Chương 1290: Tiểu biệt thắng tân hôn
Quỷ Thượng Nhân
05/05/2021
Sau khi xuống núi, Lâm Thanh Diện đến trấn nhỏ, khách sạn Song Mộc vẫn kinh doanh bình thường, nhìn thấy chiếc xe ferrari màu đỏ đỗ dưới lầu thì Lâm Thanh Diện đã biết, Lương Cung Nhạn Sương bọn họ vẫn còn chưa rời khỏi đây.
Chỉ là lần này, Lâm Thanh Diện không có quấy rầy bọn họ, ở trong nhà, Hứa Bích Hoài còn cả Tiểu Nặc Nặc đang đợi anh trở về.
Khởi động chiếc xe trước đó dừng ở trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện trực tiếp rời khỏi, đi thẳng về Kinh Đô.
Tầng cao nhất của khách sạn Song Mộc, Lương Cung Nhạn Sương đứng ở cửa sổ.
Chiếc xe đó đỗ ở đối diện nhiều ngày, bây giờ đã rời khỏi, cô ta biết, người mà cô ta đợi nhiều ngày đã đi rồi, mà khi Lâm Thanh Diện đi cũng không tới nhìn cô ta một lần.
“Nơi này… đã không có bất cứ nhớ nhung rồi, Tinh Vũ, chúng ta cũng đi thôi”
Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói, khi xoay. người rời khỏi, khóe mi mang theo một giọt nước mắt…
Kinh Đô, nhà tổ nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện cả đường phi về, không dám có nửa điểm trì hoãn.
Khi anh về tới, đã là đêm khuya rồi.
Vân Sơn Tú Nương, lập tức cảm nhận được Lâm Thanh Diện đã trở về, bọn họ đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cúi đầu nói: “Chủ nhân, cậu đã về rồi”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, liếc nhìn hai khôi lỗi.
“Ta rời khỏi nhà trong khoảng thời gian dài như vậy, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Tú Nương khẽ mỉm cười: “Chủ nhân, nhà họ Lâm ở nước C đã là đệ nhất gia tộc, đâu có ai mắt mù khiêu khích nhà họ Lâm chứ? Nói ra thì nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho tôi thật là có hơi vô vị, ở đây ở ngày đối diện với lão già Vân Sơn này, tôi là nhớ chủ nhân chết đi được”
Lâm Thanh Diện thở dài, Tú Nương này, nhiều ngày không gặp, khả năng nịnh bợ so với trước còn mạnh hơn nhiều.
“Được rồi, hai người cũng lui xuống đi, tôi đi tìm Bích Hoài”
Nói rồi, Lâm Thanh Diện cất bước đi vào. Các bạn tìm đến trang nguồn như hình đọc để bọn mình hứng khởi lên chương nhé!”
Hai khôi lỗi ở đăng sau nhìn bước chân vững trãi của Lâm Thanh Diện thì có hơi tư lự.
“Đầu gỗ, ông thấy chủ nhân lần này trở lại, thực lực có phải là lại tăng lên rồi không?”
Vân Sơn gật đầu: “Chắc vậy, chỉ là nếu như đây là sự thật, vậy thì thiên phú của chủ nhân thật sự là quá khủng bố rồi”
Hai người trầm tư một lúc, lại là Tú Nương phá vỡ sự yên tĩnh.
Gô ta cười quỷ dị, kéo tay Vân Sơn nói: “Đầu gỗ, đi, theo tôi lên tầng trên cùng”
Không nói rõ, hai người trực tiếp nhảy lên tầng trên cùng…
“Bích Hoài, anh trở về rồi!”
Đi thẳng đến tầng trên cùng, Lâm Thanh Diện đẩy cửa phòng ra, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hứa Bích Hoài ngồi trước bàn sách, trong căn phòng, một ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng hơi vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, sau khi xác nhận người đứng ở cửa chính là Lâm Thanh Diện người ngợm bụi bặm, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt trong nháy mắt trào ra.
Khổ sở chờ đợi nhiều ngày, hiện nay, người cô mong nhớ ở ngay trước mắt, Hứa Bích Hoài đứng dậy, trước là đi hai bước, sau đó chạy tới chui vào trong vòng ôm ấm áp của Lâm Thanh Diện.
“Mấy ngày anh không ở đây, em vất vả rồi...”
Lâm Thanh Diện khế nói, tay trái vuốt ve mái tóc mềm mái của Hứa Bích Hoài.
“Anh về là tốt, về là tốt rồi...” Hứa Bích Hoài lẩm bẩm nói, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp. này.
“Đúng rồi, Nặc Nặc đâu?” Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.
Anh ngày đêm lái xe mấy trăm cây số, ngoài Hứa Bích Hoài ra, người anh muốn gặp nhất chính là cô con gái ngoan ngoãn của anh, Lâm Nhất Nặc.
“Nó ở chỗ chị Tôn, đứa nhóc này, bây giờ sáng tối đều do chị Tôn chăm sóc, ngược lại là rất bám chị ấy” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, nhân của Tôn Tuệ Phương anh vẫn là không hề nghỉ ngờ, Tiểu Nặc Nặc để ở bên cạnh bà ta, ngược lại cũng khiến người ta yên tâm.
Hơn nữa, bây giờ đã là đêm khuya, Nặc Nặc chắc đã ngủ rồi, bây giờ đi qua, sợ rằng sẽ làm phiền cô bé nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Hứa Bích Hoài ở trong lòng mình, trong mắt mang theo ý cười.
Anh khẽ nói: “Nhân lúc Nặc Nặc không ở đây, thời gian không sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi”
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, từ trong mắt của Lâm Thanh Diện, cô đã đọc ra thâm ý của câu nói này, đột nhiên gò má đỏ ửng, chỉ là lặng lẽ gật đầu.
Tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác lâu ngày khiến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài hai người đều rất kích động.
Tuy nhiên vào lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm giác được, trên tầng trên cùng, hình như có người.
Đáng chết, hai khôi lỗi này, xem ra bình thường đối với bọn họ quá tốt rồi, sau này phải dạy bọn họ quy tắc mới đượ!
c Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ rồi, buột miệng nói ra: “Quay mặt quai”
Câu này là nói cho Tú Nương ở tầng trên cùng nghe, nhưng Hứa Bích Hoài lại hiểu sai ý,tưởng Lâm Thanh Diện là nói với mình.
Sự ủng đỏ trên mặt cô càng đậm hơn, lặng lẽ Xoay người qua…
Một đêm xuân tiêu, hôm nay khi thức dậy, đã sắp trưa rồi.
“Vân là ngủ trên giường của nhà thoải mái”
Lâm Thanh Diện cười nói, anh đã rất lâu không có giấc ngủ ngon như vậy rồi.
€ó điều, lúc vui vẻ vẫn là rất ngắn ngủi, Lâm Thanh Diện không có quên trách nhiệm trên người mình.
*“ Thông báo tất cả mọi người của nhà họ Lâm, tôi có chuyện muốn tuyên bố”
Sau khi cúp máy, Lâm Thanh Diện mặc vest vào, đi thẳng đến vị trí đại sảnh trong biệt thự của nhà họ Lâm.
Đại sảnh lúc này, đã khoác lên diện mạo mới, không lâu trước đây, ở nơi này, trận chiến đấu đầu tiên nổ ra giữa Lâm Thanh Diện và Sở Nguyệt, hôm đó, hai người có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong ra tay, gần như đã hủy đi đại sảnh này.
“Lâm Ngọc Hàng làm không tồi” Lâm Thanh Diện khế nói, nhìn thấy mình không có nhìn nhầm người.
Hứa Bích Hoài ở bên cạnh nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, tự nhiên biết anh bây giờ nghĩ cái gì.
“Lâm Thanh Diện, anh lần này rời khỏi lâu như: vậy, Sở Nguyệt có tìm anh gây phiền phức không?”
Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn Bích Hoài, khế cười nói: “Sở Nguyệt đã trở thành lịch sử, mà trên thực tế, bà ta khi ở nhà họ Lâm chúng ta, những gì bà ta thể hiện căn bản không phải là bà ta thật sự”
“Không phải là bà ta thật sự sao?” Hứa Bích Hoài rất là kinh ngạc.
Lâm Thanh Diện đơn giản kể lại chuyện Sở Nguyệt là Tiểu Nguyệt dịch dung cho Hứa Bích Hoài.
Sau khi nghe xong, Hứa Bích Hoài khá sững sờ: “Thật sự không ngờ, trên thế giới này, vậy mà còn có chuyện huyền huyễn như vậy, thuật dịch dung, đó không phải là tình tiết trong tiểu thuyết mới có hay sao?”
Giọng nói đầy từ tính của Lâm Thanh Diện cất lên: “Bích Hoài, thế giới này có quá nhiều chuyện em không hiểu, mà cho dù là anh, sợ rằng cũng không thể biết hết được, em yên tâm, cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ đem tất cả chuyện anh biết nói hết cho em, hơn nữa, anh sẽ dẫn em cùng đi, đi trên con đường tu hành này”
“Tu hành? Em… cũng có thể sao?” Hứa Bích Hoài mê mang nói, cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề như này.
“Nhất định có thể, bởi vì chồng của em tên Lâm Thanh Diện!”
Lâm Thanh Diện kiên định nhìn Hứa Bích Hoài, nói.
Dẫn Hứa Bích Hoài cùng tu hành, đây là điều Lâm Thanh Diện ở trấn nhỏ sau khi nghe những lời Lương Cung Nhạn Sương nói mà cảm ngộ ra.
Trên thế giới này, nếu như không có Bích Hoài và Nặc Nặc ở bên cạnh, cho dù là trường sinh bất lão, thì lại có ý nghĩa gì chứ?
Lúc nói chuyện, người của nhà họ Lâm lục đục tới.
ông Đồ biểu cảm kích động, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, vội vàng đi tới.
“Thiếu chủ, cậu đã trở về rồi!”
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau khi nhìn thấy tất cả mọi người ở Kinh Đô đều tới đủ, đi tới nơi cao nhất trong đại sảnh, Hứa Bích Hoài ở bên cạnh.
“Các vị, mấy ngày tôi không ở đây, mọi người vất vả rồi” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
“Không vất vả, đều là công lao của Hứa tổng”
Người bên dưới nói.
Khoảng thời gian trước Lâm Thanh Diện không ở đây, mọi việc lớn bé đều giao cho Hứa Bích Hoài xử lý, vì thế, bọn họ xưng hô Hứa tổng cũng thành quen rồi.
Lâm Thanh Diện gật đầu mỉm cười, đối với năng lực của Hứa Bích Hoài, anh vẫn là rất yên tâm.
“Hôm nay nếu tôi đã trở về, gọi mọi người tới đây là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người”
Lâm Thanh Diện hắng giọng, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ: “Tôi có loại dự cảm, không lâu nữa, nơi này.
của chúng ta khả năng phải gặp một tai họa lớn, mà tôi, cũng nghĩa bất dung từ cố gắng vì tai họa lớn khả năng sẽ tới này, nhưng vì để phòng trừ vạn nhất, hôm nay, tôi đề bạt người tài trong số mọi người, chia ra quản lý các công việc của nhà họ Lâm!”
“Thiếu chủ, cậ ông Đồ thần sắc căng thẳng, ông ta không ngờ, Lâm Thanh Diện lần này trả lời, vậy mà chuyện đầu tiên làm lại chính là chia quyền!
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện tỏ ý với ông Đồ, cuối cùng nhìn mọi người bên dưới.
Tin tức của linh nguyên, Thương Nguyên Giới trong mấy ngày này tất sẽ biết được.
Mà bảo vệ linh nguyên, đây là chuyện Lâm Thanh Diện bắt buộc phải làm.
Đến lúc đó, một trận đại chiến ắt sẽ xảy ra!
Thực lực mạnh mẽ của Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện cũng không dám đảm bảo, anh đến lúc đó có thể toàn thân thoát ra không.
Vì thế, anh đã hạ quyết tâm, cho dù là anh thật sự gặp phải chuyện bất trắc, nhà họ Lâm cũng không thể vì chuyện này mà tan rã.
Cho nên, trước tiên làm tốt chuẩn bị, là điều tất yếu.
“Lâm Ngọc Hàng, Lâm Phong…”
Lâm Thanh Diện từ trong số người này gọi ra mấy cái tên.
Nhìn thấy những người trẻ tuổi này cơ thể thẳng tắp đứng trước mặt của mình, Lâm Thanh Diện rất là an ủi.
Nhà họ xuất rồng, những người này ở trong người bình thường càng là nhân trung long phượng!
“Các cậu nghe đây, ông Đồ sẽ sắp xếp vị trí quan trọng cho các cậu tiếp quản, từ bây giờ trở đi, mấy người các cậu chính là niềm hy vọng sau này của nhà họ Lâm tôi!”
“Tuân theo lệnh của gia chủ!”
Những người trẻ tuổi này đồng thanh đáp.
Chỉ là lần này, Lâm Thanh Diện không có quấy rầy bọn họ, ở trong nhà, Hứa Bích Hoài còn cả Tiểu Nặc Nặc đang đợi anh trở về.
Khởi động chiếc xe trước đó dừng ở trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện trực tiếp rời khỏi, đi thẳng về Kinh Đô.
Tầng cao nhất của khách sạn Song Mộc, Lương Cung Nhạn Sương đứng ở cửa sổ.
Chiếc xe đó đỗ ở đối diện nhiều ngày, bây giờ đã rời khỏi, cô ta biết, người mà cô ta đợi nhiều ngày đã đi rồi, mà khi Lâm Thanh Diện đi cũng không tới nhìn cô ta một lần.
“Nơi này… đã không có bất cứ nhớ nhung rồi, Tinh Vũ, chúng ta cũng đi thôi”
Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói, khi xoay. người rời khỏi, khóe mi mang theo một giọt nước mắt…
Kinh Đô, nhà tổ nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện cả đường phi về, không dám có nửa điểm trì hoãn.
Khi anh về tới, đã là đêm khuya rồi.
Vân Sơn Tú Nương, lập tức cảm nhận được Lâm Thanh Diện đã trở về, bọn họ đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cúi đầu nói: “Chủ nhân, cậu đã về rồi”
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, liếc nhìn hai khôi lỗi.
“Ta rời khỏi nhà trong khoảng thời gian dài như vậy, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Tú Nương khẽ mỉm cười: “Chủ nhân, nhà họ Lâm ở nước C đã là đệ nhất gia tộc, đâu có ai mắt mù khiêu khích nhà họ Lâm chứ? Nói ra thì nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho tôi thật là có hơi vô vị, ở đây ở ngày đối diện với lão già Vân Sơn này, tôi là nhớ chủ nhân chết đi được”
Lâm Thanh Diện thở dài, Tú Nương này, nhiều ngày không gặp, khả năng nịnh bợ so với trước còn mạnh hơn nhiều.
“Được rồi, hai người cũng lui xuống đi, tôi đi tìm Bích Hoài”
Nói rồi, Lâm Thanh Diện cất bước đi vào. Các bạn tìm đến trang nguồn như hình đọc để bọn mình hứng khởi lên chương nhé!”
Hai khôi lỗi ở đăng sau nhìn bước chân vững trãi của Lâm Thanh Diện thì có hơi tư lự.
“Đầu gỗ, ông thấy chủ nhân lần này trở lại, thực lực có phải là lại tăng lên rồi không?”
Vân Sơn gật đầu: “Chắc vậy, chỉ là nếu như đây là sự thật, vậy thì thiên phú của chủ nhân thật sự là quá khủng bố rồi”
Hai người trầm tư một lúc, lại là Tú Nương phá vỡ sự yên tĩnh.
Gô ta cười quỷ dị, kéo tay Vân Sơn nói: “Đầu gỗ, đi, theo tôi lên tầng trên cùng”
Không nói rõ, hai người trực tiếp nhảy lên tầng trên cùng…
“Bích Hoài, anh trở về rồi!”
Đi thẳng đến tầng trên cùng, Lâm Thanh Diện đẩy cửa phòng ra, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hứa Bích Hoài ngồi trước bàn sách, trong căn phòng, một ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng hơi vàng.
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, sau khi xác nhận người đứng ở cửa chính là Lâm Thanh Diện người ngợm bụi bặm, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt trong nháy mắt trào ra.
Khổ sở chờ đợi nhiều ngày, hiện nay, người cô mong nhớ ở ngay trước mắt, Hứa Bích Hoài đứng dậy, trước là đi hai bước, sau đó chạy tới chui vào trong vòng ôm ấm áp của Lâm Thanh Diện.
“Mấy ngày anh không ở đây, em vất vả rồi...”
Lâm Thanh Diện khế nói, tay trái vuốt ve mái tóc mềm mái của Hứa Bích Hoài.
“Anh về là tốt, về là tốt rồi...” Hứa Bích Hoài lẩm bẩm nói, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp. này.
“Đúng rồi, Nặc Nặc đâu?” Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.
Anh ngày đêm lái xe mấy trăm cây số, ngoài Hứa Bích Hoài ra, người anh muốn gặp nhất chính là cô con gái ngoan ngoãn của anh, Lâm Nhất Nặc.
“Nó ở chỗ chị Tôn, đứa nhóc này, bây giờ sáng tối đều do chị Tôn chăm sóc, ngược lại là rất bám chị ấy” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, nhân của Tôn Tuệ Phương anh vẫn là không hề nghỉ ngờ, Tiểu Nặc Nặc để ở bên cạnh bà ta, ngược lại cũng khiến người ta yên tâm.
Hơn nữa, bây giờ đã là đêm khuya, Nặc Nặc chắc đã ngủ rồi, bây giờ đi qua, sợ rằng sẽ làm phiền cô bé nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Hứa Bích Hoài ở trong lòng mình, trong mắt mang theo ý cười.
Anh khẽ nói: “Nhân lúc Nặc Nặc không ở đây, thời gian không sớm nữa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi”
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, từ trong mắt của Lâm Thanh Diện, cô đã đọc ra thâm ý của câu nói này, đột nhiên gò má đỏ ửng, chỉ là lặng lẽ gật đầu.
Tiểu biệt thắng tân hôn, cảm giác lâu ngày khiến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài hai người đều rất kích động.
Tuy nhiên vào lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên cảm giác được, trên tầng trên cùng, hình như có người.
Đáng chết, hai khôi lỗi này, xem ra bình thường đối với bọn họ quá tốt rồi, sau này phải dạy bọn họ quy tắc mới đượ!
c Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ rồi, buột miệng nói ra: “Quay mặt quai”
Câu này là nói cho Tú Nương ở tầng trên cùng nghe, nhưng Hứa Bích Hoài lại hiểu sai ý,tưởng Lâm Thanh Diện là nói với mình.
Sự ủng đỏ trên mặt cô càng đậm hơn, lặng lẽ Xoay người qua…
Một đêm xuân tiêu, hôm nay khi thức dậy, đã sắp trưa rồi.
“Vân là ngủ trên giường của nhà thoải mái”
Lâm Thanh Diện cười nói, anh đã rất lâu không có giấc ngủ ngon như vậy rồi.
€ó điều, lúc vui vẻ vẫn là rất ngắn ngủi, Lâm Thanh Diện không có quên trách nhiệm trên người mình.
*“ Thông báo tất cả mọi người của nhà họ Lâm, tôi có chuyện muốn tuyên bố”
Sau khi cúp máy, Lâm Thanh Diện mặc vest vào, đi thẳng đến vị trí đại sảnh trong biệt thự của nhà họ Lâm.
Đại sảnh lúc này, đã khoác lên diện mạo mới, không lâu trước đây, ở nơi này, trận chiến đấu đầu tiên nổ ra giữa Lâm Thanh Diện và Sở Nguyệt, hôm đó, hai người có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong ra tay, gần như đã hủy đi đại sảnh này.
“Lâm Ngọc Hàng làm không tồi” Lâm Thanh Diện khế nói, nhìn thấy mình không có nhìn nhầm người.
Hứa Bích Hoài ở bên cạnh nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, tự nhiên biết anh bây giờ nghĩ cái gì.
“Lâm Thanh Diện, anh lần này rời khỏi lâu như: vậy, Sở Nguyệt có tìm anh gây phiền phức không?”
Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn Bích Hoài, khế cười nói: “Sở Nguyệt đã trở thành lịch sử, mà trên thực tế, bà ta khi ở nhà họ Lâm chúng ta, những gì bà ta thể hiện căn bản không phải là bà ta thật sự”
“Không phải là bà ta thật sự sao?” Hứa Bích Hoài rất là kinh ngạc.
Lâm Thanh Diện đơn giản kể lại chuyện Sở Nguyệt là Tiểu Nguyệt dịch dung cho Hứa Bích Hoài.
Sau khi nghe xong, Hứa Bích Hoài khá sững sờ: “Thật sự không ngờ, trên thế giới này, vậy mà còn có chuyện huyền huyễn như vậy, thuật dịch dung, đó không phải là tình tiết trong tiểu thuyết mới có hay sao?”
Giọng nói đầy từ tính của Lâm Thanh Diện cất lên: “Bích Hoài, thế giới này có quá nhiều chuyện em không hiểu, mà cho dù là anh, sợ rằng cũng không thể biết hết được, em yên tâm, cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ đem tất cả chuyện anh biết nói hết cho em, hơn nữa, anh sẽ dẫn em cùng đi, đi trên con đường tu hành này”
“Tu hành? Em… cũng có thể sao?” Hứa Bích Hoài mê mang nói, cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề như này.
“Nhất định có thể, bởi vì chồng của em tên Lâm Thanh Diện!”
Lâm Thanh Diện kiên định nhìn Hứa Bích Hoài, nói.
Dẫn Hứa Bích Hoài cùng tu hành, đây là điều Lâm Thanh Diện ở trấn nhỏ sau khi nghe những lời Lương Cung Nhạn Sương nói mà cảm ngộ ra.
Trên thế giới này, nếu như không có Bích Hoài và Nặc Nặc ở bên cạnh, cho dù là trường sinh bất lão, thì lại có ý nghĩa gì chứ?
Lúc nói chuyện, người của nhà họ Lâm lục đục tới.
ông Đồ biểu cảm kích động, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, vội vàng đi tới.
“Thiếu chủ, cậu đã trở về rồi!”
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau khi nhìn thấy tất cả mọi người ở Kinh Đô đều tới đủ, đi tới nơi cao nhất trong đại sảnh, Hứa Bích Hoài ở bên cạnh.
“Các vị, mấy ngày tôi không ở đây, mọi người vất vả rồi” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
“Không vất vả, đều là công lao của Hứa tổng”
Người bên dưới nói.
Khoảng thời gian trước Lâm Thanh Diện không ở đây, mọi việc lớn bé đều giao cho Hứa Bích Hoài xử lý, vì thế, bọn họ xưng hô Hứa tổng cũng thành quen rồi.
Lâm Thanh Diện gật đầu mỉm cười, đối với năng lực của Hứa Bích Hoài, anh vẫn là rất yên tâm.
“Hôm nay nếu tôi đã trở về, gọi mọi người tới đây là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người”
Lâm Thanh Diện hắng giọng, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ: “Tôi có loại dự cảm, không lâu nữa, nơi này.
của chúng ta khả năng phải gặp một tai họa lớn, mà tôi, cũng nghĩa bất dung từ cố gắng vì tai họa lớn khả năng sẽ tới này, nhưng vì để phòng trừ vạn nhất, hôm nay, tôi đề bạt người tài trong số mọi người, chia ra quản lý các công việc của nhà họ Lâm!”
“Thiếu chủ, cậ ông Đồ thần sắc căng thẳng, ông ta không ngờ, Lâm Thanh Diện lần này trả lời, vậy mà chuyện đầu tiên làm lại chính là chia quyền!
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện tỏ ý với ông Đồ, cuối cùng nhìn mọi người bên dưới.
Tin tức của linh nguyên, Thương Nguyên Giới trong mấy ngày này tất sẽ biết được.
Mà bảo vệ linh nguyên, đây là chuyện Lâm Thanh Diện bắt buộc phải làm.
Đến lúc đó, một trận đại chiến ắt sẽ xảy ra!
Thực lực mạnh mẽ của Thương Nguyên Giới, Lâm Thanh Diện cũng không dám đảm bảo, anh đến lúc đó có thể toàn thân thoát ra không.
Vì thế, anh đã hạ quyết tâm, cho dù là anh thật sự gặp phải chuyện bất trắc, nhà họ Lâm cũng không thể vì chuyện này mà tan rã.
Cho nên, trước tiên làm tốt chuẩn bị, là điều tất yếu.
“Lâm Ngọc Hàng, Lâm Phong…”
Lâm Thanh Diện từ trong số người này gọi ra mấy cái tên.
Nhìn thấy những người trẻ tuổi này cơ thể thẳng tắp đứng trước mặt của mình, Lâm Thanh Diện rất là an ủi.
Nhà họ xuất rồng, những người này ở trong người bình thường càng là nhân trung long phượng!
“Các cậu nghe đây, ông Đồ sẽ sắp xếp vị trí quan trọng cho các cậu tiếp quản, từ bây giờ trở đi, mấy người các cậu chính là niềm hy vọng sau này của nhà họ Lâm tôi!”
“Tuân theo lệnh của gia chủ!”
Những người trẻ tuổi này đồng thanh đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.