Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 47: Chương 22.1

PemDan

15/04/2016



Mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, cảm giác thân thuộc mà xa lạ. Chẳng thể nhớ được lần cuối cùng hắn ngửi thấy mùi này là từ bao giờ, chỉ thấy nhớ nhung. Hắn tham lam hít một hơi thật đầy, để cho mùi hương kia tràn ngập khoang phổi. Ý thức dần dần tỉnh táo hơn, hắn nhận ra bản thân đang tiếp xúc với một mặt phẳng cực kỳ mềm mại, trên người được phủ một lớp ấm áp tựa như chăn lông, hắn thử cử động, ngón tay chạm được vào đầu sợi lông, lướt qua thấy nhồn nhột... Cảm giác được mình đang hít thở, cảm giác được da thịt tiếp xúc với ngoại vật, cảm giác trái tim đều đều hoạt động… Cảm giác này, đã bao lâu rồi hắn chưa được nếm trải qua?

Kí ức cuối cùng hắn nhớ được lại rất mông lung, hắn nhớ dường như mình đã mất đi ý thức trên đường đi xe ngựa đến Thanh Sơn, hắn chỉ nhớ được những lần hiếm hoi thanh tỉnh khi Song Linh truyền chân khí duy trì mạng sống cho hắn. Sau đó dường như có một ngày, hắn thấy thân xác vô cảm bỗng nóng rực, rồi một hồi u mê, khi tỉnh lại thì đã ở đây, ở trong thân thể này, cái thân thể hắn đã quen thuộc cả ngàn năm có lẻ…

Dựa theo mùi vị có phần thanh lạnh trong không khí, hắn đoán bây giờ có thể là nửa đêm? Hèn gì lại tối như vậy. Nhưng mà hắn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như không thể mở được mắt ra? Hắn gắng gượng một lúc mới nhấc được tay lên, chỉ giơ lên một khoảng mà đã tiêu tốn của hắn toàn bộ sức lực. Bàn tay rơi xuống, chạm vào mí mắt hắn. Thật kì lạ, lồi lõm thế này… Có khi là...?

Hắn thở dài, thôi, đành vậy. Hắn không cố gắng nhấc mí mắt ra nữa, bắt đầu dồn sức để ngồi dậy.

Xung quanh không có ai, hắn không cảm nhận được khí tức của người nào. Chỉ có, dường như bên mũi hắn vẫn còn vương vấn một mùi đặc trưng, cái mùi xa lạ mà cũng quen thuộc đó. Dường như chính là nàng, như thể nàng vẫn luôn ở sát bên hắn rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi mùi hương trên người lưu lại đậm nét chẳng thể tan được.

Khó nhọc học lại cách điều khiển cơ thể, cử động tay, chống tay, co duỗi chân, lấy đà, nâng đầu, gập người, chỉ một động tác ngồi lên đơn giản nhưng cũng khiến hắn mệt muốn nhe răng. Hắn thở hổn hển, không thể nhìn thấy nên những giác quan khác lại càng phải căng ra hết cỡ, hắn không cho phép bản thân thả lỏng ở bất kỳ hoàn cảnh nào.

Bỗng một tiếng động nhẹ vang lên, hắn lập tức nín thở, hắn xác định mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, tiếng động vừa rồi dường như là có người tiến vào. Rết tinh ngưng thần, hắn thử tập trung cảm nhận khí tức, nhưng hắn phát hiện làm thế nào cũng không thể bắt được dù chỉ một tia linh khí. Người đến là ai? Là bạn hay thù? Hắn căng tai nghe ngóng, dường như chỉ có mỗi thính giác hoạt động tốt hơn một chút. Hắn nghe được tiếng bước chân người kia, là một nữ tử, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, nàng đi lại xung quanh gian phòng, hắn nghe được nàng đóng cửa sổ, cài then, sau đó tiếng bước chân ngày càng gần, nàng đi tới chỗ hắn.

‘Lạch cạch…’

Hắn nghe được tiếng rơi của kim loại, tiếng rơi trầm đục, giống như một cái giá đèn? Nhưng mà rất nhanh, hắn chẳng còn quan tâm tới là thứ gì bị rơi nữa. Hắn cảm nhận được một tia linh khí, mũi ngửi được một mùi hương.

Là tiên khí không thể quen thuộc hơn, là mùi hương đậm đà vẫn còn vương quanh mũi.

“Nhóc con?” Hắn hỏi như khẳng định.

Hắn không nghe được tiếng nàng thở trong giây lát, rồi nàng hút khí, dường như rất kích động, chạy mất.

“…”

Hắn ngồi im bất động trên giường, cũng không tính nằm xuống, hắn còn đang mải phân tích hành động chạy đi của nhóc con. Nhưng mà rât nhanh sau đó hắn đã có được câu trả lời, nhóc con trở lại, lại dư thêm hai tiếng bước chân.

“Mẫu thân! Ngài xem thúc ấy…?” Hắn nghe nhóc con gấp gáp hỏi.

Cổ tay bị ấn xuống một lực vừa vặn, sau đó có người giữ hai bên mặt hắn lật qua lại, hắn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị nhấc lên rồi bất ngờ thả xuống rơi ‘thịch’ một tiếng, tương tự với chân cũng bị nhấc lên kéo ra co vào, thậm chí còn bóp mồm hắn, cậy hàm để hắn mở miệng thật lớn, lại còn ấn lên ngực, bụng, đập vào lưng hắn. Hắn rất khó chịu, nhưng hắn không có sức lực để phản kháng, vậy nên hắn chỉ đành trải nghiệm cảm giác ‘cá nằm trên thớt’.

“Không tệ.” Cuối cùng người kia mới mở miệng, đúng là Hoa Linh, là nàng ta cứu chữa cho hắn sao? “Thân thể xem chừng đã hồi phục được tám phần, lục phủ ngũ tạng cũng hoạt động được. Ngươi thử nói chuyện xem?”

“…Hừ.” Hắn hừ mũi, nàng ta xem hắn là cái gì?



“Tốt, có thể nghe và nói chuyện.”

Hoa Linh cũng chẳng để tâm thái độ của hắn, bỗng hắn cảm thấy đầu ngón tay đau rát, lấy hết sức lực rụt tay về. Nữ nhân đáng chết! Lại còn muốn đốt tay hắn!

Hắn lại nghe Hoa Linh hài lòng nói: “Có cảm giác, có phản xạ, không tệ, không còn giống cương thi nữa.”

Hắn thật muốn nổi nóng, hắn chính là ở trong thân thể của mình, cương thi cái gì! Nhưng mà Hoa Linh cũng chẳng để hắn bộc lộ cái gì, khám xét xong liền cùng với người thứ ba, có lẽ là Bảo Linh rời đi, để lại cho hắn một câu: “Tận hưởng đi nhé.” Rồi biến mất.

Yên tĩnh nhất thời bao trùm, hắn cứng ngắc ngồi một chỗ, hắn vẫn luôn cảm nhận được nàng đứng ở rất gần hắn, nhưng nàng cứ đứng như vậy, chẳng tiến lên cũng chẳng bỏ đi, hắn lại không thể qua chỗ nàng, thực sự rất bức bối. Ngay khi hắn quyết định phải mở lời trước, bàn tay ấm áp của nàng đã chạm lên mặt hắn, lặng lẽ áp lên, vuốt ve.

“Mắt của thúc…”

“Không vấn đề gì, ta vốn chẳng dám vọng tưởng có thể trở về cơ thể cũ. Được thế này, có lẽ ngươi đã vất rất nhiều.” Hắn lần tìm được một bàn tay khác của nàng, nắm chặt lấy, cảm xúc thỏa mãn không nói thành lời.

Đã bao lâu rồi hắn mới có thể thực sự được chạm vào nàng như vậy đây?

Có lẽ nghe hắn nói vậy đã khiến nàng thả lỏng, nàng cúi xuống dựa vào hắn, trán nàng tựa vào cầu vai hắn, vừa vặn để cho mũi hắn ngửi được hương thơm vẫn luôn ám ảnh hắn trong mỗi giấc mơ, trong mỗi đêm dài khi mang hình hài cương thi chỉ có thể ngồi bất động mà tưởng nhớ. Hắn lại tham lam hít nhiều hơn một chút, cảm thấy bản thân khỏe hơn rất nhiều, vòng tay, kéo nàng áp sát vào người hắn.

Thật mềm, thật thơm, nhóc con của hắn lúc nào cũng khiến hắn dễ chịu như vậy.

“Rết thúc thúc…”

“Đừng động.”

Cảm giác được nàng cứng ngắc trong ngực mình nhưng cũng không đẩy hắn ra, hắn âm thầm vui vẻ, liền ôm chặt hơn một chút, tinh tế cảm nhận từng tấc da thịt được tiếp xúc với nàng.

Thời gian trước đi cùng nàng mặc dù vẫn luôn thân mật tiếp xúc như vậy, nhưng chung quy, hắn khi đó còn chẳng có cảm giác, có chạm vào nàng cũng như không, đâu thể so sánh với bây giờ, hai cơ thể ấm nóng áp vào nhau, tai nghe được tiếng thở ngắt quãng, mũi ngửi được hương thơm chỉ mình nàng có?

“Thúc… ôm đủ chưa?” Song Linh đỏ mặt, không thể không nhắc nhở hắn một chút, nếu hắn cứ tiếp tục ôm nàng như vậy, nàng sẽ… chắc sẽ vỡ tim mất!

Rết tinh rất nhu thuận thả lỏng, nàng liền thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, mạnh mẽ lấy hơi thở hổn hển, thật vất vả mới đè được trái tim dội bình bịch xuống. Tự mắng mình không có tiền đồ, chẳng phải mình vẫn thường xuyên nhân lúc hắn ngủ mà ôm hắn hay sao, hiện tại được ôm lại thành cái dạng này, đúng là mất mặt!

“… Nhóc con.”

Giọng nói đầy ôn nhu của hắn khiến nàng rung động, bất giác thấy ngọt ngào. “Ừ?”

“Nhóc con.”



Lại một tiếng cũng đầy dịu dàng như vậy, nàng phát hiện, thì ra giọng nói của hắn chính là âm thanh dễ nghe nhất trên đời. “Ta ở đây.”

“Nhóc con…”

Lại thêm một lần, bây giờ nàng mới cảm giác có gì đó không đúng? “Thúc cần gì sao?”

“Nhóc con.”

“…” Đây, là muốn trêu nàng sao?

“Ta chỉ muốn gọi ngươi bằng giọng nói của ta.”

“… Vậy gọi đủ chưa?”

“Chưa đủ.” Hắn lắc đầu. “Cả đời cũng không đủ.”

Song Linh mím môi, chợt thấy may mắn vì Rết tinh không nhìn thấy gì trong thời điểm này. Nếu hắn nhìn thấy vẻ mặt không có tiền đồ này của nàng, chắc chắn sẽ cười nàng.

“Nhóc con…”

“…Ta đây.” Lại muốn tiếp tục sao?

“Ngươi có nhớ, đêm trước khi ngươi nhập quan, ngươi từng…”

“DỪNG!!!”

“…”

Song Linh luống cuống, trái tim cũng vọt lên tận cổ họng rồi, nàng vọt khỏi tầm tay Rết tinh như một con tôm. Cái gì chứ! Vừa mới tỉnh lại đã muốn nhắc đến cái đó, cái đêm nàng mượn rượu làm càn, không những ‘sờ’ hắn còn hôn hắn… còn thổ lộ với hắn… cái đêm đáng xấu hổ đó….

“Ta mệt rồi! Ta phải nghỉ ngơi, thúc cũng vậy, vừa mới tỉnh lại thì đừng có gắng sức, ngủ đi!”

“Ta…”

Hắn chưa kịp nói xong, cả người đã bị thô bạo ấn xuống, tấm chăn lông bị vứt lên trùm qua cả đầu. Sau đó là một loạt những tiếng xô đẩy va chạm, rồi tiếng đóng cửa rất lớn, nháy mắt tất cả liền yên tĩnh…

Rết tinh kéo chăn xuống đến ngang mũi, khó hiểu nghĩ. Hắn chẳng qua muốn giải thích một chút tại sao đêm đó hắn đẩy ngã nàng khiến nàng bị thương, không nghĩ nàng lại không muốn nghe…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rết Tinh Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook