Phong chưa từng có, anh đối với những người giúp việc của nhà họ Cao, cho đến bây giờ đều là lấy lễ đối đãi.
Lấy lễ đối đãi với người hơn tuổi anh, nói chuyện ngang hàng với người bằng tuổi, chưa bao giờ tranh giành thứ gì từ người ta, cũng chưa bao giờ dùng thân phận của mình đè người khác.
Nhưng cho dù như vậy, Cao Phong vẫn bị người của gia tộc nhằm vào, cuối cùng không thể không rời đi.
Nhà họ Cao có rất nhiều người giúp việc, đều vô cùng yêu quý kính trọng Cao Phong.
Cho nên ngày Cao Phong rời đi, có không biết bao nhiêu người giúp việc đỏ mắt.
Nhưng bọn họ không có bất kỳ biện
pháp gì, cũng không thể thay đổi được gì, là người giúp việc của nhà họ Cao, không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đè đau đớn xuống, đè cậu chủ Phong của bọn họ xuống đáy lòng.
Đây cũng là lý do, sau này lúc Lâm Vạn Quân muốn dự trữ lực lượng cho Cao Phong, có rất nhiều người nguyện ý gia nhập, còn giữ kín như bưng.
Trải qua lâu như vậy, đám người nhà họ Cao còn chưa phát hiện ra một chút manh mối.
Kim Tuyết Mai lại kêu to một tiếng, bây giờ rõ ràng là có dấu hiệu nổi bão.
Kim Tuyết Ngọc lập tức câm miệng, Cao Phong vẫn không nói gì.
"Người phụ nữ mà em mắng, là chị!” Kim Tuyết Mai tức giận nhìn thoáng qua Kim Tuyết Ngọc, sau đó giải thích.
"Cái gì?" Kim Tuyết Ngọc lập tức ngây người, có chút khó mà tin hỏi.
"Chị nói người phụ nữ mà em mắng, là chị, đúng là chị và Cao Phong cùng ở quán bar uống rượu!"
"Nếu chị đoán không sai, em muốn nói tới quán bar Long Phi đúng không?” Vẻ mặt Kim Tuyết Mai vẫn khó coi như cũ.
Dù sao ngay vừa rồi, Kim Tuyết Ngọc mắng cô là người phụ nữ đê tiện, đổi lại là ai đều không dễ chịu!
"... Đúng, đúng là quán bar Long Phi...” Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc mơ hồ trả lời.
"Đúng vậy! Là ở quán bar Long Phi, ngày đó người ở cạnh Cao Phong uống rượu, là chị!”
"Cuối cùng người được Cao Phong dẫn đi, cũng là chị!” Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu, cô không ngờ tới vậy mà gây ra hiểu lầm như vậy.
Bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh, ba người ai cũng không nói nữa.
Theo Kim Tuyết Mai nói xong những lời này, Kim Tuyết Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Cao Phong, lại nhìn Kim Tuyết Mai, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Mà Cao Phong vẫn lạnh nhạt ngồi một bên uống trà, giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
“Chị nói Cao Phong dẫn theo chị tới quán bar Long Phi, uống thắng một tên cậu chủ nhà giàu, cuối cùng còn vô cùng khí phách dẫn chị rời đi sao?” Kim Tuyết Ngọc nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy! Đúng là chị!” Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu.
Lần này Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn không nói nên lời, lúc trước Cao Phong nói với cô ta, nói chuyện này Kim Tuyết Mai biết.
Khi đó Kim Tuyết Ngọc còn cảm thấy Cao Phong đang nói dối, chính là vì ngăn cản mình nói cho Kim Tuyết Mai.
Hiện giờ xem ra, Cao Phong thật sự không nói dối, những lời anh nói là thật!
Chuyện này Cao Phong biết, Kim Tuyết Mai cũng biết, chỉ có mình không biết, còn ngốc tới mức đi tìm Kim Tuyết Mai tố cáo.
Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ, càng cảm thấy mặt đỏ bừng, trong lòng cũng rất xấu hổ.
"Chuyện này... Chuyện này...” Kim Tuyết Ngọc thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để mở miệng.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, đều là hiểu lầm." Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng.
Hai người, hừ! Hai người vốn biết chuyện này, chỉ biết bắt nạt mình em!”
Kim Tuyết Ngọc tức giận giậm chân, sau đó xoay người trở về phòng, dùng phương thức này che giấu xấu hổ của mình.
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, mà Kim Tuyết Mai cũng không nói gì.
Bọn họ chỉ biết chuyện lúc trước Cao Phong và Vũ Hoàng Minh uống rượu, không biết uống ra thành người ngàn chén không say!
"Tuyết Ngọc làm sao vậy, tối nay đã xảy ra chuyện gì thế?” Kim Tuyết Mai không hiểu hỏi.
Cao Phong giải thích ngắn gọn với cô, nhưng những chuyện của mình anh không nói.
"Tuyết Ngọc không hiểu chuyện, có đôi khi làm việc không có chừng mực, anh tha thứ cho con bé nhé” Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng.
"Không sao, em gái của em không phải là em gái anh sao?” Cao Phong nói.
"Thôi đi! Ai nói, em không có thừa nhận” Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong một cái.
"Em sẽ thừa nhận." Cao Phong mỉm cười.
Kim Tuyết Mai không xoắn xuýt đề tài này nữa, cô cúi đầu hỏi: “Anh ngủ ở đây, ấm ức cho anh rồi...”
"Không ấm ức.” Cao Phong xua tay, sau đó hỏi: “Bạn của anh muốn mua nhà ở thành phố Hà Nội, em cảm thấy nhà ở đâu thì tốt?"
"Mua nhà sao?” Đôi mắt của Kim Tuyết Mai sáng lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này phải xem điều kiện của bạn anh thế nào, nhà cửa khác nhau, giá cũng sẽ khác nhau.”
“Ừ, bạn anh nói tiền bạc không thành vấn đề, chỉ muốn tìm một nơi có hoàn cảnh thích hợp để ở.” Cao Phong giống như tùy ý trả lời.
"Nếu là như vậy, em cảm thấy khu dân cư Phương Đông khá tốt, nơi đó chẳng những có khu dân cư, còn có biệt thự ở trung tâm, có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu.”
"Còn hoàn cảnh, xung quanh có một con sông, hơn nữa cách khu dân cư cao cấp Bồng Thiên không xa, là nơi ở rất thích hợp."
Nói đến khu dân cư Phương Đông, Kim Tuyết Mai nói rõ ràng mạch lạc, vừa thấy là biết nghiên cứu những chuyện này.
Đây cũng là dụng ý của Cao Phong.
Bởi vì Kim Tuyết Mai giới thiệu nơi này, vậy nói lên chính cô cũng thích nơi này.
Nếu cô thích, đương nhiên là Cao Phong sẽ đặt trước mặt cô.
Khu dân cư Phương Đông sao, xem ra là lúc đi xem rồi.
"Đợi em khỏe lại, sẽ sắp xếp cho anh một công việc ở xí nghiệp Kim Thiên, hoặc là anh muốn đi chỗ khác cũng được.”
"Chúng ta cùng nhau cố gắng, cũng đổi một ngôi nhà, ngôi nhà này hơi nhỏ” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.
"Chúng ta cùng xây dựng một ngôi nhà sao?” Cao Phong hơi nhếch miệng cười.
"Anh!" Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng, giậm chân xoay người rời đi.
Ngày hôm sau.
Cao Phong đi tìm Lâm Vạn Quân, cùng đi tới khu quy hoạch Thành Bắc.
Theo sau bọn họ còn có rất nhiều nòng cốt của công ty, đều lái xe đi theo sau.
Từ lúc khu quy hoạch Thành Bắc khởi công tới nay, Cao Phong vẫn chưa từng tới lần nào, nói thật là anh hơi xấu hổ.
Nhưng tất nhiên là Lâm Vạn Quân không dám nói gì Cao Phong, bởi vì Thành Bắc rộng như vậy, mỗi một nơi đều có từng người phụ trách.
Nếu Cao Phong phải để ý từng nơi, vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?
Cao Phong tiêu tiền mời những người đó, không phải là tới gây phiền phức cho mình, mà là để làm việc.
Cho nên bây giờ còn phải để Cao Phong tự mình giải quyết mọi việc, trong lòng Lâm Vạn Quân có phần xấu hổ.
"Cậu chủ Phong, cậu bận rộn như vậy còn tự đến Thành Bắc, trong lòng tôi thật sự hơi áy náy.” Vẻ mặt Lâm Vạn Quân vô cùng xấu hổ.
"Chú Lâm nói quá lời rồi, chú biết tính cách của cháu rồi đấy, cho nên đừng nói mấy lời vô dụng như vậy.” Cao Phong thản nhiên xua tay.
"... Vâng!" Lâm Vạn Quân lập tức im lặng, sau đó gật đầu đồng ý.
Ông ta thật sự biết tính cách của Cao Phong.
Cao Phong có thân phận ngàn vàng, tuy là con cháu chính thống của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng anh chưa từng tỏ ra mình là cậu chủ.
Không chỉ bây giờ, cho dù là lúc trước khi Cao Phong chưa bị đuổi khỏi nhà họ Cao, trên người Cao Phong cũng không có phẩm tính của đám cậu chủ quần áo lụa là.
Đám con cháu khác của nhà họ Cao, đối với người giúp việc của nhà họ Cao thì đều là bộ dạng cao cao tại thượng.
Nhưng Cao Phong chưa từng có, anh đối với những người giúp việc của nhà họ Cao, cho đến bây giờ đều là lấy lễ đối đãi.
Lấy lễ đối đãi với người hơn tuổi anh, nói chuyện ngang hàng với người bằng tuổi, chưa bao giờ tranh giành thứ gì từ người ta, cũng chưa bao giờ dùng thân phận của mình đè người khác.
Nhưng cho dù như vậy, Cao Phong vẫn bị người của gia tộc nhằm vào, cuối cùng không thể không rời đi.
Nhà họ Cao có rất nhiều người giúp việc, đều vô cùng yêu quý kính trọng Cao Phong.
Cho nên ngày Cao Phong rời đi, có không biết bao nhiêu người giúp việc đỏ mắt.
Nhưng bọn họ không có bất kỳ biện
pháp gì, cũng không thể thay đổi được gì, là người giúp việc của nhà họ Cao, không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đè đau đớn xuống, đè cậu chủ Phong của bọn họ xuống đáy lòng.
Đây cũng là lý do, sau này lúc Lâm Vạn Quân muốn dự trữ lực lượng cho Cao Phong, có rất nhiều người nguyện ý gia nhập, còn giữ kín như bưng.
Trải qua lâu như vậy, đám người nhà họ Cao còn chưa phát hiện ra một chút manh mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.