Chương 66
Hoành Đao Lập Mã
18/02/2023
Trải qua một thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, chẳng bao lâu C thị đã quay
trở về đúng quỹ đạo của nó. Người phụ trách quản lý kinh tế mới của
thành phố chuyển tới từ Lâm Nghi, trước đây từng làm phó ở Thâm Quyến,
nghe nói đã được kiểm tra từ trên xuống trước khi nhậm chức, bảo đảm
phải có lý lịch và đời tư trong sạch không một cây cỏ dại thì mới được
điều chuyển tới đây. Người này có tác phong làm việc khá giống Lý Bình
ngày xưa, vừa nhậm chức đã đưa ra một số quy định mới mang tính thúc đẩy liên tục.
Trong số đó đương nhiên cũng bao gồm cả chính sách “Giúp trấn vượt khó” đang được bàn tán sôi nổi nhất tại C thị. Chính sách này là việc các đơn vị hoặc doanh nghiệp tiên tiến được các quận, huyện trong thành phố lựa chọn năm trước và sẽ được hỗ trợ thực hiện các dự án bền vững cho khu vực lạc hậu ở ngoại ô thành phố, giúp thúc đẩy tăng trưởng kinh tế khu vực ngoại vi.
Công ty dược phẩm của Từ Tân được nhiên được xếp và nhóm doanh nghiệp “tiên tiến xuất sắc” này.
Những ngày thư thả của Đinh Hoa chưa được tận hưởng bao nhiêu đã phải than ngắn ngờ dài với trời, quay về đời sống như mắc cửi trước đây. Nhiều việc phải làm hơn, các cuộc họp quy mô lớn nhỏ khác nhau cũng tăng theo. Nhưng ngày sau đó, nơi mà Đinh Hoa thường gặp đại ca mình nhiều nhất chính là trong những cuộc họp này.
Đinh Hoa vẫn luôn chân luôn tay không chịu ngồi yên, lần này lại có một dịp hiếm hoi không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Tất cả cũng chỉ vì gã có mười phần sức lực thì một phần bỏ vào việc nghe họp bàn công việc, chín phần còn lại đều đã dùng để quan sát Từ Tân.
Không biết có phải gã nhìn nhầm gì không nhưng dạo gần đây Đinh Hoa thấy ông anh rất bất thường: tạm không bàn tới việc cứ hễ tan họp là lại tự nhốt mình trong phòng làm việc, hắn còn thường hay vô tình (hoặc cố ý) “liếc trộm” báo cáo công việc của phòng ban khác, lúc bị phát hiện cũng chỉ cười cho qua chuyện, sau đó lại dùng gương mặt không đổi sắc chủ động dời tầm mắt đi.
Cứ vài lần như thế khiến Đinh Hoa cũng muốn ngu người luôn. Rốt cuộc là sao đây?
Hắn lộ đuôi gì rồi, hay là bị thị trưởng thành phố kế bên tố cáo chuyện xấu gì?
Giám đốc Đinh xưa nay mê hóng chuyện không nhịn được mà nghĩ ngợi, cuối cùng có một lần nọ chẳng biết sao lại được “lãnh đạo” gọi vào ăn trưa cùng. Sau bữa trưa nghỉ ngơi, cuối cùng không kìm được phải hỏi ra thành lời.
Không ngờ chỉ nhận được một cái liếc mắt thoáng qua chẳng rõ là có ý gì của Từ Tần, sau đó chỉ bị hỏi mấy câu liên quan đến công việc như đã được chuẩn bị sẵn, rồi được thả cho về làm ca chiều như thường.
Hiện tượng kì quái tiếp diễn khoảng hai tháng, sau đã phát triển tới cả sau giờ làm việc —— Tiểu Vương thường ngày phụ trách đưa đón Từ Tân không biết vì nguyên nhân gì mà Từ Tân đuổi sang chỗ Từ Nguyên, còn Đinh Hoa lại chẳng biết từ đâu ra vinh quang đảm nhiệm luôn vị trí ‘tài xế riêng’.
Một ngày nọ, lúc ấy đã rất gần tới mùa xuân, không khí lễ hội tràn ngập khắp đường phố. Đâu đâu cũng thấy băng rôn biểu ngữ chào đón Tết Mậu Tuất (2018), nhạc xuân tưng bừng reo vang khắp nơi. Nhất là khi lái xe gần tới các trung tâm mua sắm lơn, đám đông ồn ào mua bán và ca khúc ‘Chúc mừng năm mới’ bật đi bật lại không ngừng có thể khiến những người kẹt trong giao thông đau đầu váng óc.
Hiển nhiên Đinh Hoa cũng nằm trong số những người sắp gục ngã đó. Gã cảm thấy tình cảnh của mình so với những người lái xe khác còn đau khổ hơn. Ít nhất bọn họ còn có thể nhân lúc này hàn huyên trò chuyện đôi câu với người ngồi cùng xe với mình. Có thể là nói đôi câu chuyện phiếm, không thì tán ngẫu về mấy tin tức nóng hổi hoặc buôn dưa về người nổi tiếng gì đó. Nhưng Từ Tân thì hay rồi, mỗi lần vừa lên xe, nếu không phải là nhắm mắt nghỉ ngơi thì cũng là ôm theo máy tính tiếp tục vùi đầu giải quyết công việc. Đến người cầm tinh cái cái máy hát như Đinh Hoa còn chẳng có cơ hội để nói, chỉ có thể tự mình ngoan ngoãn mở chút nhạc tự ngâm nga, một bộ cực kì an phận thủ thường, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một tài xế.
Nhưng trong tình huống thê thảm như vậy cũng không hẳn sẽ không có ngoại lệ.
Ví dụ như tối hôm nay, Từ Tân như mọi ngày đúng 7 giờ tối xuất hiện ở nhà xe, từ lúc bước chân lên xe cũng không nói quá nhiều lời, im lặng ngồi phía sau, xem báo cáo tổng kết các hạng mục do cấp dưới gửi lên, mãi cho tới khi có một hồi chuông điện thoại đột ngột reo.
“Ai vậy trời…”
Đinh Hoa đang rảnh rỗi không có gì làm đột nhiên ngừng hát, nhìn thấy tên hiện trên màn hình là trưởng nhóm kinh doanh trong bộ phận mình quản lý thì chỉ biết thầm than trời rằng số mình đúng là khổ, hết bị cấp trên chèn ép lại bị cấp dưới lôi kéo. Đúng là khổ, quá khổ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong giờ làm việc gã cũng vẫn thường hay lông bông. Điện thoại vừa được nhấc máy, vẻ sầu muộn than thân trách phận đã biến mất, thay vào đó là một người cực kì nghiêm túc.
Ở đầu dây bên kia là trợ thủ đắc lực nhất của gã, kiêm trưởng nhóm kinh doanh Tiêu Tề Kỷ, đang phát huy hết khả năng hùng biện với tư cách là tổ trưởng kim bài của bộ phần để báo cáo về thành tích tốt của các thành viên trong nhóm thời gian gần đây. Báo cáo dài gần 20 phút, cuối cùng còn không quên tranh công cho cả nhóm, “Anh Đinh, mấy đơn hàng này nếu nhận được thì chắc nửa năm tới của chúng ta không lo buồn nữa rồi. He he, tới lúc đó mời ăn cơm nha anh?”
Từ đầu tới cuối Đinh Hoa chỉ lắng nghe, lâu lâu đáp lại mấy tiếng, trong lòng cũng vui vẻ, không kìm được cười mắng, “Cái này này, khéo mồm quá nhỉ?” Cũng khá là có phong thái bán hàng bất khả chiến bại của gã năm đó, đúng là đồ đệ đích truyền của gã rồi. Nhưng vẻ mặt thì vẫn không hề dao động, giả vờ làm cấp trên nghiêm chỉnh, lại dặn dò nhắc nhở thằng nhóc đắc ý kia một phen rồi mới lắc đầu thở dài cúp máy.
Không ngờ vừa cúp máy, Từ Tân ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, “Ai gọi thế?”
Đinh Hoa “Hở?” một tiếng rồi dùng tốc độ rùa bò bám theo đoàn xe dịch chuyển được thêm một xíu, đi chưa được một giây đã lại phải dừng. Gã nhíu mày, nhịp ngón tay trên vô lăng rồi đáp, “À, là tiểu Tề, hỏi xin thưởng. Gần đây họ kiếm được nhiều đơn hàng lắm, hơi đắc ý vênh váo nên em nhắc nhở chấn chỉnh chút.” Nói xong chợt bừng tỉnh, qua kính chiếu hậu nhìn Từ Tân, vẻ rất là ngạc nhiên hỏi, “Ồ, lão Đại, anh xem xong báo cáo rồi ấy hả? Còn nói chuyện phiếm với em cơ?”
Nghe thế Từ Tân chỉ chớp mắt không trả lời, nhìn thẳng vào mắt đối phương trong một giây ngắn ngủi rồi lại cụp mi mắt xuống.
Đinh Hoa lại bị cho ra rìa, đảo trắng mắt một cái rồi bĩu môi, gã cũng quen rồi. Gã lại tiếp tục cay đắng nhìn dòng xe bất động phía trước, lát sau đổi nhạc thành một bài hát sôi động. Nói sao thì, trong xe cứ như tủ đông lạnh ấy, cho dù có là nghe tình ca lưu luyến thì cũng chẳng lưu được tí luyến nào.
Nhạc trong xe phát liên tục hết bài này tới bài khác. Lát sau, dòng xe đông nghẹt cuối cùng cũng giãn ra chút. Đinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời khỏi quận Hồng mai này. Nơi này mang tiếng là vùng sình lầy của C thị vào buổi sáng và giờ cao điểm, kẹt xe kinh khủng khiếp. Gã chạy như trốn lên đường cao tốc trên cao cách đó không xa.
Rời khỏi trung tâm thành phố, giao thông quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Xe chạy êm ơn, lòng người cũng thoải mái theo. Đinh Hoa đắm chìm trong mấy ca khúc nổi tiếng dạo gần đây. Thời gian cho gã buồn phiền ngao ngán chẳng kéo dài bao lâu, xe đã lái vào đường Vân Lĩnh, quay về Trúc Viên.
Sau câu hỏi đột ngột khó hiểu ban nãy, Từ Tân lại khôi phục vẻ an tĩnh hờ hững thường ngày. Mãi cho tới khi xe dừng trước cửa Trúc Viên, cũng vừa đúng lúc một bài hát của Đinh Hoa kết thúc. Gã huýt sáo hài lòng, vui vẻ quay đầu lại thông báo, “He he, đến rồi lão Đại. Mai gặp ở công ty nhé?”
Bình thường Từ Tân nghe thế sẽ chỉ gập máy tính lại, hờ hững đáp rồi đẩy cửa xuống xe. Ai ngờ hôm nay lại tỏ thái độ khác thường, chỉ ngồi im không nhúc nhích ở băng ghế phía sau. Hắn dời mắt khỏi màn hình vi tính, ngước lên nhìn thẳng Đinh Hoa phía trước đang ngoái đầu lại, trong chốc lát lại đột nhiên dời mắt đi, im lặng nhìn màn đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ. Đoạn mới trầm giọng hỏi một chuyện, “Trần Gia Lâu… gần đây không liên lạc à?”
Nhất thời Đinh Hoa không phản ứng lại kịp, “Hở?” một tiếng rồi mới theo bản năng ngơ ngẩn đáp, “Không, không liên lạc.”
“Ừ.” Ánh mắt Từ Tân rơi vào cây mộc lan xanh biếc vẫn chẳng khác gì đêm đông ấy, đôi con ngươi hơi ánh lên rồi lại trầm xuống, nhẹ giọng dặn dò như mọi khi, “Về sớm chút, đi đường cẩn thận.” Nói rồi bình tĩnh xuống xe.
Qua kính cửa sổ xe, Đinh Hoa nhìn chằm chằm trong chốc lát bóng dáng người kia biến mất ở khu biệt thự cách đó không xa, ngẩn ngơ không hiểu nổi chớp chớp mắt mấy cái, lát sau mới lại nổ máy xe, đánh lái về phía đường trên cao mà gã dùng để tới đây. Đi được nửa đường, đột nhiên gã nảy ra một ý tưởng. Ý nghĩa vừa lướt qua trong đầu, gã bèn tấp xe và lề một con đường gần đường cao tốc.
Gã nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Từ Tân thời gian gần đây, kết hợp với chuyện xảy ra vào buổi tối hai tháng trước, sau khi mình nhận xong cú điện thoại say xỉn của Trần Gia Lâu, Từ Tân cũng đột nhiên như điên khùng mà hỏi về chuyện liên quan đến người kia —— mặc dù không mờ mịt như tối nay nhưng trong mắt Đinh Hoa thì cũng chẳng khác biệt lắm, bởi vì lâu nay gã vẫn chẳng nghĩ ra được lí do Từ Tân đột nhiên nhắc tới Trần Gia Lâu như thế, nếu không phải vì Lâm An thì có thể là vì ai khác được nữa.
Đinh Hoa ngồi trong xe, một mình suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Nhưng cũng bởi vì trong suốt một năm qua, phản ứng của Từ Tân với tin tức liên quan đến người kia lãnh đạm quá, kể cả hai
giống như là như vậy một lần chuyện, nhưng lại lại bởi vì Từ Tân một năm qua này đối với đối phương tin tức phản ứng bây giờ quá mức lãnh đạm, liền chẳng sợ cả là bao gồm gần đây chính hắn chủ động hỏi này hai lần, cũng là ở vừa nghe đến sự trả lời của mình sau, liền thái độ trọng quy với lãnh đạm địa kết thúc đối thoại, cho nên bây giờ không cách nào trăm phần trăm đích xác định.
Đinh Hoa hoàn toàn không tài nào hiểu được thái độ thất thường của Từ Tân, ngồi trên xe suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định đợi hôm nào đó lại tìm đối phương dò hỏi một phen. Cũng coi như là tránh đến lúc hắn lại “Không cần liên lạc với bên kia nữa”, “Không cần nói”, hay có khi lại bị một câu “Không muốn biết” của hắn chặn họng, tới khi đó người lúng túng chẳng phải lại chính là mình à!
Nghĩ là làm, trưa hôm sau khi giám đốc Đinh lại ‘bị mời’ bưng cơm hộp vào phòng làm việc Từ Tân lần nữa, giữa hai hàng lông mày của gã đã chẳng còn chút nào ‘buồn thương’ nữa. Thậm chí có thể nhìn ra nét hào hứng vui tươi khó hiểu trong mắt gã khi gã đi thẳng về phía bàn Từ Tân đang ngồi.
“Anh, vẫn còn đang xem tài liệu à? Ăn cơm đã?” Đinh Hoa kéo chiếc ghế ở phía đối diện bàn sếp lớn, chỉnh trang lại góc độ, ân cần thăm hỏi.
Từ Tân “Ừ” một tiếng, mắt vẫn không rời máy tính, mặt không đổi sắc đáp, “Cứ ăn trước đi.”
“Ồ…” Đinh Hoa xếp đồ ăn từng món từng món ra trước mặt. Trái tim nhiệt huyết đập thình thịch trong lồng ngực qua hai tháng này đã bị phản ứng lạnh lùng của người kia bóp chết. Gã lấy đồ ăn của mình, ăn trước chẳng hề khách khí.
Vừa ăn vừa thấp thỏm ngó điện thoại ở bên cạnh.
20 phút sau, Trần Gia Lâu “đang trong lúc nguy cấp” cuối cùng cũng chịu xuất hiện, màn hình sáng lên đi kèm với một hồi chuông được đặt riêng cho cuộc gọi tới.
Đinh Hoa vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, dùng tốc độ như sét đánh vồ lấy cái điện thoại.
Đang tính nhận điện, lại giống như nghĩ ra chuyện gì đó, quay lưng đi nghe điện thoại ‘một cách tâm cơ’. Gã đối diện với cửa kính thủy tinh, có thể thấp thoáng thấy được hình phản chiếu của người phía sau mình.
Sắp xếp ‘hiện trường’ xong đâu đấy mới nhanh chóng ấn nút trả lời cuộc gọi, mắt vẫn nhìn hình phản chiếu trên kính, chào Trần Gia Lâu ở đầu dây bên kia bằng giọng cao bất thường.
“Alo, tiểu Trần à? Đang giữa trưa tìm anh Đinh có việc gì nào?”
Một giây kế tiếp, thủy chung nhẹ cau mày chui công tác Từ Tân, quả nhiên ở nơi này nếu như sấm sét bàn nổ khởi đang làm việc thất tảng môn trung, thúc địa nâng lên tầm mắt.
Ngay lập tức, Từ Tân, nãy giờ vẫn luôn cau mày vùi đầu làm việc, ngẩng phắt đầu lên, giọng của người kia vang lên trong phòng tựa như sấm rền bên tai.
Đầu dây bên kia Trần Gia Lâu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nghe gã chào thế thì cau mày hỏi lại, “…Mày lại giở trò quỷ gì đấy?” Nói rồi lại hỏi, “Cái gì mà tìm mày có việc gì, chứ không phải mày kêu tao giờ cơm trưa nhớ gọi cho mày, bảo là có chuyện quan trọng cần bàn à?”
Đinh Hoa đã không tiếp lời thì thôi, chỉ chăm chăm nhìn Từ Tân qua hình phản chiếu, phát huy triệt để khả năng tự tung tự hứng râu ông nọ cắm cằm ba kia của mình.
“Hả… Gì? Mày bảo sao cơ?!” Nói xong cố tình nhíu chặt lông mày lại, cố tình đè thấp giọng xuống, dùng giọng thì thầm trầm trầm nhưng cố ý vẫn vừa đủ lớn cho người phía sau cũng nghe được, sốt sắng hỏi, “Lâm tử lại ốm á? Trời má có nghiêm trọng lắm không? Tao nsoi nè Trần Gia Lâu, mày bị sao á, sao Lâm tử ở chỗ mày chẳng được miếng nào thế hả? Xùy, thế mà kêu Cống Nam là nhà của anh, ở đây đảm bảo một cọng tóc cũng không thiếu?”
Trần Gia Lâu ở cách xa ngàn dặm: “… Đinh Hoa, mày khùng hả?”
Đinh Hoa không để ý, vừa len lén nhìn phản ứng của Từ Tân, vừa tự diễn vở kịch hát một diễn viên của mình, nói vớ va vớ vẩn bịa chuyện như thật. Quở trách bằng mồm được nửa chừng còn thêm thắt động tác chân tay vào cho thêm sinh động, đứng phắt dậy khỏi ghế. Một loạt hành động không nói lên được cụ thể có chuyện gì xảy ra, người khác nhìn vào còn nghĩ là chuyện lớn khó nhằn gì đó.
Người khác ví dụ như Từ Tân đang lạnh lùng ngồi ở bàn phía sau.
Đinh Hoa bí mật quan sát phản ứng của hắn, cũng biết không thể diễn lố quá, nếu không sẽ giấu đầu lòi đuôi. Với lại Trần Gia Lâu ở đâu bên kia nghe gã nói ba lăng nhăng ụp nồi lên đầu mình thì đã bắt đầu có vẻ sắp nổi điên tới nơi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì thằng chả nhất định sẽ chửi ầm lên, thế là gã lại khéo léo thay đổi thái độ, giả bộ dỗ dành, “…Ây dà, đã nói mày rồi! Tưởng là có chuyện lớn gì hóa ra là chuyện nhỏ này… Được rồi, rồi, tao biết rồi. À đúng rồi, dạo này trời có vẻ lạnh phết, hai người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, kẻo năm chưa hết người đã hẹo thì toi.” Đoạn gã lại hỏi, “Còn chuyện gì nữa không? Không thì tao cúp nhé, tao đang vội.”
Nói xong cũng không chờ Trần Gia Lâu ở đầu bên kia đáp lại gì đã lập tức cúp máy.
Lén thở phào một hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới quay người lại bình tĩnh cầm đũa lên, thoải mái ăn cơm tiếp.
Từ đầu đến cuối đều hết sức ung dung bình thản, cứ như thể không có ý định giải thích bất kì điều gì về cuộc điện thoại mới vừa rồi.
Thành ra sau khi cuộc trò chuyện kì cục kia kết thúc, phòng làm việc lớn như thế lại chỉ nghe được tiếng nhai thức ăn vừa tiếng thìa đũa va nhẹ vào bát.
Đinh Hoa vùi đầu ăn, cũng không biết đã qua bao lâu mới nghe được một câu mình chờ đã lâu vang lên trong không gian im lặng. Câu hỏi đến từ người ngồi đối diện.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lòng Đinh Hoa vui mừng như mở cờ, ngoài mặt lại vẫn án binh bất động. Gã ngước nhìn lên, đôi mắt ngơ ngác thoáng có vẻ khó hiểu, thậm chí còn giả ngu “Hả” một tiếng.
Môi Từ Tân mím lại thành một đường, nhìn thẳng vào gã, trên người hắn tỏa ra cảm giác lạnh lẽo không dễ cảm nhận được.
Đến khi hơi lạnh đó chạm vào Đinh Hoa, trái tim gã như đông cứng lại, hơi lúng túng cười cười, vội vàng quay mặt đi vẻ chột dạ, lúng búng trả lời, “… À, ý anh là bên tiểu Trần à.” Nói rồi cứng nhắc nhún vai, ngập ngừng giải thích, “Chậc, cũng không có gì, linh tinh ấy mà… Chả là dạo này nhiệt độ toàn quốc lại vừa hạ xuống không, chắc tiểu Lâm không cẩn thận nên lại bị cảm, hình như có hơi sốt nhẹ, còn viêm họng nữa, thấy bảo sưng cũng ghê lắm, nên mấy ngày rồi xin nghỉ không lên lớp.” Nói lèo lèo một hơi xong lại nhanh chóng liếc xem vẻ mặt Từ Tân, không quên nhân tiện ụp nồi hết tội lỗi lên đầu Trần Gia Lâu ở Cống Nam xa xôi.
“Đều tại Trần Gia Lâu cả đây, làm loạn cả lên, nói chẳng rõ gì cả làm em tưởng xảy ra chuyện gì rồi, hóa ra cũng chẳng có gì.” Nói rồi lại không nhịn được liếc nhìn người bên cạnh, giả bộ hết sức tự nhiên rồi cười giả lả, “Hề hề, lão Đại đừng lo ha.”
Đôi con ngươi của Từ Tân khẽ lay động, song không lên tiếng.
Thoáng chốc căn phòng yên tĩnh trở lại.
Nhất thời Đinh Hoa cảm thấy sượng sùng. Trong sự im lặng có hơi kì lạ này, gã nhớ lại màn diễn xuất đầy nhiệt huyết vừa rồi của mình, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy những gì mình vừa nói với Từ Tân đầy rẫy sơ hở —— So với gã, Trần Gia Lâu luôn là người chững chạc và khôn khéo hơn nhiều. Cho dù là vào cái thời cả hai người bọn họ còn trẻ tuổi bồng bột, kinh nghiệm hạn hẹp, thì phần lớn thời gian người kia đều điềm tĩnh và tỉnh táo hơn gã. Thế nên cái kiểu chưa biết rõ đầu đuôi đã hô to gọi nhỏ với gã thì là chuyện thường ngày ở huyện, còn Trần Gia Lâu thì chỉ đảo mắt xem thường rồi cười cợt gã mà thôi. Một Trần Gia Lâu như thế, lẽ nào lại vì một chuyện nhỏ không đáng mà cố ý gọi điện thoại tới à? Chứ đừng nói là phản ứng còn khoa trương như thế.
Từ Tân đã từng sớm chiều ở cùng với bọn họ không thể nào không biết rõ điều đó, nhưng cũng chẳng rõ là tại sao, người xưa nay vẫn luôn rất nhạy bén lại chẳng tra xét gì thêm về vấn đề này. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi khiến lòng người bất an, hắn mới lại lên tiếng, mi mắt cụp xuống, hỏi gã một câu có nội dung không liên quan gì đến chuyện vừa xảy ra, “… Dạo này mấy đứa… bao lâu thì liên lạc một lần?”
Đinh Hoa ngẩn ra, sau đó gãi gãi tóc sau gáy đáp, “Ờm… chắc đâu khoảng hai ba tháng gì đó…”
Ngón tay đặt trên bàn của Từ Tân khẽ giật nhẹ, đáp lại bằng một tiếng “Ừ” trầm thấp.
Đinh Hoa nghe thấy, lặng lẽ nhìn hắn rồi cũng im theo, qua chừng mười giây mới thử thăm dò hỏi lại, “Khụ, cái đó… Hay là từ giờ… em sẽ tăng tần suất lên… báo cáo lại nhé?” Vừa nói gã vừa chăm chú quan sát vẻ mặt người đối diện xem có thay đổi gì, tới bốn chữ cuối cùng, giọng đã nhỏ tới mức khó mà nghe rõ được.
Mi mắt Từ Tân vẫn cụp xuống, không lập tức đồng y ngay nhưng cũng không giống như mấy lần trước đó tỏ thái độ phản đối hết sức rõ ràng. Hắn chỉ im lặng hồi lâu như thế, mãi sau mới khẽ chớp mắt, rồi dời tầm mắt trở về màn hình máy tính trên bàn, thản nhiên nói, “Ăn cơm xong, buổi chiều bảo lão Trầm bên Thị trường trình kế hoạch lên.”
Đinh Hoa ngây ra, trong mắt ánh lên ý cười.
“Dạ vâng.” Gã nhướn mày, cũng biết cái gì gọi là dừng đúng lúc đúng chỗ, không dây dưa thêm với chủ đề này nữa. Cúi đầu và nhành mấy miếng cơm canh xong là vui vẻ nói mình đi trước, quay về văn phòng.
Trong nửa tháng tiếp đó, Từ Tân không còn vô duyên vô cớ gọi Đinh Hoa tới vào giờ cơm trưa, cũng không bắt Đinh Hoa làm tài xế sau giờ làm việc nữa. Trái lại, Đinh Hoa lại bắt đầu là người không có việc gì lại chủ động mò tới văn phòng của hắn, không chỉ không hề phàn nàn về nhiệm vụ làm thêm giờ không lương là ăn uống và trò chuyện với sếp, mà ngay cả việc mỗi ngày đều mất nửa tiếng làm một tài xế bị kẹt trong giờ cao điểm cũng không biết mệt.
Và tất cả những thay đổi đó đều xuất phát từ những thay đổi nhỏ nhặt trong thái độ của Từ Tân kể từ khi nghe được tin tức của Lâm An lần nữa.
Thật ra ban đầu Đinh Hoa cũng không dám tỏ ra quá lộ liễu. Dù sao thì tuy Từ Tân không hề phản đối đề nghị tăng tần suất liên lạc mà gã đề ra, nhưng chẳng phải đồng thời cũng không hề có biểu hiện tích cực gì đấy ư?
Cho nên Đinh Hoa xưa nay đã lắm lần chịu thiệt vì hiểu sai ý lần này cũng khôn ra một chút. Qua ngày hôm sau, gã thúc ép bắt Trần Gia Lâu đi huyện S Cống Châu một chuyến, tới trường Hy Vọng, liên lạc với người này người kia hong moi thêm thông tin về người nọ. Sau khi đã nắm hết tin tức trong tay, gã mới lại tiếp tục đều đặn kiếm Từ Tân mỗi ngày để tuồn ra một chút xíu thông tin như bóp ống kem đánh răng mỗi sáng vậy.
Ví dụ như lần đầu tiên, gã giả vờ nói vu vơ về chuyện thời tiết C thị gần đây thật khiến người ta cạn lời ra làm sao, rồi lại chuyển hướng câu chuyện nói với Từ Tân, người rõ ràng không hứng thú gì tới chủ đề này, “Ây da anh à, em nghe tiểu Trần bảo dạo này Cống Nam cũng lạnh ghê lắm, chịu ảnh hưởng của luồng không khí gì gì á, trời cũng tụt thêm vài độ xuống độ âm rồi. Hôm qua nghe đâu còn có cả mưa đá, ở chỗ đó hình như cũng hiếm thấy, nó bảo xe để bên ngoài bị trầy mấy vệt lận bực mình ghê.”
Quả nhiên, lúc đó, cho dù người kia có chăm chú tập trung công việc cỡ nào đi nữa cũng sẽ ngẩng đầu lên một cách bình tĩnh. Phản ứng dữ dội thì không có, nhưng chí ít cũng chịu nhìn gã một cái.
Thế là Đinh Hoa lại bồi thêm một câu hú họa, “Nhưng Lâm tử hình như không bị sao hết.”
Nói rồi liếc Từ Tân một cái, thấy hắn tuy vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại rất tập trung, hiển nhiên là vẫn đang nghe, bèn không thể không bổ sung thêm mấy câu.
Cứ thế dò tới dò lui mấy lần, cuối cùng Đinh Hoa đã hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình. Lá gan của gã cũng vì thế mà lớn phổng thêm gấp mầy lần. Ngoài việc thi thoảng lại nhắc về Cống Nam và Trần Gia Lâu, gã cũng bắt đầu tranh thủ cơ hội nhắc tới mấy tin tức về Lâm An suốt hơn một năm qua, bất kể là có thú vị hay không, đều nói ra hết.
Ví dụ như học kì này Lâm tử dạy mấy môn, đứng mấy lớp, một năm vừa qua đã gầy đi rồi mập lên rồi lại gầy đi ra sao, hay là ngày nghỉ lễ nào sẽ về huyện X ngày nghỉ nào ngắn quá sẽ không về, rồi thì khả năng ăn cay cũng đã tốt hơn gì gì đó, ba cái chuyện lặt vặt không thể lặt vặt hơn, tất cả đều được thêm mắm dặm muối, kể hết cái này tới cái khác.
Nhưng Từ Tân chưa từng tỏ ra mất kiên nhẫn bao giờ.
Trong thời gian này, việc quan sát nhưng phản ứng rất nhỏ này của Từ Tân đã trở thành một trong những điều thú vị nhất trong đời sống công việc nhàm chán và tẻ nhạt của Đinh Hoa.
Với những thú vui nhỏ như giả vị cuộc sống này, ngày tháng thoáng chốc trôi vùn vụt qua như một bánh xe quay tròn, thoắt cái đã gần tới cuối năm. Nhân viên của công ty ai nấy đều xao động, ai ai cũng trông ngóng tới kì nghỉ Tết Nguyên Đán sắp tới, chỉ ước sao mỗi ngày mở mắt ra đều là ngày cuối năm nổ pháo tưng bừng.
Sự thực thì khi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là tới nghỉ Tết, ngoài một số nhân viên bộ phận marketing và phòng kinh doanh thì hầu hết nhân viên trong công ty đều đã sử dụng ngày phép còn lại trong năm ríu rít xin nghỉ, có người thì xin nghỉ việc riêng gia đình, ai xin ứng tiền cũng đều đã xin hết rồi.
Tất nhiên trong số đó không bao gồm sếp lớn Từ Tân có biệt danh “quỷ cuồng công việc” của bọn họ, và tay chân đắc lực đứng số ai không có ai số một của sếp lớn hay là quản lý Đinh.
Thật ra Từ Tân không hề yêu cầu Đinh Hoa ở lại. Có điều cha mẹ Đinh Hoa đều đã qua đời, từ nhỏ gã đang lang thang phiêu bạt, mỗi khi tới nhưng ngày lễ lớn gia đình sum vầy như thế này đều không khỏi cảm thấy hơi cô đơn lạc lõng. Thế nên thay vì phải nghĩ không biết đi đâu để ăn mừng thì chẳng bằng cứ nghiêm túc làm tổ ở công ty, lúc đầu còn có Từ Tân bầu bạn cùng. Tới khi cầm cự được tới ngày cuối cùng thì lại có thể ăn vạ ông anh này của gã để về nhà lớn ăn ké bữa cơm tất niên phong phú cực kì.
Tội gì mà không làm thế?
Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhây tới chiều muộn ngày ba mươi, Đinh Hoa lại đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Từ Tân, cười hề hề “gạ gẫm” bảo, “Ơ anh à, Tết Nguyên Đán vui vẻ nhớ. Xong việc về nhà không? Mang em trai của anh về với nào?”
Từ Tân đã quen với cảnh này, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy, thu xếp đồ đạc lại một cách đơn giản rồi khoác áo lên đi với cửa, vỗ nhẹ vai gã đáp lời, “Đi thôi.”
Khi hai người về nhà lớn, sảnh chính đã chật kín người. Không cần phải nói, Từ Tân đang ở bên cạnh mẹ Từ, tươi cười nói gì đó với bà. Vừa thấy Từ Tân vào cửa, anh ta đã mỉm cười quay ra chào hỏi. Cả vợ con anh ta, những người lúc trước đã chuyển theo anh ta tới B thị, đều nhiệt tình đứng lên tới chào hỏi Từ Tân.
Đinh Hoa, với tư cách là người ngoài duy nhất có mặt ở đây, cũng hàn huyên mấy câu với những người quen biết, sau đó tự giác tìm một góc khuất ngồi xuống. Sau khi đã an vị, gã lại nhìn ngó loanh quanh, bắt đầu theo thói quen tìm bá vương số một của nhà họ Từ thường ngày không bao giờ buông tha cho mình —— Từ Nguyên.
Nhưng nhìn quanh một hơi lại phát hiện ra cô nhóc kia chằng biết hôm nay mắc cái chứng gì mà lại ngồi một mình ở chiếc bàn tròn cách xa bàn chính nhất, nơi chỉ được xếp tạm đề phòng có khách đến thêm.
Đinh Hoa nhìn cô nhóc chằm chằm một lát, thấy thú vị, đoạn mới nhẹ bước khẽ khàng đi tới phia sau, rướn cổ nhìn điện thoại cô nhóc đang cầm trên tay rồi giơ tay sát bên tai cô búng tay một cái.
“Ê, nhìn gì đấy? Chăm chú thế.”
Từ Nguyên giật bắn người, tới khi kịp thời phản ứng lại thì nghiêng mặt nhìn gã một cái, sau đó nguýt dài một cái, lầm bầm nói một câu rồi ôm điện thoại nhanh chóng né đi.
“Cá mè một lứa.”
Đinh Hoa đứng phía sau không nói nên lời, cẩn thận nghĩ một hồi mới đoán được chắc là cô nhóc nói bốn chữ này. Gã bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, không ngờ người thù dai nhất nhà họ Từ hóa ra lại là cô nhóc này. Chỉ bởi vì “thầy Lâm” cô nhóc yêu thích nhất bị buộc phải nghỉ việc, Từ Tân lại không chịu ra tay giúp đỡ mà cô nhóc đã giận dỗi suốt hơn một năm nay. Đến bây giờ, cứ mỗi khi thấy chú của mình là cô nhóc lại phừng phừng lửa giận, gã cùng bị đốt cháy theo.
Sau đó, cô nhóc mà bản tính trời sinh đã thích quậy phá giống như đã đổi tính đổi nết, suốt ngày chỉ ủ rũ ngồi một bên. Mãi tới khi tiệc sắp bắt đầu, bà Từ ở phía trước chủ động gọi cô nhóc, “Nguyên Nguyên, tới đây, ngồi kế bên bà nội nào.” Lúc này cô mới khiên cưỡng đứng dậy, đi tới bằng tốc độ chậm rì rì, lúc đi ngang qua người Từ Tân cũng chỉ lúng ba lúng búng trong miệng chào, “Chú ạ.”
Từ Tân liếc nhìn cô rồi đáp chào lại.
Từ sau đó hai người không nói gì thêm với nhau nữa.
Bữa cơm tất niên rất đông vui. Mẹ Từ là người lớn tuổi nhất, đương nhiên là được đám tiểu bối tâng bốc nên mặt mày hớn hở. Chuyện phiền muộn ghim trong lòng liên quan tới hôn sự của Từ Tân bùng lên nửa năm trước cũng theo đó trở nên nhẹ nhõm hơn trong bữa tiệc mừng cả gia đình quây quần bên nhau tối nay. Dù sao thì chuyện nhà họ Mã lúc đó cũng ầm ĩ khó coi quá, lại xảy ra đột ngột, nên mỗi khi thấy đứa con trai út trầm lặng nhất nhà, bà vẫn không khỏi thấy vô cùng bức bối.
Cho nên bữa cơm tất niên năm nay tuy náo nhiệt nhưng thực ra là vui buồn lẫn lộn.
Hiếm khi nào mẹ Từ lại không thúc giục Từ Tân chuyện cưới xin trong bữa cơm sum họp hàng năm. Bà chỉ âm thầm thở dài mỗi khi nhìn lướt qua con trai.
Ăn cơm xong, mọi người lại tụ tập ở phòng khách. Vừa nghe chương trình mừng tết trên TV, vừa mở xới bài, thay nhau chơi mấy ván, đến gần mười giờ tối mới lục tục ra về, rời khỏi nhà lớn nhà họ Từ.
Về phần Từ Quang và Từ Tân, cả hai người họ đều ở lại, ngồi ở phòng khách trò chuyện với mẹ Từ một lúc lâu rồi mới quay về phòng riêng của mình. Đinh Hoa thì cũng như mọi năm, đi theo Từ Tân lên tầng ba, vào phòng ngủ cho khách ở kế bên phòng của hắn, đã được dọn dẹp sạch sẽ tươm tất.
Lúc tắm xong đã là gần nửa đêm.
Từ Tân ngồi lau tóc trên sofa, nhớ lại vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẹ mình ở dưới lầu khi này, động tác trên tay cũng thoáng ngừng lại. Sau đó hắn bỏ khăn bông qua một bên, rút từ túi áo khoác bên cạnh ra một điếu thuốc. Vừa kẹp thuốc trên hai đầu ngón tay xong thì nhìn xuống lại thấy chiếc gạt tàn màu đen đặt trên bàn, ánh mắt trở nên ảm đạm, chẳng biết nghĩ gì mà nhìn mặt bàn một lúc lâu rồi lại đặt điếu thuốc xuống, lặng lẽ đứng lên, đi về phía ban công riêng trong phòng.
Một trời đầy sao tràn cả vào trong mắt.
Từ Tân ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà trong đầu đã xuất hiện hình bóng của một người, lặng lẽ đứng kế bên hắn trong màn đêm yên tĩnh.
Gió đêm thổi ngang qua bầu trời, hắn quay đầu sang mình, chỉ thấy nơi ánh đèn chiếu rọi là góc tường trống trải. Đoạn hắn lại im lặng thu tầm mắt lại, chuẩn bị xoay người quay vào phòng.
Nhưng không ngờ vừa cất bước thì Đinh Hoa ở phòng kế bên lại lạch cạch kéo cửa ban công ra, giống như là tâm ý tương thông vậy.
Tiếp theo đó là một tiếng reo nho nhỏ vui mừng bị đè thấp xuống, bất ngờ vọng từ phía bên kia tới, thành công khiến người ở bên này đang định quay vào lại đứng khựng tại chỗ.
“Alo? Lâm tử à? Ha, anh nè! Anh Đinh nè mày! Ha ha, còn nhớ nhau không thế?”
Trong số đó đương nhiên cũng bao gồm cả chính sách “Giúp trấn vượt khó” đang được bàn tán sôi nổi nhất tại C thị. Chính sách này là việc các đơn vị hoặc doanh nghiệp tiên tiến được các quận, huyện trong thành phố lựa chọn năm trước và sẽ được hỗ trợ thực hiện các dự án bền vững cho khu vực lạc hậu ở ngoại ô thành phố, giúp thúc đẩy tăng trưởng kinh tế khu vực ngoại vi.
Công ty dược phẩm của Từ Tân được nhiên được xếp và nhóm doanh nghiệp “tiên tiến xuất sắc” này.
Những ngày thư thả của Đinh Hoa chưa được tận hưởng bao nhiêu đã phải than ngắn ngờ dài với trời, quay về đời sống như mắc cửi trước đây. Nhiều việc phải làm hơn, các cuộc họp quy mô lớn nhỏ khác nhau cũng tăng theo. Nhưng ngày sau đó, nơi mà Đinh Hoa thường gặp đại ca mình nhiều nhất chính là trong những cuộc họp này.
Đinh Hoa vẫn luôn chân luôn tay không chịu ngồi yên, lần này lại có một dịp hiếm hoi không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Tất cả cũng chỉ vì gã có mười phần sức lực thì một phần bỏ vào việc nghe họp bàn công việc, chín phần còn lại đều đã dùng để quan sát Từ Tân.
Không biết có phải gã nhìn nhầm gì không nhưng dạo gần đây Đinh Hoa thấy ông anh rất bất thường: tạm không bàn tới việc cứ hễ tan họp là lại tự nhốt mình trong phòng làm việc, hắn còn thường hay vô tình (hoặc cố ý) “liếc trộm” báo cáo công việc của phòng ban khác, lúc bị phát hiện cũng chỉ cười cho qua chuyện, sau đó lại dùng gương mặt không đổi sắc chủ động dời tầm mắt đi.
Cứ vài lần như thế khiến Đinh Hoa cũng muốn ngu người luôn. Rốt cuộc là sao đây?
Hắn lộ đuôi gì rồi, hay là bị thị trưởng thành phố kế bên tố cáo chuyện xấu gì?
Giám đốc Đinh xưa nay mê hóng chuyện không nhịn được mà nghĩ ngợi, cuối cùng có một lần nọ chẳng biết sao lại được “lãnh đạo” gọi vào ăn trưa cùng. Sau bữa trưa nghỉ ngơi, cuối cùng không kìm được phải hỏi ra thành lời.
Không ngờ chỉ nhận được một cái liếc mắt thoáng qua chẳng rõ là có ý gì của Từ Tần, sau đó chỉ bị hỏi mấy câu liên quan đến công việc như đã được chuẩn bị sẵn, rồi được thả cho về làm ca chiều như thường.
Hiện tượng kì quái tiếp diễn khoảng hai tháng, sau đã phát triển tới cả sau giờ làm việc —— Tiểu Vương thường ngày phụ trách đưa đón Từ Tân không biết vì nguyên nhân gì mà Từ Tân đuổi sang chỗ Từ Nguyên, còn Đinh Hoa lại chẳng biết từ đâu ra vinh quang đảm nhiệm luôn vị trí ‘tài xế riêng’.
Một ngày nọ, lúc ấy đã rất gần tới mùa xuân, không khí lễ hội tràn ngập khắp đường phố. Đâu đâu cũng thấy băng rôn biểu ngữ chào đón Tết Mậu Tuất (2018), nhạc xuân tưng bừng reo vang khắp nơi. Nhất là khi lái xe gần tới các trung tâm mua sắm lơn, đám đông ồn ào mua bán và ca khúc ‘Chúc mừng năm mới’ bật đi bật lại không ngừng có thể khiến những người kẹt trong giao thông đau đầu váng óc.
Hiển nhiên Đinh Hoa cũng nằm trong số những người sắp gục ngã đó. Gã cảm thấy tình cảnh của mình so với những người lái xe khác còn đau khổ hơn. Ít nhất bọn họ còn có thể nhân lúc này hàn huyên trò chuyện đôi câu với người ngồi cùng xe với mình. Có thể là nói đôi câu chuyện phiếm, không thì tán ngẫu về mấy tin tức nóng hổi hoặc buôn dưa về người nổi tiếng gì đó. Nhưng Từ Tân thì hay rồi, mỗi lần vừa lên xe, nếu không phải là nhắm mắt nghỉ ngơi thì cũng là ôm theo máy tính tiếp tục vùi đầu giải quyết công việc. Đến người cầm tinh cái cái máy hát như Đinh Hoa còn chẳng có cơ hội để nói, chỉ có thể tự mình ngoan ngoãn mở chút nhạc tự ngâm nga, một bộ cực kì an phận thủ thường, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một tài xế.
Nhưng trong tình huống thê thảm như vậy cũng không hẳn sẽ không có ngoại lệ.
Ví dụ như tối hôm nay, Từ Tân như mọi ngày đúng 7 giờ tối xuất hiện ở nhà xe, từ lúc bước chân lên xe cũng không nói quá nhiều lời, im lặng ngồi phía sau, xem báo cáo tổng kết các hạng mục do cấp dưới gửi lên, mãi cho tới khi có một hồi chuông điện thoại đột ngột reo.
“Ai vậy trời…”
Đinh Hoa đang rảnh rỗi không có gì làm đột nhiên ngừng hát, nhìn thấy tên hiện trên màn hình là trưởng nhóm kinh doanh trong bộ phận mình quản lý thì chỉ biết thầm than trời rằng số mình đúng là khổ, hết bị cấp trên chèn ép lại bị cấp dưới lôi kéo. Đúng là khổ, quá khổ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trong giờ làm việc gã cũng vẫn thường hay lông bông. Điện thoại vừa được nhấc máy, vẻ sầu muộn than thân trách phận đã biến mất, thay vào đó là một người cực kì nghiêm túc.
Ở đầu dây bên kia là trợ thủ đắc lực nhất của gã, kiêm trưởng nhóm kinh doanh Tiêu Tề Kỷ, đang phát huy hết khả năng hùng biện với tư cách là tổ trưởng kim bài của bộ phần để báo cáo về thành tích tốt của các thành viên trong nhóm thời gian gần đây. Báo cáo dài gần 20 phút, cuối cùng còn không quên tranh công cho cả nhóm, “Anh Đinh, mấy đơn hàng này nếu nhận được thì chắc nửa năm tới của chúng ta không lo buồn nữa rồi. He he, tới lúc đó mời ăn cơm nha anh?”
Từ đầu tới cuối Đinh Hoa chỉ lắng nghe, lâu lâu đáp lại mấy tiếng, trong lòng cũng vui vẻ, không kìm được cười mắng, “Cái này này, khéo mồm quá nhỉ?” Cũng khá là có phong thái bán hàng bất khả chiến bại của gã năm đó, đúng là đồ đệ đích truyền của gã rồi. Nhưng vẻ mặt thì vẫn không hề dao động, giả vờ làm cấp trên nghiêm chỉnh, lại dặn dò nhắc nhở thằng nhóc đắc ý kia một phen rồi mới lắc đầu thở dài cúp máy.
Không ngờ vừa cúp máy, Từ Tân ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, “Ai gọi thế?”
Đinh Hoa “Hở?” một tiếng rồi dùng tốc độ rùa bò bám theo đoàn xe dịch chuyển được thêm một xíu, đi chưa được một giây đã lại phải dừng. Gã nhíu mày, nhịp ngón tay trên vô lăng rồi đáp, “À, là tiểu Tề, hỏi xin thưởng. Gần đây họ kiếm được nhiều đơn hàng lắm, hơi đắc ý vênh váo nên em nhắc nhở chấn chỉnh chút.” Nói xong chợt bừng tỉnh, qua kính chiếu hậu nhìn Từ Tân, vẻ rất là ngạc nhiên hỏi, “Ồ, lão Đại, anh xem xong báo cáo rồi ấy hả? Còn nói chuyện phiếm với em cơ?”
Nghe thế Từ Tân chỉ chớp mắt không trả lời, nhìn thẳng vào mắt đối phương trong một giây ngắn ngủi rồi lại cụp mi mắt xuống.
Đinh Hoa lại bị cho ra rìa, đảo trắng mắt một cái rồi bĩu môi, gã cũng quen rồi. Gã lại tiếp tục cay đắng nhìn dòng xe bất động phía trước, lát sau đổi nhạc thành một bài hát sôi động. Nói sao thì, trong xe cứ như tủ đông lạnh ấy, cho dù có là nghe tình ca lưu luyến thì cũng chẳng lưu được tí luyến nào.
Nhạc trong xe phát liên tục hết bài này tới bài khác. Lát sau, dòng xe đông nghẹt cuối cùng cũng giãn ra chút. Đinh Hoa thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rời khỏi quận Hồng mai này. Nơi này mang tiếng là vùng sình lầy của C thị vào buổi sáng và giờ cao điểm, kẹt xe kinh khủng khiếp. Gã chạy như trốn lên đường cao tốc trên cao cách đó không xa.
Rời khỏi trung tâm thành phố, giao thông quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Xe chạy êm ơn, lòng người cũng thoải mái theo. Đinh Hoa đắm chìm trong mấy ca khúc nổi tiếng dạo gần đây. Thời gian cho gã buồn phiền ngao ngán chẳng kéo dài bao lâu, xe đã lái vào đường Vân Lĩnh, quay về Trúc Viên.
Sau câu hỏi đột ngột khó hiểu ban nãy, Từ Tân lại khôi phục vẻ an tĩnh hờ hững thường ngày. Mãi cho tới khi xe dừng trước cửa Trúc Viên, cũng vừa đúng lúc một bài hát của Đinh Hoa kết thúc. Gã huýt sáo hài lòng, vui vẻ quay đầu lại thông báo, “He he, đến rồi lão Đại. Mai gặp ở công ty nhé?”
Bình thường Từ Tân nghe thế sẽ chỉ gập máy tính lại, hờ hững đáp rồi đẩy cửa xuống xe. Ai ngờ hôm nay lại tỏ thái độ khác thường, chỉ ngồi im không nhúc nhích ở băng ghế phía sau. Hắn dời mắt khỏi màn hình vi tính, ngước lên nhìn thẳng Đinh Hoa phía trước đang ngoái đầu lại, trong chốc lát lại đột nhiên dời mắt đi, im lặng nhìn màn đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ. Đoạn mới trầm giọng hỏi một chuyện, “Trần Gia Lâu… gần đây không liên lạc à?”
Nhất thời Đinh Hoa không phản ứng lại kịp, “Hở?” một tiếng rồi mới theo bản năng ngơ ngẩn đáp, “Không, không liên lạc.”
“Ừ.” Ánh mắt Từ Tân rơi vào cây mộc lan xanh biếc vẫn chẳng khác gì đêm đông ấy, đôi con ngươi hơi ánh lên rồi lại trầm xuống, nhẹ giọng dặn dò như mọi khi, “Về sớm chút, đi đường cẩn thận.” Nói rồi bình tĩnh xuống xe.
Qua kính cửa sổ xe, Đinh Hoa nhìn chằm chằm trong chốc lát bóng dáng người kia biến mất ở khu biệt thự cách đó không xa, ngẩn ngơ không hiểu nổi chớp chớp mắt mấy cái, lát sau mới lại nổ máy xe, đánh lái về phía đường trên cao mà gã dùng để tới đây. Đi được nửa đường, đột nhiên gã nảy ra một ý tưởng. Ý nghĩa vừa lướt qua trong đầu, gã bèn tấp xe và lề một con đường gần đường cao tốc.
Gã nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Từ Tân thời gian gần đây, kết hợp với chuyện xảy ra vào buổi tối hai tháng trước, sau khi mình nhận xong cú điện thoại say xỉn của Trần Gia Lâu, Từ Tân cũng đột nhiên như điên khùng mà hỏi về chuyện liên quan đến người kia —— mặc dù không mờ mịt như tối nay nhưng trong mắt Đinh Hoa thì cũng chẳng khác biệt lắm, bởi vì lâu nay gã vẫn chẳng nghĩ ra được lí do Từ Tân đột nhiên nhắc tới Trần Gia Lâu như thế, nếu không phải vì Lâm An thì có thể là vì ai khác được nữa.
Đinh Hoa ngồi trong xe, một mình suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Nhưng cũng bởi vì trong suốt một năm qua, phản ứng của Từ Tân với tin tức liên quan đến người kia lãnh đạm quá, kể cả hai
giống như là như vậy một lần chuyện, nhưng lại lại bởi vì Từ Tân một năm qua này đối với đối phương tin tức phản ứng bây giờ quá mức lãnh đạm, liền chẳng sợ cả là bao gồm gần đây chính hắn chủ động hỏi này hai lần, cũng là ở vừa nghe đến sự trả lời của mình sau, liền thái độ trọng quy với lãnh đạm địa kết thúc đối thoại, cho nên bây giờ không cách nào trăm phần trăm đích xác định.
Đinh Hoa hoàn toàn không tài nào hiểu được thái độ thất thường của Từ Tân, ngồi trên xe suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định đợi hôm nào đó lại tìm đối phương dò hỏi một phen. Cũng coi như là tránh đến lúc hắn lại “Không cần liên lạc với bên kia nữa”, “Không cần nói”, hay có khi lại bị một câu “Không muốn biết” của hắn chặn họng, tới khi đó người lúng túng chẳng phải lại chính là mình à!
Nghĩ là làm, trưa hôm sau khi giám đốc Đinh lại ‘bị mời’ bưng cơm hộp vào phòng làm việc Từ Tân lần nữa, giữa hai hàng lông mày của gã đã chẳng còn chút nào ‘buồn thương’ nữa. Thậm chí có thể nhìn ra nét hào hứng vui tươi khó hiểu trong mắt gã khi gã đi thẳng về phía bàn Từ Tân đang ngồi.
“Anh, vẫn còn đang xem tài liệu à? Ăn cơm đã?” Đinh Hoa kéo chiếc ghế ở phía đối diện bàn sếp lớn, chỉnh trang lại góc độ, ân cần thăm hỏi.
Từ Tân “Ừ” một tiếng, mắt vẫn không rời máy tính, mặt không đổi sắc đáp, “Cứ ăn trước đi.”
“Ồ…” Đinh Hoa xếp đồ ăn từng món từng món ra trước mặt. Trái tim nhiệt huyết đập thình thịch trong lồng ngực qua hai tháng này đã bị phản ứng lạnh lùng của người kia bóp chết. Gã lấy đồ ăn của mình, ăn trước chẳng hề khách khí.
Vừa ăn vừa thấp thỏm ngó điện thoại ở bên cạnh.
20 phút sau, Trần Gia Lâu “đang trong lúc nguy cấp” cuối cùng cũng chịu xuất hiện, màn hình sáng lên đi kèm với một hồi chuông được đặt riêng cho cuộc gọi tới.
Đinh Hoa vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, dùng tốc độ như sét đánh vồ lấy cái điện thoại.
Đang tính nhận điện, lại giống như nghĩ ra chuyện gì đó, quay lưng đi nghe điện thoại ‘một cách tâm cơ’. Gã đối diện với cửa kính thủy tinh, có thể thấp thoáng thấy được hình phản chiếu của người phía sau mình.
Sắp xếp ‘hiện trường’ xong đâu đấy mới nhanh chóng ấn nút trả lời cuộc gọi, mắt vẫn nhìn hình phản chiếu trên kính, chào Trần Gia Lâu ở đầu dây bên kia bằng giọng cao bất thường.
“Alo, tiểu Trần à? Đang giữa trưa tìm anh Đinh có việc gì nào?”
Một giây kế tiếp, thủy chung nhẹ cau mày chui công tác Từ Tân, quả nhiên ở nơi này nếu như sấm sét bàn nổ khởi đang làm việc thất tảng môn trung, thúc địa nâng lên tầm mắt.
Ngay lập tức, Từ Tân, nãy giờ vẫn luôn cau mày vùi đầu làm việc, ngẩng phắt đầu lên, giọng của người kia vang lên trong phòng tựa như sấm rền bên tai.
Đầu dây bên kia Trần Gia Lâu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nghe gã chào thế thì cau mày hỏi lại, “…Mày lại giở trò quỷ gì đấy?” Nói rồi lại hỏi, “Cái gì mà tìm mày có việc gì, chứ không phải mày kêu tao giờ cơm trưa nhớ gọi cho mày, bảo là có chuyện quan trọng cần bàn à?”
Đinh Hoa đã không tiếp lời thì thôi, chỉ chăm chăm nhìn Từ Tân qua hình phản chiếu, phát huy triệt để khả năng tự tung tự hứng râu ông nọ cắm cằm ba kia của mình.
“Hả… Gì? Mày bảo sao cơ?!” Nói xong cố tình nhíu chặt lông mày lại, cố tình đè thấp giọng xuống, dùng giọng thì thầm trầm trầm nhưng cố ý vẫn vừa đủ lớn cho người phía sau cũng nghe được, sốt sắng hỏi, “Lâm tử lại ốm á? Trời má có nghiêm trọng lắm không? Tao nsoi nè Trần Gia Lâu, mày bị sao á, sao Lâm tử ở chỗ mày chẳng được miếng nào thế hả? Xùy, thế mà kêu Cống Nam là nhà của anh, ở đây đảm bảo một cọng tóc cũng không thiếu?”
Trần Gia Lâu ở cách xa ngàn dặm: “… Đinh Hoa, mày khùng hả?”
Đinh Hoa không để ý, vừa len lén nhìn phản ứng của Từ Tân, vừa tự diễn vở kịch hát một diễn viên của mình, nói vớ va vớ vẩn bịa chuyện như thật. Quở trách bằng mồm được nửa chừng còn thêm thắt động tác chân tay vào cho thêm sinh động, đứng phắt dậy khỏi ghế. Một loạt hành động không nói lên được cụ thể có chuyện gì xảy ra, người khác nhìn vào còn nghĩ là chuyện lớn khó nhằn gì đó.
Người khác ví dụ như Từ Tân đang lạnh lùng ngồi ở bàn phía sau.
Đinh Hoa bí mật quan sát phản ứng của hắn, cũng biết không thể diễn lố quá, nếu không sẽ giấu đầu lòi đuôi. Với lại Trần Gia Lâu ở đâu bên kia nghe gã nói ba lăng nhăng ụp nồi lên đầu mình thì đã bắt đầu có vẻ sắp nổi điên tới nơi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì thằng chả nhất định sẽ chửi ầm lên, thế là gã lại khéo léo thay đổi thái độ, giả bộ dỗ dành, “…Ây dà, đã nói mày rồi! Tưởng là có chuyện lớn gì hóa ra là chuyện nhỏ này… Được rồi, rồi, tao biết rồi. À đúng rồi, dạo này trời có vẻ lạnh phết, hai người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, kẻo năm chưa hết người đã hẹo thì toi.” Đoạn gã lại hỏi, “Còn chuyện gì nữa không? Không thì tao cúp nhé, tao đang vội.”
Nói xong cũng không chờ Trần Gia Lâu ở đầu bên kia đáp lại gì đã lập tức cúp máy.
Lén thở phào một hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới quay người lại bình tĩnh cầm đũa lên, thoải mái ăn cơm tiếp.
Từ đầu đến cuối đều hết sức ung dung bình thản, cứ như thể không có ý định giải thích bất kì điều gì về cuộc điện thoại mới vừa rồi.
Thành ra sau khi cuộc trò chuyện kì cục kia kết thúc, phòng làm việc lớn như thế lại chỉ nghe được tiếng nhai thức ăn vừa tiếng thìa đũa va nhẹ vào bát.
Đinh Hoa vùi đầu ăn, cũng không biết đã qua bao lâu mới nghe được một câu mình chờ đã lâu vang lên trong không gian im lặng. Câu hỏi đến từ người ngồi đối diện.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lòng Đinh Hoa vui mừng như mở cờ, ngoài mặt lại vẫn án binh bất động. Gã ngước nhìn lên, đôi mắt ngơ ngác thoáng có vẻ khó hiểu, thậm chí còn giả ngu “Hả” một tiếng.
Môi Từ Tân mím lại thành một đường, nhìn thẳng vào gã, trên người hắn tỏa ra cảm giác lạnh lẽo không dễ cảm nhận được.
Đến khi hơi lạnh đó chạm vào Đinh Hoa, trái tim gã như đông cứng lại, hơi lúng túng cười cười, vội vàng quay mặt đi vẻ chột dạ, lúng búng trả lời, “… À, ý anh là bên tiểu Trần à.” Nói rồi cứng nhắc nhún vai, ngập ngừng giải thích, “Chậc, cũng không có gì, linh tinh ấy mà… Chả là dạo này nhiệt độ toàn quốc lại vừa hạ xuống không, chắc tiểu Lâm không cẩn thận nên lại bị cảm, hình như có hơi sốt nhẹ, còn viêm họng nữa, thấy bảo sưng cũng ghê lắm, nên mấy ngày rồi xin nghỉ không lên lớp.” Nói lèo lèo một hơi xong lại nhanh chóng liếc xem vẻ mặt Từ Tân, không quên nhân tiện ụp nồi hết tội lỗi lên đầu Trần Gia Lâu ở Cống Nam xa xôi.
“Đều tại Trần Gia Lâu cả đây, làm loạn cả lên, nói chẳng rõ gì cả làm em tưởng xảy ra chuyện gì rồi, hóa ra cũng chẳng có gì.” Nói rồi lại không nhịn được liếc nhìn người bên cạnh, giả bộ hết sức tự nhiên rồi cười giả lả, “Hề hề, lão Đại đừng lo ha.”
Đôi con ngươi của Từ Tân khẽ lay động, song không lên tiếng.
Thoáng chốc căn phòng yên tĩnh trở lại.
Nhất thời Đinh Hoa cảm thấy sượng sùng. Trong sự im lặng có hơi kì lạ này, gã nhớ lại màn diễn xuất đầy nhiệt huyết vừa rồi của mình, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy những gì mình vừa nói với Từ Tân đầy rẫy sơ hở —— So với gã, Trần Gia Lâu luôn là người chững chạc và khôn khéo hơn nhiều. Cho dù là vào cái thời cả hai người bọn họ còn trẻ tuổi bồng bột, kinh nghiệm hạn hẹp, thì phần lớn thời gian người kia đều điềm tĩnh và tỉnh táo hơn gã. Thế nên cái kiểu chưa biết rõ đầu đuôi đã hô to gọi nhỏ với gã thì là chuyện thường ngày ở huyện, còn Trần Gia Lâu thì chỉ đảo mắt xem thường rồi cười cợt gã mà thôi. Một Trần Gia Lâu như thế, lẽ nào lại vì một chuyện nhỏ không đáng mà cố ý gọi điện thoại tới à? Chứ đừng nói là phản ứng còn khoa trương như thế.
Từ Tân đã từng sớm chiều ở cùng với bọn họ không thể nào không biết rõ điều đó, nhưng cũng chẳng rõ là tại sao, người xưa nay vẫn luôn rất nhạy bén lại chẳng tra xét gì thêm về vấn đề này. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi khiến lòng người bất an, hắn mới lại lên tiếng, mi mắt cụp xuống, hỏi gã một câu có nội dung không liên quan gì đến chuyện vừa xảy ra, “… Dạo này mấy đứa… bao lâu thì liên lạc một lần?”
Đinh Hoa ngẩn ra, sau đó gãi gãi tóc sau gáy đáp, “Ờm… chắc đâu khoảng hai ba tháng gì đó…”
Ngón tay đặt trên bàn của Từ Tân khẽ giật nhẹ, đáp lại bằng một tiếng “Ừ” trầm thấp.
Đinh Hoa nghe thấy, lặng lẽ nhìn hắn rồi cũng im theo, qua chừng mười giây mới thử thăm dò hỏi lại, “Khụ, cái đó… Hay là từ giờ… em sẽ tăng tần suất lên… báo cáo lại nhé?” Vừa nói gã vừa chăm chú quan sát vẻ mặt người đối diện xem có thay đổi gì, tới bốn chữ cuối cùng, giọng đã nhỏ tới mức khó mà nghe rõ được.
Mi mắt Từ Tân vẫn cụp xuống, không lập tức đồng y ngay nhưng cũng không giống như mấy lần trước đó tỏ thái độ phản đối hết sức rõ ràng. Hắn chỉ im lặng hồi lâu như thế, mãi sau mới khẽ chớp mắt, rồi dời tầm mắt trở về màn hình máy tính trên bàn, thản nhiên nói, “Ăn cơm xong, buổi chiều bảo lão Trầm bên Thị trường trình kế hoạch lên.”
Đinh Hoa ngây ra, trong mắt ánh lên ý cười.
“Dạ vâng.” Gã nhướn mày, cũng biết cái gì gọi là dừng đúng lúc đúng chỗ, không dây dưa thêm với chủ đề này nữa. Cúi đầu và nhành mấy miếng cơm canh xong là vui vẻ nói mình đi trước, quay về văn phòng.
Trong nửa tháng tiếp đó, Từ Tân không còn vô duyên vô cớ gọi Đinh Hoa tới vào giờ cơm trưa, cũng không bắt Đinh Hoa làm tài xế sau giờ làm việc nữa. Trái lại, Đinh Hoa lại bắt đầu là người không có việc gì lại chủ động mò tới văn phòng của hắn, không chỉ không hề phàn nàn về nhiệm vụ làm thêm giờ không lương là ăn uống và trò chuyện với sếp, mà ngay cả việc mỗi ngày đều mất nửa tiếng làm một tài xế bị kẹt trong giờ cao điểm cũng không biết mệt.
Và tất cả những thay đổi đó đều xuất phát từ những thay đổi nhỏ nhặt trong thái độ của Từ Tân kể từ khi nghe được tin tức của Lâm An lần nữa.
Thật ra ban đầu Đinh Hoa cũng không dám tỏ ra quá lộ liễu. Dù sao thì tuy Từ Tân không hề phản đối đề nghị tăng tần suất liên lạc mà gã đề ra, nhưng chẳng phải đồng thời cũng không hề có biểu hiện tích cực gì đấy ư?
Cho nên Đinh Hoa xưa nay đã lắm lần chịu thiệt vì hiểu sai ý lần này cũng khôn ra một chút. Qua ngày hôm sau, gã thúc ép bắt Trần Gia Lâu đi huyện S Cống Châu một chuyến, tới trường Hy Vọng, liên lạc với người này người kia hong moi thêm thông tin về người nọ. Sau khi đã nắm hết tin tức trong tay, gã mới lại tiếp tục đều đặn kiếm Từ Tân mỗi ngày để tuồn ra một chút xíu thông tin như bóp ống kem đánh răng mỗi sáng vậy.
Ví dụ như lần đầu tiên, gã giả vờ nói vu vơ về chuyện thời tiết C thị gần đây thật khiến người ta cạn lời ra làm sao, rồi lại chuyển hướng câu chuyện nói với Từ Tân, người rõ ràng không hứng thú gì tới chủ đề này, “Ây da anh à, em nghe tiểu Trần bảo dạo này Cống Nam cũng lạnh ghê lắm, chịu ảnh hưởng của luồng không khí gì gì á, trời cũng tụt thêm vài độ xuống độ âm rồi. Hôm qua nghe đâu còn có cả mưa đá, ở chỗ đó hình như cũng hiếm thấy, nó bảo xe để bên ngoài bị trầy mấy vệt lận bực mình ghê.”
Quả nhiên, lúc đó, cho dù người kia có chăm chú tập trung công việc cỡ nào đi nữa cũng sẽ ngẩng đầu lên một cách bình tĩnh. Phản ứng dữ dội thì không có, nhưng chí ít cũng chịu nhìn gã một cái.
Thế là Đinh Hoa lại bồi thêm một câu hú họa, “Nhưng Lâm tử hình như không bị sao hết.”
Nói rồi liếc Từ Tân một cái, thấy hắn tuy vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại rất tập trung, hiển nhiên là vẫn đang nghe, bèn không thể không bổ sung thêm mấy câu.
Cứ thế dò tới dò lui mấy lần, cuối cùng Đinh Hoa đã hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình. Lá gan của gã cũng vì thế mà lớn phổng thêm gấp mầy lần. Ngoài việc thi thoảng lại nhắc về Cống Nam và Trần Gia Lâu, gã cũng bắt đầu tranh thủ cơ hội nhắc tới mấy tin tức về Lâm An suốt hơn một năm qua, bất kể là có thú vị hay không, đều nói ra hết.
Ví dụ như học kì này Lâm tử dạy mấy môn, đứng mấy lớp, một năm vừa qua đã gầy đi rồi mập lên rồi lại gầy đi ra sao, hay là ngày nghỉ lễ nào sẽ về huyện X ngày nghỉ nào ngắn quá sẽ không về, rồi thì khả năng ăn cay cũng đã tốt hơn gì gì đó, ba cái chuyện lặt vặt không thể lặt vặt hơn, tất cả đều được thêm mắm dặm muối, kể hết cái này tới cái khác.
Nhưng Từ Tân chưa từng tỏ ra mất kiên nhẫn bao giờ.
Trong thời gian này, việc quan sát nhưng phản ứng rất nhỏ này của Từ Tân đã trở thành một trong những điều thú vị nhất trong đời sống công việc nhàm chán và tẻ nhạt của Đinh Hoa.
Với những thú vui nhỏ như giả vị cuộc sống này, ngày tháng thoáng chốc trôi vùn vụt qua như một bánh xe quay tròn, thoắt cái đã gần tới cuối năm. Nhân viên của công ty ai nấy đều xao động, ai ai cũng trông ngóng tới kì nghỉ Tết Nguyên Đán sắp tới, chỉ ước sao mỗi ngày mở mắt ra đều là ngày cuối năm nổ pháo tưng bừng.
Sự thực thì khi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là tới nghỉ Tết, ngoài một số nhân viên bộ phận marketing và phòng kinh doanh thì hầu hết nhân viên trong công ty đều đã sử dụng ngày phép còn lại trong năm ríu rít xin nghỉ, có người thì xin nghỉ việc riêng gia đình, ai xin ứng tiền cũng đều đã xin hết rồi.
Tất nhiên trong số đó không bao gồm sếp lớn Từ Tân có biệt danh “quỷ cuồng công việc” của bọn họ, và tay chân đắc lực đứng số ai không có ai số một của sếp lớn hay là quản lý Đinh.
Thật ra Từ Tân không hề yêu cầu Đinh Hoa ở lại. Có điều cha mẹ Đinh Hoa đều đã qua đời, từ nhỏ gã đang lang thang phiêu bạt, mỗi khi tới nhưng ngày lễ lớn gia đình sum vầy như thế này đều không khỏi cảm thấy hơi cô đơn lạc lõng. Thế nên thay vì phải nghĩ không biết đi đâu để ăn mừng thì chẳng bằng cứ nghiêm túc làm tổ ở công ty, lúc đầu còn có Từ Tân bầu bạn cùng. Tới khi cầm cự được tới ngày cuối cùng thì lại có thể ăn vạ ông anh này của gã để về nhà lớn ăn ké bữa cơm tất niên phong phú cực kì.
Tội gì mà không làm thế?
Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhây tới chiều muộn ngày ba mươi, Đinh Hoa lại đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Từ Tân, cười hề hề “gạ gẫm” bảo, “Ơ anh à, Tết Nguyên Đán vui vẻ nhớ. Xong việc về nhà không? Mang em trai của anh về với nào?”
Từ Tân đã quen với cảnh này, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy, thu xếp đồ đạc lại một cách đơn giản rồi khoác áo lên đi với cửa, vỗ nhẹ vai gã đáp lời, “Đi thôi.”
Khi hai người về nhà lớn, sảnh chính đã chật kín người. Không cần phải nói, Từ Tân đang ở bên cạnh mẹ Từ, tươi cười nói gì đó với bà. Vừa thấy Từ Tân vào cửa, anh ta đã mỉm cười quay ra chào hỏi. Cả vợ con anh ta, những người lúc trước đã chuyển theo anh ta tới B thị, đều nhiệt tình đứng lên tới chào hỏi Từ Tân.
Đinh Hoa, với tư cách là người ngoài duy nhất có mặt ở đây, cũng hàn huyên mấy câu với những người quen biết, sau đó tự giác tìm một góc khuất ngồi xuống. Sau khi đã an vị, gã lại nhìn ngó loanh quanh, bắt đầu theo thói quen tìm bá vương số một của nhà họ Từ thường ngày không bao giờ buông tha cho mình —— Từ Nguyên.
Nhưng nhìn quanh một hơi lại phát hiện ra cô nhóc kia chằng biết hôm nay mắc cái chứng gì mà lại ngồi một mình ở chiếc bàn tròn cách xa bàn chính nhất, nơi chỉ được xếp tạm đề phòng có khách đến thêm.
Đinh Hoa nhìn cô nhóc chằm chằm một lát, thấy thú vị, đoạn mới nhẹ bước khẽ khàng đi tới phia sau, rướn cổ nhìn điện thoại cô nhóc đang cầm trên tay rồi giơ tay sát bên tai cô búng tay một cái.
“Ê, nhìn gì đấy? Chăm chú thế.”
Từ Nguyên giật bắn người, tới khi kịp thời phản ứng lại thì nghiêng mặt nhìn gã một cái, sau đó nguýt dài một cái, lầm bầm nói một câu rồi ôm điện thoại nhanh chóng né đi.
“Cá mè một lứa.”
Đinh Hoa đứng phía sau không nói nên lời, cẩn thận nghĩ một hồi mới đoán được chắc là cô nhóc nói bốn chữ này. Gã bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, không ngờ người thù dai nhất nhà họ Từ hóa ra lại là cô nhóc này. Chỉ bởi vì “thầy Lâm” cô nhóc yêu thích nhất bị buộc phải nghỉ việc, Từ Tân lại không chịu ra tay giúp đỡ mà cô nhóc đã giận dỗi suốt hơn một năm nay. Đến bây giờ, cứ mỗi khi thấy chú của mình là cô nhóc lại phừng phừng lửa giận, gã cùng bị đốt cháy theo.
Sau đó, cô nhóc mà bản tính trời sinh đã thích quậy phá giống như đã đổi tính đổi nết, suốt ngày chỉ ủ rũ ngồi một bên. Mãi tới khi tiệc sắp bắt đầu, bà Từ ở phía trước chủ động gọi cô nhóc, “Nguyên Nguyên, tới đây, ngồi kế bên bà nội nào.” Lúc này cô mới khiên cưỡng đứng dậy, đi tới bằng tốc độ chậm rì rì, lúc đi ngang qua người Từ Tân cũng chỉ lúng ba lúng búng trong miệng chào, “Chú ạ.”
Từ Tân liếc nhìn cô rồi đáp chào lại.
Từ sau đó hai người không nói gì thêm với nhau nữa.
Bữa cơm tất niên rất đông vui. Mẹ Từ là người lớn tuổi nhất, đương nhiên là được đám tiểu bối tâng bốc nên mặt mày hớn hở. Chuyện phiền muộn ghim trong lòng liên quan tới hôn sự của Từ Tân bùng lên nửa năm trước cũng theo đó trở nên nhẹ nhõm hơn trong bữa tiệc mừng cả gia đình quây quần bên nhau tối nay. Dù sao thì chuyện nhà họ Mã lúc đó cũng ầm ĩ khó coi quá, lại xảy ra đột ngột, nên mỗi khi thấy đứa con trai út trầm lặng nhất nhà, bà vẫn không khỏi thấy vô cùng bức bối.
Cho nên bữa cơm tất niên năm nay tuy náo nhiệt nhưng thực ra là vui buồn lẫn lộn.
Hiếm khi nào mẹ Từ lại không thúc giục Từ Tân chuyện cưới xin trong bữa cơm sum họp hàng năm. Bà chỉ âm thầm thở dài mỗi khi nhìn lướt qua con trai.
Ăn cơm xong, mọi người lại tụ tập ở phòng khách. Vừa nghe chương trình mừng tết trên TV, vừa mở xới bài, thay nhau chơi mấy ván, đến gần mười giờ tối mới lục tục ra về, rời khỏi nhà lớn nhà họ Từ.
Về phần Từ Quang và Từ Tân, cả hai người họ đều ở lại, ngồi ở phòng khách trò chuyện với mẹ Từ một lúc lâu rồi mới quay về phòng riêng của mình. Đinh Hoa thì cũng như mọi năm, đi theo Từ Tân lên tầng ba, vào phòng ngủ cho khách ở kế bên phòng của hắn, đã được dọn dẹp sạch sẽ tươm tất.
Lúc tắm xong đã là gần nửa đêm.
Từ Tân ngồi lau tóc trên sofa, nhớ lại vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẹ mình ở dưới lầu khi này, động tác trên tay cũng thoáng ngừng lại. Sau đó hắn bỏ khăn bông qua một bên, rút từ túi áo khoác bên cạnh ra một điếu thuốc. Vừa kẹp thuốc trên hai đầu ngón tay xong thì nhìn xuống lại thấy chiếc gạt tàn màu đen đặt trên bàn, ánh mắt trở nên ảm đạm, chẳng biết nghĩ gì mà nhìn mặt bàn một lúc lâu rồi lại đặt điếu thuốc xuống, lặng lẽ đứng lên, đi về phía ban công riêng trong phòng.
Một trời đầy sao tràn cả vào trong mắt.
Từ Tân ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà trong đầu đã xuất hiện hình bóng của một người, lặng lẽ đứng kế bên hắn trong màn đêm yên tĩnh.
Gió đêm thổi ngang qua bầu trời, hắn quay đầu sang mình, chỉ thấy nơi ánh đèn chiếu rọi là góc tường trống trải. Đoạn hắn lại im lặng thu tầm mắt lại, chuẩn bị xoay người quay vào phòng.
Nhưng không ngờ vừa cất bước thì Đinh Hoa ở phòng kế bên lại lạch cạch kéo cửa ban công ra, giống như là tâm ý tương thông vậy.
Tiếp theo đó là một tiếng reo nho nhỏ vui mừng bị đè thấp xuống, bất ngờ vọng từ phía bên kia tới, thành công khiến người ở bên này đang định quay vào lại đứng khựng tại chỗ.
“Alo? Lâm tử à? Ha, anh nè! Anh Đinh nè mày! Ha ha, còn nhớ nhau không thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.