Chương 78: Lời thề
Erly
20/06/2023
Có lẽ, trái tim Phí Phí sớm đã bị Lãnh Ngôn cảm hóa, cô không nỡ giận anh, cũng không nỡ trách những người đã hùa nhau lừa cô.
Bởi, Phí Phí giờ đây cực kỳ trân trọng cuộc sống này, trân trọng cơ hội còn có thể ở bên người mình yêu quý. Cô tuyệt đối sẽ không để tính tình trẻ con, nóng nảy của mình tự hủy diệt hạnh phúc vừa chớm nở.
Lãnh Ngôn bỗng đưa tay sờ sờ vào vành tai Phí Phí, cất tiếng nhắc nhở: "Ngủ sớm thôi, sáng mai đưa em đến một nơi."
Phí Phí gật đầu, chuyển người chui vào chăn.
Đã rất lâu rồi Phí Phí mới có thể được yên bình nằm trong vòng tay Lãnh Ngôn, nhưng lần này trong lòng không còn gánh nặng, tâm trí cũng hoàn toàn đặt ở chỗ anh.
Nhắm mắt được một lát, Phí Phí vẫn không ngủ được, cơn phấn khích tận đáy lòng vẫn chưa chịu ngưng. Cô mở mắt, không nghĩ ngợi, không chút ngại ngùng mở lời hỏi: "Ngôn, em hôn anh được không?"
Tiếng cười gian lẫn trong giọng nói trầm khàn của anh: "Em còn có thể nằm trên."
"Không cần, em chỉ muốn hôn anh thôi."
Nói rồi Phí Phí chồm dậy, dùng hai tay ôm mặt Lãnh Ngôn giữ yên, cúi xuống áp môi mình lên môi anh.
Từ một nụ hôn nhẹ nhàng dần hóa thành nụ hôn sâu mang hương vị trùng phùng ngọt ngào.
Phí Phí không còn là một đứa trẻ, Lãnh Ngôn cũng không còn phải mang trên mình lớp mặt nạ người xấu. Nhưng cho dù cả hai có thay đổi, tình yêu đó vẫn trọn vẹn như lúc đầu.
Sáng sớm vừa mở mắt đã phát hiện chỗ bên cạnh không có người, Hạo Duệ giật mình bật dậy vội phóng xuống giường lao ra ngoài.
Tay nắm cửa vẫn bị khóa chặt, Hạo Duệ lật đật đi tìm chìa khóa mở cửa đi "bắt gian".
Trong phòng Phí Phí không có người, Hạo Duệ liền chạy ào xuống nhà đi vào phòng bếp rồi trở ra phòng khách.
Ông ngoại Phí Phí nhìn Hạo Duệ mới sáng ra đầu bù tóc rối băng qua lượn lại tìm gì đó, ông hạ tờ báo trong tay xuống, lên tiếng hỏi: "Tìm gì đấy?"
Hạo Duệ bước ra, hùng hổ đập tay vào thành sofa: "Cái tên Lãnh Ngôn trời đánh, đã ngủ nhờ còn dám trốn sang phòng con gái người ta giở trò!"
Ông ngoại thở ra một hơi nhàn hạ, tiếp tục nâng báo lên đọc: "Hai đứa nó sớm muộn gì cũng lấy nhau, anh nên tự lo cho bản thân mình trước đi. Nhìn không đến nỗi tệ, ba mươi tuổi đầu không có một mối tình vắt vai. Anh mà không lấy được vợ thì hãy tự động cuốn gói ra khỏi nhà, kẻo tổ tiên lại mắng anh vô dụng."
Hạo Duệ: "..."
Trên đường đến nơi chưa được bật bí, Phí Phí nghe được từ Lãnh Ngôn không ít tin tốt.
Đầu tiên là Tôn, người luôn hỗ trợ anh trong suốt nhiều năm dài, sau vụ việc vừa rồi, Tôn được cân nhắc tuyển thẳng vào trường đào tạo cảnh sát, tương lai có thể làm người hoàn lương.
Thứ hai là những nhân viên ở bar, người vô tội sẽ được nhà nước chu cấp tạm thời và giới thiệu công việc mới. Còn người như Ma thì phải lãnh án chăn dắt đường dây mại dâm.
Thứ ba là Mỹ Ngọc cùng gia đình cô ta và những gián điệp là công chức nhà nước, phạm tội ăn hối lộ và vận chuyển hàng cấm, có lẽ không bị tử hình cũng sẽ bị tù chung thân cả đời.
Cuối cùng phải kể đến là tên trùm ẩn nấp sau gần hai mươi năm, tưởng như rất xa lạ lại là người quen, là lão Diêm, cha nuôi của Lãnh Ngôn.
Lão Diêm là người đứng sau tất cả chỉ huy các cuộc buôn lậu hàng trắng dưới danh nghĩa khác. Trước mặt người khác, ông ta từ khi giao lại mọi thứ cho Lãnh Ngôn liền khiêm tốn lui về sau hưởng tuổi già, thực chất tham vọng về tiền tài của ông ta chưa bao giờ cạn.
Đáng nói, lão Diêm không chỉ biết cách tự bảo vệ bản thân mình khỏi tổ chức khác, còn biết cách qua mặt cảnh sát. Cụ thể, nếu một ngày cảnh sát vẫn chưa tìm được ông trùm lớn nhất, họ chắc chắn sẽ không manh động tránh bứt dây động rừng, khi đó ông ta tha hồ tung hoành không sợ bị bắt.
Suốt bao nhiêu năm Lãnh Ngôn thay thế vị trí lão Diêm, chưa một chuyến hàng nào là thất bại. Mà năm đó, còn có sự hợp tác với Mỹ Ngọc và gián điệp trong Cục điều tra, lão Diêm đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ lại lật kèo ở phút chót.
Ngày đó, lão Diêm nhìn thấy Lãnh Ngôn vừa bị Phí Phí phản bội, vừa bị cô bắn trọng thương, ông ta muốn trách chỉ có thể trách bản thân sơ suất khi đánh giá thấp về việc Phí Phí sẽ không trở mặt với Lãnh Ngôn.
Lão Diêm mất trắng một khoản tiền lớn, tức đến ho ra máu, nằm liệt giường. Cứ như thế, Lãnh Ngôn đường đường chính chính ngồi lên vị trí của ông ta, thu thập những bằng chứng trọng yếu, chờ biển lặng liền nổi gió đánh sóng.
Ngay khi kết thúc vụ án, Lãnh Ngôn háo hức trở về, nhưng thứ anh nghe được từ Hạo Duệ chính là Phí Phí đã đến một nơi không ai tìm được. Lúc đợi được cô về, thứ anh lại phải nghe rằng cô đã có chồng con trong lúc ra ngoài sống.
Lãnh Ngôn dùng cả tuổi trẻ và sinh mạng, bỏ ra mười lăm năm lang bạt thế giới ngầm, chỉ có duy nhất một mong ước sau khi hoàn thành nghĩa vụ trở về, anh có thể cùng cô bé mà anh đã chọn bình yên sống ngày tháng còn lại.
Đến nơi, Phí Phí có chút ngạc nhiên, bởi nơi này đối với cô dường như đã có phần quen thuộc.
Thời gian dài trôi qua, khu huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm vẫn không thay đổi, chỉ có màu tường theo nắng mưa mà phai dần theo năm tháng.
Khi còn nhỏ, Phí Phí đã được ông ngoại dẫn theo xem Hạo Duệ tập luyện. Lớn lên một chút, Phí Phí lại bị ép học. Nhưng bản tính yêu mưa ghét nắng, Phí Phí luôn tìm đủ cớ trốn luyện tập, khi trời đổ mưa lại hăng hái chạy ra tập để bị cảm mà khỏi đến ngày hôm sau.
Vì trốn học quá nhiều, Phí Phí bị các thầy quen mặt, ông ngoại lần nào đến đây kiểm tra tình hình cháu gái đều bị mắng vốn từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn chưa kể hết tội.
Đã gần Tết, mọi người đều được về quê cùng gia đình đón năm mới, cả khu huấn luyện vắng tanh cô quạnh.
Lãnh Ngôn nắm tay Phí Phí trên hành lang dãy văn phòng, đến đối diện sân cát ở trước phòng tổng chỉ huy chợt dừng lại.
Phí Phí ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngôn mong đợi, anh chỉ tay ra ngoài, mở lời đề nghị: "Em nhìn thanh xà đó đi."
Theo hướng Lãnh Ngôn chỉ, Phí Phí nhìn về thanh đu xà nằm rìa sân cách đó không xa, vị trí của nó vẫn không thay đổi, chỉ có màu sơn đã được thay mới.
Bỗng nhiên, Lãnh Ngôn giơ bức hình đã ố vàng lên trước mặt Phí Phí, khung cảnh trong ảnh và ngoài đời lại vô cùng ăn khớp với nhau.
Nhưng trong bức ảnh đó là Phí Phí năm sáu tuổi, cô mặc bộ quần áo rằn ri vừa vặn vóc dáng nhỏ bé, trên đầu lại đội mũ cực to của ông ngoại.
Phí Phí đứng bên thanh xà, tươi cười nhìn ra sân. Cô đương nhiên nhớ rõ, hôm đó là lần đầu tiên được ông ngoại đưa đến đây, lần đầu thấy Hạo Duệ cùng các anh lớn khác luyện tập nên trạng thái lúc đó vô cùng thích thú.
Chỉ là không ngờ, Lãnh Ngôn đã lưu lại hình ảnh đó.
"Năm đó anh nhận được chỉ thị sẽ bắt đầu nhiệm vụ, khi được hỏi nếu thành công trở về, anh muốn chọn gì."
Nghe Lãnh Ngôn kể đến đây, Phí Phí lại nhớ lại lời ông nội anh nói tối qua, khóe môi liền bất giác cong lên.
Lãnh Ngôn lạnh lùng hờ hững trước đó đã không còn, anh hiện tại đứng trước mặt Phí Phí với tư cách là một cảnh sát nghiêm chỉnh, là người nghiêm túc với những gì mình đã chọn.
Qua vài giây ngưng đọng, Lãnh Ngôn mới từ tốn tiếp lời: "Anh từ rất nhỏ đã được huấn luyện trở thành cảnh sát chìm, bởi sức khỏe của anh trai anh không tốt, nên trách nhiệm cao cả được trao lại cho anh. Khi ấy, anh vốn chẳng muốn gì cả, anh chỉ muốn giống như ông, trở thành cảnh sát tốt trừ xấu giúp dân. Đến khi rời khỏi phòng, người đầu tiên anh nhìn thấy là em, anh lại nảy sinh cảm giác rung động đầu đời, rồi lại muốn có em làm thành tựu cho sự nghiệp của anh."
Càng nghe, nụ cười Phí Phí càng đậm ngọt ngào, lại có chút gì đó chua xót ở lồng ngực.
Lãnh Ngôn bỗng kéo Phí Phí tựa lưng vào lan can, dùng hai tay chặn hai bên bao vây cô trong vòng tay mình. Anh cúi người để đối mặt cô, trầm tĩnh hỏi: "Nếu như anh là kẻ phạm tội thì sao?"
Câu trả lời này, Phí Phí đã có từ rất lâu, cô không chút do dự liền đáp: "Nếu anh là cảnh sát, em sẽ đường đường chính chính yêu anh. Nếu anh là kẻ phạm tội, em sẽ phản bội tất để sống chết với tình yêu này."
Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, ánh mắt kiên định không hề bị che lấp dưới màn nước trong đôi mắt Phí Phí.
Cũng giống như Lãnh Ngôn từng nói với tư cách là kẻ phạm tội, nếu anh yêu một cảnh sát, anh sẽ biến cô thành nạn nhân của anh. Và nếu Phí Phí biến thành kẻ phạm tội, cô sẽ gặp được một cảnh sát tốt là anh.
Lãnh Ngôn tém một bên tóc Phí Phí ra sau tai, đem tất cả sự ôn nhu gửi vào lời nói: "Có thể ngày đó chọn em, anh là kẻ tùy tiện. Nhưng anh tin chắc, cô gái anh đã nhìn trúng tuyệt đối không tầm thường."
Phí Phí ôm chầm lấy Lãnh Ngôn, giờ phút này đây cô yêu anh hơn bao giờ hết. Dù người đàn ông này từng lừa gạt chơi cô một vố đau, đổi anh lại dùng cả tính mạng để chứng minh tình yêu, dùng cả tuổi trẻ để đổi lấy cơ hội được bên cô.
Lãnh Ngôn của cô đã chịu rất nhiều thiệt thòi, vậy nên một người bạn gái như cô phải có trách nhiệm yêu thương và bảo vệ anh, bù lại ngày tháng anh vẫn luôn thương thầm cô.
Kể cả sau này cũng không thay đổi...
Bởi, Phí Phí giờ đây cực kỳ trân trọng cuộc sống này, trân trọng cơ hội còn có thể ở bên người mình yêu quý. Cô tuyệt đối sẽ không để tính tình trẻ con, nóng nảy của mình tự hủy diệt hạnh phúc vừa chớm nở.
Lãnh Ngôn bỗng đưa tay sờ sờ vào vành tai Phí Phí, cất tiếng nhắc nhở: "Ngủ sớm thôi, sáng mai đưa em đến một nơi."
Phí Phí gật đầu, chuyển người chui vào chăn.
Đã rất lâu rồi Phí Phí mới có thể được yên bình nằm trong vòng tay Lãnh Ngôn, nhưng lần này trong lòng không còn gánh nặng, tâm trí cũng hoàn toàn đặt ở chỗ anh.
Nhắm mắt được một lát, Phí Phí vẫn không ngủ được, cơn phấn khích tận đáy lòng vẫn chưa chịu ngưng. Cô mở mắt, không nghĩ ngợi, không chút ngại ngùng mở lời hỏi: "Ngôn, em hôn anh được không?"
Tiếng cười gian lẫn trong giọng nói trầm khàn của anh: "Em còn có thể nằm trên."
"Không cần, em chỉ muốn hôn anh thôi."
Nói rồi Phí Phí chồm dậy, dùng hai tay ôm mặt Lãnh Ngôn giữ yên, cúi xuống áp môi mình lên môi anh.
Từ một nụ hôn nhẹ nhàng dần hóa thành nụ hôn sâu mang hương vị trùng phùng ngọt ngào.
Phí Phí không còn là một đứa trẻ, Lãnh Ngôn cũng không còn phải mang trên mình lớp mặt nạ người xấu. Nhưng cho dù cả hai có thay đổi, tình yêu đó vẫn trọn vẹn như lúc đầu.
Sáng sớm vừa mở mắt đã phát hiện chỗ bên cạnh không có người, Hạo Duệ giật mình bật dậy vội phóng xuống giường lao ra ngoài.
Tay nắm cửa vẫn bị khóa chặt, Hạo Duệ lật đật đi tìm chìa khóa mở cửa đi "bắt gian".
Trong phòng Phí Phí không có người, Hạo Duệ liền chạy ào xuống nhà đi vào phòng bếp rồi trở ra phòng khách.
Ông ngoại Phí Phí nhìn Hạo Duệ mới sáng ra đầu bù tóc rối băng qua lượn lại tìm gì đó, ông hạ tờ báo trong tay xuống, lên tiếng hỏi: "Tìm gì đấy?"
Hạo Duệ bước ra, hùng hổ đập tay vào thành sofa: "Cái tên Lãnh Ngôn trời đánh, đã ngủ nhờ còn dám trốn sang phòng con gái người ta giở trò!"
Ông ngoại thở ra một hơi nhàn hạ, tiếp tục nâng báo lên đọc: "Hai đứa nó sớm muộn gì cũng lấy nhau, anh nên tự lo cho bản thân mình trước đi. Nhìn không đến nỗi tệ, ba mươi tuổi đầu không có một mối tình vắt vai. Anh mà không lấy được vợ thì hãy tự động cuốn gói ra khỏi nhà, kẻo tổ tiên lại mắng anh vô dụng."
Hạo Duệ: "..."
Trên đường đến nơi chưa được bật bí, Phí Phí nghe được từ Lãnh Ngôn không ít tin tốt.
Đầu tiên là Tôn, người luôn hỗ trợ anh trong suốt nhiều năm dài, sau vụ việc vừa rồi, Tôn được cân nhắc tuyển thẳng vào trường đào tạo cảnh sát, tương lai có thể làm người hoàn lương.
Thứ hai là những nhân viên ở bar, người vô tội sẽ được nhà nước chu cấp tạm thời và giới thiệu công việc mới. Còn người như Ma thì phải lãnh án chăn dắt đường dây mại dâm.
Thứ ba là Mỹ Ngọc cùng gia đình cô ta và những gián điệp là công chức nhà nước, phạm tội ăn hối lộ và vận chuyển hàng cấm, có lẽ không bị tử hình cũng sẽ bị tù chung thân cả đời.
Cuối cùng phải kể đến là tên trùm ẩn nấp sau gần hai mươi năm, tưởng như rất xa lạ lại là người quen, là lão Diêm, cha nuôi của Lãnh Ngôn.
Lão Diêm là người đứng sau tất cả chỉ huy các cuộc buôn lậu hàng trắng dưới danh nghĩa khác. Trước mặt người khác, ông ta từ khi giao lại mọi thứ cho Lãnh Ngôn liền khiêm tốn lui về sau hưởng tuổi già, thực chất tham vọng về tiền tài của ông ta chưa bao giờ cạn.
Đáng nói, lão Diêm không chỉ biết cách tự bảo vệ bản thân mình khỏi tổ chức khác, còn biết cách qua mặt cảnh sát. Cụ thể, nếu một ngày cảnh sát vẫn chưa tìm được ông trùm lớn nhất, họ chắc chắn sẽ không manh động tránh bứt dây động rừng, khi đó ông ta tha hồ tung hoành không sợ bị bắt.
Suốt bao nhiêu năm Lãnh Ngôn thay thế vị trí lão Diêm, chưa một chuyến hàng nào là thất bại. Mà năm đó, còn có sự hợp tác với Mỹ Ngọc và gián điệp trong Cục điều tra, lão Diêm đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ lại lật kèo ở phút chót.
Ngày đó, lão Diêm nhìn thấy Lãnh Ngôn vừa bị Phí Phí phản bội, vừa bị cô bắn trọng thương, ông ta muốn trách chỉ có thể trách bản thân sơ suất khi đánh giá thấp về việc Phí Phí sẽ không trở mặt với Lãnh Ngôn.
Lão Diêm mất trắng một khoản tiền lớn, tức đến ho ra máu, nằm liệt giường. Cứ như thế, Lãnh Ngôn đường đường chính chính ngồi lên vị trí của ông ta, thu thập những bằng chứng trọng yếu, chờ biển lặng liền nổi gió đánh sóng.
Ngay khi kết thúc vụ án, Lãnh Ngôn háo hức trở về, nhưng thứ anh nghe được từ Hạo Duệ chính là Phí Phí đã đến một nơi không ai tìm được. Lúc đợi được cô về, thứ anh lại phải nghe rằng cô đã có chồng con trong lúc ra ngoài sống.
Lãnh Ngôn dùng cả tuổi trẻ và sinh mạng, bỏ ra mười lăm năm lang bạt thế giới ngầm, chỉ có duy nhất một mong ước sau khi hoàn thành nghĩa vụ trở về, anh có thể cùng cô bé mà anh đã chọn bình yên sống ngày tháng còn lại.
Đến nơi, Phí Phí có chút ngạc nhiên, bởi nơi này đối với cô dường như đã có phần quen thuộc.
Thời gian dài trôi qua, khu huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm vẫn không thay đổi, chỉ có màu tường theo nắng mưa mà phai dần theo năm tháng.
Khi còn nhỏ, Phí Phí đã được ông ngoại dẫn theo xem Hạo Duệ tập luyện. Lớn lên một chút, Phí Phí lại bị ép học. Nhưng bản tính yêu mưa ghét nắng, Phí Phí luôn tìm đủ cớ trốn luyện tập, khi trời đổ mưa lại hăng hái chạy ra tập để bị cảm mà khỏi đến ngày hôm sau.
Vì trốn học quá nhiều, Phí Phí bị các thầy quen mặt, ông ngoại lần nào đến đây kiểm tra tình hình cháu gái đều bị mắng vốn từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn chưa kể hết tội.
Đã gần Tết, mọi người đều được về quê cùng gia đình đón năm mới, cả khu huấn luyện vắng tanh cô quạnh.
Lãnh Ngôn nắm tay Phí Phí trên hành lang dãy văn phòng, đến đối diện sân cát ở trước phòng tổng chỉ huy chợt dừng lại.
Phí Phí ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngôn mong đợi, anh chỉ tay ra ngoài, mở lời đề nghị: "Em nhìn thanh xà đó đi."
Theo hướng Lãnh Ngôn chỉ, Phí Phí nhìn về thanh đu xà nằm rìa sân cách đó không xa, vị trí của nó vẫn không thay đổi, chỉ có màu sơn đã được thay mới.
Bỗng nhiên, Lãnh Ngôn giơ bức hình đã ố vàng lên trước mặt Phí Phí, khung cảnh trong ảnh và ngoài đời lại vô cùng ăn khớp với nhau.
Nhưng trong bức ảnh đó là Phí Phí năm sáu tuổi, cô mặc bộ quần áo rằn ri vừa vặn vóc dáng nhỏ bé, trên đầu lại đội mũ cực to của ông ngoại.
Phí Phí đứng bên thanh xà, tươi cười nhìn ra sân. Cô đương nhiên nhớ rõ, hôm đó là lần đầu tiên được ông ngoại đưa đến đây, lần đầu thấy Hạo Duệ cùng các anh lớn khác luyện tập nên trạng thái lúc đó vô cùng thích thú.
Chỉ là không ngờ, Lãnh Ngôn đã lưu lại hình ảnh đó.
"Năm đó anh nhận được chỉ thị sẽ bắt đầu nhiệm vụ, khi được hỏi nếu thành công trở về, anh muốn chọn gì."
Nghe Lãnh Ngôn kể đến đây, Phí Phí lại nhớ lại lời ông nội anh nói tối qua, khóe môi liền bất giác cong lên.
Lãnh Ngôn lạnh lùng hờ hững trước đó đã không còn, anh hiện tại đứng trước mặt Phí Phí với tư cách là một cảnh sát nghiêm chỉnh, là người nghiêm túc với những gì mình đã chọn.
Qua vài giây ngưng đọng, Lãnh Ngôn mới từ tốn tiếp lời: "Anh từ rất nhỏ đã được huấn luyện trở thành cảnh sát chìm, bởi sức khỏe của anh trai anh không tốt, nên trách nhiệm cao cả được trao lại cho anh. Khi ấy, anh vốn chẳng muốn gì cả, anh chỉ muốn giống như ông, trở thành cảnh sát tốt trừ xấu giúp dân. Đến khi rời khỏi phòng, người đầu tiên anh nhìn thấy là em, anh lại nảy sinh cảm giác rung động đầu đời, rồi lại muốn có em làm thành tựu cho sự nghiệp của anh."
Càng nghe, nụ cười Phí Phí càng đậm ngọt ngào, lại có chút gì đó chua xót ở lồng ngực.
Lãnh Ngôn bỗng kéo Phí Phí tựa lưng vào lan can, dùng hai tay chặn hai bên bao vây cô trong vòng tay mình. Anh cúi người để đối mặt cô, trầm tĩnh hỏi: "Nếu như anh là kẻ phạm tội thì sao?"
Câu trả lời này, Phí Phí đã có từ rất lâu, cô không chút do dự liền đáp: "Nếu anh là cảnh sát, em sẽ đường đường chính chính yêu anh. Nếu anh là kẻ phạm tội, em sẽ phản bội tất để sống chết với tình yêu này."
Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, ánh mắt kiên định không hề bị che lấp dưới màn nước trong đôi mắt Phí Phí.
Cũng giống như Lãnh Ngôn từng nói với tư cách là kẻ phạm tội, nếu anh yêu một cảnh sát, anh sẽ biến cô thành nạn nhân của anh. Và nếu Phí Phí biến thành kẻ phạm tội, cô sẽ gặp được một cảnh sát tốt là anh.
Lãnh Ngôn tém một bên tóc Phí Phí ra sau tai, đem tất cả sự ôn nhu gửi vào lời nói: "Có thể ngày đó chọn em, anh là kẻ tùy tiện. Nhưng anh tin chắc, cô gái anh đã nhìn trúng tuyệt đối không tầm thường."
Phí Phí ôm chầm lấy Lãnh Ngôn, giờ phút này đây cô yêu anh hơn bao giờ hết. Dù người đàn ông này từng lừa gạt chơi cô một vố đau, đổi anh lại dùng cả tính mạng để chứng minh tình yêu, dùng cả tuổi trẻ để đổi lấy cơ hội được bên cô.
Lãnh Ngôn của cô đã chịu rất nhiều thiệt thòi, vậy nên một người bạn gái như cô phải có trách nhiệm yêu thương và bảo vệ anh, bù lại ngày tháng anh vẫn luôn thương thầm cô.
Kể cả sau này cũng không thay đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.