Chương 318: Bác gái cũng như mẹ
Cố Tiểu Tam
12/01/2021
“Cô gái tốt, đúng là cô gái tốt”, ông cụ Tiêu cười nói: “Nếu mà vợ mình
còn sống chắc bà ấy sẽ thích lắm”. Nói đến vợ mình, ông cụ Tiêu lại cảm
thấy xúc động. Ông chinh chiến cả đời, khó khăn lắm mới đợi đến ngày đất nước thái bình nhưng lúc đó vợ ông lại bị bệnh mà qua đời, bà cũng
không được sống những ngày vui vẻ.
Một mình ông nuôi Tiêu Khắc Địch và Tiêu Hồng, chớp mắt một cái đã mười năm qua đi, ông cũng già đi nhiều rồi.
Được ông ngoại của Tiêu Thiên thừa nhận, Trần Mộng Dao cũng thấy rất vui. Cô sợ nhất là người thân của Tiêu Thiên không thừa nhận mình. Nhưng giờ cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Gọi Khánh Quốc, Khánh Bình về đi”, ông cụ Tiêu vui mừng nói. Tiêu Khánh Quốc và Khánh Bình là con sinh đôi của Tiêu Khắc Địch nhưng ít tuổi hơn Tiêu Thiên, đều làm việc trong quân khu.
“Vâng”, Tiêu Khắc Địch gật đầu rồi vội đi gọi điện thoại. Ông cụ Tiêu nói chuyện với Trần Mộng Dao rất hợp, cả buổi đều như gạt Tiêu Thiên sang một bên mà không để ý gì đến anh và cũng không hỏi anh điều gì.
Tiêu Thiên lúc này cũng tự nhiên đi đun nước pha trà, anh nhìn tòa nhà vẫn không có gì thay đổi thì bỗng dưng cảm thấy nơi này thật gần gũi. Hai mươi năm trước, những ngày tháng vui vẻ nhất của anh chính là ở tòa nhà này.
Những đứa trẻ này có bố mẹ đều là quan cấp cao trong quân khu, chúng thường hay lấy trộm súng săn trong nhà đi lên núi săn gà rừng. Những đứa trẻ mười tuổi đều như những con nghé non nớt, trời không sợ đất không sợ. Có mấy lần chúng lấy trộm súng rồi bị bắt được, mấy đứa đều bị ông cụ treo lên đánh. Lần đánh đó không phải là đánh đùa mà hằn rất nhiều vết máu.
Bố mẹ chúng cũng không lại khuyên mà còn cảm thấy thoải mái khi ông cụ Tiêu dạy dỗ cho đám nhóc này. Ông cụ Tiêu đánh chỉ xước ngoài da nhưng không ảnh hưởng vào trong da thịt, mặc dù đánh mạnh nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt.
Lúc Tiêu Thiên bị đánh, mẹ anh lau nước mắt bôi thuốc cho anh, ngày hôm sau vết thương không có vấn đề gì nữa. Nhớ lại trước đây, Tiêu Thiên không kìm nổi mà bật cười. Lúc đó thật vui, vô ưu vô lo, ngày nào cũng nghĩ làm gì để vui, làm gì chơi, cảm giác đó thật thích.
Lúc này Tiêu Khắc Địch gọi xong điện thoại, bước lại nói: “Quốc Khánh và Quốc Bình trưa không có thời gian nên buổi tối mới về được ạ”.
“Vậy thì tối đi, không đứa nào được vắng mặt”, ông cụ Tiêu vẫn phân rất rõ thứ tự ưu tiên của mỗi việc. Bao giờ cũng phải việc nước lớn hơn việc nhà.
“Bảo Tiểu Hồ làm mấy món sở trường đi. Bố không ăn mặn nhưng không thể đãi cháu dâu quá đạm bạc được”, ông cụ Tiêu nói.
Tiểu Hồ là đầu bếp chuyên dụng của ông cụ Tiêu, ông ta đi theo ông cụ cả đời, năm nay cũng sáu mươi tuổi rồi. Mấy năm nay ông ta đều ở trong trường quân khu dạy nấu ăn cho những tân binh. Hôm nay ông cụ Tiêu đã có lời thì Tiểu Hồ vui mừng không xiết, làm hết sức mình luôn, đồng thời còn dẫn theo mấy tân binh nữa. Tiểu Hồ vừa nấu ăn vừa kiêu ngạo nói: “Nhớ lại năm xưa, món ăn tôi nấu đến thủ trưởng cũng khen ngợi”. Nghe thấy những lời này mà những tân binh này đều hai mắt sáng ngời.
Một tiếng sau, cơm nấu xong rồi, trong sân đặt một chiếc bàn, bên trêи bày đầy món ăn. Món ăn này thật không đơn giản, chim trời cá biển tất cả đều đầy đủ. Mặc dù không phải là món hảo hạng gì nhưng vô cùng tinh tế, đặc biệt là tài nghệ của Tiểu Hồ, nấu những món này mà hội tủ đầy đủ sắc- hương- vị.
Ông cụ Tiêu ngồi ở trêи cùng, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao ngồi ở bên dưới, Tiêu Khắc Địch và vợ ông ấy là Chu Thục Viện ngồi ở bên trái. Bác gái làm việc trong quân ủy, lúc này tan làm nên vội vàng về nhà. Bà ấy là người dịu dàng nhưng thoạt nhìn cũng vô cùng có khí chất. Bà ấy mặc quân phục nên vô cùng uy nghi, đi lại cũng thanh thoát, lúc ngồi cạnh Tiêu Khắc Địch cũng đoan trang ngay ngắn.
Ông cụ Tiêu chưa động đũa nên cũng không có ai dám động, lúc này ông nói: “Nào, chúng ta ăn cơm thôi”. Ông gắp đũa đầu tiên, Chu Thục Viện cười gắp cho Trần Mộng Dao nói: “Mộng Dao à, ăn đi cháu, mùi vị món ăn chú Hồ nấu ngon lắm đó, cháu nếm thử đi”.
“Cháu cảm ơn bác ạ”, Trần Mộng Dao nếm một miếng, mùi vị đúng là ngon thật. Còn Tiêu Thiên cúi đầu lặng lẽ ăn, mùi vị vẫn như ngày trước, ông Hồ nấu ăn ngày càng ngon thật.
“Thục Viện à, hôm nay vui thế này, con xem… Bố có thể uống chút được không, một hai chén thôi, không nhiều đâu…”, ông cụ Tiêu xòe tay nói. Ông đã lâu không uống rượu, con sâu rượu trong bụng ông sớm đã quậy phá rồi. Kể ra cũng kỳ lạ, con cái trong nhà đều sợ ông cụ Tiêu như sợ ma nhưng chỉ có duy nhất bà Chu Thục Viện là không sợ, thậm chí còn ‘quản’ được ông cụ và ông cụ cũng khá nghe lời bà, đến Tiêu Khắc Địch cũng không dám cãi lời. Trêи thực tế, ông cụ Tiêu biết, Chu Thục Viện thật sự đối xử với mình rất tốt.
Vợ mình đã mất, con gái duy nhất cũng bị bệnh qua đời, một ông cụ cô độc như ông chẳng thiếu gì chỉ thiếu con cái vây quanh thôi. Chu Thục Viện cũng thật lòng coi ông cụ như bố đẻ của mình. Ông cụ không sợ gì mà thích cái cảm giác được mọi người quan tâm như này. Trước đây khi còn sống, cũng chỉ có Tiêu Hồng quản ông chặt như thế.
“Bố ơi, không được đâu”, Chu Thục Viện lắc đầu cười nói: “Lúc này đám Khánh Quốc vẫn chưa về, nếu buổi trưa mà uống thì tối chắc chắn bố sẽ lấy lý do để uống nữa đó”.
“Nhưng hôm nay là ngày vui, Tiêu Thiên và Mộng Dao đến nên con cũng không ngăn bố. Nhưng buổi trưa bố không được uống, tối uống thì được”. Ông cụ Tiêu nghe thấy vậy, mặc dù bây giờ không được uống nhưng tối được uống nên thấy cũng tốt.
“Vậy được thôi”.
Chu Thục Viện lại gắp một đũa thịt nướng vào bát Tiêu Thiên nói: “Nào, đây là món thịt mà cháu thích ăn nhất đấy”.
“Cháu cảm ơn bác”, Tiêu Thiên đáp lại một câu. Bác gái đối xử rất tốt với anh, trước đây mỗi lần phạm lỗi, mẹ anh thì tức giận không kìm nổi muốn đánh anh nhưng toàn là bác gái che chở cho. Có gì ngon, có gì chơi đều để lại cho anh, hai đứa con bác gái chỉ trơ mắt đứng nhìn bên cạnh. Đồ chơi gì mà Tiêu Thiên chơi chán rồi, không dùng đến nữa mới cho hai đứa đó chơi.
“Mấy năm nay một mình sống bên ngoài chắc vất vả lắm à?”, Chu Thục Viện nhìn anh một cái, nói với giọng trách mắng: “Mấy năm nay cũng không biết về thăm hai bác, đúng là không có lương tâm, coi như bác thương yêu không công rồi”, nghe thấy câu này mà trong lòng Tiêu Thiên thấy run rẩy, có cảm giác muốn rơi lệ.
“Cháu xin lỗi bác, tại cháu không tốt”, Tiêu Thiên cười nói.
“Lần này đến đây thì ở lại mấy ngày chơi với ông ngoại. Mấy năm nay ngày nào ông ngoại cũng nhớ và nhắc đến cháu, bác nghe nhiều đến nỗi tai bác sắp không chịu nổi rồi”. Có những lời ông cụ Tiêu không nói ra được, Tiêu Khắc Địch cũng không thể và Tiêu Thiên càng không. Đàn ông mà, luôn thích thể diện hơn. Rõ ràng là rất quan tâm, rõ ràng là rất để ý nhưng lại không thể hiện ra mà lại đi dùng những lời ác độc nhất, những lời tổn thương người khác để che đậy đi nỗi khủng hoảng trong lòng. Nhưng bà ấy là phụ nữ, có những lời bà ấy có thể nói thì cũng chỉ có thể do bà ấy nói thôi. Bà có thể cảm nhận được sự không tự nhiên của Tiêu Thiên, giữa mấy người đàn ông này vẫn còn tồn tại một khoảng cách không nhìn thấy được cũng không sờ thấy nhưng nó cứ tồn tại rõ mồn một. Muốn phá vỡ khoảng cách này chỉ có thể thông qua việc giao tiếp với nhau.
Ông cụ Tiêu không nói gì mà cứ ngồi ăn, Tiêu Khắc Địch cũng vậy, trong lúc ăn ông ấy không hay nói chuyện. Tiêu Thiên không đáp lại mà quay đầu nhìn Trần Mộng Dao hỏi: “Em muốn ở đây chơi hai ngày hay ngày mai về luôn?”
Bà Chu Thục Viện thở dài một cái, thằng bé này đúng là không học được gì mà chỉ được cái học tính nết nhà họ Tiêu là nhanh thôi. Rõ ràng bản thân mình không muốn đi mà còn hỏi Trần Mộng Dao, đây chẳng phải là tự dối mình sao?
Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Ở đây chơi hai ngày đi”.
“Chuyện của công ty thì sao?”
“Chuyện của công ty có người khác lo rồi”, Trần Mộng Dao nói: “Trước khi đi em đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.
“Được, vậy thì ở thêm hai ngày nữa đi”, Tiêu Thiên nói với ngữ khí vui mừng.
Ông cụ Tiêu từ đầu bữa đến giờ đều không nói gì nhưng lúc này khóe miệng bỗng mấp máy nụ cười, có điều động tác này rất nhanh liền biến mất. Ba người đàn ông đều không nói gì, cả bữa ăn chỉ nghe thấy Chu Thục Viện và Trần Mộng Dao nói chuyện thôi. Phụ nữ đúng là giỏi nói chuyện thật. Kể cả là hai người cách nhau một bậc nhưng vẫn nói được rất vui vẻ.
“Đúng là cô gái tốt, Tiêu Thiên có thể lấy được cháu đúng là phúc của nó”, bà Chu Thục Viện lại nói: “Tiêu Thiên, sau này mà cháu dám đối xử không tốt với Mộng Dao thì bác nhất định sẽ không tha cho cháu đâu”.
“Con à, sau này mà nó dám bắt nạt con thì con cứ nói với bác, xem bác sẽ xử lý nó thế nào”.
“Cháu biết rồi mà bác”, Tiêu Thiên đáp lại.
Trần Mộng Dao cũng gật đầu đáp lại. Đây là lần đầu cô nhìn thấy Tiêu Thiên nghe lời như vậy. Chu Thục Viện nói gì Tiêu Thiên cũng nghe, ngoan vô cùng.
“Bác à, bác yên tâm đi, cô ấy là vợ cháu, cháu không đối tốt với cô ấy thì đối tốt với ai nữa”, Tiêu Thiên gãi đầu nói.
“Hừm, đàn ông là loại người gì, lẽ nào bác còn không rõ hay sao?”, lúc nói câu này bà ấy liếc sang nhìn Tiêu Khắc Địch đang ăn cơm và nói tiếp: “Chỉ có phụ nữ là đáng thương thôi, sinh con là nhiệm vụ của chúng tôi, nuôi con cũng thế và dạy con cũng là chúng tôi hết”.
Tiêu Khắc Địch làm sao mà không biết bà ấy đang nói mình, lập tức cúi đầu thấp hơn.
“Bác nói cho cháu biết nhé, đàn ông ý mà, cháu đừng đối với họ tốt quá, không nghe lời thì cứ quất cho một trận là được”.
“Còn nữa, tiền cũng không được để họ giữ quá nhiều, đàn ông có tiền thì sẽ hư, đây là chân lý không bao giờ thay đổi đâu”.
“Bác à, bác nói gì thế?”, lúc này Tiêu Thiên thấy đầu mình như to ra.
“Sao, không thích nghe à?”, Chu Thục Viện nói: “Bác nói cho cháu biết, mẹ cháu không còn nhưng bác không cho phép cháu bắt nạt Mộng Dao. Bác là bác gái nhưng cũng như mẹ cháu vậy”.
Một mình ông nuôi Tiêu Khắc Địch và Tiêu Hồng, chớp mắt một cái đã mười năm qua đi, ông cũng già đi nhiều rồi.
Được ông ngoại của Tiêu Thiên thừa nhận, Trần Mộng Dao cũng thấy rất vui. Cô sợ nhất là người thân của Tiêu Thiên không thừa nhận mình. Nhưng giờ cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Gọi Khánh Quốc, Khánh Bình về đi”, ông cụ Tiêu vui mừng nói. Tiêu Khánh Quốc và Khánh Bình là con sinh đôi của Tiêu Khắc Địch nhưng ít tuổi hơn Tiêu Thiên, đều làm việc trong quân khu.
“Vâng”, Tiêu Khắc Địch gật đầu rồi vội đi gọi điện thoại. Ông cụ Tiêu nói chuyện với Trần Mộng Dao rất hợp, cả buổi đều như gạt Tiêu Thiên sang một bên mà không để ý gì đến anh và cũng không hỏi anh điều gì.
Tiêu Thiên lúc này cũng tự nhiên đi đun nước pha trà, anh nhìn tòa nhà vẫn không có gì thay đổi thì bỗng dưng cảm thấy nơi này thật gần gũi. Hai mươi năm trước, những ngày tháng vui vẻ nhất của anh chính là ở tòa nhà này.
Những đứa trẻ này có bố mẹ đều là quan cấp cao trong quân khu, chúng thường hay lấy trộm súng săn trong nhà đi lên núi săn gà rừng. Những đứa trẻ mười tuổi đều như những con nghé non nớt, trời không sợ đất không sợ. Có mấy lần chúng lấy trộm súng rồi bị bắt được, mấy đứa đều bị ông cụ treo lên đánh. Lần đánh đó không phải là đánh đùa mà hằn rất nhiều vết máu.
Bố mẹ chúng cũng không lại khuyên mà còn cảm thấy thoải mái khi ông cụ Tiêu dạy dỗ cho đám nhóc này. Ông cụ Tiêu đánh chỉ xước ngoài da nhưng không ảnh hưởng vào trong da thịt, mặc dù đánh mạnh nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt.
Lúc Tiêu Thiên bị đánh, mẹ anh lau nước mắt bôi thuốc cho anh, ngày hôm sau vết thương không có vấn đề gì nữa. Nhớ lại trước đây, Tiêu Thiên không kìm nổi mà bật cười. Lúc đó thật vui, vô ưu vô lo, ngày nào cũng nghĩ làm gì để vui, làm gì chơi, cảm giác đó thật thích.
Lúc này Tiêu Khắc Địch gọi xong điện thoại, bước lại nói: “Quốc Khánh và Quốc Bình trưa không có thời gian nên buổi tối mới về được ạ”.
“Vậy thì tối đi, không đứa nào được vắng mặt”, ông cụ Tiêu vẫn phân rất rõ thứ tự ưu tiên của mỗi việc. Bao giờ cũng phải việc nước lớn hơn việc nhà.
“Bảo Tiểu Hồ làm mấy món sở trường đi. Bố không ăn mặn nhưng không thể đãi cháu dâu quá đạm bạc được”, ông cụ Tiêu nói.
Tiểu Hồ là đầu bếp chuyên dụng của ông cụ Tiêu, ông ta đi theo ông cụ cả đời, năm nay cũng sáu mươi tuổi rồi. Mấy năm nay ông ta đều ở trong trường quân khu dạy nấu ăn cho những tân binh. Hôm nay ông cụ Tiêu đã có lời thì Tiểu Hồ vui mừng không xiết, làm hết sức mình luôn, đồng thời còn dẫn theo mấy tân binh nữa. Tiểu Hồ vừa nấu ăn vừa kiêu ngạo nói: “Nhớ lại năm xưa, món ăn tôi nấu đến thủ trưởng cũng khen ngợi”. Nghe thấy những lời này mà những tân binh này đều hai mắt sáng ngời.
Một tiếng sau, cơm nấu xong rồi, trong sân đặt một chiếc bàn, bên trêи bày đầy món ăn. Món ăn này thật không đơn giản, chim trời cá biển tất cả đều đầy đủ. Mặc dù không phải là món hảo hạng gì nhưng vô cùng tinh tế, đặc biệt là tài nghệ của Tiểu Hồ, nấu những món này mà hội tủ đầy đủ sắc- hương- vị.
Ông cụ Tiêu ngồi ở trêи cùng, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao ngồi ở bên dưới, Tiêu Khắc Địch và vợ ông ấy là Chu Thục Viện ngồi ở bên trái. Bác gái làm việc trong quân ủy, lúc này tan làm nên vội vàng về nhà. Bà ấy là người dịu dàng nhưng thoạt nhìn cũng vô cùng có khí chất. Bà ấy mặc quân phục nên vô cùng uy nghi, đi lại cũng thanh thoát, lúc ngồi cạnh Tiêu Khắc Địch cũng đoan trang ngay ngắn.
Ông cụ Tiêu chưa động đũa nên cũng không có ai dám động, lúc này ông nói: “Nào, chúng ta ăn cơm thôi”. Ông gắp đũa đầu tiên, Chu Thục Viện cười gắp cho Trần Mộng Dao nói: “Mộng Dao à, ăn đi cháu, mùi vị món ăn chú Hồ nấu ngon lắm đó, cháu nếm thử đi”.
“Cháu cảm ơn bác ạ”, Trần Mộng Dao nếm một miếng, mùi vị đúng là ngon thật. Còn Tiêu Thiên cúi đầu lặng lẽ ăn, mùi vị vẫn như ngày trước, ông Hồ nấu ăn ngày càng ngon thật.
“Thục Viện à, hôm nay vui thế này, con xem… Bố có thể uống chút được không, một hai chén thôi, không nhiều đâu…”, ông cụ Tiêu xòe tay nói. Ông đã lâu không uống rượu, con sâu rượu trong bụng ông sớm đã quậy phá rồi. Kể ra cũng kỳ lạ, con cái trong nhà đều sợ ông cụ Tiêu như sợ ma nhưng chỉ có duy nhất bà Chu Thục Viện là không sợ, thậm chí còn ‘quản’ được ông cụ và ông cụ cũng khá nghe lời bà, đến Tiêu Khắc Địch cũng không dám cãi lời. Trêи thực tế, ông cụ Tiêu biết, Chu Thục Viện thật sự đối xử với mình rất tốt.
Vợ mình đã mất, con gái duy nhất cũng bị bệnh qua đời, một ông cụ cô độc như ông chẳng thiếu gì chỉ thiếu con cái vây quanh thôi. Chu Thục Viện cũng thật lòng coi ông cụ như bố đẻ của mình. Ông cụ không sợ gì mà thích cái cảm giác được mọi người quan tâm như này. Trước đây khi còn sống, cũng chỉ có Tiêu Hồng quản ông chặt như thế.
“Bố ơi, không được đâu”, Chu Thục Viện lắc đầu cười nói: “Lúc này đám Khánh Quốc vẫn chưa về, nếu buổi trưa mà uống thì tối chắc chắn bố sẽ lấy lý do để uống nữa đó”.
“Nhưng hôm nay là ngày vui, Tiêu Thiên và Mộng Dao đến nên con cũng không ngăn bố. Nhưng buổi trưa bố không được uống, tối uống thì được”. Ông cụ Tiêu nghe thấy vậy, mặc dù bây giờ không được uống nhưng tối được uống nên thấy cũng tốt.
“Vậy được thôi”.
Chu Thục Viện lại gắp một đũa thịt nướng vào bát Tiêu Thiên nói: “Nào, đây là món thịt mà cháu thích ăn nhất đấy”.
“Cháu cảm ơn bác”, Tiêu Thiên đáp lại một câu. Bác gái đối xử rất tốt với anh, trước đây mỗi lần phạm lỗi, mẹ anh thì tức giận không kìm nổi muốn đánh anh nhưng toàn là bác gái che chở cho. Có gì ngon, có gì chơi đều để lại cho anh, hai đứa con bác gái chỉ trơ mắt đứng nhìn bên cạnh. Đồ chơi gì mà Tiêu Thiên chơi chán rồi, không dùng đến nữa mới cho hai đứa đó chơi.
“Mấy năm nay một mình sống bên ngoài chắc vất vả lắm à?”, Chu Thục Viện nhìn anh một cái, nói với giọng trách mắng: “Mấy năm nay cũng không biết về thăm hai bác, đúng là không có lương tâm, coi như bác thương yêu không công rồi”, nghe thấy câu này mà trong lòng Tiêu Thiên thấy run rẩy, có cảm giác muốn rơi lệ.
“Cháu xin lỗi bác, tại cháu không tốt”, Tiêu Thiên cười nói.
“Lần này đến đây thì ở lại mấy ngày chơi với ông ngoại. Mấy năm nay ngày nào ông ngoại cũng nhớ và nhắc đến cháu, bác nghe nhiều đến nỗi tai bác sắp không chịu nổi rồi”. Có những lời ông cụ Tiêu không nói ra được, Tiêu Khắc Địch cũng không thể và Tiêu Thiên càng không. Đàn ông mà, luôn thích thể diện hơn. Rõ ràng là rất quan tâm, rõ ràng là rất để ý nhưng lại không thể hiện ra mà lại đi dùng những lời ác độc nhất, những lời tổn thương người khác để che đậy đi nỗi khủng hoảng trong lòng. Nhưng bà ấy là phụ nữ, có những lời bà ấy có thể nói thì cũng chỉ có thể do bà ấy nói thôi. Bà có thể cảm nhận được sự không tự nhiên của Tiêu Thiên, giữa mấy người đàn ông này vẫn còn tồn tại một khoảng cách không nhìn thấy được cũng không sờ thấy nhưng nó cứ tồn tại rõ mồn một. Muốn phá vỡ khoảng cách này chỉ có thể thông qua việc giao tiếp với nhau.
Ông cụ Tiêu không nói gì mà cứ ngồi ăn, Tiêu Khắc Địch cũng vậy, trong lúc ăn ông ấy không hay nói chuyện. Tiêu Thiên không đáp lại mà quay đầu nhìn Trần Mộng Dao hỏi: “Em muốn ở đây chơi hai ngày hay ngày mai về luôn?”
Bà Chu Thục Viện thở dài một cái, thằng bé này đúng là không học được gì mà chỉ được cái học tính nết nhà họ Tiêu là nhanh thôi. Rõ ràng bản thân mình không muốn đi mà còn hỏi Trần Mộng Dao, đây chẳng phải là tự dối mình sao?
Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Ở đây chơi hai ngày đi”.
“Chuyện của công ty thì sao?”
“Chuyện của công ty có người khác lo rồi”, Trần Mộng Dao nói: “Trước khi đi em đã sắp xếp ổn thỏa rồi”.
“Được, vậy thì ở thêm hai ngày nữa đi”, Tiêu Thiên nói với ngữ khí vui mừng.
Ông cụ Tiêu từ đầu bữa đến giờ đều không nói gì nhưng lúc này khóe miệng bỗng mấp máy nụ cười, có điều động tác này rất nhanh liền biến mất. Ba người đàn ông đều không nói gì, cả bữa ăn chỉ nghe thấy Chu Thục Viện và Trần Mộng Dao nói chuyện thôi. Phụ nữ đúng là giỏi nói chuyện thật. Kể cả là hai người cách nhau một bậc nhưng vẫn nói được rất vui vẻ.
“Đúng là cô gái tốt, Tiêu Thiên có thể lấy được cháu đúng là phúc của nó”, bà Chu Thục Viện lại nói: “Tiêu Thiên, sau này mà cháu dám đối xử không tốt với Mộng Dao thì bác nhất định sẽ không tha cho cháu đâu”.
“Con à, sau này mà nó dám bắt nạt con thì con cứ nói với bác, xem bác sẽ xử lý nó thế nào”.
“Cháu biết rồi mà bác”, Tiêu Thiên đáp lại.
Trần Mộng Dao cũng gật đầu đáp lại. Đây là lần đầu cô nhìn thấy Tiêu Thiên nghe lời như vậy. Chu Thục Viện nói gì Tiêu Thiên cũng nghe, ngoan vô cùng.
“Bác à, bác yên tâm đi, cô ấy là vợ cháu, cháu không đối tốt với cô ấy thì đối tốt với ai nữa”, Tiêu Thiên gãi đầu nói.
“Hừm, đàn ông là loại người gì, lẽ nào bác còn không rõ hay sao?”, lúc nói câu này bà ấy liếc sang nhìn Tiêu Khắc Địch đang ăn cơm và nói tiếp: “Chỉ có phụ nữ là đáng thương thôi, sinh con là nhiệm vụ của chúng tôi, nuôi con cũng thế và dạy con cũng là chúng tôi hết”.
Tiêu Khắc Địch làm sao mà không biết bà ấy đang nói mình, lập tức cúi đầu thấp hơn.
“Bác nói cho cháu biết nhé, đàn ông ý mà, cháu đừng đối với họ tốt quá, không nghe lời thì cứ quất cho một trận là được”.
“Còn nữa, tiền cũng không được để họ giữ quá nhiều, đàn ông có tiền thì sẽ hư, đây là chân lý không bao giờ thay đổi đâu”.
“Bác à, bác nói gì thế?”, lúc này Tiêu Thiên thấy đầu mình như to ra.
“Sao, không thích nghe à?”, Chu Thục Viện nói: “Bác nói cho cháu biết, mẹ cháu không còn nhưng bác không cho phép cháu bắt nạt Mộng Dao. Bác là bác gái nhưng cũng như mẹ cháu vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.