Chương 62: 2. Bữa tiệc nhỏ.
PemDan
06/07/2016
Hoa Linh sinh hạ đứa nhỏ thứ năm vào một ngày tuyết rơi phủ kín Thanh Sơn,
khác với những tỷ tỷ và ca ca của mình, đứa bé trai này hoàn toàn là một người phàm, được đặt tên là Gia Linh.
Tiệc đầy tháng của Gia Linh, phái Thanh Thanh đứng ra tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mà trên Vô thường cung, đương nhiên vẫn theo lệ cũ: một bàn tiệc riêng đầy thịt cá.
“Những thứ hải sản này đều là do Sinh Nhi đặt mua từ Thủy quốc ngày đêm vận chuyển đến, vẫn còn giữ được độ tươi ngon như vừa mới được bắt. Chỉ vì ta mang thai lại thèm ăn đồ biển, mọi người xem, đứa con này của ta hiếu thuận bao nhiêu!”, Bạch Thử vỗ bụng bầu vênh mặt ở một bên.
“Rồi rồi, biết con trai ngươi tốt rồi, tên nhóc Hi Linh nhà ta không nhờ được, nhưng tiểu tử Gia Linh này, chắc chắn ta sẽ từ từ giáo dục lại hắn thật tốt!” Hoa Linh đắc ý chỉ chỉ bọc tã đang nằm an ổn trong lòng Bảo Linh.
“Hoa cô cô, người cũng biết ta khó khăn lắm mới hoài thai được nữ nhi này, lần này ta quyết tâm, nhất định phải gả nàng cho tiểu tử Gia Linh! Chắc chắn sẽ từng chút dạy bảo nàng. Tránh để nàng bước vào vết xe đổ của tỷ tỷ.”, Bạch Thử bỏ qua luôn vẻ mặt đen thui của Trương lão gia.
“Đúng thế! Lần này nhất định chúng ta phải kết được thông gia!”
“Nhất định!”
Hoa Linh cùng Bạch Thử náo loạn ở một bên, ở bên kia bàn tiệc lại vô cùng an tĩnh.
“Phu quân, ăn tôm đi.” Một con tôm trắng nõn được bóc vỏ sạch sẽ từ trên tay Nhan Linh đưa tới bát Trương Sinh. Trương Sinh nhận lấy, thỏa mãn gắp lên ăn một cách hưởng thụ, còn híp mắt để cho Nhan Linh dùng khăn tay lau khóe miệng mình, hoàn toàn không thèm để ý xung quanh. Nàng cười dịu dàng, lại tiếp tục lột vỏ một con tôm khác.
Đối diện, có một kẻ đang xụ mặt nhìn cảnh sắc hài hòa này.
Ai cha, cũng không thể trách, ai bảo tên nhãi Trương Sinh được thê tử cưng chìu lại như có như không cứ nhìn về hướng mình đây? Rết tinh rất lấy làm khinh thường, ngươi có thê tử, lão tử không có chắc?
Cho nên Song Linh đang chăm chú ăn cánh gà của mình, bả vai bỗng bị người bên cạnh huých một cái. Nàng quay sang muốn hỏi, lại thấy nam nhân nhà mình làm như không thèm để ý, còn chẳng thèm nhìn nàng. Nàng tủm tỉm nghĩ hắn muốn trêu đùa nên không để ý, tiếp tục ăn cánh gà. Bả vai lần nữa lại bị đụng, lúc này ánh mắt tò mò đã chuyển sang ai oán, nàng trừng mắt nhìn hắn giả ngây, sau đó theo ánh nhìn bất mãn của hắn lại bắt gặp cảnh phu thê Trương Sinh ân ái, quay lại rõ ràng chính là một kẻ đang ghen tỵ, khiến cho nàng muốn cười cũng chẳng được.
“Tướng công, có muốn ăn cá không?”, Bỏ qua cánh gà thơm ngào ngạt, dỗ dành tướng công mới là ưu tiên hàng đầu nha.
“Ta muốn ăn tôm.” Rết tinh lúc này mới hơi vui vẻ, khịt mũi.
Muốn ăn thì tự mình gắp chẳng phải nhanh hơn sao? Còn rảnh đi ghen tỵ với người khác! Song Linh bĩu môi, thầm mắng hắn ấu trĩ, vẫn là tự mình lau sạch tay, gắp một con tôm có vẻ to bự nhất, tỉ mỉ lột đầu bỏ vỏ, thả vào bát hắn. “Đây, chàng mau ăn đi.”
Rết tinh không ăn ngay lập tức, hắn đầu tiên là ngồi lại thẳng lưng, làm bộ làm tịch nói: “Nương tử, nàng vất vả rồi.” Sau đó mới đường đường chính chính gắp lấy con tôm, chậm rãi chấm xì dầu, từ tốn bỏ vào mồm, chầm chậm nhai nuốt, mà cả quá trình đó trên bộ mặt đắc ý ngút trời của hắn chính là dáng điệu khiêu khích nhìn về phía Trương Sinh.
Khóe miệng Song Linh giật giật, Trương Sinh thản nhiên đón ánh mắt của Rết tinh, Nhan Linh không còn gì để nói.
“Vũ Vũ, tôm này nhìn ngon nhưng ăn nhiều sẽ đau bụng, nàng vẫn nên ăn thanh đạm chút, ăn thêm canh nấm hương nhé?” Không để ý đến ‘đám trẻ’ tranh đấu, Hồ vương Bạch Phong vẫn như cũ ôn nhu dỗ dành tâm can bảo bối thê tử của mình, đồng thời thành công đả kích một đám nam nhân. Các ngươi được thê tử phục vụ thì hay lắm sao? Ta đây mới là hình mẫu trượng phu lý tưởng khí độ bất phàm chăm sóc thê tử không một kẽ hở!
“Vương, người cũng đừng chỉ lo cho thiếp, không phải chàng thích nhất sủi cảo chay sao? Mau mau ăn đi.”, Bạch Vũ Vũ vẫn luôn yếu ớt, được phu quân mớm canh cũng hết đỗi dịu dàng gắp một miếng sủi cảo bỏ vào chén hắn.
“Vũ Vũ cô cô, ta thật hâm mộ với người quá đi.” Song Linh cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh nhìn đôi phu thê Hồ vương đối diện.
Rết tinh lập tức đen mặt: “Có gì mà hâm mộ, đến đây, ta giúp nàng gỡ thịt gà, chẳng phải nàng vẫn luôn thích thịt gà ta gỡ đó thôi.”
“Nương tử, thử một chút, món cá hấp này là ta tự mình xuống bếp làm vì nàng đó, có ngon hơn đầu bếp làm hay không?”, Trương Sinh cũng không chịu yếu thế, tự mình rút xương, gắp thịt cá bỏ vào bát Nhan Linh.
Song Linh, Nhan Linh: “….”
“Chậc chậc, mấy người này cố tình ra vẻ cho ai xem không biết…”, Tiểu Mị chẳng cần ai phục vụ, tự mình thích ăn gì liền gắp món đó, nhếch mép khinh bỉ.
“Nương tử, ngươi cũng nên ăn nhiều một chút.” Phụng Lai bên cạnh ý vị gắp vào chén Tiểu Mị một con sò huyết.
“Phi phi phi! Con chim thúi! Chàng rõ ràng biết lão nương ghét ăn sò còn cố tình gắp cho lão nương?”
“Tiểu Mị Nhi, sò huyết rất bổ dưỡng, ăn vào có thể giúp lưu thông khí huyết, bồi bổ cơ thể.” Bạch Tầm bà bà thâm ý cười cười.
“Lão nương thèm vào! Chim thúi! Thích thì tự chàng ăn đi!”
“Được, ta ăn, bồi bổ một chút mới đủ sức khỏe ‘bồi’ nàng.” Nói rồi kẻ nào đó còn ra vẻ yêu mị há mồm chờ: “Nàng không ăn, vậy thì ta ăn giùm nàng. A~”
“~~~~” Tên khốn!
Mấy màn kịch vui chỉ tạm thời kết thúc khi tiểu tử Gia Linh bị ngó lơ bỗng “Oa” lên khóc, thành công cướp lại lực chú ý của mọi người.
Tiệc đầy tháng của Gia Linh, phái Thanh Thanh đứng ra tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mà trên Vô thường cung, đương nhiên vẫn theo lệ cũ: một bàn tiệc riêng đầy thịt cá.
“Những thứ hải sản này đều là do Sinh Nhi đặt mua từ Thủy quốc ngày đêm vận chuyển đến, vẫn còn giữ được độ tươi ngon như vừa mới được bắt. Chỉ vì ta mang thai lại thèm ăn đồ biển, mọi người xem, đứa con này của ta hiếu thuận bao nhiêu!”, Bạch Thử vỗ bụng bầu vênh mặt ở một bên.
“Rồi rồi, biết con trai ngươi tốt rồi, tên nhóc Hi Linh nhà ta không nhờ được, nhưng tiểu tử Gia Linh này, chắc chắn ta sẽ từ từ giáo dục lại hắn thật tốt!” Hoa Linh đắc ý chỉ chỉ bọc tã đang nằm an ổn trong lòng Bảo Linh.
“Hoa cô cô, người cũng biết ta khó khăn lắm mới hoài thai được nữ nhi này, lần này ta quyết tâm, nhất định phải gả nàng cho tiểu tử Gia Linh! Chắc chắn sẽ từng chút dạy bảo nàng. Tránh để nàng bước vào vết xe đổ của tỷ tỷ.”, Bạch Thử bỏ qua luôn vẻ mặt đen thui của Trương lão gia.
“Đúng thế! Lần này nhất định chúng ta phải kết được thông gia!”
“Nhất định!”
Hoa Linh cùng Bạch Thử náo loạn ở một bên, ở bên kia bàn tiệc lại vô cùng an tĩnh.
“Phu quân, ăn tôm đi.” Một con tôm trắng nõn được bóc vỏ sạch sẽ từ trên tay Nhan Linh đưa tới bát Trương Sinh. Trương Sinh nhận lấy, thỏa mãn gắp lên ăn một cách hưởng thụ, còn híp mắt để cho Nhan Linh dùng khăn tay lau khóe miệng mình, hoàn toàn không thèm để ý xung quanh. Nàng cười dịu dàng, lại tiếp tục lột vỏ một con tôm khác.
Đối diện, có một kẻ đang xụ mặt nhìn cảnh sắc hài hòa này.
Ai cha, cũng không thể trách, ai bảo tên nhãi Trương Sinh được thê tử cưng chìu lại như có như không cứ nhìn về hướng mình đây? Rết tinh rất lấy làm khinh thường, ngươi có thê tử, lão tử không có chắc?
Cho nên Song Linh đang chăm chú ăn cánh gà của mình, bả vai bỗng bị người bên cạnh huých một cái. Nàng quay sang muốn hỏi, lại thấy nam nhân nhà mình làm như không thèm để ý, còn chẳng thèm nhìn nàng. Nàng tủm tỉm nghĩ hắn muốn trêu đùa nên không để ý, tiếp tục ăn cánh gà. Bả vai lần nữa lại bị đụng, lúc này ánh mắt tò mò đã chuyển sang ai oán, nàng trừng mắt nhìn hắn giả ngây, sau đó theo ánh nhìn bất mãn của hắn lại bắt gặp cảnh phu thê Trương Sinh ân ái, quay lại rõ ràng chính là một kẻ đang ghen tỵ, khiến cho nàng muốn cười cũng chẳng được.
“Tướng công, có muốn ăn cá không?”, Bỏ qua cánh gà thơm ngào ngạt, dỗ dành tướng công mới là ưu tiên hàng đầu nha.
“Ta muốn ăn tôm.” Rết tinh lúc này mới hơi vui vẻ, khịt mũi.
Muốn ăn thì tự mình gắp chẳng phải nhanh hơn sao? Còn rảnh đi ghen tỵ với người khác! Song Linh bĩu môi, thầm mắng hắn ấu trĩ, vẫn là tự mình lau sạch tay, gắp một con tôm có vẻ to bự nhất, tỉ mỉ lột đầu bỏ vỏ, thả vào bát hắn. “Đây, chàng mau ăn đi.”
Rết tinh không ăn ngay lập tức, hắn đầu tiên là ngồi lại thẳng lưng, làm bộ làm tịch nói: “Nương tử, nàng vất vả rồi.” Sau đó mới đường đường chính chính gắp lấy con tôm, chậm rãi chấm xì dầu, từ tốn bỏ vào mồm, chầm chậm nhai nuốt, mà cả quá trình đó trên bộ mặt đắc ý ngút trời của hắn chính là dáng điệu khiêu khích nhìn về phía Trương Sinh.
Khóe miệng Song Linh giật giật, Trương Sinh thản nhiên đón ánh mắt của Rết tinh, Nhan Linh không còn gì để nói.
“Vũ Vũ, tôm này nhìn ngon nhưng ăn nhiều sẽ đau bụng, nàng vẫn nên ăn thanh đạm chút, ăn thêm canh nấm hương nhé?” Không để ý đến ‘đám trẻ’ tranh đấu, Hồ vương Bạch Phong vẫn như cũ ôn nhu dỗ dành tâm can bảo bối thê tử của mình, đồng thời thành công đả kích một đám nam nhân. Các ngươi được thê tử phục vụ thì hay lắm sao? Ta đây mới là hình mẫu trượng phu lý tưởng khí độ bất phàm chăm sóc thê tử không một kẽ hở!
“Vương, người cũng đừng chỉ lo cho thiếp, không phải chàng thích nhất sủi cảo chay sao? Mau mau ăn đi.”, Bạch Vũ Vũ vẫn luôn yếu ớt, được phu quân mớm canh cũng hết đỗi dịu dàng gắp một miếng sủi cảo bỏ vào chén hắn.
“Vũ Vũ cô cô, ta thật hâm mộ với người quá đi.” Song Linh cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh nhìn đôi phu thê Hồ vương đối diện.
Rết tinh lập tức đen mặt: “Có gì mà hâm mộ, đến đây, ta giúp nàng gỡ thịt gà, chẳng phải nàng vẫn luôn thích thịt gà ta gỡ đó thôi.”
“Nương tử, thử một chút, món cá hấp này là ta tự mình xuống bếp làm vì nàng đó, có ngon hơn đầu bếp làm hay không?”, Trương Sinh cũng không chịu yếu thế, tự mình rút xương, gắp thịt cá bỏ vào bát Nhan Linh.
Song Linh, Nhan Linh: “….”
“Chậc chậc, mấy người này cố tình ra vẻ cho ai xem không biết…”, Tiểu Mị chẳng cần ai phục vụ, tự mình thích ăn gì liền gắp món đó, nhếch mép khinh bỉ.
“Nương tử, ngươi cũng nên ăn nhiều một chút.” Phụng Lai bên cạnh ý vị gắp vào chén Tiểu Mị một con sò huyết.
“Phi phi phi! Con chim thúi! Chàng rõ ràng biết lão nương ghét ăn sò còn cố tình gắp cho lão nương?”
“Tiểu Mị Nhi, sò huyết rất bổ dưỡng, ăn vào có thể giúp lưu thông khí huyết, bồi bổ cơ thể.” Bạch Tầm bà bà thâm ý cười cười.
“Lão nương thèm vào! Chim thúi! Thích thì tự chàng ăn đi!”
“Được, ta ăn, bồi bổ một chút mới đủ sức khỏe ‘bồi’ nàng.” Nói rồi kẻ nào đó còn ra vẻ yêu mị há mồm chờ: “Nàng không ăn, vậy thì ta ăn giùm nàng. A~”
“~~~~” Tên khốn!
Mấy màn kịch vui chỉ tạm thời kết thúc khi tiểu tử Gia Linh bị ngó lơ bỗng “Oa” lên khóc, thành công cướp lại lực chú ý của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.