Chương 32
PemDan
16/12/2015
Sương sớm vừa tan, vườn hồng mai được nắng vàng chiếu xuống thành một dải rực rỡ bao phủ Vô Thường cung. Hoa Linh thượng tiên mở mắt nhìn lên đình
màn tinh xảo, hoàn toàn không có vẻ mông lung của người vừa tỉnh ngủ.
Chỗ nằm bên cạnh đã trống từ lâu, chỉ còn vương lại chút hơi ấm do tiên
khí duy trì để nàng khỏi lạnh, nàng cười khẽ, dịu dàng vuốt ve đệm gấm
trống trơn. Phu quân có lẽ đã dậy sớm như thường lệ chuẩn bị bữa sáng
cho nàng rồi.
Hoa Linh cụp mắt, tự mình mặc lại xiêm y, không tiếng động bước ra ngoài.
Sắc trời dần sáng rõ, vài chiếc lá bay lướt qua khuôn mặt tuyệt sắc ảm đạm, trường bào xanh thẳm tựa như bầu trời tung bay theo chiều gió. Nam nhân uy nghiêm đứng thẳng trước đại môn Vô thường cung, khóe miệng rủ xuống, sóng mắt lưu chuyển không ngừng, lặng im hướng về phía xa chờ đợi.
Cho tới khi một chấm nhỏ xuất hiện trên nền trời, dùng tốc độ xé mây mà lao tới, chỉ trong chớp mắt đã tiến vào kết giới Vô Thường cung, hiện rõ một bóng dáng nữ tử ngự kiếm.
Bảo Linh nhíu mày, tay áo trường bào vung lên, người vừa tới lập tức đâm sầm vào bức tường vô hình trước mặt, người cùng kiếm rơi xuống trước thềm đá cách hắn ba trượng.
“Rời đi ba năm, đến quy củ ‘không được ngự kiếm vào thánh địa’ cũng quên luôn rồi sao?” Giọng nói thanh lạnh mà uy nghiêm, Bảo Linh chậm rãi bước tới gần Song Linh, “Chúng ta vẫn thường dạy con thế nào? Con phải nhớ hiện tại mình là một Thượng tiên, lễ nghĩa hành vi không chỉ đại biểu cho bộ mặt của phái Thanh Thanh mà còn là tấm gương cho các đệ tử khác nhìn vào.” Đứa nhỏ luôn làm hắn không yên tâm nhất. Nàng là hài tử đầu tiên của hắn và sư phụ, là kết tinh đầu tiên của bao nhiêu yêu thương cùng đợi chờ thấp thỏm của hai người, làm sao có thể không thương? Làm sao mà lại không đau?
Đứa trẻ phấn điêu ngọc mài ngày nào, thích khóc sẽ khóc, thích cười sẽ cười, càng lớn càng bướng bỉnh, càng lớn càng mạnh mẽ, cười lên liền khiến trăm hoa lu mờ, khóc xuống như hoa lê đoái vũ. Hiện tại cả người nàng ướt đẫm nước mưa, tóc tai bị gió tạt rối bời, xiêm y lấm lem bùn đất bẩn thỉu, thân thể thảm hại gục trên nền đá ngọc tinh mĩ lạnh băng, tương phản đến chói mắt, đến đau lòng người phụ thân như hắn.
Nàng nghe hắn răn dạy cũng không đáp lời, bờ vai nhỏ bé nằm trên đất không ngừng run rẩy co ro, từng tiếng nấc nghẹn ngào muốn bật ra nhưng rồi tắc lại chỉ còn là nức nở đau đớn xé lòng. Bảo Linh nhìn không nổi nữa, muốn đưa tay đỡ lấy nữ nhi, từ trong không trung lại truyền tới thanh âm nhàn nhạt của nương tử.
“Bảo Lang, mang nàng vào đây đi.”
Bàn tay Bảo Linh đưa ra ngập ngừng, cuối cùng nắm chặt, làm một ấn quyết khiến thân thể Song Linh bay là là trên không trung, khẽ vẫy tay, quay bước hướng đại điện mà đi, thân thể Song Linh theo bước chân của hắn cũng lơ lửng bay theo. Song Linh bị ấn chú kéo đi cũng không có phản kháng, cả người rũ xuống tựa như một con rối vô hồn.
Đại điện rộng lớn, mái vòm cao vút dát vàng, trên các bức tường và hai hàng cột chống đều phủ một lớp hoàng kim bóng loáng, nền đá cẩm thạch đen huyền, soi rõ từng bước chân Bảo Linh tựa một tấm gương. Hoa Linh thượng tiên nửa ngồi trên bảo tọa ở chính điện, hàng mi dày khép hờ, không nhìn ra được biểu cảm. Bảo Linh dẫn theo Song Linh đến trước mặt Hoa Linh, vẫy tay để thân thể nữ nhi từ từ hạ xuống, tiếp theo mới đến bên nương tử, cầm lấy tay nàng.
“Trở về rồi, còn không muốn chào phụ mẫu một câu sao?” Hoa Linh buồn bã nhìn nhi nữ từ đầu đến cuối vẫn gục mặt xuống, hai bàn tay run rẩy đan vào nhau đặt trên ngực, xác xơ như vậy, đáng thương như vậy…
Khiến cho nàng không biết phải làm sao.
“…”
“Tại sao… Tại sao lừa dối con?” Thanh âm khàn khàn, Song Linh cắn môi, ngước nhìn đôi mắt đỏ sộng lên phụ mẫu ở trên cao, nắm tay trên ngực càng chặt hơn.
“Tiểu Song Linh, con đang nói cái gì…”
“Tại sao lại lừa dối con!?” Nàng gần như gào lên.
Hoa Linh hơi bất ngờ bởi thái độ của Song Linh nên vô thức lùi lại, đồng thời nắm chặt tay phu quân, ý bảo hắn đừng tiến lên trách mắng nhi nữ. Nàng cố kéo lên nụ cười gượng gạo, nhắc lại. “Con nói vậy là ý gì? Tiểu Song Linh, chúng ta khi nào lại lừa con?”
“Không có?” Song Linh trừng mắt, ném ra vật trong tay chính là mảnh dây tết cháy đen, càng lớn giọng chất vấn. “Cái này là phụ thân đưa cho Hi Linh, chắc hẳn người phải biết nó từ đâu có!?”
Chân mày Bảo Linh khẽ nhăn lại nhưng cũng không lên tiếng, nắm tay nương tử chặt hơn một chút trấn an nàng.
“Người rõ ràng biết, người rõ ràng biết hắn ở đã đó, hắn không phải bỏ đi. Người biết. Tại sao nói người không biết tung tích của hắn? Tại sao nói hắn đã bỏ đi? Tại sao không cho con biết hắn đã… đã…”
Tiếng cuối cùng nghẹn đắng nơi cổ họng, nước mắt Song Linh lại tuôn ra nhỏ tí tách trên nền đá cẩm thạch, yếu ớt ôm chặt lấy bản thân một tấc cũng không dám buông. Nàng sợ rằng chỉ cần lơ là một chút nàng sẽ phát điên, chỉ cần nơi lỏng một chút mà nghĩ đến hắn, nàng sẽ sụp đổ.
Ánh nhìn của Hoa Linh càng ảm đạm hơn, cũng không có lên tiếng trả lời, lúc này nàng tốt hơn hết là nên giữ thái độ trầm mặc, cho dù nói bất kì cái gì thì cũng chỉ kích thích nữ nhi của mình càng nhanh phát điên mà thôi. Sâu kín trao ánh nhìn cho phu quân, cũng chỉ có hắn biết hiện tại bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu Song Linh, chúng ta… chỉ là muốn tốt cho con.” Đã sớm đoán được khi nàng biết sự thật sẽ kích động. Trước đây cố tình đưa Hi Linh đi là vì không muốn hắn nói cho nàng. Chẳng qua, không nghĩ được hậu quả lại nghiêm trọng thế này. Nếu biết sớm hơn, bọn họ thà cả đời giấu diếm, thà đưa Hi Linh đi thật xa, đánh gãy chân hắn cũng không cho hắn nói cho nàng biết.
“Tốt cho con…? Tốt cho con mà lại giấu con? Tốt cho con, tại sao để chàng một mình chống lại Thiên lôi? Tại sao không giúp chàng? Tại sao không ngăn chàng lại!? Chàng có can hệ gì? Hai người bàng quan nhìn chàng lao đầu vào chỗ chết… Bàng quan để chàng gánh thiên lôi thay con, để cho con làm một cái Thượng tiên hữu danh vô thực, đó là tốt cho con phải không? Phải không!!!”
“Chúng ta khi đó là thân bất do kỷ…”
“Thân bất do kỷ? Buồn cười! Người là Hoa Linh thượng tiên! Người thần thông quảng đại như vậy, pháp lực cao cường như vậy, muốn ngăn một Rết tinh đừng lao đầu vào hố lửa làm sao lại không thể? Người là vì ích kỷ, người chỉ muốn hắn làm cái bia thí mạng mà thôi!”
“Vậy con muốn chúng ta đứng nhìn con chết hay sao?”
“Con chết thì sao? Ngay từ đầu con đã muốn ch…”
Lời nói chưa dứt, trong đại điện đã vang lên một tiếng ‘chát’ kinh người. Âm thanh chát chúa, dội lên từng bức tường rồi vọng lại mãi không tan. Bảo Linh đã từ bên cạnh bảo tọa đứng trước mặt nữ nhi, sắc mặt tối sầm. Song Linh run rẩy ngã sang một bên, sờ lên bên má bỏng rát, thần trí kích động cũng đã bị kéo về, kinh hoảng nhìn lên phụ thân của mình.
Phụ thân trước nay đều đạm mạc lạnh nhạt, tưởng như chẳng có gì có thể làm cho lửa giận của người bốc lên, mỗi lần trách mắng hai tỷ đệ mặc dù gay gắt nhưng vẫn luôn nho nhã, cùng lắm chỉ cầm roi gõ vài cái mà thôi.
Vậy mà bây giờ phụ thân đánh nàng, không phải là răn đe hay dạy bảo, cái tát này gần như là một loại phát tiết giận dữ. Một bên tai nàng ù đi, vẫn không thể tin mình đã chọc giận phụ thân.
“Ph… Phụ thân…”
“Ngươi muốn chết. Ngươi muốn chết chẳng lẽ chúng ta lại không nhìn ra?” Bảo Linh đau lòng nữ nhi, nhưng hắn lại càng phẫn nộ nhiều hơn, chỉ vào mặt nàng mà mắng. “Năm đó ngươi được bao nhiêu tuổi? Mười lăm! Cộng thêm thời gian bế quan mười năm thì có được bao nhiêu pháp lực? Không nói không rằng muốn bế quan, không chịu nghe chúng ta khuyên giải thì thôi đi, còn nói cái gì đã nhìn thấu hồng trần. Với cái đạo hạnh cỏn con đó muốn khiêu chiến thiên lôi độ kiếp, ngươi tưởng rằng chúng ta không biết ngươi có ý đi tìm chết sao?
Nếu như ngươi không khăng khăng nhập quan, ở lại bên ngoài chăm chỉ tu luyện vài năm nâng cao thêm tu vi, có đủ thực lực chống lại Thiên lôi, bình an độ kiếp, Rết tinh sẽ phải nhảy vào cứu ngươi sao? Sẽ có tình cảnh này sao?
Hắn hiện tại chết rồi có ngươi đau lòng cho hắn như vậy, chật vật vì hắn như vậy. Ngươi có từng nghĩ nếu như ngươi chết, phụ mẫu ngươi sẽ thành cái dạng gì hay không? Ngươi có từng nghĩ qua tâm trạng của chúng ta như thế nào hay không? Có từng vì chúng ta mà suy nghĩ hay không? Ngươi nói chúng ta ích kỷ, ở đây so với bất kì ai người ích kỷ nhất chính là ngươi!
Ngươi hỏi tại sao mẫu thân ngươi không ra tay sao?”
“Bảo Lang! Đủ rồi.”
Khớp tay Bảo Linh nắm vào nhau răng rắc, bàn tay đánh nữ nhi tê dại, nhưng trong lòng hắn còn đau hơn, xoay đầu trở về bên nương tử, không muốn nhìn đứa con của mình thêm nữa.
“Phụ thân… Mẫu thân…”
Từ sau mành trướng bên hông bỗng lấp ló hai cái đầu nhỏ, sau đó hai gương mặt giống nhau như đúc thò ra, là hai đứa trẻ song sinh cỡ ba tuổi, dung mạo y hệt Hoa Linh. Chúng tò mò nhìn tình cảnh bên trong đại điện, lại hơi sợ hãi dáng vẻ tức giận của Bảo Linh, cho nên vẫn cứ rụt rè nấp sau mành gấm, hai đôi mắt to trong linh động như nước hồ nhìn ngó xung quanh.
“Thải Linh, Uyển Linh, mau lại đây.”
Hoa Linh kiềm chế tâm tình, khẽ vẫy tay gọi cặp song sinh tới bên mình. Hai đứa nhỏ thấy mẫu thân lên tiếng lập tức lon ton chạy ra, hai cặp chân be bé thoắt cái đã đến bên chân mẫu thân, thò ra đôi tay phấn nộn nắm chặt lấy váy nàng.
“Mẫu thân, tỷ tỷ làm sao vậy? Tại sao tỷ tỷ phải quỳ? Có phải tỷ tỷ làm cho phụ thân tức giận hay không?” Một trong hai đứa bé lên tiếng ngây thơ hỏi, lại làm cho người lớn trong điện khó xử.
“Chắc chắn tỷ tỷ làm sai gì rồi. Giống như hôm qua Thải Nhi tè dầm nên bị phụ thân phạt quỳ.” Đứa còn lại gật đầu đồng tình.
Hai đứa nhỏ này…
Là ngày đó khi nàng xuất quan vẫn còn nằm trong bụng mẫu thân. Nàng rời đi ba năm cũng chưa từng nghĩ tới, mình vẫn còn có hai muội muội nữa.
Song Linh đờ đẫn, cả người bỗng nhiên rét lạnh.
Nàng vừa nghĩ những gì? Vừa nói cái gì?
Ngày đó mẫu thân mang thai Hi Linh hung hiểm bao nhiêu, khiến cho toàn phái Thanh Thanh loạn cào cào, phụ thân lo lắng đến hốc hác, nàng còn nhớ rõ. Vậy mà nàng còn muốn người lúc đang mang song thai làm cái gì… Nếu quả thực mẫu thân đứng ra, chỉ sợ…
Thân thể kịch liệt rung động, những ý nghĩ đáng sợ chém xuống từng vết sâu hoắm khiến nàng kinh hoàng, từng câu nói của phụ thân tựa như hàn băng găm sâu vào da thịt đau đớn khôn cùng. Trực tiếp bóc trần nàng, mang tất cả sai lầm của nàng trưng ra, mang con người ích kỷ bấy lâu nay của nàng ra trước mặt nàng đả kích nàng.
Phải rồi, tất cả không phải đều bắt nguồn từ nàng bướng bỉnh sao, nếu không vì bảo vệ nàng, Rết thúc thúc sẽ gặp tình cảnh này sao… Cuối cùng Song Linh cũng không chịu nổi được nữa, thân thể vô lực hướng phụ mẫu dập đầu, trán nhỏ nện xuống sàn nhà lạnh băng.
“Con xin lỗi... Con xin lỗi, Phụ thân, mẫu thân, nhi nữ bất hiếu… Xin hai người tha lỗi cho con.… xin lỗi... xin lỗi...”
Ngày bé phạm lỗi sẽ bị phạt quỳ, quỳ vài canh giờ thì thôi, sẽ có hắn thoa thuốc lên đầu gối cho nàng.
Lớn lên một chút, lỗi phạm phải cũng lớn hơn, nhận vài lời răn dạy, bị phạt thêm vài lần, ấm ức chạy đến kể cho hắn, lỗi lầm qua đi sẽ sớm quên sạch.
Trước đây có mắc lỗi to nhỏ thế nào, có nhận hay không, bị trách phạt coi như đã trả giá, được hắn an ủi thì nó sẽ qua.
Hiện tại nàng gào khóc xin lỗi, ai sẽ trách phạt nàng, ai an ủi nàng?
Hoa Linh nhắm mắt quay đi, trong mắt Bảo Linh là một mảng lạnh lùng. Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện bị dọa sợ lại càng nép sâu vào lòng mẫu thân. Chung quy, sẽ không ai đứng ra ngăn nàng dập đầu, cũng chẳng có ai tiến lên nói với nàng “Không sao đâu” nữa.
Bóng dáng nhỏ bé cô đơn gào khóc không ngừng, thanh âm đau đớn vang lên rồi cũng tan biến, chỉ còn lại một mảng tĩnh mịch trong đại điện rộng lớn vô tình.
Có những sai lầm có thể qua đi, nhưng có những sai lầm, cho dù dùng cả đời ăn năn, dùng cả đời chuộc lại, sợ rằng vĩnh viễn cùng không thể xóa nhòa.
Hoa Linh cụp mắt, tự mình mặc lại xiêm y, không tiếng động bước ra ngoài.
Sắc trời dần sáng rõ, vài chiếc lá bay lướt qua khuôn mặt tuyệt sắc ảm đạm, trường bào xanh thẳm tựa như bầu trời tung bay theo chiều gió. Nam nhân uy nghiêm đứng thẳng trước đại môn Vô thường cung, khóe miệng rủ xuống, sóng mắt lưu chuyển không ngừng, lặng im hướng về phía xa chờ đợi.
Cho tới khi một chấm nhỏ xuất hiện trên nền trời, dùng tốc độ xé mây mà lao tới, chỉ trong chớp mắt đã tiến vào kết giới Vô Thường cung, hiện rõ một bóng dáng nữ tử ngự kiếm.
Bảo Linh nhíu mày, tay áo trường bào vung lên, người vừa tới lập tức đâm sầm vào bức tường vô hình trước mặt, người cùng kiếm rơi xuống trước thềm đá cách hắn ba trượng.
“Rời đi ba năm, đến quy củ ‘không được ngự kiếm vào thánh địa’ cũng quên luôn rồi sao?” Giọng nói thanh lạnh mà uy nghiêm, Bảo Linh chậm rãi bước tới gần Song Linh, “Chúng ta vẫn thường dạy con thế nào? Con phải nhớ hiện tại mình là một Thượng tiên, lễ nghĩa hành vi không chỉ đại biểu cho bộ mặt của phái Thanh Thanh mà còn là tấm gương cho các đệ tử khác nhìn vào.” Đứa nhỏ luôn làm hắn không yên tâm nhất. Nàng là hài tử đầu tiên của hắn và sư phụ, là kết tinh đầu tiên của bao nhiêu yêu thương cùng đợi chờ thấp thỏm của hai người, làm sao có thể không thương? Làm sao mà lại không đau?
Đứa trẻ phấn điêu ngọc mài ngày nào, thích khóc sẽ khóc, thích cười sẽ cười, càng lớn càng bướng bỉnh, càng lớn càng mạnh mẽ, cười lên liền khiến trăm hoa lu mờ, khóc xuống như hoa lê đoái vũ. Hiện tại cả người nàng ướt đẫm nước mưa, tóc tai bị gió tạt rối bời, xiêm y lấm lem bùn đất bẩn thỉu, thân thể thảm hại gục trên nền đá ngọc tinh mĩ lạnh băng, tương phản đến chói mắt, đến đau lòng người phụ thân như hắn.
Nàng nghe hắn răn dạy cũng không đáp lời, bờ vai nhỏ bé nằm trên đất không ngừng run rẩy co ro, từng tiếng nấc nghẹn ngào muốn bật ra nhưng rồi tắc lại chỉ còn là nức nở đau đớn xé lòng. Bảo Linh nhìn không nổi nữa, muốn đưa tay đỡ lấy nữ nhi, từ trong không trung lại truyền tới thanh âm nhàn nhạt của nương tử.
“Bảo Lang, mang nàng vào đây đi.”
Bàn tay Bảo Linh đưa ra ngập ngừng, cuối cùng nắm chặt, làm một ấn quyết khiến thân thể Song Linh bay là là trên không trung, khẽ vẫy tay, quay bước hướng đại điện mà đi, thân thể Song Linh theo bước chân của hắn cũng lơ lửng bay theo. Song Linh bị ấn chú kéo đi cũng không có phản kháng, cả người rũ xuống tựa như một con rối vô hồn.
Đại điện rộng lớn, mái vòm cao vút dát vàng, trên các bức tường và hai hàng cột chống đều phủ một lớp hoàng kim bóng loáng, nền đá cẩm thạch đen huyền, soi rõ từng bước chân Bảo Linh tựa một tấm gương. Hoa Linh thượng tiên nửa ngồi trên bảo tọa ở chính điện, hàng mi dày khép hờ, không nhìn ra được biểu cảm. Bảo Linh dẫn theo Song Linh đến trước mặt Hoa Linh, vẫy tay để thân thể nữ nhi từ từ hạ xuống, tiếp theo mới đến bên nương tử, cầm lấy tay nàng.
“Trở về rồi, còn không muốn chào phụ mẫu một câu sao?” Hoa Linh buồn bã nhìn nhi nữ từ đầu đến cuối vẫn gục mặt xuống, hai bàn tay run rẩy đan vào nhau đặt trên ngực, xác xơ như vậy, đáng thương như vậy…
Khiến cho nàng không biết phải làm sao.
“…”
“Tại sao… Tại sao lừa dối con?” Thanh âm khàn khàn, Song Linh cắn môi, ngước nhìn đôi mắt đỏ sộng lên phụ mẫu ở trên cao, nắm tay trên ngực càng chặt hơn.
“Tiểu Song Linh, con đang nói cái gì…”
“Tại sao lại lừa dối con!?” Nàng gần như gào lên.
Hoa Linh hơi bất ngờ bởi thái độ của Song Linh nên vô thức lùi lại, đồng thời nắm chặt tay phu quân, ý bảo hắn đừng tiến lên trách mắng nhi nữ. Nàng cố kéo lên nụ cười gượng gạo, nhắc lại. “Con nói vậy là ý gì? Tiểu Song Linh, chúng ta khi nào lại lừa con?”
“Không có?” Song Linh trừng mắt, ném ra vật trong tay chính là mảnh dây tết cháy đen, càng lớn giọng chất vấn. “Cái này là phụ thân đưa cho Hi Linh, chắc hẳn người phải biết nó từ đâu có!?”
Chân mày Bảo Linh khẽ nhăn lại nhưng cũng không lên tiếng, nắm tay nương tử chặt hơn một chút trấn an nàng.
“Người rõ ràng biết, người rõ ràng biết hắn ở đã đó, hắn không phải bỏ đi. Người biết. Tại sao nói người không biết tung tích của hắn? Tại sao nói hắn đã bỏ đi? Tại sao không cho con biết hắn đã… đã…”
Tiếng cuối cùng nghẹn đắng nơi cổ họng, nước mắt Song Linh lại tuôn ra nhỏ tí tách trên nền đá cẩm thạch, yếu ớt ôm chặt lấy bản thân một tấc cũng không dám buông. Nàng sợ rằng chỉ cần lơ là một chút nàng sẽ phát điên, chỉ cần nơi lỏng một chút mà nghĩ đến hắn, nàng sẽ sụp đổ.
Ánh nhìn của Hoa Linh càng ảm đạm hơn, cũng không có lên tiếng trả lời, lúc này nàng tốt hơn hết là nên giữ thái độ trầm mặc, cho dù nói bất kì cái gì thì cũng chỉ kích thích nữ nhi của mình càng nhanh phát điên mà thôi. Sâu kín trao ánh nhìn cho phu quân, cũng chỉ có hắn biết hiện tại bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tiểu Song Linh, chúng ta… chỉ là muốn tốt cho con.” Đã sớm đoán được khi nàng biết sự thật sẽ kích động. Trước đây cố tình đưa Hi Linh đi là vì không muốn hắn nói cho nàng. Chẳng qua, không nghĩ được hậu quả lại nghiêm trọng thế này. Nếu biết sớm hơn, bọn họ thà cả đời giấu diếm, thà đưa Hi Linh đi thật xa, đánh gãy chân hắn cũng không cho hắn nói cho nàng biết.
“Tốt cho con…? Tốt cho con mà lại giấu con? Tốt cho con, tại sao để chàng một mình chống lại Thiên lôi? Tại sao không giúp chàng? Tại sao không ngăn chàng lại!? Chàng có can hệ gì? Hai người bàng quan nhìn chàng lao đầu vào chỗ chết… Bàng quan để chàng gánh thiên lôi thay con, để cho con làm một cái Thượng tiên hữu danh vô thực, đó là tốt cho con phải không? Phải không!!!”
“Chúng ta khi đó là thân bất do kỷ…”
“Thân bất do kỷ? Buồn cười! Người là Hoa Linh thượng tiên! Người thần thông quảng đại như vậy, pháp lực cao cường như vậy, muốn ngăn một Rết tinh đừng lao đầu vào hố lửa làm sao lại không thể? Người là vì ích kỷ, người chỉ muốn hắn làm cái bia thí mạng mà thôi!”
“Vậy con muốn chúng ta đứng nhìn con chết hay sao?”
“Con chết thì sao? Ngay từ đầu con đã muốn ch…”
Lời nói chưa dứt, trong đại điện đã vang lên một tiếng ‘chát’ kinh người. Âm thanh chát chúa, dội lên từng bức tường rồi vọng lại mãi không tan. Bảo Linh đã từ bên cạnh bảo tọa đứng trước mặt nữ nhi, sắc mặt tối sầm. Song Linh run rẩy ngã sang một bên, sờ lên bên má bỏng rát, thần trí kích động cũng đã bị kéo về, kinh hoảng nhìn lên phụ thân của mình.
Phụ thân trước nay đều đạm mạc lạnh nhạt, tưởng như chẳng có gì có thể làm cho lửa giận của người bốc lên, mỗi lần trách mắng hai tỷ đệ mặc dù gay gắt nhưng vẫn luôn nho nhã, cùng lắm chỉ cầm roi gõ vài cái mà thôi.
Vậy mà bây giờ phụ thân đánh nàng, không phải là răn đe hay dạy bảo, cái tát này gần như là một loại phát tiết giận dữ. Một bên tai nàng ù đi, vẫn không thể tin mình đã chọc giận phụ thân.
“Ph… Phụ thân…”
“Ngươi muốn chết. Ngươi muốn chết chẳng lẽ chúng ta lại không nhìn ra?” Bảo Linh đau lòng nữ nhi, nhưng hắn lại càng phẫn nộ nhiều hơn, chỉ vào mặt nàng mà mắng. “Năm đó ngươi được bao nhiêu tuổi? Mười lăm! Cộng thêm thời gian bế quan mười năm thì có được bao nhiêu pháp lực? Không nói không rằng muốn bế quan, không chịu nghe chúng ta khuyên giải thì thôi đi, còn nói cái gì đã nhìn thấu hồng trần. Với cái đạo hạnh cỏn con đó muốn khiêu chiến thiên lôi độ kiếp, ngươi tưởng rằng chúng ta không biết ngươi có ý đi tìm chết sao?
Nếu như ngươi không khăng khăng nhập quan, ở lại bên ngoài chăm chỉ tu luyện vài năm nâng cao thêm tu vi, có đủ thực lực chống lại Thiên lôi, bình an độ kiếp, Rết tinh sẽ phải nhảy vào cứu ngươi sao? Sẽ có tình cảnh này sao?
Hắn hiện tại chết rồi có ngươi đau lòng cho hắn như vậy, chật vật vì hắn như vậy. Ngươi có từng nghĩ nếu như ngươi chết, phụ mẫu ngươi sẽ thành cái dạng gì hay không? Ngươi có từng nghĩ qua tâm trạng của chúng ta như thế nào hay không? Có từng vì chúng ta mà suy nghĩ hay không? Ngươi nói chúng ta ích kỷ, ở đây so với bất kì ai người ích kỷ nhất chính là ngươi!
Ngươi hỏi tại sao mẫu thân ngươi không ra tay sao?”
“Bảo Lang! Đủ rồi.”
Khớp tay Bảo Linh nắm vào nhau răng rắc, bàn tay đánh nữ nhi tê dại, nhưng trong lòng hắn còn đau hơn, xoay đầu trở về bên nương tử, không muốn nhìn đứa con của mình thêm nữa.
“Phụ thân… Mẫu thân…”
Từ sau mành trướng bên hông bỗng lấp ló hai cái đầu nhỏ, sau đó hai gương mặt giống nhau như đúc thò ra, là hai đứa trẻ song sinh cỡ ba tuổi, dung mạo y hệt Hoa Linh. Chúng tò mò nhìn tình cảnh bên trong đại điện, lại hơi sợ hãi dáng vẻ tức giận của Bảo Linh, cho nên vẫn cứ rụt rè nấp sau mành gấm, hai đôi mắt to trong linh động như nước hồ nhìn ngó xung quanh.
“Thải Linh, Uyển Linh, mau lại đây.”
Hoa Linh kiềm chế tâm tình, khẽ vẫy tay gọi cặp song sinh tới bên mình. Hai đứa nhỏ thấy mẫu thân lên tiếng lập tức lon ton chạy ra, hai cặp chân be bé thoắt cái đã đến bên chân mẫu thân, thò ra đôi tay phấn nộn nắm chặt lấy váy nàng.
“Mẫu thân, tỷ tỷ làm sao vậy? Tại sao tỷ tỷ phải quỳ? Có phải tỷ tỷ làm cho phụ thân tức giận hay không?” Một trong hai đứa bé lên tiếng ngây thơ hỏi, lại làm cho người lớn trong điện khó xử.
“Chắc chắn tỷ tỷ làm sai gì rồi. Giống như hôm qua Thải Nhi tè dầm nên bị phụ thân phạt quỳ.” Đứa còn lại gật đầu đồng tình.
Hai đứa nhỏ này…
Là ngày đó khi nàng xuất quan vẫn còn nằm trong bụng mẫu thân. Nàng rời đi ba năm cũng chưa từng nghĩ tới, mình vẫn còn có hai muội muội nữa.
Song Linh đờ đẫn, cả người bỗng nhiên rét lạnh.
Nàng vừa nghĩ những gì? Vừa nói cái gì?
Ngày đó mẫu thân mang thai Hi Linh hung hiểm bao nhiêu, khiến cho toàn phái Thanh Thanh loạn cào cào, phụ thân lo lắng đến hốc hác, nàng còn nhớ rõ. Vậy mà nàng còn muốn người lúc đang mang song thai làm cái gì… Nếu quả thực mẫu thân đứng ra, chỉ sợ…
Thân thể kịch liệt rung động, những ý nghĩ đáng sợ chém xuống từng vết sâu hoắm khiến nàng kinh hoàng, từng câu nói của phụ thân tựa như hàn băng găm sâu vào da thịt đau đớn khôn cùng. Trực tiếp bóc trần nàng, mang tất cả sai lầm của nàng trưng ra, mang con người ích kỷ bấy lâu nay của nàng ra trước mặt nàng đả kích nàng.
Phải rồi, tất cả không phải đều bắt nguồn từ nàng bướng bỉnh sao, nếu không vì bảo vệ nàng, Rết thúc thúc sẽ gặp tình cảnh này sao… Cuối cùng Song Linh cũng không chịu nổi được nữa, thân thể vô lực hướng phụ mẫu dập đầu, trán nhỏ nện xuống sàn nhà lạnh băng.
“Con xin lỗi... Con xin lỗi, Phụ thân, mẫu thân, nhi nữ bất hiếu… Xin hai người tha lỗi cho con.… xin lỗi... xin lỗi...”
Ngày bé phạm lỗi sẽ bị phạt quỳ, quỳ vài canh giờ thì thôi, sẽ có hắn thoa thuốc lên đầu gối cho nàng.
Lớn lên một chút, lỗi phạm phải cũng lớn hơn, nhận vài lời răn dạy, bị phạt thêm vài lần, ấm ức chạy đến kể cho hắn, lỗi lầm qua đi sẽ sớm quên sạch.
Trước đây có mắc lỗi to nhỏ thế nào, có nhận hay không, bị trách phạt coi như đã trả giá, được hắn an ủi thì nó sẽ qua.
Hiện tại nàng gào khóc xin lỗi, ai sẽ trách phạt nàng, ai an ủi nàng?
Hoa Linh nhắm mắt quay đi, trong mắt Bảo Linh là một mảng lạnh lùng. Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện bị dọa sợ lại càng nép sâu vào lòng mẫu thân. Chung quy, sẽ không ai đứng ra ngăn nàng dập đầu, cũng chẳng có ai tiến lên nói với nàng “Không sao đâu” nữa.
Bóng dáng nhỏ bé cô đơn gào khóc không ngừng, thanh âm đau đớn vang lên rồi cũng tan biến, chỉ còn lại một mảng tĩnh mịch trong đại điện rộng lớn vô tình.
Có những sai lầm có thể qua đi, nhưng có những sai lầm, cho dù dùng cả đời ăn năn, dùng cả đời chuộc lại, sợ rằng vĩnh viễn cùng không thể xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.