Chương 748: Tình hình ở Thủ đô Hà Nội
Nhật Đồng
09/06/2021
Thích gì thì làm nấy, hành động thoải mái quá mức khiến cho người khác giận sôi.
Nhưng, không một ai ý kiến, cũng không một ai dám ý kiến.
Thậm chí có rất nhiều thành viên của Hiệp hội Bằng Phi lúc này đều đang vô cùng hối hận.
Hối hận vì sao lúc trước lại không bắt tay hợp tác với Khối tập đoàn Đế Phong, cùng nhau rời khỏi Thủ đô Hà Nội.
Còn có nhiêu người thì lại không khống chế được, bắt đầu nhớ tới người trẻ tuổi tên là Cao Phong kia.
Cái người tên là Cao Phong ấy, lúc trước cũng đã từng đứng trên vị trí đỉnh cao của Thủ đô Hà Nội.
Nhưng mà cách làm người của anh, nếu đem ra so sánh với Cao Bằng bây giờ, thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Mặc dù không thể nói Cao Phong là một người chính trực, nhưng mà từ trước đến nay, anh vẫn luôn đối xử với người của mình rất tốt.
Trước khi bọn họ bị Cao Phong thu phục, đúng là Cao Phong đã từng động tay động chân đối phó bọn họ.
Nhưng mà sau đó, khi bọn họ gia nhập vào Khối tập đoàn Đế Phong, khi mà bọn họ đã chịu đi theo Cao Phong, thì anh cũng vứt bỏ hết hiềm khích lúc trước, không hề nói một lời nào về hận thù lúc trước.
Đãi ngộ mà thành viên của các khối tập đoàn khác được hưởng thụ, thì bọn họ cũng được hưởng giống hệt vậy.
Cho nên, lúc này ở Thủ đô Hà Nội, trong lòng nhiều người đang cảm thấy rất đau khổ...
Cao Phong, mới là một minh quân! Chỉ là, người minh quân ấy, đã không còn nữa.
Cũng sẽ không trở lại nữa, không đi đâu dẫn dắt bọn họ nữa.
Hối hận, sự hối hận tràn ngập trong tim vô số người.
Lúc này, tình hình ở Thủ đô Hà Nội, nhìn thì có vẻ phồn vinh yên ả, nhưng trên thực tế thì đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm.
Chỉ cần một mồi dẫn lửa thôi, thì cái "ngai"
mà Cao Bằng đang ngồi bây giờ tuyệt đối sẽ lung lay không còn vững nữa.
Nhưng mà, không ai dám xung phong đi làm mồi dẫn lửa này, cũng không ai dám đứng lên đối đầu với Cao Bằng.
Cho nên, Cao Bằng vẫn còn có thể huênh hoang khắp nơi, sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Thậm chí, anh ta còn bắt đầu có ý đồ không hay với Kim Tuyết Mai.
"Tại sao bà lại không nói gì hả? Bà chẳng những muốn đẩy con gái vào tình huống dầu sôi lửa bỏng, bây giờ bà lại còn muốn dẫn sói vào nhà nữa ư!"
Kim Ngọc Hải giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Kiều Thu Vân, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nghiến ken két.
"Kim Ngọc Hải, tôi mặc kệ ông nói gì, Tuyết Mai vẫn phải gây dựng mối quan hệ tốt với cậu Bằng.2069250_2_25,60
Chuyện này cứ quyết định như thế đi, không cần nói thêm gì nữa."
"Ông phải thấy thực tế bây giờ là như thế nào, tình hình hiện tại của Thủ đô Hà Nội này ra sao! Chỉ có đi theo cậu Bằng, thì chúng ta mới có thể sinh tồn được"
"Tôi cũng không muốn phải làm đến mức ấy đâu, nhưng nếu không làm như vậy, thì đến lúc đó chúng ta cũng chẳng được dễ chịu gì, mà cuối cùng Tuyết Mai vẫn bị bắt về bên cạnh cậu Bằng thôi"
"Đã như vậy thì tại sao lại không chủ động để Tuyết Mai đi gây dựng quan hệ với cậu Bằng chứ?"
Kiều Thu Vân nói một hơi dài rất hùng hồn, tự nhận là mình nói rất có lý.
"Chúng ta đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đi, hẳn là Cao Bằng sẽ không tùy tiện đến đó đâu."
Kim Ngọc Hải im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thu Vân.
"Không được!"
Kiều Thu Vân nhíu mày quát: "Tôi tuyệt đối sẽ không đến cái khu dân cư đó, tôi còn muốn kéo Tuyết Mai từ trên đó xuống nữa kìa!"
"Bàit"
Kim Ngọc Hải đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, ông quay người đi vào trong phòng.
Kiều Thu Vân đã tẩu hỏa nhập ma, cho dù có nói sao đi nữa thì bà ta cũng sẽ không nghe.
Trừ phi, có một người mạnh hơn Cao Bằng xuất hiện, có lẽ mới có thể thay đổi suy nghĩ của bà †a.
Bên ngoài biệt thự.
Cả đoàn người Cao Bằng ngồi lên xe, lái ra ngoài biệt thự.
Chín chiếc xe sang trọng, bảo vệ chiếc xe Roll-Royce của Cao Bằng ở giữa, tạo thành một đội xe xa hoa.
"Mẹ nó! Cái bà Kiều Thu Vân này cố tình đùa giỡn ông đây à?"
Cao Bằng ngồi trong xe, cực kì khó chịu mắng.
Cổ Minh Tuân vội vàng nói: "Anh Bằng, ở Thủ đô Hà Nội này, làm gì có ai dám đùa giỡn anh chứ."
Cao Bằng bực bội phẩy tay, nói: "Cái con bé Kim Tuyết Mai kia, tôi không ngờ nó lại đi vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, hành động cũng nhanh nhẹn gớm!"
Trong mắt Cao Bằng lóe lên tia sáng lạnh, sự lạnh lẽo pha chút u tối.
Nghĩ lại quan hệ giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai càng khiến anh ta kích động hơn.
"Cậu Bằng, chỉ sợ là không được… Cổ Minh Tuân nghe tới đó, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
Hôm qua ông ta đã dẫn người tới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, nhưng câu trả lời chắc chắn chính là, không phải hộ gia đình ở khu dân cư cao cấp này, thì không thể thoải mái ra vào.
Muốn đi vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng được, nhưng nhất định phải có sự cho phép của hộ gia đình bên trong đó, thì bọn họ mới đồng ý cho vào.
Cổ Minh Tuân thậm chí còn nói ra tên của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, nhưng mười mấy tên bảo vệ kia vẫn giữ thái độ vô cùng cứng rắn, nói nhất định phải làm việc dựa trên quy định.
Cuối cùng, Cố Minh Tuân đụng phải một bức tường đá xô không ngã, nên chỉ có thể dẫn người quay về.
"Không phải chỉ là mười mấy tên rác rưởi thôi sao? Phái chiến sĩ của nhà họ Cao qua đó, vài phút là có thể thu dọn xong bọn chúng rồi."
Cao Bằng nghe vậy thì cảm thấy không kiên nhẫn, phẩy tay một cái nói.
Mắt thấy bảo bối Kỷ Tuyết Mai kia đang ở trước mặt, nhưng lại bị mười mấy thằng bảo vệ tâm thường ngăn cản khiến cho anh ta không thể đụng tới, điều này khiến anh ta không thể nhẫn nhịn được.
"Cậu Bằng, mấy chục tên bảo vệ kia thì không nói làm gì, những mà sau lưng bọn họ là tập đoàn Hà Đô đấy!"
"Thực lực của Tập đoàn Hà Đô thật sự rất mạnh, không thể khinh thường được đâu."
"Nếu chúng ta tiêu diệt người của bọn họ, sợ rằng sẽ gây ra tai họa mất."
Cổ Minh Tuân khuyên một câu.
Đương nhiên là Cổ Minh Tuân sẽ không tốt bụng đến mức khuyên Cao Bằng đừng đi cướp Kỷ Tuyết Mai về nữa.
Ông ta chỉ muốn giữ cho Cao Bằng ngồi ổn định được ở vị trí này thôi.
Chỉ khi nào Cao Bằng chưa bị lật đổ, thì ông ta mới có thể giữ vững được vị trí hiện tại của mình.
Ở Thủ đô Hà Nội, dưới một người trên vạn người, cảm giác quyền lực đó ai mà không muốn chứ? "Tập đoàn Hà Đô là cái thá gì chứ? Gặp nhà họ Cao thì cũng phải quỳ xuống thôi."
Tuy Cao Bằng đã hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Cổ Minh Tuân nhẹ nhàng trả lời: "Cậu Bằng, nếu như nhà họ Cao ra tay hết sức, thì chắc chắn Tập đoàn Hà Đô sẽ không phải là đối thủ."
"Nhưng cậu thử nghĩ lại xem, nhà họ Cao sẽ vì chúng ta mà dốc hết sức ra tay với Tập đoàn Hà Đô sao?"
"Đến lúc đó nếu chúng ta mang chuyện này đi tố cáo với nhà họ Cao, chỉ sợ là các trưởng lão của nhà họ Cao cũng sẽ không ủng hộ chúng ta."
"Dù thế nào thì Kỷ Tuyết Mai kia, cũng đã từng là người phụ nữ của Cao Kình Thiên."
Cổ Minh Tuân vừa nhỏ giọng nói, vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Cao Bằng.
Ông ta sợ Cao Bằng đột nhiên nổi giận, rồi trút lên người ông ta.
Nghe thấy vậy, Cao Bằng cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cổ Minh Tuân nói không sai.
Dù Kỷ Tuyết Mai không được nhà họ Cao công nhận, nhưng cô cũng từng là người phụ nữ của Cao Kình Thiên.
Cao Bằng là em họ của Cao Kình Thiên, như vậy thì Kỷ Tuyết Mai cũng được coi là chị dâu của anh ta.
Nếu như chuyện anh ta ngấp nghé Kỷ Tuyết Mai bị truyền tới tai dòng họ, thì đừng nói đến việc được ủng hộ, nhà họ Lục chắc chắn sẽ dùng gia pháp để xử lý anh ta.
Có một số quy định không nên phá vỡ.
Cho nên chuyện này chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.
"Vậy chúng ta cứ để yên như vậy, để bị tập đoàn Hà Đô ngăn cản sao? Để Kỷ Tuyết Mai ở trên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn xuống ông đây như một thằng hề sao?"
Trong lòng Cao Bằng đang kìm nén lửa giận.
Cổ Minh Tuân cười lạnh, nói: "Cậu Bằng đừng quá nôn nóng, chúng ta có thể tạo áp lực cho ttv, người phụ nữ chuyên đi nịnh hót kia chắc chắn sẽ biết là bản thân mình cần làm gì."
"Nếu như đến lúc cần thiết, chúng ta cũng có thể lấy vợ chồng nhà ttv ra để ép buộc..."
"Lúc đó chúng ta lấy mạng sống của hai người bọn họ đi uy hiếp Kỷ Tuyết Mai, tôi cũng không tin là cô ta dám không xuống."
Trong mắt Cổ Minh Tuân lóe lên tia sáng băng giá, khóe miệng ông ta cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
Cao Bằng đầu tiên là sững sờ, sau đó phá lên cười ha hả.
"Tốt! Tốt! Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Cổ Minh Tuân, ông đúng là một con hồ ly già."
"Ha ha, cảm ơn cậu Bằng đã khen ngợi."
Cổ Minh Tuân vội vàng cười theo.
"Trước hết cứ làm như vậy đi, nếu thực sự không chịu theo, thì ông đây cũng chẳng cần nể mặt nữa!"
"Đẩn lúc đó, ông đây lại muốn xem xem, cô ta coi trinh tiết của mình quan trọng hơn, hay là ba mẹ của cô ta quan trọng hơn."
Cao Bằng cười ha ha, trong mắt cũng xuất hiện sự âm u và nguy hiểm.
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất của biệt thự trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Hai chị em Kỷ Tuyết Mai đang phơi quần áo lên sợi dây thừng.
Trong số đó có quần áo của hai chị em, cùng với một số bộ đồ khác của Cao Phong còn sót lại ở biệt thự.
Dường như làm như thế thì có thể thấy được Cao Phong đang sinh hoạt trong ngôi nhà này cùng với cô.
"Tinh tinh tinh!"
Đúng lúc này, ở ngoài cống lớn của biệt thự có người nhấn chuông cửa.
Nhưng, không một ai ý kiến, cũng không một ai dám ý kiến.
Thậm chí có rất nhiều thành viên của Hiệp hội Bằng Phi lúc này đều đang vô cùng hối hận.
Hối hận vì sao lúc trước lại không bắt tay hợp tác với Khối tập đoàn Đế Phong, cùng nhau rời khỏi Thủ đô Hà Nội.
Còn có nhiêu người thì lại không khống chế được, bắt đầu nhớ tới người trẻ tuổi tên là Cao Phong kia.
Cái người tên là Cao Phong ấy, lúc trước cũng đã từng đứng trên vị trí đỉnh cao của Thủ đô Hà Nội.
Nhưng mà cách làm người của anh, nếu đem ra so sánh với Cao Bằng bây giờ, thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Mặc dù không thể nói Cao Phong là một người chính trực, nhưng mà từ trước đến nay, anh vẫn luôn đối xử với người của mình rất tốt.
Trước khi bọn họ bị Cao Phong thu phục, đúng là Cao Phong đã từng động tay động chân đối phó bọn họ.
Nhưng mà sau đó, khi bọn họ gia nhập vào Khối tập đoàn Đế Phong, khi mà bọn họ đã chịu đi theo Cao Phong, thì anh cũng vứt bỏ hết hiềm khích lúc trước, không hề nói một lời nào về hận thù lúc trước.
Đãi ngộ mà thành viên của các khối tập đoàn khác được hưởng thụ, thì bọn họ cũng được hưởng giống hệt vậy.
Cho nên, lúc này ở Thủ đô Hà Nội, trong lòng nhiều người đang cảm thấy rất đau khổ...
Cao Phong, mới là một minh quân! Chỉ là, người minh quân ấy, đã không còn nữa.
Cũng sẽ không trở lại nữa, không đi đâu dẫn dắt bọn họ nữa.
Hối hận, sự hối hận tràn ngập trong tim vô số người.
Lúc này, tình hình ở Thủ đô Hà Nội, nhìn thì có vẻ phồn vinh yên ả, nhưng trên thực tế thì đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm.
Chỉ cần một mồi dẫn lửa thôi, thì cái "ngai"
mà Cao Bằng đang ngồi bây giờ tuyệt đối sẽ lung lay không còn vững nữa.
Nhưng mà, không ai dám xung phong đi làm mồi dẫn lửa này, cũng không ai dám đứng lên đối đầu với Cao Bằng.
Cho nên, Cao Bằng vẫn còn có thể huênh hoang khắp nơi, sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc.
Thậm chí, anh ta còn bắt đầu có ý đồ không hay với Kim Tuyết Mai.
"Tại sao bà lại không nói gì hả? Bà chẳng những muốn đẩy con gái vào tình huống dầu sôi lửa bỏng, bây giờ bà lại còn muốn dẫn sói vào nhà nữa ư!"
Kim Ngọc Hải giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Kiều Thu Vân, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nghiến ken két.
"Kim Ngọc Hải, tôi mặc kệ ông nói gì, Tuyết Mai vẫn phải gây dựng mối quan hệ tốt với cậu Bằng.2069250_2_25,60
Chuyện này cứ quyết định như thế đi, không cần nói thêm gì nữa."
"Ông phải thấy thực tế bây giờ là như thế nào, tình hình hiện tại của Thủ đô Hà Nội này ra sao! Chỉ có đi theo cậu Bằng, thì chúng ta mới có thể sinh tồn được"
"Tôi cũng không muốn phải làm đến mức ấy đâu, nhưng nếu không làm như vậy, thì đến lúc đó chúng ta cũng chẳng được dễ chịu gì, mà cuối cùng Tuyết Mai vẫn bị bắt về bên cạnh cậu Bằng thôi"
"Đã như vậy thì tại sao lại không chủ động để Tuyết Mai đi gây dựng quan hệ với cậu Bằng chứ?"
Kiều Thu Vân nói một hơi dài rất hùng hồn, tự nhận là mình nói rất có lý.
"Chúng ta đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đi, hẳn là Cao Bằng sẽ không tùy tiện đến đó đâu."
Kim Ngọc Hải im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thu Vân.
"Không được!"
Kiều Thu Vân nhíu mày quát: "Tôi tuyệt đối sẽ không đến cái khu dân cư đó, tôi còn muốn kéo Tuyết Mai từ trên đó xuống nữa kìa!"
"Bàit"
Kim Ngọc Hải đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, ông quay người đi vào trong phòng.
Kiều Thu Vân đã tẩu hỏa nhập ma, cho dù có nói sao đi nữa thì bà ta cũng sẽ không nghe.
Trừ phi, có một người mạnh hơn Cao Bằng xuất hiện, có lẽ mới có thể thay đổi suy nghĩ của bà †a.
Bên ngoài biệt thự.
Cả đoàn người Cao Bằng ngồi lên xe, lái ra ngoài biệt thự.
Chín chiếc xe sang trọng, bảo vệ chiếc xe Roll-Royce của Cao Bằng ở giữa, tạo thành một đội xe xa hoa.
"Mẹ nó! Cái bà Kiều Thu Vân này cố tình đùa giỡn ông đây à?"
Cao Bằng ngồi trong xe, cực kì khó chịu mắng.
Cổ Minh Tuân vội vàng nói: "Anh Bằng, ở Thủ đô Hà Nội này, làm gì có ai dám đùa giỡn anh chứ."
Cao Bằng bực bội phẩy tay, nói: "Cái con bé Kim Tuyết Mai kia, tôi không ngờ nó lại đi vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, hành động cũng nhanh nhẹn gớm!"
Trong mắt Cao Bằng lóe lên tia sáng lạnh, sự lạnh lẽo pha chút u tối.
Nghĩ lại quan hệ giữa Cao Phong và Kim Tuyết Mai càng khiến anh ta kích động hơn.
"Cậu Bằng, chỉ sợ là không được… Cổ Minh Tuân nghe tới đó, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
Hôm qua ông ta đã dẫn người tới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, nhưng câu trả lời chắc chắn chính là, không phải hộ gia đình ở khu dân cư cao cấp này, thì không thể thoải mái ra vào.
Muốn đi vào khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng được, nhưng nhất định phải có sự cho phép của hộ gia đình bên trong đó, thì bọn họ mới đồng ý cho vào.
Cổ Minh Tuân thậm chí còn nói ra tên của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, nhưng mười mấy tên bảo vệ kia vẫn giữ thái độ vô cùng cứng rắn, nói nhất định phải làm việc dựa trên quy định.
Cuối cùng, Cố Minh Tuân đụng phải một bức tường đá xô không ngã, nên chỉ có thể dẫn người quay về.
"Không phải chỉ là mười mấy tên rác rưởi thôi sao? Phái chiến sĩ của nhà họ Cao qua đó, vài phút là có thể thu dọn xong bọn chúng rồi."
Cao Bằng nghe vậy thì cảm thấy không kiên nhẫn, phẩy tay một cái nói.
Mắt thấy bảo bối Kỷ Tuyết Mai kia đang ở trước mặt, nhưng lại bị mười mấy thằng bảo vệ tâm thường ngăn cản khiến cho anh ta không thể đụng tới, điều này khiến anh ta không thể nhẫn nhịn được.
"Cậu Bằng, mấy chục tên bảo vệ kia thì không nói làm gì, những mà sau lưng bọn họ là tập đoàn Hà Đô đấy!"
"Thực lực của Tập đoàn Hà Đô thật sự rất mạnh, không thể khinh thường được đâu."
"Nếu chúng ta tiêu diệt người của bọn họ, sợ rằng sẽ gây ra tai họa mất."
Cổ Minh Tuân khuyên một câu.
Đương nhiên là Cổ Minh Tuân sẽ không tốt bụng đến mức khuyên Cao Bằng đừng đi cướp Kỷ Tuyết Mai về nữa.
Ông ta chỉ muốn giữ cho Cao Bằng ngồi ổn định được ở vị trí này thôi.
Chỉ khi nào Cao Bằng chưa bị lật đổ, thì ông ta mới có thể giữ vững được vị trí hiện tại của mình.
Ở Thủ đô Hà Nội, dưới một người trên vạn người, cảm giác quyền lực đó ai mà không muốn chứ? "Tập đoàn Hà Đô là cái thá gì chứ? Gặp nhà họ Cao thì cũng phải quỳ xuống thôi."
Tuy Cao Bằng đã hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Cổ Minh Tuân nhẹ nhàng trả lời: "Cậu Bằng, nếu như nhà họ Cao ra tay hết sức, thì chắc chắn Tập đoàn Hà Đô sẽ không phải là đối thủ."
"Nhưng cậu thử nghĩ lại xem, nhà họ Cao sẽ vì chúng ta mà dốc hết sức ra tay với Tập đoàn Hà Đô sao?"
"Đến lúc đó nếu chúng ta mang chuyện này đi tố cáo với nhà họ Cao, chỉ sợ là các trưởng lão của nhà họ Cao cũng sẽ không ủng hộ chúng ta."
"Dù thế nào thì Kỷ Tuyết Mai kia, cũng đã từng là người phụ nữ của Cao Kình Thiên."
Cổ Minh Tuân vừa nhỏ giọng nói, vừa cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của Cao Bằng.
Ông ta sợ Cao Bằng đột nhiên nổi giận, rồi trút lên người ông ta.
Nghe thấy vậy, Cao Bằng cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cổ Minh Tuân nói không sai.
Dù Kỷ Tuyết Mai không được nhà họ Cao công nhận, nhưng cô cũng từng là người phụ nữ của Cao Kình Thiên.
Cao Bằng là em họ của Cao Kình Thiên, như vậy thì Kỷ Tuyết Mai cũng được coi là chị dâu của anh ta.
Nếu như chuyện anh ta ngấp nghé Kỷ Tuyết Mai bị truyền tới tai dòng họ, thì đừng nói đến việc được ủng hộ, nhà họ Lục chắc chắn sẽ dùng gia pháp để xử lý anh ta.
Có một số quy định không nên phá vỡ.
Cho nên chuyện này chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.
"Vậy chúng ta cứ để yên như vậy, để bị tập đoàn Hà Đô ngăn cản sao? Để Kỷ Tuyết Mai ở trên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn xuống ông đây như một thằng hề sao?"
Trong lòng Cao Bằng đang kìm nén lửa giận.
Cổ Minh Tuân cười lạnh, nói: "Cậu Bằng đừng quá nôn nóng, chúng ta có thể tạo áp lực cho ttv, người phụ nữ chuyên đi nịnh hót kia chắc chắn sẽ biết là bản thân mình cần làm gì."
"Nếu như đến lúc cần thiết, chúng ta cũng có thể lấy vợ chồng nhà ttv ra để ép buộc..."
"Lúc đó chúng ta lấy mạng sống của hai người bọn họ đi uy hiếp Kỷ Tuyết Mai, tôi cũng không tin là cô ta dám không xuống."
Trong mắt Cổ Minh Tuân lóe lên tia sáng băng giá, khóe miệng ông ta cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
Cao Bằng đầu tiên là sững sờ, sau đó phá lên cười ha hả.
"Tốt! Tốt! Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Cổ Minh Tuân, ông đúng là một con hồ ly già."
"Ha ha, cảm ơn cậu Bằng đã khen ngợi."
Cổ Minh Tuân vội vàng cười theo.
"Trước hết cứ làm như vậy đi, nếu thực sự không chịu theo, thì ông đây cũng chẳng cần nể mặt nữa!"
"Đẩn lúc đó, ông đây lại muốn xem xem, cô ta coi trinh tiết của mình quan trọng hơn, hay là ba mẹ của cô ta quan trọng hơn."
Cao Bằng cười ha ha, trong mắt cũng xuất hiện sự âm u và nguy hiểm.
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất của biệt thự trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Hai chị em Kỷ Tuyết Mai đang phơi quần áo lên sợi dây thừng.
Trong số đó có quần áo của hai chị em, cùng với một số bộ đồ khác của Cao Phong còn sót lại ở biệt thự.
Dường như làm như thế thì có thể thấy được Cao Phong đang sinh hoạt trong ngôi nhà này cùng với cô.
"Tinh tinh tinh!"
Đúng lúc này, ở ngoài cống lớn của biệt thự có người nhấn chuông cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.