Chương 268: Nhà họ Ngụy bị diệt
Cố Tiểu Tam
12/01/2021
“Có biết kết cục của kẻ lần trước bắt nạt vợ tao là gì không?”, Tiêu Thiên vừa nói thì Trương Thu Bạch vội lấy điện thoại ra rồi mở đến một video, đó là một nhóm người bị ném xuống sông còn bên dưới là một đàn cá đang tranh nhau thức ăn.
Ngụy Vô Danh giật mình kinh hãi, không hiểu sao kẻ này là cho mình xem cái video này, có ý gì đây.
“Mày nhìn đám cá này năng động chưa, cho ăn thế này thì béo biết bao”.
Đột nhiên Ngụy Vô Danh nghĩ đến gì đó nên thân người không kìm chế được mà run lẩy bẩy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Đó… Đó là thức ăn cho cá sao? Người đó bị làm thành mồi cá rồi sao? Ngụy Vô Danh thấy sợ hãi, thật sự sợ rồi. Trong ánh mắt hắn ta tràn đầy nỗi sợ hãi và khủng hoảng: “Mày… Mày không thể giết tao được… Tao là người kế thừa của nhà họ Ngụy đấy. Mày mà dám động vào tao thì nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu…”. , nỗi sợ của sự chết chóc như tràn ngập trong đầu hắn ta: “Mày không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Trần Mộng Dao và tập đoàn Trần Thị chứ. Bọn họ sẽ không chống đỡ nổi đâu…”.
“Ha ha, mày thật sự nghĩ rằng tay của nhà họ Ngụy có thể vươn dài thế sao?”, Tiêu Thiên không kìm nổi mà bật cười, nói: “Bây giờ mày hãy gọi điện thoại về nhà họ Ngụy đi, cho mày cơ hội xin viện trợ đấy”. Nói xong Trương Thu Bạch buông lỏng tay ra, Ngụy Vô Danh vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tay run rẩy nhấn số gọi về gia tộc.
“Ợ…”, điện thoại reo lâu vậy mà không có người nghe. Nhưng Ngụy Vô Danh không từ bỏ mà tiếp tục gọi, hắn ta thật sự không muốn chết. Gọi liên tiếp ba cuộc cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nghe.
“Alo, bố ơi… Con…”, lời nói chưa dứt thì đầu dây bên kia vọng lại tiếng khàn khàn: “Thằng súc sinh này, mày vẫn còn mặt mũi gọi về à? Đồ chết tiệt, sao mày không chết ở bên ngoài đi”.
Ngụy Vô Danh ngây người ra nói: “Bố… Sao bố lại chửi con, con đã làm sai gì nào?”, nhưng hiện giờ không phải là lúc nói đến vấn đề này, hắn ta tiếp tục van nài: “Bố, bố mau cho người đến cứu con đi, con ở tỉnh Quảng bị người ta…”.
“Câm mồm, thằng chết tiệt này, mày sắp hại chết nhà họ Ngụy rồi, mày còn mặt mũi cầu xin tao à”, trong điện thoại gia chủ của nhà họ Ngụy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng súc sinh, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngụy đều bị chôn vùi trong tay thằng súc sinh như mày rồi”.
“Bố à… Bố đang nói cái gì vậy, sao cơ nghiệp của nhà họ Ngụy lại bị chôn vùi trong tay con được?”, Ngụy Vô Danh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ mày nữa, vẫn còn giảo biện, nếu không phải mày chọc vào người không nên chọc thì nhà họ Ngụy chúng ta có trở thành đối tượng bị công kϊƈɦ sao?”
Gia chủ nhà họ Ngụy nói rống lên: “Toi rồi, toi đời rồi, nhà họ Ngụy thế là toi rồi… Nếu như biết sẽ có kết cục như này thì lúc mày sinh ra tao đã bóp chết mày rồi”, nói xong đối phương trực tiếp ném điện thoại trêи đất, tín hiệu bị ngắt luôn. Ngụy Vô Danh lúc này hồn phiêu phách lạc, hắn ta đến tỉnh Quảng rốt cuộc đã đắc tội với ai, ngoài tập đoàn Trần Thị và Tiêu…
Đợi đã… Lẽ nào, tất cả đều do tên Tiêu Thiên kia gây ra? Trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy vẻ không dám tin và sự khủng hoảng: “Có phải mày không? Có phải là mày làm không?”
Tiêu Thiên bĩu môi khinh bỉ nói: “Nhà họ Ngụy mà cũng đáng để tao ra tay á”. Hôm qua anh nhận được thông tin là Vương Thiếu Du sau khi quay về sẽ phát động thế lực của nhà họ Vương rồi liên kết với nhiều gia tộc khác chèn ép nhà họ Ngụy. Thực lực của những gia tộc thế gia như này không thể khinh thường được. Mặc dù đối với Tiêu Thiên mà nói thì đây không đáng để nói tới nhưng cũng không phải là nhà họ Ngụy có thể chống lại được.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh tha cho tôi, Tiêu tiên sinh… Anh tha cho tôi đi, tôi sẽ không dám nữa”.
“Anh cứ coi tôi như rác rưởi đi, anh tha cho tôi đi”.
“Xin anh hãy cho tôi cơ hội được chuộc lỗi, tôi sẽ hối lỗi với anh, tôi thật sự không muốn chết…”, Ngụy Vô Danh quỳ sụp trêи đất rồi không ngừng dập đầu, đến nỗi mà trán đã chảy đầy máu. Con người hắn ta lúc này trông vô cùng thê thảm đâu còn ra dáng người kế thừa của nhà họ Ngụy nữa. Hiện giờ hắn ta hối hận đến đứt ruột, tại sao lại tới tỉnh Quảng, tại sao lại đến đây để tìm cái chết chứ? Tại sao lại nhắm vào tập đoàn Trần Thị và để ý đến Trần Mộng Dao chứ?
Nhưng trêи đời này vốn không có thuốc hối hận và Tiêu Thiên cũng không cho hắn ta cơ hội được bắt đầu lại. Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình và Ngụy Vô Danh lần này thê thảm rồi, cái giá phải trả của hắn ta là tính mạng. Tiêu Thiên căn bản không thèm để ý đến hắn ta mà xoay người rời đi luôn.
“Tiêu tiên sinh, tôi cầu xin anh tha cho tôi đi… Tôi không muốn làm thức ăn cho cá, tôi không muốn…”.
“A…”, trong phòng truyền ra tiếng kêu thê thảm. Nếu như đến tỉnh Quảng để đầu tư thì Tiêu Thiên sẽ chào đón bằng hai tay, kể cả là cạnh tranh bằng những thủ đoạn thương mại thông thường, kể cả là tập đoàn Trần Thị thua, thậm chí là phá sản thì Tiêu Thiên cũng không quan tâm. Bởi vì kỹ thuật của tập đoàn Trần Thị không bằng người ta, điều này cũng không có gì để nói. Nhưng nếu như dùng vũ lực và những thủ đoạn đê hèn thì xin lỗi nha, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào. Chứ càng không nói đến loại chó chết dám mạo phạm Trần Mộng Dao thì càng không tha thứ được rồi.
Người đầu tiên biết Ngụy Vô Danh mất tích là Ngụy Hiền. Cậu ta từ bên ngoài quay về thì phát hiện trong phòng không có người mà lại có một vũng máu thì biết chắc chắn xảy ra chuyện rồi. Cậu ta bắt đầu lục tung mọi nơi để tìm người.
Cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra, rất nhanh, những người bị ép phản bội tập đoàn Trần Thị lúc này cũng trở nên hoảng loạn hơn. Bởi lẽ, Ngụy Vô Danh nói muốn hủy hoại tập đoàn Trần Thị mà chưa đầy hai tiếng hắn ta đã mất tích rồi. Hắn ta có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào một người đang sống sờ sờ lại có thể bốc hơi biến mất ở trong phòng?
Có thể làm sếp thì họ đều là những người thông minh chứ không phải kẻ ngốc. Họ đều đoán là Ngụy Vô Danh đại nghiệp không thành mà bị tập đoàn Trần Thị ra tay rồi. Hắn ta là người thừa kế của nhà họ Ngụy, thân phận cao quý, nhưng thế thì đã sao? Ở đây là tỉnh Quảng, là phía nam chứ không phải là địa bàn của nhà họ Ngụy. Sau khi nghĩ thông suốt, đám người này đều thấy sợ hãi. Nếu như tập đoàn Trần Thị cũng tính sổ với họ thì phải làm sao?
Mặc dù Trần Mộng Dao dễ nói chuyện hơn nhưng chuyện phản bội như này, bất cứ lúc nào cũng là đại kỵ, không ai muốn hợp tác với loại người không có lập trường như này.
“Mọi người đừng hoang mang, Tổng giám đốc dễ nói chuyện hơn, chỉ cần chúng ta thành khẩn nhận sai, cô ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng ta”.
“Đúng đấy, mọi người cũng bị ép thôi chứ không phải là tự nguyện mà, chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân cả nên chắc chắn cô ấy sẽ hiểu cho chúng ta”.
……………
Trong lúc mọi người đang an ủi lẫn nhau và bàn về đối sách thì Từ Đại Phát tuyên bố với bên ngoài là cổ phần công ty Đại Phát có sự điều chỉnh, tập đoàn Trần Thị đầu tư vào một tỷ nên chiếm 51% cổ phần. Hơn nữa, một tỷ này đã đổ trực tiếp vào tài khoản công ty Đại Phát rồi.
Nhận được tin này tất cả mọi người đều ngây người ra… Chuyện này sao có thể, mua lại một công ty không đáng tiền như công ty Đại Phát á, tận một tỷ… Chuyện này khoa trương quá đi? Tin giả, chắc chắn là tin giả. Tập đoàn Trần Thị có tiền đến mấy thì cũng không thể làm thế được?
Trong lúc mọi người đều không tin thì công ty con ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị ra thông báo để chứng thực thông tin đó. Nhất thời mọi người đều sững người ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Lúc đầu ai cũng tưởng rằng tập đoàn Đại Phát sắp bại rồi nhưng không ngờ mọi chuyện lại ngược lại. Một tỷ, đó là một tỷ đó.
Tập đoàn Đại Phát gặp họa lại được phúc, còn sếp tổng Từ Đại Phát của công ty Đại Phát cũng thành công trở thành tỷ phú. Không chỉ có vậy, ông ta còn thành công ‘ôm chặt được chân’ của tập đoàn Trần Thị, đúng là đỡ vất được hai mươi năm phấn đấu. Mọi người đều với ánh mắt đố kỵ, sớm biết Ngụy Vô Danh vô dụng như vậy thì họ đã như Từ Đại Phát kiên định đứng về phía tập đoàn Trần Thị rồi. Mọi người đều thấy hối hận, nếu như mình kiên định một chút thì một tỷ đó có phải cũng có phần của mình không? Lúc này tất cả mọi người đều quyết định, bất luận thế nào cũng đều phải có được sự tha thứ của Trần Mộng Dao.
Hôm sau khi chưa đến giờ vào làm, mọi người đều đã đợi ở trước cổng của công ty con ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị. Nhưng họ không vào được, bảo vệ trước đó giờ đều được thay toàn bộ bằng nhân viên của tập đoàn bảo vệ Thiên Dao. Họ đều là những quân nhân giải ngũ có kinh nghiệm chinh chiến, không phải là nhân viên của tập đoàn thì căn bản không vào được.
Trương Thu Bạch quay về đổi hết bảo vệ của tất cả công ty trực thuộc tập đoàn Trần Thị. Những chuyện để người ta đánh đến tận cửa như này không thể để xảy ra nữa, nếu không thì khác nào tát vào mặt anh ta.
Trương Thu Bạch quay về rồi, Tiêu Thiên lại khôi phục lại trạng thái lười biếng trước đây. Anh sẽ không cần động não vì chuyện nhỏ nhặt nữa, những chuyện này Trương Thu Bạch đều có thể xử lý thỏa đáng được.
Những sếp tổng kia đứng bên ngoài hơn một tiếng rồi, họ sớm đã thấy hai chân mình như mềm nhũn ra. Ai nấy đều lo lắng nhìn thời gian. Có mấy sếp tổng sốt sắng nói với giọng oán trách: “Muộn như này rồi mà sao Tổng giám đốc Trần vẫn chưa đến?”
“Đúng thế, chân tôi đứng tê cứng hết rồi”.
“Anh à, chúng tôi là đối tác và nhà phân phối của tập đoàn Trần Thị, có thể cho chúng tôi vào trong được không?”, một người đàn ông trung niên trong đó từ túi lấy ra một gói thuốc đưa cho bảo vệ gác cổng.
“Xin lỗi, không phải là nhân viên của tập đoàn thì không được vào. Trừ khi có lời mời hoặc được Tổng giám đốc Trần cho phép, nếu không thì ai xông vào trong đều bị đánh gãy chân”, bảo vệ gác cổng đứng nghiêm, ánh mắt không đảo loạn, không thèm nhìn điếu thuốc mà sếp tổng kia đưa. Nếu không phải là quy định công ty nghiêm ngặt thì ban nãy khi đám người này chỉ trích Trần Mộng Dao, thì mấy bảo vệ này đã ra tay rồi.
Ngụy Vô Danh giật mình kinh hãi, không hiểu sao kẻ này là cho mình xem cái video này, có ý gì đây.
“Mày nhìn đám cá này năng động chưa, cho ăn thế này thì béo biết bao”.
Đột nhiên Ngụy Vô Danh nghĩ đến gì đó nên thân người không kìm chế được mà run lẩy bẩy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Đó… Đó là thức ăn cho cá sao? Người đó bị làm thành mồi cá rồi sao? Ngụy Vô Danh thấy sợ hãi, thật sự sợ rồi. Trong ánh mắt hắn ta tràn đầy nỗi sợ hãi và khủng hoảng: “Mày… Mày không thể giết tao được… Tao là người kế thừa của nhà họ Ngụy đấy. Mày mà dám động vào tao thì nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu…”. , nỗi sợ của sự chết chóc như tràn ngập trong đầu hắn ta: “Mày không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Trần Mộng Dao và tập đoàn Trần Thị chứ. Bọn họ sẽ không chống đỡ nổi đâu…”.
“Ha ha, mày thật sự nghĩ rằng tay của nhà họ Ngụy có thể vươn dài thế sao?”, Tiêu Thiên không kìm nổi mà bật cười, nói: “Bây giờ mày hãy gọi điện thoại về nhà họ Ngụy đi, cho mày cơ hội xin viện trợ đấy”. Nói xong Trương Thu Bạch buông lỏng tay ra, Ngụy Vô Danh vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tay run rẩy nhấn số gọi về gia tộc.
“Ợ…”, điện thoại reo lâu vậy mà không có người nghe. Nhưng Ngụy Vô Danh không từ bỏ mà tiếp tục gọi, hắn ta thật sự không muốn chết. Gọi liên tiếp ba cuộc cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nghe.
“Alo, bố ơi… Con…”, lời nói chưa dứt thì đầu dây bên kia vọng lại tiếng khàn khàn: “Thằng súc sinh này, mày vẫn còn mặt mũi gọi về à? Đồ chết tiệt, sao mày không chết ở bên ngoài đi”.
Ngụy Vô Danh ngây người ra nói: “Bố… Sao bố lại chửi con, con đã làm sai gì nào?”, nhưng hiện giờ không phải là lúc nói đến vấn đề này, hắn ta tiếp tục van nài: “Bố, bố mau cho người đến cứu con đi, con ở tỉnh Quảng bị người ta…”.
“Câm mồm, thằng chết tiệt này, mày sắp hại chết nhà họ Ngụy rồi, mày còn mặt mũi cầu xin tao à”, trong điện thoại gia chủ của nhà họ Ngụy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng súc sinh, cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngụy đều bị chôn vùi trong tay thằng súc sinh như mày rồi”.
“Bố à… Bố đang nói cái gì vậy, sao cơ nghiệp của nhà họ Ngụy lại bị chôn vùi trong tay con được?”, Ngụy Vô Danh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ mày nữa, vẫn còn giảo biện, nếu không phải mày chọc vào người không nên chọc thì nhà họ Ngụy chúng ta có trở thành đối tượng bị công kϊƈɦ sao?”
Gia chủ nhà họ Ngụy nói rống lên: “Toi rồi, toi đời rồi, nhà họ Ngụy thế là toi rồi… Nếu như biết sẽ có kết cục như này thì lúc mày sinh ra tao đã bóp chết mày rồi”, nói xong đối phương trực tiếp ném điện thoại trêи đất, tín hiệu bị ngắt luôn. Ngụy Vô Danh lúc này hồn phiêu phách lạc, hắn ta đến tỉnh Quảng rốt cuộc đã đắc tội với ai, ngoài tập đoàn Trần Thị và Tiêu…
Đợi đã… Lẽ nào, tất cả đều do tên Tiêu Thiên kia gây ra? Trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy vẻ không dám tin và sự khủng hoảng: “Có phải mày không? Có phải là mày làm không?”
Tiêu Thiên bĩu môi khinh bỉ nói: “Nhà họ Ngụy mà cũng đáng để tao ra tay á”. Hôm qua anh nhận được thông tin là Vương Thiếu Du sau khi quay về sẽ phát động thế lực của nhà họ Vương rồi liên kết với nhiều gia tộc khác chèn ép nhà họ Ngụy. Thực lực của những gia tộc thế gia như này không thể khinh thường được. Mặc dù đối với Tiêu Thiên mà nói thì đây không đáng để nói tới nhưng cũng không phải là nhà họ Ngụy có thể chống lại được.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, xin anh tha cho tôi, Tiêu tiên sinh… Anh tha cho tôi đi, tôi sẽ không dám nữa”.
“Anh cứ coi tôi như rác rưởi đi, anh tha cho tôi đi”.
“Xin anh hãy cho tôi cơ hội được chuộc lỗi, tôi sẽ hối lỗi với anh, tôi thật sự không muốn chết…”, Ngụy Vô Danh quỳ sụp trêи đất rồi không ngừng dập đầu, đến nỗi mà trán đã chảy đầy máu. Con người hắn ta lúc này trông vô cùng thê thảm đâu còn ra dáng người kế thừa của nhà họ Ngụy nữa. Hiện giờ hắn ta hối hận đến đứt ruột, tại sao lại tới tỉnh Quảng, tại sao lại đến đây để tìm cái chết chứ? Tại sao lại nhắm vào tập đoàn Trần Thị và để ý đến Trần Mộng Dao chứ?
Nhưng trêи đời này vốn không có thuốc hối hận và Tiêu Thiên cũng không cho hắn ta cơ hội được bắt đầu lại. Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình và Ngụy Vô Danh lần này thê thảm rồi, cái giá phải trả của hắn ta là tính mạng. Tiêu Thiên căn bản không thèm để ý đến hắn ta mà xoay người rời đi luôn.
“Tiêu tiên sinh, tôi cầu xin anh tha cho tôi đi… Tôi không muốn làm thức ăn cho cá, tôi không muốn…”.
“A…”, trong phòng truyền ra tiếng kêu thê thảm. Nếu như đến tỉnh Quảng để đầu tư thì Tiêu Thiên sẽ chào đón bằng hai tay, kể cả là cạnh tranh bằng những thủ đoạn thương mại thông thường, kể cả là tập đoàn Trần Thị thua, thậm chí là phá sản thì Tiêu Thiên cũng không quan tâm. Bởi vì kỹ thuật của tập đoàn Trần Thị không bằng người ta, điều này cũng không có gì để nói. Nhưng nếu như dùng vũ lực và những thủ đoạn đê hèn thì xin lỗi nha, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào. Chứ càng không nói đến loại chó chết dám mạo phạm Trần Mộng Dao thì càng không tha thứ được rồi.
Người đầu tiên biết Ngụy Vô Danh mất tích là Ngụy Hiền. Cậu ta từ bên ngoài quay về thì phát hiện trong phòng không có người mà lại có một vũng máu thì biết chắc chắn xảy ra chuyện rồi. Cậu ta bắt đầu lục tung mọi nơi để tìm người.
Cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra, rất nhanh, những người bị ép phản bội tập đoàn Trần Thị lúc này cũng trở nên hoảng loạn hơn. Bởi lẽ, Ngụy Vô Danh nói muốn hủy hoại tập đoàn Trần Thị mà chưa đầy hai tiếng hắn ta đã mất tích rồi. Hắn ta có thể đi đâu được chứ? Lẽ nào một người đang sống sờ sờ lại có thể bốc hơi biến mất ở trong phòng?
Có thể làm sếp thì họ đều là những người thông minh chứ không phải kẻ ngốc. Họ đều đoán là Ngụy Vô Danh đại nghiệp không thành mà bị tập đoàn Trần Thị ra tay rồi. Hắn ta là người thừa kế của nhà họ Ngụy, thân phận cao quý, nhưng thế thì đã sao? Ở đây là tỉnh Quảng, là phía nam chứ không phải là địa bàn của nhà họ Ngụy. Sau khi nghĩ thông suốt, đám người này đều thấy sợ hãi. Nếu như tập đoàn Trần Thị cũng tính sổ với họ thì phải làm sao?
Mặc dù Trần Mộng Dao dễ nói chuyện hơn nhưng chuyện phản bội như này, bất cứ lúc nào cũng là đại kỵ, không ai muốn hợp tác với loại người không có lập trường như này.
“Mọi người đừng hoang mang, Tổng giám đốc dễ nói chuyện hơn, chỉ cần chúng ta thành khẩn nhận sai, cô ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng ta”.
“Đúng đấy, mọi người cũng bị ép thôi chứ không phải là tự nguyện mà, chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân cả nên chắc chắn cô ấy sẽ hiểu cho chúng ta”.
……………
Trong lúc mọi người đang an ủi lẫn nhau và bàn về đối sách thì Từ Đại Phát tuyên bố với bên ngoài là cổ phần công ty Đại Phát có sự điều chỉnh, tập đoàn Trần Thị đầu tư vào một tỷ nên chiếm 51% cổ phần. Hơn nữa, một tỷ này đã đổ trực tiếp vào tài khoản công ty Đại Phát rồi.
Nhận được tin này tất cả mọi người đều ngây người ra… Chuyện này sao có thể, mua lại một công ty không đáng tiền như công ty Đại Phát á, tận một tỷ… Chuyện này khoa trương quá đi? Tin giả, chắc chắn là tin giả. Tập đoàn Trần Thị có tiền đến mấy thì cũng không thể làm thế được?
Trong lúc mọi người đều không tin thì công ty con ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị ra thông báo để chứng thực thông tin đó. Nhất thời mọi người đều sững người ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Lúc đầu ai cũng tưởng rằng tập đoàn Đại Phát sắp bại rồi nhưng không ngờ mọi chuyện lại ngược lại. Một tỷ, đó là một tỷ đó.
Tập đoàn Đại Phát gặp họa lại được phúc, còn sếp tổng Từ Đại Phát của công ty Đại Phát cũng thành công trở thành tỷ phú. Không chỉ có vậy, ông ta còn thành công ‘ôm chặt được chân’ của tập đoàn Trần Thị, đúng là đỡ vất được hai mươi năm phấn đấu. Mọi người đều với ánh mắt đố kỵ, sớm biết Ngụy Vô Danh vô dụng như vậy thì họ đã như Từ Đại Phát kiên định đứng về phía tập đoàn Trần Thị rồi. Mọi người đều thấy hối hận, nếu như mình kiên định một chút thì một tỷ đó có phải cũng có phần của mình không? Lúc này tất cả mọi người đều quyết định, bất luận thế nào cũng đều phải có được sự tha thứ của Trần Mộng Dao.
Hôm sau khi chưa đến giờ vào làm, mọi người đều đã đợi ở trước cổng của công ty con ở tỉnh Quảng của tập đoàn Trần Thị. Nhưng họ không vào được, bảo vệ trước đó giờ đều được thay toàn bộ bằng nhân viên của tập đoàn bảo vệ Thiên Dao. Họ đều là những quân nhân giải ngũ có kinh nghiệm chinh chiến, không phải là nhân viên của tập đoàn thì căn bản không vào được.
Trương Thu Bạch quay về đổi hết bảo vệ của tất cả công ty trực thuộc tập đoàn Trần Thị. Những chuyện để người ta đánh đến tận cửa như này không thể để xảy ra nữa, nếu không thì khác nào tát vào mặt anh ta.
Trương Thu Bạch quay về rồi, Tiêu Thiên lại khôi phục lại trạng thái lười biếng trước đây. Anh sẽ không cần động não vì chuyện nhỏ nhặt nữa, những chuyện này Trương Thu Bạch đều có thể xử lý thỏa đáng được.
Những sếp tổng kia đứng bên ngoài hơn một tiếng rồi, họ sớm đã thấy hai chân mình như mềm nhũn ra. Ai nấy đều lo lắng nhìn thời gian. Có mấy sếp tổng sốt sắng nói với giọng oán trách: “Muộn như này rồi mà sao Tổng giám đốc Trần vẫn chưa đến?”
“Đúng thế, chân tôi đứng tê cứng hết rồi”.
“Anh à, chúng tôi là đối tác và nhà phân phối của tập đoàn Trần Thị, có thể cho chúng tôi vào trong được không?”, một người đàn ông trung niên trong đó từ túi lấy ra một gói thuốc đưa cho bảo vệ gác cổng.
“Xin lỗi, không phải là nhân viên của tập đoàn thì không được vào. Trừ khi có lời mời hoặc được Tổng giám đốc Trần cho phép, nếu không thì ai xông vào trong đều bị đánh gãy chân”, bảo vệ gác cổng đứng nghiêm, ánh mắt không đảo loạn, không thèm nhìn điếu thuốc mà sếp tổng kia đưa. Nếu không phải là quy định công ty nghiêm ngặt thì ban nãy khi đám người này chỉ trích Trần Mộng Dao, thì mấy bảo vệ này đã ra tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.