Chương 1078: Anh xà
Quỷ Thượng Nhân
08/04/2021
“Cầu xin các cậu hãy tha cho Tuyết nhà chúng tôi, con bé vẫn còn là gái tân, nếu các cậu thật sự đưa con bé đi thì đời này của con bé sẽ không còn gì nữa.” Giọng một người phụ nữ trung niên vang lên.
“Fuck, lão đại chúng tôi thấy cô ta là gái tân nên mới bảo tôi đưa cô ta tới, lão đại chúng tôi đã nói với bà chuyện này từ rất lâu rồi, bây giờ bà không giao người là không để lão đại chúng tôi vào mắt đúng không?” Giọng một người đàn ông vang lên.
Trương Tuyết lo lắng vọt vào phòng, đắng chắn trước mặt mẹ mình.
Đứng đối diện với cô là một người đàn ông khá thô kệch, nước da ngăm đen và khuôn mặt âm trầm, hung ác.
Gã thấy Trương Tuyết xuất hiện thì lập tức nở nụ cười giễu cợt, gã nói: “Ồ, không phải là đã về rồi đây sao? Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, lão đại chúng tôi mà thấy chắc chắn sẽ rất vui.”
“Cô gái, mau đi theo chúng tôi, lão đại chúng tôi còn đang đợi kìa, nếu để anh ấy đợi sốt ruột thì người bị tra tấn đêm nay sẽ là cô đấy.”
Trương Tuyết nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt đầu phẫn hận: “Đám lưu manh các người dựa vào đâu mà tôi phải đi theo? Đây là nhà tôi, anh mau ra ngoài cho tôi!”
Gã đàn ông cười khẩy: “Không ngờ tính tình cũng nóng nảy đấy, chẳng lẽ cô chưa nghe đến danh tiếng của lão đại chúng tôi? Cô ra ngoài nghe ngón xem mấy thôn quanh đây có ai dám động tới anh Xà của chúng tôi, nếu bây giờ cô không đi theo tôi thì người gặp xui là mẹ con cô đấy!”
Trương Tuyết nghe đến cái tên anh Xà thì lòng run lên, nhưng cô cũng biết nếu hôm nay đi theo gã thì sẽ có kết cục gì, cho nên dù thế nào bây giờ cô cũng không thể đồng ý với người đàn ông này.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu các anh đối xử với tôi như vậy sẽ bị pháp luật trừng trị!” Trương Tuyết nhìn người đàn ông rồi hét lên.
Gã đàn ông bĩu môi nói: “Xã hội pháp trị? Pháp luật chỉ quản lý người dân trong thành phố, ai quan tâm đến những người ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này? Cô đừng ngây thơ với tôi ở đây nữa!”
Nói xong người đàn ông bước lên muốn bắt Trương Tuyết và đưa cô đi.
Lúc này Lâm Thanh Diện bước vào phòng, anh cởi balo trên lưng xuống, để trên mặt đất rồi tới trước mặt gã đàn ông.
“Đúng là nơi hoang vu hẻo lánh dễ sinh ra những kẻ rác rưởi như chúng mày, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai quản lý!”
Nói xong anh đạp một đạp vào bụng gã đàn ông.
Hắn bay thẳng ra phía sau, va vào khung cửa.
Trương Tuyết và mẹ cô nhìn thấy cảnh tượng này thì đều giật nảy mình, Trương Tuyết còn đỡ, cô đã từng thấy Lâm Thanh Diện ra tay, nhưng mẹ cô lại khá là sốc, bà không ngờ lại có một người đàn ông lợi hại như vậy xuất hiện, đến để dạy dỗ kẻ coi trời bằng vung này.
Gã đàn ông nhịn đau, nhìn về phía Lâm Thanh Diện rồi cắn răng nghiến lợi: “Fuck your mother, mày là ai? Mày có biết tao là người của anh Xà không hả? Mày dám đánh tao, chán sống rồi à?”
Lâm Thanh Diện cười với gã rồi nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh Xà là ai.”
Gã đàn ông cắn răng, biết mình không thể xử lý được người đàn ông trước mặt, đúng lúc gã ngã ngay cạnh balo Lâm Thanh Diện, gã xách balo lên rồi ném về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện né được, balo rơi xuống đất, khoá kéo tự mở ra, tiền mặt bên trong rơi ra khiến gã đàn ông sửng sốt.
Gã đàn ông đó lớn đến này rồi nhưng chưa được thấy nhiều tiền mặt như thế bao giờ.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu gã là đã đụng phải một con cừu béo.
Nhưng chắc chắn một mình gã không làm gì được con cừu béo này nên gã nhanh chóng đứng dậy rồi hét lên với Lâm Thanh Diện: “Thằng nhóc, chờ đó cho tao, tao sẽ gọi người đến xử lý mày, cho mày biết mặt!”
Nói xong gã lật đật chạy đi.
Lâm Thanh Diện không đuổi theo mà đi về phía balo của mình, anh nhặt tiền bị rơi ra ngoài lên, nhét lại vào balo.
Trương Tuyết lại nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt biết ơn rồi nói: “Anh Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh, không ngờ lần này tôi lại được anh cứu, tôi cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, trong cùng một ngày lại gặp những hai chuyện.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Người xui xẻo hơn cô còn nhiều lắm, chuyện này cũng chưa là gì, đừng để trong lòng.”
Mẹ của Trương Tuyết nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ nghi hoặc sau đó kéo con gái sang một bên, hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Trương Tuyết kể cho mẹ nghe những chuyện mình đã gặp trên ô tô lúc về, sau đó lại nói về tình hình của Lâm Thanh Diện.
Mẹ Trương Tuyết nghe xong cũng rất biết ơn Lâm Thanh Diện, không ngờ trước khi anh tới đây đã từng cứu Trương Tuyết một lần.
“Chàng trai à, con gái tôi có thể bình an vô sự thật sự rất cảm ơn cậu, chúng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này, nhưng tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây ngay đi, cậu ở lại đây sẽ chỉ là mục tiêu cho anh Xà nhắm vào thôi.”
“Mà vừa nãy trong túi cậu lại rơi ra nhiều tiền như thế, chắc chắn người của anh Xà đã để mắt tới cậu, không chỉ cậu phải rời đi mà chúng tôi cũng phải đi.”
“Tôi đi thu dọn đồ đạc, đêm nay cậu cứ trốn ở trong núi với chúng tôi đi, sáng mai cậu hãy mau mau rời khỏi nơi này, anh Xà không phải người mà chúng ta có thể tuỳ tiện động vào đâu.”
Mẹ Trương Tuyết nói với Lâm Thanh Diện một cách rất chân thành.
Vẻ mặt Trương Tuyết cũng nghiêm lại, cô cũng biết anh Xà là người thế nào, nếu bọn họ biết Lâm Thanh Diện giàu có như vậy, rất có khả năng cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không thể ra khỏi khu vực núi này.
Lâm Thanh Diện thấy hai mẹ con họ căng thẳng thì cười nói: “Cô đừng lo lắng quá, chắc vừa nãy cô cũng thấy thân thủ của cháu rồi, đám lưu manh đó ở trước mặt cháu chẳng là gì đâu, nếu họ dám tới thì cháu có thể xử lý bọn họ, cũng coi như vì dân trừ hại.”
Mẹ Trương Tuyết nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì vội nói: “Cậu trai trẻ à, cậu đừng nghĩ như vậy, mặc dù anh Xà là thôn bá chúng tôi nhưng cậu ta không như những thôn bá khác, cậu a biết pháp thuật.”
Lâm Thanh Diện nghe mẹ Trương Tuyết nói vậy thì ngẩn người, sau đó hỏi: “Biết pháp thuật? Pháp thuật thế nào?”
Mẹ Trương Tuyết giải thích: “Tôi không biết cụ thể là pháp thuật gì, nhưng mọi người ở đây đều đã được thấy anh Xà ra tay, cậu ta có thể tạo ra một chiếc roi da phát sáng từ không khí.”
“Ban đầu cũng có một thanh niên đầy nhiệt huyết như cậy, vì không ưu hành vi của anh Xà nên tìm cậu ta lý luận, kết quả bị anh Xà dùng roi quất chết.”
“Cho nên chúng ta không động được tới anh Xà đâu, cậu ta không phải người bình thường, pháp thuật của cậu ta rất đáng sợ, động vào cậu ta sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, theo lời mẹ Trương Tuyết thì chẳng nhẽ anh Xà này là một cao thủ Hoá cảnh?
“Fuck, lão đại chúng tôi thấy cô ta là gái tân nên mới bảo tôi đưa cô ta tới, lão đại chúng tôi đã nói với bà chuyện này từ rất lâu rồi, bây giờ bà không giao người là không để lão đại chúng tôi vào mắt đúng không?” Giọng một người đàn ông vang lên.
Trương Tuyết lo lắng vọt vào phòng, đắng chắn trước mặt mẹ mình.
Đứng đối diện với cô là một người đàn ông khá thô kệch, nước da ngăm đen và khuôn mặt âm trầm, hung ác.
Gã thấy Trương Tuyết xuất hiện thì lập tức nở nụ cười giễu cợt, gã nói: “Ồ, không phải là đã về rồi đây sao? Đúng là càng lớn càng xinh đẹp, lão đại chúng tôi mà thấy chắc chắn sẽ rất vui.”
“Cô gái, mau đi theo chúng tôi, lão đại chúng tôi còn đang đợi kìa, nếu để anh ấy đợi sốt ruột thì người bị tra tấn đêm nay sẽ là cô đấy.”
Trương Tuyết nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt đầu phẫn hận: “Đám lưu manh các người dựa vào đâu mà tôi phải đi theo? Đây là nhà tôi, anh mau ra ngoài cho tôi!”
Gã đàn ông cười khẩy: “Không ngờ tính tình cũng nóng nảy đấy, chẳng lẽ cô chưa nghe đến danh tiếng của lão đại chúng tôi? Cô ra ngoài nghe ngón xem mấy thôn quanh đây có ai dám động tới anh Xà của chúng tôi, nếu bây giờ cô không đi theo tôi thì người gặp xui là mẹ con cô đấy!”
Trương Tuyết nghe đến cái tên anh Xà thì lòng run lên, nhưng cô cũng biết nếu hôm nay đi theo gã thì sẽ có kết cục gì, cho nên dù thế nào bây giờ cô cũng không thể đồng ý với người đàn ông này.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu các anh đối xử với tôi như vậy sẽ bị pháp luật trừng trị!” Trương Tuyết nhìn người đàn ông rồi hét lên.
Gã đàn ông bĩu môi nói: “Xã hội pháp trị? Pháp luật chỉ quản lý người dân trong thành phố, ai quan tâm đến những người ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này? Cô đừng ngây thơ với tôi ở đây nữa!”
Nói xong người đàn ông bước lên muốn bắt Trương Tuyết và đưa cô đi.
Lúc này Lâm Thanh Diện bước vào phòng, anh cởi balo trên lưng xuống, để trên mặt đất rồi tới trước mặt gã đàn ông.
“Đúng là nơi hoang vu hẻo lánh dễ sinh ra những kẻ rác rưởi như chúng mày, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai quản lý!”
Nói xong anh đạp một đạp vào bụng gã đàn ông.
Hắn bay thẳng ra phía sau, va vào khung cửa.
Trương Tuyết và mẹ cô nhìn thấy cảnh tượng này thì đều giật nảy mình, Trương Tuyết còn đỡ, cô đã từng thấy Lâm Thanh Diện ra tay, nhưng mẹ cô lại khá là sốc, bà không ngờ lại có một người đàn ông lợi hại như vậy xuất hiện, đến để dạy dỗ kẻ coi trời bằng vung này.
Gã đàn ông nhịn đau, nhìn về phía Lâm Thanh Diện rồi cắn răng nghiến lợi: “Fuck your mother, mày là ai? Mày có biết tao là người của anh Xà không hả? Mày dám đánh tao, chán sống rồi à?”
Lâm Thanh Diện cười với gã rồi nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh Xà là ai.”
Gã đàn ông cắn răng, biết mình không thể xử lý được người đàn ông trước mặt, đúng lúc gã ngã ngay cạnh balo Lâm Thanh Diện, gã xách balo lên rồi ném về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện né được, balo rơi xuống đất, khoá kéo tự mở ra, tiền mặt bên trong rơi ra khiến gã đàn ông sửng sốt.
Gã đàn ông đó lớn đến này rồi nhưng chưa được thấy nhiều tiền mặt như thế bao giờ.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu gã là đã đụng phải một con cừu béo.
Nhưng chắc chắn một mình gã không làm gì được con cừu béo này nên gã nhanh chóng đứng dậy rồi hét lên với Lâm Thanh Diện: “Thằng nhóc, chờ đó cho tao, tao sẽ gọi người đến xử lý mày, cho mày biết mặt!”
Nói xong gã lật đật chạy đi.
Lâm Thanh Diện không đuổi theo mà đi về phía balo của mình, anh nhặt tiền bị rơi ra ngoài lên, nhét lại vào balo.
Trương Tuyết lại nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt biết ơn rồi nói: “Anh Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh, không ngờ lần này tôi lại được anh cứu, tôi cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, trong cùng một ngày lại gặp những hai chuyện.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Người xui xẻo hơn cô còn nhiều lắm, chuyện này cũng chưa là gì, đừng để trong lòng.”
Mẹ của Trương Tuyết nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ nghi hoặc sau đó kéo con gái sang một bên, hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Trương Tuyết kể cho mẹ nghe những chuyện mình đã gặp trên ô tô lúc về, sau đó lại nói về tình hình của Lâm Thanh Diện.
Mẹ Trương Tuyết nghe xong cũng rất biết ơn Lâm Thanh Diện, không ngờ trước khi anh tới đây đã từng cứu Trương Tuyết một lần.
“Chàng trai à, con gái tôi có thể bình an vô sự thật sự rất cảm ơn cậu, chúng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này, nhưng tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây ngay đi, cậu ở lại đây sẽ chỉ là mục tiêu cho anh Xà nhắm vào thôi.”
“Mà vừa nãy trong túi cậu lại rơi ra nhiều tiền như thế, chắc chắn người của anh Xà đã để mắt tới cậu, không chỉ cậu phải rời đi mà chúng tôi cũng phải đi.”
“Tôi đi thu dọn đồ đạc, đêm nay cậu cứ trốn ở trong núi với chúng tôi đi, sáng mai cậu hãy mau mau rời khỏi nơi này, anh Xà không phải người mà chúng ta có thể tuỳ tiện động vào đâu.”
Mẹ Trương Tuyết nói với Lâm Thanh Diện một cách rất chân thành.
Vẻ mặt Trương Tuyết cũng nghiêm lại, cô cũng biết anh Xà là người thế nào, nếu bọn họ biết Lâm Thanh Diện giàu có như vậy, rất có khả năng cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không thể ra khỏi khu vực núi này.
Lâm Thanh Diện thấy hai mẹ con họ căng thẳng thì cười nói: “Cô đừng lo lắng quá, chắc vừa nãy cô cũng thấy thân thủ của cháu rồi, đám lưu manh đó ở trước mặt cháu chẳng là gì đâu, nếu họ dám tới thì cháu có thể xử lý bọn họ, cũng coi như vì dân trừ hại.”
Mẹ Trương Tuyết nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì vội nói: “Cậu trai trẻ à, cậu đừng nghĩ như vậy, mặc dù anh Xà là thôn bá chúng tôi nhưng cậu ta không như những thôn bá khác, cậu a biết pháp thuật.”
Lâm Thanh Diện nghe mẹ Trương Tuyết nói vậy thì ngẩn người, sau đó hỏi: “Biết pháp thuật? Pháp thuật thế nào?”
Mẹ Trương Tuyết giải thích: “Tôi không biết cụ thể là pháp thuật gì, nhưng mọi người ở đây đều đã được thấy anh Xà ra tay, cậu ta có thể tạo ra một chiếc roi da phát sáng từ không khí.”
“Ban đầu cũng có một thanh niên đầy nhiệt huyết như cậy, vì không ưu hành vi của anh Xà nên tìm cậu ta lý luận, kết quả bị anh Xà dùng roi quất chết.”
“Cho nên chúng ta không động được tới anh Xà đâu, cậu ta không phải người bình thường, pháp thuật của cậu ta rất đáng sợ, động vào cậu ta sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo.”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, theo lời mẹ Trương Tuyết thì chẳng nhẽ anh Xà này là một cao thủ Hoá cảnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.