Chương 12
Phỉ Phỉ
24/06/2013
Hôm qua phải lén lén lút lút leo tường
chuồn vào trong nhà, may mà lão gia gia ko phát hiện ra nó về nhà lúc 2h sáng mà còn thương tích đầy mình cộng với việc nồng nặc mùi rượu. Papa
mà biết thì chắc chắn hôm sau nó sẽ phải bay ngay sang Mỹ ở với cựu lão
gia gia ( ông nội nó đó ) hết đường về ViệtNamluôn quá!
Lại muộn học, chuyện muôn thuở, nản, nó quyết định làm một chuyện rất đỉnh là… chôm chiếc Ferrari màu đen của papa đua đến trường cho kịp giờ. Nói chôm cho lưu manh chứ thật ra ở nhà có cả mấy chiếc để đó mà chẳng ai sử dụng ngoại trừ…nó. Đang bon chen trên đường thì ở đâu xuất hiện chiếc Benz đỏ vụt qua nó với tốc độ kinh người tỏ vẻ thách thức. Gì chứ với cái kiểu đó thì bình thường với mọi người thôi nhưng với nó thì lại khác, thực là khiến nó tức chết ko kịp ngáp mà.
- Dám đua zới ta hả? Thua ngươi thì ta ko còn là Zinny nữa nhá!
Nói rồi nó kéo cần ga vụt lên trên vượt qua tay Benz kia. Hắn có lẽ đã nhận ra sự khiêu khích trong cách tăng tốc đột ngột của nó thì máu hơn thua đã nổi lên nên càng tăng tốc hơn nữa, vượt lên rồi lại thụt lùi, sau cùng thì thấy hắn tấp dần vào cổng trường, lúc này nó mới vỡ lẽ thì ra hắn cùng trường mình. Haizzz… thu phục tên này về dưới trướng thì thắng chắc đanh tiếng “vua tốc độ” của Ác Ma “danh trấn thiên hạ” ngay cho xem. Đời mấy ai đoán được chữ ngờ, khi nó ung dung bước ra từ con siêu xe yêu quý của lão gia gia thì:
– Thì ra con nhỏ bạt mạng đòi đua với tôi lúc nãy là cô à?
– Áhhhhh!!! Thành…Phong?
– “Chứ cô tưởng ai?”- Thành Phong khoanh tay dựa tường nhìn nó với ánh mắt đầy nghi ngờ.
– “Tôi cứ tưởng con BÒ nào đó chứ!” – Chữ “Bò” ko những được nó nhấn mạnh mà còn kéo dài ra một quãng thiệt là xa, chắc cũng cỡ vài dặm ấy chứ.
– CÔ NÓI AI BÒ HẢ?????
Nó vụt chạy biến, ngu gì đứng lại cho bị thịt. Đang chạy thì nó chợt nhìn thấy Thịnh nên dừng lại định nhờ vả mua đồ ăn sáng thì.:
– “Hey Th….Áhhhhhhh đau” – Rồi nó quay sang kẻ dám nhéo tai mình – “ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ???”
– Cô kêu ai là bò???
– BỎ RA ĐI! ĐAU QUÁ!
– Ai là BÒ????
– Haizzz… Đau thiệt mà! Hix…hix…hức…hức…
Chợt một giọng nam vang lên – “Bỏ tay anh ra khỏi người cô ấy” – Rồi ai đó gạt tay Thành Phong ra khỏi tai nó một cánh mạnh bạo tỏ vẻ chiếm giữ.
Thành Phong ngước nhìn người đó với ánh mắt tức giận tột độ – “Mày là thằng nào mà dám xen vô chuyện của tao?”
– “Tao là bạn trai cô ấy!” – Người đó lên tiếng.
– “HẢ???” – Một loạt nữ sinh mạnh mẽ toàn trường đồng thanh hét lên, số nữ sinh yếu đuối còn lại thì gục xĩu hẳn, dịp này phòng y tế có cơ hội mở đại hội võ lâm xưng danh thiên hạ rồi.
Nó tái mặt quay sang nhìn người vừa phát ngôn với ánh mắt rất ư là… hoang dã:
– Đừng đùa nữa Thịnh. Chẳng vui chút nào.
– “Chị hai!!!” – Thịnh hét lên.
– “Chị hai nào ở đây? Cô có em trai hả?” – Hắn thu lại ánh mắt tức giận một cách nhanh chóng nhìn Thịnh rồi quay sang nó thắc mắc nhưng ánh mắt chưa có vẻ gì là dịu dàng cho cam.
Nó gãi gãi đầu cười trừ nói – “À! Đây làm thằng em họ mình”.
– Chị…
– IM COI!!!!
– …hai!
– “Về lớp ngay. Chiều nay chị xử mày sau” – Nó liếc Thịnh ra lệnh ko quên ban phát ánh mắt chết người cho kẻ vừa cứu rỗi linh hồn mình…ném thẳng xuống 18 tầng địa ngục làm osin cho Vương ca ca.
– Yes, sir. Bai sir.
“ Reng…reng…reng…” ( Chuông ra chơi ý mà!!! )
– “Canteen ko?” – Nguyệt Vy quay sang nhìn nó đang trong tư thế tay ôm đầu, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều hỏi.
Nhưng chỉ nghe đến địa điểm là nó tỉnh như sáo ngẩn đầu cười thật tươi còn hơn trúng độc đắc nữa – “Ok! Mày bao nha”.
– Đại tiểu thư quyền uy của tập đoàn PK mà bắt tao phải bao mày hả???
– Vậy thôi! Tao ngủ đây.
– ĐI MÀY!!!!!
– “Bà la sát có im cho tôi ngủ ko???” – Vương Hoàng ngẩng đầu lia ánh mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ hét vào mặt nhỏ rồi lại gục hẳng về vị trí cũ tiếp tục cuộc du ngoạn nơi thiên đường.
– Kêu ai là la sát đấy hả ÓC KHỈ???
– Thôi xuống canteen mày, kệ tên ÓC LĂNG QUĂN đó đi!
Lúc này Thành Phong đang cảm thấy vô cùng khó chịu vì nín cười khiến hai vai rung rung lên tưởng chừng như muốn bị nội thương chết với cái nick name nó vừa đặt cho Vương Hoàng cách đây vài giây liền ngước đầu lên nhìn nó cố gắng phát ra từng chữ một – “Lăng…quăn…có…óc…hả…?” – Cả bọn phá lên cười trong khi nó thì bốc hoả trên đầu cao ngút như cháy cả trung tâm thương mại thành phố, thiếu chút nữa là có người gọi 114 tới cứu chữa rồi.
Lại muộn học, chuyện muôn thuở, nản, nó quyết định làm một chuyện rất đỉnh là… chôm chiếc Ferrari màu đen của papa đua đến trường cho kịp giờ. Nói chôm cho lưu manh chứ thật ra ở nhà có cả mấy chiếc để đó mà chẳng ai sử dụng ngoại trừ…nó. Đang bon chen trên đường thì ở đâu xuất hiện chiếc Benz đỏ vụt qua nó với tốc độ kinh người tỏ vẻ thách thức. Gì chứ với cái kiểu đó thì bình thường với mọi người thôi nhưng với nó thì lại khác, thực là khiến nó tức chết ko kịp ngáp mà.
- Dám đua zới ta hả? Thua ngươi thì ta ko còn là Zinny nữa nhá!
Nói rồi nó kéo cần ga vụt lên trên vượt qua tay Benz kia. Hắn có lẽ đã nhận ra sự khiêu khích trong cách tăng tốc đột ngột của nó thì máu hơn thua đã nổi lên nên càng tăng tốc hơn nữa, vượt lên rồi lại thụt lùi, sau cùng thì thấy hắn tấp dần vào cổng trường, lúc này nó mới vỡ lẽ thì ra hắn cùng trường mình. Haizzz… thu phục tên này về dưới trướng thì thắng chắc đanh tiếng “vua tốc độ” của Ác Ma “danh trấn thiên hạ” ngay cho xem. Đời mấy ai đoán được chữ ngờ, khi nó ung dung bước ra từ con siêu xe yêu quý của lão gia gia thì:
– Thì ra con nhỏ bạt mạng đòi đua với tôi lúc nãy là cô à?
– Áhhhhh!!! Thành…Phong?
– “Chứ cô tưởng ai?”- Thành Phong khoanh tay dựa tường nhìn nó với ánh mắt đầy nghi ngờ.
– “Tôi cứ tưởng con BÒ nào đó chứ!” – Chữ “Bò” ko những được nó nhấn mạnh mà còn kéo dài ra một quãng thiệt là xa, chắc cũng cỡ vài dặm ấy chứ.
– CÔ NÓI AI BÒ HẢ?????
Nó vụt chạy biến, ngu gì đứng lại cho bị thịt. Đang chạy thì nó chợt nhìn thấy Thịnh nên dừng lại định nhờ vả mua đồ ăn sáng thì.:
– “Hey Th….Áhhhhhhh đau” – Rồi nó quay sang kẻ dám nhéo tai mình – “ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ???”
– Cô kêu ai là bò???
– BỎ RA ĐI! ĐAU QUÁ!
– Ai là BÒ????
– Haizzz… Đau thiệt mà! Hix…hix…hức…hức…
Chợt một giọng nam vang lên – “Bỏ tay anh ra khỏi người cô ấy” – Rồi ai đó gạt tay Thành Phong ra khỏi tai nó một cánh mạnh bạo tỏ vẻ chiếm giữ.
Thành Phong ngước nhìn người đó với ánh mắt tức giận tột độ – “Mày là thằng nào mà dám xen vô chuyện của tao?”
– “Tao là bạn trai cô ấy!” – Người đó lên tiếng.
– “HẢ???” – Một loạt nữ sinh mạnh mẽ toàn trường đồng thanh hét lên, số nữ sinh yếu đuối còn lại thì gục xĩu hẳn, dịp này phòng y tế có cơ hội mở đại hội võ lâm xưng danh thiên hạ rồi.
Nó tái mặt quay sang nhìn người vừa phát ngôn với ánh mắt rất ư là… hoang dã:
– Đừng đùa nữa Thịnh. Chẳng vui chút nào.
– “Chị hai!!!” – Thịnh hét lên.
– “Chị hai nào ở đây? Cô có em trai hả?” – Hắn thu lại ánh mắt tức giận một cách nhanh chóng nhìn Thịnh rồi quay sang nó thắc mắc nhưng ánh mắt chưa có vẻ gì là dịu dàng cho cam.
Nó gãi gãi đầu cười trừ nói – “À! Đây làm thằng em họ mình”.
– Chị…
– IM COI!!!!
– …hai!
– “Về lớp ngay. Chiều nay chị xử mày sau” – Nó liếc Thịnh ra lệnh ko quên ban phát ánh mắt chết người cho kẻ vừa cứu rỗi linh hồn mình…ném thẳng xuống 18 tầng địa ngục làm osin cho Vương ca ca.
– Yes, sir. Bai sir.
“ Reng…reng…reng…” ( Chuông ra chơi ý mà!!! )
– “Canteen ko?” – Nguyệt Vy quay sang nhìn nó đang trong tư thế tay ôm đầu, mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều hỏi.
Nhưng chỉ nghe đến địa điểm là nó tỉnh như sáo ngẩn đầu cười thật tươi còn hơn trúng độc đắc nữa – “Ok! Mày bao nha”.
– Đại tiểu thư quyền uy của tập đoàn PK mà bắt tao phải bao mày hả???
– Vậy thôi! Tao ngủ đây.
– ĐI MÀY!!!!!
– “Bà la sát có im cho tôi ngủ ko???” – Vương Hoàng ngẩng đầu lia ánh mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ hét vào mặt nhỏ rồi lại gục hẳng về vị trí cũ tiếp tục cuộc du ngoạn nơi thiên đường.
– Kêu ai là la sát đấy hả ÓC KHỈ???
– Thôi xuống canteen mày, kệ tên ÓC LĂNG QUĂN đó đi!
Lúc này Thành Phong đang cảm thấy vô cùng khó chịu vì nín cười khiến hai vai rung rung lên tưởng chừng như muốn bị nội thương chết với cái nick name nó vừa đặt cho Vương Hoàng cách đây vài giây liền ngước đầu lên nhìn nó cố gắng phát ra từng chữ một – “Lăng…quăn…có…óc…hả…?” – Cả bọn phá lên cười trong khi nó thì bốc hoả trên đầu cao ngút như cháy cả trung tâm thương mại thành phố, thiếu chút nữa là có người gọi 114 tới cứu chữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.