Chương 7: Khởi đầu sự chiếm hữu
Erly
20/06/2023
Buổi tối hôm sau ở bar, bình thường khi Lãnh Ngôn trong phòng làm việc, Tôn
sẽ canh gác bên ngoài cùng vài người khác, đôi khi sẽ ở trong phòng nghỉ riêng.
Đúng lúc đi đến phòng giặt ủi lấy đồ về, Phí Phí thập thò như ăn trộm, lén lén lút lút đi vòng qua chỗ Tôn.
Thấy Phí Phí đến gần, Tôn lên tiếng hỏi: "Tìm ông chủ à?"
"Không, tìm anh." Phí Phí lắc đầu, không ý thức được bản thân đang nở nụ cười có chút kỳ quái.
Thấy Phí Phí thân thiện khác hẳn, Tôn đề phòng cảnh giác cao độ, tay tự động che chỗ hiểm: "Tìm tao làm gì?"
Đến tìm Tôn có việc nhờ vả, Phí Phí trước tiên mang sự chân thành từ tận đáy lòng ra nói: "Cám ơn anh lần trước đã cứu."
Tôn nghi hoặc nhìn Phí Phí, nỗi bất an càng dồn dập hơn, hắn thừa biết con người cô sẽ không dễ dàng đi nịnh bợ người khác như thế này: "Hôm nay mày uống nhầm thuốc à? Muốn gì thì nói thẳng đi."
Phí Phí mừng thầm kéo tay Tôn ra chỗ khác, đến sát bên lan can, cô mỉm cười lấy lòng, thì thầm nói vào vấn đề: "Chuyện là... chẳng phải chủ nhà bọn tôi là dì ruột của anh sao, anh có thể nói bà ấy cho chúng tôi thuê thêm một năm không?"
Còn tưởng chuyện to tát, Tôn thở phào nhẹ nhõm, cao thượng lên giọng: "Cứ nói với bà ấy được rồi."
"Bà ấy đòi tiền nhà cao hơn, tiền lương không tăng mà tiền nhà lại tăng, sau này chúng tôi sống bằng cái gì chứ?"
"Muốn tao giúp cũng được, mày trả công cho tao cái gì?" Nhân cơ hội Tôn liền giành lợi về cho bản thân.
"Anh muốn gì?" Phí Phí mất kiên nhẫn cau mày, không quên đánh úp trước: "Bọn tôi không có tiền.”
Nghe đến Tôn thở dài một hơi ngao ngán, tốt bụng đòi hỏi trong tầm khả năng của Phí Phí: “Đãi tao một bữa được rồi.”
“Thành giao!” Phí Phí vừa nghe xong liền vội vàng chấp nhận yêu cầu trước khi Tôn đổi ý.
"Thân thiết quá nhỉ?" Lãnh Ngôn lúc bước ra khỏi phòng đã bắt gặp Phí Phí lôi lôi kéo kéo tay Tôn. Anh thư thả đến ngắt ngang cuộc hội thoại, trong lời nói còn mang theo sự châm biếm.
Thấy Lãnh Ngôn, Tôn lập tức đứng thẳng người, đầu hơi cúi.
Lãnh Ngôn cười cười, giở giọng điệu khó nghe: "Nếu hai người có nhiều chuyện để nói như vậy, tôi cho hai người mượn phòng từ từ nói."
"Không cần, chúng tôi nói xong rồi." Phí Phí lén lườm Lãnh Ngôn, xoay lưng bước vội chân thoát khỏi tình cảnh sặc mùi thuốc súng.
Tôn từ sớm đã biết đối với Lãnh Ngôn, Phí Phí không giống như những cô gái khác, nói không chừng trong lòng anh đang dành tình cảm đặc biệt cho cô. Thế nên việc Tôn khiến Lãnh Ngôn không vừa mắt vì tỏ ra thân thiết với Phí Phí cũng là chuyện thường tình.
Theo Lãnh Ngôn bao nhiêu năm, Tôn biết rõ con người anh không hề đơn giản, ngoài mặt tỏ ra không thành vấn đề nhưng kẻ đắc tội phải nhận hậu quả không hề đơn giản. Trong phòng làm việc của Lãnh Ngôn, đối diện với gương mặt lạnh như băng của anh, Tôn thành thật kể hết mọi chuyện mà khi nãy Phí Phí nói với hắn.
Sắc mặt u ám của Lãnh Ngôn dần trở nên tươi sáng, nụ cười trên môi tựa như thể hiện cho sự mở đầu cho một kế hoạch hoàn mỹ trong đầu, anh bình thản ra lệnh: "Đưa dì chú một số tiền, không cho bọn họ ở đó nữa."
Không hỏi đến lý do, Tôn gật đầu làm theo lệnh, sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Ngôn, hắn liền gọi điện cho dì hắn thực hiện kế hoạch. Lần này Lãnh Ngôn đã đích thân lên tiếng, cho dù Tôn với Phí Phí và Alley là hàng xóm có quen biết thì hắn cũng là lính của Lãnh Ngôn, nhiệm vụ của hắn là phục tùng mệnh lệnh của sếp.
Tan làm Phí Phí cùng Alley đợi mời Tôn đi ăn, hắn trước sự nhiệt tình của hai cô gái khiến cho lương tâm cắn rứt, muốn mở lời nói sự thật cũng không còn đủ can đảm. Cả Phí Phí lẫn Alley đều không hay biết sự tình, đối xử với Tôn như đối với một ân nhân có ơn lớn.
Sáng sớm hôm sau bà chủ nhà tìm đến, Alley mừng rỡ đinh ninh rằng Tôn đã nói chuyện với dì mình, không ngờ vừa mở cửa đã bị bà ta mắng té tát vào mặt.
“Hai người mau thu dọn đồ ra khỏi đây! Chút nữa tôi phải dẫn người mới vào.”
“Bà chủ, nhưng mà...”
“Không cần nhưng mà!” Bà chủ không kiên nhẫn nghe hết mà ngắt ngang lời của Alley, thái độ vô cùng hống hách lớn tiếng: “Tiền còn lại của tháng này tôi sẽ trả gấp đôi theo hợp đồng, trước chín giờ hai chị em cô phải dọn ra, nếu không tôi không khách sáo đâu!”
“Bà chủ!” Alley gọi theo bà chủ nhà bỏ đi, rõ ràng Phí Phí đã nói Tôn nói giúp nhưng đột nhiên lại thành ra thế này. Cô quay lại trong nhà đánh thức Phí Phí, thuật lại chuyện vừa xảy ra.
“Khốn nạn, ăn của chúng ta một bữa dám nuốt lời, tên khốn này không dạy dỗ một trận thật không được mà.” Phí Phí giận đến tỉnh ngủ, hai bàn tay siết chặt vẫn không khống chế được cơn phẫn nộ bốc lên đỉnh đầu.
Alley khổ tâm thở dài, đùng một phát phải dọn ra lấy gì kịp xoay sở: "Làm sao bây giờ?"
Phí Phí thừa biết chuyện này do Lãnh Ngôn nhúng tay vào, sớm biết cô đã không nói chuyện với Tôn để anh bắt gặp, lần này cô và Alley bị hại thành kẻ vô gia cư, cô nhất định phải tìm anh tính sổ một trận cho ra lẽ.
Trước mắt phải thu dọn hành lý trước khi bà chủ nhà kéo mấy đứa cháu bà ta đến, Phí Phí và Alley quyết định thuê một khách sạn giá rẻ ở tạm vài hôm cho đến khi thuê được nhà mới.
Mang hành lý ra trạm xe buýt, Phí Phí trong bụng càng tức tối để Alley đi thuê khách sạn trước, còn cô đến tìm Lãnh Ngôn. Mới sáng sớm anh đã ở bar, Phí Phí vác hành lý lên lầu, vừa thấy Tôn đứng trước cửa phòng Lãnh Ngôn, cô lập tức chạy tới đấm đá hắn cho hả giận.
"Ăn của tôi lại không giúp tôi! Tên xảo trá!"
"Muốn trách..." Tôn nháy mắt, lén chỉ tay vào phòng Lãnh Ngôn.
Biết đầu đuôi ngọn ngành đều do Lãnh Ngôn mà ra, Phí Phí điều chỉnh cảm xúc, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đến gõ cửa phòng, cửa mở liền bước vào. Bên trong Lãnh Ngôn thư thái ngồi gác chân lên bàn, biểu cảm trên mặt lộ rõ sự vui vẻ như đang chờ đợi cuộc gặp mặt này.
Phí Phí thong thả bước đến đối diện Lãnh Ngôn trước bàn làm việc, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng hỏi: "Ông chủ, là anh làm sao?"
"Đúng vậy."
"Thật à?" Phí Phí giả vờ ngạc nhiên: "Thật tốt quá, cảm ơn ông chủ."
Đôi mày Lãnh Ngôn bắt đầu hơi cau lại, anh không hiểu ý của Phí Phí.
"Chuyện là nhờ anh mà sáng sớm vừa vác đồ ra khỏi nhà tôi đã gặp được một người quen, vừa bảnh bao vừa tài giỏi, lại không chấp nhặt chuyện quá khứ của tôi. Anh ấy biết tôi gặp khó khăn nên đã mời tôi đến nhà anh ấy sống. Nếu không nhờ anh thì tôi đã không có được cơ hội tốt thế này, giờ tôi phải đi đến nhà mới rồi, tôi đến đây là để cảm ơn anh và xin phép hôm nay được nghỉ, không còn gì nữa tôi đi trước, tạm biệt!”
Nói rồi Phí Phí mỉm cười vẫy vẫy tay trêu tức Lãnh Ngôn, vừa ra khỏi cửa vẻ mặt tươi vui của cô liền lạnh lại, đáng lẽ ra phải cãi cho đến cùng nhưng nhìn thấy bộ dạng nhởn nhơ của anh làm máu hiếu chiến của cô sôi lên, thế nên không nghĩ gì liền bịa chuyện nhằm dập tắt vẻ tự đắc của anh.
Lãnh Ngôn ở bên trong phòng, mặt đã sớm đen như đít nồi.
Rời khỏi bar, Phí Phí dựa trên những địa chỉ cho thuê nhà được đăng tải trên mạng đến xem, nhà tốt gần chỗ làm thì giá đắt, giá rẻ thì quá xập xệ bẩn cũ.
Buổi tối không đi làm, hơn nửa đêm Phí Phí ngồi ở vỉa hè trên đường, buồn bã nhìn dòng người qua lại đang thưa thớt dần.
Giờ thì Phí Phí đã hiểu vì sao ngay từ đầu Alley đã nghiêm túc dặn dò cô phải kiềm chế tính nóng nảy, đặc biệt không được đắc tội với Lãnh Ngôn, cái giá mà cô nhận được từ anh thật sự quá đắng.
Tiếng bánh xe trượt trên mặt đất, dừng hẳn lại bên ven đường phía trước mặt Phí Phí. Từ trên chiếc BMW, Lãnh Ngôn bước xuống xe, hai cô gái đi chung cũng xuống cùng. Người ôm eo, người tựa đầu vào vai anh, hai cặp chân dài trắng nõn thế kia khó trách anh chọn cả hai cùng một lúc.
Quan sát sự thê lương của Phí Phí, Lãnh Ngôn lên tiếng châm chọc: "Chàng công tử của em đá em rồi sao?"
Phí Phí buồn không muốn nói, ngồi gác cằm lên gối giả vờ không nghe không thấy.
"Thế nào? Có muốn cầu xin tôi không?" Lãnh Ngôn ngồi chổm xuống trước mặt Phí Phí, đá mắt với cô.
Dáng vẻ lưu manh đó càng khiến Phí Phí càng gai mắt hơn, cô không thèm trả lời, một mình chìm đắm trong buồn bã.
"Đổi ý thì gọi cho tôi." Lãnh Ngôn giở giọng đùa cợt, đứng lên ôm hai người đẹp lên xe.
Xe Lãnh Ngôn chạy đi, Phí Phí chán ghét đứng dậy lê bước trên con đường vắng lặng lúc về đêm, được vài bước đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vài giây sau mất điều khiển lý trí ngã xuống đất.
Sáng hôm sau thức dậy, gương mặt ngủ say của Lãnh Ngôn ngay sát bên cạnh, Phí Phí giật mình hoàn hồn, cô theo phản xạ vội đẩy anh ra khỏi người mình, vô tình nhìn thấy vết thương trên ngực anh khiến hành động của cô vô thức sựng lại.
Phí Phí càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Lãnh Ngôn lên giường với biết bao nhiêu phụ nữ nhưng đây là lần thứ hai anh ôm cô ngủ mà không hề làm gì. Đây cũng là lần thứ hai nhìn thấy Lãnh Ngôn ngủ say, Phí Phí cảm thấy tiếc nuối, giá mà anh lúc bình thường cũng hiền lành dịu dàng như lúc ngủ thì tốt biết mấy.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, Phí Phí không để ý đến xung quanh, khi chạm mắt với Lãnh Ngôn mới giật mình hoảng hốt.
"Chàng công tử của em thật tệ, phải để em ngủ với người đàn ông khác."
Mới sáng ra Lãnh Ngôn đã châm chọc, Phí Phí nuốt cơn tức vào bụng ngồi bật dậy, không một lời leo xuống giường. Được vài bước Phí Phí không thể tiếp tục kiềm chế, cô quay lại đá mạnh vào chân Lãnh Ngôn rồi hùng hổ bỏ đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Lãnh Ngôn nằm trên giường nhìn theo, không giấu nỗi vui vẻ trên mặt.
Vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy Tôn, Phí Phí không nghĩ ngợi lao đến đánh vào người hắn một cái bốp rõ to.
Tôn vừa đau vừa kinh ngạc nhìn Phí Phí, gằn thấp giọng: "Cái con nhỏ này!"
"Mau tìm nhà cho tôi, anh ăn của tôi một chầu rồi còn gì."
"Đợi mày thoát khỏi tay ông chủ đi rồi tính." Tôn bày ra bộ mặt lực bất tòng tâm.
"Anh!"
Phí Phí giơ nắm đấm định cho Tôn một đấm, cổ tay cô bất ngờ bị giữ chặt bởi Lãnh Ngôn, anh nghiêm mặt trầm giọng: "Không cho phép em đụng vào người đàn ông khác."
Dây thần kinh ở chân sau khi bị đánh trúng thì trở nên như thế này sao?
Đúng lúc đi đến phòng giặt ủi lấy đồ về, Phí Phí thập thò như ăn trộm, lén lén lút lút đi vòng qua chỗ Tôn.
Thấy Phí Phí đến gần, Tôn lên tiếng hỏi: "Tìm ông chủ à?"
"Không, tìm anh." Phí Phí lắc đầu, không ý thức được bản thân đang nở nụ cười có chút kỳ quái.
Thấy Phí Phí thân thiện khác hẳn, Tôn đề phòng cảnh giác cao độ, tay tự động che chỗ hiểm: "Tìm tao làm gì?"
Đến tìm Tôn có việc nhờ vả, Phí Phí trước tiên mang sự chân thành từ tận đáy lòng ra nói: "Cám ơn anh lần trước đã cứu."
Tôn nghi hoặc nhìn Phí Phí, nỗi bất an càng dồn dập hơn, hắn thừa biết con người cô sẽ không dễ dàng đi nịnh bợ người khác như thế này: "Hôm nay mày uống nhầm thuốc à? Muốn gì thì nói thẳng đi."
Phí Phí mừng thầm kéo tay Tôn ra chỗ khác, đến sát bên lan can, cô mỉm cười lấy lòng, thì thầm nói vào vấn đề: "Chuyện là... chẳng phải chủ nhà bọn tôi là dì ruột của anh sao, anh có thể nói bà ấy cho chúng tôi thuê thêm một năm không?"
Còn tưởng chuyện to tát, Tôn thở phào nhẹ nhõm, cao thượng lên giọng: "Cứ nói với bà ấy được rồi."
"Bà ấy đòi tiền nhà cao hơn, tiền lương không tăng mà tiền nhà lại tăng, sau này chúng tôi sống bằng cái gì chứ?"
"Muốn tao giúp cũng được, mày trả công cho tao cái gì?" Nhân cơ hội Tôn liền giành lợi về cho bản thân.
"Anh muốn gì?" Phí Phí mất kiên nhẫn cau mày, không quên đánh úp trước: "Bọn tôi không có tiền.”
Nghe đến Tôn thở dài một hơi ngao ngán, tốt bụng đòi hỏi trong tầm khả năng của Phí Phí: “Đãi tao một bữa được rồi.”
“Thành giao!” Phí Phí vừa nghe xong liền vội vàng chấp nhận yêu cầu trước khi Tôn đổi ý.
"Thân thiết quá nhỉ?" Lãnh Ngôn lúc bước ra khỏi phòng đã bắt gặp Phí Phí lôi lôi kéo kéo tay Tôn. Anh thư thả đến ngắt ngang cuộc hội thoại, trong lời nói còn mang theo sự châm biếm.
Thấy Lãnh Ngôn, Tôn lập tức đứng thẳng người, đầu hơi cúi.
Lãnh Ngôn cười cười, giở giọng điệu khó nghe: "Nếu hai người có nhiều chuyện để nói như vậy, tôi cho hai người mượn phòng từ từ nói."
"Không cần, chúng tôi nói xong rồi." Phí Phí lén lườm Lãnh Ngôn, xoay lưng bước vội chân thoát khỏi tình cảnh sặc mùi thuốc súng.
Tôn từ sớm đã biết đối với Lãnh Ngôn, Phí Phí không giống như những cô gái khác, nói không chừng trong lòng anh đang dành tình cảm đặc biệt cho cô. Thế nên việc Tôn khiến Lãnh Ngôn không vừa mắt vì tỏ ra thân thiết với Phí Phí cũng là chuyện thường tình.
Theo Lãnh Ngôn bao nhiêu năm, Tôn biết rõ con người anh không hề đơn giản, ngoài mặt tỏ ra không thành vấn đề nhưng kẻ đắc tội phải nhận hậu quả không hề đơn giản. Trong phòng làm việc của Lãnh Ngôn, đối diện với gương mặt lạnh như băng của anh, Tôn thành thật kể hết mọi chuyện mà khi nãy Phí Phí nói với hắn.
Sắc mặt u ám của Lãnh Ngôn dần trở nên tươi sáng, nụ cười trên môi tựa như thể hiện cho sự mở đầu cho một kế hoạch hoàn mỹ trong đầu, anh bình thản ra lệnh: "Đưa dì chú một số tiền, không cho bọn họ ở đó nữa."
Không hỏi đến lý do, Tôn gật đầu làm theo lệnh, sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lãnh Ngôn, hắn liền gọi điện cho dì hắn thực hiện kế hoạch. Lần này Lãnh Ngôn đã đích thân lên tiếng, cho dù Tôn với Phí Phí và Alley là hàng xóm có quen biết thì hắn cũng là lính của Lãnh Ngôn, nhiệm vụ của hắn là phục tùng mệnh lệnh của sếp.
Tan làm Phí Phí cùng Alley đợi mời Tôn đi ăn, hắn trước sự nhiệt tình của hai cô gái khiến cho lương tâm cắn rứt, muốn mở lời nói sự thật cũng không còn đủ can đảm. Cả Phí Phí lẫn Alley đều không hay biết sự tình, đối xử với Tôn như đối với một ân nhân có ơn lớn.
Sáng sớm hôm sau bà chủ nhà tìm đến, Alley mừng rỡ đinh ninh rằng Tôn đã nói chuyện với dì mình, không ngờ vừa mở cửa đã bị bà ta mắng té tát vào mặt.
“Hai người mau thu dọn đồ ra khỏi đây! Chút nữa tôi phải dẫn người mới vào.”
“Bà chủ, nhưng mà...”
“Không cần nhưng mà!” Bà chủ không kiên nhẫn nghe hết mà ngắt ngang lời của Alley, thái độ vô cùng hống hách lớn tiếng: “Tiền còn lại của tháng này tôi sẽ trả gấp đôi theo hợp đồng, trước chín giờ hai chị em cô phải dọn ra, nếu không tôi không khách sáo đâu!”
“Bà chủ!” Alley gọi theo bà chủ nhà bỏ đi, rõ ràng Phí Phí đã nói Tôn nói giúp nhưng đột nhiên lại thành ra thế này. Cô quay lại trong nhà đánh thức Phí Phí, thuật lại chuyện vừa xảy ra.
“Khốn nạn, ăn của chúng ta một bữa dám nuốt lời, tên khốn này không dạy dỗ một trận thật không được mà.” Phí Phí giận đến tỉnh ngủ, hai bàn tay siết chặt vẫn không khống chế được cơn phẫn nộ bốc lên đỉnh đầu.
Alley khổ tâm thở dài, đùng một phát phải dọn ra lấy gì kịp xoay sở: "Làm sao bây giờ?"
Phí Phí thừa biết chuyện này do Lãnh Ngôn nhúng tay vào, sớm biết cô đã không nói chuyện với Tôn để anh bắt gặp, lần này cô và Alley bị hại thành kẻ vô gia cư, cô nhất định phải tìm anh tính sổ một trận cho ra lẽ.
Trước mắt phải thu dọn hành lý trước khi bà chủ nhà kéo mấy đứa cháu bà ta đến, Phí Phí và Alley quyết định thuê một khách sạn giá rẻ ở tạm vài hôm cho đến khi thuê được nhà mới.
Mang hành lý ra trạm xe buýt, Phí Phí trong bụng càng tức tối để Alley đi thuê khách sạn trước, còn cô đến tìm Lãnh Ngôn. Mới sáng sớm anh đã ở bar, Phí Phí vác hành lý lên lầu, vừa thấy Tôn đứng trước cửa phòng Lãnh Ngôn, cô lập tức chạy tới đấm đá hắn cho hả giận.
"Ăn của tôi lại không giúp tôi! Tên xảo trá!"
"Muốn trách..." Tôn nháy mắt, lén chỉ tay vào phòng Lãnh Ngôn.
Biết đầu đuôi ngọn ngành đều do Lãnh Ngôn mà ra, Phí Phí điều chỉnh cảm xúc, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đến gõ cửa phòng, cửa mở liền bước vào. Bên trong Lãnh Ngôn thư thái ngồi gác chân lên bàn, biểu cảm trên mặt lộ rõ sự vui vẻ như đang chờ đợi cuộc gặp mặt này.
Phí Phí thong thả bước đến đối diện Lãnh Ngôn trước bàn làm việc, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhẹ nhàng hỏi: "Ông chủ, là anh làm sao?"
"Đúng vậy."
"Thật à?" Phí Phí giả vờ ngạc nhiên: "Thật tốt quá, cảm ơn ông chủ."
Đôi mày Lãnh Ngôn bắt đầu hơi cau lại, anh không hiểu ý của Phí Phí.
"Chuyện là nhờ anh mà sáng sớm vừa vác đồ ra khỏi nhà tôi đã gặp được một người quen, vừa bảnh bao vừa tài giỏi, lại không chấp nhặt chuyện quá khứ của tôi. Anh ấy biết tôi gặp khó khăn nên đã mời tôi đến nhà anh ấy sống. Nếu không nhờ anh thì tôi đã không có được cơ hội tốt thế này, giờ tôi phải đi đến nhà mới rồi, tôi đến đây là để cảm ơn anh và xin phép hôm nay được nghỉ, không còn gì nữa tôi đi trước, tạm biệt!”
Nói rồi Phí Phí mỉm cười vẫy vẫy tay trêu tức Lãnh Ngôn, vừa ra khỏi cửa vẻ mặt tươi vui của cô liền lạnh lại, đáng lẽ ra phải cãi cho đến cùng nhưng nhìn thấy bộ dạng nhởn nhơ của anh làm máu hiếu chiến của cô sôi lên, thế nên không nghĩ gì liền bịa chuyện nhằm dập tắt vẻ tự đắc của anh.
Lãnh Ngôn ở bên trong phòng, mặt đã sớm đen như đít nồi.
Rời khỏi bar, Phí Phí dựa trên những địa chỉ cho thuê nhà được đăng tải trên mạng đến xem, nhà tốt gần chỗ làm thì giá đắt, giá rẻ thì quá xập xệ bẩn cũ.
Buổi tối không đi làm, hơn nửa đêm Phí Phí ngồi ở vỉa hè trên đường, buồn bã nhìn dòng người qua lại đang thưa thớt dần.
Giờ thì Phí Phí đã hiểu vì sao ngay từ đầu Alley đã nghiêm túc dặn dò cô phải kiềm chế tính nóng nảy, đặc biệt không được đắc tội với Lãnh Ngôn, cái giá mà cô nhận được từ anh thật sự quá đắng.
Tiếng bánh xe trượt trên mặt đất, dừng hẳn lại bên ven đường phía trước mặt Phí Phí. Từ trên chiếc BMW, Lãnh Ngôn bước xuống xe, hai cô gái đi chung cũng xuống cùng. Người ôm eo, người tựa đầu vào vai anh, hai cặp chân dài trắng nõn thế kia khó trách anh chọn cả hai cùng một lúc.
Quan sát sự thê lương của Phí Phí, Lãnh Ngôn lên tiếng châm chọc: "Chàng công tử của em đá em rồi sao?"
Phí Phí buồn không muốn nói, ngồi gác cằm lên gối giả vờ không nghe không thấy.
"Thế nào? Có muốn cầu xin tôi không?" Lãnh Ngôn ngồi chổm xuống trước mặt Phí Phí, đá mắt với cô.
Dáng vẻ lưu manh đó càng khiến Phí Phí càng gai mắt hơn, cô không thèm trả lời, một mình chìm đắm trong buồn bã.
"Đổi ý thì gọi cho tôi." Lãnh Ngôn giở giọng đùa cợt, đứng lên ôm hai người đẹp lên xe.
Xe Lãnh Ngôn chạy đi, Phí Phí chán ghét đứng dậy lê bước trên con đường vắng lặng lúc về đêm, được vài bước đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vài giây sau mất điều khiển lý trí ngã xuống đất.
Sáng hôm sau thức dậy, gương mặt ngủ say của Lãnh Ngôn ngay sát bên cạnh, Phí Phí giật mình hoàn hồn, cô theo phản xạ vội đẩy anh ra khỏi người mình, vô tình nhìn thấy vết thương trên ngực anh khiến hành động của cô vô thức sựng lại.
Phí Phí càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Lãnh Ngôn lên giường với biết bao nhiêu phụ nữ nhưng đây là lần thứ hai anh ôm cô ngủ mà không hề làm gì. Đây cũng là lần thứ hai nhìn thấy Lãnh Ngôn ngủ say, Phí Phí cảm thấy tiếc nuối, giá mà anh lúc bình thường cũng hiền lành dịu dàng như lúc ngủ thì tốt biết mấy.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, Phí Phí không để ý đến xung quanh, khi chạm mắt với Lãnh Ngôn mới giật mình hoảng hốt.
"Chàng công tử của em thật tệ, phải để em ngủ với người đàn ông khác."
Mới sáng ra Lãnh Ngôn đã châm chọc, Phí Phí nuốt cơn tức vào bụng ngồi bật dậy, không một lời leo xuống giường. Được vài bước Phí Phí không thể tiếp tục kiềm chế, cô quay lại đá mạnh vào chân Lãnh Ngôn rồi hùng hổ bỏ đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Lãnh Ngôn nằm trên giường nhìn theo, không giấu nỗi vui vẻ trên mặt.
Vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy Tôn, Phí Phí không nghĩ ngợi lao đến đánh vào người hắn một cái bốp rõ to.
Tôn vừa đau vừa kinh ngạc nhìn Phí Phí, gằn thấp giọng: "Cái con nhỏ này!"
"Mau tìm nhà cho tôi, anh ăn của tôi một chầu rồi còn gì."
"Đợi mày thoát khỏi tay ông chủ đi rồi tính." Tôn bày ra bộ mặt lực bất tòng tâm.
"Anh!"
Phí Phí giơ nắm đấm định cho Tôn một đấm, cổ tay cô bất ngờ bị giữ chặt bởi Lãnh Ngôn, anh nghiêm mặt trầm giọng: "Không cho phép em đụng vào người đàn ông khác."
Dây thần kinh ở chân sau khi bị đánh trúng thì trở nên như thế này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.