Chương 300: Trận chiến bắt đầu
Cố Tiểu Tam
12/01/2021
“Em nói vậy là có ý gì?”, Tư Mã Nam sắc mặt trầm xuống nói: “Nhận tổ quy tông là việc rất đỗi bình thường. Mặc dù bố từng làm sai với em nhưng
dù sao cũng là bố mà”.
“Hơn nữa, dòng máu chảy trong người em là của nhà Tư Mã, đây là thực tế không thể phủ nhận”.
Tư Mã Bắc cũng nhìn cậu ấy với sắc mặt không mấy thiện cảm: “Tao nói cho mày biết, chúng tao đều xin lỗi rồi, lời tốt đẹp cũng nói hết rồi, đừng có lên mặt nữa”.
“Hừm, hôm nay tôi cứ lên mặt đấy, anh định làm gì?”, Tư Mã Kính cười nói. Hai vệ sĩ phía sau cậu ấy lên trước một bước, khí thế hung hãn như toát ra từ người họ khiến không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tư Mã Viêm vội lên điều chỉnh: “Câm hết miệng lại”.
“Trong mắt hai đứa có còn ông bố này nữa không?”, ông ta tức giận nhìn hai anh em Tư Mã Nam, sau đó nhẹ nhàng khuyên can Tư Mã Kính: “Chúng ta là người một nhà mà, hợp lại thì có lợi mà phân ra thì hai bên đều thiệt. Giống như năm đầu ngón tay tụm lại thì uy lực mới lớn”.
“Người nhà đánh người nhà, kể cả đánh thắng thì thế nào? Chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao?”, Tư Mã Viêm tận tình khuyên bảo nhưng Tư Mã Kính vẫn với biểu cảm bất cần. Lúc này ông ta cắn răng, nói: “Như này đi, để linh vị của mẹ con vào từ đường của nhà Tư Mã, con thấy thế nào?”. Theo như ông ta thấy thì Tư Mã Kính vẫn không muốn về nhà chính là việc này.
“Bố ơi, không được đâu”, hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc sắc mặt đều thay đổi. Trong từ đường đang cung phụng mẹ hắn, giờ đây để một tiểu tam vào đó hưởng đãi ngộ đó của nhà Tư Mã thì chẳng phải là nực cười lắm sao? Đợi sau này khi bọn họ chết thì còn mặt mũi nào đối diện với mẹ họ nữa?
“Bố nói lại lần cuối cùng, bố làm việc thì không cần các con phải dạy. Bố là gia chủ của nhà Tư Mã, bố quyết định như nào thì các con chỉ việc nghe và làm theo là được”, khẩu khí của Tư Mã Viêm không tồi, nói vô cùng hùng hồn.
“Mày định ép chúng tao đến mức nào nữa?”, trêи mặt Tư Mã Nam lóe lên sát khí, hiện giờ gã thật sự rất muốn ra tay giết chết Tư Mã Kính.
“Bố nói lần cuối cùng, có gì thì quay về nói”, Tư Mã Viêm tức giận không ngừng. Hai thằng con ngu xuẩn này, nếu như được một nửa khí chất của Tư Mã Kính thì tốt biết mấy. Ông ta giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Tư Mã Kính ưa nhìn hơn, ban đầu mình đúng là nhìn lầm thật rồi.
Còn Tư Mã Kính lúc này nhìn bọn họ như vậy thì thấy vô cùng sảng kɧօáϊ. Thấy họ ‘chó cắn chó’ thì cậu liền cảm thấy thú vị. Đám người này nếu không đi đóng phim thì đúng là đáng tiếc.
“Thôi, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây diễn kịch với các người”, Tư Mã Kính đứng dậy quay đầu nhìn Tư Mã Viêm nói: “Phải rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ theo họ mẹ, sau này tôi tên là Lý Kính. Còn linh vị của mẹ tôi thì không phiền đến các người, tôi sẽ tự hương khói cho mẹ tôi được”.
“Mày… Mày…”, Tư Mã Viêm chỉ tay về Tư Mã Kính, nói: “Đại nghịch bất đạo, đúng là đại nghịch bất đạo…”.
“Bố à, con nói rồi mà, thằng ranh này không dễ dàng gì mà khuất phục đâu. Hôm nay chúng ta đến đúng là sai lầm”, Tư Mã Bắc cười lạnh nói.
Lý Kính cười nói: “Anh nói đúng, các người đúng là tự chuốc nhục nhã”.
“Phải rồi, cuối cùng tôi muốn thông báo với các người một tiếng. Nếu ba người không muốn chết khó coi quá thì hãy thành thật đến trước mộ của mẹ tôi để hối lỗi đi, túc trực bên linh cữu của mẹ tôi ba năm, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người đấy”, nói xong Lý Kính bật cười rồi rời đi. Nụ cười đó tự phụ và điên cuồng, đầy quyết tâm và sảng kɧօáϊ. Nỗi tủi nhục hơn 20 năm, bị đuổi giết suốt 3 năm và mẹ mình bị lũ ác thú này ép đến chết, đã đến lúc phải giải quyết xong chuyện này.
Tư Mã Viêm sắc mặt âm trầm bất định, Tư Mã Nam thẹn quá thành tức giận, nhưng người bình tĩnh nhất lại là Tư Mã Bắc. Thù hận quá sâu thì sao có thể dễ dàng hóa giải như thế chứ. Mặc dù hắn ta lỗ mãng nhưng không phải tên ngốc, bình thường hắn chỉ lười nghĩ mà thôi. Những chuyện mà có thể giải quyết bằng cú đấm thì tại sao phải động não đi nghĩ làm gì? Đây là cách mà hắn giải quyết vấn đề.
Tư Mã Bắc đứng dậy nói: “Chúng ta về đi, chuẩn bị chiến đấu”, nói xong hắn là người đầu tiên rời đi.
Tư Mã Viêm và Tư Mã Nam liếc mắt nhìn nhau, từ mắt đối phương đều nhìn ra sự thất vọng. Xem ra do bọn họ đã nghĩ quá đơn giản. Tư Mã Viêm lấy lại tinh thần, nghĩ, cái gì đến cũng sẽ đến, thật sự nghĩ rằng ba gia tộc lớn ở Yến Kinh dễ bắt nạt thế sao? Lần này liên quan đến tương lai của nhà Tư Mã, không thành công cũng phải có kết quả gì đó.
“Đi, tập hợp hết cao thủ của thế giới ngầm hai tỉnh, nghĩ tất cả các cách giết Tư Mã Kính cho tao”, Tư Mã Viêm nghĩ rằng, Lý Kính căn bản không có tư cách đổi họ tên. Cho dù nó có chết cũng phải là quỷ nhà Tư Mã.
“Vâng thưa bố”.
“Phát động tất cả các mối quan hệ với gia tộc, phong tỏa toàn bộ Dao Trì”.
“Vâng”, một trận chiến ác liệt bắt đầu diễn ra rồi. Các gia tộc lớn nhỏ ở Yến Kinh đều cảm thấy có chút khác thường nên ai nấy đều lệnh cho con cháu trong nhà mình không được ra ngoài.
Trước tiên là ông cụ nhà Độc Cô qua đời, Độc Cô Thánh thì giết con cháu gia tộc nhánh phụ, dùng thủ đoạn này để hợp nhất tất cả tài nguyên của nhà Độc Cô. Sau đó là nhà Thượng Quan một đêm bị diệt, hiện giờ đến nhà Tư Mã cũng đối đầu với Dao Trì. Hai con mãnh thú này mà va vào nhau thì sẽ là trận chiến kinh hãi vô cùng.
Những gia tộc nhỏ như này ngoài việc quan sát trận chiến thì không có tư cách trợ giúp. Càng chưa nói đến việc, phía sau tập đoàn tài chính Dao Trì còn có tập đoàn Thiên Hồng, điều này còn khủng bố hơn. Đây là doanh nghiệp đứng trong top 50 thế giới, đây không phải là chuyện đùa. Một nhân viên của doanh nghiệp họ cũng đủ sức khiến mọi người kinh hãi chứ nói gì đến cả tập đoàn.
Nhà Tư Mã ở Yến Kinh nhiều năm chắc chắn cũng có nhiều đối tác, thậm chí còn là đồng minh. Lúc Tư Mã Nam gọi điện cho họ thì không ngoại lệ, đám đối tác này đều lần lượt từ chối.
“Cái gì, đối đầu với tập đoàn tài chính Dao Trì? Đùa gì vậy?”
“Nam thiếu gia đừng đùa nữa. Chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ thì lấy gì ra đối kháng với họ chứ?”
“Alo… Nói đi… Tín hiệu bên tôi không tốt lắm… Có chuyện gì thì nói sau nhé…”, đợi lúc Tư Mã Nam gọi lại thì đối phương đã tắt máy.
“Đám khốn kiếp chết tiệt này, đợi nhà Tư Mã qua được khó khăn này sẽ tìm các người tính sổ”, Tư Mã Nam tức đến nỗi đập nát điện thoại.
Tư Mã Viêm sắc mặt trầm xuống. Ông ta quyết định mình sẽ tự gọi điện cho những gia tộc có tầm cỡ ở Yến Kinh. Ví dụ như nhà họ Triệu, nhà họ Hồ, nhà họ Lê ở Yến Kinh, đây đều là gia tộc số một ở Yến Kinh.
Đầu tiên ông ta gọi cho nhà họ Triệu. Gia chủ của nhà họ Triệu là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, là người nham hiểm giảo hoạt, luôn dùng thủ đoạn làm việc ngầm. Khi nhận được điện thoại của Tư Mã Viêm, ông ta không có chút ngạc nhiên gì mà nói: “Gia chủ Tư Mã, hôm nay sao lại nhớ đến mà gọi điện cho tôi vậy?”
Hiện giờ đã khác xưa, ai cũng biết nhà Tư Mã và Dao Trì chuẩn bị chiến đấu, hiện giờ nhà nào cũng lôi kéo quan hệ, ai có bạn nhiều thì chiến thắng sẽ lớn hơn.
“Anh Triệu! Chắc anh biết được mục đích tôi gọi đến hôm nay rồi nên tôi không nói nhiều nữa. Chỉ một câu thôi, làm đồng minh của nhà Tư Mã tôi đi, sau khi thành công sẽ chia một phần của tập đoàn tài chính Dao Trì cho anh, không chỉ thế, tôi sẽ giúp anh thăng hạng”.
Gia chủ nhà họ Triệu thấy kinh hãi trong lòng nhưng trêи mặt vẫn không biểu cảm nói: “Gia chủ nhà Tư Mã nói thăng hạng là có ý gì nhỉ?”
“Ha ha… Nhà Thượng Quan bị diệt rồi, ba gia tộc lớn vẫn còn thiếu một vị trí, không biết anh Triệu có hứng thú không?”
Mẹ kiếp, có ai mà không hứng thú chứ? Trước đây, ba gia tộc lớn ở Yến Kinh đều coi nhau như anh em, bất cứ gia tộc nào dám liều mạng thì đều bị ba gia tộc này liên thủ với nhau để đánh lại. Cứ coi như bọn họ muốn cất nhắc lên trêи thì cũng không có cách nào. Dù sao thì có nhiều vị trí như vậy, thêm một người sẽ làm tổn hại đến lợi ích của họ.
Nhưng nhà Thượng Quan đã bị diệt, vị trí còn trống đó tất nhiên sẽ có gia tộc mới thay thế, đây là quy tắc. Kể cả là nhà Độc Cô cũng không dám mạo phạm đi ngăn cản bọn họ thăng hạng. Nếu không thì sẽ dẫn đến làn sóng phản đối của các thế gia lớn ở Yến Kinh.
Tất nhiên muốn thành công thăng hạng cũng không phải chuyện đơn giản. Quá trình này vô cùng gian khổ nguy hiểm. Nhưng nếu như có nhà Tư Mã ngầm giúp đỡ thì việc thăng hạng sẽ đơn giản hơn nhiều. Có ai mà không biết hiện giờ nhà Tư Mã đang nắm trong tay thế giới ngầm hai tỉnh?
Triệu gia chủ không kìm được hấp dẫn đó nên đã đồng ý luôn. Chuyện như này mà không đồng ý thì đúng là kẻ ngốc.
Sau đó, Tư Mã Viêm lại đi lôi kéo hai nhà là nhà họ Hồ và nhà họ Lê theo cách đó. Hai nhà này là thế gia có thực lực mạnh ở Yến Kinh.
Ở Yến Kinh, quyền lực của gia đình quý tộc rất phức tạp. Cho dù tập đoàn Dao Trì có hùng mạnh đến đâu thì cũng chẳng khác gì một con rồng qua sông. Còn bọn họ là rắn địa phương, đến Yến Kinh thì phải biết bổn phận của mình.
“Bố đúng là cao tay”, Tư Mã Nam kính phục nói.
“Chẳng qua cũng chỉ là kế nhỏ thôi”, Tư Mã Viêm không để ý gì mà nói. Khiến những gia tộc này tiên phong thì có thể bảo vệ được thực lực của gia tộc, đồng thời còn làm suy yếu Dao Trì nữa.
“Hơn nữa, dòng máu chảy trong người em là của nhà Tư Mã, đây là thực tế không thể phủ nhận”.
Tư Mã Bắc cũng nhìn cậu ấy với sắc mặt không mấy thiện cảm: “Tao nói cho mày biết, chúng tao đều xin lỗi rồi, lời tốt đẹp cũng nói hết rồi, đừng có lên mặt nữa”.
“Hừm, hôm nay tôi cứ lên mặt đấy, anh định làm gì?”, Tư Mã Kính cười nói. Hai vệ sĩ phía sau cậu ấy lên trước một bước, khí thế hung hãn như toát ra từ người họ khiến không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tư Mã Viêm vội lên điều chỉnh: “Câm hết miệng lại”.
“Trong mắt hai đứa có còn ông bố này nữa không?”, ông ta tức giận nhìn hai anh em Tư Mã Nam, sau đó nhẹ nhàng khuyên can Tư Mã Kính: “Chúng ta là người một nhà mà, hợp lại thì có lợi mà phân ra thì hai bên đều thiệt. Giống như năm đầu ngón tay tụm lại thì uy lực mới lớn”.
“Người nhà đánh người nhà, kể cả đánh thắng thì thế nào? Chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao?”, Tư Mã Viêm tận tình khuyên bảo nhưng Tư Mã Kính vẫn với biểu cảm bất cần. Lúc này ông ta cắn răng, nói: “Như này đi, để linh vị của mẹ con vào từ đường của nhà Tư Mã, con thấy thế nào?”. Theo như ông ta thấy thì Tư Mã Kính vẫn không muốn về nhà chính là việc này.
“Bố ơi, không được đâu”, hai anh em Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc sắc mặt đều thay đổi. Trong từ đường đang cung phụng mẹ hắn, giờ đây để một tiểu tam vào đó hưởng đãi ngộ đó của nhà Tư Mã thì chẳng phải là nực cười lắm sao? Đợi sau này khi bọn họ chết thì còn mặt mũi nào đối diện với mẹ họ nữa?
“Bố nói lại lần cuối cùng, bố làm việc thì không cần các con phải dạy. Bố là gia chủ của nhà Tư Mã, bố quyết định như nào thì các con chỉ việc nghe và làm theo là được”, khẩu khí của Tư Mã Viêm không tồi, nói vô cùng hùng hồn.
“Mày định ép chúng tao đến mức nào nữa?”, trêи mặt Tư Mã Nam lóe lên sát khí, hiện giờ gã thật sự rất muốn ra tay giết chết Tư Mã Kính.
“Bố nói lần cuối cùng, có gì thì quay về nói”, Tư Mã Viêm tức giận không ngừng. Hai thằng con ngu xuẩn này, nếu như được một nửa khí chất của Tư Mã Kính thì tốt biết mấy. Ông ta giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Tư Mã Kính ưa nhìn hơn, ban đầu mình đúng là nhìn lầm thật rồi.
Còn Tư Mã Kính lúc này nhìn bọn họ như vậy thì thấy vô cùng sảng kɧօáϊ. Thấy họ ‘chó cắn chó’ thì cậu liền cảm thấy thú vị. Đám người này nếu không đi đóng phim thì đúng là đáng tiếc.
“Thôi, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây diễn kịch với các người”, Tư Mã Kính đứng dậy quay đầu nhìn Tư Mã Viêm nói: “Phải rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ theo họ mẹ, sau này tôi tên là Lý Kính. Còn linh vị của mẹ tôi thì không phiền đến các người, tôi sẽ tự hương khói cho mẹ tôi được”.
“Mày… Mày…”, Tư Mã Viêm chỉ tay về Tư Mã Kính, nói: “Đại nghịch bất đạo, đúng là đại nghịch bất đạo…”.
“Bố à, con nói rồi mà, thằng ranh này không dễ dàng gì mà khuất phục đâu. Hôm nay chúng ta đến đúng là sai lầm”, Tư Mã Bắc cười lạnh nói.
Lý Kính cười nói: “Anh nói đúng, các người đúng là tự chuốc nhục nhã”.
“Phải rồi, cuối cùng tôi muốn thông báo với các người một tiếng. Nếu ba người không muốn chết khó coi quá thì hãy thành thật đến trước mộ của mẹ tôi để hối lỗi đi, túc trực bên linh cữu của mẹ tôi ba năm, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người đấy”, nói xong Lý Kính bật cười rồi rời đi. Nụ cười đó tự phụ và điên cuồng, đầy quyết tâm và sảng kɧօáϊ. Nỗi tủi nhục hơn 20 năm, bị đuổi giết suốt 3 năm và mẹ mình bị lũ ác thú này ép đến chết, đã đến lúc phải giải quyết xong chuyện này.
Tư Mã Viêm sắc mặt âm trầm bất định, Tư Mã Nam thẹn quá thành tức giận, nhưng người bình tĩnh nhất lại là Tư Mã Bắc. Thù hận quá sâu thì sao có thể dễ dàng hóa giải như thế chứ. Mặc dù hắn ta lỗ mãng nhưng không phải tên ngốc, bình thường hắn chỉ lười nghĩ mà thôi. Những chuyện mà có thể giải quyết bằng cú đấm thì tại sao phải động não đi nghĩ làm gì? Đây là cách mà hắn giải quyết vấn đề.
Tư Mã Bắc đứng dậy nói: “Chúng ta về đi, chuẩn bị chiến đấu”, nói xong hắn là người đầu tiên rời đi.
Tư Mã Viêm và Tư Mã Nam liếc mắt nhìn nhau, từ mắt đối phương đều nhìn ra sự thất vọng. Xem ra do bọn họ đã nghĩ quá đơn giản. Tư Mã Viêm lấy lại tinh thần, nghĩ, cái gì đến cũng sẽ đến, thật sự nghĩ rằng ba gia tộc lớn ở Yến Kinh dễ bắt nạt thế sao? Lần này liên quan đến tương lai của nhà Tư Mã, không thành công cũng phải có kết quả gì đó.
“Đi, tập hợp hết cao thủ của thế giới ngầm hai tỉnh, nghĩ tất cả các cách giết Tư Mã Kính cho tao”, Tư Mã Viêm nghĩ rằng, Lý Kính căn bản không có tư cách đổi họ tên. Cho dù nó có chết cũng phải là quỷ nhà Tư Mã.
“Vâng thưa bố”.
“Phát động tất cả các mối quan hệ với gia tộc, phong tỏa toàn bộ Dao Trì”.
“Vâng”, một trận chiến ác liệt bắt đầu diễn ra rồi. Các gia tộc lớn nhỏ ở Yến Kinh đều cảm thấy có chút khác thường nên ai nấy đều lệnh cho con cháu trong nhà mình không được ra ngoài.
Trước tiên là ông cụ nhà Độc Cô qua đời, Độc Cô Thánh thì giết con cháu gia tộc nhánh phụ, dùng thủ đoạn này để hợp nhất tất cả tài nguyên của nhà Độc Cô. Sau đó là nhà Thượng Quan một đêm bị diệt, hiện giờ đến nhà Tư Mã cũng đối đầu với Dao Trì. Hai con mãnh thú này mà va vào nhau thì sẽ là trận chiến kinh hãi vô cùng.
Những gia tộc nhỏ như này ngoài việc quan sát trận chiến thì không có tư cách trợ giúp. Càng chưa nói đến việc, phía sau tập đoàn tài chính Dao Trì còn có tập đoàn Thiên Hồng, điều này còn khủng bố hơn. Đây là doanh nghiệp đứng trong top 50 thế giới, đây không phải là chuyện đùa. Một nhân viên của doanh nghiệp họ cũng đủ sức khiến mọi người kinh hãi chứ nói gì đến cả tập đoàn.
Nhà Tư Mã ở Yến Kinh nhiều năm chắc chắn cũng có nhiều đối tác, thậm chí còn là đồng minh. Lúc Tư Mã Nam gọi điện cho họ thì không ngoại lệ, đám đối tác này đều lần lượt từ chối.
“Cái gì, đối đầu với tập đoàn tài chính Dao Trì? Đùa gì vậy?”
“Nam thiếu gia đừng đùa nữa. Chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ thì lấy gì ra đối kháng với họ chứ?”
“Alo… Nói đi… Tín hiệu bên tôi không tốt lắm… Có chuyện gì thì nói sau nhé…”, đợi lúc Tư Mã Nam gọi lại thì đối phương đã tắt máy.
“Đám khốn kiếp chết tiệt này, đợi nhà Tư Mã qua được khó khăn này sẽ tìm các người tính sổ”, Tư Mã Nam tức đến nỗi đập nát điện thoại.
Tư Mã Viêm sắc mặt trầm xuống. Ông ta quyết định mình sẽ tự gọi điện cho những gia tộc có tầm cỡ ở Yến Kinh. Ví dụ như nhà họ Triệu, nhà họ Hồ, nhà họ Lê ở Yến Kinh, đây đều là gia tộc số một ở Yến Kinh.
Đầu tiên ông ta gọi cho nhà họ Triệu. Gia chủ của nhà họ Triệu là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, là người nham hiểm giảo hoạt, luôn dùng thủ đoạn làm việc ngầm. Khi nhận được điện thoại của Tư Mã Viêm, ông ta không có chút ngạc nhiên gì mà nói: “Gia chủ Tư Mã, hôm nay sao lại nhớ đến mà gọi điện cho tôi vậy?”
Hiện giờ đã khác xưa, ai cũng biết nhà Tư Mã và Dao Trì chuẩn bị chiến đấu, hiện giờ nhà nào cũng lôi kéo quan hệ, ai có bạn nhiều thì chiến thắng sẽ lớn hơn.
“Anh Triệu! Chắc anh biết được mục đích tôi gọi đến hôm nay rồi nên tôi không nói nhiều nữa. Chỉ một câu thôi, làm đồng minh của nhà Tư Mã tôi đi, sau khi thành công sẽ chia một phần của tập đoàn tài chính Dao Trì cho anh, không chỉ thế, tôi sẽ giúp anh thăng hạng”.
Gia chủ nhà họ Triệu thấy kinh hãi trong lòng nhưng trêи mặt vẫn không biểu cảm nói: “Gia chủ nhà Tư Mã nói thăng hạng là có ý gì nhỉ?”
“Ha ha… Nhà Thượng Quan bị diệt rồi, ba gia tộc lớn vẫn còn thiếu một vị trí, không biết anh Triệu có hứng thú không?”
Mẹ kiếp, có ai mà không hứng thú chứ? Trước đây, ba gia tộc lớn ở Yến Kinh đều coi nhau như anh em, bất cứ gia tộc nào dám liều mạng thì đều bị ba gia tộc này liên thủ với nhau để đánh lại. Cứ coi như bọn họ muốn cất nhắc lên trêи thì cũng không có cách nào. Dù sao thì có nhiều vị trí như vậy, thêm một người sẽ làm tổn hại đến lợi ích của họ.
Nhưng nhà Thượng Quan đã bị diệt, vị trí còn trống đó tất nhiên sẽ có gia tộc mới thay thế, đây là quy tắc. Kể cả là nhà Độc Cô cũng không dám mạo phạm đi ngăn cản bọn họ thăng hạng. Nếu không thì sẽ dẫn đến làn sóng phản đối của các thế gia lớn ở Yến Kinh.
Tất nhiên muốn thành công thăng hạng cũng không phải chuyện đơn giản. Quá trình này vô cùng gian khổ nguy hiểm. Nhưng nếu như có nhà Tư Mã ngầm giúp đỡ thì việc thăng hạng sẽ đơn giản hơn nhiều. Có ai mà không biết hiện giờ nhà Tư Mã đang nắm trong tay thế giới ngầm hai tỉnh?
Triệu gia chủ không kìm được hấp dẫn đó nên đã đồng ý luôn. Chuyện như này mà không đồng ý thì đúng là kẻ ngốc.
Sau đó, Tư Mã Viêm lại đi lôi kéo hai nhà là nhà họ Hồ và nhà họ Lê theo cách đó. Hai nhà này là thế gia có thực lực mạnh ở Yến Kinh.
Ở Yến Kinh, quyền lực của gia đình quý tộc rất phức tạp. Cho dù tập đoàn Dao Trì có hùng mạnh đến đâu thì cũng chẳng khác gì một con rồng qua sông. Còn bọn họ là rắn địa phương, đến Yến Kinh thì phải biết bổn phận của mình.
“Bố đúng là cao tay”, Tư Mã Nam kính phục nói.
“Chẳng qua cũng chỉ là kế nhỏ thôi”, Tư Mã Viêm không để ý gì mà nói. Khiến những gia tộc này tiên phong thì có thể bảo vệ được thực lực của gia tộc, đồng thời còn làm suy yếu Dao Trì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.