Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 19: Chương 8.2

PemDan

27/10/2015

Hỏa mạc là vùng sa mạc rộng lớn nhất của Hỏa quốc, nhiệt độ ngoài trời ban ngày có thể nướng chín được đồ ăn, ban đêm lại lạnh tới mức đóng băng cả mồ hôi. Phàm nhân bị ném vào đây chỉ cần không tới một ngày đảm bảo sẽ mất mạng, ngay cả yêu quái muốn sinh sống còn có chút khó khăn.

Hang ổ của Bò cạp tinh là một cái động ngầm ở giữa Hỏa mạc, nói khó tìm cũng không khó, nhưng để đến được tuyệt đối không dễ dàng.

Khi Rết tinh đủng đỉnh đến nơi cũng vừa vặn là lúc mặt trời lặn, màn đêm cùng cái lạnh thấu xương phủ xuống hoang mạc mới rồi còn nóng như lửa đốt. Hắn tiện tay thả con Thằn lằn tinh mà mình bắt chỉ đường xuống, Thằn lằn tinh đang vặn vẹo uốn éo trên tay Rết tinh bị thả ra bất ngờ, cả người rơi bộp xuống cát, chỉ một thoáng đã không thấy đâu. Thằn lằn hắn mới có đạo hạnh hơn trăm năm thôi, còn chưa dám đắc tội với hai vị đại yêu này đâu!

Bò cạp tinh cả người khô quắt lại nhỏ thó, nhìn toàn thân không có một chút thịt nào, da hắn sạm đen, đầu cạo trọc chỉ để một bím tóc tết tầng từ đỉnh đầu chạy đến gáy, cả người đều là hình xăm kì dị. Hắn sớm biết có kẻ đột nhập vào địa bàn của mình, chắc mẩm kẻ tới chính là đồng bọn của tiện nhân Nhện tinh kia, vì vậy từ sớm hắn đã treo ả lên, nhàn nhã ngồi trên ghế dựa tạc từ dung nham chờ đợi.

“Rết lang… Chàng thực sự tới rồi!”

Tiểu Mị bị treo trên dàn xích sắt nóng bỏng, cả người nơi nào cũng đầy thương tích. Quanh thân nàng ta bị dây trói vàng cuốn lấy không thể cục cựa, có lẽ là dây trói yêu, cho dù nàng ta có muốn hóa về nguyên hình cũng không thể thoát khỏi. Ngẩng đầu lên thấy Rết tinh bước vào cửa động, nàng ta không kìm được vui sướng rên lên. Cứ nghĩ bản thân sẽ chẳng còn bao hi vọng rằng hắn sẽ tới, lại không ngờ khi đối phương thực sự xuất hiện nàng ta lại có chút không tin tưởng.

“Ờ.” Rết tinh nhàn nhạt trả lời, chẳng thèm nhăn mày lấy một cái.

“Ngươi là tình lang của ả tiện nhân này?” Bọ cạp tinh híp mắt nham hiềm chỉ về phía Tiểu Mị, hắn không ngờ người tới lại là Rết tinh của Kim quốc, mặc dù hắn chưa từng giao chiến trực diện với Rết tinh, nhưng danh tiếng về kẻ này hắn nghe cũng không ít. “Muốn tới cứu ả sao?”

“Không phải.” Rết tinh tỉnh bơ trả lời, tình lang của Tiểu Mị, hắn không dám hưởng.

“Vậy ngươi tới làm gì?” Bọ cạp tinh có chút ngoài ý muốn, không muốn tới cứu người thì mạo hiểm chui vào đại mạc hung hiểm này làm gì?

“Tới nhặt xác nàng ta về an táng.” Rết tinh thành thật trả lời.

Bọ cạp tinh: “….”

Tiểu Mị : “….”

“Rết lang… chàng nói lời này, là thật… chứ?”



“Ờ.”

“…”

Nàng ta biết mà! Cái tên khốn kiếp này làm gì có chuyện sẽ mạo hiểm vì mình! Nhưng ngẫm lại, trong giới trùng yêu mạnh được yếu thua, kẻ thua cuộc chỉ còn nước làm mồi cho kẻ thắng, nàng ta hôm nay đã xác định sẽ bị Bọ cạp tinh ăn tươi, nay Rết tinh muốn mang mình về an táng, so ra vẫn còn thống khoái hơn mấy lần.

“Hừ! Lão tử không tin ngươi phí công như vậy lại chỉ muốn tới đây làm việc vô vị đó!” Bọ cạp tinh cảm giác như bị đùa bỡn, có biết là từ khi hắn cảm nhận được có đối thủ cực mạnh bước vào lãnh thổ đã lâm vào tình trạng cảnh giác nghiêm ngặt thế nào hay không!? Vất vả chuẩn bị để đấu một trận hoành tráng, còn cố ý lưu lại chiến lợi phẩm (Tiểu Mị), vậy mà đối thủ chỉ bâng quơ một câu tới nhặt xác là xong sao!?

“Ta nể tình nàng ta trước đây dọn dẹp nhà cửa cho mình sạch sẽ nên muốn đến giúp nàng ta mang về chôn cất, có gì mà vô vị?” Rết tinh lại không cho là đúng.

“Mẹ nó! Ngươi muốn đùa với lão tử đúng không!? Tiện nhân này đùa bỡn lão tử đáng chết không nói, tới ngươi cũng muốn đùa bỡn lão tử? Muốn cướp mồi trên tay lão tử còn muốn nói lời nhân nghĩa!? Lão tử nhổ vào!”

“Tùy ngươi muốn nói sao thì nói.” Rết tinh khoát tay, “có thù hận gì thì giải quết cho mau, ta đây rất bận.” Ý là Bọ cạp tinh có muốn giết Tiểu Mị thì làm nhanh chút. Nói rồi hắn còn khoanh tay đứng dựa vào vách động, thể hiện rõ thái độ bàng quan không tham gia.

Tiểu Mị nước mắt đầy mặt chịu trận. Trong lòng chửi rủa lên xuống. Mẹ nó Rết lang! Chàng bận cái khỉ gì chứ? Rõ ràng là muốn mau chóng trở về canh giữ tiểu tiên tử của chàng…



Tiểu tiên tử…

Tiểu tiên tử!!!

Tựa như tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiểu Mị hoảng hốt gào lên. “Rết lang! Chẳng phải trước nay chàng vẫn luôn không biết lý do tiểu tiên tử giận chàng rồi nhập quan hay sao!?”

Nghe tới ‘tiểu tiên tử’, Rết tinh mới đứng thẳng hơn một chút, hứng thú nhìn về phía Tiểu Mị. “Ngươi nói ngươi biết lí do nhóc con bỗng nhiên muốn nhập quan?”

Tiểu Mị chửi thầm trong lòng, ai cũng biết chỉ có chàng không biết!!! Nhưng nghĩ tới mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, nàng ta cuống quít gật đầu. “Ta biết! Ta biết! Trước đây chính ta nói cho nàng sự kiện kia! Tiểu tiên tử hết sức tín nhiệm ta, chuyện gì cũng nói cho ta!” Mặc dù nàng ta không biết lí do trực tiếp khiến tiểu tiên tử quyết định nhập quan, nhưng xem qua lại không phải chỉ có một ‘vấn đề kia’ sao? Mặc kệ thế nào, giữ được mạng mới là quan trọng!



“Ngươi xác định không lừa ta?” Rết tinh bỏ xuống vẻ hời hợt ban nãy, thần sắc đã bắt đầu nghiêm túc thêm mấy phần. “Ngươi cũng biết nếu rơi vào tay ta kết cục chỉ có thảm hơn so với bị tên kia giết.”

“Không dám, không dám! Mạng nhỏ của ta còn trông vào chàng, nào dám lừa chàng?”

“Được rồi.” Rết tinh xắn tay áo lên hướng tới Bọ cạp tinh nãy giờ vẫn bị bỏ rơi nói, “Ngươi thấy đó, nàng ta biết một số chuyện ta cần biết, xem ra ta không cứu nàng ta không được rồi.”

“Con mẹ nó! Các người coi lão tử là cái chó gì?” Bọ cạp tinh từ nãy đến giờ vẫn kìm nén, cuối cùng cũng không chịu được bộc phát, bản thân hắn từ trước đến nay chưa từng bị người ta hoàn toàn xem thường như vậy. “Muốn đến là đến, muốn đi là đi, muốn không cứu lại muốn cứu! Các người xem lão tử này là trò đùa chắc!”

“Dài dòng, mau thả người đi.” Rết tinh chuyển sang không kiên nhẫn.

“Bọ cạp lang, không phải ta muốn coi chàng như trò đùa, nhưng quả thực ta không muốn chết à nha!” Tiểu Mị ngọt ngào tiếp lời.

Trong đêm đại mạc lạnh lẽo, tiếng nổ lớn kinh động toàn bộ sinh vật ẩn núp trong cát, hang ổ của bọ cạp tinh hoàn toàn sụp đổ trong chấn động mạnh mẽ.

“Rết lang, đừng quên ta còn ở đây á á á!!!”

Rết tinh hoàn toàn không để ý tiếng Tiểu Mị la hét, dù sao nàng ta cũng tính là đại yêu, mấy cục đá cũng không đè nàng ta chết được.

Trong đầu như hiện lên tình cảnh hơn hai mươi năm trước, động rết của hắn hình như cũng bị phá trong tình cảnh giống như thế này…

Thở dài, hắn thế mà lại diễn lại trò của Hoa Linh.

Ánh trăng giữa hoang mạc đặc biệt tròn sáng, hai bóng dáng quyết đấu tựa như khảm trên vầng trăng vằng vặc. Từng đợt ánh sáng đỏ và đen đối kháng nhau, nội lực cực đại kinh hồn tỏa ra bốn phía khiến không gian dường như cũng rung chuyển.

Rết tinh không muốn lãng phí thời gian, hắn phát động một lần bốn mươi cánh tay trực tiếp tấn công, mỗi độc chưởng đánh ra hoàn toàn không cho Bọ cạp tinh cơ hội trả đòn. Bọ cạp tinh cũng không phải thứ vừa, bản thân hắn cũng là trùng độc khét tiếng, hai cánh tay gầy trơ xương biến thành hai cái càng lớn phủ giáp cứng chặn lại phần lớn đòn đánh của Rết tinh, đuôi bọ cạp cũng không nhàn rỗi, liên tục tìm cơ hội muốn mổ cho Rết tinh một phát.

Tay rết dù nhiều nhưng yếu, chỉ cần bọ cạp trả đòn một lần cánh tay liền trật xương rụng ra. Tay này vừa rụng tay kia đã mọc lại, liên tục không ngừng nghỉ đánh về phía Bọ cạp. Bọ cạp chỉ có hai càng không đấu không lại mấy chục tay, trên thân mình lãnh trọng thương không ít, khôi giáp cứng rắn trên càng cũng sứt mẻ vài nơi, chỉ một chốc hắn đã phụt máu tươi đen ngòm. Rết tinh cũng không khá hơn, chiến đấu kiểu này hết sức tốn thể lực, chưa kể tay rụng lại mọc là trực tiếp ảnh hưởng tới xương cốt, nếu là người thường đã đau đến kêu không ra hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rết Tinh Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook