Rơi Vào Bẫy Tình Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 1
Cửu Hy
17/11/2023
“Tít… tít… tít…”
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên dứt quãng, người con gái yếu ớt nằm trên băng ca với vết máu loang lỗ trên người như muốn nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng mà cô đang mặc. Người con trai bên cạnh rối bời, gương mặt điển trai ngập trong nước mắt và lo lắng. Hắn nắm lấy tay cô gái, giọng nói run rẩy: “Đừng… An An… em cố gắng một chút… sắp tới rồi… em đừng bỏ anh…”
Trái ngược với sự run rẩy gấp gáp của hắn, cô gái nằm trên băng ca lại bình tĩnh một cách lạ thường. Cô hơi gượng cười, lắc đầu: “Không kịp…”
“Đừng… đừng bỏ anh… anh… anh vẫn chưa kịp mua bánh dỗ em… em vẫn chưa hết giận anh… chúng ta còn chưa… còn chưa kịp đi công viên nước mà… ngoan… chỉ cần em khỏe lại, em muốn gì cũng được, có được không? An An… đừng bỏ anh mà… anh cầu xin em…” Người con trai kiêu ngạo gần như sụp đổ tại chỗ. Cô gái lại chỉ mỉm cười. Cánh tay mảnh khảnh run rẩy đưa lên, chạm vào bên má hắn rồi yếu ớt bảo: “Em không… giận nữa… anh phải đi công viên nước đó… thay phần em nữa…”
Như một lần hồi quang phản chiếu, hơi thở cuối cùng của cô được dùng để nói ra lời dặn ấy rồi trút đi hoàn toàn. Chàng trai sững sờ, cùng với tiếng máy đo nhịp tim kêu lên, tiếng gào thảm thiết của hắn như muốn xé nát cõi lòng người khác.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Hoàn thành rồi. Phải thay đồ mới được.” Cô gái ban nãy còn yếu ớt nằm trên băng ca, lúc này lại khỏe khoắn đi đứng trong một căn phòng kín. Căn phòng đơn giản chỉ có giường với một tủ quần áo, vài cái tủ chứa những vật phẩm kì lạ và 1 phòng vệ sinh đơn giản. Cô gái tắm rửa xong, chỉ quấn một chiếc khăn bông quanh người rồi ra ngoài. Vẻ mặt dịu dàng mà đau lòng ban nãy được thay bằng gương mặt hờ hững. Cô gái ngồi xuống bàn, vừa sấy tóc vừa gõ gõ lên bàn vài cái: “Hệ thống, ngươi đâu rồi?”
“Tôi đây.” Một giọng nói máy móc vang lên.
“Điểm nhiệm vụ thế nào?” Cô hỏi. “Thuốc giảm đau chẳng có hiệu quả mấy, lúc bị cái xe tải kia đâm tôi vẫn thấy rất đau đó.”
“Tôi xin lỗi...” Vì là giọng nói máy móc nên không nghe ra được cảm tình gì trong đó. Nhưng đồng hành cùng nhau bao lâu, dựa vào cách nói chuyện, cô có thể đoán ra được hệ thống đang rất áy náy. Cô tắt máy sấy, xua tay: “Không sao đâu. Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Tít… Tít… Tít… Số hiệu 1314, nhiệm vụ hoàn thành, tổng kết tiến độ: 100%, điểm thưởng cộng 20.”
Cô hài lòng gật đầu. “Đây đã là nhiệm vụ thứ bao nhiêu rồi?”
“Nhiệm vụ thứ 99.” Hệ thống trả lời ngay. Trong đôi mắt ảm đạm của cô gái lóe lên một chút ánh sáng, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt. Cô lơ đãng hỏi: “Thế giới kia như thế nào rồi?”
“Sau khi An An chết, nam chính sống cả đời còn lại trong ân hận, chết không được sống không xong. Nữ chính có bày trăm mưu ngàn kế cũng không lọt được vào mắt xanh của nam chính, sau cùng phải bỏ cuộc và kết hôn với người khác. Nam phản diện thì vẫn như cốt truyện, làm chuyện ác bị trừng phạt.”
Lần này cô thở dài: “Tiếc thật.”
“Cô lại tiếc cho phản diện à?” Hệ thống hỏi.
“Ừm hửm? Có lẽ vậy.” Cô vươn vai, đi lại giường và thả người lên đó: “Đã đi qua biết bao nhiêu thế giới rồi, loại nhiệm vụ nào cũng có. Nào là thay đổi cái kết buồn của nam nữ chính, là nữ phản diện cưa đổ nam chính, phản công nam chính tra nam,… nhưng tại sao lại không có nhiệm vụ nào công lược nhân vật phản diện?”
“Tại sao cô lại thích phản diện tới vậy?”
“Tôi cũng không chắc nữa. Chỉ là cảm thấy hầu hết các nam phản diện đều thú vị hơn nam chính rất nhiều. Nam nữ chính, toàn là yêu đương tới ngu người…”
Tất cả lâm vào một khoảng lặng. Một lúc sau, âm thanh rè rè của hệ thống lại vang lên: “Cô ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, làm sao vậy?” Cô liền mở mắt. Hệ thống hơi chần chừ rồi bảo: “Đã qua 99 thế giới rồi. Đã tới lúc đó rồi.”
“Lúc đó? À. Hình như anh đã nói rằng đi qua 99 thế giới là sẽ nhận được một phần thưởng lớn và sau đó là được siêu thoát nhỉ?” Cô dường như không mấy hứng thú với phần thưởng lớn mà hệ thống đưa ra.
Hệ thống xuyên nhanh, thứ tưởng như một trò đùa ấy vậy mà lại xảy ra đối với cô. Sau khi cô chết đi, cô được ban tặng một hệ thống kèm một lời hứa hẹn. Khi hoàn thành 99 nhiệm vụ, cô sẽ được một phần thưởng lớn và được lựa chọn, hoặc là sống lại hoặc là siêu thoát. Hẳn nhiên vẫn có điều kiện, rằng nếu cô không hoàn thành ba nhiệm vụ, cô sẽ chết.
Thật ra nghe nói vẫn còn một lựa chọn nữa ngoài “xuyên không giả”, chính là trở thành “hệ thống”. Nghe thật điên khùng nhưng vẫn có những người chọn nó, vì phần thưởng cao hơn và hẳn nhiên cũng phải đánh đổi nhiều hơn. Hệ thống sẽ phải dẫn dắt người tham gia vượt qua 891 thế giới mới tính là hoàn thành, và phải trải qua vô số đau đớn để trở thành một “máy móc”. Khi trở thành hệ thống, phần thưởng đầu tiên nhận được chính là khả năng “bảo lưu” sinh mạng của một ai đó, cũng chính là chọn “người thực hiện nhiệm vụ cuối cùng” của mình.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên dứt quãng, người con gái yếu ớt nằm trên băng ca với vết máu loang lỗ trên người như muốn nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng mà cô đang mặc. Người con trai bên cạnh rối bời, gương mặt điển trai ngập trong nước mắt và lo lắng. Hắn nắm lấy tay cô gái, giọng nói run rẩy: “Đừng… An An… em cố gắng một chút… sắp tới rồi… em đừng bỏ anh…”
Trái ngược với sự run rẩy gấp gáp của hắn, cô gái nằm trên băng ca lại bình tĩnh một cách lạ thường. Cô hơi gượng cười, lắc đầu: “Không kịp…”
“Đừng… đừng bỏ anh… anh… anh vẫn chưa kịp mua bánh dỗ em… em vẫn chưa hết giận anh… chúng ta còn chưa… còn chưa kịp đi công viên nước mà… ngoan… chỉ cần em khỏe lại, em muốn gì cũng được, có được không? An An… đừng bỏ anh mà… anh cầu xin em…” Người con trai kiêu ngạo gần như sụp đổ tại chỗ. Cô gái lại chỉ mỉm cười. Cánh tay mảnh khảnh run rẩy đưa lên, chạm vào bên má hắn rồi yếu ớt bảo: “Em không… giận nữa… anh phải đi công viên nước đó… thay phần em nữa…”
Như một lần hồi quang phản chiếu, hơi thở cuối cùng của cô được dùng để nói ra lời dặn ấy rồi trút đi hoàn toàn. Chàng trai sững sờ, cùng với tiếng máy đo nhịp tim kêu lên, tiếng gào thảm thiết của hắn như muốn xé nát cõi lòng người khác.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Hoàn thành rồi. Phải thay đồ mới được.” Cô gái ban nãy còn yếu ớt nằm trên băng ca, lúc này lại khỏe khoắn đi đứng trong một căn phòng kín. Căn phòng đơn giản chỉ có giường với một tủ quần áo, vài cái tủ chứa những vật phẩm kì lạ và 1 phòng vệ sinh đơn giản. Cô gái tắm rửa xong, chỉ quấn một chiếc khăn bông quanh người rồi ra ngoài. Vẻ mặt dịu dàng mà đau lòng ban nãy được thay bằng gương mặt hờ hững. Cô gái ngồi xuống bàn, vừa sấy tóc vừa gõ gõ lên bàn vài cái: “Hệ thống, ngươi đâu rồi?”
“Tôi đây.” Một giọng nói máy móc vang lên.
“Điểm nhiệm vụ thế nào?” Cô hỏi. “Thuốc giảm đau chẳng có hiệu quả mấy, lúc bị cái xe tải kia đâm tôi vẫn thấy rất đau đó.”
“Tôi xin lỗi...” Vì là giọng nói máy móc nên không nghe ra được cảm tình gì trong đó. Nhưng đồng hành cùng nhau bao lâu, dựa vào cách nói chuyện, cô có thể đoán ra được hệ thống đang rất áy náy. Cô tắt máy sấy, xua tay: “Không sao đâu. Nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Tít… Tít… Tít… Số hiệu 1314, nhiệm vụ hoàn thành, tổng kết tiến độ: 100%, điểm thưởng cộng 20.”
Cô hài lòng gật đầu. “Đây đã là nhiệm vụ thứ bao nhiêu rồi?”
“Nhiệm vụ thứ 99.” Hệ thống trả lời ngay. Trong đôi mắt ảm đạm của cô gái lóe lên một chút ánh sáng, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt. Cô lơ đãng hỏi: “Thế giới kia như thế nào rồi?”
“Sau khi An An chết, nam chính sống cả đời còn lại trong ân hận, chết không được sống không xong. Nữ chính có bày trăm mưu ngàn kế cũng không lọt được vào mắt xanh của nam chính, sau cùng phải bỏ cuộc và kết hôn với người khác. Nam phản diện thì vẫn như cốt truyện, làm chuyện ác bị trừng phạt.”
Lần này cô thở dài: “Tiếc thật.”
“Cô lại tiếc cho phản diện à?” Hệ thống hỏi.
“Ừm hửm? Có lẽ vậy.” Cô vươn vai, đi lại giường và thả người lên đó: “Đã đi qua biết bao nhiêu thế giới rồi, loại nhiệm vụ nào cũng có. Nào là thay đổi cái kết buồn của nam nữ chính, là nữ phản diện cưa đổ nam chính, phản công nam chính tra nam,… nhưng tại sao lại không có nhiệm vụ nào công lược nhân vật phản diện?”
“Tại sao cô lại thích phản diện tới vậy?”
“Tôi cũng không chắc nữa. Chỉ là cảm thấy hầu hết các nam phản diện đều thú vị hơn nam chính rất nhiều. Nam nữ chính, toàn là yêu đương tới ngu người…”
Tất cả lâm vào một khoảng lặng. Một lúc sau, âm thanh rè rè của hệ thống lại vang lên: “Cô ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, làm sao vậy?” Cô liền mở mắt. Hệ thống hơi chần chừ rồi bảo: “Đã qua 99 thế giới rồi. Đã tới lúc đó rồi.”
“Lúc đó? À. Hình như anh đã nói rằng đi qua 99 thế giới là sẽ nhận được một phần thưởng lớn và sau đó là được siêu thoát nhỉ?” Cô dường như không mấy hứng thú với phần thưởng lớn mà hệ thống đưa ra.
Hệ thống xuyên nhanh, thứ tưởng như một trò đùa ấy vậy mà lại xảy ra đối với cô. Sau khi cô chết đi, cô được ban tặng một hệ thống kèm một lời hứa hẹn. Khi hoàn thành 99 nhiệm vụ, cô sẽ được một phần thưởng lớn và được lựa chọn, hoặc là sống lại hoặc là siêu thoát. Hẳn nhiên vẫn có điều kiện, rằng nếu cô không hoàn thành ba nhiệm vụ, cô sẽ chết.
Thật ra nghe nói vẫn còn một lựa chọn nữa ngoài “xuyên không giả”, chính là trở thành “hệ thống”. Nghe thật điên khùng nhưng vẫn có những người chọn nó, vì phần thưởng cao hơn và hẳn nhiên cũng phải đánh đổi nhiều hơn. Hệ thống sẽ phải dẫn dắt người tham gia vượt qua 891 thế giới mới tính là hoàn thành, và phải trải qua vô số đau đớn để trở thành một “máy móc”. Khi trở thành hệ thống, phần thưởng đầu tiên nhận được chính là khả năng “bảo lưu” sinh mạng của một ai đó, cũng chính là chọn “người thực hiện nhiệm vụ cuối cùng” của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.