Chương 28: Tuyển Người Giúp Việc
Queen Bảo Bối
05/05/2024
“Thanh Di! Xem anh mua gì tới cho em đây!”
Thục Thanh Di nhìn số đồ hộp đủng đỉnh trên tay quản lí Kim, ánh mắt dường như tối lại. Ngoài đồ hộp ra thì còn có mấy món cơm phần, cứ thế tới lui mỗi ngày, thành ra lại phát ngấy. Anh thật sự rất muốn từ chối, nhưng vị quản lí này nhiệt tình quá mức khiến anh không cách nào mở lời được.
Quản lí Kim mang theo vẻ mặt tươi tắn đi vào nhà, chân sải bước đi trên thảm cỏ xanh um trước sân. Căn nhà này thuộc dạng căn hộ cao cấp nằm trên đường lớn, vị trí đắt đỏ không phải ai cũng sở hữu được. Từ khi trở thành vận động viên được săn đón nhất nhì thế giới, Thục Thanh Di đã tậu nó xem như phần thưởng cho chính mình.
“Anh tới chơi được rồi, không cần mang nhiều đồ vậy đâu!”
“Khách sáo cái gì? Em vừa mang về danh dự cho đội tuyển chúng ta kia mà? Để chuẩn bị tốt cho cuộc đua quốc gia thì em phải bồi bổ nhiều hơn nữa!”
Vừa nói vừa đi lên bậc thang, nhưng còn chưa bước được qua bậc cửa thì quản lí Kim đã khựng lại, mặt cứng đờ, nụ cười cũng tắt. Phòng khách theo tone màu trắng đen tối giản mà sang trọng, một góc tường có đầy huy chương, kỉ niệm chương, giấy chứng nhận và loạt thành tích khủng mà Thục Thanh Di có được.
Có điều... Ở phía dưới thì...
“Thanh Di này! Sao em không chịu dọn dẹp gì hết?”
Quản lí Kim đặt tạm thức ăn lên bàn, gom số lon nước ngọt nằm lăn lóc ở đó lên trên tay rồi vứt vào thùng rác. Còn có, quần áo ném lung tung trên ghế, đầu tủ, giày dép vứt mỗi góc một chiếc. Anh ta lắc đầu ôm trán.
“Đã bao lâu rồi em không dọn dẹp vậy?”
Thục Thanh Di bình thản ngồi trên ghế, lại tiếp tục sở thích của mình thường ngày là uống nước ngọt. Anh nhấp một ngụm, vị ngọt tan trong miệng cùng khí ga bừng tỉnh.
“Cũng không lâu lắm! Vài ngày thôi!”
“Không được rồi! Không được rồi! Em phải tìm người giúp việc ngay thôi!”
Quản lí Kim ngồi bên cạnh anh, than thở nói. Còn anh lại rất bình thường.
“Giúp việc làm gì có ai làm nam?”
Anh ta nghe anh nói vậy thì sửng sốt.
“Gì á? Thì làm gì có ai là nam? Chả nhẽ em thích con trai à?”
Thục Thanh Di nhìn quản lí của mình bằng ánh nhìn lạnh lẽo.
“Anh hâm à? Em là trai thẳng.”
“Vậy thì tìm giúp việc là nam làm gì chứ? Nếu em muốn thì có thể tìm phụ nữ có kinh nghiệm chút, tầm tuổi trung niên, họ làm việc có thể không nhanh nhẹn nhưng cực kì vừa mắt.”
Quản lí Kim tận tình hướng dẫn cho anh cách để tìm một người giúp việc hoàn hảo. Dù sao đây cũng là một căn nhà không nhỏ, hơn nữa Thục Thanh Di còn là người chơi thể thao. Tuy anh ăn ít, nhưng chế độ ăn cũng phải đảm bảo đủ dinh dưỡng. Chỉ là người này kén cá chọn canh, việc gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng quá mức thành ra dẹp sang một bên, không nói tới nữa.
Thục Thanh Di uống hết lon nước ngọt rồi đứng dậy, cầm số đồ hộp đến tủ đông, hờ hững nói.
“Nhưng thứ em cần là nhanh nhẹn.”
Quản lí Kim vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, lát sau lại nói.
“Vậy thì tìm người trẻ một chút, nhanh nhẹn hoạt bát.”
“Nói nhiều rất phiền.”
Thục Thanh Di không thích trẻ cũng không thích già, chung quy kiểu người nào đặt chân vào nhà anh dọn dẹp với anh đều rất phiền. Thế là sau một hồi đưa ra hàng loạt ý kiến, Quản lí Kim hết cách, nhìn số quần áo giày dép kia được anh mang đi lên lầu.
“Nhưng mà Thanh Di... “
Ngoài việc đến sân vận động để tham gia các cuộc đua ra, hầu hết thời gian của Thục Thanh Di đều rảnh. Anh sẽ ở nhà bơi lội, đọc sách, xem tivi, và thi thoảng sẽ vụng về mà dọn dẹp lại nhà của mình. Mỗi lần như thế, anh đều tự mắng mình rằng trước đây quá sai lầm mới mua căn hộ to như vậy. Ở thì thích, nhưng dọn dẹp lại quá sức mệt.
Đang lúc xếp lại quần áo trên phòng, Thục Thanh Di vô tình sờ tay lên ngực áo sơ mi đen. Chiếc áo này lần trước bỏ quên ở phòng thay đồ, thấy nó cần giặt giũ nên tiện thể cho vào ba lô mang về. Nhớ không lầm thì, trên ngực còn có một ghim cài áo.
Vậy nó đâu?
Rơi rồi?
Thục Thanh Di nhìn chằm chằm vào ngực áo màu đen kịt, nhíu mày nhớ ra gì đó. Anh hơi cong khóe môi, rồi lại lắc đầu cho quần áo vào tủ.
“Anh Kim! Em muốn đăng bài tìm người giúp việc.”
Quản lí Kim đang uống nước, nghe xong câu này suýt nữa bị nghẹn đỏ mặt. Anh mừng rỡ lộ ra vẻ mặt khổ sở đến buồn cười, vội vàng hỏi.
“Thật không? Em nghĩ lại rồi sao?”
Thông báo tuyển người giúp việc cho vận động viên Thục Thanh Di được lan truyền đi nhanh chóng. Fan hâm mộ của anh, từ những người nhỏ tuổi cho đến những người có thân hình nóng bỏng. Bọn họ không được phép biết căn hộ mà anh đang ở, nên việc tuyển người chỉ có thể thông qua quản lí Kim.
“Không.”
“Không.”
“Không được.”
Quản lí Kim nhìn số người mà Thục Thanh Di “đánh rớt” dài vô tận, bắt đầu cảm thấy chuyện này đúng là quá bất khả thi rồi.
“Thanh Di à! Hay là em chọn đại một người được không?”
Anh nâng kính râm lên, lắc đầu.
“Không được. Người ở cùng nhà với em sao có thể gọi là tùy tiện?”
Tuy nói đây chỉ là buổi tuyển người làm hết sức bình thường, nhưng đó là với anh và quản lí Kim. Còn người đi đường nhìn vào, không hỏi sẽ nghĩ ngay đây là buổi kí tặng của một thần tượng nổi đình đám nào đó.
Trương Thịnh Hàm trên đường đi tìm việc làm, đã đi khắp cả thành phố này rồi mà cũng không tìm được. Chỗ thì không nhận nữ quá trẻ cần người có kinh nghiêm, chỗ thì lại không đàng hoàng. Cô đi ngang qua một khu nhà, vô tình thấy người ta chen nhau đông như kiến mà đứng lại.
“Họ làm gì ấy nhỉ?”
Cô đến gần hơn một chút, mới trông thấy bảng thông báo tuyển người giúp việc cho Thục gia.
Thục gia?
Là danh gia vọng tộc nào ư?
Nếu làm giúp việc cho họ thì có phải nhận được nhiều tiền lắm không?
Trương Thịnh Hàm nôn nóng, cũng chen chúc qua đám người trước mặt để đến gần hơn, nhìn thấy một người tầm 30 tuổi đang có vẻ mặt thống khổ từ chối người đến xin ứng tuyển. Và bên cạnh, có một người trẻ hơn, dáng người cao ráo ưa nhìn, nói chung rất có hào quang.
Cơ mà, sao người này lại trông quen mắt thế?
Thục Thanh Di nhìn số đồ hộp đủng đỉnh trên tay quản lí Kim, ánh mắt dường như tối lại. Ngoài đồ hộp ra thì còn có mấy món cơm phần, cứ thế tới lui mỗi ngày, thành ra lại phát ngấy. Anh thật sự rất muốn từ chối, nhưng vị quản lí này nhiệt tình quá mức khiến anh không cách nào mở lời được.
Quản lí Kim mang theo vẻ mặt tươi tắn đi vào nhà, chân sải bước đi trên thảm cỏ xanh um trước sân. Căn nhà này thuộc dạng căn hộ cao cấp nằm trên đường lớn, vị trí đắt đỏ không phải ai cũng sở hữu được. Từ khi trở thành vận động viên được săn đón nhất nhì thế giới, Thục Thanh Di đã tậu nó xem như phần thưởng cho chính mình.
“Anh tới chơi được rồi, không cần mang nhiều đồ vậy đâu!”
“Khách sáo cái gì? Em vừa mang về danh dự cho đội tuyển chúng ta kia mà? Để chuẩn bị tốt cho cuộc đua quốc gia thì em phải bồi bổ nhiều hơn nữa!”
Vừa nói vừa đi lên bậc thang, nhưng còn chưa bước được qua bậc cửa thì quản lí Kim đã khựng lại, mặt cứng đờ, nụ cười cũng tắt. Phòng khách theo tone màu trắng đen tối giản mà sang trọng, một góc tường có đầy huy chương, kỉ niệm chương, giấy chứng nhận và loạt thành tích khủng mà Thục Thanh Di có được.
Có điều... Ở phía dưới thì...
“Thanh Di này! Sao em không chịu dọn dẹp gì hết?”
Quản lí Kim đặt tạm thức ăn lên bàn, gom số lon nước ngọt nằm lăn lóc ở đó lên trên tay rồi vứt vào thùng rác. Còn có, quần áo ném lung tung trên ghế, đầu tủ, giày dép vứt mỗi góc một chiếc. Anh ta lắc đầu ôm trán.
“Đã bao lâu rồi em không dọn dẹp vậy?”
Thục Thanh Di bình thản ngồi trên ghế, lại tiếp tục sở thích của mình thường ngày là uống nước ngọt. Anh nhấp một ngụm, vị ngọt tan trong miệng cùng khí ga bừng tỉnh.
“Cũng không lâu lắm! Vài ngày thôi!”
“Không được rồi! Không được rồi! Em phải tìm người giúp việc ngay thôi!”
Quản lí Kim ngồi bên cạnh anh, than thở nói. Còn anh lại rất bình thường.
“Giúp việc làm gì có ai làm nam?”
Anh ta nghe anh nói vậy thì sửng sốt.
“Gì á? Thì làm gì có ai là nam? Chả nhẽ em thích con trai à?”
Thục Thanh Di nhìn quản lí của mình bằng ánh nhìn lạnh lẽo.
“Anh hâm à? Em là trai thẳng.”
“Vậy thì tìm giúp việc là nam làm gì chứ? Nếu em muốn thì có thể tìm phụ nữ có kinh nghiệm chút, tầm tuổi trung niên, họ làm việc có thể không nhanh nhẹn nhưng cực kì vừa mắt.”
Quản lí Kim tận tình hướng dẫn cho anh cách để tìm một người giúp việc hoàn hảo. Dù sao đây cũng là một căn nhà không nhỏ, hơn nữa Thục Thanh Di còn là người chơi thể thao. Tuy anh ăn ít, nhưng chế độ ăn cũng phải đảm bảo đủ dinh dưỡng. Chỉ là người này kén cá chọn canh, việc gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng quá mức thành ra dẹp sang một bên, không nói tới nữa.
Thục Thanh Di uống hết lon nước ngọt rồi đứng dậy, cầm số đồ hộp đến tủ đông, hờ hững nói.
“Nhưng thứ em cần là nhanh nhẹn.”
Quản lí Kim vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, lát sau lại nói.
“Vậy thì tìm người trẻ một chút, nhanh nhẹn hoạt bát.”
“Nói nhiều rất phiền.”
Thục Thanh Di không thích trẻ cũng không thích già, chung quy kiểu người nào đặt chân vào nhà anh dọn dẹp với anh đều rất phiền. Thế là sau một hồi đưa ra hàng loạt ý kiến, Quản lí Kim hết cách, nhìn số quần áo giày dép kia được anh mang đi lên lầu.
“Nhưng mà Thanh Di... “
Ngoài việc đến sân vận động để tham gia các cuộc đua ra, hầu hết thời gian của Thục Thanh Di đều rảnh. Anh sẽ ở nhà bơi lội, đọc sách, xem tivi, và thi thoảng sẽ vụng về mà dọn dẹp lại nhà của mình. Mỗi lần như thế, anh đều tự mắng mình rằng trước đây quá sai lầm mới mua căn hộ to như vậy. Ở thì thích, nhưng dọn dẹp lại quá sức mệt.
Đang lúc xếp lại quần áo trên phòng, Thục Thanh Di vô tình sờ tay lên ngực áo sơ mi đen. Chiếc áo này lần trước bỏ quên ở phòng thay đồ, thấy nó cần giặt giũ nên tiện thể cho vào ba lô mang về. Nhớ không lầm thì, trên ngực còn có một ghim cài áo.
Vậy nó đâu?
Rơi rồi?
Thục Thanh Di nhìn chằm chằm vào ngực áo màu đen kịt, nhíu mày nhớ ra gì đó. Anh hơi cong khóe môi, rồi lại lắc đầu cho quần áo vào tủ.
“Anh Kim! Em muốn đăng bài tìm người giúp việc.”
Quản lí Kim đang uống nước, nghe xong câu này suýt nữa bị nghẹn đỏ mặt. Anh mừng rỡ lộ ra vẻ mặt khổ sở đến buồn cười, vội vàng hỏi.
“Thật không? Em nghĩ lại rồi sao?”
Thông báo tuyển người giúp việc cho vận động viên Thục Thanh Di được lan truyền đi nhanh chóng. Fan hâm mộ của anh, từ những người nhỏ tuổi cho đến những người có thân hình nóng bỏng. Bọn họ không được phép biết căn hộ mà anh đang ở, nên việc tuyển người chỉ có thể thông qua quản lí Kim.
“Không.”
“Không.”
“Không được.”
Quản lí Kim nhìn số người mà Thục Thanh Di “đánh rớt” dài vô tận, bắt đầu cảm thấy chuyện này đúng là quá bất khả thi rồi.
“Thanh Di à! Hay là em chọn đại một người được không?”
Anh nâng kính râm lên, lắc đầu.
“Không được. Người ở cùng nhà với em sao có thể gọi là tùy tiện?”
Tuy nói đây chỉ là buổi tuyển người làm hết sức bình thường, nhưng đó là với anh và quản lí Kim. Còn người đi đường nhìn vào, không hỏi sẽ nghĩ ngay đây là buổi kí tặng của một thần tượng nổi đình đám nào đó.
Trương Thịnh Hàm trên đường đi tìm việc làm, đã đi khắp cả thành phố này rồi mà cũng không tìm được. Chỗ thì không nhận nữ quá trẻ cần người có kinh nghiêm, chỗ thì lại không đàng hoàng. Cô đi ngang qua một khu nhà, vô tình thấy người ta chen nhau đông như kiến mà đứng lại.
“Họ làm gì ấy nhỉ?”
Cô đến gần hơn một chút, mới trông thấy bảng thông báo tuyển người giúp việc cho Thục gia.
Thục gia?
Là danh gia vọng tộc nào ư?
Nếu làm giúp việc cho họ thì có phải nhận được nhiều tiền lắm không?
Trương Thịnh Hàm nôn nóng, cũng chen chúc qua đám người trước mặt để đến gần hơn, nhìn thấy một người tầm 30 tuổi đang có vẻ mặt thống khổ từ chối người đến xin ứng tuyển. Và bên cạnh, có một người trẻ hơn, dáng người cao ráo ưa nhìn, nói chung rất có hào quang.
Cơ mà, sao người này lại trông quen mắt thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.