Chương 30
Phỉ Phỉ
24/06/2013
- “Honey…honey…Are you ok?” – Vị “thiên thần” ấy chạy lại đẩy mọi người đang bu xung quanh giường văng ra rồi
ôm chầm lấy nó đang ngơ ngác như con nai vàng nằm trên đống lá khô –
“Daddy said that you were visiting the hospital, I worry about your
health so I came back as soon as I bought a ticket” ( Papa nói rằng em
đang viếng thăm bệnh viện, anh lo quá nên về đây ngay khi mua được vé
máy bay ). Nói rồi “thiên thần” nhìn nó đang
ngây ngốc đứng hình như tượng và bất ngờ đặt lên moi nó một nụ hôn. Anh
ta ko biết biểu hiện như vậy đã làm cho hai người giật mình ( Nguyệt Vy + Quốc Bảo ), hai người ngơ ngác ( Anh Vũ + Vương Hoàng ), một người, à
ko một ngọn núi hàn băng trên đỉnh Himalaya đang bùng phát dư chấn (
Thành Phong ).
– “Buông em ra coi” – Nó lạnh lùng nhìn người con trai đang ôm chầm lấy mình dùng tay đẩy ra.
Có vẻ như hắn ta vẫn lì lợm trơ khuôn mặt baby của mình cho nó xem thì phải – “Are you ok?”
– “BUÔNG RAAAAAAA” – Tiếng hét có tần số âm thanh khá cao làm cho vị “thiên thần” kia bất giác buông tay lùi ra xa vài bước thủ thế.
– “Hix…hix…sao honey đối xử với anh như vậy?” – Anh ta trơ khuôn mặt cún con rưng rưng nước mắt nhìn nó trăn trối ( Hai người này giống nhau chiêu này ).
– “Anh mà còn thái độ đó là em sút anh bay lại sang Mỹ luôn đó” – Ánh mắt nó ngùn ngụt tia nhìn giận dữ.
Lúc này thì ba người kia vẫn đơ như cây bơ, hồn vẫn đang phiêu diêu chưa về chào xác.
– “Anh về sao ko bảo tụi em ra đón?” – Quốc Bảo nhìn chằm chằm vị “thiên thần” kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
– “Mỗi lần anh về mà báo trước với chúng mày có bao giờ anh về được tới nhà an toàn đâu. Dại sao?” – Anh ta cười ranh, mãnh nhìn nhỏ và Quốc Bảo ( Tại mỗi lần hai người này ra đón là y như rằng đưa anh ta đi vòng vòng thành phố rồi quăng đại ở đâu đó cho tự dẫn xác về nhà, anh ta nào biết đường với lại hành lý, tiền bạc nằm trong xe hết rồi => Ác Ma )
– “Vậy bây giờ anh có tin là anh nằm lại trong đây luôn ko?” ( Tức bệnh viện đó ) – Nguyệt Vy bước xuống giường cùng Quốc Bảo tiến lại gần anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt ngây thơ vô số tội.
– “Ấy…ấy…đừng đùa chứ…honey à…help anh…” – Anh ta quay sang cầu cứu nó.
– “Hai người làm gì vậy?” – Nó nhìn Nguyệt Vy và Quốc Bảo lên tiếng làm vị “thiên thần” kia rưng rưng hai mắt tràn trề hạnh phúc, ngừng một chút nó tiếp tục phán – “Cho vô thẳng nhà xác luôn khỏi đi đường vòng mắc công”.
“Rầm…”
– Em vừa phải thôi honey, người ta về thăm em mà em lại chào đón như thế hả?
– “Ai mượn” – Nó quay phắt mặt đi ko thèm nhìn.
Hoàng hồn trước tình huống dở khóc dở cười vừa rồi, Thành Phong nhìn nó dò hỏi:
– Anh này là ai vậy Hiểu Minh?
– “À! Để anh tự giời thiệu” – Vị “thiên thần” kia giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc, chỉnh trang lại trang phục rồi nhìn ba người nói – “Anh là honey…”
“Bộp” – Một chiếc gối bay thẳng vào đầu anh ta ngay khi vừa phát ngôn ra hai từ “honey”
– “Đau lắm đó honey à!” – Anh ta xoa xoa khuôn mặt diển trai dại gái của mình.
– “Anh nói cho đàng hoàng được ko? Hay muốn vô nhà xác?” – Nó lăm lăm cái gối còn lại ngước nhìn.
– Gì cũng phải từ từ chứ. Hì chào ba đứa, anh là Vu Hoàng Đình Huy, anh trai Vu Hiểu Minh này đó.
– “HẢ? ANH TRAI?” – Ba người đồng thanh đáp.
– “Vậy mà tôi còn tưởng hôn phu chứ” – Anh Vũ nhăn nhăn mặt.
– “Tôi còn tưởng là chồng luôn rồi kìa” – Vương Hoàng trơ bộ mặt đểu nhìn nó.
Còn Thành Phong lúc này như ngọn núi lửa nhưng đã ngưng hoạt động hé hé, thở phào nhẹ nhõm nhưng anh cũng ko biết vì sao mình lại như thế nữa.
– “Hai về chi vậy?” – Nó lắc lắc tay Đình Huy hỏi.
– À! Có chuyện trong…mà thôi, để khi khác anh nói cho mấy đứa nghe. Khi nào em xuất viện?
– “Em muốn bây giờ” – Nó trơ khuôn mặt cún con nhìn mọi người.
– “KO ĐƯỢC” – Mọi người đồng thanh phản đối trừ một người.
– “Được chứ!” – Đó là anh của nó ý.
– “Yeah! Hai là number one” – Nó nhảy cẩn lên choàng tay ôm lấy cổ Đình Huy nhưng vì vết thương chưa lành nên gục xuống mặt nhăn thấy rõ. Cả đám bu lại đỡ nó lên giường rồi thi nhau rủa xối xả vào mặt.
– “Cô heo hay sao mà cứ khoái nhảy cẩn lên như vậy hả?” – Thành Phong.
– “Kiểu này thì ở bệnh viện thêm một tuần nữa hai mới cho xuất viện được” – Đình Huy lắc lắc đầu nói.
– “Bị thương mà còn lanh chanh, cái tật ko bỏ” – Nguyệt Vy xua xua tay.
– “Già cái đầu mà còn tỏ ra ngây thơ” – Quốc Bảo cũng tranh thủ cơ hội hùa theo trả thù nó.
– “Con gái con đứa gì đâu mà ko có tí ý tứ nào hết” – Vương Hoàng cũng ko vừa.
– “Bao giờ Hiểu Minh nhà ta mới lớn được đây hở trời?” – Cả Anh Vũ cũng đốp chát luôn.
– “MẤY NGƯỜI RỦA ĐỦ CHƯA HẢ? CÓ TIN VÔ NHÀ XÁC NẰM GỌN TRONG ĐÓ LUÔN KO?” – Nó mặt đỏ phừng phừng hét lên tức tưởi, hai tay vuốt vuốt ngực cho hạ hỏa.
Đình Huy thấy vậy liền sấn vô ôm em mình an ủi – “Thôi ngoan honey của anh, ngoan mai anh kí giấy cho em về nhà dưỡng thương”.
– “Coi như anh biết điều” – Nó nhếch mép cười đểu vô cùng.
– “Một tuần nằm bệnh viện nha” – Đình Huy tức giận quay đi.
– Hai àh! Em biết hai ko ác thế đâu. Nha hai….hai…ai…ai…
– “SẾN QUÁ!!!” – Cả sáu người đồng thanh hét lên làm nó quê độ im bặt.
Mọi người ngồi tám ba xàm ba láp rồi thì Thành Phong, Anh Vũ cùng Vương Hoàng cáo từ ra về. Trước khi quay đi Vương Hoàng còn quay lại nháy mắt với Nguyệt Vy một phát làm cho tim ai xao xuyến như muốn tự tử luôn cho rồi, khủng khiếp.
Đợi ba người bọn họ đi rồi nó mới quay sang Đình Huy hỏi:
– Hai, lần này hai về có việc gì thế?
– “Ai đánh em ra như thế này vậy?” – Đình Huy thay đổi ngay nét mặt từ hiền từ chuyển sang phẫn nộ nhìn Quốc Bảo cùng Nguyệt Vy như muốn ăn tươi nuốt sống.
– “Là anh em nhà họ Dương đấy anh hai” – Quốc Bảo giương cặp mắt hối lỗi khi ko bảo vệ được nó nhìn Đình Huy, trong thâm tâm cậu đang vái trời anh giơ cao đánh khẽ mà tha cho cậu một mạng.
– Quỷ Vương?
– “Vâng. Nhưng em vẫn ko hiểu tại sao chúng lại nhắm đến chị hai và Kindy” – Quốc Bảo nhíu mày tỏ vẻ suy tư – “Mà em cũng ko nghĩ đơn giản là Lệ Phi trả thù chuyện cũ đâu”.
– Thực ra lần này anh về đây cũng là vì chuyện này.
– “Dương Quang Minh còn biết em là Zinny, những người biết điều này quả thực ko nhiều. Chẳng lẽ lại liên quan đến…” – Nó quay sang nhìn anh mình.
– “Đến gì?” – Quốc Bảo cùng nhỏ ngồi bật dậy chu mỏ ra ngóng chờ tin tức hấp dẫn từ miệng nó.
– “Ai biết” – Nó trả lời cộc lốc làm hai đứa nhìn trừng trừng như muốn xé xác nó ra làm đôi.
– “Hiện tại trong thế giới ngầm hiện nay có bốn bang lớn song song tồn tại là Ác Ma, Phong Vũ, Quỷ Vương và Băng Nữ cùng với một vài bang phái nhỏ khác ko đáng kể. Quỷ Vương thì đã bị bọn em loại bỏ rồi thì chỉ còn lại ba băng đảng này thôi” – Đình Phong ngồi dựa vào tường nói.
– “Phong Vũ thì bọn em biết rõ hành tung cả, chỉ có Băng Nữ tuy im hơi lặng tiếng, hành tung người đứng đầu cũng ko thể nào điều tra được nhưng bang phái của họ vẫn rất vững mạnh và đàn em với địa bàn ko ngừng gia tăng” – Quốc Bảo lục lọi mọi ngóc nhách trong trí nhớ của mình về những gì khi cậu giúp nó điều tra ra những bang phái khác.
– “Thôi hai đứa nằm nghỉ đi, anh vẫn còn chút chuyện cần giải quyết, ngày mai anh đến kí giấy cho hai đứa về” – Nói rồi Đình Huy cúi xuống đặt lên trán cô em gái đáng yêu của mình một nụ hôn và quay lưng bước đi.
– “Buông em ra coi” – Nó lạnh lùng nhìn người con trai đang ôm chầm lấy mình dùng tay đẩy ra.
Có vẻ như hắn ta vẫn lì lợm trơ khuôn mặt baby của mình cho nó xem thì phải – “Are you ok?”
– “BUÔNG RAAAAAAA” – Tiếng hét có tần số âm thanh khá cao làm cho vị “thiên thần” kia bất giác buông tay lùi ra xa vài bước thủ thế.
– “Hix…hix…sao honey đối xử với anh như vậy?” – Anh ta trơ khuôn mặt cún con rưng rưng nước mắt nhìn nó trăn trối ( Hai người này giống nhau chiêu này ).
– “Anh mà còn thái độ đó là em sút anh bay lại sang Mỹ luôn đó” – Ánh mắt nó ngùn ngụt tia nhìn giận dữ.
Lúc này thì ba người kia vẫn đơ như cây bơ, hồn vẫn đang phiêu diêu chưa về chào xác.
– “Anh về sao ko bảo tụi em ra đón?” – Quốc Bảo nhìn chằm chằm vị “thiên thần” kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
– “Mỗi lần anh về mà báo trước với chúng mày có bao giờ anh về được tới nhà an toàn đâu. Dại sao?” – Anh ta cười ranh, mãnh nhìn nhỏ và Quốc Bảo ( Tại mỗi lần hai người này ra đón là y như rằng đưa anh ta đi vòng vòng thành phố rồi quăng đại ở đâu đó cho tự dẫn xác về nhà, anh ta nào biết đường với lại hành lý, tiền bạc nằm trong xe hết rồi => Ác Ma )
– “Vậy bây giờ anh có tin là anh nằm lại trong đây luôn ko?” ( Tức bệnh viện đó ) – Nguyệt Vy bước xuống giường cùng Quốc Bảo tiến lại gần anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt ngây thơ vô số tội.
– “Ấy…ấy…đừng đùa chứ…honey à…help anh…” – Anh ta quay sang cầu cứu nó.
– “Hai người làm gì vậy?” – Nó nhìn Nguyệt Vy và Quốc Bảo lên tiếng làm vị “thiên thần” kia rưng rưng hai mắt tràn trề hạnh phúc, ngừng một chút nó tiếp tục phán – “Cho vô thẳng nhà xác luôn khỏi đi đường vòng mắc công”.
“Rầm…”
– Em vừa phải thôi honey, người ta về thăm em mà em lại chào đón như thế hả?
– “Ai mượn” – Nó quay phắt mặt đi ko thèm nhìn.
Hoàng hồn trước tình huống dở khóc dở cười vừa rồi, Thành Phong nhìn nó dò hỏi:
– Anh này là ai vậy Hiểu Minh?
– “À! Để anh tự giời thiệu” – Vị “thiên thần” kia giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc, chỉnh trang lại trang phục rồi nhìn ba người nói – “Anh là honey…”
“Bộp” – Một chiếc gối bay thẳng vào đầu anh ta ngay khi vừa phát ngôn ra hai từ “honey”
– “Đau lắm đó honey à!” – Anh ta xoa xoa khuôn mặt diển trai dại gái của mình.
– “Anh nói cho đàng hoàng được ko? Hay muốn vô nhà xác?” – Nó lăm lăm cái gối còn lại ngước nhìn.
– Gì cũng phải từ từ chứ. Hì chào ba đứa, anh là Vu Hoàng Đình Huy, anh trai Vu Hiểu Minh này đó.
– “HẢ? ANH TRAI?” – Ba người đồng thanh đáp.
– “Vậy mà tôi còn tưởng hôn phu chứ” – Anh Vũ nhăn nhăn mặt.
– “Tôi còn tưởng là chồng luôn rồi kìa” – Vương Hoàng trơ bộ mặt đểu nhìn nó.
Còn Thành Phong lúc này như ngọn núi lửa nhưng đã ngưng hoạt động hé hé, thở phào nhẹ nhõm nhưng anh cũng ko biết vì sao mình lại như thế nữa.
– “Hai về chi vậy?” – Nó lắc lắc tay Đình Huy hỏi.
– À! Có chuyện trong…mà thôi, để khi khác anh nói cho mấy đứa nghe. Khi nào em xuất viện?
– “Em muốn bây giờ” – Nó trơ khuôn mặt cún con nhìn mọi người.
– “KO ĐƯỢC” – Mọi người đồng thanh phản đối trừ một người.
– “Được chứ!” – Đó là anh của nó ý.
– “Yeah! Hai là number one” – Nó nhảy cẩn lên choàng tay ôm lấy cổ Đình Huy nhưng vì vết thương chưa lành nên gục xuống mặt nhăn thấy rõ. Cả đám bu lại đỡ nó lên giường rồi thi nhau rủa xối xả vào mặt.
– “Cô heo hay sao mà cứ khoái nhảy cẩn lên như vậy hả?” – Thành Phong.
– “Kiểu này thì ở bệnh viện thêm một tuần nữa hai mới cho xuất viện được” – Đình Huy lắc lắc đầu nói.
– “Bị thương mà còn lanh chanh, cái tật ko bỏ” – Nguyệt Vy xua xua tay.
– “Già cái đầu mà còn tỏ ra ngây thơ” – Quốc Bảo cũng tranh thủ cơ hội hùa theo trả thù nó.
– “Con gái con đứa gì đâu mà ko có tí ý tứ nào hết” – Vương Hoàng cũng ko vừa.
– “Bao giờ Hiểu Minh nhà ta mới lớn được đây hở trời?” – Cả Anh Vũ cũng đốp chát luôn.
– “MẤY NGƯỜI RỦA ĐỦ CHƯA HẢ? CÓ TIN VÔ NHÀ XÁC NẰM GỌN TRONG ĐÓ LUÔN KO?” – Nó mặt đỏ phừng phừng hét lên tức tưởi, hai tay vuốt vuốt ngực cho hạ hỏa.
Đình Huy thấy vậy liền sấn vô ôm em mình an ủi – “Thôi ngoan honey của anh, ngoan mai anh kí giấy cho em về nhà dưỡng thương”.
– “Coi như anh biết điều” – Nó nhếch mép cười đểu vô cùng.
– “Một tuần nằm bệnh viện nha” – Đình Huy tức giận quay đi.
– Hai àh! Em biết hai ko ác thế đâu. Nha hai….hai…ai…ai…
– “SẾN QUÁ!!!” – Cả sáu người đồng thanh hét lên làm nó quê độ im bặt.
Mọi người ngồi tám ba xàm ba láp rồi thì Thành Phong, Anh Vũ cùng Vương Hoàng cáo từ ra về. Trước khi quay đi Vương Hoàng còn quay lại nháy mắt với Nguyệt Vy một phát làm cho tim ai xao xuyến như muốn tự tử luôn cho rồi, khủng khiếp.
Đợi ba người bọn họ đi rồi nó mới quay sang Đình Huy hỏi:
– Hai, lần này hai về có việc gì thế?
– “Ai đánh em ra như thế này vậy?” – Đình Huy thay đổi ngay nét mặt từ hiền từ chuyển sang phẫn nộ nhìn Quốc Bảo cùng Nguyệt Vy như muốn ăn tươi nuốt sống.
– “Là anh em nhà họ Dương đấy anh hai” – Quốc Bảo giương cặp mắt hối lỗi khi ko bảo vệ được nó nhìn Đình Huy, trong thâm tâm cậu đang vái trời anh giơ cao đánh khẽ mà tha cho cậu một mạng.
– Quỷ Vương?
– “Vâng. Nhưng em vẫn ko hiểu tại sao chúng lại nhắm đến chị hai và Kindy” – Quốc Bảo nhíu mày tỏ vẻ suy tư – “Mà em cũng ko nghĩ đơn giản là Lệ Phi trả thù chuyện cũ đâu”.
– Thực ra lần này anh về đây cũng là vì chuyện này.
– “Dương Quang Minh còn biết em là Zinny, những người biết điều này quả thực ko nhiều. Chẳng lẽ lại liên quan đến…” – Nó quay sang nhìn anh mình.
– “Đến gì?” – Quốc Bảo cùng nhỏ ngồi bật dậy chu mỏ ra ngóng chờ tin tức hấp dẫn từ miệng nó.
– “Ai biết” – Nó trả lời cộc lốc làm hai đứa nhìn trừng trừng như muốn xé xác nó ra làm đôi.
– “Hiện tại trong thế giới ngầm hiện nay có bốn bang lớn song song tồn tại là Ác Ma, Phong Vũ, Quỷ Vương và Băng Nữ cùng với một vài bang phái nhỏ khác ko đáng kể. Quỷ Vương thì đã bị bọn em loại bỏ rồi thì chỉ còn lại ba băng đảng này thôi” – Đình Phong ngồi dựa vào tường nói.
– “Phong Vũ thì bọn em biết rõ hành tung cả, chỉ có Băng Nữ tuy im hơi lặng tiếng, hành tung người đứng đầu cũng ko thể nào điều tra được nhưng bang phái của họ vẫn rất vững mạnh và đàn em với địa bàn ko ngừng gia tăng” – Quốc Bảo lục lọi mọi ngóc nhách trong trí nhớ của mình về những gì khi cậu giúp nó điều tra ra những bang phái khác.
– “Thôi hai đứa nằm nghỉ đi, anh vẫn còn chút chuyện cần giải quyết, ngày mai anh đến kí giấy cho hai đứa về” – Nói rồi Đình Huy cúi xuống đặt lên trán cô em gái đáng yêu của mình một nụ hôn và quay lưng bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.