Chương 31
Hoành Đao Lập Mã
21/09/2022
Lúc Từ Nguyên bị gọi vào văn phòng là vào tầm giữa trưa. Giờ chính ngọ, nhất điểm tam khắc, ngoài cửa sổ ve sầu kêu liên miên không dứt. Tất cả đã thành công vắt kiệt sự kiên nhẫn của “thiếu nữ sét đánh” nổi danh toàn trường này.
“Thầy à, rốt cuộc thầy muốn sao thì nói luôn đi. Nên phạt thế nào thì phạt thế đó. Phạt đứng thì tôi đứng, nào dám trái đâu. Không thì thầy trực tiếp gọi người nhà tôi lên cũng được? Như nhau cả thôi. Dù sao tôi cũng chỉ có một câu để nói, chuyện này tôi không sai gì cả, muốn tôi đứng trước toàn trường xin lỗi thì tuyệt đối không thể.”
Nữ sinh đứng trước bàn làm việc lúc này thần thái kiêu ngạo.
Phùng Bình ngồi ở góc phòng bị mấy câu khẳng khái này làm cho kích động đến run cả lên, không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn qua một chút, sau đó lại phải vờ như không có gì, cúi đầu chăm chú tiếp tục chấm bài trắc nghiệm.
Thầy giáo họ Lâm mới tới này cũng thật là có dũng khí đấy, cô nghĩ. Bề ngoài thì trông văn nhã điềm tĩnh. Không ngờ kể từ lúc nhận củ khoai nóng mà cả X trung ai nghe tới cũng sợ mất mật tới nay, đã không dưới ba lượt ‘không biết lượng sức’ mà tỉ thỉ anh dũng. Mới chủ nhiệm hơn hai mươi ngày đã có thể hành sự vĩ đại như thế, quả là xúc động lòng người, thật đỉnh!
Sau một khoảng im lặng kì dị, giọng nam trẻ tuổi vững vàng vang lên.
“Cha của em khi nào thì có thời gian rảnh?”
Cô nữ sinh nhướn mày, không đáp. Lại yên tĩnh chốc lát, giọng nam tiếp tục.
“Nếu em đã không nhận ra được sai lầm của bản thân, vậy chỉ có thể phiền đến người lớn trong nhà tới trường gặp tôi một chuyến thôi.”
Phùng Bình vô thức siết cây bút trong tay, nghĩ là tai mình kém rồi, ù tai rồi mới nghe nhầm. Điều hòa cũ quá chính là không ổn, đến cả tiếng máy chạy thôi mà cũng nghe như sét đánh xuống đất thế này. Cô giả vờ như không có chuyện gì, nhấp một ngụm nước, mặt không đổi sắc mở QQ trên máy tính. Biểu tượng con chuột xoay vòng một lát, cửa sổ tên “Tổ Ngữ văn 04 làm việc chuyên nghiệp” hiện ra. Phùng Bình như có tật giật mình, liếc nhìn cửa phòng làm việc một cái rồi mới nhanh chóng gõ vào khung chat.
Vài giây sau, một hàng chữ hiện lên.
Bình Thủy Tương Phùng: Ây da, chớ ngủ chớ ngủ, tôi nghĩ chỗ này Lại! Sắp! Nổ! Rồi!
Trong nhóm chat im lặng hồi lâu cũng không ai online đáp lại. Phùng Bình đợi chờ, hơi thất vọng đóng cửa sổ chat, tầm mắt lại nặng nề đặt lên xấp bài thi.
Đúng lúc đó giọng nói khiêu khích của Từ Nguyên lại vang lên, “Sorry. Xem ra phải khiến thầy thất vọng rồi.” Cô nàng vừa nói vừa nhún vai, hất mái tóc xõa ngang vai nhuộm màu mè ra phía sau, nói bốn chữ đại nghịch bất đạo, “Gia phụ chết sớm.”
Bả vai Phùng Bình run lên, suýt thì tự sặc nước bọt tắc thở. Từ lâu cô đã nghe danh nữ sinh tên Từ Nguyên này, chuyện xấu gì cũng dám làm: cúp học, yêu đương, vi phạm nội quy trường các loại. Trong tập thể giáo viên ở trường lớn như X trung, chuyện này là chuyện thường như cơm bữa, căn bản còn không đáng để nhắc tới. Nghe đồn năm ngoái nhỏ còn công khai theo đuổi một tên lưu manh côn đồ ngoài trường, vì muốn thu hút sự chú ý của người ta mà tham gia tụ tập bang hội gì gì đó, cuối cùng mười mấy người đánh nhau vào viện, thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng. Kết quả thì sao, một ngôi trường trọng thành tích như X trung đây, đến một cái rắm cũng không thể để lọt, ấy vậy mà lại mắt nhắm mắt mở cứ thế cho qua.
Phùng Bình cảm thấy rằng, một nhân vật truyền kì trăm năm khó gặp, nói một câu như thế đáng ra cô không nên quá kinh ngạc mới phải. Chỉ là không ngờ câu tiếp theo đó quả nhiên khiến người ta càng thêm mở rộng tầm mắt.
Từ Nguyên ở bên kia dừng một chút, đoạn lại bắt đầu khoa trương nói, “Mẹ tôi còn đang ngồi mốc trong tù á. Bây giờ thầy có muốn gặp hai người họ, thì chỉ có hai biện pháp thôi à.”
Phùng Bình nín thở ngưng thần, bài thi cũng bỏ mặc, chờ nghe xem cô nàng kia sẽ còn nói ra lời kinh hãi thế tục gì nữa. Tiểu bá vương quả nhiên không phụ sự kỳ vòng, ngón cái trỏ ra phía cửa sổ, ác ý cười bảo, “Nhảy lầu, hoặc vào tù. Có khi chú cảnh sát lại đồng ý cho thầy nói chuyện đó, hoặc giả thầy có thể gặp ở trển.”
Cuộc đối thoại chấm dứt khi Từ Nguyên đá cửa rời đi.
Phùng Bình yên lặng nhìn bàn tay đặt trên xấp bài thi, cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bộc phát trong phòng, thật sâu trong lòng không khỏi có chút đồng cảm với nhà giáo ưu tú mới tới của X trung. Cô liếc nhìn bóng lưng thon gầy ngồi phía trước, tiếc hận thở dài: Đáng tiếc là rơi vào tay Từ Nguyên, xem ra sau này không thể có thành tích gì rồi. Chưa nói đến điểm sổ của cô nàng kia cho dù chia đều cũng thể kéo liệt thành tích 5 ban, chỉ riêng việc dăm hôm ba bữa lại gây chuyện kín đầu, thật sự không mấy người chịu cho nổi. Thật may là mình chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, tư lịch thấp, trường không đem mối tai họa ngầm kia gieo lên đầu mình. Bằng không, Phùng Bình nghĩ, với tính cách của cô, chỉ cần một ngày cũng đủ bị bức đến ngất xỉu bỏ về.
Phùng Bình suy nghĩ miên man, đột nhiên biểu tượng trên máy tính nhấp nháy báo tin nhắn tới. Cô mở cửa sổ lên xem, chính là phản hồi trong khung chat tám nhảm vừa gửi ban nãy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Vụ gì vụ gì? Tôi vừa đi phòng vệ sinh, không thấy gì hết.
Phùng Bình trợn mắt, gõ phím đáp lại.
Bình Thủy Tương Phùng: Chả hiểu kiểu gì, một ngày tám bận đều thấy đi nhà cầu!
Nhất Hành Bạch Lộ: Được rồi được rồi, bớt chèn ép tôi đi, nói mau! Là tin tức lớn gì?!
Phùng Bình bĩu môi.
Bình Thủy Tương Phùng: Lại là học trò Từ Nguyênđó đó! Cổ! Lại! Đổi! Chiêu! Mới! Haiz, mới từ chỗ tôi đi ra nè.
Bên kia gửi một icon che miệng cười trộm, theo liền sau đó là một hàng chữ.
Nhất Hành Bạch Lộ: Tiểu tổ tông lại bị Lâm nam thần gọi đến phòng giáo vụ à?
Đối với việc đối phương tùy thời tùy chỗ đều có thể nảy sinh hoa tâm, Phùng Bình chỉ biết câm nín. Nhìn thời gian ở góc màn hình xong lại gõ phím trả lời:
Bình Thủy Tương Phùng: Chẳng thế thì còn ai vào đây? Ngoài ảnh ra, xem cả cái trường này có tìm nổi người thứ hai dám động vào cục nam châm hút rủi ro đấy không?
Nhất Hành Bạch Lộ: (icon lau mồ hôi) Cũng phải…
Bình Thủy Tương Phùng: Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại. Tính tình thầy Lâm tốt thật đó, vậy mà không hề nổi giận, vẫn nhỏ nhẹ lắm. Không nói còn tưởng là bạn trai cưng chiều nữa đó. Bà biết nhỏ Từ Nguyên kia quá đáng cỡ nào không? Tôi mà là cha mẹ nhỏ tôi nhất định đánh cho tơi bời!
Nhất Hành Bạch Lộ: Thôi bà ơi, muốn làm cha mẹ người ta á, không có nổi mệnh đấy đâu. Đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, có biết cha mẹ cổ là ai không, mở miệng ngông cuồng vậy luôn?
Phùng Bình đọc xong, lại khó chịu trợn trắng mắt. Hùng hục gõ chữ như sấm sét.
Bình Thủy Tương Phùng: Làm sao là làm sao, chẳng phải là trong nhà có chút tiền thôi à? Tư thục cao trung X tốt thế này, cả tỉnh chỉ có duy nhất trường này có thi tuyển, có thể vào được thì chắc chắn đỗ đại học. Người có tiền chẳng lẽ lại ít?
Bạch Tĩnh ở phía bên kia đột nhiên im lặng hồi lâu. Phùng Bình đợi mãi, không thấy hồi ấm bèn đứng dậy đi rót chén nước. Bình lọc nước đặt ngay dưới máy điều hòa. Phùng Bình cúi người lấy nước, vừa đứng dậy thì trúng ngay lúc cánh quạt gió hắt xuống đỉnh đầu. Vừa rồi thảo luận có chút kích động, người cô vẫn còn hừng hực, đột nhiện bị gió lạnh thổi một cái, thế là cô run run, hắt xì.
Má nó, hình như cảm lạnh luôn rồi.
Thầm mắng như thế, cô giơ tay day day mũi. Vừa bỏ xuống, một cánh tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nàng ngây ra. Tay đẹp ghê á.
Trang phục chỉnh tề, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đặc biệt là vô cùng trắng, trắng đến chói mắt người nhìn. Đột nhiên bàn tay trắng nõn như thế lại xuất hiện trong không gian khép kíp có chút tối này, sẽ khiến người nhìn có cảm giác tốt đẹp lạ thường. Phùng Bình nhìn một lúc đến xuất thần, đầu óc cũng chậm mất nửa nhịp, mãi hồi sau mới thụ sủng nhược kinh nhận lấy khăn giấy đối phương đưa cho.
“Cảm…Cảm ơn.” Mặt cô hơi đỏ lên.
Người nọ chỉ khẽ mỉm cười đáp, “Không có gì.”
Nói xong cũng thu tay, cầm đống sách ôn tập và giáo án lên, rảo bước vội ra khỏi phòng. Cô nàng đứng cạnh máy lọc nước ngu người một hồi lâu mới sực nhớ ra, vội chạy về chỗ của mình. Cô quyết định thu lại sự giễu cợt đối với người bạn của mình – tình yêu cái đẹp ai ai cũng có, cô không nên tước đoạt quyền lợi thưởng thức cái đẹp của bất kì ai!
Hóa ra máy tính đã tự động khóa từ lúc nào. Mở máy lên, thấy tin nhắn đã gửi tới lúc trước.
(14:15:31) Nhất Hành Bạch Lộ: Bà khờ thật hay giả vờ đấy? Bà không thấy một hàng tượng đặt trước tòa thí nghiệm của X trung hả? Đều là năm học sinh tốt nghiệp ra trường có tiếng tăm bậc nhất đó! Biết ai đứng đầu không hả?
(14:15:58) Nhất Hành Bạch Lộ: Thiếu hụt văn hóa như bà khẳng định là không biết rồi…
(14:16:03) Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là Từ Bá Đạt đó! Từ Bá Đạt!!
(14:16:10) Nhất Hành Bạch Lộ: Mà Từ Nguyên là gì của Từ Bá Đạt chớ? Cháu gái, con ruột của con trai trưởng đó!
Bình Thủy Tương Phùng: …
Phía bên kia rõ ràng là vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến chuyện Phùng Bình có đang tiêu hóa được chuyện này hay không, tiếp tục điên cuồng gõ chữ tấn công khung chat.
Nhất Hành Bạch Lộ: Còn người thứ tư mặc tây trang, có nhận ra không? Ui chao bà nhất định vẫn là ngu muội không nhìn ra. Có điều hôm nay chị đây tâm tình tốt, không so đo với bà, nói cho bà biết cũng không sao. Sau này mời chị ăn cơm nhá!
Lòng hiếu kỳ của Phùng Bình đã bị thu hút, bĩu môi.
Bình Thủy Tương Phùng: Bớt nói nhảm đi. Là ai?
Nhất Hành Bạch Lộ: Lý Bình! Lý Bình! Trước là Phó thị trưởng C thị, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, lại chuyển công tác sang S thị bên cạnh. Nhưng mà nghe nói gần hai năm lại lên chức. lại lên cấp cao tỉnh rồi.
Ngừng một chút, lại tiếp tục.
Nhất Hành Bạch Lộ: Mấu chốt là, Lý Bình này cũng không thoát khỏi liên quan đến Từ Nguyên…
Bình Thủy Tương Phùng: Như nào?
Nhất Hành Bạch Lộ: … Ổng là bố vợ của chú ruột của Từ đại tiểu thư đó.
Phùng Bình câm nín rồi. Nói thế thì chuyện Từ Nguyên ở trường ương ngạnh bày đủ trò như thế, xem ra có thể giải thích rõ ràng rồi. Quả nhiên là đi đâu cũng không thoát khỏi nạn quan liêu…
Nhất Hành Bạch Lộ: Thế nên là á, bà còn trẻ người non dạ. Bao nhiêu người chạy theo lấy lòng đại gia tử kia còn không kịp nữa kìa. Bà xem, cô nàng cho X trung dính bao nhiêu phốt. X trung trăm năm lịch sử dù gì cũng là một trường danh tiếng mà! Nhưng có ai dám động đến cổ không? Vậy mà bà đó, còn đi sùng bái chủ nghĩa anh hùng rút dao tương trợ các thứ.
Bình Thủy Tương Phùng: …Nói khó nghe quá vậy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Nhưng vốn dĩ là vậy mà. Bà biết mấy vị tiền bối trong trường nói gì về anh đẹp trai anh dũng bất phàm kia không?
Bình Thủy Tương Phùng: Nói ra sao?
Nhất Hành Bạch Lộ: Bọn họ đều bảo á, là thầy Lâm ưu tú thì đúng là ưu tú thật, dù sao thì thanh niên đã có hàm vị giáo sư cũng không phải chuyện thường thấy mà. Chỉ là đầu óc không linh hoạt lắm. Súng bắn chim đầu đàn, lãnh đạo cũng lười quản học sinh. Cậu ta lại càng muốn chiến đấu với chúng nó, nếu không phải vì tính cách quá ngây thơ ngay thẳng, chính là…
Bình Thủy Tương Phùng: Chính là…?
Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là đầu óc có bệnh đó!
Vốn dĩ X trung vẫn luôn nghiêm ngặt quy định quan hệ trên mức thân thiết giữa thầy và trò, cũng quy định rõ ràng cấm giáo viên dò la đời tư hoặc bối cảnh gia đình học sinh. Thế nhưng làm gì có tường nào không lọt gió, lại thêm lòng hiếu kì của quần chúng ăn dưa. Ngay cả những người làm vườn chính trực đặt nhiệm vụ bảo vệ mầm non tổ quốc lên hàng đầu đây cũng thể ngoại lệ được.
Phùng Bình nhìn tin nhắn của cô bạn thân, không hề nể mặt mà chỉ trích, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình vẫn chỉ là một tay gà mờ trong xã hội, không cần phải đối mặt quá nhiều với ‘chính trị sân trường.’ Nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thông cảm cho thầy Lâm nhảy vào hố lửa.
Cô lại im lặng nhấp một hớp nước, tự nhiên hứng thú vơi mất, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính hồi lâu mà không biết nên trả lời gì.
Yên lặng cũng chẳng được bao lâu, phía bên kia Bạch Tĩnh đột nhiên gửi tới một tấm ảnh, giống như còn sợ chưa đủ đả kích vậy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Ê xem nè xem nè, anh trai này rất bạo rất khí phái nha!
Phùng Bình nhìn chăm chú hồi lâu, thấy góc ảnh có một dòng chữ nhỏ: Top 10 công ty gia đình xuất sắc nhất C thị năm 2004. Nhìn hồi lâu, ngoại trừ thấy người đàn ông này nét mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp trai, thì không nhìn được ra cái gì khác.
Một lát sau, bạn tốt đầu bên kia mới hỏi
Nhất Hành Bạch Lộ: Trông quen không?
Phùng Bình ỉu xìu.
Bình Thủy Tương Phùng: Ờm…………
Nhất Hành Bạch Lộ: Chịu bà luôn đó, bình thường không xem tin tức bao giờ hả?
Bình Thủy Tương Phùng: …Chị ơi em sai rồi.
Nhất Hành Bạch Lộ:Đây là nhân vật gây náo động gần đây đó. Tôi xem báo cáo, nghe nói là có một công ty thu hút nhiều đầu tư nước ngoài lớn nhất, xây được một nhà máy y dược tiên tiến nhất. Vị huynh đài này chính là người đứng đầu công ty á!
Bình Thủy Tương Phùng: Ừa, rồi sao nữa…?
Nhất Hành Bạch Lộ: Vừa hay chính là anh ta cũng mang họ Từ.
Đại não Phùng Bình ngưng hoạt động rồi.
Bạch Tĩnh không để ý đến cô, tự mình nói tiếp.
Nhất Hành Bạch Lộ: Bingo! Cô đoán trúng rồi đó, ảnh cũng có liên quan tới Từ đại tiểu thư trường ta đó!
Bình Thủy Tương Phùng: Cái gì?
Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là chú út của Từ Nguyên , cũng là con trai thứ ba của Từ Bá Đạt
Từ Tân.
“Thầy à, rốt cuộc thầy muốn sao thì nói luôn đi. Nên phạt thế nào thì phạt thế đó. Phạt đứng thì tôi đứng, nào dám trái đâu. Không thì thầy trực tiếp gọi người nhà tôi lên cũng được? Như nhau cả thôi. Dù sao tôi cũng chỉ có một câu để nói, chuyện này tôi không sai gì cả, muốn tôi đứng trước toàn trường xin lỗi thì tuyệt đối không thể.”
Nữ sinh đứng trước bàn làm việc lúc này thần thái kiêu ngạo.
Phùng Bình ngồi ở góc phòng bị mấy câu khẳng khái này làm cho kích động đến run cả lên, không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn qua một chút, sau đó lại phải vờ như không có gì, cúi đầu chăm chú tiếp tục chấm bài trắc nghiệm.
Thầy giáo họ Lâm mới tới này cũng thật là có dũng khí đấy, cô nghĩ. Bề ngoài thì trông văn nhã điềm tĩnh. Không ngờ kể từ lúc nhận củ khoai nóng mà cả X trung ai nghe tới cũng sợ mất mật tới nay, đã không dưới ba lượt ‘không biết lượng sức’ mà tỉ thỉ anh dũng. Mới chủ nhiệm hơn hai mươi ngày đã có thể hành sự vĩ đại như thế, quả là xúc động lòng người, thật đỉnh!
Sau một khoảng im lặng kì dị, giọng nam trẻ tuổi vững vàng vang lên.
“Cha của em khi nào thì có thời gian rảnh?”
Cô nữ sinh nhướn mày, không đáp. Lại yên tĩnh chốc lát, giọng nam tiếp tục.
“Nếu em đã không nhận ra được sai lầm của bản thân, vậy chỉ có thể phiền đến người lớn trong nhà tới trường gặp tôi một chuyến thôi.”
Phùng Bình vô thức siết cây bút trong tay, nghĩ là tai mình kém rồi, ù tai rồi mới nghe nhầm. Điều hòa cũ quá chính là không ổn, đến cả tiếng máy chạy thôi mà cũng nghe như sét đánh xuống đất thế này. Cô giả vờ như không có chuyện gì, nhấp một ngụm nước, mặt không đổi sắc mở QQ trên máy tính. Biểu tượng con chuột xoay vòng một lát, cửa sổ tên “Tổ Ngữ văn 04 làm việc chuyên nghiệp” hiện ra. Phùng Bình như có tật giật mình, liếc nhìn cửa phòng làm việc một cái rồi mới nhanh chóng gõ vào khung chat.
Vài giây sau, một hàng chữ hiện lên.
Bình Thủy Tương Phùng: Ây da, chớ ngủ chớ ngủ, tôi nghĩ chỗ này Lại! Sắp! Nổ! Rồi!
Trong nhóm chat im lặng hồi lâu cũng không ai online đáp lại. Phùng Bình đợi chờ, hơi thất vọng đóng cửa sổ chat, tầm mắt lại nặng nề đặt lên xấp bài thi.
Đúng lúc đó giọng nói khiêu khích của Từ Nguyên lại vang lên, “Sorry. Xem ra phải khiến thầy thất vọng rồi.” Cô nàng vừa nói vừa nhún vai, hất mái tóc xõa ngang vai nhuộm màu mè ra phía sau, nói bốn chữ đại nghịch bất đạo, “Gia phụ chết sớm.”
Bả vai Phùng Bình run lên, suýt thì tự sặc nước bọt tắc thở. Từ lâu cô đã nghe danh nữ sinh tên Từ Nguyên này, chuyện xấu gì cũng dám làm: cúp học, yêu đương, vi phạm nội quy trường các loại. Trong tập thể giáo viên ở trường lớn như X trung, chuyện này là chuyện thường như cơm bữa, căn bản còn không đáng để nhắc tới. Nghe đồn năm ngoái nhỏ còn công khai theo đuổi một tên lưu manh côn đồ ngoài trường, vì muốn thu hút sự chú ý của người ta mà tham gia tụ tập bang hội gì gì đó, cuối cùng mười mấy người đánh nhau vào viện, thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng. Kết quả thì sao, một ngôi trường trọng thành tích như X trung đây, đến một cái rắm cũng không thể để lọt, ấy vậy mà lại mắt nhắm mắt mở cứ thế cho qua.
Phùng Bình cảm thấy rằng, một nhân vật truyền kì trăm năm khó gặp, nói một câu như thế đáng ra cô không nên quá kinh ngạc mới phải. Chỉ là không ngờ câu tiếp theo đó quả nhiên khiến người ta càng thêm mở rộng tầm mắt.
Từ Nguyên ở bên kia dừng một chút, đoạn lại bắt đầu khoa trương nói, “Mẹ tôi còn đang ngồi mốc trong tù á. Bây giờ thầy có muốn gặp hai người họ, thì chỉ có hai biện pháp thôi à.”
Phùng Bình nín thở ngưng thần, bài thi cũng bỏ mặc, chờ nghe xem cô nàng kia sẽ còn nói ra lời kinh hãi thế tục gì nữa. Tiểu bá vương quả nhiên không phụ sự kỳ vòng, ngón cái trỏ ra phía cửa sổ, ác ý cười bảo, “Nhảy lầu, hoặc vào tù. Có khi chú cảnh sát lại đồng ý cho thầy nói chuyện đó, hoặc giả thầy có thể gặp ở trển.”
Cuộc đối thoại chấm dứt khi Từ Nguyên đá cửa rời đi.
Phùng Bình yên lặng nhìn bàn tay đặt trên xấp bài thi, cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bộc phát trong phòng, thật sâu trong lòng không khỏi có chút đồng cảm với nhà giáo ưu tú mới tới của X trung. Cô liếc nhìn bóng lưng thon gầy ngồi phía trước, tiếc hận thở dài: Đáng tiếc là rơi vào tay Từ Nguyên, xem ra sau này không thể có thành tích gì rồi. Chưa nói đến điểm sổ của cô nàng kia cho dù chia đều cũng thể kéo liệt thành tích 5 ban, chỉ riêng việc dăm hôm ba bữa lại gây chuyện kín đầu, thật sự không mấy người chịu cho nổi. Thật may là mình chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, tư lịch thấp, trường không đem mối tai họa ngầm kia gieo lên đầu mình. Bằng không, Phùng Bình nghĩ, với tính cách của cô, chỉ cần một ngày cũng đủ bị bức đến ngất xỉu bỏ về.
Phùng Bình suy nghĩ miên man, đột nhiên biểu tượng trên máy tính nhấp nháy báo tin nhắn tới. Cô mở cửa sổ lên xem, chính là phản hồi trong khung chat tám nhảm vừa gửi ban nãy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Vụ gì vụ gì? Tôi vừa đi phòng vệ sinh, không thấy gì hết.
Phùng Bình trợn mắt, gõ phím đáp lại.
Bình Thủy Tương Phùng: Chả hiểu kiểu gì, một ngày tám bận đều thấy đi nhà cầu!
Nhất Hành Bạch Lộ: Được rồi được rồi, bớt chèn ép tôi đi, nói mau! Là tin tức lớn gì?!
Phùng Bình bĩu môi.
Bình Thủy Tương Phùng: Lại là học trò Từ Nguyênđó đó! Cổ! Lại! Đổi! Chiêu! Mới! Haiz, mới từ chỗ tôi đi ra nè.
Bên kia gửi một icon che miệng cười trộm, theo liền sau đó là một hàng chữ.
Nhất Hành Bạch Lộ: Tiểu tổ tông lại bị Lâm nam thần gọi đến phòng giáo vụ à?
Đối với việc đối phương tùy thời tùy chỗ đều có thể nảy sinh hoa tâm, Phùng Bình chỉ biết câm nín. Nhìn thời gian ở góc màn hình xong lại gõ phím trả lời:
Bình Thủy Tương Phùng: Chẳng thế thì còn ai vào đây? Ngoài ảnh ra, xem cả cái trường này có tìm nổi người thứ hai dám động vào cục nam châm hút rủi ro đấy không?
Nhất Hành Bạch Lộ: (icon lau mồ hôi) Cũng phải…
Bình Thủy Tương Phùng: Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại. Tính tình thầy Lâm tốt thật đó, vậy mà không hề nổi giận, vẫn nhỏ nhẹ lắm. Không nói còn tưởng là bạn trai cưng chiều nữa đó. Bà biết nhỏ Từ Nguyên kia quá đáng cỡ nào không? Tôi mà là cha mẹ nhỏ tôi nhất định đánh cho tơi bời!
Nhất Hành Bạch Lộ: Thôi bà ơi, muốn làm cha mẹ người ta á, không có nổi mệnh đấy đâu. Đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, có biết cha mẹ cổ là ai không, mở miệng ngông cuồng vậy luôn?
Phùng Bình đọc xong, lại khó chịu trợn trắng mắt. Hùng hục gõ chữ như sấm sét.
Bình Thủy Tương Phùng: Làm sao là làm sao, chẳng phải là trong nhà có chút tiền thôi à? Tư thục cao trung X tốt thế này, cả tỉnh chỉ có duy nhất trường này có thi tuyển, có thể vào được thì chắc chắn đỗ đại học. Người có tiền chẳng lẽ lại ít?
Bạch Tĩnh ở phía bên kia đột nhiên im lặng hồi lâu. Phùng Bình đợi mãi, không thấy hồi ấm bèn đứng dậy đi rót chén nước. Bình lọc nước đặt ngay dưới máy điều hòa. Phùng Bình cúi người lấy nước, vừa đứng dậy thì trúng ngay lúc cánh quạt gió hắt xuống đỉnh đầu. Vừa rồi thảo luận có chút kích động, người cô vẫn còn hừng hực, đột nhiện bị gió lạnh thổi một cái, thế là cô run run, hắt xì.
Má nó, hình như cảm lạnh luôn rồi.
Thầm mắng như thế, cô giơ tay day day mũi. Vừa bỏ xuống, một cánh tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nàng ngây ra. Tay đẹp ghê á.
Trang phục chỉnh tề, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đặc biệt là vô cùng trắng, trắng đến chói mắt người nhìn. Đột nhiên bàn tay trắng nõn như thế lại xuất hiện trong không gian khép kíp có chút tối này, sẽ khiến người nhìn có cảm giác tốt đẹp lạ thường. Phùng Bình nhìn một lúc đến xuất thần, đầu óc cũng chậm mất nửa nhịp, mãi hồi sau mới thụ sủng nhược kinh nhận lấy khăn giấy đối phương đưa cho.
“Cảm…Cảm ơn.” Mặt cô hơi đỏ lên.
Người nọ chỉ khẽ mỉm cười đáp, “Không có gì.”
Nói xong cũng thu tay, cầm đống sách ôn tập và giáo án lên, rảo bước vội ra khỏi phòng. Cô nàng đứng cạnh máy lọc nước ngu người một hồi lâu mới sực nhớ ra, vội chạy về chỗ của mình. Cô quyết định thu lại sự giễu cợt đối với người bạn của mình – tình yêu cái đẹp ai ai cũng có, cô không nên tước đoạt quyền lợi thưởng thức cái đẹp của bất kì ai!
Hóa ra máy tính đã tự động khóa từ lúc nào. Mở máy lên, thấy tin nhắn đã gửi tới lúc trước.
(14:15:31) Nhất Hành Bạch Lộ: Bà khờ thật hay giả vờ đấy? Bà không thấy một hàng tượng đặt trước tòa thí nghiệm của X trung hả? Đều là năm học sinh tốt nghiệp ra trường có tiếng tăm bậc nhất đó! Biết ai đứng đầu không hả?
(14:15:58) Nhất Hành Bạch Lộ: Thiếu hụt văn hóa như bà khẳng định là không biết rồi…
(14:16:03) Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là Từ Bá Đạt đó! Từ Bá Đạt!!
(14:16:10) Nhất Hành Bạch Lộ: Mà Từ Nguyên là gì của Từ Bá Đạt chớ? Cháu gái, con ruột của con trai trưởng đó!
Bình Thủy Tương Phùng: …
Phía bên kia rõ ràng là vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến chuyện Phùng Bình có đang tiêu hóa được chuyện này hay không, tiếp tục điên cuồng gõ chữ tấn công khung chat.
Nhất Hành Bạch Lộ: Còn người thứ tư mặc tây trang, có nhận ra không? Ui chao bà nhất định vẫn là ngu muội không nhìn ra. Có điều hôm nay chị đây tâm tình tốt, không so đo với bà, nói cho bà biết cũng không sao. Sau này mời chị ăn cơm nhá!
Lòng hiếu kỳ của Phùng Bình đã bị thu hút, bĩu môi.
Bình Thủy Tương Phùng: Bớt nói nhảm đi. Là ai?
Nhất Hành Bạch Lộ: Lý Bình! Lý Bình! Trước là Phó thị trưởng C thị, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, lại chuyển công tác sang S thị bên cạnh. Nhưng mà nghe nói gần hai năm lại lên chức. lại lên cấp cao tỉnh rồi.
Ngừng một chút, lại tiếp tục.
Nhất Hành Bạch Lộ: Mấu chốt là, Lý Bình này cũng không thoát khỏi liên quan đến Từ Nguyên…
Bình Thủy Tương Phùng: Như nào?
Nhất Hành Bạch Lộ: … Ổng là bố vợ của chú ruột của Từ đại tiểu thư đó.
Phùng Bình câm nín rồi. Nói thế thì chuyện Từ Nguyên ở trường ương ngạnh bày đủ trò như thế, xem ra có thể giải thích rõ ràng rồi. Quả nhiên là đi đâu cũng không thoát khỏi nạn quan liêu…
Nhất Hành Bạch Lộ: Thế nên là á, bà còn trẻ người non dạ. Bao nhiêu người chạy theo lấy lòng đại gia tử kia còn không kịp nữa kìa. Bà xem, cô nàng cho X trung dính bao nhiêu phốt. X trung trăm năm lịch sử dù gì cũng là một trường danh tiếng mà! Nhưng có ai dám động đến cổ không? Vậy mà bà đó, còn đi sùng bái chủ nghĩa anh hùng rút dao tương trợ các thứ.
Bình Thủy Tương Phùng: …Nói khó nghe quá vậy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Nhưng vốn dĩ là vậy mà. Bà biết mấy vị tiền bối trong trường nói gì về anh đẹp trai anh dũng bất phàm kia không?
Bình Thủy Tương Phùng: Nói ra sao?
Nhất Hành Bạch Lộ: Bọn họ đều bảo á, là thầy Lâm ưu tú thì đúng là ưu tú thật, dù sao thì thanh niên đã có hàm vị giáo sư cũng không phải chuyện thường thấy mà. Chỉ là đầu óc không linh hoạt lắm. Súng bắn chim đầu đàn, lãnh đạo cũng lười quản học sinh. Cậu ta lại càng muốn chiến đấu với chúng nó, nếu không phải vì tính cách quá ngây thơ ngay thẳng, chính là…
Bình Thủy Tương Phùng: Chính là…?
Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là đầu óc có bệnh đó!
Vốn dĩ X trung vẫn luôn nghiêm ngặt quy định quan hệ trên mức thân thiết giữa thầy và trò, cũng quy định rõ ràng cấm giáo viên dò la đời tư hoặc bối cảnh gia đình học sinh. Thế nhưng làm gì có tường nào không lọt gió, lại thêm lòng hiếu kì của quần chúng ăn dưa. Ngay cả những người làm vườn chính trực đặt nhiệm vụ bảo vệ mầm non tổ quốc lên hàng đầu đây cũng thể ngoại lệ được.
Phùng Bình nhìn tin nhắn của cô bạn thân, không hề nể mặt mà chỉ trích, không khỏi cảm thấy may mắn vì mình vẫn chỉ là một tay gà mờ trong xã hội, không cần phải đối mặt quá nhiều với ‘chính trị sân trường.’ Nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thông cảm cho thầy Lâm nhảy vào hố lửa.
Cô lại im lặng nhấp một hớp nước, tự nhiên hứng thú vơi mất, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính hồi lâu mà không biết nên trả lời gì.
Yên lặng cũng chẳng được bao lâu, phía bên kia Bạch Tĩnh đột nhiên gửi tới một tấm ảnh, giống như còn sợ chưa đủ đả kích vậy.
Nhất Hành Bạch Lộ: Ê xem nè xem nè, anh trai này rất bạo rất khí phái nha!
Phùng Bình nhìn chăm chú hồi lâu, thấy góc ảnh có một dòng chữ nhỏ: Top 10 công ty gia đình xuất sắc nhất C thị năm 2004. Nhìn hồi lâu, ngoại trừ thấy người đàn ông này nét mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp trai, thì không nhìn được ra cái gì khác.
Một lát sau, bạn tốt đầu bên kia mới hỏi
Nhất Hành Bạch Lộ: Trông quen không?
Phùng Bình ỉu xìu.
Bình Thủy Tương Phùng: Ờm…………
Nhất Hành Bạch Lộ: Chịu bà luôn đó, bình thường không xem tin tức bao giờ hả?
Bình Thủy Tương Phùng: …Chị ơi em sai rồi.
Nhất Hành Bạch Lộ:Đây là nhân vật gây náo động gần đây đó. Tôi xem báo cáo, nghe nói là có một công ty thu hút nhiều đầu tư nước ngoài lớn nhất, xây được một nhà máy y dược tiên tiến nhất. Vị huynh đài này chính là người đứng đầu công ty á!
Bình Thủy Tương Phùng: Ừa, rồi sao nữa…?
Nhất Hành Bạch Lộ: Vừa hay chính là anh ta cũng mang họ Từ.
Đại não Phùng Bình ngưng hoạt động rồi.
Bạch Tĩnh không để ý đến cô, tự mình nói tiếp.
Nhất Hành Bạch Lộ: Bingo! Cô đoán trúng rồi đó, ảnh cũng có liên quan tới Từ đại tiểu thư trường ta đó!
Bình Thủy Tương Phùng: Cái gì?
Nhất Hành Bạch Lộ: Chính là chú út của Từ Nguyên , cũng là con trai thứ ba của Từ Bá Đạt
Từ Tân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.