Chương 626: Trốn đi!
Nhật Đồng
18/05/2021
Người mặc áo đen cầm đầu kêu lên một tiếng, gã ta nắm chặt cổ tay đang chảy máu của mình, cây súng lục cũng đã rơi ra khỏi tay.
Trương Hổ phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lên cây súng trên mặt đất, sau đó quay người bắn hai phát vào đám người đối diện, rồi lao vào trong bụi cây ở bồn hoa bên cạnh.
Tiếng động cơ rầm rầm không ngừng truyền tới từ xa. Lại có mấy chiếc xe đi đến.
Một mình Lâm Vạn Quân mở mui, dáng vẻ của ông ta kiêu ngạo đứng trong xe, khẩu súng trong tay vẫn còn bốc khỏi.
Tuổi già chỉ chưa già. Cho dù đã rất lâu rồi không ra tay, nhưng những kỹ năng đã khắc sâu trong xương của Lâm Vạn Quân cũng chưa từng mất đi.
Nhìn thấy đám người Lâm Vạn Quân đi tới, đôi mắt đám người do người mặc áo đen cầm đầu hơi nhíu lại.
Mấy người Lâm Vạn Quân đi đến, mang theo áp lực khổng lồ cho bọn họ. "Két."
Chiếc xe lập tức dừng lại, Lý Anh Quân lạnh mặt, ông ta từ trên xe bước xuống, mười mấy người mặc áo đen vạm vỡ theo sau.
Cao Kim Thành dẫn theo toàn bộ lính của nhà họ Cao, nhân lực bên họ lúc này không nhiều.
Đến cả khẩu AK này cũng là do Cao Kim Thành âm thầm giữ lại một cây. Nếu như nhiều hơn nữa thì sẽ bị nhà họ Cao phát hiện.
Nhưng, tố chất của binh sĩ nhà họ Cao thì quả thật là không phải người bình thường có thể sánh được. “Cạch!
Trong tay Lý Anh Quân cầm theo một khẩu AK màu đen, không hề do dự kéo chốt an toàn, ngón tay bóp cò, đạn lập tức bắn ra. “Tạch, tạch, tạch, tạch” Khẩu súng AK không ngừng bắn ra.
Đối với những người muốn giết Cao Phong, Lý Anh Quân sẽ không chút nương tay.
Đạn không có mắt, bắn chết ai thì là kẻ đó đáng chết.
Mà mấy chục người mặc áo đen bên đó cũng đã lấy ra rất nhiều súng, phản kích lại bên Lý Anh Quân.
Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân và cả Kim Tuyết Mai ở trong xe đều đồng thời mở to mắt, tim đập loạn. Cảnh tượng nổ súng bắn nhau thật sự thế này, bọn họ chỉ từng xem trên tivi.
Hiện giờ lại thật sự xảy ra ngay trước mắt, thậm chí còn đã có viên đạn bắn lên xe, khiến cho trong lòng bọn họ đều vô cùng sợ hãi. “Tuyết Mai, bên ngoài đang làm gì thế, Phong sợ..
Cao Phong căng thẳng ôm lấy eo Kim Tuyết Mai, cơ thể sợ hãi không ngừng run rẩy. “ Phong đừng sợ, bên ngoài đang đốt pháo dây, sẽ hết nhanh thôi. Sẽ hết nhanh thôi. Kim Tuyết Mai vội vàng vỗ về an ủi Cao Phong. “Anh Quân, vậy mà đối phương cũng có súng. Xem ra bọn họ cũng đã có phòng bị với chúng ta rồi. Các anh đưa cậu chủ đi trước, chúng tôi sẽ cắt đuôi ở phía sau
Một người thanh niên trong số những người mà Lý Anh Quân mang theo bên người, đến bên cạnh Lý Anh Quân rồi nói.
Hai người Lâm Vạn Quân và Lý Anh Quân đều biết chuyện này không thể chậm trễ. Vì vậy liền giao súng trên tay cho người bên cạnh. “Nhớ theo kế hoạch mà tôi và mọi người đã chuẩn bị sẵn. Phải để sống sót, phải tận tai nghe được bọn chúng gọi điện thoại.
Lý Anh Quân nói xong lời này thì liền cùng với Lâm Vạn Quân quay người đi đến bên Cao Phong. Mấy chục người ở hai bên phía sau lợi dụng những chiếc xe làm nơi che chắn, không ngừng bắn về phía đối phương. “Uỳnh!” Lâm Vạn Quân kéo mở cửa xe, đón lấy Cao Phong ở trong tay Kim Tuyết Mai. “Chú Vạn Quân, đồ chơi của cháu!” Cao Phong hét lên, quay người nhặt lấy hộp đồ chơi ở trên xe, ôm chặt ở trong lòng. “Cậu Phong đừng sợ. Có tôi ở đây, bọn họ không đụng vào được một cọng tóc của cậu đâu” “Cô Tuyết Mai, tôi đưa mọi người đi.” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói.
Kim Tuyết Mai không dám có chút do dự nào, vội vàng cầm lấy thuốc của Cao Phong ở bên cạnh, xuống xe theo
Cao Phong.
Dưới sự yểm hộ của mấy người Lý Anh Quân, bọn họ đi đến chiếc xe ở phía xa. “Các ông đi đầu vậy?” Kiều Thu Vân đang trốn trong xe hét lên. “Cậu Phong đi rồi thì mấy người đã an toàn rồi. Đây không phải điều mà bà muốn à?”
Lâm Vạn Quân máy móc nói, đưa thẳng hai người Kim Nếu không phải có mối quan hệ của Kim Tuyết Mai thì
Tuyết Mai lên xe.
Lâm Vạn Quân, đến giải thích cũng lười giải thích với Kiều
Thu Vân.
Cao Phong đã bỏ ra nhiều như vậy vì nhà họ Kim, vậy mà hôm nay khi xảy ra chuyện, bà ta lại muốn đẩy Cao Phong ra xa.
Đúng là khiến người ta chạnh lòng.
Xe lập tức được khởi động, Lý Anh Quân ở phía trước đạp mạnh chân ga.
Tuy lượng người rất ít, nhưng bọn họ vẫn chia ra một xe đi theo sau bảo vệ. “Đến nhà ga. Sắc mặt Lâm Vạn Quân trầm xuống nói một câu chỉ huy.
Lý Anh Quân không hề do dự, ông ta đạp kịch chân ga, chạy thẳng về phía trạm tàu cao tốc của Hà Nội. “Cô Tuyết Mai, tôi muốn nhờ cô... Chăm sóc cho cậu Phong một khoảng thời gian. Lâm Vạn Quân cắn cắn răng, quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai, nói.
Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, sau đó cô nghiêm túc trả lời: “Cao Phong là chồng tôi, vốn dĩ tôi đã có trách nhiệm nên chăm sóc cho anh ấy. “Tốt! Tốt.” Lâm Vạn Quân nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng lo lắng.
Quả nhiên, đối phương đã có sự chuẩn bị.
Phía sau bọn họ lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe từ phía khác đi theo tới. Lý Anh Quân mở to mắt, hận không thể đạp ga mạnh hơn nữa.
Tốc độ của xe đã đạt đến giới hạn, giống như con sư tử đang tức giận, điên cuồng xông về phía trạm tàu cao tốc.
Xe phía sau bị kéo dãn khoảng cách ngày càng xa, nhưng Lý Anh Quân vẫn không dám thả lỏng chân ga, liên tục vượt qua mấy chục cái đèn đỏ, điên cuồng vượt qua các xe khác nhanh nhất có thể. “Cô Tuyết Mai, cô cầm lấy hai tờ vé này. Điểm cuối cùng cách Thủ đô Hà Nội là mười mấy điểm dừng.” “Hai người có thể tùy ý xuống ở một điểm xuống nào đó. Nhớ lấy, nhất định đừng xuất đầu lộ diện” Lâm Vạn N
Quân đưa hai tấm vé tàu cho Kim Tuyết Mai
Kim Tuyết Mai đưa tay nhận lấy, hỏi: “Giám đốc Vạn Quân, những người này rốt cuộc là ai? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với Cao Phong?”
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.
Kim Tuyết Mai không biết tranh đấu trong gia tộc lớn đen tối đến nhường nào, nhưng Lâm Vạn Quân thì lại rõ hơn ai hết.
Lúc này Cao Phong đã trở thành như vậy rồi mà còn muốn để giết chết Cao Phong để diệt sạch hậu họa sau này, ngoại trừ những thế lực phản đối Cao Phong làm người thừa kế của dòng họ ở nhà họ Cao ra thì còn có thể là ai nữa?
Vốn dĩ Cao Kim Thành bị điều động trở về, cũng là nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Lâm Vạn Quân vốn đã nghĩ còn chưa chuẩn bị hoàn toàn xé rách bộ mặt của dòng họ, cho nên mới để Cao Kim Thành trở về.
Ông ta không ngờ người bên dòng họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lật mặt hoàn toàn rồi.
Sớm biết như vậy thì có nói thể nào, Lâm Vạn Quân cũng sẽ không để Cao Kim Thành đi. “Cô Tuyết Mai, những chuyện này cô đừng hỏi nữa. Lời tiếp theo mà tôi nói đây, cô nhất định phải ghi nhớ trong lòng.” “Trước khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, cô đừng liên lạc với bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà của cô, thậm chí là cả tôi. Đừng liên lạc với bất kỳ ai. “Tìm một nơi mà trốn đi. Đợi sau khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, nếu như thật sự gặp khó khăn thì cô hãy liên lạc lại với tôi.” “Nếu như lúc đó tôi vẫn còn... Thôi bỏ đi. Cô nhớ lấy, tùy tiện xuống tìm một nơi mà xuống tàu, đừng nói cho bất kỳ ai biết”
Lâm Vạn Quân vừa nói, vừa lấy ra một cái thẻ đưa cho Kim Tuyết Mai.
Quan hệ của nhà họ Cao ở Đà Nẵng rộng rãi, bất kỳ thành phố nào đều có thể có thể lực của bọn họ.
Với thủ đoạn của nhà họ Cao, nếu như dùng toàn bộ sức mạnh, chỉ cần Kim Tuyết Mai dám ở bất kỳ khách sạn nào ở bất kỳ đâu, thì nói không chừng có thể lập tức bị tìm ra tung tích.
Cho nên cách tốt nhất chính là để Kim Tuyết Mai đưa theo Cao Phong, mai danh ẩn tích một khoảng thời gian. Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Lâm Vạn
Quân biết tình cảm mà Kim Tuyết Mai dành cho Cao
Phong thật sự rất chân thành, ông ta có thể nhờ cậy cô chăm sóc cho Cao Phong. “Cô nhớ lấy. Hai người cứ chọn bừa một điểm xuống, đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả tôi.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc nói.
Chỉ có ông ta biết, thủ đoạn lấy tin của nhà họ Cao lớn mạnh thế nào.
Lâm Vạn Quân không dám mạo hiểm. “Tôi nhớ rồi, Giám đốc Quân, ông nói cho tôi biết, rốt cuộc Cao Phong có phải là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng không?” đột nhiên Kim Tuyết Mai ngẩng đầu, cô nghiêm túc nhìn Lâm Vạn Quân.
Trương Hổ phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lên cây súng trên mặt đất, sau đó quay người bắn hai phát vào đám người đối diện, rồi lao vào trong bụi cây ở bồn hoa bên cạnh.
Tiếng động cơ rầm rầm không ngừng truyền tới từ xa. Lại có mấy chiếc xe đi đến.
Một mình Lâm Vạn Quân mở mui, dáng vẻ của ông ta kiêu ngạo đứng trong xe, khẩu súng trong tay vẫn còn bốc khỏi.
Tuổi già chỉ chưa già. Cho dù đã rất lâu rồi không ra tay, nhưng những kỹ năng đã khắc sâu trong xương của Lâm Vạn Quân cũng chưa từng mất đi.
Nhìn thấy đám người Lâm Vạn Quân đi tới, đôi mắt đám người do người mặc áo đen cầm đầu hơi nhíu lại.
Mấy người Lâm Vạn Quân đi đến, mang theo áp lực khổng lồ cho bọn họ. "Két."
Chiếc xe lập tức dừng lại, Lý Anh Quân lạnh mặt, ông ta từ trên xe bước xuống, mười mấy người mặc áo đen vạm vỡ theo sau.
Cao Kim Thành dẫn theo toàn bộ lính của nhà họ Cao, nhân lực bên họ lúc này không nhiều.
Đến cả khẩu AK này cũng là do Cao Kim Thành âm thầm giữ lại một cây. Nếu như nhiều hơn nữa thì sẽ bị nhà họ Cao phát hiện.
Nhưng, tố chất của binh sĩ nhà họ Cao thì quả thật là không phải người bình thường có thể sánh được. “Cạch!
Trong tay Lý Anh Quân cầm theo một khẩu AK màu đen, không hề do dự kéo chốt an toàn, ngón tay bóp cò, đạn lập tức bắn ra. “Tạch, tạch, tạch, tạch” Khẩu súng AK không ngừng bắn ra.
Đối với những người muốn giết Cao Phong, Lý Anh Quân sẽ không chút nương tay.
Đạn không có mắt, bắn chết ai thì là kẻ đó đáng chết.
Mà mấy chục người mặc áo đen bên đó cũng đã lấy ra rất nhiều súng, phản kích lại bên Lý Anh Quân.
Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân và cả Kim Tuyết Mai ở trong xe đều đồng thời mở to mắt, tim đập loạn. Cảnh tượng nổ súng bắn nhau thật sự thế này, bọn họ chỉ từng xem trên tivi.
Hiện giờ lại thật sự xảy ra ngay trước mắt, thậm chí còn đã có viên đạn bắn lên xe, khiến cho trong lòng bọn họ đều vô cùng sợ hãi. “Tuyết Mai, bên ngoài đang làm gì thế, Phong sợ..
Cao Phong căng thẳng ôm lấy eo Kim Tuyết Mai, cơ thể sợ hãi không ngừng run rẩy. “ Phong đừng sợ, bên ngoài đang đốt pháo dây, sẽ hết nhanh thôi. Sẽ hết nhanh thôi. Kim Tuyết Mai vội vàng vỗ về an ủi Cao Phong. “Anh Quân, vậy mà đối phương cũng có súng. Xem ra bọn họ cũng đã có phòng bị với chúng ta rồi. Các anh đưa cậu chủ đi trước, chúng tôi sẽ cắt đuôi ở phía sau
Một người thanh niên trong số những người mà Lý Anh Quân mang theo bên người, đến bên cạnh Lý Anh Quân rồi nói.
Hai người Lâm Vạn Quân và Lý Anh Quân đều biết chuyện này không thể chậm trễ. Vì vậy liền giao súng trên tay cho người bên cạnh. “Nhớ theo kế hoạch mà tôi và mọi người đã chuẩn bị sẵn. Phải để sống sót, phải tận tai nghe được bọn chúng gọi điện thoại.
Lý Anh Quân nói xong lời này thì liền cùng với Lâm Vạn Quân quay người đi đến bên Cao Phong. Mấy chục người ở hai bên phía sau lợi dụng những chiếc xe làm nơi che chắn, không ngừng bắn về phía đối phương. “Uỳnh!” Lâm Vạn Quân kéo mở cửa xe, đón lấy Cao Phong ở trong tay Kim Tuyết Mai. “Chú Vạn Quân, đồ chơi của cháu!” Cao Phong hét lên, quay người nhặt lấy hộp đồ chơi ở trên xe, ôm chặt ở trong lòng. “Cậu Phong đừng sợ. Có tôi ở đây, bọn họ không đụng vào được một cọng tóc của cậu đâu” “Cô Tuyết Mai, tôi đưa mọi người đi.” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói.
Kim Tuyết Mai không dám có chút do dự nào, vội vàng cầm lấy thuốc của Cao Phong ở bên cạnh, xuống xe theo
Cao Phong.
Dưới sự yểm hộ của mấy người Lý Anh Quân, bọn họ đi đến chiếc xe ở phía xa. “Các ông đi đầu vậy?” Kiều Thu Vân đang trốn trong xe hét lên. “Cậu Phong đi rồi thì mấy người đã an toàn rồi. Đây không phải điều mà bà muốn à?”
Lâm Vạn Quân máy móc nói, đưa thẳng hai người Kim Nếu không phải có mối quan hệ của Kim Tuyết Mai thì
Tuyết Mai lên xe.
Lâm Vạn Quân, đến giải thích cũng lười giải thích với Kiều
Thu Vân.
Cao Phong đã bỏ ra nhiều như vậy vì nhà họ Kim, vậy mà hôm nay khi xảy ra chuyện, bà ta lại muốn đẩy Cao Phong ra xa.
Đúng là khiến người ta chạnh lòng.
Xe lập tức được khởi động, Lý Anh Quân ở phía trước đạp mạnh chân ga.
Tuy lượng người rất ít, nhưng bọn họ vẫn chia ra một xe đi theo sau bảo vệ. “Đến nhà ga. Sắc mặt Lâm Vạn Quân trầm xuống nói một câu chỉ huy.
Lý Anh Quân không hề do dự, ông ta đạp kịch chân ga, chạy thẳng về phía trạm tàu cao tốc của Hà Nội. “Cô Tuyết Mai, tôi muốn nhờ cô... Chăm sóc cho cậu Phong một khoảng thời gian. Lâm Vạn Quân cắn cắn răng, quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai, nói.
Kim Tuyết Mai nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người, sau đó cô nghiêm túc trả lời: “Cao Phong là chồng tôi, vốn dĩ tôi đã có trách nhiệm nên chăm sóc cho anh ấy. “Tốt! Tốt.” Lâm Vạn Quân nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng lo lắng.
Quả nhiên, đối phương đã có sự chuẩn bị.
Phía sau bọn họ lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe từ phía khác đi theo tới. Lý Anh Quân mở to mắt, hận không thể đạp ga mạnh hơn nữa.
Tốc độ của xe đã đạt đến giới hạn, giống như con sư tử đang tức giận, điên cuồng xông về phía trạm tàu cao tốc.
Xe phía sau bị kéo dãn khoảng cách ngày càng xa, nhưng Lý Anh Quân vẫn không dám thả lỏng chân ga, liên tục vượt qua mấy chục cái đèn đỏ, điên cuồng vượt qua các xe khác nhanh nhất có thể. “Cô Tuyết Mai, cô cầm lấy hai tờ vé này. Điểm cuối cùng cách Thủ đô Hà Nội là mười mấy điểm dừng.” “Hai người có thể tùy ý xuống ở một điểm xuống nào đó. Nhớ lấy, nhất định đừng xuất đầu lộ diện” Lâm Vạn N
Quân đưa hai tấm vé tàu cho Kim Tuyết Mai
Kim Tuyết Mai đưa tay nhận lấy, hỏi: “Giám đốc Vạn Quân, những người này rốt cuộc là ai? Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với Cao Phong?”
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng.
Kim Tuyết Mai không biết tranh đấu trong gia tộc lớn đen tối đến nhường nào, nhưng Lâm Vạn Quân thì lại rõ hơn ai hết.
Lúc này Cao Phong đã trở thành như vậy rồi mà còn muốn để giết chết Cao Phong để diệt sạch hậu họa sau này, ngoại trừ những thế lực phản đối Cao Phong làm người thừa kế của dòng họ ở nhà họ Cao ra thì còn có thể là ai nữa?
Vốn dĩ Cao Kim Thành bị điều động trở về, cũng là nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Lâm Vạn Quân vốn đã nghĩ còn chưa chuẩn bị hoàn toàn xé rách bộ mặt của dòng họ, cho nên mới để Cao Kim Thành trở về.
Ông ta không ngờ người bên dòng họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lật mặt hoàn toàn rồi.
Sớm biết như vậy thì có nói thể nào, Lâm Vạn Quân cũng sẽ không để Cao Kim Thành đi. “Cô Tuyết Mai, những chuyện này cô đừng hỏi nữa. Lời tiếp theo mà tôi nói đây, cô nhất định phải ghi nhớ trong lòng.” “Trước khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, cô đừng liên lạc với bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà của cô, thậm chí là cả tôi. Đừng liên lạc với bất kỳ ai. “Tìm một nơi mà trốn đi. Đợi sau khi cậu Phong hồi phục lại trí nhớ, nếu như thật sự gặp khó khăn thì cô hãy liên lạc lại với tôi.” “Nếu như lúc đó tôi vẫn còn... Thôi bỏ đi. Cô nhớ lấy, tùy tiện xuống tìm một nơi mà xuống tàu, đừng nói cho bất kỳ ai biết”
Lâm Vạn Quân vừa nói, vừa lấy ra một cái thẻ đưa cho Kim Tuyết Mai.
Quan hệ của nhà họ Cao ở Đà Nẵng rộng rãi, bất kỳ thành phố nào đều có thể có thể lực của bọn họ.
Với thủ đoạn của nhà họ Cao, nếu như dùng toàn bộ sức mạnh, chỉ cần Kim Tuyết Mai dám ở bất kỳ khách sạn nào ở bất kỳ đâu, thì nói không chừng có thể lập tức bị tìm ra tung tích.
Cho nên cách tốt nhất chính là để Kim Tuyết Mai đưa theo Cao Phong, mai danh ẩn tích một khoảng thời gian. Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Lâm Vạn
Quân biết tình cảm mà Kim Tuyết Mai dành cho Cao
Phong thật sự rất chân thành, ông ta có thể nhờ cậy cô chăm sóc cho Cao Phong. “Cô nhớ lấy. Hai người cứ chọn bừa một điểm xuống, đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả tôi.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc nói.
Chỉ có ông ta biết, thủ đoạn lấy tin của nhà họ Cao lớn mạnh thế nào.
Lâm Vạn Quân không dám mạo hiểm. “Tôi nhớ rồi, Giám đốc Quân, ông nói cho tôi biết, rốt cuộc Cao Phong có phải là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng không?” đột nhiên Kim Tuyết Mai ngẩng đầu, cô nghiêm túc nhìn Lâm Vạn Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.