Chương 768: Ngọn cờ
Nhật Đồng
09/06/2021
Phong Hạ không ngờ Long Tuấn Hạo nói xong câu này, vác hẳn một cây súng chống tăng RPG rồi quay người chạy về phía hậu phương.
"Mau chạy theo! Chạy theo!"
Phụ tá luôn luôn chú ý đến an toàn của Long Tuấn Hạo, lập tức phái tiểu đội trăm người bảo vệ anh ta.
"Bùm!"
Cây súng RPG rơi xuống đất, tay Long Tuấn Hạo đang cầm viên đạn pháo chuẩn bị lên nòng.
"út"
Trên trời bỗng nhiên có một tiếng rít xé gió.
"Nằm xuống!"
Tim của Long Tuấn Hạo thắt lại, cả thời gian để ngẩng đầu cũng không có, anh lập thả viên pháo xuống và hét lên.
"Anh Long!"
Phụ tá đột nhiên mở to mắt nhào tới, cả người che lấy Long Tuấn Hạo.
"Bùm!"
Một viên đạn pháo nổ cách hai người họ ba mét.
Pháo nổ khiến cho hàng chục chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo thương vong.
Uy lực của đạn pháo ngoài việc sức nổ lớn ra, điều gây sát thương lớn nhất là những mảnh sắt vụn văng ra sau khi nổ.
Miếng sắt lớn nổ tung thành vô số mảnh sắt vụn nhỏ, văng ra tứ phía có thể trực tiếp đâm vào cơ thể người.
Đó mới là thứ chí mạng thực sự.
Tác dụng của việc nằm xuống chính là để né những mảnh sắt vụn văng tứ phía đó.
"Bùm ầm!"
Đạn pháo nổ, vừa nổ tung vô số chiến sĩ của tập đoàn, vừa văng ra những mảnh sắt vụn đáng sợ đó.
Do bảo vệ Long Tuấn Hạo, phụ tá bị thương nghiêm trọng.
"Văn Phúc!"
Long Tuấn Hạo hét lên, đẩy phụ tá ra khỏi người anh.
Đôi mắt của Long Tuấn Hạo đỏ hoe, anh ôm lấy phụ tá.
Lúc này, đồng phục của phụ tá nhiều nơi đã rách bươm, máu chảy không ngừng.2070840_2_25,60
Nghiêm trọng nhất là vết thương cắt ngang cổ, một dòng máu chảy dài xuống.
"Cái thằng ngu này! Thằng ngu!"
Tay Long Tuấn Hạo run cầm cập che vết thương trên cổ của phụ tá để cầm máu.
Thế nhưng, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ các kẽ ngón tay, "Anh Long, có...
Có gì đó không đúng rồi, yêu cầu...
Cứu viện..."
Phụ tá cố gắng nói hết câu rồi ngất lịm đi.
"Bà nó chứ! Thằng ngu này!"
Hai tay Long Tuấn Hạo ôm lấy phụ tá, anh tức giận hét lên.
"Anh Long, quân phiệt Tê Lực ép lên trước rồi! Quân phiệt Sotun cũng bắt đầu phản kích!"
"Anh Long, phía bên phải xuất hiện một đội quân khoảng hai người, họ bắt đầu nổ súng rồi!"
"Bên trái có người, quân số khoảng bốn ngàn, họ cũng bắt đầu nổ súng về phía chúng ta rồi!"
Trong tiếng pháo nổ, từng tin báo một không ngừng truyền tới tai Long Tuấn Hạo.
Hiện tại, phía trước có sáu mươi ngàn người của quân phiệt Sotun, phía sau có quân phiệt Tê Lực khai hỏa đánh lén.
Hai bên trái phải đều có một đội ngũ quân đội nổ súng về phía quân tập đoàn Phong Hạo.
Trước sau trái phải của họ đều bị bao vây. . Xin hãy đọc truyện tại * T rumTruyen.ne t *
Tập đoàn Phong Hạo lúc này có chạy đằng trời cũng không thoát được! Ba mươi hai ngàn chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hoảng loạn, sĩ khí tụt giảm.
"Anh Long ơi, làm sao đây...
Chúng ta phải làm sao đây..."
Các chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hiện giờ đêu đang cực kỳ căng thẳng.
"Giết!"
Long Tuấn Hạo đứng lên với đôi mắt đỏ ngầu.
"Con mẹ nó! Ông già chó Sotun muốn nuốt tao, vậy thì tao cũng phải đập gãy hai chiếc răng nanh của lão!"
"Tất cả các chiến sĩ Phong Hạo, hãy nhớ rằng các anh đang chiến đấu vì ai!"
"Hôm nay tôi sẽ nói cho các anh biết, các anh chiến đấu cho Cao Vũ"
"Không sai! Chúng ta đang làm công cho người khác! Nhưng các anh phải nhớ rằng, người đó tuyệt đối không để máu của ai phải chảy oan uổng!"
"Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!"Long Tuấn Hạo cầm ngọn cờ tập đoàn Phong Hạo, phất cờ hô to.
"Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!"
Những câu nói đó chớp mắt vực dậy vô số sĩ khí.
"Giết cùng tôi! Chiến thuật lưng tựa lưng, không chết không lui!"
"Đạn bắn hết thì tôi sẽ cùng mọi người dùng dao liều với bọn chúng!"
"Con mẹ nó, có chết thì tôi chết chung với các người, sợ cái gì chứ!"
"Nhớ lấy chiến thuật lưng tựa lưng! Nhớ lấy đằng sau là anh em cùng nhau sống chết!"
Long Tuấn Hạo cầm lên một cây Bazooka vác lên vai, một tay nhấc đạn pháo, mạnh mẽ xông lên phía trước.
"Bùm! Âm! Đùng đùng!"
Quận MaeSai xinh đẹp một lần nữa vang lên những âm thanh của cuộc chiến thảm khốc.
Máu tươi, tàn sát, thê chết chiến đấu.
Long Tuấn Hạo dẫn theo ba mươi ngàn tướng sĩ của tập đoàn Phong Hạo ngước mắt nhìn quanh.
Tứ phía của họ đều là kẻ địch.
"Con mẹ nó! Nhìn cho rõ đi nhé, cờ Phong Hạo không ngã, không ai được lùi về sau"
Long Tuấn Hạo hét to một tiếng rồi đưa cờ cho một người khác, bản thân anh tiên phong cầm súng xông lên phía trước.
"Bùm, âm!"
Long Tuấn Hạo vừa chạy được hai bước thì người cầm cờ ở đẳng sau bị một phát đạn bắn trúng.
Người cầm cờ trọng thương ngã xuống, ngọn cờ nghiêng vẽ một phía.
Bước chân của Long Tuấn Hạo khựng lại, anh nghiến chặt răng nhưng không quay đầu lại, tiếp tục xông lên phía trước.
"Ngọn cờ Phong Hạo không ngã!"
Một người khác hét lên, đôi mắt đỏ ngầu tiến lên phía trước.
Anh vác lấy cây cờ, một lần nữa hét to giương cao cờ.
Thế nhưng hình như những người ở bên kia cũng nhằm chuẩn lấy lá cờ này.
Ai vác cờ thì tập trung hỏa lực tấn công người cầm cờ.
Tập đoàn Phong Hạo không ai sợ hãi, đằng trước có người ngã xuống thì đằng sau sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ.
Lá cờ này tựa như tín ngưỡng truyền từ người này sang người khác.
Hiên ngang giữa trời, vững vàng bất khuất! Nhìn từ xa, phạm vi vài chục cây số xung quanh quận Mae Sai ánh lửa ngút trời, khói đạn mịt mù.
Các đội quân bốn phương tám hướng bao vây tập đoàn Phong Hạo, những viên đạn tựa như không cần tiên mua cứ thế mà điên cuồng bản xả.
Chỉ cần mượn ánh sáng của lửa đạn pháo, thì sẽ thấy được nơi trung tâm bị vô số người bao vây.
Lá cờ Tập đoàn Phong Hạo cứ cách một phút thì lại nghiêng về một phía.
Nhưng chưa cần đợi đến lúc lá cờ ngã xuống, sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ, tiếp tục giương cao ngọn cờ.
Cuối cùng thì ngọn cờ đã hoàn toàn ngã xuống, biến mất dưới ánh mất của tất cả mọi người.
Thời khắc này, tiếng súng pháo đột nhiên ngưng bặt, cả chiến trường không một tiếng động, chỉ còn gió lạnh thổi qua.
Ngọn cờ đã ngã, tín ngưỡng của tập đoàn Phong Hạo đã sụp đổ rồi sao? Không, đó chỉ là tạm thời thôi.
Chưa tới mười giây, lá cờ đó lại một lần nữa được vác lên trong "
Ngọc cờ Phong Hạo! Không ngãi"
Một chiến sĩ hét to, súng AK trong tay anh điên cuồng bản xả.
Tiếng hét giận dữ đó tựa như tiếng sấm ngút trời, tựa như sấm rền vang dội.
"Đùng đùng đùng"
Tiếng súng pháo chỉ trong chớp mắt lại bắt đầu nổ ra liên tục vội vã...
Nam nhi chí tại bốn phương, sinh tử chiến loạn vẫn dám đương đầu Thân khoác kim giáp múa đao thương, dũng mãnh sa trường tương đương với trời! Ngọc cờ không ngã, chiến tử không lui! Thời gian tựa như những hạt cát trôi qua kẽ tay Luôn lặng lẽ lướt qua trong vô thức.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Hai ngày không dài nhưng cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hai ngày này, Cao Vũ đều đang bận sắp đặt việc ở thị trấn Biển Đông.
Kế hoạch thương mại của Vũ Hoàng Lê đã dân thành hình và đang không ngừng triển khai mở rộng.
Bất động sản Thịnh Thăng hiện giờ nhìn thì có vẻ không khác gì với lúc trước, vẫn là một công ty không có xếp hạng ở Thị trấn Biển Đông.
Bởi vì tất cả những gì anh làm trong khoảng thời gian này đều là đang tích lũy thế lực.
Tích lũy thể lực cho Tập đoàn Vũ Nặc.
"Mau chạy theo! Chạy theo!"
Phụ tá luôn luôn chú ý đến an toàn của Long Tuấn Hạo, lập tức phái tiểu đội trăm người bảo vệ anh ta.
"Bùm!"
Cây súng RPG rơi xuống đất, tay Long Tuấn Hạo đang cầm viên đạn pháo chuẩn bị lên nòng.
"út"
Trên trời bỗng nhiên có một tiếng rít xé gió.
"Nằm xuống!"
Tim của Long Tuấn Hạo thắt lại, cả thời gian để ngẩng đầu cũng không có, anh lập thả viên pháo xuống và hét lên.
"Anh Long!"
Phụ tá đột nhiên mở to mắt nhào tới, cả người che lấy Long Tuấn Hạo.
"Bùm!"
Một viên đạn pháo nổ cách hai người họ ba mét.
Pháo nổ khiến cho hàng chục chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo thương vong.
Uy lực của đạn pháo ngoài việc sức nổ lớn ra, điều gây sát thương lớn nhất là những mảnh sắt vụn văng ra sau khi nổ.
Miếng sắt lớn nổ tung thành vô số mảnh sắt vụn nhỏ, văng ra tứ phía có thể trực tiếp đâm vào cơ thể người.
Đó mới là thứ chí mạng thực sự.
Tác dụng của việc nằm xuống chính là để né những mảnh sắt vụn văng tứ phía đó.
"Bùm ầm!"
Đạn pháo nổ, vừa nổ tung vô số chiến sĩ của tập đoàn, vừa văng ra những mảnh sắt vụn đáng sợ đó.
Do bảo vệ Long Tuấn Hạo, phụ tá bị thương nghiêm trọng.
"Văn Phúc!"
Long Tuấn Hạo hét lên, đẩy phụ tá ra khỏi người anh.
Đôi mắt của Long Tuấn Hạo đỏ hoe, anh ôm lấy phụ tá.
Lúc này, đồng phục của phụ tá nhiều nơi đã rách bươm, máu chảy không ngừng.2070840_2_25,60
Nghiêm trọng nhất là vết thương cắt ngang cổ, một dòng máu chảy dài xuống.
"Cái thằng ngu này! Thằng ngu!"
Tay Long Tuấn Hạo run cầm cập che vết thương trên cổ của phụ tá để cầm máu.
Thế nhưng, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ các kẽ ngón tay, "Anh Long, có...
Có gì đó không đúng rồi, yêu cầu...
Cứu viện..."
Phụ tá cố gắng nói hết câu rồi ngất lịm đi.
"Bà nó chứ! Thằng ngu này!"
Hai tay Long Tuấn Hạo ôm lấy phụ tá, anh tức giận hét lên.
"Anh Long, quân phiệt Tê Lực ép lên trước rồi! Quân phiệt Sotun cũng bắt đầu phản kích!"
"Anh Long, phía bên phải xuất hiện một đội quân khoảng hai người, họ bắt đầu nổ súng rồi!"
"Bên trái có người, quân số khoảng bốn ngàn, họ cũng bắt đầu nổ súng về phía chúng ta rồi!"
Trong tiếng pháo nổ, từng tin báo một không ngừng truyền tới tai Long Tuấn Hạo.
Hiện tại, phía trước có sáu mươi ngàn người của quân phiệt Sotun, phía sau có quân phiệt Tê Lực khai hỏa đánh lén.
Hai bên trái phải đều có một đội ngũ quân đội nổ súng về phía quân tập đoàn Phong Hạo.
Trước sau trái phải của họ đều bị bao vây. . Xin hãy đọc truyện tại * T rumTruyen.ne t *
Tập đoàn Phong Hạo lúc này có chạy đằng trời cũng không thoát được! Ba mươi hai ngàn chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hoảng loạn, sĩ khí tụt giảm.
"Anh Long ơi, làm sao đây...
Chúng ta phải làm sao đây..."
Các chiến sĩ tập đoàn Phong Hạo hiện giờ đêu đang cực kỳ căng thẳng.
"Giết!"
Long Tuấn Hạo đứng lên với đôi mắt đỏ ngầu.
"Con mẹ nó! Ông già chó Sotun muốn nuốt tao, vậy thì tao cũng phải đập gãy hai chiếc răng nanh của lão!"
"Tất cả các chiến sĩ Phong Hạo, hãy nhớ rằng các anh đang chiến đấu vì ai!"
"Hôm nay tôi sẽ nói cho các anh biết, các anh chiến đấu cho Cao Vũ"
"Không sai! Chúng ta đang làm công cho người khác! Nhưng các anh phải nhớ rằng, người đó tuyệt đối không để máu của ai phải chảy oan uổng!"
"Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!"Long Tuấn Hạo cầm ngọn cờ tập đoàn Phong Hạo, phất cờ hô to.
"Tập đoàn Phong Hạo, thà chết không phục!"
Những câu nói đó chớp mắt vực dậy vô số sĩ khí.
"Giết cùng tôi! Chiến thuật lưng tựa lưng, không chết không lui!"
"Đạn bắn hết thì tôi sẽ cùng mọi người dùng dao liều với bọn chúng!"
"Con mẹ nó, có chết thì tôi chết chung với các người, sợ cái gì chứ!"
"Nhớ lấy chiến thuật lưng tựa lưng! Nhớ lấy đằng sau là anh em cùng nhau sống chết!"
Long Tuấn Hạo cầm lên một cây Bazooka vác lên vai, một tay nhấc đạn pháo, mạnh mẽ xông lên phía trước.
"Bùm! Âm! Đùng đùng!"
Quận MaeSai xinh đẹp một lần nữa vang lên những âm thanh của cuộc chiến thảm khốc.
Máu tươi, tàn sát, thê chết chiến đấu.
Long Tuấn Hạo dẫn theo ba mươi ngàn tướng sĩ của tập đoàn Phong Hạo ngước mắt nhìn quanh.
Tứ phía của họ đều là kẻ địch.
"Con mẹ nó! Nhìn cho rõ đi nhé, cờ Phong Hạo không ngã, không ai được lùi về sau"
Long Tuấn Hạo hét to một tiếng rồi đưa cờ cho một người khác, bản thân anh tiên phong cầm súng xông lên phía trước.
"Bùm, âm!"
Long Tuấn Hạo vừa chạy được hai bước thì người cầm cờ ở đẳng sau bị một phát đạn bắn trúng.
Người cầm cờ trọng thương ngã xuống, ngọn cờ nghiêng vẽ một phía.
Bước chân của Long Tuấn Hạo khựng lại, anh nghiến chặt răng nhưng không quay đầu lại, tiếp tục xông lên phía trước.
"Ngọn cờ Phong Hạo không ngã!"
Một người khác hét lên, đôi mắt đỏ ngầu tiến lên phía trước.
Anh vác lấy cây cờ, một lần nữa hét to giương cao cờ.
Thế nhưng hình như những người ở bên kia cũng nhằm chuẩn lấy lá cờ này.
Ai vác cờ thì tập trung hỏa lực tấn công người cầm cờ.
Tập đoàn Phong Hạo không ai sợ hãi, đằng trước có người ngã xuống thì đằng sau sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ.
Lá cờ này tựa như tín ngưỡng truyền từ người này sang người khác.
Hiên ngang giữa trời, vững vàng bất khuất! Nhìn từ xa, phạm vi vài chục cây số xung quanh quận Mae Sai ánh lửa ngút trời, khói đạn mịt mù.
Các đội quân bốn phương tám hướng bao vây tập đoàn Phong Hạo, những viên đạn tựa như không cần tiên mua cứ thế mà điên cuồng bản xả.
Chỉ cần mượn ánh sáng của lửa đạn pháo, thì sẽ thấy được nơi trung tâm bị vô số người bao vây.
Lá cờ Tập đoàn Phong Hạo cứ cách một phút thì lại nghiêng về một phía.
Nhưng chưa cần đợi đến lúc lá cờ ngã xuống, sẽ có người tiếp tục đỡ lấy lá cờ, tiếp tục giương cao ngọn cờ.
Cuối cùng thì ngọn cờ đã hoàn toàn ngã xuống, biến mất dưới ánh mất của tất cả mọi người.
Thời khắc này, tiếng súng pháo đột nhiên ngưng bặt, cả chiến trường không một tiếng động, chỉ còn gió lạnh thổi qua.
Ngọn cờ đã ngã, tín ngưỡng của tập đoàn Phong Hạo đã sụp đổ rồi sao? Không, đó chỉ là tạm thời thôi.
Chưa tới mười giây, lá cờ đó lại một lần nữa được vác lên trong "
Ngọc cờ Phong Hạo! Không ngãi"
Một chiến sĩ hét to, súng AK trong tay anh điên cuồng bản xả.
Tiếng hét giận dữ đó tựa như tiếng sấm ngút trời, tựa như sấm rền vang dội.
"Đùng đùng đùng"
Tiếng súng pháo chỉ trong chớp mắt lại bắt đầu nổ ra liên tục vội vã...
Nam nhi chí tại bốn phương, sinh tử chiến loạn vẫn dám đương đầu Thân khoác kim giáp múa đao thương, dũng mãnh sa trường tương đương với trời! Ngọc cờ không ngã, chiến tử không lui! Thời gian tựa như những hạt cát trôi qua kẽ tay Luôn lặng lẽ lướt qua trong vô thức.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Hai ngày không dài nhưng cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hai ngày này, Cao Vũ đều đang bận sắp đặt việc ở thị trấn Biển Đông.
Kế hoạch thương mại của Vũ Hoàng Lê đã dân thành hình và đang không ngừng triển khai mở rộng.
Bất động sản Thịnh Thăng hiện giờ nhìn thì có vẻ không khác gì với lúc trước, vẫn là một công ty không có xếp hạng ở Thị trấn Biển Đông.
Bởi vì tất cả những gì anh làm trong khoảng thời gian này đều là đang tích lũy thế lực.
Tích lũy thể lực cho Tập đoàn Vũ Nặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.