Chương 35: Chương 16.2
PemDan
29/01/2016
Sắc trời âm u nặng nề như sắp đổ mưa, từng cơn gió lạnh ngang qua, cuốn
tung tay áo trong đám bụi mù. Song Linh đứng lặng nhìn vách đá dựng
thẳng đứng, trước mắt là một khoảng đất rộng trơ trọi sỏi đen cùng một
cái cây chết khô, nơi này theo như kể lại chính là hiện trường tìm thấy
thi thể nạn nhân đầu tiên, cũng là con gái ông chủ quán trà.
“Lão không rõ có thật hay không, nhưng gần đây thường có tin đồn thời gian này bỗng xuất hiện hai kẻ kì dị thường lởn vởn ở những hiện trường phát hiện thi thể. Mặc dù không có người trực tiếp chứng kiến bọn chúng gây án, nhưng sẽ chẳng người bình thường nào lại dám lảng vảng quanh nơi xuất hiện yêu quái cả!”
“Còn chưa kể, một tên trong đó có bộ dạng rất dọa người! Hắn đội đấu lạp có màn che, chân tay đều cuốn băng vải trắng. Có một người tiều phu kể lại, hắn vô tình chạm mặt kẻ đó lúc đốn củi trong rừng, mặc dù kẻ đó thấy hắn liền bỏ đi, nhưng từ trên người kẻ đó lại tỏa ra mùi hôi thối của xác chết.”
“Hai kẻ đáng ngờ… à.”
Mô tả này khiến nàng nhớ tới cuộc gặp gỡ một tháng trước đây, mặc dù có hơi bất ngờ khi một người nam nhân lại gọi một nam nhân khác là “tướng công”, nhưng xét tới ngay cả phụ thân nhà mình cũng có nam nhân khác thầm thương, vậy tình huống này cũng không kì lạ lắm. Nàng cũng đã đích thân xác nhận, trên người bọn họ mặc dù có chút cổ quái, nhưng không có sát khí cũng chẳng vương lệ khí, chỉ là một yêu tinh và một cương thi lành tính mà thôi.
Sau đó nam nâm nhỏ người còn quỳ dưới chân nàng giải thích hắn cùng tướng công có chút lý do nên mới tới An Lạc, chỉ là đường phố đêm Trung Thu quá đông nên bị tách ra, tướng công hắn chỉ đứng đó chờ hắn chứ không cố ý rình rập. Cuối cùng nàng mới để thả họ đi.
Nhưng những vụ án mạng nhắm đến nàng lại bắt đầu cùng thời gian sau khi hai kẻ đó xuất hiện… thì chắc chắn không thể là trùng hợp ngẫu nhiên.
Vậy mà, không hiểu sao trong thâm tâm nàng vẫn có gì đó không yên, giống như một phần trong mình vẫn tin tưởng hai người đó không phải dạng yêu ma ác tính…
Tay cầm kiếm run lên, thanh kiếm thường trong tay nàng không chịu nổi lực đạo bắt đầu phát ra tiếng “lách cách”, bởi vì không muốn đánh động đến đám hồ ly khi triệu hồi Xích kiếm, cho nên Song Linh chỉ mượn tạm một thanh kiếm tốt ở lò rèn gần đó.
Nếu như chỉ vì phán đoán sai lầm của mình mà hại chết hai mươi thiếu nữ kia, tội nghiệt này đến kiếp nào nàng mới trả nổi.
Lang thang quanh hai ngọn núi ngoại thành hết một ngày, đi qua gần hai mươi điểm phát hiện thi thể rải rác khắp nơi, cuối cùng nàng lại trở về địa điểm đầu tiên mà vẫn không tìm được một chút manh mối. Yêu quái này dường như rất giỏi giấu yêu khí, tại tất cả các hiện trường đều không để lại chút dấu vết đặc trưng nào, thậm chí một dấu chân, một sợi lông, một mảnh sừng cũng chẳng có. Vụ việc gần đây nhất xảy ra cách đây ba ngày, nhưng thi thể nạn nhân chỉ một ngày sau đã phân hủy thối rữa, chứng tỏ yêu quái gây án là loài độc vật, mà đạo hạnh tu luyện cũng phải trên dưới ngàn năm…
Nhưng mà độc tính này… sao lại thấy quen quá vậy?
Sắc trời rất nhanh chuyển tối, giữa núi rừng một mảnh âm u tịch mịch, thậm chí còn chẳng có lấy một tiếng côn trùng.
Song Linh lẳng lặng đứng nhìn mặt trăng từ từ nhô cao, hôm nay cũng là ngày giữa tháng, ánh trăng tròn trịa lãnh lẽo chiếu xuống con ngươi ảm đạm của nàng.
“Có lẽ… Nguyệt thần phải ghét ta lắm, nên mới để thúc đến nhắc nhở ta phải trả giá cho tội lỗi của mình… Rết thúc thúc…”
Khóe môi luôn rủ xuống kéo lên nụ cười cay đắng, lưỡi kiếm nháy mắt đã rời bao, chém lên thân hình kẻ vừa lao ra từ bóng tối. Dưới ánh trăng vằng vặc, bóng dáng to lớn bị chém làm hai, máu thịt phun ra nhầy nhụa rồi rơi bịch xuống.
“Argh…”
Thân thể Rết tinh vặn vẹo, đồng tử mở lớn không thể tin, từng vết sẹo trên mặt nhăn nhúm dữ tợn hơn bao giờ hết. Phản chiếu trong con ngươi của hắn là mảnh lạnh lùng trong mắt Song Linh, lưỡi kiếm băng lãnh đâm xuống ngay mi tâm hắn, khiến con mắt không chịu nổi áp lực liền phọt ra ngoài.
“Thiếu một vết sẹo.”
Ngay sau đó là hai tiếng “vút, vút”, từ bóng cây hai bên sườn đồng loạt lao ra hai bóng dáng khác, Song Linh đổi chiều cầm kiếm, lưỡi kiếm vẽ lên một đường cung sắc lạnh liếm qua da thịt bọn chúng, giây tiếp theo vang lên bốn tiếng rơi rụng. Dưới ánh trăng, hai cái đầu của Rết tinh lăn lóc dưới chân nàng, bốn con người nhìn nàng trừng trừng không nhắm mắt.
“Mi trái dài quá, vết sẹo dưới tai phải to một chút.” Giọng nói bình thản như không, nàng giương lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ máu tươi chỉ lên từng cái đầu, chỉ ra từng điểm khác biệt trên bọn chúng.
Muốn dùng Rết tinh giả để lung lạc lòng nàng sao? Chỉ tiếc giả trang quá kém, từng đường nét, từng vết sẹo, từng chi tiết nhỏ trên người hắn nàng từ lâu đã thuộc nằm lòng, ngay cả khí thế cũng sai kém, nàng chẳng cần nhìn cũng biết là đồ giả.
“Ồ? Không hổ danh là Song Linh thượng tiên, ngay cả chém người thương cũng dứt khoát như vậy. Khá khen cho ngươi có thể tiêu diệt được đám Rối hình của ta.” Trong bóng tối vang lên giọng nói bất nam bất nữ khiến người ta sởn tóc gáy, là giọng nói của kẻ thao túng đám Rối hình. “Vậy, cứ thoải mái tận hưởng cảm giác giết người thương đi!”
Không khí xao động từng trận sóng yêu khí, liền sau đó liên tục nhảy ra thêm từng đám hơn mười Rết tinh xông ra tấn công, hết lớp này đến lớp khác, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã rải đầy xác rối.
Yêu quái Khiển Rối? Hèn gì nàng không cảm nhận được chút yêu khí nào tại hiện trường, hắn chỉ cần phái những con rối vô tri đi gây án, còn bản thân thì nhàn hạ trốn một góc không ai biết điều khiển. Quả thực là cách che giấu rất tài tình.
“Ngươi là ai? Tại sao lại nhắm vào ta?”
“Ta là ai ấy à? Chờ sau khi xuống dưới đó gặp Tuyên muội của ta rồi, khấu đầu chín lần mà hỏi muội ấy!!!”
Đám rối tiếp tục nhào ra ngoài như thác lũ không có điểm dừng, mỗi chiêu nàng đánh xuống lại giết hết một đám, nhưng hết đám này lại có đám khác xông ra, mỗi con rối ra chiều đều chủ đích đánh vào nơi yếu hại của nàng, dù nàng có tiên khí hộ thể cũng không thể chống đỡ được tất cả con rối, thêm vào đó kiếm nàng dùng không phải Xích kiếm, uy lực đánh ra chỉ bằng một phần mười. Chẳng mấy chốc sau trên người Song Linh đã có vài vết thương lớn nhỏ, máu tươi loang trên vải áo tựa như từng đóa hồng mai.
Tạo ra Rối hình không hề đơn giản, vậy mà kẻ địch lại cùng lúc dùng số lượng lớn này để bao vây nàng, hơn nữa còn dùng nhân hình của Rết thúc thúc, chứng tỏ hắn đã có thời gian chuẩn bị, trù tính kế hoạch rất lâu, thậm chí còn giết người giống nàng để bắt nàng xuất đầu lộ diện. Vừa nãy hắn có nhắc tới “Tuyên muội”, vậy động cơ… là báo thù sao?
Kiếm sắt cuối cùng cũng vượt giới hạn, lưỡi kiếm nứt vỡ rồi gãy tan, Song Linh ném chuôi kiếm, tụ khí tại ngón tay đánh chưởng lực xuống đám rối. Sở trường của nàng là kiếm thuật, sử dụng chưởng thuật chỉ một chốc đã tiêu hao phân nửa sức lực. Song Linh vừa đánh vào lồng ngực con rối gần nhất khiến hắn ngã xuống đã có một con khác xông lên, còn chưa ra chiêu, con rối đó bỗng nổ tung. Máu thịt nhầy nhụa bị tiên khí hộ thể của nàng cản lại, nhưng trong không khí bắt đầu xuất hiện một mùi ngai ngái. Liền sau đó, tất cả đám rối gần nhất đồng loạt phát nổ, ngay cả xác rối đã chết dưới chân cũng nổ theo, bao vây Song Linh trong một vùng khí vàng đặc không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.
Cỡ một khắc đồng hồ sau, đám khói vàng nhạt tản dần, trong làn khói dần dần xuất hiện ba bóng đen bước chầm chậm ra ngoài vùng chướng khí. Hai Rối hình Rết tinh đi hai bên, ở giữa của bọn chúng là Song Linh đã bất tỉnh, cả người nàng máu me đầm đìa, trên mặt còn vương rất nhiều bụi phấn vàng. Hai Rối hình Rết tinh mang nàng xuyên qua rừng tối, đến trước một hang động khuất sâu giữa hai ngọn núi mới dừng lại, hai bên ấn nàng xuống nền đất lạnh lẽo trơ trọi.
Giọng nói bất nam bất nữ the thé vang lên lẫn với tiếng cười khoái trá, không gian tối đen bỗng chốc sáng bừng bởi hàng loạt ngọn đuốc bùng cháy xung quanh, soi rõ kẻ chủ mưu đứng sau tất cả.
“Song Linh thượng tiên! Hành tẩu ngũ quốc diệt trừ trăm ngàn yêu quái, tại thác Tử Sơn chém gọn ba ngàn yêu ma, vậy nhưng vẫn thua bởi ta! Vẫn thua bởi Bạch Diện ta!”
“Lão không rõ có thật hay không, nhưng gần đây thường có tin đồn thời gian này bỗng xuất hiện hai kẻ kì dị thường lởn vởn ở những hiện trường phát hiện thi thể. Mặc dù không có người trực tiếp chứng kiến bọn chúng gây án, nhưng sẽ chẳng người bình thường nào lại dám lảng vảng quanh nơi xuất hiện yêu quái cả!”
“Còn chưa kể, một tên trong đó có bộ dạng rất dọa người! Hắn đội đấu lạp có màn che, chân tay đều cuốn băng vải trắng. Có một người tiều phu kể lại, hắn vô tình chạm mặt kẻ đó lúc đốn củi trong rừng, mặc dù kẻ đó thấy hắn liền bỏ đi, nhưng từ trên người kẻ đó lại tỏa ra mùi hôi thối của xác chết.”
“Hai kẻ đáng ngờ… à.”
Mô tả này khiến nàng nhớ tới cuộc gặp gỡ một tháng trước đây, mặc dù có hơi bất ngờ khi một người nam nhân lại gọi một nam nhân khác là “tướng công”, nhưng xét tới ngay cả phụ thân nhà mình cũng có nam nhân khác thầm thương, vậy tình huống này cũng không kì lạ lắm. Nàng cũng đã đích thân xác nhận, trên người bọn họ mặc dù có chút cổ quái, nhưng không có sát khí cũng chẳng vương lệ khí, chỉ là một yêu tinh và một cương thi lành tính mà thôi.
Sau đó nam nâm nhỏ người còn quỳ dưới chân nàng giải thích hắn cùng tướng công có chút lý do nên mới tới An Lạc, chỉ là đường phố đêm Trung Thu quá đông nên bị tách ra, tướng công hắn chỉ đứng đó chờ hắn chứ không cố ý rình rập. Cuối cùng nàng mới để thả họ đi.
Nhưng những vụ án mạng nhắm đến nàng lại bắt đầu cùng thời gian sau khi hai kẻ đó xuất hiện… thì chắc chắn không thể là trùng hợp ngẫu nhiên.
Vậy mà, không hiểu sao trong thâm tâm nàng vẫn có gì đó không yên, giống như một phần trong mình vẫn tin tưởng hai người đó không phải dạng yêu ma ác tính…
Tay cầm kiếm run lên, thanh kiếm thường trong tay nàng không chịu nổi lực đạo bắt đầu phát ra tiếng “lách cách”, bởi vì không muốn đánh động đến đám hồ ly khi triệu hồi Xích kiếm, cho nên Song Linh chỉ mượn tạm một thanh kiếm tốt ở lò rèn gần đó.
Nếu như chỉ vì phán đoán sai lầm của mình mà hại chết hai mươi thiếu nữ kia, tội nghiệt này đến kiếp nào nàng mới trả nổi.
Lang thang quanh hai ngọn núi ngoại thành hết một ngày, đi qua gần hai mươi điểm phát hiện thi thể rải rác khắp nơi, cuối cùng nàng lại trở về địa điểm đầu tiên mà vẫn không tìm được một chút manh mối. Yêu quái này dường như rất giỏi giấu yêu khí, tại tất cả các hiện trường đều không để lại chút dấu vết đặc trưng nào, thậm chí một dấu chân, một sợi lông, một mảnh sừng cũng chẳng có. Vụ việc gần đây nhất xảy ra cách đây ba ngày, nhưng thi thể nạn nhân chỉ một ngày sau đã phân hủy thối rữa, chứng tỏ yêu quái gây án là loài độc vật, mà đạo hạnh tu luyện cũng phải trên dưới ngàn năm…
Nhưng mà độc tính này… sao lại thấy quen quá vậy?
Sắc trời rất nhanh chuyển tối, giữa núi rừng một mảnh âm u tịch mịch, thậm chí còn chẳng có lấy một tiếng côn trùng.
Song Linh lẳng lặng đứng nhìn mặt trăng từ từ nhô cao, hôm nay cũng là ngày giữa tháng, ánh trăng tròn trịa lãnh lẽo chiếu xuống con ngươi ảm đạm của nàng.
“Có lẽ… Nguyệt thần phải ghét ta lắm, nên mới để thúc đến nhắc nhở ta phải trả giá cho tội lỗi của mình… Rết thúc thúc…”
Khóe môi luôn rủ xuống kéo lên nụ cười cay đắng, lưỡi kiếm nháy mắt đã rời bao, chém lên thân hình kẻ vừa lao ra từ bóng tối. Dưới ánh trăng vằng vặc, bóng dáng to lớn bị chém làm hai, máu thịt phun ra nhầy nhụa rồi rơi bịch xuống.
“Argh…”
Thân thể Rết tinh vặn vẹo, đồng tử mở lớn không thể tin, từng vết sẹo trên mặt nhăn nhúm dữ tợn hơn bao giờ hết. Phản chiếu trong con ngươi của hắn là mảnh lạnh lùng trong mắt Song Linh, lưỡi kiếm băng lãnh đâm xuống ngay mi tâm hắn, khiến con mắt không chịu nổi áp lực liền phọt ra ngoài.
“Thiếu một vết sẹo.”
Ngay sau đó là hai tiếng “vút, vút”, từ bóng cây hai bên sườn đồng loạt lao ra hai bóng dáng khác, Song Linh đổi chiều cầm kiếm, lưỡi kiếm vẽ lên một đường cung sắc lạnh liếm qua da thịt bọn chúng, giây tiếp theo vang lên bốn tiếng rơi rụng. Dưới ánh trăng, hai cái đầu của Rết tinh lăn lóc dưới chân nàng, bốn con người nhìn nàng trừng trừng không nhắm mắt.
“Mi trái dài quá, vết sẹo dưới tai phải to một chút.” Giọng nói bình thản như không, nàng giương lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ máu tươi chỉ lên từng cái đầu, chỉ ra từng điểm khác biệt trên bọn chúng.
Muốn dùng Rết tinh giả để lung lạc lòng nàng sao? Chỉ tiếc giả trang quá kém, từng đường nét, từng vết sẹo, từng chi tiết nhỏ trên người hắn nàng từ lâu đã thuộc nằm lòng, ngay cả khí thế cũng sai kém, nàng chẳng cần nhìn cũng biết là đồ giả.
“Ồ? Không hổ danh là Song Linh thượng tiên, ngay cả chém người thương cũng dứt khoát như vậy. Khá khen cho ngươi có thể tiêu diệt được đám Rối hình của ta.” Trong bóng tối vang lên giọng nói bất nam bất nữ khiến người ta sởn tóc gáy, là giọng nói của kẻ thao túng đám Rối hình. “Vậy, cứ thoải mái tận hưởng cảm giác giết người thương đi!”
Không khí xao động từng trận sóng yêu khí, liền sau đó liên tục nhảy ra thêm từng đám hơn mười Rết tinh xông ra tấn công, hết lớp này đến lớp khác, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã rải đầy xác rối.
Yêu quái Khiển Rối? Hèn gì nàng không cảm nhận được chút yêu khí nào tại hiện trường, hắn chỉ cần phái những con rối vô tri đi gây án, còn bản thân thì nhàn hạ trốn một góc không ai biết điều khiển. Quả thực là cách che giấu rất tài tình.
“Ngươi là ai? Tại sao lại nhắm vào ta?”
“Ta là ai ấy à? Chờ sau khi xuống dưới đó gặp Tuyên muội của ta rồi, khấu đầu chín lần mà hỏi muội ấy!!!”
Đám rối tiếp tục nhào ra ngoài như thác lũ không có điểm dừng, mỗi chiêu nàng đánh xuống lại giết hết một đám, nhưng hết đám này lại có đám khác xông ra, mỗi con rối ra chiều đều chủ đích đánh vào nơi yếu hại của nàng, dù nàng có tiên khí hộ thể cũng không thể chống đỡ được tất cả con rối, thêm vào đó kiếm nàng dùng không phải Xích kiếm, uy lực đánh ra chỉ bằng một phần mười. Chẳng mấy chốc sau trên người Song Linh đã có vài vết thương lớn nhỏ, máu tươi loang trên vải áo tựa như từng đóa hồng mai.
Tạo ra Rối hình không hề đơn giản, vậy mà kẻ địch lại cùng lúc dùng số lượng lớn này để bao vây nàng, hơn nữa còn dùng nhân hình của Rết thúc thúc, chứng tỏ hắn đã có thời gian chuẩn bị, trù tính kế hoạch rất lâu, thậm chí còn giết người giống nàng để bắt nàng xuất đầu lộ diện. Vừa nãy hắn có nhắc tới “Tuyên muội”, vậy động cơ… là báo thù sao?
Kiếm sắt cuối cùng cũng vượt giới hạn, lưỡi kiếm nứt vỡ rồi gãy tan, Song Linh ném chuôi kiếm, tụ khí tại ngón tay đánh chưởng lực xuống đám rối. Sở trường của nàng là kiếm thuật, sử dụng chưởng thuật chỉ một chốc đã tiêu hao phân nửa sức lực. Song Linh vừa đánh vào lồng ngực con rối gần nhất khiến hắn ngã xuống đã có một con khác xông lên, còn chưa ra chiêu, con rối đó bỗng nổ tung. Máu thịt nhầy nhụa bị tiên khí hộ thể của nàng cản lại, nhưng trong không khí bắt đầu xuất hiện một mùi ngai ngái. Liền sau đó, tất cả đám rối gần nhất đồng loạt phát nổ, ngay cả xác rối đã chết dưới chân cũng nổ theo, bao vây Song Linh trong một vùng khí vàng đặc không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.
Cỡ một khắc đồng hồ sau, đám khói vàng nhạt tản dần, trong làn khói dần dần xuất hiện ba bóng đen bước chầm chậm ra ngoài vùng chướng khí. Hai Rối hình Rết tinh đi hai bên, ở giữa của bọn chúng là Song Linh đã bất tỉnh, cả người nàng máu me đầm đìa, trên mặt còn vương rất nhiều bụi phấn vàng. Hai Rối hình Rết tinh mang nàng xuyên qua rừng tối, đến trước một hang động khuất sâu giữa hai ngọn núi mới dừng lại, hai bên ấn nàng xuống nền đất lạnh lẽo trơ trọi.
Giọng nói bất nam bất nữ the thé vang lên lẫn với tiếng cười khoái trá, không gian tối đen bỗng chốc sáng bừng bởi hàng loạt ngọn đuốc bùng cháy xung quanh, soi rõ kẻ chủ mưu đứng sau tất cả.
“Song Linh thượng tiên! Hành tẩu ngũ quốc diệt trừ trăm ngàn yêu quái, tại thác Tử Sơn chém gọn ba ngàn yêu ma, vậy nhưng vẫn thua bởi ta! Vẫn thua bởi Bạch Diện ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.