Chương 779: Trả giá đắt?
Nhật Đồng
09/06/2021
"Đương nhiên chuyện anh muốn ra tay với những người khác tôi sẽ không có ý kiến, nhưng mà chuyện này, tôi nhìn cũng thấy rất khó chịu."
"Rõ ràng là do anh đưa đầu đến trước mặt người ta, bảo người ta đánh mình, nếu như người ta không đánh anh, chẳng phải sẽ lãng phí ý tốt của anh sao?"
"Để tôi hỏi các vị có mặt ở đây một chút, nếu có người đưa đầu mình đến bảo các vị đánh, các vị có đánh hay không?"
Nam Phương Minh Nguyệt mỉm cười trầm ngâm, đôi mắt đẹp của cô ta quét qua phòng tiệc rồi khẽ cất tiếng hỏi.
"Khụ, cô chủ Minh Nguyệt nói có lý, nếu như là tôi...
Tôi cũng đánh."
"Không tệ, không tệ, khá lắm"
"Cô chủ Minh Nguyệt nói có lý."
Với thân phận của Nam Phương Minh Nguyệt và vẻ ngoài xuất chúng của cô ta, tất nhiên sẽ được rất nhiều người ủng hộ.
Cho nên dù Nam Phương Minh Nguyệt có nói sai đi chăng nữa, chắc chắn vẫn sẽ có người ủng hộ cô.
Huống chi những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng có ký.
Nghe thấy mọi người xung quanh đều phụ họa lời của Nam Phương Minh Nguyệt, sắc mặt Dương Tuấn Minh càng âm u hơn.
Cộng thêm việc trước đó mặt anh ta bị Cao Phong đánh cho sưng đỏ lên, sắc mặt của anh ta hiện giờ nhìn vô cùng đặc sắc.
Càng nghe trong lòng Dương Tuấn Minh càng thẹn quá hóa giận.
"Nam Phương Minh Nguyệt, tôi đã nế mặt cô nói xin lỗi Đổng Thái Minh rồi."
"Nhưng mà, chuyện liên quan đến gã Cao Vũ này cô không quản được, tôi muốn anh ta phải trả giá đắt vì hành động của mình, không ai dám đánh tôi mà vẫn được yên cải"
Dương Tuấn Minh đột nhiên ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó trực tiếp ra lệnh cho đám vệ sĩ xông lên.
Người con gái mình thích lại bảo vệ người đàn ông khác ngay trước mặt mình, điều này khiến lửa giận trong lòng Dương Tuấn Minh dâng lên giống như núi lửa sắp phun trào.
"Cậu chủ Minh bớt giận,"
Đúng lúc này lại một giọng nói nữa truyền đến.
Nghe thấy câu này mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ có Cao Phong là lạnh lùng nở nụ cười rồi nhìn sang bên cạnh.
Hiệp hội đô cố của Thị trấn Biển Đông này có chút thú vị.
Vừa rồi Cao Phong đang nghỉ ngờ vì sao một buổi tiệc lớn như vậy, lại không có bảo vệ chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự? Hiện giờ xem ra không phải là không có bảo vệ, mà là hiệp hội đồ cố này có ý định khác.2081810_2_25,60
Sau đó một người đàn ông trung niên chân đeo giày da, dẫn theo mười mấy người bảo vệ đi về phía bên này.
"Ông Đức!"
"Ông Đức lâu rồi không gặp!"
Trông thấy người đàn ông trung niên này, rất nhiều người vội vàng chào hỏi.
Người đàn ông trung niên này tên là Uông Minh Đức, cũng là chủ của một xí nghiệp lâu đời ở Thị trấn Biển Đông này.
So với các doanh nghiệp khác ở Thị trấn Biển Đông, xếp hạng công ty của ông ta chưa lọt top hai mươi.
Nhưng, ông ta có một thân phận khác, chính là hội viên của hiệp hội đồ cổ ở Thị trấn Biến Đông.
Thân phận này khiến rất nhiều người phải ngước nhìn ông ta.
Ngay cả Xí nghiệp Dương Hoành và Tập đoàn Đổng Thái, đứng trước mặt ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
"Cậu chủ Minh, hôm nay là buổi tiệc quan trọng của hiệp hội đô cổ chúng tôi, cậu làm thế này là?"
Uông Minh Đức bước tới, trên mặt ông ta mang theo vẻ uy nghiêm hỏi Dương Tuấn Minh.
"Chuyện này, ông Đức, tôi..."
Dương Tuấn Minh nghẹn lời không biết phải nói sao cả, khi cơn giận bốc lên anh ta có thể không nể mặt Nam Phương Minh Nguyệt.
Nhưng mà lúc này lại đang ở trên du thuyền của hiệp hội đồ cổ, nếu chọc giận người ta, chắc chắn người ta có quyền đuổi anh ta rời khỏi chỗ này.
Đến lúc đó, chẳng phải càng mất mặt hơn sao? Cho nên đứng trước mặt Uông Minh Đức, Dương Tuấn Minh không dám làm gì quá mức bừa bãi.
"Nể mặt tôi một lần, chuyện này tạm thời dừng ở đây thôi."
"Đợi sau khi buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này chấm dứt, các cậu xuống khỏi du thuyền, đến lúc đó hai người muốn giải quyết thế nào cũng được.
Lời Uông Minh Đức hoàn toàn không thiên vị bên nào cả, đồng thời cũng tỏ rõ lập trường của mình.
Đây là địa bàn của hiệp hội đồ cổ chúng tôi, bất kỳ ai đang đứng ở nơi này, đều phải nghe lời chúng tôi.
Sau khi xuống khỏi du thuyền, mọi người muốn làm gì cũng được.
Nhưng mà ở trên du thuyền này, phải làm theo quy định của chúng tôi.
Dương Tuấn Minh yên lặng hai giây, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi nghe lời ông."
Uông Minh Đức khẽ gật đầu, sau đó ông ta quay người lại nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Khi đối mặt với Nam Phương Minh Nguyệt thái độ của Uông Minh Đức hoàn toàn khác trước.
Ngoài việc dòng họ Nam Phương có vị trí nổi bật ở Thị trấn Biển Đông ra, điều quan trọng nữa là, Nam Phương Minh Nguyệt là một người vô cùng xinh đẹp, cho nên không có ai sẽ nghiêm mặt đối đãi với cô ta cả."Cô Minh Nguyệt, cô xem chuyện này?"
Uông Minh Đức cười hỏi.
"Chú Đức đã nói thế, tất nhiên Minh Nguyệt cháu phải nể tình rồi"
Nam Phương Minh Nguyệt cũng nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng trả lời lại một câu.
"Ôi, được!"
Uông Minh Đức hài lòng gật đầu một cái, sau đó dẫn người rời khỏi chỗ này.
Trước khi đi ông ta nói với mọi người: "Các vị, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ lập tức sắp bắt đầu rồi, đợi lát nữa sẽ có nhân viên công tác dẫn các vị đến phòng giám định và thưởng thức đồ cổ.
Sau khi nói xong, Uông Minh Đức đi thẳng ra khỏi phòng tiệc.
Còn về Cao Phong, ông ta không có ý định muốn nhìn một cái, chứ đừng nói đến chuyện hỏi ý kiến của Cao Phong.
"Mẹ kiếp! Anh Vũ mới là người trong cuộc, vậy mà không hỏi ý kiến của anh Vũ nhà tôi?"
Trong lòng Đổng Thái Minh có chút khó chịu.
"Ha ha, có lẽ trong mắt hắn, nói nhiều một câu với tôi cũng là chuyện lãng phí thời gian."
Cao Phong nở nụ cười, anh không thèm để ý chút nào.
"Cậu Phong, tất cả khốn cảnh trước mắt, chỉ là tạm thời thôi."
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong một cái, lời ông ta nói có rất nhiều thâm ý.
Cao Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu, ý tứ trong những lời này của Vũ Hoàng Lê, cũng chỉ có hai người bọn họ có thế hiểu được.
Đổng Thái Minh nhếch miệng nói: "Đúng là biết cách "Làm màu"! Trước đó khi chuyện ồn ào thì không ra mặt, cứ phải đợi đến cuối cùng mới đứng ra, đây đúng là phong cách của hiệp hội đồ cổ này."
"Thứ nhất, có thể tỏ rõ địa vị của bọn họ, thứ hai là muốn để anh Vũ cảm ơn bọn họ đã ra tay giúp đỡ, đúng là tính toán rất khéo.
Đương nhiên Cao Phong cũng có thể nghĩ ra được những vấn đề này, chỉ là anh từ chối cho ý kiến.
"Mày đúng là một thằng rác rưởi chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, sống dựa vào người khác mà thôi."
"Tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cứ chờ đấy."
Dương Tuấn Minh oán hận nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lạnh lùng nói một câu rồi dẫn người của anh ta rời khỏi chỗ này.
"Giả vờ giả vịt cái gì chứ, còn nói đến chuyện dựa vào người khác, nếu không có nhà họ Dương anh ta là cái thá gì?"
Đổng Thái Minh không phục lâm bâm một câu.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nam Phương Minh Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn đến ngôi cùng một chỗ với bọn họ.
Khi Nam Phương Minh Nguyệt vừa ngồi xuống bên cạnh, đám người Cao Phong đã ngửi thấy ngay một mùi hương thơm ngát thanh nhã.
Những người ở trong phòng tiệc đều cho rằng, Nam Phương Minh Nguyệt ngồi chỗ này vì Đổng Thái Minh, cho nên không ai thấy bất ngờ cả.
Cao Phong do dự vài giây, vốn dĩ anh muốn nói lời cảm ơn với Nam Phương Minh Nguyệt, nhưng mà lại không biết mở miệng thế nào.
"Cao Vũ, anh không cần mặt mũi nữa à?"
Nhưng mà một câu này của Nam Phương Minh Nguyệt, trong nháy mắt đã khiến Cao Phong bỏ đi ý nghĩ nói lời cảm ơn.
"Cô bị điên à?"
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh thật sự không hiểu nổi, mình đã chọc phải Nam Phương Minh Nguyệt chỗ nào rồi.
"Tôi bị điên? Tôi mời anh tới tham gia bữa tiệc giám định và thưởng thức đồ cố này, anh giả vờ từ chối tôi."
"Kết quả thì sao, anh chạy tới còn nhanh hơn cả tôi nữa, thế nào? Sốt ruột muốn gặp được tôi không thể chờ nổi nữa à?"
Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo giống như một con thiên nga nhỏ, cái cổ trắng như tuyết giơ cao lên, vẻ mặt rất kiêu căng.
Cao Phong sờ lên chóp mũi, chuyện kiểu này đúng là anh không có cách nào giải thích được.
Trước đó làm sao anh nghĩ được, Nam Phương Minh Nguyệt lại mời anh tới một chỗ như thế này.
Bản thân anh còn hẹn với Vũ Hoàng Lê trước rồi.
Cao Phong cho rằng Nam Phương Minh Nguyệt hẹn mình lại muốn đi dạo phố gì gì đó, cho nên đã từ chối thẳng thừng.
dh khẽ ho một tiếng, sau đó dịch sang chỗ khác.
Câu chuyện giữa hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt, anh ta thật sự không dám xen miệng vào.
Vũ Hoàng Lê cũng vậy, cũng yên lặng dịch chuyển sang bên cạnh.
Trong lòng ông ta lại bị chấn động thêm lần nữa.
Cao Phong, cậu ta...
Quen biết với Đổng Thái Minh còn chưa tính, ngay cả thiên kim của dòng họ Nam Phương, cũng bị Cao Phong quyến rũ rồi hả?
"Rõ ràng là do anh đưa đầu đến trước mặt người ta, bảo người ta đánh mình, nếu như người ta không đánh anh, chẳng phải sẽ lãng phí ý tốt của anh sao?"
"Để tôi hỏi các vị có mặt ở đây một chút, nếu có người đưa đầu mình đến bảo các vị đánh, các vị có đánh hay không?"
Nam Phương Minh Nguyệt mỉm cười trầm ngâm, đôi mắt đẹp của cô ta quét qua phòng tiệc rồi khẽ cất tiếng hỏi.
"Khụ, cô chủ Minh Nguyệt nói có lý, nếu như là tôi...
Tôi cũng đánh."
"Không tệ, không tệ, khá lắm"
"Cô chủ Minh Nguyệt nói có lý."
Với thân phận của Nam Phương Minh Nguyệt và vẻ ngoài xuất chúng của cô ta, tất nhiên sẽ được rất nhiều người ủng hộ.
Cho nên dù Nam Phương Minh Nguyệt có nói sai đi chăng nữa, chắc chắn vẫn sẽ có người ủng hộ cô.
Huống chi những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng có ký.
Nghe thấy mọi người xung quanh đều phụ họa lời của Nam Phương Minh Nguyệt, sắc mặt Dương Tuấn Minh càng âm u hơn.
Cộng thêm việc trước đó mặt anh ta bị Cao Phong đánh cho sưng đỏ lên, sắc mặt của anh ta hiện giờ nhìn vô cùng đặc sắc.
Càng nghe trong lòng Dương Tuấn Minh càng thẹn quá hóa giận.
"Nam Phương Minh Nguyệt, tôi đã nế mặt cô nói xin lỗi Đổng Thái Minh rồi."
"Nhưng mà, chuyện liên quan đến gã Cao Vũ này cô không quản được, tôi muốn anh ta phải trả giá đắt vì hành động của mình, không ai dám đánh tôi mà vẫn được yên cải"
Dương Tuấn Minh đột nhiên ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó trực tiếp ra lệnh cho đám vệ sĩ xông lên.
Người con gái mình thích lại bảo vệ người đàn ông khác ngay trước mặt mình, điều này khiến lửa giận trong lòng Dương Tuấn Minh dâng lên giống như núi lửa sắp phun trào.
"Cậu chủ Minh bớt giận,"
Đúng lúc này lại một giọng nói nữa truyền đến.
Nghe thấy câu này mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ có Cao Phong là lạnh lùng nở nụ cười rồi nhìn sang bên cạnh.
Hiệp hội đô cố của Thị trấn Biển Đông này có chút thú vị.
Vừa rồi Cao Phong đang nghỉ ngờ vì sao một buổi tiệc lớn như vậy, lại không có bảo vệ chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự? Hiện giờ xem ra không phải là không có bảo vệ, mà là hiệp hội đồ cố này có ý định khác.2081810_2_25,60
Sau đó một người đàn ông trung niên chân đeo giày da, dẫn theo mười mấy người bảo vệ đi về phía bên này.
"Ông Đức!"
"Ông Đức lâu rồi không gặp!"
Trông thấy người đàn ông trung niên này, rất nhiều người vội vàng chào hỏi.
Người đàn ông trung niên này tên là Uông Minh Đức, cũng là chủ của một xí nghiệp lâu đời ở Thị trấn Biển Đông này.
So với các doanh nghiệp khác ở Thị trấn Biển Đông, xếp hạng công ty của ông ta chưa lọt top hai mươi.
Nhưng, ông ta có một thân phận khác, chính là hội viên của hiệp hội đồ cổ ở Thị trấn Biến Đông.
Thân phận này khiến rất nhiều người phải ngước nhìn ông ta.
Ngay cả Xí nghiệp Dương Hoành và Tập đoàn Đổng Thái, đứng trước mặt ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
"Cậu chủ Minh, hôm nay là buổi tiệc quan trọng của hiệp hội đô cổ chúng tôi, cậu làm thế này là?"
Uông Minh Đức bước tới, trên mặt ông ta mang theo vẻ uy nghiêm hỏi Dương Tuấn Minh.
"Chuyện này, ông Đức, tôi..."
Dương Tuấn Minh nghẹn lời không biết phải nói sao cả, khi cơn giận bốc lên anh ta có thể không nể mặt Nam Phương Minh Nguyệt.
Nhưng mà lúc này lại đang ở trên du thuyền của hiệp hội đồ cổ, nếu chọc giận người ta, chắc chắn người ta có quyền đuổi anh ta rời khỏi chỗ này.
Đến lúc đó, chẳng phải càng mất mặt hơn sao? Cho nên đứng trước mặt Uông Minh Đức, Dương Tuấn Minh không dám làm gì quá mức bừa bãi.
"Nể mặt tôi một lần, chuyện này tạm thời dừng ở đây thôi."
"Đợi sau khi buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ này chấm dứt, các cậu xuống khỏi du thuyền, đến lúc đó hai người muốn giải quyết thế nào cũng được.
Lời Uông Minh Đức hoàn toàn không thiên vị bên nào cả, đồng thời cũng tỏ rõ lập trường của mình.
Đây là địa bàn của hiệp hội đồ cổ chúng tôi, bất kỳ ai đang đứng ở nơi này, đều phải nghe lời chúng tôi.
Sau khi xuống khỏi du thuyền, mọi người muốn làm gì cũng được.
Nhưng mà ở trên du thuyền này, phải làm theo quy định của chúng tôi.
Dương Tuấn Minh yên lặng hai giây, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi nghe lời ông."
Uông Minh Đức khẽ gật đầu, sau đó ông ta quay người lại nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.
Khi đối mặt với Nam Phương Minh Nguyệt thái độ của Uông Minh Đức hoàn toàn khác trước.
Ngoài việc dòng họ Nam Phương có vị trí nổi bật ở Thị trấn Biển Đông ra, điều quan trọng nữa là, Nam Phương Minh Nguyệt là một người vô cùng xinh đẹp, cho nên không có ai sẽ nghiêm mặt đối đãi với cô ta cả."Cô Minh Nguyệt, cô xem chuyện này?"
Uông Minh Đức cười hỏi.
"Chú Đức đã nói thế, tất nhiên Minh Nguyệt cháu phải nể tình rồi"
Nam Phương Minh Nguyệt cũng nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng trả lời lại một câu.
"Ôi, được!"
Uông Minh Đức hài lòng gật đầu một cái, sau đó dẫn người rời khỏi chỗ này.
Trước khi đi ông ta nói với mọi người: "Các vị, buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ lập tức sắp bắt đầu rồi, đợi lát nữa sẽ có nhân viên công tác dẫn các vị đến phòng giám định và thưởng thức đồ cổ.
Sau khi nói xong, Uông Minh Đức đi thẳng ra khỏi phòng tiệc.
Còn về Cao Phong, ông ta không có ý định muốn nhìn một cái, chứ đừng nói đến chuyện hỏi ý kiến của Cao Phong.
"Mẹ kiếp! Anh Vũ mới là người trong cuộc, vậy mà không hỏi ý kiến của anh Vũ nhà tôi?"
Trong lòng Đổng Thái Minh có chút khó chịu.
"Ha ha, có lẽ trong mắt hắn, nói nhiều một câu với tôi cũng là chuyện lãng phí thời gian."
Cao Phong nở nụ cười, anh không thèm để ý chút nào.
"Cậu Phong, tất cả khốn cảnh trước mắt, chỉ là tạm thời thôi."
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong một cái, lời ông ta nói có rất nhiều thâm ý.
Cao Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu, ý tứ trong những lời này của Vũ Hoàng Lê, cũng chỉ có hai người bọn họ có thế hiểu được.
Đổng Thái Minh nhếch miệng nói: "Đúng là biết cách "Làm màu"! Trước đó khi chuyện ồn ào thì không ra mặt, cứ phải đợi đến cuối cùng mới đứng ra, đây đúng là phong cách của hiệp hội đồ cổ này."
"Thứ nhất, có thể tỏ rõ địa vị của bọn họ, thứ hai là muốn để anh Vũ cảm ơn bọn họ đã ra tay giúp đỡ, đúng là tính toán rất khéo.
Đương nhiên Cao Phong cũng có thể nghĩ ra được những vấn đề này, chỉ là anh từ chối cho ý kiến.
"Mày đúng là một thằng rác rưởi chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, sống dựa vào người khác mà thôi."
"Tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa xong đâu, cứ chờ đấy."
Dương Tuấn Minh oán hận nhổ một ngụm nước bọt, sau đó lạnh lùng nói một câu rồi dẫn người của anh ta rời khỏi chỗ này.
"Giả vờ giả vịt cái gì chứ, còn nói đến chuyện dựa vào người khác, nếu không có nhà họ Dương anh ta là cái thá gì?"
Đổng Thái Minh không phục lâm bâm một câu.
Sau đó mọi người lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nam Phương Minh Nguyệt do dự một chút, cuối cùng vẫn đến ngôi cùng một chỗ với bọn họ.
Khi Nam Phương Minh Nguyệt vừa ngồi xuống bên cạnh, đám người Cao Phong đã ngửi thấy ngay một mùi hương thơm ngát thanh nhã.
Những người ở trong phòng tiệc đều cho rằng, Nam Phương Minh Nguyệt ngồi chỗ này vì Đổng Thái Minh, cho nên không ai thấy bất ngờ cả.
Cao Phong do dự vài giây, vốn dĩ anh muốn nói lời cảm ơn với Nam Phương Minh Nguyệt, nhưng mà lại không biết mở miệng thế nào.
"Cao Vũ, anh không cần mặt mũi nữa à?"
Nhưng mà một câu này của Nam Phương Minh Nguyệt, trong nháy mắt đã khiến Cao Phong bỏ đi ý nghĩ nói lời cảm ơn.
"Cô bị điên à?"
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh thật sự không hiểu nổi, mình đã chọc phải Nam Phương Minh Nguyệt chỗ nào rồi.
"Tôi bị điên? Tôi mời anh tới tham gia bữa tiệc giám định và thưởng thức đồ cố này, anh giả vờ từ chối tôi."
"Kết quả thì sao, anh chạy tới còn nhanh hơn cả tôi nữa, thế nào? Sốt ruột muốn gặp được tôi không thể chờ nổi nữa à?"
Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo giống như một con thiên nga nhỏ, cái cổ trắng như tuyết giơ cao lên, vẻ mặt rất kiêu căng.
Cao Phong sờ lên chóp mũi, chuyện kiểu này đúng là anh không có cách nào giải thích được.
Trước đó làm sao anh nghĩ được, Nam Phương Minh Nguyệt lại mời anh tới một chỗ như thế này.
Bản thân anh còn hẹn với Vũ Hoàng Lê trước rồi.
Cao Phong cho rằng Nam Phương Minh Nguyệt hẹn mình lại muốn đi dạo phố gì gì đó, cho nên đã từ chối thẳng thừng.
dh khẽ ho một tiếng, sau đó dịch sang chỗ khác.
Câu chuyện giữa hai người Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt, anh ta thật sự không dám xen miệng vào.
Vũ Hoàng Lê cũng vậy, cũng yên lặng dịch chuyển sang bên cạnh.
Trong lòng ông ta lại bị chấn động thêm lần nữa.
Cao Phong, cậu ta...
Quen biết với Đổng Thái Minh còn chưa tính, ngay cả thiên kim của dòng họ Nam Phương, cũng bị Cao Phong quyến rũ rồi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.