Chương 171
Nhật Đồng
29/04/2021
"Chính là cậu ta! Lúc em ở trong phòng vệ sinh, cậu ta nhìn lén em!”
Người phụ nữ cười đắc ý, sau đó vẻ mặt ấm ức chỉ về phía Cao Phong.
Cao Phong có chút mơ hồ, con người có thể không biết xấu hổ đến mức này sao?
Nói về dáng người, Kim Tuyết Mai hơn cô ta không chỉ gấp mười lần.
Nói về gương mặt, vốn dĩ cô ta không thể so sánh với Kim Tuyết Mai.
Cao Phong có Kim Tuyết Mai, anh sẽ nhìn lén loại mặt hàng này sao?
"Cậu ta, chính là cậu ta sao? Anh đã sớm nhìn ra cậu ta không phải là người tốt gì rồi mà.”
"Không có tiền thì thôi, lại bỉ ổi như vậy, vừa xấu vừa nghèo đúng không?” Người thanh niên sửng sốt, sau đó lạnh lùng quát một tiếng.
Cao Phong khẽ lắc đầu, thậm chí anh còn chẳng muốn giải thích, không thể nói lý với đám người này được.
Thấy Cao Phong không nói lời nào, người thanh niên kia cho rằng Cao Phong bị mình dọa sợ, lúc này càng thêm càn rỡ hơn.
"Thật sự không biết bộ phận bán hàng của các cô làm sao vậy, người nào cũng có thể tùy tiện đi vào sao? Rõ ràng vừa nhìn người này là biết công nhân bẩn thỉu, có thể tùy tiện đi vào đây à?"
"Người tới nơi này, người nào không phải là giới thượng lưu trên người mấy tỷ hoặc mấy chục tỷ, để cho loại người bình thường như ăn xin này đi vào, chẳng phải là hạ thấp thân phận của chúng tôi sao?”
Người thanh niên kia càng nói càng cảm thấy tức giận, tuy không xông thẳng lên đánh Cao Phong, nhưng lửa giận ở trong lòng không giảm bớt chút nào.
Dù sao Cao Phong nhìn lén người phụ nữ của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy, trên đầu mình có một chiếc sừng rất dài.
"Anh Hồ, anh đừng tức giận, anh trăm ngàn lần đừng nóng giận, đây là sơ sót của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Một nhân viên vội vàng đi tới, nhẹ giọng an ủi người thanh niên kia.
“Hừ! Các cô để người như vậy đi vào, đó chính là đang hạ thấp thân phận của chúng tôi, đúng là kỳ cục!” Người thanh niên hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy! Loại công nhân như vậy cũng có thể tùy tiện đi vào, vậy chúng tôi đến thẳng công trường xem nhà không phải được rồi sao?” Người phụ nữ ăn mặc diễm dúa lòe loẹt kia, cũng khinh thường nói.
"Nhanh đuổi cậu ta ra ngoài đi! Nếu không, chúng tôi không mua nhà nữa!” Người thanh niên lại kêu to một tiếng.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh lập tức sốt ruột, làm sao có thể để chuyện này xảy ra được, vịt nấu chín sao có thể để anh ta bay đây?
Nếu bay mất, chẳng phải mình sẽ bị cắt mất hoa hồng à!
Cho nên, trong lòng nhân viên bán hàng này lập tức có quyết định.
"Mời anh ra ngoài!” Nhân viên bán hàng quay đầu lại, ôn hòa nói với Cao Phong.
Người thanh niên kia, cùng với người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt bên cạnh, lập tức dùng bộ dạng kiêu ngạo nhìn Cao Phong.
Lúc này, trong lòng bọn họ đều tràn ngập cảm giác hơn người, mình có thể ở đây nhận được đãi ngộ khách quý, nhưng Cao Phong sắp bị đuổi ra ngoài, sao bọn họ không có cảm giác hơn người được?
Nghĩ tới bộ dạng Cao Phong như một con chó, bị đuổi ra khỏi bộ phận bán hàng, đều khiến bọn họ vô cùng vui sướng.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, Cao Phong không có ý định rời khỏi nơi này.
“Vì sao tôi phải ra ngoài?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
"Anh!" Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của khách hàng chúng tôi, cho nên bây giờ mời anh rời đi.”
“Nếu anh cố ý không đi, vậy tôi sẽ gọi bảo vệ tới đây.”
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia cũng cười mỉa một tiếng: “Thật là, người ta đã đuổi cậu đi rồi, cậu còn mặt dày mày dạn ở lại không chịu đi, là muốn nhìn tôi thêm lúc nữa sao? Chưa từng thấy gái xinh đúng không? Ghê tởm!”
"Có lẽ cậu ta muốn ở đây dùng điều hòa thêm chút nữa, trải nghiệm một chút về thế giới của người có tiền.” Người thanh niên kia cũng cười mỉa nói.
Mấy khách hàng ở xung quanh cũng nhìn về phía này, khi thấy trên người Cao Phong đầy bùn đất, ăn mặc giống như là công nhân, bọn họ cũng có phần khinh thường.
"Tôi cũng là khách hàng, vì sao tôi không thể ở đây?” Cao Phong lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên kia.
Vốn dĩ anh không thích so đo nhiều như vậy, nhưng bọn họ luôn bày ra tư thế vênh váo hung hăng tài trí hơn người, thật sự khiến Cao Phong có chút không nhìn nổi nữa.
Chính anh mới đi từ trong công trường ra, những công nhân giản dị này, anh đều rất tôn trọng.
Bọn họ cũng muốn mặc đồ sạch sẽ, mặc có thể diện một xíu, nhưng tính chất công việc không cho phép bọn họ làm vậy.
Bên kia Cao Phong mới ra mặt thay cho những người công nhân, bên này hai người này lại bày tỏ khinh thường đối với công nhân, khiến cho Cao Phong cảm thấy rất không thoải mái.
"Cậu là khách hàng? Ha ha, tôi buồn cười muốn chết, có phải là cậu hiểu lầm hai chữ khách hàng này rồi không?”
"Có phải là cậu nghĩ rằng chỉ cần đi dạo nơi này thì là khách hàng? Khách hàng là phải tiêu tiền, là phải mua nhà, hiểu không?" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cười ha ha, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng.
Nhân viên bán hàng kia cũng nhìn Cao Phong với vẻ nghiền ngẫm, cô ta rất muốn nhìn xem Cao Phong nói thế nào?
"Nếu tôi tới đây, đương nhiên là tới mua nhà rồi." Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
"Phụt! Cậu lấy gì mua? Mười năm tiền lương của cậu đủ để mua một mét vuông nhà sao?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt bật cười.
"Thôi quên đi, đừng để ý tới cậu ta, chúng ta nên làm chuyện của mình, nói chuyện với loại người này, chỉ làm hạ thấp giá trị con người của chúng ta thôi."
Vẻ mặt người thanh niên khinh thường nói: “Cậu ta muốn ở đây nhìn xem thế giới của kẻ có tiền, vậy thì để cậu ta nhìn.”
"Đúng vậy, nói chuyện với cậu ta, em cảm thấy giảm giá trị của bản thân, trời ạ, em cảm thấy một lọ sơn móng tay của em, còn đắt hơn cả quần áo trên người cậu ta ấy chứ” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cũng khinh thường quay đầu đi.
Tuy không đuổi Cao Phong đi, nhưng hai bọn họ nói móc Cao Phong như vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Quan trọng hơn là, đợi lát nữa mình cầm hợp đồng mua nhà đi qua trước mặt Cao Phong, như vậy chắc chắn sẽ càng thêm đả kích anh hơn.
Cho nên Cao Phong muốn ở đây nhìn, vậy thì để anh nhìn xem!
Thấy người thanh niên kia không muốn để ý tới Cao Phong nữa, nhân viên bán hàng bàn hợp đồng với anh ta cũng không để ý tới Cao Phong, xoay đầu rời đi.
"Chuyện đó, thưa anh, nếu anh không còn chuyện gì, tôi cũng đi làm việc của mình đây." Cô gái bán hàng tóc dài tiếp đãi Cao Phong nói một câu rất dễ nghe.
"Tôi cho cô một cơ hội, cô có cần không?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
"Cái gì?" Cô gái tóc dài sửng sốt: “Cơ hội gì?"
"Nếu cô tin tôi thì ở đây đợi đi” Cao Phong lạnh nhạt nhìn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt ở bên kia.
"..." Cô gái tóc dài không biết nói gì, sao cô ta lại có cảm giác, Cao Phong giống như bị bệnh thần kinh nhỉ?
Nhưng không biết vì sao, khi tiếp xúc với ánh mắt Cao Phong, bỗng nhiên trong lòng cô gái bán hàng này nảy sinh cảm giác tin tưởng.
Biểu cảm lạnh nhạt đó của Cao Phong, giống như ẩn chứa lực chinh phục rất mạnh, khiến người ta rất dễ tin tưởng anh.
"Cái gì? Ba tỷ tiền đặt cọc ư? Số tiền này quá nhiều” Bỗng nhiên người thanh niên đang bàn hợp đồng với nhân viên bán hàng kêu lên.
"Thưa anh, biệt thự mà anh lựa chọn mỗi mét vuông có giá một trăm triệu, tổng diện tích là một trăm hai mươi mét vuông, giá của ngôi nhà này là mười hai tỷ."
"Bình thường khi mua nhà đều phải đặt cọc 30%, vì thế chúng tôi thu của anh ba tỷ tiền đặt cọc, thật sự không nhiều..” Nhân viên bán hàng giải thích một câu.
"Ba tỷ... Tôi có thể trả góp được không?" Người thanh niên kia im lặng một lát, sau đó hỏi.
"Anh Hồ... Hiện giờ đang trả theo giai đoạn, nhưng ba tỷ tiền đặt cọc này, là số tiền nhất định phải trả một lần." Nhân viên bán hàng bất đắc dĩ trả lời.
Người phụ nữ cười đắc ý, sau đó vẻ mặt ấm ức chỉ về phía Cao Phong.
Cao Phong có chút mơ hồ, con người có thể không biết xấu hổ đến mức này sao?
Nói về dáng người, Kim Tuyết Mai hơn cô ta không chỉ gấp mười lần.
Nói về gương mặt, vốn dĩ cô ta không thể so sánh với Kim Tuyết Mai.
Cao Phong có Kim Tuyết Mai, anh sẽ nhìn lén loại mặt hàng này sao?
"Cậu ta, chính là cậu ta sao? Anh đã sớm nhìn ra cậu ta không phải là người tốt gì rồi mà.”
"Không có tiền thì thôi, lại bỉ ổi như vậy, vừa xấu vừa nghèo đúng không?” Người thanh niên sửng sốt, sau đó lạnh lùng quát một tiếng.
Cao Phong khẽ lắc đầu, thậm chí anh còn chẳng muốn giải thích, không thể nói lý với đám người này được.
Thấy Cao Phong không nói lời nào, người thanh niên kia cho rằng Cao Phong bị mình dọa sợ, lúc này càng thêm càn rỡ hơn.
"Thật sự không biết bộ phận bán hàng của các cô làm sao vậy, người nào cũng có thể tùy tiện đi vào sao? Rõ ràng vừa nhìn người này là biết công nhân bẩn thỉu, có thể tùy tiện đi vào đây à?"
"Người tới nơi này, người nào không phải là giới thượng lưu trên người mấy tỷ hoặc mấy chục tỷ, để cho loại người bình thường như ăn xin này đi vào, chẳng phải là hạ thấp thân phận của chúng tôi sao?”
Người thanh niên kia càng nói càng cảm thấy tức giận, tuy không xông thẳng lên đánh Cao Phong, nhưng lửa giận ở trong lòng không giảm bớt chút nào.
Dù sao Cao Phong nhìn lén người phụ nữ của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy, trên đầu mình có một chiếc sừng rất dài.
"Anh Hồ, anh đừng tức giận, anh trăm ngàn lần đừng nóng giận, đây là sơ sót của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.” Một nhân viên vội vàng đi tới, nhẹ giọng an ủi người thanh niên kia.
“Hừ! Các cô để người như vậy đi vào, đó chính là đang hạ thấp thân phận của chúng tôi, đúng là kỳ cục!” Người thanh niên hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy! Loại công nhân như vậy cũng có thể tùy tiện đi vào, vậy chúng tôi đến thẳng công trường xem nhà không phải được rồi sao?” Người phụ nữ ăn mặc diễm dúa lòe loẹt kia, cũng khinh thường nói.
"Nhanh đuổi cậu ta ra ngoài đi! Nếu không, chúng tôi không mua nhà nữa!” Người thanh niên lại kêu to một tiếng.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh lập tức sốt ruột, làm sao có thể để chuyện này xảy ra được, vịt nấu chín sao có thể để anh ta bay đây?
Nếu bay mất, chẳng phải mình sẽ bị cắt mất hoa hồng à!
Cho nên, trong lòng nhân viên bán hàng này lập tức có quyết định.
"Mời anh ra ngoài!” Nhân viên bán hàng quay đầu lại, ôn hòa nói với Cao Phong.
Người thanh niên kia, cùng với người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt bên cạnh, lập tức dùng bộ dạng kiêu ngạo nhìn Cao Phong.
Lúc này, trong lòng bọn họ đều tràn ngập cảm giác hơn người, mình có thể ở đây nhận được đãi ngộ khách quý, nhưng Cao Phong sắp bị đuổi ra ngoài, sao bọn họ không có cảm giác hơn người được?
Nghĩ tới bộ dạng Cao Phong như một con chó, bị đuổi ra khỏi bộ phận bán hàng, đều khiến bọn họ vô cùng vui sướng.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, Cao Phong không có ý định rời khỏi nơi này.
“Vì sao tôi phải ra ngoài?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
"Anh!" Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của khách hàng chúng tôi, cho nên bây giờ mời anh rời đi.”
“Nếu anh cố ý không đi, vậy tôi sẽ gọi bảo vệ tới đây.”
Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia cũng cười mỉa một tiếng: “Thật là, người ta đã đuổi cậu đi rồi, cậu còn mặt dày mày dạn ở lại không chịu đi, là muốn nhìn tôi thêm lúc nữa sao? Chưa từng thấy gái xinh đúng không? Ghê tởm!”
"Có lẽ cậu ta muốn ở đây dùng điều hòa thêm chút nữa, trải nghiệm một chút về thế giới của người có tiền.” Người thanh niên kia cũng cười mỉa nói.
Mấy khách hàng ở xung quanh cũng nhìn về phía này, khi thấy trên người Cao Phong đầy bùn đất, ăn mặc giống như là công nhân, bọn họ cũng có phần khinh thường.
"Tôi cũng là khách hàng, vì sao tôi không thể ở đây?” Cao Phong lạnh lùng nhìn về phía người thanh niên kia.
Vốn dĩ anh không thích so đo nhiều như vậy, nhưng bọn họ luôn bày ra tư thế vênh váo hung hăng tài trí hơn người, thật sự khiến Cao Phong có chút không nhìn nổi nữa.
Chính anh mới đi từ trong công trường ra, những công nhân giản dị này, anh đều rất tôn trọng.
Bọn họ cũng muốn mặc đồ sạch sẽ, mặc có thể diện một xíu, nhưng tính chất công việc không cho phép bọn họ làm vậy.
Bên kia Cao Phong mới ra mặt thay cho những người công nhân, bên này hai người này lại bày tỏ khinh thường đối với công nhân, khiến cho Cao Phong cảm thấy rất không thoải mái.
"Cậu là khách hàng? Ha ha, tôi buồn cười muốn chết, có phải là cậu hiểu lầm hai chữ khách hàng này rồi không?”
"Có phải là cậu nghĩ rằng chỉ cần đi dạo nơi này thì là khách hàng? Khách hàng là phải tiêu tiền, là phải mua nhà, hiểu không?" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cười ha ha, trong đôi mắt tràn ngập trào phúng.
Nhân viên bán hàng kia cũng nhìn Cao Phong với vẻ nghiền ngẫm, cô ta rất muốn nhìn xem Cao Phong nói thế nào?
"Nếu tôi tới đây, đương nhiên là tới mua nhà rồi." Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
"Phụt! Cậu lấy gì mua? Mười năm tiền lương của cậu đủ để mua một mét vuông nhà sao?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt bật cười.
"Thôi quên đi, đừng để ý tới cậu ta, chúng ta nên làm chuyện của mình, nói chuyện với loại người này, chỉ làm hạ thấp giá trị con người của chúng ta thôi."
Vẻ mặt người thanh niên khinh thường nói: “Cậu ta muốn ở đây nhìn xem thế giới của kẻ có tiền, vậy thì để cậu ta nhìn.”
"Đúng vậy, nói chuyện với cậu ta, em cảm thấy giảm giá trị của bản thân, trời ạ, em cảm thấy một lọ sơn móng tay của em, còn đắt hơn cả quần áo trên người cậu ta ấy chứ” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt cũng khinh thường quay đầu đi.
Tuy không đuổi Cao Phong đi, nhưng hai bọn họ nói móc Cao Phong như vậy, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Quan trọng hơn là, đợi lát nữa mình cầm hợp đồng mua nhà đi qua trước mặt Cao Phong, như vậy chắc chắn sẽ càng thêm đả kích anh hơn.
Cho nên Cao Phong muốn ở đây nhìn, vậy thì để anh nhìn xem!
Thấy người thanh niên kia không muốn để ý tới Cao Phong nữa, nhân viên bán hàng bàn hợp đồng với anh ta cũng không để ý tới Cao Phong, xoay đầu rời đi.
"Chuyện đó, thưa anh, nếu anh không còn chuyện gì, tôi cũng đi làm việc của mình đây." Cô gái bán hàng tóc dài tiếp đãi Cao Phong nói một câu rất dễ nghe.
"Tôi cho cô một cơ hội, cô có cần không?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
"Cái gì?" Cô gái tóc dài sửng sốt: “Cơ hội gì?"
"Nếu cô tin tôi thì ở đây đợi đi” Cao Phong lạnh nhạt nhìn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt ở bên kia.
"..." Cô gái tóc dài không biết nói gì, sao cô ta lại có cảm giác, Cao Phong giống như bị bệnh thần kinh nhỉ?
Nhưng không biết vì sao, khi tiếp xúc với ánh mắt Cao Phong, bỗng nhiên trong lòng cô gái bán hàng này nảy sinh cảm giác tin tưởng.
Biểu cảm lạnh nhạt đó của Cao Phong, giống như ẩn chứa lực chinh phục rất mạnh, khiến người ta rất dễ tin tưởng anh.
"Cái gì? Ba tỷ tiền đặt cọc ư? Số tiền này quá nhiều” Bỗng nhiên người thanh niên đang bàn hợp đồng với nhân viên bán hàng kêu lên.
"Thưa anh, biệt thự mà anh lựa chọn mỗi mét vuông có giá một trăm triệu, tổng diện tích là một trăm hai mươi mét vuông, giá của ngôi nhà này là mười hai tỷ."
"Bình thường khi mua nhà đều phải đặt cọc 30%, vì thế chúng tôi thu của anh ba tỷ tiền đặt cọc, thật sự không nhiều..” Nhân viên bán hàng giải thích một câu.
"Ba tỷ... Tôi có thể trả góp được không?" Người thanh niên kia im lặng một lát, sau đó hỏi.
"Anh Hồ... Hiện giờ đang trả theo giai đoạn, nhưng ba tỷ tiền đặt cọc này, là số tiền nhất định phải trả một lần." Nhân viên bán hàng bất đắc dĩ trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.