Chương 269
Nhật Đồng
29/04/2021
Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng đột nhiên quay sang, khiếp sợ nhìn Cao Phong.
Giọng hát này... Là do Cao Phong hát ư? Giọng hát vừa trầm thấp vừa dày, phát âm đúng tiêu chuẩn, kỹ xảo lên xuống hoàn hảo, cùng với hơi thở lâu dài này... Có thể nói trình độ ca hát của Cao Phong hoàn toàn không thua kém một ngôi sao ca nhạc hạng A nào.
Phải biết rằng Đường Ngọc Diệp đã học thanh nhạc rất lâu, bây giờ nghe Cao Phong hát cũng cảm thấy khiếp sợ và mặc cảm.
Mọi người đều hoàn toàn ngây người, thậm chí không nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Lê Trọng Việt.
“Hả? Tao hỏi chúng mày đấy! Ai bật nhạc gốc lên hả?" Lê Trọng Việt nhíu mày không kiên nhẫn nói.
Lúc này, mọi người mới nuốt nước miếng, nhìn về phía Lê Trọng Việt. Cao Phong vẫn còn lẳng lặng ca hát, còn Lê Trọng Việt thì tức giận kêu gào.
"À.. Thì ra là nhạc gốc! Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng là Cao Phong đang hát chứ." Lâm Thiên Hùng hoàn hồn lại, bĩu môi cười nói.
"Xí, tôi cũng hết hồn, thì ra là nhạc gốc..." Tống Thủy Tiên cũng bĩu môi. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Lúc này mọi người mới hiểu được thì ra là giọng hát gốc quá lớn nên lấn át cả giọng của Cao Phong. Họ đã nói rồi mà, làm gì có chuyện Cao Phong hát hay đến thế chứ.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi người đều khinh thường nhìn Cao Phong. Quả nhiên tên Cao Phong này chỉ giỏi giả vờ giả vịt, ngay cả hát karaoke mà cũng phải mở nhạc gốc để làm màu, tưởng người khác là kẻ ngốc chắc?
"Anh Lê... Hình như đâu có mở nhạc gốc, chỉ là nhạc đệm thôi.." Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không có khả năng!" Lê Trọng Việt trực tiếp xua tay phản bác.
"Nếu Cao Phong mà hát được như thế thì tôi sẽ ăn luôn micro!" Lâm Thiên Hùng cũng đứng dậy kêu.
Nhưng mọi người vẫn theo phản xạ nhìn lên màn hình lớn. Nếu có bật nhạc gốc thì sẽ có icon hiện lên trên màn hình. Nhưng mọi người lại thấy rõ ràng icon nhạc gốc trên màn hình biểu hiện trạng thái tắt... Nói cách khác, không phải là nhạc gốc được bật lên mà đúng là giọng hát của Cao Phong?
Mọi người vốn còn đang khinh thường, bây giờ đều thu hồi vẻ khinh thường, nửa tin nửa ngờ nhìn Cao Phong.
"Tuyết Ngọc, anh rể cậu hát hay quá, hay hơn cả tớ mua vé đi concert luôn!” Lâm Đan Phượng kích động đến mức đỏ cả mặt, cầm tay Kim Tuyết Ngọc lắc liên tục.
Kim Tuyết Ngọc cũng ngây ngẩn cả người. Cô ta chưa từng nghe Cao Phong hát bao giờ. Phải biết rằng giọng hát và giọng nói bình thường của một người là hai chuyện khác nhau, cộng thêm thiết bị karaoke xử lý thanh âm nên trong lúc nhất thời, Kim Tuyết Ngọc không thể xác nhận có đúng là Cao Phong đang hát hay không.
“Chắc Chắc là còn chưa tắt nhạc gốc..” Kim Tuyết Ngọc chần chờ nói.
Mặc dù mọi người thấy icon nhạc gốc đang tắt, nhưng họ đều cho rằng thiết bị bị trục trặc, rất có khả năng Cao Phong đang hát nhép.
Lê Trọng Việt cắn răng, bỗng kêu lên: “Cao Phong! Dừng lại một chút!”
Ca hát không phải là mục đích của anh, mục đích của anh ta là khiến Cao Phong xấu mặt. Hôm nay anh ta phải vạch trần bộ mặt thật của Cao Phong, để mọi người thấy rõ Cao Phong là một kẻ dối trá cỡ nào, dối trá đến mức hát karaoke mà cũng bật nhạc gốc lên để lừa gạt mọi người.
Lê Trọng Việt tin rằng chỉ cần Cao Phong ngừng ca hát thì nhạc gốc vẫn sẽ hát tiếng. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết Cao Phong đang hát nhép, để xem Cao Phong sẽ giải thích như thế nào.
Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó buông micro xuống. Ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm miệng của Cao Phong để xem thử sau khi anh ngừng hát thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Kết quả là... Cao Phong bỏ micro xuống, chỉ còn lại nhạc đệm truyền ra từ loa lớn, không có giọng hát của bất cứ ai.
Điều này chứng tỏ giọng hát vừa rồi chính là của Cao Phong. Mời đọc truyện trên truyen88 .net
Giờ khắc này, vẻ mặt cười lạnh khinh thường của Lê Trọng Việt tức khắc cứng đờ, những người khác cũng rúng động. Kim Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng, kể cả Đường Ngọc Diệp cũng có thể xác nhận giọng hát khiến người ta say mê vừa rồi chính là của Cao Phong.
Giọng hát và hơi thở lâu dài của Cao Phong thật sự khiến người ta khiếp sợ.
“Có chuyện gì?" Cao Phong thản nhiên nhìn Lê Trọng Việt.
“Anh... Bài hát này..." Lê Trọng Việt sửng sốt, sau đó lắp bắp chỉ vào màn hình rồi lại chỉ micro trong tay Cao Phong.
“Anh muốn hát hả? Cho anh đấy." Cao Phong hờ hững đặt micro lên bàn.
Lê Trọng Việt lập tức ngây người.
Anh ta đâu biết hát nhạc tiếng Anh!
Còn những người khác thì lại căng thẳng. Họ thật sự không muốn để Lê Trọng Việt hát thêm lần nữa đâu, thậm chí trong lòng còn âm thầm thấy tiếc nuối khi nghe Cao Phong nói không hát nữa.
Giọng hát của Cao Phong và giọng hát của Lê Trọng Việt thật sự là khác biệt một trời một vực. À không, phải nói là không thể so sánh với nhau!
"Cao Phong, anh đừng bận tâm tới cậu ta, hát hết bài này đi, được không?" Đường Ngọc Diệp vô cùng kích động, cầm micro đưa lên trước mặt Cao Phong bằng hai tay.
Thân là một người thích âm nhạc, Đường Ngọc Diệp thật sự rất muốn Cao Phong hát hết ca khúc này.
"Đúng đấy Cao Phong, anh hát hết bài đi, tôi còn muốn nghe nữa.." Lâm Đan Phượng cũng ngóng trông nhìn Cao Phong.
Không chỉ mìm Lâm Đan Phượng và Đường Ngọc Diệp, rất nhiều cô gái ở đây đều khao khát nhìn Cao Phong. Mặc dù họ không lên tiếng, nhưng không cần nói cũng hiểu ánh mắt họ muốn nói gì. Thậm chí là cả một vài nam sinh, chẳng qua còn ngại nên không nói, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hâm mộ.
Nghe Cao Phong ca hát đúng là sự hưởng thụ.
“Cao Phong, hát hết bài đi..." Kim Tuyết Ngọc cũng chân thành nói.
Bỏ qua những thứ khác không nói, chỉ riêng giọng ca vừa rồi của Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc thật sự rất thích.
Cao Phong chần chờ một lát rồi mới tiếp nhận micro trong tay Đường Ngọc Diệp, tiếp tục hát theo nhạc. Thế là mọi người đều mở to mắt không nói một lời, dỏng tai lên nghe chăm chú, chỉ sợ bỏ qua một nốt nhạc nào.
Không ai ngờ được rằng lại có người ca hát hay đến thế. Chỉ nghe giọng hát cứ như thể nghe được trái tim ngoan cường và tính cách cứng cỏi của người hát.
Thậm chí Đường Ngọc Diệp và Lâm Đan Phượng còn cầm di động ra ghi âm giọng hát của Cao Phong ngay tại hiện trường.
Được nghe lại giọng hát của Cao Phong, mọi người đều khép hờ đôi mắt, say mê đắm chìm trong tiếng nhạc. Cao Phong hát đến giai điệu nhẹ nhàng,
tâm trạng của họ cũng trở nên nhẹ nhàng thư giãn, hát đến nốt cao, tâm trạng của họ cũng trở nên sôi sục dâng trào. Mời đọc truyện trên truyen88. net
"Where are you now? Another dream... The monsters running wild inside of me..."
Hát đến gần đoạn cao trào của ca khúc, Cao Phong lập tức đứng dậy, tay cầm micro, mắt nhìn chằm chằm màn hình, hơi thở đều đặn.
"These shallow waters, never met.. What I needed, I'm letting go... A deeper dive... Eternal silence of the sea..."
Cuối cùng bài hát này cũng tiến đến giây phút lên cao nhất, tiết tấu rung động đánh sâu vào trái tim mỗi người.
Giọng hát từ tính và tràn đầy sức xuyên thấu của Cao Phong trực tiếp vang vọng trong đầu óc mọi người.
Giọng hát này... Là do Cao Phong hát ư? Giọng hát vừa trầm thấp vừa dày, phát âm đúng tiêu chuẩn, kỹ xảo lên xuống hoàn hảo, cùng với hơi thở lâu dài này... Có thể nói trình độ ca hát của Cao Phong hoàn toàn không thua kém một ngôi sao ca nhạc hạng A nào.
Phải biết rằng Đường Ngọc Diệp đã học thanh nhạc rất lâu, bây giờ nghe Cao Phong hát cũng cảm thấy khiếp sợ và mặc cảm.
Mọi người đều hoàn toàn ngây người, thậm chí không nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Lê Trọng Việt.
“Hả? Tao hỏi chúng mày đấy! Ai bật nhạc gốc lên hả?" Lê Trọng Việt nhíu mày không kiên nhẫn nói.
Lúc này, mọi người mới nuốt nước miếng, nhìn về phía Lê Trọng Việt. Cao Phong vẫn còn lẳng lặng ca hát, còn Lê Trọng Việt thì tức giận kêu gào.
"À.. Thì ra là nhạc gốc! Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng là Cao Phong đang hát chứ." Lâm Thiên Hùng hoàn hồn lại, bĩu môi cười nói.
"Xí, tôi cũng hết hồn, thì ra là nhạc gốc..." Tống Thủy Tiên cũng bĩu môi. Mời đọc truyện trên truyen88.net
Lúc này mọi người mới hiểu được thì ra là giọng hát gốc quá lớn nên lấn át cả giọng của Cao Phong. Họ đã nói rồi mà, làm gì có chuyện Cao Phong hát hay đến thế chứ.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi người đều khinh thường nhìn Cao Phong. Quả nhiên tên Cao Phong này chỉ giỏi giả vờ giả vịt, ngay cả hát karaoke mà cũng phải mở nhạc gốc để làm màu, tưởng người khác là kẻ ngốc chắc?
"Anh Lê... Hình như đâu có mở nhạc gốc, chỉ là nhạc đệm thôi.." Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không có khả năng!" Lê Trọng Việt trực tiếp xua tay phản bác.
"Nếu Cao Phong mà hát được như thế thì tôi sẽ ăn luôn micro!" Lâm Thiên Hùng cũng đứng dậy kêu.
Nhưng mọi người vẫn theo phản xạ nhìn lên màn hình lớn. Nếu có bật nhạc gốc thì sẽ có icon hiện lên trên màn hình. Nhưng mọi người lại thấy rõ ràng icon nhạc gốc trên màn hình biểu hiện trạng thái tắt... Nói cách khác, không phải là nhạc gốc được bật lên mà đúng là giọng hát của Cao Phong?
Mọi người vốn còn đang khinh thường, bây giờ đều thu hồi vẻ khinh thường, nửa tin nửa ngờ nhìn Cao Phong.
"Tuyết Ngọc, anh rể cậu hát hay quá, hay hơn cả tớ mua vé đi concert luôn!” Lâm Đan Phượng kích động đến mức đỏ cả mặt, cầm tay Kim Tuyết Ngọc lắc liên tục.
Kim Tuyết Ngọc cũng ngây ngẩn cả người. Cô ta chưa từng nghe Cao Phong hát bao giờ. Phải biết rằng giọng hát và giọng nói bình thường của một người là hai chuyện khác nhau, cộng thêm thiết bị karaoke xử lý thanh âm nên trong lúc nhất thời, Kim Tuyết Ngọc không thể xác nhận có đúng là Cao Phong đang hát hay không.
“Chắc Chắc là còn chưa tắt nhạc gốc..” Kim Tuyết Ngọc chần chờ nói.
Mặc dù mọi người thấy icon nhạc gốc đang tắt, nhưng họ đều cho rằng thiết bị bị trục trặc, rất có khả năng Cao Phong đang hát nhép.
Lê Trọng Việt cắn răng, bỗng kêu lên: “Cao Phong! Dừng lại một chút!”
Ca hát không phải là mục đích của anh, mục đích của anh ta là khiến Cao Phong xấu mặt. Hôm nay anh ta phải vạch trần bộ mặt thật của Cao Phong, để mọi người thấy rõ Cao Phong là một kẻ dối trá cỡ nào, dối trá đến mức hát karaoke mà cũng bật nhạc gốc lên để lừa gạt mọi người.
Lê Trọng Việt tin rằng chỉ cần Cao Phong ngừng ca hát thì nhạc gốc vẫn sẽ hát tiếng. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết Cao Phong đang hát nhép, để xem Cao Phong sẽ giải thích như thế nào.
Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó buông micro xuống. Ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm miệng của Cao Phong để xem thử sau khi anh ngừng hát thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Kết quả là... Cao Phong bỏ micro xuống, chỉ còn lại nhạc đệm truyền ra từ loa lớn, không có giọng hát của bất cứ ai.
Điều này chứng tỏ giọng hát vừa rồi chính là của Cao Phong. Mời đọc truyện trên truyen88 .net
Giờ khắc này, vẻ mặt cười lạnh khinh thường của Lê Trọng Việt tức khắc cứng đờ, những người khác cũng rúng động. Kim Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng, kể cả Đường Ngọc Diệp cũng có thể xác nhận giọng hát khiến người ta say mê vừa rồi chính là của Cao Phong.
Giọng hát và hơi thở lâu dài của Cao Phong thật sự khiến người ta khiếp sợ.
“Có chuyện gì?" Cao Phong thản nhiên nhìn Lê Trọng Việt.
“Anh... Bài hát này..." Lê Trọng Việt sửng sốt, sau đó lắp bắp chỉ vào màn hình rồi lại chỉ micro trong tay Cao Phong.
“Anh muốn hát hả? Cho anh đấy." Cao Phong hờ hững đặt micro lên bàn.
Lê Trọng Việt lập tức ngây người.
Anh ta đâu biết hát nhạc tiếng Anh!
Còn những người khác thì lại căng thẳng. Họ thật sự không muốn để Lê Trọng Việt hát thêm lần nữa đâu, thậm chí trong lòng còn âm thầm thấy tiếc nuối khi nghe Cao Phong nói không hát nữa.
Giọng hát của Cao Phong và giọng hát của Lê Trọng Việt thật sự là khác biệt một trời một vực. À không, phải nói là không thể so sánh với nhau!
"Cao Phong, anh đừng bận tâm tới cậu ta, hát hết bài này đi, được không?" Đường Ngọc Diệp vô cùng kích động, cầm micro đưa lên trước mặt Cao Phong bằng hai tay.
Thân là một người thích âm nhạc, Đường Ngọc Diệp thật sự rất muốn Cao Phong hát hết ca khúc này.
"Đúng đấy Cao Phong, anh hát hết bài đi, tôi còn muốn nghe nữa.." Lâm Đan Phượng cũng ngóng trông nhìn Cao Phong.
Không chỉ mìm Lâm Đan Phượng và Đường Ngọc Diệp, rất nhiều cô gái ở đây đều khao khát nhìn Cao Phong. Mặc dù họ không lên tiếng, nhưng không cần nói cũng hiểu ánh mắt họ muốn nói gì. Thậm chí là cả một vài nam sinh, chẳng qua còn ngại nên không nói, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hâm mộ.
Nghe Cao Phong ca hát đúng là sự hưởng thụ.
“Cao Phong, hát hết bài đi..." Kim Tuyết Ngọc cũng chân thành nói.
Bỏ qua những thứ khác không nói, chỉ riêng giọng ca vừa rồi của Cao Phong, Kim Tuyết Ngọc thật sự rất thích.
Cao Phong chần chờ một lát rồi mới tiếp nhận micro trong tay Đường Ngọc Diệp, tiếp tục hát theo nhạc. Thế là mọi người đều mở to mắt không nói một lời, dỏng tai lên nghe chăm chú, chỉ sợ bỏ qua một nốt nhạc nào.
Không ai ngờ được rằng lại có người ca hát hay đến thế. Chỉ nghe giọng hát cứ như thể nghe được trái tim ngoan cường và tính cách cứng cỏi của người hát.
Thậm chí Đường Ngọc Diệp và Lâm Đan Phượng còn cầm di động ra ghi âm giọng hát của Cao Phong ngay tại hiện trường.
Được nghe lại giọng hát của Cao Phong, mọi người đều khép hờ đôi mắt, say mê đắm chìm trong tiếng nhạc. Cao Phong hát đến giai điệu nhẹ nhàng,
tâm trạng của họ cũng trở nên nhẹ nhàng thư giãn, hát đến nốt cao, tâm trạng của họ cũng trở nên sôi sục dâng trào. Mời đọc truyện trên truyen88. net
"Where are you now? Another dream... The monsters running wild inside of me..."
Hát đến gần đoạn cao trào của ca khúc, Cao Phong lập tức đứng dậy, tay cầm micro, mắt nhìn chằm chằm màn hình, hơi thở đều đặn.
"These shallow waters, never met.. What I needed, I'm letting go... A deeper dive... Eternal silence of the sea..."
Cuối cùng bài hát này cũng tiến đến giây phút lên cao nhất, tiết tấu rung động đánh sâu vào trái tim mỗi người.
Giọng hát từ tính và tràn đầy sức xuyên thấu của Cao Phong trực tiếp vang vọng trong đầu óc mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.