Chương 65: Thức tỉnh
Erly
20/06/2023
Bẵng đi một thời gian ngắn, Lãnh Ngôn ngày càng bận rộn, dường như công
việc tăng lên rất nhiều, “sự nghiệp yêu đương” cũng đành tâm tạm gác
lại.
Nhiều lúc một mình đầu óc rảnh rỗi, Phí Phí lại xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực, thậm chí cảm nhận rất rõ khoảng cách giữa cô và Lãnh Ngôn càng lúc càng xa, còn chú ý đến cả những nụ hôn anh dành cho cô cũng trở nên hời hợt.
Giống như... tình yêu chớm nở chẳng bao lâu lại dần lụi tàn theo ngày tháng.
Phí Phí luôn tự khẳng định với lòng sẽ không yêu Lãnh Ngôn, nhưng cô đã không cách nào hiểu được trái tim mình.
Ba giờ sáng nằm trên giường, Phí Phí hai mắt trừng trừng trong bóng đêm nhìn Lãnh Ngôn bên cạnh, cô không nhìn thấy mặt mũi anh nhưng nghe thấy hô hấp đều đều của anh như đã ngủ say. Phí Phí không ý thức thở dài trong lòng, chuyển người nằm xoay lưng về phía Lãnh Ngôn, cảm giác về ngày chia xa từng chút gần thêm.
Buổi sáng hôm sau Lãnh Ngôn nói có việc đi ra ngoài, Phí Phí buồn chán một mình ra ngoài đi dạo. Rảo bước trên con đường dài, Phí Phí lặng lẽ ngắm nghía cảnh vật, xuyên qua những chiếc xe đang lao vù vù trên đường, rơi vào tầm mắt cô phía bên kia đường là hình bóng cha mẹ.
Bước chân Phí Phí lập tức khựng lại, phút chốc như rơi vào mơ hồ, ánh mắt không thể nào rời khỏi hình ảnh cha mẹ sánh bước bên nhau. Khi thấy cô, họ còn nở một nụ cười trìu mến.
Giọt nước mắt lăn dài trên mặt Phí Phí, lòng cô quặn thắt lại, có lẽ họ đến nhắc nhở cô nên tỉnh khỏi giấc mộng này.
Chiếc xe lớn lướt ngang qua, hình bóng cha mẹ Phí Phí cũng biến mất theo. Phí Phí cố gượng mỉm cười, mạnh mẽ lau đi nước mắt còn vương trên mặt, hạ quyết tâm phải nhanh chóng tìm ra thủ phạm năm đó, bắt họ trả giá rồi trở về nơi cô nên thuộc về.
Điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, Phí Phí tiếp tục đi dạo trong vô thức, cứ đi mãi không xác nhận đích đến.
Ông trời đã dẫn lối ra cho kẻ đang mộng mị như Phí Phí, để cô nhìn thấy Lãnh Ngôn và Mỹ Ngọc vui vẻ từ nhà hàng đi ra, để cô biết được anh bỏ cô một mình ăn sáng để đi ăn cùng cô gái khác, cô gái mà anh đã từng khẳng định không có gì.
Khóe môi Phí Phí nhếch nhẹ một bên khinh thường, cuộc tình chán ngắt này đã thật sự đến lúc nên dừng lại.
Chiếc xe hơi màu đen bỗng tấp sát vào lề đường, kính đen chầm chậm hạ xuống, Tiêu Chấn Nam thò đầu đến, tươi cười gọi: “Phí Phí.”
Ngồi trong quán ăn cả hai thường đến, miếng thịt trong tay Phí Phí vô vị. An Lạc bên cạnh cũng chẳng khá hơn, từ lúc đến chỉ ngồi chống thái dương suy tư.
Tiêu Chấn Nam khó hiểu nhìn hai cô gái như người mất hồn ở phía đối diện, anh hắng giọng một cái, bắt đầu hỏi vào chủ đề: “Sao thế? Có chuyện gì rồi?”
An Lạc thở ra một hơi não nề, thẫn thờ lắc đầu ngán ngẩm: “Em không tìm được chứng cứ Mai Khải Bằng làm ăn phi pháp, nhưng lúc này đột ngột rút về... em lại thấy có lỗi với anh ta.”
Ấn đường Tiêu Chấn Nam khẽ cau nhẹ, quay sang Phí Phí dò hỏi: “Còn em?”
Phí Phí mệt mỏi lắc cổ hai cái, nghiêm túc nhìn Tiêu Chấn Nam, kiên định tuyên bố: “Em quyết định tìm hung thủ, nhanh chóng chấm dứt cuộc sống hiện tại."
Nghe Phí Phí nói, Tiêu Chấn Nam cùng An Lạc đồng loạt nhìn sang cô, anh trầm tư xác nhận lại: “Em chắc chưa?"
"Chắc, em không diễn bộ phim tâm lý tình cảm này nổi nữa." Phí Phí chán nản tựa vào ghế, ánh mắt cô đờ đẫn: “Cha mẹ em đến nhắc em rồi."
"Cha mẹ em?" Tiêu Chấn Nam tròn mắt kinh ngạc, theo phản xạ nhìn qua An Lạc cũng đang ngạc nhiên không kém.
Phí Phí lúc này không có tâm trạng để ý đến phản ứng của Tiêu Chấn Nam hay An Lạc, cô ngửa đầu ra ghế ngăn không cho nước mắt chảy ra: "Em thấy bóng họ trên đường, họ nhìn em cười."
Tiêu Chấn Nam và An Lạc ngập ngừng nhìn nhau, điện thoại Phí Phí bỗng đổ chuông cắt ngang nỗi lo của cả hai, nhưng trong lòng vẫn đua nhau thấp thỏm.
Phí Phí chậm rãi cầm điện thoại đang đổ chuông lên xem, thấy trên màn hình hiển thị Boss, cô khẽ cười nhạt, không nhanh không chậm bắt máy: “A lô?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu truy xét của Lãnh Ngôn: "Em đang ở đâu?"
"Đang ở cùng tình địch của anh." Phí Phí bình thản đáp, biểu cảm lạnh lẽo hiện trên mặt.
Lãnh Ngôn không hỏi gì nữa, trực tiếp ra lệnh: "Về nhà ngay!"
Phía đầu dây bên kia, giọng Lãnh Ngôn đã thể hiện rõ sự tức giận, Phí Phí ở đây vẫn điềm nhiên nở nụ cười nhàn hạ, hạ giọng buông lời khiêu khích: “Anh yêu, gấp gáp như vậy làm gì, em với anh ấy cũng đâu phải đang sau lưng anh lên giường với nhau."
Nghe đến đây, Tiêu Chấn Nam cùng An Lạc bất giác cứng đờ, lén nhìn Phí Phí rồi lại lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Ngay lập tức, tiếng quát giận dữ của Lãnh Ngôn lớn đến mức Tiêu Chấn Nam ngồi đối diện cũng nghe thấy: "Nếu năm phút nữa em không có mặt ở nhà thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu ta!"
Cúp máy, Phí Phí bình thản nhìn Tiêu Chấn Nam, rồi lại ung dung nhìn qua An Lạc: “Chút giấm sót lại bị vỡ, em về trước đây."
Đợi Phí Phí đi khỏi, An Lạc mới lưỡng lự lên tiếng hỏi: "Mỗi lần nhìn bộ dạng bất cần này của Phí Phí, em lại cảm giác chiến tranh sắp bùng nổ."
Tiêu Chấn Nam nhún vai bất lực, từ tốn nói: "Vấn đề đều nằm ở Lãnh Ngôn, chúng ta chỉ đóng vai phụ trong bộ phim này."
Về đến nhà, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Lãnh Ngôn ngồi ở ghế gần giường, cả người anh đằng đằng sát khí như muốn ăn thịt người đến nơi.
Phí Phí thư thả đi đến, tùy tiện ném túi xuống đệm, nhàn nhã ngồi xuống mép giường, vô tư hỏi: “Anh gọi về gấp như vậy có chuyện gì?”
Lãnh Ngôn nhìn chằm chằm vào Phí Phí, gằn giọng hỏi: "Khi không em gặp cậu ta làm gì?"
Đáp lại vẻ mặt nghiêm trọng của Lãnh Ngôn, Phí Phí chỉ hời hợt đáp: “Bọn em tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng đi ăn thôi."
Lãnh Ngôn bắt đầu mất kiên nhẫn trước thái độ thờ ơ của cô, anh đè cơn giận xuống, cố giữ bình tĩnh: “Phí Phí…”
"Sao? Anh đi ăn với cô gái khác được, em thì không?" Phí Phí không chút nhún nhường, đánh úp vào trọng tâm.
Cơ mặt Lãnh Ngôn chớp mắt liền giãn ra, khẽ cong môi cười ẩn ý: “Em giận vì anh đi ăn cùng Mỹ Ngọc? Anh chỉ đi bàn việc.”
"Em cũng vậy." Phí Phí đắc ý hùa theo.
Đôi mày Lãnh Ngôn chợt nhíu lại, nghi hoặc từ tâm tư đến biểu cảm: "Em với Tiêu Chấn Nam có việc gì phải bàn?"
Phí Phí đứng lên đi đến ghé sát tai Lãnh Ngôn, ánh mắt xa xăm thì thầm: “Bàn cách rời khỏi anh vĩnh viễn.”
Sắc mặt Lãnh Ngôn tối sầm lại, bất ngờ ôm ngang eo cô ấn xuống giường, sự nhẫn nhịn một lúc lâu bùng phát hóa thành cơn giận dữ khó dập tắt: “Có phải dạo gần đây anh dễ dãi với em quá rồi không?”
Phí Phí cười một cách vô cảm, giơ tay nghịch cúc áo Lãnh Ngôn: “Phải nói chính xác là... vô tâm.”
Hai chữ cuối được Phí Phí nhấn mạnh, ngọn lửa trong Lãnh Ngôn như bị một tấm màng mềm mại phủ lên. Hiểu được Phí Phí giận dỗi vì lỗi của mình, Lãnh Ngôn áy náy hạ giọng phân trần: "Phí Phí, gần đây anh thực sự rất bận, đợi hoàn thành xong công việc, anh nhất định dành toàn thời gian cho em."
Phí Phí không nóng không lạnh nhướng mày một cái, thái độ hững hờ không quan tâm.
Lãnh Ngôn cúi xuống hôn Phí Phí, cô nghiêng đầu tránh né không thèm đáp lại, ý tứ chán ghét rõ ràng. Anh nóng lòng trước sự lạnh nhạt của cô, ruột gan nháo nhào không yên.
"Phí Phí, em thật sự giận anh đến như vậy sao?"
Bên ngoài bình thản, bên trong trái tim Phí Phí lại rỉ máu từng giọt, nửa thật nửa dối lòng nói: "Lãnh Ngôn, em hy vọng chúng ta mau chóng kết thúc."
Trái với sự nóng nảy vừa rồi, Lãnh Ngôn giờ đây ấm áp ôn nhu. Anh ngồi xuống giường, kéo Phí Phí dậy, tâm can rối loạn tìm cách làm hòa: “Phí Phí, cho anh một tháng nữa, anh nhất định sớm kết thúc công việc bù lại thời gian cho em.”
"Tùy anh, dù sao em cũng chẳng quan tâm."
Cạn tình đẩy Lãnh Ngôn ra, Phí Phí xuống giường đi thẳng vào toilet mở nước. Nhìn bản thân trong gương, cô tươi cười cay đắng trong nước mắt, tâm trí ý thức đếm ngược thời gian rời xa anh.
Tự tát nước vào mặt mình đến khi đỏ rát Phí Phí mới chịu dừng lại, cô không cho phép bản thân mình lạc lối bất kỳ một lần nào nữa. Giữa cô và Lãnh Ngôn chỉ là duy trì mối quan hệ có mục đích, đến cuối cùng cảnh sát và kẻ phạm tội vẫn không thể ở bên nhau.
Lúc Phí Phí trở ra Lãnh Ngôn đang thay đồ ở nhà ra, áo vẫn chưa kịp mặc liền thẳng tay ném lên giường, nhanh chân đến bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Em ăn gì chưa? Để anh..."
Không đợi Lãnh Ngôn nói xong, Phí Phí đã đi thẳng đến giường nằm sấp xuống, xoay mặt ra hướng về phía ban công nhắm mắt.
Trước hành động của Phí Phí, Lãnh Ngôn ngơ ra một lúc, sau đó vẫn không bỏ cuộc mà phóng lên giường ôm lấy cô.
"Tối vẫn ngủ chưa đủ, chúng ta ngủ bù."
Mặc cho Lãnh Ngôn nhiệt tình, ôm hôn sờ soạng thì Phí Phí vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả nhịp tim trong lồng ngực cũng đập rất đều, không còn xáo trộn như trước.
Nhiều lúc một mình đầu óc rảnh rỗi, Phí Phí lại xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực, thậm chí cảm nhận rất rõ khoảng cách giữa cô và Lãnh Ngôn càng lúc càng xa, còn chú ý đến cả những nụ hôn anh dành cho cô cũng trở nên hời hợt.
Giống như... tình yêu chớm nở chẳng bao lâu lại dần lụi tàn theo ngày tháng.
Phí Phí luôn tự khẳng định với lòng sẽ không yêu Lãnh Ngôn, nhưng cô đã không cách nào hiểu được trái tim mình.
Ba giờ sáng nằm trên giường, Phí Phí hai mắt trừng trừng trong bóng đêm nhìn Lãnh Ngôn bên cạnh, cô không nhìn thấy mặt mũi anh nhưng nghe thấy hô hấp đều đều của anh như đã ngủ say. Phí Phí không ý thức thở dài trong lòng, chuyển người nằm xoay lưng về phía Lãnh Ngôn, cảm giác về ngày chia xa từng chút gần thêm.
Buổi sáng hôm sau Lãnh Ngôn nói có việc đi ra ngoài, Phí Phí buồn chán một mình ra ngoài đi dạo. Rảo bước trên con đường dài, Phí Phí lặng lẽ ngắm nghía cảnh vật, xuyên qua những chiếc xe đang lao vù vù trên đường, rơi vào tầm mắt cô phía bên kia đường là hình bóng cha mẹ.
Bước chân Phí Phí lập tức khựng lại, phút chốc như rơi vào mơ hồ, ánh mắt không thể nào rời khỏi hình ảnh cha mẹ sánh bước bên nhau. Khi thấy cô, họ còn nở một nụ cười trìu mến.
Giọt nước mắt lăn dài trên mặt Phí Phí, lòng cô quặn thắt lại, có lẽ họ đến nhắc nhở cô nên tỉnh khỏi giấc mộng này.
Chiếc xe lớn lướt ngang qua, hình bóng cha mẹ Phí Phí cũng biến mất theo. Phí Phí cố gượng mỉm cười, mạnh mẽ lau đi nước mắt còn vương trên mặt, hạ quyết tâm phải nhanh chóng tìm ra thủ phạm năm đó, bắt họ trả giá rồi trở về nơi cô nên thuộc về.
Điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, Phí Phí tiếp tục đi dạo trong vô thức, cứ đi mãi không xác nhận đích đến.
Ông trời đã dẫn lối ra cho kẻ đang mộng mị như Phí Phí, để cô nhìn thấy Lãnh Ngôn và Mỹ Ngọc vui vẻ từ nhà hàng đi ra, để cô biết được anh bỏ cô một mình ăn sáng để đi ăn cùng cô gái khác, cô gái mà anh đã từng khẳng định không có gì.
Khóe môi Phí Phí nhếch nhẹ một bên khinh thường, cuộc tình chán ngắt này đã thật sự đến lúc nên dừng lại.
Chiếc xe hơi màu đen bỗng tấp sát vào lề đường, kính đen chầm chậm hạ xuống, Tiêu Chấn Nam thò đầu đến, tươi cười gọi: “Phí Phí.”
Ngồi trong quán ăn cả hai thường đến, miếng thịt trong tay Phí Phí vô vị. An Lạc bên cạnh cũng chẳng khá hơn, từ lúc đến chỉ ngồi chống thái dương suy tư.
Tiêu Chấn Nam khó hiểu nhìn hai cô gái như người mất hồn ở phía đối diện, anh hắng giọng một cái, bắt đầu hỏi vào chủ đề: “Sao thế? Có chuyện gì rồi?”
An Lạc thở ra một hơi não nề, thẫn thờ lắc đầu ngán ngẩm: “Em không tìm được chứng cứ Mai Khải Bằng làm ăn phi pháp, nhưng lúc này đột ngột rút về... em lại thấy có lỗi với anh ta.”
Ấn đường Tiêu Chấn Nam khẽ cau nhẹ, quay sang Phí Phí dò hỏi: “Còn em?”
Phí Phí mệt mỏi lắc cổ hai cái, nghiêm túc nhìn Tiêu Chấn Nam, kiên định tuyên bố: “Em quyết định tìm hung thủ, nhanh chóng chấm dứt cuộc sống hiện tại."
Nghe Phí Phí nói, Tiêu Chấn Nam cùng An Lạc đồng loạt nhìn sang cô, anh trầm tư xác nhận lại: “Em chắc chưa?"
"Chắc, em không diễn bộ phim tâm lý tình cảm này nổi nữa." Phí Phí chán nản tựa vào ghế, ánh mắt cô đờ đẫn: “Cha mẹ em đến nhắc em rồi."
"Cha mẹ em?" Tiêu Chấn Nam tròn mắt kinh ngạc, theo phản xạ nhìn qua An Lạc cũng đang ngạc nhiên không kém.
Phí Phí lúc này không có tâm trạng để ý đến phản ứng của Tiêu Chấn Nam hay An Lạc, cô ngửa đầu ra ghế ngăn không cho nước mắt chảy ra: "Em thấy bóng họ trên đường, họ nhìn em cười."
Tiêu Chấn Nam và An Lạc ngập ngừng nhìn nhau, điện thoại Phí Phí bỗng đổ chuông cắt ngang nỗi lo của cả hai, nhưng trong lòng vẫn đua nhau thấp thỏm.
Phí Phí chậm rãi cầm điện thoại đang đổ chuông lên xem, thấy trên màn hình hiển thị Boss, cô khẽ cười nhạt, không nhanh không chậm bắt máy: “A lô?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu truy xét của Lãnh Ngôn: "Em đang ở đâu?"
"Đang ở cùng tình địch của anh." Phí Phí bình thản đáp, biểu cảm lạnh lẽo hiện trên mặt.
Lãnh Ngôn không hỏi gì nữa, trực tiếp ra lệnh: "Về nhà ngay!"
Phía đầu dây bên kia, giọng Lãnh Ngôn đã thể hiện rõ sự tức giận, Phí Phí ở đây vẫn điềm nhiên nở nụ cười nhàn hạ, hạ giọng buông lời khiêu khích: “Anh yêu, gấp gáp như vậy làm gì, em với anh ấy cũng đâu phải đang sau lưng anh lên giường với nhau."
Nghe đến đây, Tiêu Chấn Nam cùng An Lạc bất giác cứng đờ, lén nhìn Phí Phí rồi lại lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Ngay lập tức, tiếng quát giận dữ của Lãnh Ngôn lớn đến mức Tiêu Chấn Nam ngồi đối diện cũng nghe thấy: "Nếu năm phút nữa em không có mặt ở nhà thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu ta!"
Cúp máy, Phí Phí bình thản nhìn Tiêu Chấn Nam, rồi lại ung dung nhìn qua An Lạc: “Chút giấm sót lại bị vỡ, em về trước đây."
Đợi Phí Phí đi khỏi, An Lạc mới lưỡng lự lên tiếng hỏi: "Mỗi lần nhìn bộ dạng bất cần này của Phí Phí, em lại cảm giác chiến tranh sắp bùng nổ."
Tiêu Chấn Nam nhún vai bất lực, từ tốn nói: "Vấn đề đều nằm ở Lãnh Ngôn, chúng ta chỉ đóng vai phụ trong bộ phim này."
Về đến nhà, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Lãnh Ngôn ngồi ở ghế gần giường, cả người anh đằng đằng sát khí như muốn ăn thịt người đến nơi.
Phí Phí thư thả đi đến, tùy tiện ném túi xuống đệm, nhàn nhã ngồi xuống mép giường, vô tư hỏi: “Anh gọi về gấp như vậy có chuyện gì?”
Lãnh Ngôn nhìn chằm chằm vào Phí Phí, gằn giọng hỏi: "Khi không em gặp cậu ta làm gì?"
Đáp lại vẻ mặt nghiêm trọng của Lãnh Ngôn, Phí Phí chỉ hời hợt đáp: “Bọn em tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng đi ăn thôi."
Lãnh Ngôn bắt đầu mất kiên nhẫn trước thái độ thờ ơ của cô, anh đè cơn giận xuống, cố giữ bình tĩnh: “Phí Phí…”
"Sao? Anh đi ăn với cô gái khác được, em thì không?" Phí Phí không chút nhún nhường, đánh úp vào trọng tâm.
Cơ mặt Lãnh Ngôn chớp mắt liền giãn ra, khẽ cong môi cười ẩn ý: “Em giận vì anh đi ăn cùng Mỹ Ngọc? Anh chỉ đi bàn việc.”
"Em cũng vậy." Phí Phí đắc ý hùa theo.
Đôi mày Lãnh Ngôn chợt nhíu lại, nghi hoặc từ tâm tư đến biểu cảm: "Em với Tiêu Chấn Nam có việc gì phải bàn?"
Phí Phí đứng lên đi đến ghé sát tai Lãnh Ngôn, ánh mắt xa xăm thì thầm: “Bàn cách rời khỏi anh vĩnh viễn.”
Sắc mặt Lãnh Ngôn tối sầm lại, bất ngờ ôm ngang eo cô ấn xuống giường, sự nhẫn nhịn một lúc lâu bùng phát hóa thành cơn giận dữ khó dập tắt: “Có phải dạo gần đây anh dễ dãi với em quá rồi không?”
Phí Phí cười một cách vô cảm, giơ tay nghịch cúc áo Lãnh Ngôn: “Phải nói chính xác là... vô tâm.”
Hai chữ cuối được Phí Phí nhấn mạnh, ngọn lửa trong Lãnh Ngôn như bị một tấm màng mềm mại phủ lên. Hiểu được Phí Phí giận dỗi vì lỗi của mình, Lãnh Ngôn áy náy hạ giọng phân trần: "Phí Phí, gần đây anh thực sự rất bận, đợi hoàn thành xong công việc, anh nhất định dành toàn thời gian cho em."
Phí Phí không nóng không lạnh nhướng mày một cái, thái độ hững hờ không quan tâm.
Lãnh Ngôn cúi xuống hôn Phí Phí, cô nghiêng đầu tránh né không thèm đáp lại, ý tứ chán ghét rõ ràng. Anh nóng lòng trước sự lạnh nhạt của cô, ruột gan nháo nhào không yên.
"Phí Phí, em thật sự giận anh đến như vậy sao?"
Bên ngoài bình thản, bên trong trái tim Phí Phí lại rỉ máu từng giọt, nửa thật nửa dối lòng nói: "Lãnh Ngôn, em hy vọng chúng ta mau chóng kết thúc."
Trái với sự nóng nảy vừa rồi, Lãnh Ngôn giờ đây ấm áp ôn nhu. Anh ngồi xuống giường, kéo Phí Phí dậy, tâm can rối loạn tìm cách làm hòa: “Phí Phí, cho anh một tháng nữa, anh nhất định sớm kết thúc công việc bù lại thời gian cho em.”
"Tùy anh, dù sao em cũng chẳng quan tâm."
Cạn tình đẩy Lãnh Ngôn ra, Phí Phí xuống giường đi thẳng vào toilet mở nước. Nhìn bản thân trong gương, cô tươi cười cay đắng trong nước mắt, tâm trí ý thức đếm ngược thời gian rời xa anh.
Tự tát nước vào mặt mình đến khi đỏ rát Phí Phí mới chịu dừng lại, cô không cho phép bản thân mình lạc lối bất kỳ một lần nào nữa. Giữa cô và Lãnh Ngôn chỉ là duy trì mối quan hệ có mục đích, đến cuối cùng cảnh sát và kẻ phạm tội vẫn không thể ở bên nhau.
Lúc Phí Phí trở ra Lãnh Ngôn đang thay đồ ở nhà ra, áo vẫn chưa kịp mặc liền thẳng tay ném lên giường, nhanh chân đến bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Em ăn gì chưa? Để anh..."
Không đợi Lãnh Ngôn nói xong, Phí Phí đã đi thẳng đến giường nằm sấp xuống, xoay mặt ra hướng về phía ban công nhắm mắt.
Trước hành động của Phí Phí, Lãnh Ngôn ngơ ra một lúc, sau đó vẫn không bỏ cuộc mà phóng lên giường ôm lấy cô.
"Tối vẫn ngủ chưa đủ, chúng ta ngủ bù."
Mặc cho Lãnh Ngôn nhiệt tình, ôm hôn sờ soạng thì Phí Phí vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả nhịp tim trong lồng ngực cũng đập rất đều, không còn xáo trộn như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.