Chương 42: Anh Ấy Thật Mê Người
Queen Bảo Bối
26/05/2024
“Này! Anh không biết là chuyện này đối với em trong tương lai có tốt hay không. Nhưng hiện tại em thấy vui là được.”
Thục Thanh Di nhìn quản lí Kim vừa thở dài vừa nói, anh hiểu được anh ấy đang lo lắng điều gì. Chỉ là trước mắt anh không nghĩ nhiều đến thế, chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu thật bình yên.
“Anh nói gì mà nghe bi oan quá vậy? Nói cứ như tiểu thuyết kết thúc không có hậu vậy á!”
Quản lí Kim từ tốn.
“Vậy chuyện em bị thương trong vụ xả súng ở Thái, là vì Thịnh Hàm hả?”
Anh cười cười, gãi đầu nói.
“Bảo là vì thì gây áp lực cho cô ấy quá! Là do em tình nguyện thôi, dẫu sao thì em vẫn chịu đau giỏi hơn cô ấy mà!”
Nếu như người bị trúng đạn và nằm viện là cô ấy, thì trái tim mình chắc sẽ nổ tung mất.
Quản lí Kim nhìn ra được, anh vì Trương Thịnh Hàm đã thay đổi rất nhiều, cứ như biến thành con người khác. Anh trở nên dịu dàng hơn, cách nói chuyện cũng không còn khó chịu, từ ánh mắt đến lời nói.
Trương Thịnh Hàm sau khi tắm rửa xong thì đi xuống lầu, lúc này vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
Quản lí Kim mỉm cười một lúc, sau đó lại lo lắng ra mặt.
“Tìm được người khiến em thay đổi là tốt. Nhưng mà sẽ rất khó cho em và cô bé, khi mà mẹ của em thì…”
Nói đến đây, anh ấy lại khó mà nói tiếp được. Bởi vì với Thục phu nhân, hầu như chuyện tình cảm là thứ gì đó rất cầu toàn trong mắt bà. Chính vì từng có cuộc hôn nhân đổ vỡ, lại thêm việc con trai không hiểu cho mình khiến bà càng thêm độc đoán.
Thục Thanh Di đăm chiêu, mắt nhìn đóa hoa hồng đang nở rộ ngoài cửa.
“Em không quan tâm bà ấy nghĩ gì đâu anh! Chuyện của em, dù có là ai cũng không được phép quản. Nhưng nếu bà ấy muốn động vào Tiểu Hàm, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô ngẩn ra một lúc lâu, cho đến khi vô tình trông thấy anh nhìn về phía mình thì mới vờ như không có gì mà đi xuống. Anh nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.
“Xong rồi ư? Có mệt lắm không?”
Trương Thịnh Hàm ngại ngùng lắc đầu.
“Không có.”
Thục Thanh Di đưa tay mình về phía cô, sau đó bảo.
“Nào! Qua đây ngồi!”
Cô nhìn quản lí Kim đang cười mình, phút chốc cảm thấy con người anh quả thật có thay đổi nhưng không đáng kể. Nói về bản tính, thì hầu như anh vẫn không biết ngượng là gì. Nếu như trong nhà chỉ có hai người thì còn có thể miễn cưỡng, đằng này còn có người khác.
Thế là cô lập tức lắc đầu xua tay, miệng cười mà tim đập thình thịch.
“Thôi! Em ngồi ở đây!”
Cô nói rồi ngồi cách anh một khoảng, cân bằng với cả quản lí Kim. Anh ấy nhìn dáng vẻ bối rối của cô, phì cười.
“Ầy! Em không cần ngại ngùng gì đâu! Em mà ngại thì đứa không biết ngại sẽ là Thanh Di đó!”
Thục Thanh Di thấy anh nhà mình nói đúng quá, bật cười ngay.
“Anh này! Nói đúng còn hay nói thẳng ra nữa!”
Sau khi ba người ngồi lại nói chuyện một lúc lâu, quản lí Kim cũng rời khỏi nhà trả lại không gian riêng tư cho đôi trẻ. Thục Thanh Di vừa đóng cổng xong, đã lập tức xoay người lại ôm chầm lấy Trương Thịnh Hàm. Cô bị bao trùm trong vòng tay rộng lớn, suýt nữa đã thở không thông. Anh hôn lên tóc cô, giọng nói trầm ấm lại dịu dàng.
“Nói anh nghe xem, vừa nãy em nghe trộm được những gì?”
Trương Thịnh Hàm chớp mi mắt, đứng yên trong lòng anh im lặng. Anh cúi đầu xuống, hai tay nâng gò má của cô lên rồi nhìn cô dịu dàng.
“Tiểu Hàm! Em có cảm thấy, việc em ở bên cạnh anh sẽ khiến em gặp áp lực không?”
Vì anh biết em luôn suy nghĩ nhiều. Vì em tự ti ở bản thân em, tự ti vì hoàn cảnh gia đình em và hầu như là về mọi thứ. Nhưng em có biết không? Những điều mà em tưởng chừng như không tốt đó, lại tạo nên một con người rất khác biệt. Và anh thích em, thích mọi thứ ở em.
Trương Thịnh Hàm đột nhiên thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn nhiều, cô lên tiếng.
“Không đâu! Em sẽ không như thế! Chẳng phải có anh ở bên cạnh em rồi ư?”
Thục Thanh Di mỉm cười hài lòng.
“Nghĩ được như thế là tốt rồi!”
Anh nói xong liền hôn lên môi cô một cái. Khoảnh khắc môi vừa chạm môi, hệt như hai quả anh đào căng mọng mà mềm mại cọ vào nhau. Trương Thịnh Hàm ngây ngốc, thoáng chốc liền đỏ mặt. Thục Thanh Di thích nhất là nhìn cô như thế này, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu. Anh nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn sâu nhất, ngọt ngào nhất.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, vì đây cũng không phải lần đầu tiên được hôn nên cô đã quen hơn trước. Eo thon nhỏ được anh ôm lấy, có hơi nâng lên, môi quấn quýt nhau không rời.
Thục Thanh Di lúc hôn cứ như có một ma lực vô cùng quyến rũ. Trương Thịnh Hàm hé mắt, trông thấy hàng mi anh khép hờ hững, mũi cao thẳng tắp, đến cả lông mày cũng tựa như điêu khắc tinh xảo. Một bản thiết kế vĩ đại như vậy, không ngờ người được sở hữu lại là cô.
Anh dùng lưỡi hay môi lúc hôn đều rất thành thạo, khiến cho cô phải bị dẫn dắt theo tựa như đi lạc vào khu vườn bí ẩn. Đến khi các sợi dây thần kinh bị kích thích mạnh mẽ, Thục Thanh Di bất ngờ khom người xuống bế Trương Thịnh Hàm lên. Cô thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã tiếp tục hôn.
Vừa hôn, anh vừa di chuyển đi vào phòng khách rồi đặt cô ngồi xuống sô pha, sau đó hai chân quỳ lên rồi áp đảo cô nằm xuống. Thục Thanh Di dứt môi, sợi chỉ bạc mê người vừa đứt đoạn thì anh đã thấp giọng hỏi.
“Có thích không?”
…
Thục Thanh Di nhìn quản lí Kim vừa thở dài vừa nói, anh hiểu được anh ấy đang lo lắng điều gì. Chỉ là trước mắt anh không nghĩ nhiều đến thế, chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu thật bình yên.
“Anh nói gì mà nghe bi oan quá vậy? Nói cứ như tiểu thuyết kết thúc không có hậu vậy á!”
Quản lí Kim từ tốn.
“Vậy chuyện em bị thương trong vụ xả súng ở Thái, là vì Thịnh Hàm hả?”
Anh cười cười, gãi đầu nói.
“Bảo là vì thì gây áp lực cho cô ấy quá! Là do em tình nguyện thôi, dẫu sao thì em vẫn chịu đau giỏi hơn cô ấy mà!”
Nếu như người bị trúng đạn và nằm viện là cô ấy, thì trái tim mình chắc sẽ nổ tung mất.
Quản lí Kim nhìn ra được, anh vì Trương Thịnh Hàm đã thay đổi rất nhiều, cứ như biến thành con người khác. Anh trở nên dịu dàng hơn, cách nói chuyện cũng không còn khó chịu, từ ánh mắt đến lời nói.
Trương Thịnh Hàm sau khi tắm rửa xong thì đi xuống lầu, lúc này vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
Quản lí Kim mỉm cười một lúc, sau đó lại lo lắng ra mặt.
“Tìm được người khiến em thay đổi là tốt. Nhưng mà sẽ rất khó cho em và cô bé, khi mà mẹ của em thì…”
Nói đến đây, anh ấy lại khó mà nói tiếp được. Bởi vì với Thục phu nhân, hầu như chuyện tình cảm là thứ gì đó rất cầu toàn trong mắt bà. Chính vì từng có cuộc hôn nhân đổ vỡ, lại thêm việc con trai không hiểu cho mình khiến bà càng thêm độc đoán.
Thục Thanh Di đăm chiêu, mắt nhìn đóa hoa hồng đang nở rộ ngoài cửa.
“Em không quan tâm bà ấy nghĩ gì đâu anh! Chuyện của em, dù có là ai cũng không được phép quản. Nhưng nếu bà ấy muốn động vào Tiểu Hàm, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô ngẩn ra một lúc lâu, cho đến khi vô tình trông thấy anh nhìn về phía mình thì mới vờ như không có gì mà đi xuống. Anh nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.
“Xong rồi ư? Có mệt lắm không?”
Trương Thịnh Hàm ngại ngùng lắc đầu.
“Không có.”
Thục Thanh Di đưa tay mình về phía cô, sau đó bảo.
“Nào! Qua đây ngồi!”
Cô nhìn quản lí Kim đang cười mình, phút chốc cảm thấy con người anh quả thật có thay đổi nhưng không đáng kể. Nói về bản tính, thì hầu như anh vẫn không biết ngượng là gì. Nếu như trong nhà chỉ có hai người thì còn có thể miễn cưỡng, đằng này còn có người khác.
Thế là cô lập tức lắc đầu xua tay, miệng cười mà tim đập thình thịch.
“Thôi! Em ngồi ở đây!”
Cô nói rồi ngồi cách anh một khoảng, cân bằng với cả quản lí Kim. Anh ấy nhìn dáng vẻ bối rối của cô, phì cười.
“Ầy! Em không cần ngại ngùng gì đâu! Em mà ngại thì đứa không biết ngại sẽ là Thanh Di đó!”
Thục Thanh Di thấy anh nhà mình nói đúng quá, bật cười ngay.
“Anh này! Nói đúng còn hay nói thẳng ra nữa!”
Sau khi ba người ngồi lại nói chuyện một lúc lâu, quản lí Kim cũng rời khỏi nhà trả lại không gian riêng tư cho đôi trẻ. Thục Thanh Di vừa đóng cổng xong, đã lập tức xoay người lại ôm chầm lấy Trương Thịnh Hàm. Cô bị bao trùm trong vòng tay rộng lớn, suýt nữa đã thở không thông. Anh hôn lên tóc cô, giọng nói trầm ấm lại dịu dàng.
“Nói anh nghe xem, vừa nãy em nghe trộm được những gì?”
Trương Thịnh Hàm chớp mi mắt, đứng yên trong lòng anh im lặng. Anh cúi đầu xuống, hai tay nâng gò má của cô lên rồi nhìn cô dịu dàng.
“Tiểu Hàm! Em có cảm thấy, việc em ở bên cạnh anh sẽ khiến em gặp áp lực không?”
Vì anh biết em luôn suy nghĩ nhiều. Vì em tự ti ở bản thân em, tự ti vì hoàn cảnh gia đình em và hầu như là về mọi thứ. Nhưng em có biết không? Những điều mà em tưởng chừng như không tốt đó, lại tạo nên một con người rất khác biệt. Và anh thích em, thích mọi thứ ở em.
Trương Thịnh Hàm đột nhiên thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn nhiều, cô lên tiếng.
“Không đâu! Em sẽ không như thế! Chẳng phải có anh ở bên cạnh em rồi ư?”
Thục Thanh Di mỉm cười hài lòng.
“Nghĩ được như thế là tốt rồi!”
Anh nói xong liền hôn lên môi cô một cái. Khoảnh khắc môi vừa chạm môi, hệt như hai quả anh đào căng mọng mà mềm mại cọ vào nhau. Trương Thịnh Hàm ngây ngốc, thoáng chốc liền đỏ mặt. Thục Thanh Di thích nhất là nhìn cô như thế này, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu. Anh nâng cằm cô lên, đặt xuống một nụ hôn sâu nhất, ngọt ngào nhất.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, vì đây cũng không phải lần đầu tiên được hôn nên cô đã quen hơn trước. Eo thon nhỏ được anh ôm lấy, có hơi nâng lên, môi quấn quýt nhau không rời.
Thục Thanh Di lúc hôn cứ như có một ma lực vô cùng quyến rũ. Trương Thịnh Hàm hé mắt, trông thấy hàng mi anh khép hờ hững, mũi cao thẳng tắp, đến cả lông mày cũng tựa như điêu khắc tinh xảo. Một bản thiết kế vĩ đại như vậy, không ngờ người được sở hữu lại là cô.
Anh dùng lưỡi hay môi lúc hôn đều rất thành thạo, khiến cho cô phải bị dẫn dắt theo tựa như đi lạc vào khu vườn bí ẩn. Đến khi các sợi dây thần kinh bị kích thích mạnh mẽ, Thục Thanh Di bất ngờ khom người xuống bế Trương Thịnh Hàm lên. Cô thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã tiếp tục hôn.
Vừa hôn, anh vừa di chuyển đi vào phòng khách rồi đặt cô ngồi xuống sô pha, sau đó hai chân quỳ lên rồi áp đảo cô nằm xuống. Thục Thanh Di dứt môi, sợi chỉ bạc mê người vừa đứt đoạn thì anh đã thấp giọng hỏi.
“Có thích không?”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.