Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 7

Di Tha Cư Nhiên

17/02/2023

Tôi không rõ đây là cảm xúc gì, như một niềm vui đã mất đi mà tìm lại được, nhưng không như vậy mà thả lỏng, tôi vừa nóng vừa mệt, mắt còn rất đau, dép nhựa bị mặt đường hun nóng sắp hòa tan, tôi khép mắt lại, chậm rãi lê bước trở về.

Tần Sâm đang ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, giống như cá nước ngọt bị ném vào trong biển rộng, hắn đau đớn, mê mang, giãy giụa hít thở, nhìn tôi tựa như cách một lớp nước nhìn mặt trời đang biến dạng. Nhưng trạng thái của tôi cũng không tốt là bao, mặt xám mày tro, tay chân đều là bùn đất và mồ hôi. Nhìn qua thật buồn cười, tôi nghĩ thầm.

Tần Sâm không cảm thấy tôi buồn cười, vừa đi đến trước mặt hắn, hắn gấp gáp nắm lấy bàn tay tôi: "Cô đi tìm tôi?" hắn nói.

"Ừm". Tôi gật đầu, tôi phát hiện giọng mình cũng rất buồn cười, vì phải kiềm chế mà cuộn thành một đoạn gắt gao, cảm xúc bộc lộ giống như cuộn dây thép xượt qua dây thần kinh người nghe.

"Thật kỳ lạ". Tần Sâm lẩm bẩm nói: "Mỗi lần tôi cảm thấy mọi việc tốt lên, kết quả sự việc càng ngày càng xấu. Mỗi một lần, tôi sống đến bây giờ, mỗi một lần..."

"Vì sao tôi vẫn chưa chết...?"

"Tần..."

Tầm mắt chuyển về phía tôi, giống như bừng tỉnh - ngộ ra, hắn chấn động, ánh mắt sinh ra sự sợ hãi lớn lao:"Cô đừng tốt với tôi như vậy, được không?"

Nói lời này xong muốn đẩy tay tôi, bàn tay nắm đến càng chặt, ánh mắt giống như khát vọng, quay vòng vòng quanh tôi, tôi nghe thấy rõ ràng, hắn như đang cầu xin, đừng đi.

"Cô đối tốt với tôi như vậy, làm tôi..." Âm thanh Tần Sâm cũng như cuộn thành dây thép, hắn nghẹn ngào nói: "Cô đối tốt với tôi như vậy, cô không biết được...tựa như tôi có được một thứ tốt nhất".

Tôi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay hắn: "Tôi sẽ không."

"Không phải cô nói không biết là không biết!" Hắn đột nhiên rất kích động, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở rất lớn, môi thẳng run run, "Cô sẽ bị nó lấy đi, cô sẽ..."

"Nó là ai?"

Hơi thở Tần Sâm dồn dập hổn hển, răng hung hăng cắn lấy môi dưới, thâm người đều phát run, hắn không nói lời nào, hắn gắt gao nhìn chằm chằm lên bầu trời, ánh mắt có một tầng vắng vẻ, thiêu cháy lên hóa thành hư vô. Vì thế tôi đã biết "Nó" là ai, nó là trời, là vận mệnh, là thần, là thượng đế, nó ban cho hắn sinh mệnh này, nhưng lại làm cho máu chảy đầm đìa mà xé đi một mảnh, lại một mảnh linh hồn của hắn, phảng phất như hắn sinh ra chỉ đang diễn xuất một vở kịch hoàn toàn bị hủy diệt, vở bi kịch hoàn mỹ.

"Tôi sẽ không" Tôi giữ lấy mặt hắn: "Tần Sâm, anh nhìn tôi, tôi sẽ không, tôi sẽ ở chỗ này, đừng cắn môi...".

Lông mi Tần Sâm run rẩy như muốn trùng xuống, mới buông môi ra một giây, lại bị dây thần kinh nào đó làm khẩn trương tới mức cắn lại, ngón tay trở nên lạnh lẽo, hô hấp dồn dập tới không bình thường.

"Tần Sâm, anh nhìn tôi, nhìn tôi này". Trán của tôi dán sát vào trán hắn, bắt buộc chỉ có thể nhìn thấy mình, trán của hắn cũng lạnh lẽo, từ trong ánh mắt hắn tôi thấy được hình ảnh phản chiếu của mình-—— một gương mặt đầy nước mắt, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang khóc, từng giọt nước rơi xuống trên quần áo hắn, tôi chảy nước mắt, nhẹ giọng nói:"Tần Sâm, tôi sẽ luôn ở đây".

Đôi mắt kia cũng chảy nước mắt.

"Có phải cô đã nói qua...nếu tôi cần giúp đỡ, có thể tìm đến cô".Tần Sâm nói.

"Đúng vậy."

"Vậy cô có thể hay không... Có thể hay không?..." Hắn nói không xong một câu, nhắm mắt mím môi, nước mắt như suối.

"Có thể." Tôi nói.

"Cô có thể hay không, có thể hay không?" Tần Sâm lại một lần hé môi, nói nốt lời dang dở:"Cô có thể hay không... kéo tôi một lần?"

"Có thể." Tôi nghẹn ngào, lại lặp lại một lần nữa câu trả lời của mình: "Có thể, tôi kéo anh".

Tiếng nức nở trong nháy mắt đã thấm ướt cần cổ, hắn chậm rãi cúi đầu tiến vào trong lồng ngực tôi, thân thể rùng mình, giống như một giây tiếp theo liền sẽ vỡ nát.

——

Đồ đạc của Tần Sâm đã bị chôn vùi trong đống chung cư đã đổ nát, bị tôi kéo vào siêu thị tiện lợi mua hai bộ quần áo, hỏi hắn có muốn gì khác không, hắn lắc đầu, hỏi tôi bao giờ có thể trở về.

Từ lúc vào siêu thị,hắn cảm thấy không thích hợp, gắt gao cắn răng, tay đúc trong túi áo, cả người căng cứng khẩn trương, vẫn luôn rũ đầu đi theo phía sau tôi, giống như sợ hãi ánh sáng, hơn nữa đây lại nữa là nơi đông người.



Tôi vốn muốn ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà, nhưng bây giờ là hơn hai giờ, vừa ăn cơm trưa...Nhìn qua dáng vẻ này của hắn, ý nghĩ kia rất nhanh bị hủy, vội vàng dẫn người về thẳng nhà.

"Gọi cơm hộp nhé?" Tôi ghé vào trên sô pha ngẩng đầu lên:"Tôi không muốn nấu cơm, cũng không muốn ra ngoài".

Tần Sâm ngồi trên sàn nhà, hắn nhìn qua như chưa phục hồi lại tinh thần, cả người như rút khỏi thế giới này, mơ màng gật gật đầu.

Tôi mở phần mềm gọi đồ ăn, gọi trái dừa trưng đùi gà, xương sườn, lạp xưởng, cơm rang thịt, trong thời gian chờ cơm hộp nên dọn dẹp qua trong nhà, rửa ráy chân tay. Phòng cho khách vẫn luôn để trống, tôi lười dọn dẹp, chỉ có ngày thường quét dọn thuận tay quét qua một lượt. Tôi bịt mũi khỏi mùi ẩm mốc của khăn trải giường, thay một bộ khác sạch sẽ, lại lau qua mạng nhện, cuối cùng đem bộ quần áo mới mua cho Tần Sâm đặt vào tủ.

Hai bộ vẫn quá ít, nhưng tôi không muốn hắn miễn cưỡng ở nơi đông người, cũng may hiện tại đã biết số đo...tôi tính ngày mai đi một mình mua thêm vài bộ.

Chuông cửa reo vang, tôi đi ra khỏi phòng, Tần Sâm vẫn ngồi yên lặng trên sàn nhà, tiếng đập cửa chỉ làm hắn mờ mịt ngẩng đầu, như không biết đang xảy ra chuyện gì. Tôi bước nhanh đến mở cửa, nhận lấy cơm hộp:"Cảm ơn".

Tôi đem túi cơm nặng trĩu đặt lên bàn ăn, quay đầu nói: "Tần Sâm, ăn cơm."

Bây giờ người mới đứng dậy đi đến, giúp tôi bày cơm ra.

Trái dừa gà còn đang ở trên bếp cồn, chủ quán còn cho mượn giá sắt, có thể vừa ăn vừa hâm nóng, tôi không hút thuốc, trong nhà tất nhiên là không có bật lửa, liền dùng bếp gas bật lửa châm bếp cồn, thuận miệng nói: "À, hình như chưa từng thấy anh hút thuốc".

"Trước kia tôi có hút...lúc học cao trung". Tần Sâm vẻ mặt hoảng hốt lại nói: "Sau lại cai".

Động tác của tôi dừng một chút, thật ra tôi chỉ muốn tìm lời để nói, căn bản không trông cậy vào việc sẽ được trả lời, không nghĩ tới bỗng nhiên hắn lại nói đến chuyện trước kia, chắc là tinh thần không tốt, nên cũng thả lỏng cảnh giác, nếu như lúc này tìm hiểu sự việc trước kia có lẽ không phải là chuyện tốt...Tôi chỉ nghĩ ngợi nửa giây, tiếp tục như không quan tâm hỏi:"Cai? Cai thuốc không phải rất khó à?"

"Ừm," Tần Sâm gật gật đầu, trên mặt vẫn một biểu cảm mộng du, "Là rất khó, nhưng vì..."

Hắn mơ màng, đột nhiên bừng tỉnh.

Rũ mắt xuống, nói: "Dù sao cũng đã cai."

Tôi có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn tốt. Dù sao từ bây giờ về sau luôn có cơ hội, tôi nghĩ thầm.

Hắn mở bộ đồ ăn ra dọn lên, mở ra túi đựng cơm chưng thịt, không nghĩ tới chủ quán còn đóng gói bằng một chiếc hộp cầu kỳ, tôi hích một tiếng:"Đây cũng đóng hộp quá mức rồi".

Tần Sâm cười nhẹ nhàng, mở nắp hộp ra, màu cơm vàng óng cùng những khối lạp xưởng và xương sườn, còn có thể ngửi thấy mùi cơm cháy hạt tiêu, bên kia trái dừa cũng tỏa ra hương thơm tràn ngập trong không khí, khói ùng ục bay lên, từng khối thịt gà cắt hòa cùng củ năng đang quay cuồng, tôi kéo ghế dựa ngồi xuống: "Ăn cơm đi ăn cơm đi, đói rồi"

Hơi nóng của đồ ăn luôn có tác dụng làm cho thần kinh thả lỏng, Tần Sâm ủ rũ không lên tiếng, cúi đầu xuống ăn một lúc lâu, bả vai chậm rãi thả lỏng, tầm mắt cũng không còn mơ hồ, như cả người vừa trở về mặt đất.

Hai người vẫn ăn quá nhiều, no tới mức muốn phun ra, nhưng vẫn thừa không ít.

"À, vậy làm bữa tối đi". Tôi lảo đảo trên ghế.

Tần Sâm không lên tiếng thu dọn bàn ăn, tôi không có chút thành ý nào nói:"Cứ để đó, lát tôi sẽ dọn".

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, không trả lời, đem bộ đồ ăn dùng một lần bỏ vào túi nilon, kéo chặt miệng túi, đi đến phòng bếp tìm giẻ lau đến chà lau mặt bàn, chờ đến lúc mọi thứ được dọn dẹp sạch, lại hỏi tôi:"Đồ này muốn để vào tủ không?"

"Ừm. Lúc nữa tôi cho vào hộp để đồ tươi". Tôi nói.

Tần Sâm nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cùng hắn đọ mắt trong chốc lát, không thể không đứng dậy: 'Được rồi, được rồi, bây giờ đi làm."

Tần Sâm luôn như vậy, hắn có thể sinh hoạt ở nơi bẩn thỉu, nhưng không thể chịu đựng được mình không sạch sẽ, quan trọng hơn là, hắn không thể chịu được trước mắt có việc gì chưa làm xong, giống như có tín niệm nào đó khắc vào trong xương cốt, theo bản năng thúc giục hắn, làm hắn không thể không nhanh chóng tuần tự mà sống.

Tôi đem đồ ăn thừa đóng hộp rồi bỏ vào tủ lạnh, ngáp dài một hơi.

Tuy rằng hiện tại đã qua bốn giờ chiều, nhưng cuối tuần đều dành thời gian để ngủ, hơn nữa hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện...

"Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ" Tôi dụi dụi mắt: "Anh vào phòng cho khắc đi, ở đằng kia."



Tôi dẫn Tần Sâm đi vào phòng cho khách, nói đã để quần áo sạch vào tủ, cho hắn xem phòng: "Giờ tôi mệt gần chết...anh cũng nghỉ ngơi một lát đi".

Tần Sâm gật gật đầu, ngồi xuống mép gường.

Lúc tôi đi ra cửa phòng, Tần Sâm gọi một tiếng, tôi quay đầu, hắn nói:"Cô...cô không lo tôi là người xấu, hay không trả nổi tiền thuê nhà, lại cho tôi ở lại nhà cô".

"Sao anh có thể là người xấu...hơn nữa, dù sao phòng cũng để trống". Tôi nói.

Tần Sâm lắc đầu: "Tôi sẽ trả tiền".

"Không cần " Tôi nói. Hắn lấy tiền ở đâu, tôi nghĩ thầm.

"Tôi sẽ đưa cô" Tần Sâm bướng bỉnh nói, hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô.

Tôi cười đáp lại: "Được rồi...lúc đó sẽ tính giá hữu nghị".

Lúc này hắn mới vừa lòng gật đầu.

Đây là giấc ngủ trưa dài nhất từ trước tới nay, hình như tôi gặp qua nhiều giấc mơ, những cảnh tượng này xuyên qua cảnh khác, nhưng duy nhất chính là, tôi để chân trần vội vã chạy, bước qua nghĩa địa, chân dẫm lên lớp bùn lầy ướt mềm, đi vào mặt băng tuyết, chạy qua cánh đồng khô héo hoang vu... tôi dốc sức mà chạy, giống như muốn đuổi theo ai, hoặc là bị ai đang đuổi theo. Tôi dùng sức bừng tỉnh, đầu đau như muốn vỡ ra, trời đã tối hẳn, hốc mắt đau nhức, huyệt thái dương nảy lên thình thịch thình thịch, tôi ấn huyệt ngồi dậy, bỗng nhiên thấy rõ trong phòng còn có một người.

Tần Sâm.

Hắn ngồi xổm ở ven tường, mắt không chớp động nhìn tôi, đèn không bật, tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng hai mắt hắn rất rõ ràng, sáng ngời trong bóng đêm, người không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Tần Sâm?" Tôi hỏi. Tôi ngủ đã lâu, yết hầu đều anh ách.

"Ừm" Hắn lên tiếng.

"Anh không nghỉ ngơi sao? sao lại ngồi ở đây?...", Giọng nói bình thản "Đã ngồi bao lâu?"

Tần Sâm không trả lời, ngược lại còn nói:"Cô ngủ đã lâu".

Từ dưới gối lấy ra chiếc di động, vậy mà đã qua bảy giờ, nhưng mà, tôi cảm thấy hắn vẫn luôn ngồi đây trong lúc tôi ngủ, cảm thấy hơi ảo não: "Sao anh không gọi tôi dậy?".

Tôi bật công tắc đèn, ánh sáng bất thình lình tản ra làm hắn theo bản năng nhắm hai mắt, rất nhanh lại mở, tôi nhìn thấy trong mắt hắn toàn tơ máu màu hồng.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Cô đã ngủ lâu lắm." Âm thanh của Tần Sâm rất bình tĩnh, nhưng hắn siết chặt nắm tay, bả vai không tự giác run rẩy một chút. "Tôi có chút... có chút lo lắng cô sẽ không tỉnh lại".

Sao hắn lại lo lắng như vậy?

Tôi đẩy chăn bước xuống giường, vội vàng đi đến bên cạnh, tay nhét vào lòng bàn tay hắn:

"Tôi chỉ ngủ trưa mà thôi".

"Nhưng thật là lâu." Tần Sâm chấp nhất mà nói: "Trời đã tối rồi."

"Ừm, bởi vì tôi rất mệt." Tôi nói.

Tần Sâm không nói gì, hắn quay đầu nhìn tôi, đôi mắt mở rất lớn, giống như vừa mới thoát khỏi cái chết, hiện giờ như con thú run rẩy sợ hãi. Tôi cảm thấy hắn đúng là một người con trai được đào ra từ vũng bùn, ở thân hình cương cứng cuộn tròn, nhìn qua thì hoàn hảo cứng rắn, nhưng một khi đem hắn cắt ra, những thứ bùn lầy nước bẩn miễn cưỡng nhét vào, tích trữ lâu ngày sẽ rơi xuống đầy đất, cho tới khi lộ ra vết thương chồng chất, tàn phá ở bên trong -- đây mới chính là hắn.

"Tần Sâm" Tôi cầm chặt tay hắn, thanh âm nghiêm túc:

"Anh cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rơi Vào Ánh Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook