Chương 785: Tất cả đều là đồ Dởm
Nhật Đồng
09/06/2021
Không chỉ có Nam Phương Minh Nguyệt, mà còn cả nhiều nhân vật lớn ở Thị trấn Biển Đông, tính ra cũng không dưới một trăm người.
Trong đó bao gồm cả Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh, lúc này đều đồn hết ánh mắt về phía Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như kết quả này một chút cũng không hê năm ngoài dự đoán.
Càng giống như anh đã biết trước kết quả hôm nay vậy.
Chẳng lẽ nào trước đó anh thật sự xác định trăm phần trăm rằng bình thuốc cố này là đồ dởm rồi sao? "Hít!"
Nghĩ tới đó, rất nhiều người đều không nhịn được mà hít ngược lại một ngụm khí lạnh.
Rất nhiều người trong số họ đều nhìn nhầm đồ rồi.
Chàng trai trẻ Cao Vũ này ở trong giới đồ cổ một chút tiếng tăm cũng không có, vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được thật giả sao? Người vừa khiếp sợ vừa không cách nào chấp nhận nổi nhất chính là Dương Tuấn Minh.
Anh ta cố ý mua những món đồ Cao Phong không cần tới, chính là đế khi giám định ra sẽ đánh thẳng vào mặt Cao Phong.
Kết quả thì sao, món đồ cổ mở màn này đã bị Cao Phong đánh ngược lại vào mặt, anh ta sao có thể vì vậy mà cam tâm được chứ? "Trời ạ! Nếu không phải nhờ anh Vũ ngăn cản, tôi mẹ nó còn định xòe tiền ra mua đấy!"
Đổng Thái Minh cũng vô cùng hoảng sợ nói lớn một câu.
Yết hầu của Dương Tuấn Minh dịch lên dịch xuống, tay vừa nắm chặt lại rồi buông ra, sau đó tiến lên một bước hỏi: "Ba vị chuyên gia, các ông nhìn kỹ lại xem...
Tất cả những người ở dưới đều vô cùng có hứng thú với đô cổ, bọn họ đều cảm thấy bình thuốc này chính là hàng thật."
Rất nhiều người dưới sân khấu đều vội vàng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Dương Tuấn Minh.
Nhưng mà, vị chuyên gia già đeo kính lão kia lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt về phía Dương Tuấn Minh một cái.
Lấy thực lực của hiệp hội đồ cổ, căn bản họ không cần phải nể nang gì Dương Tuấn Minh hết.
"Mọi người đều cảm thấy đây là hàng thật sao?"
Vị chuyên gia già hỏi, đuôi tay cầm bảng tên danh giá được đặt ở một bên lên.
Bên trên bảng tên ấy, chỉ rõ tên của ông ta là Trình Thanh Cẩn.
Cái tên này, ở trong giới đồ cổ cực kỳ có tiếng vang.
"Đúng vậy! Chuyên gia Cẩn, tôi cảm thấy đây là hàng thật"
Giọng nói của Dương Tuấn Minh mang theo sự khẳng định.
"Vậy cậu cứ tự mình cảm thấy như vậy đi, hà cớ gì phải lên đây nhờ chúng tôi giám định giúp chứ?"2084653_2_25,60
Một câu nói của Trình Thanh Cẩn khiến Dương Tuấn Minh lập tức đỏ mặt tía tai.
Nhưng anh ta tuyệt đối không dám có chút lỗ mãng này với Trình Thanh Cẩn.
Trình Thanh Cẩn là chủ tịch kiêm chuyên gia của hiệp hội đồ cổ, danh tiếng ở trong nước vô cùng vang đội, còn đạt được rất nhiều giải thưởng và giấy chứng nhận vinh dự.
Nói không hê khoác lác một chút nào, ông ta chính là người đại diện cho quyền lực.
Bản thân Trình Thanh Cẩn chính là một người nắm giữ quyền lực, người khác chỉ có thể ngước lên nhìn mà thôi.
"Chuyện này, chuyên gia Cấn, tôi không có ý đó, chỉ là tôi..."
Không chờ Dương Tuấn Minh nói hết câu, Trình Thanh Cẩn đã trực tiếp xua tay cắt ngang.
Sau đó quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mở miệng nói: "Nếu đã nói tới chỗ này, tôi đây xin lặp lại thêm một lần nữa về quy định của hiệp hội đồ cổ chúng tôi.
Nếu đã nhờ chúng tôi giám định thì đừng nói những lời vô dụng nữa.
Nếu tin tưởng hiệp hội đồ cổ chúng tôi thì có thể tới tìm chúng tôi nhờ giám định.
Nếu như không tin tưởng hiệp hội đồ cố chúng tôi, không tin vào khả năng xem xét của lão già này, vậy thì nhân lúc vẫn chưa quá muộn xin đừng mang lên đây làm gì."
Từng câu nói này của Trình Thanh Cẩn vô cùng thẳng thắn, càng không có chút lưu tình nào hết.
Ý tứ rất đơn giản, nếu đã tin tưởng chúng tôi thì đừng nói nhiều lời thừa thãi.
Nếu như không tin mà nói, thì cứ tìm những chỗ khác mà nhờ.
"Từng câu nói của chuyên viên Cẩn, đều là của một nhân vật lớn trong giới đồ cổ đầy quyền lực, điểm này không một ai nghi ngờ được."
"Đúng đúng, chúng tôi có thể nhờ chuyên viên Cẩn giúp chúng tôi giám định đồ cổ, đó quả thực là niềm vinh hạnh của chúng tôi."
"Chuyên viên Cẩn xin đừng tức giận khiến cơ thể không khỏe, lời bàn tán của người khác không thể đánh đồng với ý kiến của tất cả chúng tôi được."
Trình Thanh Cẩn vừa nói xong những lời đó, mọi người phía dưới vội vàng khuyên nhủ Trình Thanh Cẩn, chỉ sợ làm việc có lỗi với ông ta.
Thậm chí vì muốn khiến Trình Thanh Cẩn thoải mái, những người này trực tiếp phủi sạch sẽ quan hệ với Dương Tuấn Minh.
"Không tệ đâu không tệ đâu, ông lão này đúng là không tệ, rất hợp ý tôi"
Đổng Thái Minh không nhịn được nói những lời tán thưởng.
"Bốp!"
Nam Phương Minh Nguyệt duỗi tay đánh Đổng Thái Minh một cái, mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Trình Thanh Cẩn này, ngay cả ba của Nam Phương Minh Nguyệt là Nam Phương An Khang khi nhìn thấy ông ta cũng phải khách sáo hết mực.
Nếu như những lời này của Đổng Thái Minh bị người khác nghe thấy, vậy tuyệt đối không thế nào sống yên ổn được đâu.
"Ha ha.."
Đổng Thái Minh nở nụ cười ngượng ngùng, vội vàng thành thật ngậm miệng lại.
Dương Tuấn Minh quay đầu liếc mắt về phía Cao Phong một cái, sau đó lại quay người trở lại nhìn về phía Trình Thanh Cẩn.
"Chuyên viên Cẩn, vừa rồi từ ngữ tôi dùng có vẻ không đúng lảm nên đã mạo phạm tới ông, mong ông không chấp nhặt với tôi.
Ông lại giúp tôi xem xét vài món đồ cố tiếp theo được không."
Dương Tuấn Minh chắp tay, sau đó đem bảy món đồ cổ còn lại xếp ra lần lượt từng cái một.
Tính cách của Trình Thanh Cẩn tương đối thẳng thắn, nhưng đó chỉ là đối với sự việc chứ không phải đối xử với người khác.
Ông ta cũng không vì không hài lòng với Dương Tuấn Minh mà từ chối giám định tiếp, vẫn câm từng món đồ lên xem xét kỹ lưỡng.
"đồ dởm"
Gần hai giây sau, Trình Thanh Cẩn lại đặt món đồ cổ thứ hai xuống.
"Hít!"
Rất nhiều người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Món đồ thứ hai kia trước đó đã lọt vào tầm mắt của Vũ Hoàng Lê, nhưng Cao Phong lại đưa tay ra ngăn ông ta lại.
Đây...
Lại là một món đồ dởm sao? Nếu như bình thuốc kia là do Cao Phong nói bậy nói bạ, vậy lần này thì sao đây? Chẳng lẽ khả năng quan sát của Cao Phong thật sự có thể hoàn toàn phân biệt được đồ thật và đồ giả mà không có chút Sai sót nào sao? Mọi người càng nghĩ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Nam Phương Minh Nguyệt càng trừng lớn hơn nữa đôi mắt của mình, trong lòng không quá tin tưởng nhìn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong cứ thảnh thơi như vậy ngồi ở chỗ của mình, trong tay cầm chiếc bát sứ được bọc khăn mêm cẩn thận, hai mắt hơi nheo lại, nửa nhắm nửa mở dưỡng thân.
Dương Tuấn Minh cắn chặt răng, lại đưa tới món đồ cổ thứ ba.
Lúc này, căn bản Trình Thanh Cẩn không hề ra tay nữa, để hai chuyên gia bên cạnh mình xem xét.
"Vẫn là đồ dởm!"
Vị chuyên gia bên trái Trình Thanh Cẩn buông món đồ trong tay xuống.
"Vậy món đồ này thì sao!"
Hốc mắt của Dương Tuấn Minh đỏ lên, lại một lân nữa lấy ra món đồ thứ tư.
Mấy giây trôi qua, vị chuyên gia bên phải kia lại thở dài một tiếng, đặt kính lúp sang một bên rồi nói: "Lại là đồ dởm tiếp."
Khi nói ra câu này, ánh mắt của vị chuyên gia kia còn xuất hiện một chút thương hại.
Trong giới đồ cổ, việc xuất hiện đồ dởm cũng không phải chuyện mới lạ gì.
Những người giống như Dương Tuấn Minh, liên tục lấy ra bốn món đồ, cả bốn món đều là đồ dởm...
Thật sự không thấy qua nhiều lần lắm.
Chẳng lẽ Dương Tuấn Minh này lại là một người chuyên môn cất giữ đồ dởm sao? Mà mọi người dưới sân khấu lúc này đều vô cùng sợ hãi.
Bốn món đồ này trước đó đều lọt được vào tầm mắt của Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê, sau đó lại bị Cao Phong ngăn cản.
Mà lúc này, bốn món đồ đó đều là đồ dởm hết! Lần một rồi lần hai, thậm chí là lần thứ ba đều có thể nói là do trùng hợp, đều có thể nói là do Cao Phong nhảm mắt nói bừa.
Nhưng liên tục bốn lần như vậy? "Cao Vũ, tôi thật sự có chút hoài nghi, có phải anh có quen biết chuyên viên Cẩn hay không vậy? Cho nên bây giờ họ đều đang nói chuyện giúp anh, cố ý đặt bẫy Dương Tuấn Minh?"
Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, lập tức mở miệng hỏi.
"Tôi không có năng lực đó."
Cao Phong lạnh nhạt nói lời giải thích.
"Tôi cái gì cũng không hiểu rõ, tôi cũng biết ơn anh Vũ đã giúp tôi tiết kiệm được nhiều tiền như vậy đó! Tin tưởng anh Vũ đến cuối đời mới thôi! Xin hứa! Xin hứa!"
Trong lòng Đổng Thái Minh lúc này vô cùng sung sướng.
Giới đồ cố, có người vui mừng lại có người buồn bã.
Dương Tuấn Minh lúc này, cả người giống như bị điện giật vậy, ánh mắt ngây ngốc nhìn bốn món đồ kia.
Mua bốn món, cả bốn món đều là đồ dởm, quả thực đã mất hết mặt mũi rồi.
"Càn muốn giám định tiếp nữa không? Nếu như không cần nữa thì để người khác lên sân khấu đi."
Trình Thanh Cẩn lạnh nhạt nói.
Trong đó bao gồm cả Vũ Hoàng Lê và Đổng Thái Minh, lúc này đều đồn hết ánh mắt về phía Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như kết quả này một chút cũng không hê năm ngoài dự đoán.
Càng giống như anh đã biết trước kết quả hôm nay vậy.
Chẳng lẽ nào trước đó anh thật sự xác định trăm phần trăm rằng bình thuốc cố này là đồ dởm rồi sao? "Hít!"
Nghĩ tới đó, rất nhiều người đều không nhịn được mà hít ngược lại một ngụm khí lạnh.
Rất nhiều người trong số họ đều nhìn nhầm đồ rồi.
Chàng trai trẻ Cao Vũ này ở trong giới đồ cổ một chút tiếng tăm cũng không có, vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã phân biệt được thật giả sao? Người vừa khiếp sợ vừa không cách nào chấp nhận nổi nhất chính là Dương Tuấn Minh.
Anh ta cố ý mua những món đồ Cao Phong không cần tới, chính là đế khi giám định ra sẽ đánh thẳng vào mặt Cao Phong.
Kết quả thì sao, món đồ cổ mở màn này đã bị Cao Phong đánh ngược lại vào mặt, anh ta sao có thể vì vậy mà cam tâm được chứ? "Trời ạ! Nếu không phải nhờ anh Vũ ngăn cản, tôi mẹ nó còn định xòe tiền ra mua đấy!"
Đổng Thái Minh cũng vô cùng hoảng sợ nói lớn một câu.
Yết hầu của Dương Tuấn Minh dịch lên dịch xuống, tay vừa nắm chặt lại rồi buông ra, sau đó tiến lên một bước hỏi: "Ba vị chuyên gia, các ông nhìn kỹ lại xem...
Tất cả những người ở dưới đều vô cùng có hứng thú với đô cổ, bọn họ đều cảm thấy bình thuốc này chính là hàng thật."
Rất nhiều người dưới sân khấu đều vội vàng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Dương Tuấn Minh.
Nhưng mà, vị chuyên gia già đeo kính lão kia lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt về phía Dương Tuấn Minh một cái.
Lấy thực lực của hiệp hội đồ cổ, căn bản họ không cần phải nể nang gì Dương Tuấn Minh hết.
"Mọi người đều cảm thấy đây là hàng thật sao?"
Vị chuyên gia già hỏi, đuôi tay cầm bảng tên danh giá được đặt ở một bên lên.
Bên trên bảng tên ấy, chỉ rõ tên của ông ta là Trình Thanh Cẩn.
Cái tên này, ở trong giới đồ cổ cực kỳ có tiếng vang.
"Đúng vậy! Chuyên gia Cẩn, tôi cảm thấy đây là hàng thật"
Giọng nói của Dương Tuấn Minh mang theo sự khẳng định.
"Vậy cậu cứ tự mình cảm thấy như vậy đi, hà cớ gì phải lên đây nhờ chúng tôi giám định giúp chứ?"2084653_2_25,60
Một câu nói của Trình Thanh Cẩn khiến Dương Tuấn Minh lập tức đỏ mặt tía tai.
Nhưng anh ta tuyệt đối không dám có chút lỗ mãng này với Trình Thanh Cẩn.
Trình Thanh Cẩn là chủ tịch kiêm chuyên gia của hiệp hội đồ cổ, danh tiếng ở trong nước vô cùng vang đội, còn đạt được rất nhiều giải thưởng và giấy chứng nhận vinh dự.
Nói không hê khoác lác một chút nào, ông ta chính là người đại diện cho quyền lực.
Bản thân Trình Thanh Cẩn chính là một người nắm giữ quyền lực, người khác chỉ có thể ngước lên nhìn mà thôi.
"Chuyện này, chuyên gia Cấn, tôi không có ý đó, chỉ là tôi..."
Không chờ Dương Tuấn Minh nói hết câu, Trình Thanh Cẩn đã trực tiếp xua tay cắt ngang.
Sau đó quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mở miệng nói: "Nếu đã nói tới chỗ này, tôi đây xin lặp lại thêm một lần nữa về quy định của hiệp hội đồ cổ chúng tôi.
Nếu đã nhờ chúng tôi giám định thì đừng nói những lời vô dụng nữa.
Nếu tin tưởng hiệp hội đồ cổ chúng tôi thì có thể tới tìm chúng tôi nhờ giám định.
Nếu như không tin tưởng hiệp hội đồ cố chúng tôi, không tin vào khả năng xem xét của lão già này, vậy thì nhân lúc vẫn chưa quá muộn xin đừng mang lên đây làm gì."
Từng câu nói này của Trình Thanh Cẩn vô cùng thẳng thắn, càng không có chút lưu tình nào hết.
Ý tứ rất đơn giản, nếu đã tin tưởng chúng tôi thì đừng nói nhiều lời thừa thãi.
Nếu như không tin mà nói, thì cứ tìm những chỗ khác mà nhờ.
"Từng câu nói của chuyên viên Cẩn, đều là của một nhân vật lớn trong giới đồ cổ đầy quyền lực, điểm này không một ai nghi ngờ được."
"Đúng đúng, chúng tôi có thể nhờ chuyên viên Cẩn giúp chúng tôi giám định đồ cổ, đó quả thực là niềm vinh hạnh của chúng tôi."
"Chuyên viên Cẩn xin đừng tức giận khiến cơ thể không khỏe, lời bàn tán của người khác không thể đánh đồng với ý kiến của tất cả chúng tôi được."
Trình Thanh Cẩn vừa nói xong những lời đó, mọi người phía dưới vội vàng khuyên nhủ Trình Thanh Cẩn, chỉ sợ làm việc có lỗi với ông ta.
Thậm chí vì muốn khiến Trình Thanh Cẩn thoải mái, những người này trực tiếp phủi sạch sẽ quan hệ với Dương Tuấn Minh.
"Không tệ đâu không tệ đâu, ông lão này đúng là không tệ, rất hợp ý tôi"
Đổng Thái Minh không nhịn được nói những lời tán thưởng.
"Bốp!"
Nam Phương Minh Nguyệt duỗi tay đánh Đổng Thái Minh một cái, mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Trình Thanh Cẩn này, ngay cả ba của Nam Phương Minh Nguyệt là Nam Phương An Khang khi nhìn thấy ông ta cũng phải khách sáo hết mực.
Nếu như những lời này của Đổng Thái Minh bị người khác nghe thấy, vậy tuyệt đối không thế nào sống yên ổn được đâu.
"Ha ha.."
Đổng Thái Minh nở nụ cười ngượng ngùng, vội vàng thành thật ngậm miệng lại.
Dương Tuấn Minh quay đầu liếc mắt về phía Cao Phong một cái, sau đó lại quay người trở lại nhìn về phía Trình Thanh Cẩn.
"Chuyên viên Cẩn, vừa rồi từ ngữ tôi dùng có vẻ không đúng lảm nên đã mạo phạm tới ông, mong ông không chấp nhặt với tôi.
Ông lại giúp tôi xem xét vài món đồ cố tiếp theo được không."
Dương Tuấn Minh chắp tay, sau đó đem bảy món đồ cổ còn lại xếp ra lần lượt từng cái một.
Tính cách của Trình Thanh Cẩn tương đối thẳng thắn, nhưng đó chỉ là đối với sự việc chứ không phải đối xử với người khác.
Ông ta cũng không vì không hài lòng với Dương Tuấn Minh mà từ chối giám định tiếp, vẫn câm từng món đồ lên xem xét kỹ lưỡng.
"đồ dởm"
Gần hai giây sau, Trình Thanh Cẩn lại đặt món đồ cổ thứ hai xuống.
"Hít!"
Rất nhiều người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Món đồ thứ hai kia trước đó đã lọt vào tầm mắt của Vũ Hoàng Lê, nhưng Cao Phong lại đưa tay ra ngăn ông ta lại.
Đây...
Lại là một món đồ dởm sao? Nếu như bình thuốc kia là do Cao Phong nói bậy nói bạ, vậy lần này thì sao đây? Chẳng lẽ khả năng quan sát của Cao Phong thật sự có thể hoàn toàn phân biệt được đồ thật và đồ giả mà không có chút Sai sót nào sao? Mọi người càng nghĩ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Nam Phương Minh Nguyệt càng trừng lớn hơn nữa đôi mắt của mình, trong lòng không quá tin tưởng nhìn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong cứ thảnh thơi như vậy ngồi ở chỗ của mình, trong tay cầm chiếc bát sứ được bọc khăn mêm cẩn thận, hai mắt hơi nheo lại, nửa nhắm nửa mở dưỡng thân.
Dương Tuấn Minh cắn chặt răng, lại đưa tới món đồ cổ thứ ba.
Lúc này, căn bản Trình Thanh Cẩn không hề ra tay nữa, để hai chuyên gia bên cạnh mình xem xét.
"Vẫn là đồ dởm!"
Vị chuyên gia bên trái Trình Thanh Cẩn buông món đồ trong tay xuống.
"Vậy món đồ này thì sao!"
Hốc mắt của Dương Tuấn Minh đỏ lên, lại một lân nữa lấy ra món đồ thứ tư.
Mấy giây trôi qua, vị chuyên gia bên phải kia lại thở dài một tiếng, đặt kính lúp sang một bên rồi nói: "Lại là đồ dởm tiếp."
Khi nói ra câu này, ánh mắt của vị chuyên gia kia còn xuất hiện một chút thương hại.
Trong giới đồ cổ, việc xuất hiện đồ dởm cũng không phải chuyện mới lạ gì.
Những người giống như Dương Tuấn Minh, liên tục lấy ra bốn món đồ, cả bốn món đều là đồ dởm...
Thật sự không thấy qua nhiều lần lắm.
Chẳng lẽ Dương Tuấn Minh này lại là một người chuyên môn cất giữ đồ dởm sao? Mà mọi người dưới sân khấu lúc này đều vô cùng sợ hãi.
Bốn món đồ này trước đó đều lọt được vào tầm mắt của Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê, sau đó lại bị Cao Phong ngăn cản.
Mà lúc này, bốn món đồ đó đều là đồ dởm hết! Lần một rồi lần hai, thậm chí là lần thứ ba đều có thể nói là do trùng hợp, đều có thể nói là do Cao Phong nhảm mắt nói bừa.
Nhưng liên tục bốn lần như vậy? "Cao Vũ, tôi thật sự có chút hoài nghi, có phải anh có quen biết chuyên viên Cẩn hay không vậy? Cho nên bây giờ họ đều đang nói chuyện giúp anh, cố ý đặt bẫy Dương Tuấn Minh?"
Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, lập tức mở miệng hỏi.
"Tôi không có năng lực đó."
Cao Phong lạnh nhạt nói lời giải thích.
"Tôi cái gì cũng không hiểu rõ, tôi cũng biết ơn anh Vũ đã giúp tôi tiết kiệm được nhiều tiền như vậy đó! Tin tưởng anh Vũ đến cuối đời mới thôi! Xin hứa! Xin hứa!"
Trong lòng Đổng Thái Minh lúc này vô cùng sung sướng.
Giới đồ cố, có người vui mừng lại có người buồn bã.
Dương Tuấn Minh lúc này, cả người giống như bị điện giật vậy, ánh mắt ngây ngốc nhìn bốn món đồ kia.
Mua bốn món, cả bốn món đều là đồ dởm, quả thực đã mất hết mặt mũi rồi.
"Càn muốn giám định tiếp nữa không? Nếu như không cần nữa thì để người khác lên sân khấu đi."
Trình Thanh Cẩn lạnh nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.