Chương 3
Phỉ Phỉ
24/06/2013
Cả bọn ra về để lại sau lưng cái quán
bar tanh bành như một căn nhà hoang. Nhưng đâu ai ngờ, đằng sau cánh cửa kia là bóng của một người đang dựa lưng vào tường mỉm cười – “Zinny à?
Chị hai Ác Ma, nghĩa khí lắm, làm cho Thành Phong này sáng mắt đấy”- Nói xong Thành Phong khoác vai Anh Vũ buớc đi. Anh Vũ xoa xoa cằm – “Sao mình thấy cô ta quen quen.”
Thành Phong ngước mắt hỏi – “Ai?”
– “Àh…ko có gì”. – Anh Vũ huơ huơ tay tỏ ý không muốn bàn thêm điều gì nữa nhưng trong lòng anh vẫn chất chứa một điều gì đó khá tò mò và rắc rối.
Sáng hôm sau nó ko dám băng bột cánh tay bị thương đi học vì sợ Thành Phong và Anh Vũ sẽ nhận ra, nó đành bận áo dài tay để che đi chiến tích của ngày hôm qua. Nó đang khá lo lắng ko biết hai người bọn họ có nghi ngờ gì ko, nếu bị lộ là chắc chắn đành phải bỏ xác nơi đây. Bất giác rùng mình, nó cầm điện thoại soạn một tin nhắn “Chị mày có tử nạn trên chiến trường thì nhớ tìm mọi cách rinh xác tao về an táng đàng hoàng nghen” và send ngay cho Quốc Bảo.
20s sau “ Tèn tén ten ten…” – “ Chị hai an tâm, thề có rượu trong chai, trái cây trong dĩa, mã tấu trong tay, thằng nào đụng vô chị em sẽ xé xác nó, mà lỡ may chị có nhắm mắt xuôi tay em cũng sẽ nhắm mắt đưa tiễn chị về nơi an nghỉ cuối cùng há há”.
Ngỡ ngàng trong giây lát, nó tức tưởi mắng xối xả vào cái điện thoại “Thằng trời đánh, mày chờ đấy!”.
Đang mải mê cúi đầu suy nghĩ cách trả thù thằng em mắc dịch thì nó va trúng một ai rồi sau đó thì ngã ngay xuống đất cái với âm thanh “Bịch” như mít rụng mùa thu.
– Ui da! Dập mông rồi. Sáng nay ăn phải gì mà xui tận mạng vậy trời?
Ngước mắt lên nhìn người đối diện mình với ánh mắt của quan tòan đang chăm chăm vào bị cáo. À thì ra là nó đã tông phải một người đáng ghét mà nó biết đó là ai, Thiên Ngân – chủ tịch hội đồng quản trị fan club Phong Vũ hội, một cái câu lạc bộ được thành lập bởi các chuyên gia hám trai và đeo bám trai đẹp đã được chính phủ công nhận vào sách đen Việt Nam.
– “Thiệt là xui xẻo. Tông nhầm con hám giai” – Nó xoa xoa cái bàn toạ đang rân rân, bản tính hay gây chuyện vẫn ko ngừng thổn thức.
– “Mày nói cái gì?” – Thiên Ngân lăm lăm ánh mắt có độ sát thương cực lớn và miệng thì đang bận nghiến răng ken két nhìn nó – “Nói cái gì nhắc lại tao nghe coi con kia”.
– “Con này con kia cái gì? Bạn nhìn coi chỉ mình mình té, bạn có té đâu” – Nó đang giả làm thiên kim tiểu thư ngoan hiền mà.
– “Ngon lắm. Dám trả treo với chị à?” – Thiên Ngân giơ tay giáng xuống mặt nó.
“Bốp” – Nó ko kịp né tránh nên hưởng nguyên cái tát như trời giáng của Thiên Ngân, đau điếng. Lão gia gia già nhà nó tuy nghiêm khắc thật nhưng chưa bao giờ đánh nó với lại mấy năm phiêu bạt trong chốn giang hồ này chả có đứa nào dám tát thẳng vào mặt Zinny này. Nó vung tay đánh trả lại làm cô ta ngã lăn ra đất. Ả hét lên bảo tụi con gái xung quanh nhào vô đánh hội đồng. Nó suy nghĩ mất 10s rằng nên đánh hay chạy vì nó đang trong vai là một thiên kim thiểu thư gia đình danh giá cơ mà, nhưng thù hận vẫn là hận thù, danh dự đã lấn át cả lí trí, nó vung tay nắm lấy cổ áo một đứa vật xuống làm nó ngã sóng soài ra đất. Tới đứa thứ hai thì nó giơ chân định đá vào bụng thì có tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng uy lực rất lớn– “Dừng tay!”
Nó nghĩ thầm trong bụng khi nhìn thấy người vừa cứu mình nhưng cũng là người làm mình cụt hứng “Thì ra là Anh Vũ và Thành Phong…( định thần sau 3s )… chết cha!…” nó quay người định chuồn thì đột nhiên một cánh tay đưa ra níu nó lại. Thành Phong đã nắm trúng chỗ bị thương tối qua, đột nhiên nó đau điếng và la lên:
-“Ui dza! Đau. Buông …”- Nó nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ ở hắn thì khẽ rùng mình.
– “Nè! Tiểu thư gì đâu mà đấm đá nhau bay cả váy thế hả?” – Hắn cất tiếng hỏi.
Nó thoáng đỏ mặt vì cái vụ “bay váy” vừa rồi nhưng nhanh chóng thay đổi 180 độ như chong chóng ngay – “Cậu thấy à?”
Choáng với câu trả lời ko ai ngờ tới, Anh Vũ nắm tay nó lên săm soi:
-Taybạn bị thương hả? Sao thế? Do đánh Thiên Ngân à?
– Àh! Do hôm qua…ờ hôm qua té xe thôi. Ko sao đâu… Thôi mình chuồn trước đây… Pp.
Anh Vũ nhìn Thành Phong – “Quả thật rất đáng nghi.”
Tiết đầu tiên trôi qua trong bình lặng…
Cái cảm giác bùn ngủ lại ập đến, hôm qua đánh nhau tới hơn nửa đêm cộng với việc bị thương rồi trừ cho sáng nay dậy trễ nhưng vẫn thấy rất bùn ngủ. Nó nhủ thầm “ Thôi kệ! Ngủ trước tính sau.”. Sau đó là âm thanh “ Cộp!” phát ra khi đầu nó va chạm xuống bàn với lực ma sát đã cân bằng với trọng lực. Anh Vũ ngồi đằng sau khều khều nó:
– Nè! Có sao ko đó?
– “Chấn thương sọ não rồi hé hé” – Thành Phong chen vào mỉm cười đắc ý.
5p trôi qua nhưng lại ko hề có bất kì động tĩnh hay âm thanh nào được phát ra ngoại trừ những tiếng Zzz từ con nhỏ ngồi phía trước. Thành Phong cười ranh mãnh nhếch mép.
– Hôm qua đi bar khuya quá nên giờ pùn ngủ chứ gì?
Anh Vũ khều qua hắn nói nhỏ – “Mình nghĩ cô gái tối hôm qua ko phải Hiểu Minh đâu”
– “Sao cậu nghĩ vậy?” – Ánh mắt tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Thành Phong.
– Nếu là cậu, cậu có dám một thân một mình qua đây học ko? Còn chung lớp với hai đứa mình mà ngồi đằng trước nữa chứ?
Sau 5p suy đi tính lại, Thành Phong gật gù cái đầu.
– “Uk, ko phải cô ta đâu.” – Thành Phong huơ huơ tay xua đi hình ảnh nhỏ tối qua với nhỏ đang gục đầu ngủ đằng trước mình.
Thành Phong ngước mắt hỏi – “Ai?”
– “Àh…ko có gì”. – Anh Vũ huơ huơ tay tỏ ý không muốn bàn thêm điều gì nữa nhưng trong lòng anh vẫn chất chứa một điều gì đó khá tò mò và rắc rối.
Sáng hôm sau nó ko dám băng bột cánh tay bị thương đi học vì sợ Thành Phong và Anh Vũ sẽ nhận ra, nó đành bận áo dài tay để che đi chiến tích của ngày hôm qua. Nó đang khá lo lắng ko biết hai người bọn họ có nghi ngờ gì ko, nếu bị lộ là chắc chắn đành phải bỏ xác nơi đây. Bất giác rùng mình, nó cầm điện thoại soạn một tin nhắn “Chị mày có tử nạn trên chiến trường thì nhớ tìm mọi cách rinh xác tao về an táng đàng hoàng nghen” và send ngay cho Quốc Bảo.
20s sau “ Tèn tén ten ten…” – “ Chị hai an tâm, thề có rượu trong chai, trái cây trong dĩa, mã tấu trong tay, thằng nào đụng vô chị em sẽ xé xác nó, mà lỡ may chị có nhắm mắt xuôi tay em cũng sẽ nhắm mắt đưa tiễn chị về nơi an nghỉ cuối cùng há há”.
Ngỡ ngàng trong giây lát, nó tức tưởi mắng xối xả vào cái điện thoại “Thằng trời đánh, mày chờ đấy!”.
Đang mải mê cúi đầu suy nghĩ cách trả thù thằng em mắc dịch thì nó va trúng một ai rồi sau đó thì ngã ngay xuống đất cái với âm thanh “Bịch” như mít rụng mùa thu.
– Ui da! Dập mông rồi. Sáng nay ăn phải gì mà xui tận mạng vậy trời?
Ngước mắt lên nhìn người đối diện mình với ánh mắt của quan tòan đang chăm chăm vào bị cáo. À thì ra là nó đã tông phải một người đáng ghét mà nó biết đó là ai, Thiên Ngân – chủ tịch hội đồng quản trị fan club Phong Vũ hội, một cái câu lạc bộ được thành lập bởi các chuyên gia hám trai và đeo bám trai đẹp đã được chính phủ công nhận vào sách đen Việt Nam.
– “Thiệt là xui xẻo. Tông nhầm con hám giai” – Nó xoa xoa cái bàn toạ đang rân rân, bản tính hay gây chuyện vẫn ko ngừng thổn thức.
– “Mày nói cái gì?” – Thiên Ngân lăm lăm ánh mắt có độ sát thương cực lớn và miệng thì đang bận nghiến răng ken két nhìn nó – “Nói cái gì nhắc lại tao nghe coi con kia”.
– “Con này con kia cái gì? Bạn nhìn coi chỉ mình mình té, bạn có té đâu” – Nó đang giả làm thiên kim tiểu thư ngoan hiền mà.
– “Ngon lắm. Dám trả treo với chị à?” – Thiên Ngân giơ tay giáng xuống mặt nó.
“Bốp” – Nó ko kịp né tránh nên hưởng nguyên cái tát như trời giáng của Thiên Ngân, đau điếng. Lão gia gia già nhà nó tuy nghiêm khắc thật nhưng chưa bao giờ đánh nó với lại mấy năm phiêu bạt trong chốn giang hồ này chả có đứa nào dám tát thẳng vào mặt Zinny này. Nó vung tay đánh trả lại làm cô ta ngã lăn ra đất. Ả hét lên bảo tụi con gái xung quanh nhào vô đánh hội đồng. Nó suy nghĩ mất 10s rằng nên đánh hay chạy vì nó đang trong vai là một thiên kim thiểu thư gia đình danh giá cơ mà, nhưng thù hận vẫn là hận thù, danh dự đã lấn át cả lí trí, nó vung tay nắm lấy cổ áo một đứa vật xuống làm nó ngã sóng soài ra đất. Tới đứa thứ hai thì nó giơ chân định đá vào bụng thì có tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng uy lực rất lớn– “Dừng tay!”
Nó nghĩ thầm trong bụng khi nhìn thấy người vừa cứu mình nhưng cũng là người làm mình cụt hứng “Thì ra là Anh Vũ và Thành Phong…( định thần sau 3s )… chết cha!…” nó quay người định chuồn thì đột nhiên một cánh tay đưa ra níu nó lại. Thành Phong đã nắm trúng chỗ bị thương tối qua, đột nhiên nó đau điếng và la lên:
-“Ui dza! Đau. Buông …”- Nó nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ ở hắn thì khẽ rùng mình.
– “Nè! Tiểu thư gì đâu mà đấm đá nhau bay cả váy thế hả?” – Hắn cất tiếng hỏi.
Nó thoáng đỏ mặt vì cái vụ “bay váy” vừa rồi nhưng nhanh chóng thay đổi 180 độ như chong chóng ngay – “Cậu thấy à?”
Choáng với câu trả lời ko ai ngờ tới, Anh Vũ nắm tay nó lên săm soi:
-Taybạn bị thương hả? Sao thế? Do đánh Thiên Ngân à?
– Àh! Do hôm qua…ờ hôm qua té xe thôi. Ko sao đâu… Thôi mình chuồn trước đây… Pp.
Anh Vũ nhìn Thành Phong – “Quả thật rất đáng nghi.”
Tiết đầu tiên trôi qua trong bình lặng…
Cái cảm giác bùn ngủ lại ập đến, hôm qua đánh nhau tới hơn nửa đêm cộng với việc bị thương rồi trừ cho sáng nay dậy trễ nhưng vẫn thấy rất bùn ngủ. Nó nhủ thầm “ Thôi kệ! Ngủ trước tính sau.”. Sau đó là âm thanh “ Cộp!” phát ra khi đầu nó va chạm xuống bàn với lực ma sát đã cân bằng với trọng lực. Anh Vũ ngồi đằng sau khều khều nó:
– Nè! Có sao ko đó?
– “Chấn thương sọ não rồi hé hé” – Thành Phong chen vào mỉm cười đắc ý.
5p trôi qua nhưng lại ko hề có bất kì động tĩnh hay âm thanh nào được phát ra ngoại trừ những tiếng Zzz từ con nhỏ ngồi phía trước. Thành Phong cười ranh mãnh nhếch mép.
– Hôm qua đi bar khuya quá nên giờ pùn ngủ chứ gì?
Anh Vũ khều qua hắn nói nhỏ – “Mình nghĩ cô gái tối hôm qua ko phải Hiểu Minh đâu”
– “Sao cậu nghĩ vậy?” – Ánh mắt tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Thành Phong.
– Nếu là cậu, cậu có dám một thân một mình qua đây học ko? Còn chung lớp với hai đứa mình mà ngồi đằng trước nữa chứ?
Sau 5p suy đi tính lại, Thành Phong gật gù cái đầu.
– “Uk, ko phải cô ta đâu.” – Thành Phong huơ huơ tay xua đi hình ảnh nhỏ tối qua với nhỏ đang gục đầu ngủ đằng trước mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.