Chương 81: Thế giới những vì sao
Trương Tiểu Tố
26/04/2022
Tô Dao đi đến cửa, thấy Jessini cùng thuộc hạ của anh ta không có ở bên ngoài, cô khẽ mở cửa, dẫn theo Tô Tư Ngôn bước ra.
Phòng thay đồ chung rất lớn, có bốn mươi lăm người bị bắt cóc đang trang điểm, quần áo giày dép của người nào người nấy đều vô cùng lộng lẫy. Nhưng bọn họ hoàn toàn chẳng hề vui vẻ, có mấy cô gái đang khóc đến mức chẳng thể trang điểm nổi.
Tô Dao thầm nghĩ, đợi đến khi trốn thoát ra được bên ngoài, cô sẽ dẫn cảnh sát của Liên Hợp Quốc đến, tóm cả cụm băng đảng buôn người độc ác này.
Tô Dao mặc quần áo của người giúp việc, bưng một khay bạc đựng cốc nước, hơi cúi người diễn vai một cô hầu gái. Tô Tư Ngôn đi bên cạnh Tô Dao, dáng người cậu ta hơi gầy, bộ quần áo lính canh hoàn toàn không phù hợp với cậu.
May mắn thay là những người có mặt đều không để ý đến bọn họ, rất nhanh Tô Dao và Tô Tư Ngôn đã đi qua được phòng thay đồ chung, không thể đi qua lối cổng, ở đó có lính canh, bọn họ vòng qua sân khấu lớn được nối liền với bên ngoài để tới cánh cổng nhỏ.
Khoảng hai mươi người tham gia đấu giá đã đến khán phòng, cộng với các trợ lý và thư ký bên cạnh, dường như đã chiếm gần một nửa hội trường. Những người này ở đủ mọi lứa tuổi, trẻ thì khoảng ngoài hai mươi, già thì râu tóc bạc phơ, nam có nữ có, giữa chúng chẳng có nhiều giao tiếp với nhau, mắt người nào người nấy đều sáng ngời, đó là sự hưng phấn của những con dã thú khi ngửi được mùi vị của con mồi.
Một lũ biến thái.
Tô Dao nhìn Chu Tư Ngôn, thấy sắc mặt của cậu ta tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, đoán được cậu ta đang nhớ đến những kí ức khi bị làm “món hàng” rồi bị đấu giá.
Tô Dao nắm lấy tay Tô Tư Ngôn, thấp giọng nói: “Đừng sợ, chị nhất định sẽ đưa được em ra ngoài.”
Tô Dao cảm nhận được cơ thể của Tô Tư Ngôn đang run rẩy, theo tầm mắt của cậu ta, cô thấy một người đàn ông Ây Mỹ khoảng năm mươi tuổi đang hút xì gà, trong lòng Tô Dao dâng lên một sự kinh tởm: “Ông ta chính là trùm của băng nhóm tội phạm này sao?”
Hầu hết mọi lúc Tô Tư Ngôn đều vô cùng dũng cảm, nhưng lúc này trong lòng cậu ta chỉ có nỗi sợ hãi, Tô Dao không dám tưởng tượng đến những gì cậu ta đã phải trả qua khi bị ông trùm kia mua về.
Tô Dao nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Tô Tư Ngôn, dịu dàng an ủi: “Chị là một cảnh sát, một cảnh sát Trung Quốc, còn là chị của em nữa, chị nhất định sẽ đưa em về nhà.”
Cuối cùng cơ thể Tô Tư Ngôn cũng không còn run rẩy nữa, cậu ta nắm chặt bàn tay Tô Dao rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Jessini bước vào khán phòng, đang nói chuyện cùng ông chủ của mình.
Tô Dao dẫn Tô Tư Ngôn nấp sau một dãy rèm tường dày, từ từ hé mở cửa, nhân lúc có một nhóm người tham gia đấu giá mới đến rồi trốn vào giữa bọn họ, lẻn ra ngoài.
Tô Tư Ngôn đã sống trong tòa lâu đài này hơn một năm, Tô Dao cũng ở được hơn hai tháng, nên rất quen thuộc với mọi thứ nơi đây. Họ băng qua khu vườn, nấp sau tác phẩm điêu khắc thực vật [1] khổng lồ, chuẩn bị tìm cơ hội leo lên tường chạy ra ngoài.
Sợ vô tình làm tổn thương tới những vị khách quý trọng đến tham gia đấu giá, nên Jessini đã dẫn bầy sói ngoài bờ tường đi, đây chính là cơ hội hiếm có của họ.
Tô Dao kéo Tô Tư Ngôn: “Còn thiếu một bước nữa thôi, chỉ cần chúng ta nhảy khỏi bức tường và tiếp tục chạy về phía trước, là có thể lên thuyền rời đi!”
“Chị, chị đi trước đi.” Tô Tư Ngôn chỉ vào đùi trái mình: “Em không trèo lên được.”
Đùi cậu bị dao chém vào một đường, máu vẫn đang không ngừng chảy, vì cậu ta đang mặc quần màu đen nên vừa rồi Tô Dao mới không nhìn ra: “Chân em làm sao thế?”
Tô Tư Ngôn: “Phòng của bọn chúng đều đã khoá, em không lấy trộm được quần áo của chúng, nên đã tấn công một lính canh ngoài hành lang, vì cướp quần áo của đối phương nên đã đánh nhau với anh ta, vì thế đùi mới bị trầy một chút. Nhưng chị yên tâm, em đã đánh ngất anh ta rồi giấu đi rồi, tạm thời không bị ai phát hiện đâu.”
Tô Tư Ngôn vừa nói vừa mở khoá bộ quần áo lính canh, muốn mặc lên người cho Tô Dao: “Chị mặc đi, cho dù mà bị phát hiện thì bọn chúng cũng phải xác nhận trước xem có phải người bên mình hay không, không dám bắn ngay đâu, chị chạy nhanh một chút, chắc chắn có thể chạy thoát.”
Cậu ta đã bị thương, cho dù có trèo lên tường nhảy được ra ngoài thì cũng chẳng thể chạy nhanh, chỉ có thể làm gánh nặng cho Tô Dao mà thôi.
Tô Dao ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên chân Tô Tư Ngôn, vốn dĩ cậu ta đã không phải kiểu đàn ông cường tráng, lúc này bị thương nên lại càng yếu ớt. Vết thương dài đến bảy, tám phân, có thể nhìn thấy cả thịt bị lật ra, máu vẫn còn đang chảy, chỉ sâu chút nữa là nhìn thấy cả xương. Cũng không biết cả quãng đường cậu ta đã chịu đựng thế nào, mà chẳng kêu ca lấy một tiếng.
Tô Dao đứng dậy: “Có đau không?”
Tô Tư Ngôn lắc đầu, rồi quay lại nhìn về phía cổng một cái: “Lính canh bắt đầu đổi ca rồi, chị mau đi đi, hãy về nhà tìm người yêu của chị. Nếu có thời gian thì đến thăm nhà em, mua cho bà nội em một con vịt quay, còn nếu bà em mất rồi thì chị hãy thay em đến mộ đốt cho bà chút tiền giấy.”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, ánh mắt kiên định: “Bất luận là bà nội em còn sống hay không, thì chắc chắn bà đều sẽ hy vọng em có thể sống thật tốt, đi với chị!”
Nếu Jessini phát hiện ra cô trốn thoát rồi, thì chắc chắn việc đầu tiên mà anh ta làm chính là di chuyển hoặc giết chết những “món hàng” lẫn “quà tặng” trên hòn đảo này càng sớm càng tốt, để tiêu huỷ bằng chứng. Vậy nên để Tô Tư Ngôn ở lại cũng đồng nghĩa với việc bảo cậu ta chờ chết.
Tô Dao kéo Tô Tư Ngôn đến bên tường: “Em giẫm lên lưng chị, đừng sợ vết thương ở đùi, cố chịu đựng một chút, nhất định chúng ta có thể trốn thoát!”
Tô Tư Ngôn vừa cười vừa lau nước mắt: “Được, chúng ta cùng rời đi, rời khỏi cái nơi quái quỷ này!”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, đưa ngón tay lên vuốt ve nốt ruồi hứng lệ nơi khóe mắt cậu: “Đi thôi, nhà khoa học đẹp trai của chúng ta, về nhà tìm bà nội em thôi.”
Cô còn chưa kịp dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “pằng”, một viên đạn găm vào ngực Tô Tư Ngôn, ngay lập tức ngực cậu ta nhuộm đầy máu đỏ. Tác động lực cực lớn của viên đạn khiến cậu ta ngã ngửa ra sau. Dường như cậu ta không biết gì cả, sự sững sờ và choáng váng nhất thời xuất hiện trên khuôn mặt.
“Chị.” Cậu ta không kịp nói một lời tạm biệt với Tô Dao, thậm chí còn chẳng kịp phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, mà cứ thế ngã vào lòng cô.
Sự việc diễn ra đột ngột khiến cậu ta không kịp phòng bị, cứ thế nhắm mắt ngay trước mặt cô, Tô Dao ôm chặt Tô Tư Ngôn, hét lên một tiếng đau xé tâm can: “Tư Ngôn!”
Tô Dao đưa bàn tay run rẩy thăm dò hơi thở của Tô Tư Ngôn, hô hấp của cậu ta yếu đến mức khiến người ta khó có thể cảm nhận được, máu trên ngực vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả bàn tay cô.
Cậu bé chỉ vài giây trước thôi còn đang hướng đến tự do và mong muốn được về nhà, lúc này lại chẳng thể cử động. Đáy lòng Tô Dao phát lạnh, đôi môi bất giác run rẩy, lửa giận trong lòng gần như có thể thiêu rụi cả tòa lâu đài.
Tô Dao quay lại nhìn thấy một tên lính canh đang cầm súng, là người có tên Carey, thường xuyên đi theo Jessini. Tô Dao nhẹ nhàng đặt Tô Tư Ngôn bên tường, để cậu ngồi dựa vào tường, rồi quay người đi về phía Carey, nhấc chân đạp vào bụng anh ta.
Carey bị đạp đập lưng vào bức tượng điêu khắc bằng kim loại, súng cầm trên tay rơi xuống cũng không nhặt, cô là Queen, anh ta không dám nổ súng với cô, nếu không anh ta có mười cái mạng cũng chẳng đủ. Carey đứng dậy, làm động tác tư thế cận chiến, miệng nói vài câu tiếng Anh, Tô Dao nghe không hiểu, cũng không quan tâm đến việc anh ta đang nói cái gì, cứ thế tiếp tục tấn công.
Hận thù đã hoàn toàn kích thích sức mạnh trong xương cốt cô, cho dù hình thể của cô rất nhỏ bé khi đứng trước một Carey to lớn thì cô cũng vẫn đánh cho anh ta phải nôn ra máu, bò rạp dưới đất.
Tô Dao giẫm lên lưng Carey, đầu ngón chân dí mạnh trên vai anh ta, rồi ngồi xổm xuống túm lấy đối phương, nhấc lên: “Ai cho anh nổ súng, ai cho anh nổ súng!”
Carey nhổ một chiếc răng ra khỏi miệng, khoé môi vẫn đang rỉ máu, hơi thở yếu ớt nói vài câu tiếng Anh. Tô Dao ấn chặt đầu Carey xuống đất, rồi đứng dậy đi tới chỗ Tô Tư Ngôn, cô muốn đưa cậu ta đi, cho dù đó là thi thể của cậu thì cũng muốn đưa nó về nhà.
Chỉ nghe thấy một tiếng “pằng”, Tô Dao quay người lại, nhìn thấy Jessini không biết xuất hiện từ bao giờ đã bắn cho Carey một phát.
Jessini cất súng, vẫn nói với giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày: “Dám làm Queen của chúng ta không vui, đúng là đáng chết.”
Carey trợn to mắt nhìn Jessini và đã sớm tắt thở.
jessini nhìn Tô Dao, vẻ thù địch trên người cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, ánh mắt như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, dường như có thể chém người ta thành hàng nghìn hàng vạn mảnh bất cứ lúc nào.
Jessini tán thưởng: “Đây mới đúng là Queen đích thực, người đâu, đưa Queen tôn quý nhất của chúng ta lên trang điểm, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Anh ta cho phép cô tiếp cận Tô Tư Ngôn, dung túng cho họ chạy trốn hết lần này đến lần khác, rồi làm tiêu tan hy vọng của họ, khiến họ rơi vào tuyệt vọng, rồi nhìn họ động viên nhau, trở thành chỗ dựa tinh thần của nhau. Kế hoạch của anh ta chính là giết chết Tô Tư Ngôn trước mặt Tô Dao, rồi nhìn cô tức giận, anh ta muốn kích thích sự hoang dã và sát khí trong xương cốt cô, để cô hoàn toàn hòa nhập với tòa lâu đài này và trở thành một Nữ hoàng hoàn mỹ thực thụ.
Tô Dao bị hai tên lính canh đưa đi, cô quay người lại nhìn Tô Tư Ngôn đang ngồi rũ đầu bên tường, đôi mắt xinh đẹp ấy nhẹ nhàng nhằm lại, nốt ruồi hứng lệ dưới đuôi mắt giống như cánh hoa đào nhỏ, sắp bị gió thổi bay.
Chứng kiến cậu chết ngay trước mặt, trong mắt cô dường như có thứ gì đó vỡ vụn và chẳng bao giờ có thể ghép lại được nữa. Cô biết, mình chẳng thể chạy thoát, cũng giống như cậu ta, mãi mãi bị chôn vùi trên hòn đảo bẩn thỉu này. Cô còn chưa được gặp Trần Ngân Hà.
Thấy Tô Dao bị đưa vào trong lâu đài, Jessini quay người lại nói với hai tên lính canh: “Ném hai cái xác này xuống biển cho cá ăn.”
Hai lính canh, một người kéo xác Carey, người còn lại kéo Tô Tư Ngôn.
Đúng lúc này, một người phục vụ đi tới, nói với Jessini bằng tiếng Anh: “Có một vị khách muốn mua lại thi thể của Tô Tư Ngôn, đây là thư mời của vị khách đó.” Nói xong lại báo giá tiền.
Jessini nhìn tấm thiệp mời: “Cho anh ta.” Đó là một vị khách mới gia nhập, có vẻ như rất có tiền, trả giá rất cao.
Jessini bắt đầu buôn người từ năm mười bảy, mười tám tuổi, đến hòn đảo này đã được năm, sáu năm rồi, không có loại khách hàng nào mà anh ta chưa từng gặp. Sở thích của những vị khách này rất đa dạng, xác chết của con người đối với họ mà nói là dục vọng vui vẻ nhất hoặc là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Jessini quay trở lại lâu đài và đi thẳng đến phòng thay đồ dành riêng cho Queen, một nữ hầu gái chạy đến nói bằng tiếng Anh: “Không hay rồi ngài Jessini, có một “món quà” chạy ra khỏi tầng hầm và đang ở phòng thay đồ… Cô ta… Cô ta làm hỏng lễ phục của Queen.”
Jessini bước nhanh vào phòng thay đồ thì trông thấy Ngô Nguyệt Oánh đang ngồi trước gương trang điểm, trên người mặc chiếc váy dạ hội đỏ được sản xuất công nghiệp.
Cô ta đang trang điểm cho bản thân, tô son đỏ lên môi, vừa nhìn vào gương vừa nhìn Tô Dao, loạn thần, nói: “Queen chỉ có thể là tôi.”
Nói xong liền đứng dậy, đứng trước một tấm gương lớn ngắm nghía toàn thân: “Lát nữa là đến tôi lên sân khấu rồi, tất cả mọi người có mặt đầu dồn ánh mắt mê mẩn về phía tôi, tôi sẽ được bán với giá đắt đỏ nhất thế giới, còn cao hơn cả tám mươi triệu tệ.”
Tô Dao nhìn Ngô Nguyệt Oánh như nhìn không khí, cô đã không còn bận tâm tới những thứ này nữa rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến dáng vẻ của Tô Tư Ngôn khi ngã vào vòng tay mình, cô đã hứa sẽ đưa cậu ta về nhà nhưng không làm được. Còn cả Trần Ngân Hà nữa, rốt cuộc là anh đang ở đâu, tại sao lại không đến cứu cô cơ chứ? Nếu như anh không đến thì cô sẽ bị người ta mua rồi giết chết.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn mình trong gương, mái tóc của cô ta đã bị Tô Dao cắt mất một nửa, một nửa dài tới eo còn một nửa dài tới cổ, trông rất buồn cười. Cô ta cầm chiếc kéo trên bàn trang điểm, cắt bỏ nửa dài còn lại rồi ném chiếc kéo xuống đất. Thật xấu xí, các đoạn không đều nhau, trông như bị chó gặm. Cô ta tức giận đến cực hạn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Dao, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nhưng cơn giận của Ngô Nguyệt Oánh chỉ kéo dài trong vài giây, không hiểu tại sao đột nhiên cô ta lại bật cười, đi đến trước mặt Tô Dao: “Phải rồi, quên mất không chia sẻ cho cô một tin tức mới.”
Con ngươi của Tô Dao khẽ động, cô nhìn Ngô Nguyệt Oánh nhưng không muốn nói chuyện với cô ta.
Sự hững hờ của Tô Dao hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Ngô Nguyệt Oánh, cô ta càng vui vẻ hơn: “Có phải cô vẫn đang chờ bạch mã hoàng tử của mình đến cứu không?”
Nghe thấy tên Trần Ngân Hà, Tô Dao ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
“Cô không xem tin tức à?” Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: “Ồ cũng đúng, đây là một hòn đảo nên không có báo, cũng chẳng có điện thoại.”
Trong lòng Tô Dao có linh tính chẳng lành, dường như có một tảng đá khổng lồ đang đè lên trái tim cô.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn hàng lông mày hơi nhíu lại của Tô Dao, hài lòng mỉm cười: “Đừng vội, điều thú vị còn ở phía sau.”
“Cách đây bốn ngày, trên một đoạn đường cao tốc ra khỏi thành phố Vân Giang đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, một chiếc xe tải lớn hơn chục tấn mất lái đâm vào chiếc ô tô màu đen, hãy đoán xem ai là người ngồi trên chiếc xe màu đen kia và tại sao anh ta lại xuất hiện ở đó?”
Đại não Tô Dao như bị nổ tung, không thể nào, không thể là Trần Ngân Hà!
Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục nói: “Để tránh cú va chạm với xe tải lớn, chiếc xe con đã lao ra khỏi đường cao tốc và tông vào một bia đá bên cạnh, đến xe cũng nát tan thành, hahaha.”
Sắc mặt Tô Dao ngay lập tức tái nhợt, nỗi sợ hãi trong lòng dường như đã nhấn chìm cô, anh không thể chết, không thể!
Ngô Nguyệt Oánh khẽ cười: “Có biết vì sao anh ấy lại phải lên cao tốc không, vì cô, anh ấy đang bám theo những kẻ bắt cóc, anh ấy muốn tìm thấy cô, muốn cứu cô. Hãy nhớ lấy, Tô Dao, là cô hại chết anh ấy, là cô hại chết người đàn ông mà mình yêu nhất, nếu không phải do cô thì anh ấy sẽ không chết!”
Tô Dao vươn tay bóp cổ Ngô Nguyệt Oánh, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, cô dùng lực rất mạnh, suýt chút nữa thì bẻ gãy cổ Ngô Nguyệt Oánh: “Đồ ngu đần tung tin đồn nhảm, cút!”
“Khụ…khụ…khụ.” Ngô Nguyệt Oánh thoát khỏi tay Tô Dao, há mồm hít lấy không khí, vừa không ngừng ho khan vừa cười: “Đừng có tự lừa dối bản thân mình nữa, cho dù cô không muốn tin tôi thì đó cũng là sự thật!”
Ngô Nguyệt Oánh đứng soi gương, lấy kem nền che khuyết điểm che đi vết đỏ trên cổ, đứng giữa phòng thay đồ nhìn chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm đựng chiếc vương miện trên bàn, miệng lẩm bẩm: “Vương miện là của tôi, tôi mới là Queen duy nhất được vạn người kỳ vọng.”
Cô ta run rẩy mở chiếc hộp ra, nhìn vào chiếc vương miện lấp lánh trên nền vải nhung đen, ánh mắt gần như hoá điên. Cô ta vươn tay ra, ngón tay sắp chạm được tới vương miện, lại chỉ nghe “bằng” một tiếng súng bắn.
Tâm mày Ngô Nguyệt Oánh bị một viên đạn xuyên qua, cô ta nhìn chiếc vương miện ở gần nhưng chẳng thể nào với tới, cơ thể mềm nhũn ngã ra đất, lập tức trút hơi thở, mắt mở to như con cá chết, chết không nhắm mắt.
Jessini cất súng đi, ra lệnh cho hai nữ giúp việc: “Ném mụ điên này xuống biển cho cá ăn, tôi nhịn cô ta lâu lắm rồi.”
Thi thể Ngô Nguyệt Oánh được mang ra ngoài, vết máu trên sàn nhà cũng được xử lý sạch sẽ.
Jessini cầm chiếc vương miện trong hộp đội lên cho Tô Dao: “Cô mới đúng là Queen thực sự.”
Ánh mắt Tô Dao nhìn ra khoảng không bên ngoài, vừa cất tiếng mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc: “Cô ta nói dối phải không, nhất định là cô ta đang nói dối!”
Jessini rất hài lòng với tình trạng hiện tại của Tô Dao, cô đang trên đà suy sụp, anh ta không ngại để cô đau lòng hơn chút nữa: “Rất xin lỗi, Queen thân yêu của tôi, cô ta không nói dối, cảnh sát người trung quốc đó quả thực là xảy ra tai nạn và chết trong khi theo dõi người của chúng tôi, phải nói rằng anh ấy rất giỏi khi có thể điều tra được đến bước đó, cũng vô cùng dũng cảm, xin cô hãy bớt đau buồn.”
Jessini lấy điện thoại ra mở một trang tin tức Trung Quốc, nhấp vào một bản tin mới rồi mở ảnh lên, đưa đến trước mặt Tô Dao.
Tô Dao rũ mắt, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen gần như bị hất tung, đúng như lời Ngô Nguyệt Oánh nói, chiếc xe đã trở thành một đống phế thải.
Jessini không dùng bừa một tấm ảnh chụp lại vụ tai nạn ô tô để lừa cô, Tô Dao vừa nhìn đã biết, đây là xe theo dõi và giám sát của cảnh sát. Trong Cục có vài chiếc xe như vậy, nhưng chỉ có chiếc này là Trần Ngân Hà thích lái nhất. Cũng không hẳn là thích lái, anh cực kỳ chê bôi nó, cảm thấy xe của Cục Công an thành phố như rác, không phải ghế ngồi quá cứng thì lại là tiếng động quá ồn, chủ yếu là do chúng đều xấu như nhau và không xứng với nhan sắc trên trời của anh.
Nếu không phải do chiếc Bentley của anh không thích hợp thể bám đuôi và theo dõi thì có chết anh cũng không lái xe của Cục Công an thành phố. Chiếc xe trong hình là xe mới mua hồi đầu năm, bình thường ra ngoài làm nhiệm vụ đều là Trần Ngân Hà lái. Anh vô cùng làm kiêu, không có chiếc xe này sẽ không chịu làm việc, cũng vì thế nên bị Tô Dao mắng rất nhiều lần.
Tô Dao nhìn vào bức ảnh trước mắt, muốn phóng to bức ảnh lên nhưng lại phát hiện ngón tay của mình đang run lên chẳng thể kiểm soát. Người trong xe đã được đưa ra ngoài, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế lái trống không, phát hiện sau lưng ghế phụ có một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Một nửa chiếc áo nhuốm máu, đỏ đến mức gần như khiến người ta mù mắt.
Tô Dao lướt màn hình điện thoại, đang muốn xem nội dung bản tin thì Jessini lại lấy điện thoại khỏi tay cô, rồi bảo hai nữ giúp việc giúp cô chỉnh trang, sau đó cúi người lùi ra ngoài: “Xin cô bớt đau buồn.”
Phiên đấu giá đang diễn ra và hầu hết các “món hàng” đều đã được mua, những người tham gia đấu giá đã đạt được mục đích của mình cũng không đành lòng rời đi, bọn chúng ở lại để xem màn kết của vở kịch.
Càng về cuối, bầu không khí càng náo nhiệt, nữ MC mặc váy dài màu đen đi ra giữa sân khấu, dùng tiếng Anh thông báo Queen chuẩn bị lên sàn. Một tràng pháo tay bùng nổ tại hội trường, những người tham gia đấu giá nhìn chằm chằm lên sân khấu và rất vinh dự khi được nhìn thoáng qua phong thái của Queen.
Những người có tham vọng bắt đầu âm thầm tính toán tài sản mà mình mang đến, không biết Queen của ngày hôm nay sẽ được bán đấu giá với mức cao ngất ngưởng nào.
Đèn pha lê trên trần khán phòng đã tắt, chỉ còn lại đèn trang trí của rèm bên tường đang toả ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo, khiến cả không gian chìm vào bóng tối sâu thẳm. Nghệ sĩ vĩ cầm ngồi ở một bên sân khấu chơi bản nhạc cổ điển.
Đèn trên sân khấu vụt tắt, ánh đèn led ấm áp màu trắng tinh chiếu xuống, chiếc vương miện hình tròn được in dưới sàn chính giữa sân khấu, để chuẩn bị chào đón Queen cao quý nhất của toà lâu đài. Từng cánh hoa hồng từ trên sân khấu rơi xuống, tạo thành một lớp dưới đất, hương hoa hồng phảng phất trong không khí khiến người ta say mê.
Một bục hình tròn màu đen có đường kính khoảng một mét từ từ hạ xuống, đứng giữa là một người phụ nữ. Tóc cô được búi gọn phía sau, đội trên đầu chiếc vương miện nạm đá quý, trên người là chiếc váy dài màu hồng phấn đính kim cương tinh xảo ở viền váy, đứng dưới ánh đèn trông giống như một bầu trời đầy sao.
Làn da cô trắng như tuyết, đôi môi màu hoa hồng đỏ quyến rũ, con ngươi đen láy, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ, mờ ảo, đĩnh đạc, gợi cảm, mỏng manh như gốm sứ lại có chút phóng túng khó có thể diễn tả. Cô cao cao tại thượng, cao quý vô song, chỉ những người có dã tâm bá đạo mới dám ảo tưởng tới việc ngắt cô xuống giấu làm của riêng.
Khung cảnh của buổi đấu giá trở nên im lặng, những người tham gia đấu giá bắt đầu nín thở, vì sợ phát ra một tiếng động nhỏ cũng khiến cô hoảng hốt đến tan vỡ.
Đứng giữa sân khấu, Tô Dao nhìn xuống những cánh hoa hồng dưới chân mình, cảm thấy chúng thật buồn tẻ, trước giờ chưa từng có bông hoa nào có thể so sánh với bông hoa mà anh thắp sáng trên mặt biển dành cho cô tại thôn Liễu Hà.
Cô đứng bất động, không quan tâm mình đang ở đâu, tâm hồn như mắc kẹt trong quá khứ, nó cứ lang thang trong từng khung cảnh có anh. Cô còn chưa kịp nhìn anh lần cuối, dáng vẻ của anh đã trở nên mơ hồ sau những lần điện giật. Cô sắp phải chết rồi, cô không còn nhớ rõ anh nữa.
Mắt, mũi, môi, yết hầu, mỗi một nơi cô hôn cô đều không nhớ nữa. Đã bao nhiêu ngày rồi, sáu mươi ngày hay là bảy mươi ngày, cô đã không còn nhớ rõ bọn họ đã chia ra bao lâu, lần gặp trước đó như thể là từ kiếp trước, khoảng cách xa như vậy cho dù cô có cố hết sức cũng chẳng thể nào chạy tới.
Cô không thể đi tới, chẳng thể đi tới!
Sao anh lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao không đến tìm cô, cô vẫn luôn đợi anh mà, tại sao anh lại không đến, tại sao anh lại không đến?
Hình ảnh chiếc áo sơ mi màu hồng dính máu chợt lóe lên trong tâm trí cô, đầu cô bắt đầu đau nhói, trái tim như bị một mũi tên tẩm độc đâm thủng, khiến toàn thân đau đớn.
Đôi mắt của những người tham gia đấu giá như con rắn quanh quẩn cơ thể cô, cô mặc trên người bộ quần áo cao quý, đứng trên sân khấu lộng lẫy nhất, nhưng linh hồn đã bị kéo vào một nhà tủ bẩn thỉu và lạnh lẽo nhất.
Đèn trên góc hai bên khán phòng bật sáng, con ngươi Tô Dao khẽ chuyển động. Ánh mắt của cô vô tình quét qua đám người bên dưới, rồi đột nhiên dừng lại ở giữa khán phòng, va vào đôi mắt đẹp như hoa đào.
Cô sững sờ trong giây lát, như thể không hề quen biết anh. Ánh mắt vướng víu quấn chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống, vừa khóc lại vừa cười. Họ nhìn nhau quyên qua đám đông, chỉ với một ánh mắt cô đã được anh kéo từ nhà tù lạnh lẽo đến thế giới của những vì sao.
Phòng thay đồ chung rất lớn, có bốn mươi lăm người bị bắt cóc đang trang điểm, quần áo giày dép của người nào người nấy đều vô cùng lộng lẫy. Nhưng bọn họ hoàn toàn chẳng hề vui vẻ, có mấy cô gái đang khóc đến mức chẳng thể trang điểm nổi.
Tô Dao thầm nghĩ, đợi đến khi trốn thoát ra được bên ngoài, cô sẽ dẫn cảnh sát của Liên Hợp Quốc đến, tóm cả cụm băng đảng buôn người độc ác này.
Tô Dao mặc quần áo của người giúp việc, bưng một khay bạc đựng cốc nước, hơi cúi người diễn vai một cô hầu gái. Tô Tư Ngôn đi bên cạnh Tô Dao, dáng người cậu ta hơi gầy, bộ quần áo lính canh hoàn toàn không phù hợp với cậu.
May mắn thay là những người có mặt đều không để ý đến bọn họ, rất nhanh Tô Dao và Tô Tư Ngôn đã đi qua được phòng thay đồ chung, không thể đi qua lối cổng, ở đó có lính canh, bọn họ vòng qua sân khấu lớn được nối liền với bên ngoài để tới cánh cổng nhỏ.
Khoảng hai mươi người tham gia đấu giá đã đến khán phòng, cộng với các trợ lý và thư ký bên cạnh, dường như đã chiếm gần một nửa hội trường. Những người này ở đủ mọi lứa tuổi, trẻ thì khoảng ngoài hai mươi, già thì râu tóc bạc phơ, nam có nữ có, giữa chúng chẳng có nhiều giao tiếp với nhau, mắt người nào người nấy đều sáng ngời, đó là sự hưng phấn của những con dã thú khi ngửi được mùi vị của con mồi.
Một lũ biến thái.
Tô Dao nhìn Chu Tư Ngôn, thấy sắc mặt của cậu ta tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, đoán được cậu ta đang nhớ đến những kí ức khi bị làm “món hàng” rồi bị đấu giá.
Tô Dao nắm lấy tay Tô Tư Ngôn, thấp giọng nói: “Đừng sợ, chị nhất định sẽ đưa được em ra ngoài.”
Tô Dao cảm nhận được cơ thể của Tô Tư Ngôn đang run rẩy, theo tầm mắt của cậu ta, cô thấy một người đàn ông Ây Mỹ khoảng năm mươi tuổi đang hút xì gà, trong lòng Tô Dao dâng lên một sự kinh tởm: “Ông ta chính là trùm của băng nhóm tội phạm này sao?”
Hầu hết mọi lúc Tô Tư Ngôn đều vô cùng dũng cảm, nhưng lúc này trong lòng cậu ta chỉ có nỗi sợ hãi, Tô Dao không dám tưởng tượng đến những gì cậu ta đã phải trả qua khi bị ông trùm kia mua về.
Tô Dao nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Tô Tư Ngôn, dịu dàng an ủi: “Chị là một cảnh sát, một cảnh sát Trung Quốc, còn là chị của em nữa, chị nhất định sẽ đưa em về nhà.”
Cuối cùng cơ thể Tô Tư Ngôn cũng không còn run rẩy nữa, cậu ta nắm chặt bàn tay Tô Dao rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Jessini bước vào khán phòng, đang nói chuyện cùng ông chủ của mình.
Tô Dao dẫn Tô Tư Ngôn nấp sau một dãy rèm tường dày, từ từ hé mở cửa, nhân lúc có một nhóm người tham gia đấu giá mới đến rồi trốn vào giữa bọn họ, lẻn ra ngoài.
Tô Tư Ngôn đã sống trong tòa lâu đài này hơn một năm, Tô Dao cũng ở được hơn hai tháng, nên rất quen thuộc với mọi thứ nơi đây. Họ băng qua khu vườn, nấp sau tác phẩm điêu khắc thực vật [1] khổng lồ, chuẩn bị tìm cơ hội leo lên tường chạy ra ngoài.
Sợ vô tình làm tổn thương tới những vị khách quý trọng đến tham gia đấu giá, nên Jessini đã dẫn bầy sói ngoài bờ tường đi, đây chính là cơ hội hiếm có của họ.
Tô Dao kéo Tô Tư Ngôn: “Còn thiếu một bước nữa thôi, chỉ cần chúng ta nhảy khỏi bức tường và tiếp tục chạy về phía trước, là có thể lên thuyền rời đi!”
“Chị, chị đi trước đi.” Tô Tư Ngôn chỉ vào đùi trái mình: “Em không trèo lên được.”
Đùi cậu bị dao chém vào một đường, máu vẫn đang không ngừng chảy, vì cậu ta đang mặc quần màu đen nên vừa rồi Tô Dao mới không nhìn ra: “Chân em làm sao thế?”
Tô Tư Ngôn: “Phòng của bọn chúng đều đã khoá, em không lấy trộm được quần áo của chúng, nên đã tấn công một lính canh ngoài hành lang, vì cướp quần áo của đối phương nên đã đánh nhau với anh ta, vì thế đùi mới bị trầy một chút. Nhưng chị yên tâm, em đã đánh ngất anh ta rồi giấu đi rồi, tạm thời không bị ai phát hiện đâu.”
Tô Tư Ngôn vừa nói vừa mở khoá bộ quần áo lính canh, muốn mặc lên người cho Tô Dao: “Chị mặc đi, cho dù mà bị phát hiện thì bọn chúng cũng phải xác nhận trước xem có phải người bên mình hay không, không dám bắn ngay đâu, chị chạy nhanh một chút, chắc chắn có thể chạy thoát.”
Cậu ta đã bị thương, cho dù có trèo lên tường nhảy được ra ngoài thì cũng chẳng thể chạy nhanh, chỉ có thể làm gánh nặng cho Tô Dao mà thôi.
Tô Dao ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên chân Tô Tư Ngôn, vốn dĩ cậu ta đã không phải kiểu đàn ông cường tráng, lúc này bị thương nên lại càng yếu ớt. Vết thương dài đến bảy, tám phân, có thể nhìn thấy cả thịt bị lật ra, máu vẫn còn đang chảy, chỉ sâu chút nữa là nhìn thấy cả xương. Cũng không biết cả quãng đường cậu ta đã chịu đựng thế nào, mà chẳng kêu ca lấy một tiếng.
Tô Dao đứng dậy: “Có đau không?”
Tô Tư Ngôn lắc đầu, rồi quay lại nhìn về phía cổng một cái: “Lính canh bắt đầu đổi ca rồi, chị mau đi đi, hãy về nhà tìm người yêu của chị. Nếu có thời gian thì đến thăm nhà em, mua cho bà nội em một con vịt quay, còn nếu bà em mất rồi thì chị hãy thay em đến mộ đốt cho bà chút tiền giấy.”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, ánh mắt kiên định: “Bất luận là bà nội em còn sống hay không, thì chắc chắn bà đều sẽ hy vọng em có thể sống thật tốt, đi với chị!”
Nếu Jessini phát hiện ra cô trốn thoát rồi, thì chắc chắn việc đầu tiên mà anh ta làm chính là di chuyển hoặc giết chết những “món hàng” lẫn “quà tặng” trên hòn đảo này càng sớm càng tốt, để tiêu huỷ bằng chứng. Vậy nên để Tô Tư Ngôn ở lại cũng đồng nghĩa với việc bảo cậu ta chờ chết.
Tô Dao kéo Tô Tư Ngôn đến bên tường: “Em giẫm lên lưng chị, đừng sợ vết thương ở đùi, cố chịu đựng một chút, nhất định chúng ta có thể trốn thoát!”
Tô Tư Ngôn vừa cười vừa lau nước mắt: “Được, chúng ta cùng rời đi, rời khỏi cái nơi quái quỷ này!”
Tô Dao nhìn Tô Tư Ngôn, đưa ngón tay lên vuốt ve nốt ruồi hứng lệ nơi khóe mắt cậu: “Đi thôi, nhà khoa học đẹp trai của chúng ta, về nhà tìm bà nội em thôi.”
Cô còn chưa kịp dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “pằng”, một viên đạn găm vào ngực Tô Tư Ngôn, ngay lập tức ngực cậu ta nhuộm đầy máu đỏ. Tác động lực cực lớn của viên đạn khiến cậu ta ngã ngửa ra sau. Dường như cậu ta không biết gì cả, sự sững sờ và choáng váng nhất thời xuất hiện trên khuôn mặt.
“Chị.” Cậu ta không kịp nói một lời tạm biệt với Tô Dao, thậm chí còn chẳng kịp phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, mà cứ thế ngã vào lòng cô.
Sự việc diễn ra đột ngột khiến cậu ta không kịp phòng bị, cứ thế nhắm mắt ngay trước mặt cô, Tô Dao ôm chặt Tô Tư Ngôn, hét lên một tiếng đau xé tâm can: “Tư Ngôn!”
Tô Dao đưa bàn tay run rẩy thăm dò hơi thở của Tô Tư Ngôn, hô hấp của cậu ta yếu đến mức khiến người ta khó có thể cảm nhận được, máu trên ngực vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả bàn tay cô.
Cậu bé chỉ vài giây trước thôi còn đang hướng đến tự do và mong muốn được về nhà, lúc này lại chẳng thể cử động. Đáy lòng Tô Dao phát lạnh, đôi môi bất giác run rẩy, lửa giận trong lòng gần như có thể thiêu rụi cả tòa lâu đài.
Tô Dao quay lại nhìn thấy một tên lính canh đang cầm súng, là người có tên Carey, thường xuyên đi theo Jessini. Tô Dao nhẹ nhàng đặt Tô Tư Ngôn bên tường, để cậu ngồi dựa vào tường, rồi quay người đi về phía Carey, nhấc chân đạp vào bụng anh ta.
Carey bị đạp đập lưng vào bức tượng điêu khắc bằng kim loại, súng cầm trên tay rơi xuống cũng không nhặt, cô là Queen, anh ta không dám nổ súng với cô, nếu không anh ta có mười cái mạng cũng chẳng đủ. Carey đứng dậy, làm động tác tư thế cận chiến, miệng nói vài câu tiếng Anh, Tô Dao nghe không hiểu, cũng không quan tâm đến việc anh ta đang nói cái gì, cứ thế tiếp tục tấn công.
Hận thù đã hoàn toàn kích thích sức mạnh trong xương cốt cô, cho dù hình thể của cô rất nhỏ bé khi đứng trước một Carey to lớn thì cô cũng vẫn đánh cho anh ta phải nôn ra máu, bò rạp dưới đất.
Tô Dao giẫm lên lưng Carey, đầu ngón chân dí mạnh trên vai anh ta, rồi ngồi xổm xuống túm lấy đối phương, nhấc lên: “Ai cho anh nổ súng, ai cho anh nổ súng!”
Carey nhổ một chiếc răng ra khỏi miệng, khoé môi vẫn đang rỉ máu, hơi thở yếu ớt nói vài câu tiếng Anh. Tô Dao ấn chặt đầu Carey xuống đất, rồi đứng dậy đi tới chỗ Tô Tư Ngôn, cô muốn đưa cậu ta đi, cho dù đó là thi thể của cậu thì cũng muốn đưa nó về nhà.
Chỉ nghe thấy một tiếng “pằng”, Tô Dao quay người lại, nhìn thấy Jessini không biết xuất hiện từ bao giờ đã bắn cho Carey một phát.
Jessini cất súng, vẫn nói với giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày: “Dám làm Queen của chúng ta không vui, đúng là đáng chết.”
Carey trợn to mắt nhìn Jessini và đã sớm tắt thở.
jessini nhìn Tô Dao, vẻ thù địch trên người cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, ánh mắt như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, dường như có thể chém người ta thành hàng nghìn hàng vạn mảnh bất cứ lúc nào.
Jessini tán thưởng: “Đây mới đúng là Queen đích thực, người đâu, đưa Queen tôn quý nhất của chúng ta lên trang điểm, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Anh ta cho phép cô tiếp cận Tô Tư Ngôn, dung túng cho họ chạy trốn hết lần này đến lần khác, rồi làm tiêu tan hy vọng của họ, khiến họ rơi vào tuyệt vọng, rồi nhìn họ động viên nhau, trở thành chỗ dựa tinh thần của nhau. Kế hoạch của anh ta chính là giết chết Tô Tư Ngôn trước mặt Tô Dao, rồi nhìn cô tức giận, anh ta muốn kích thích sự hoang dã và sát khí trong xương cốt cô, để cô hoàn toàn hòa nhập với tòa lâu đài này và trở thành một Nữ hoàng hoàn mỹ thực thụ.
Tô Dao bị hai tên lính canh đưa đi, cô quay người lại nhìn Tô Tư Ngôn đang ngồi rũ đầu bên tường, đôi mắt xinh đẹp ấy nhẹ nhàng nhằm lại, nốt ruồi hứng lệ dưới đuôi mắt giống như cánh hoa đào nhỏ, sắp bị gió thổi bay.
Chứng kiến cậu chết ngay trước mặt, trong mắt cô dường như có thứ gì đó vỡ vụn và chẳng bao giờ có thể ghép lại được nữa. Cô biết, mình chẳng thể chạy thoát, cũng giống như cậu ta, mãi mãi bị chôn vùi trên hòn đảo bẩn thỉu này. Cô còn chưa được gặp Trần Ngân Hà.
Thấy Tô Dao bị đưa vào trong lâu đài, Jessini quay người lại nói với hai tên lính canh: “Ném hai cái xác này xuống biển cho cá ăn.”
Hai lính canh, một người kéo xác Carey, người còn lại kéo Tô Tư Ngôn.
Đúng lúc này, một người phục vụ đi tới, nói với Jessini bằng tiếng Anh: “Có một vị khách muốn mua lại thi thể của Tô Tư Ngôn, đây là thư mời của vị khách đó.” Nói xong lại báo giá tiền.
Jessini nhìn tấm thiệp mời: “Cho anh ta.” Đó là một vị khách mới gia nhập, có vẻ như rất có tiền, trả giá rất cao.
Jessini bắt đầu buôn người từ năm mười bảy, mười tám tuổi, đến hòn đảo này đã được năm, sáu năm rồi, không có loại khách hàng nào mà anh ta chưa từng gặp. Sở thích của những vị khách này rất đa dạng, xác chết của con người đối với họ mà nói là dục vọng vui vẻ nhất hoặc là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Jessini quay trở lại lâu đài và đi thẳng đến phòng thay đồ dành riêng cho Queen, một nữ hầu gái chạy đến nói bằng tiếng Anh: “Không hay rồi ngài Jessini, có một “món quà” chạy ra khỏi tầng hầm và đang ở phòng thay đồ… Cô ta… Cô ta làm hỏng lễ phục của Queen.”
Jessini bước nhanh vào phòng thay đồ thì trông thấy Ngô Nguyệt Oánh đang ngồi trước gương trang điểm, trên người mặc chiếc váy dạ hội đỏ được sản xuất công nghiệp.
Cô ta đang trang điểm cho bản thân, tô son đỏ lên môi, vừa nhìn vào gương vừa nhìn Tô Dao, loạn thần, nói: “Queen chỉ có thể là tôi.”
Nói xong liền đứng dậy, đứng trước một tấm gương lớn ngắm nghía toàn thân: “Lát nữa là đến tôi lên sân khấu rồi, tất cả mọi người có mặt đầu dồn ánh mắt mê mẩn về phía tôi, tôi sẽ được bán với giá đắt đỏ nhất thế giới, còn cao hơn cả tám mươi triệu tệ.”
Tô Dao nhìn Ngô Nguyệt Oánh như nhìn không khí, cô đã không còn bận tâm tới những thứ này nữa rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến dáng vẻ của Tô Tư Ngôn khi ngã vào vòng tay mình, cô đã hứa sẽ đưa cậu ta về nhà nhưng không làm được. Còn cả Trần Ngân Hà nữa, rốt cuộc là anh đang ở đâu, tại sao lại không đến cứu cô cơ chứ? Nếu như anh không đến thì cô sẽ bị người ta mua rồi giết chết.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn mình trong gương, mái tóc của cô ta đã bị Tô Dao cắt mất một nửa, một nửa dài tới eo còn một nửa dài tới cổ, trông rất buồn cười. Cô ta cầm chiếc kéo trên bàn trang điểm, cắt bỏ nửa dài còn lại rồi ném chiếc kéo xuống đất. Thật xấu xí, các đoạn không đều nhau, trông như bị chó gặm. Cô ta tức giận đến cực hạn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tô Dao, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nhưng cơn giận của Ngô Nguyệt Oánh chỉ kéo dài trong vài giây, không hiểu tại sao đột nhiên cô ta lại bật cười, đi đến trước mặt Tô Dao: “Phải rồi, quên mất không chia sẻ cho cô một tin tức mới.”
Con ngươi của Tô Dao khẽ động, cô nhìn Ngô Nguyệt Oánh nhưng không muốn nói chuyện với cô ta.
Sự hững hờ của Tô Dao hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Ngô Nguyệt Oánh, cô ta càng vui vẻ hơn: “Có phải cô vẫn đang chờ bạch mã hoàng tử của mình đến cứu không?”
Nghe thấy tên Trần Ngân Hà, Tô Dao ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
“Cô không xem tin tức à?” Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: “Ồ cũng đúng, đây là một hòn đảo nên không có báo, cũng chẳng có điện thoại.”
Trong lòng Tô Dao có linh tính chẳng lành, dường như có một tảng đá khổng lồ đang đè lên trái tim cô.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn hàng lông mày hơi nhíu lại của Tô Dao, hài lòng mỉm cười: “Đừng vội, điều thú vị còn ở phía sau.”
“Cách đây bốn ngày, trên một đoạn đường cao tốc ra khỏi thành phố Vân Giang đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi, một chiếc xe tải lớn hơn chục tấn mất lái đâm vào chiếc ô tô màu đen, hãy đoán xem ai là người ngồi trên chiếc xe màu đen kia và tại sao anh ta lại xuất hiện ở đó?”
Đại não Tô Dao như bị nổ tung, không thể nào, không thể là Trần Ngân Hà!
Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục nói: “Để tránh cú va chạm với xe tải lớn, chiếc xe con đã lao ra khỏi đường cao tốc và tông vào một bia đá bên cạnh, đến xe cũng nát tan thành, hahaha.”
Sắc mặt Tô Dao ngay lập tức tái nhợt, nỗi sợ hãi trong lòng dường như đã nhấn chìm cô, anh không thể chết, không thể!
Ngô Nguyệt Oánh khẽ cười: “Có biết vì sao anh ấy lại phải lên cao tốc không, vì cô, anh ấy đang bám theo những kẻ bắt cóc, anh ấy muốn tìm thấy cô, muốn cứu cô. Hãy nhớ lấy, Tô Dao, là cô hại chết anh ấy, là cô hại chết người đàn ông mà mình yêu nhất, nếu không phải do cô thì anh ấy sẽ không chết!”
Tô Dao vươn tay bóp cổ Ngô Nguyệt Oánh, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, cô dùng lực rất mạnh, suýt chút nữa thì bẻ gãy cổ Ngô Nguyệt Oánh: “Đồ ngu đần tung tin đồn nhảm, cút!”
“Khụ…khụ…khụ.” Ngô Nguyệt Oánh thoát khỏi tay Tô Dao, há mồm hít lấy không khí, vừa không ngừng ho khan vừa cười: “Đừng có tự lừa dối bản thân mình nữa, cho dù cô không muốn tin tôi thì đó cũng là sự thật!”
Ngô Nguyệt Oánh đứng soi gương, lấy kem nền che khuyết điểm che đi vết đỏ trên cổ, đứng giữa phòng thay đồ nhìn chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm đựng chiếc vương miện trên bàn, miệng lẩm bẩm: “Vương miện là của tôi, tôi mới là Queen duy nhất được vạn người kỳ vọng.”
Cô ta run rẩy mở chiếc hộp ra, nhìn vào chiếc vương miện lấp lánh trên nền vải nhung đen, ánh mắt gần như hoá điên. Cô ta vươn tay ra, ngón tay sắp chạm được tới vương miện, lại chỉ nghe “bằng” một tiếng súng bắn.
Tâm mày Ngô Nguyệt Oánh bị một viên đạn xuyên qua, cô ta nhìn chiếc vương miện ở gần nhưng chẳng thể nào với tới, cơ thể mềm nhũn ngã ra đất, lập tức trút hơi thở, mắt mở to như con cá chết, chết không nhắm mắt.
Jessini cất súng đi, ra lệnh cho hai nữ giúp việc: “Ném mụ điên này xuống biển cho cá ăn, tôi nhịn cô ta lâu lắm rồi.”
Thi thể Ngô Nguyệt Oánh được mang ra ngoài, vết máu trên sàn nhà cũng được xử lý sạch sẽ.
Jessini cầm chiếc vương miện trong hộp đội lên cho Tô Dao: “Cô mới đúng là Queen thực sự.”
Ánh mắt Tô Dao nhìn ra khoảng không bên ngoài, vừa cất tiếng mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc: “Cô ta nói dối phải không, nhất định là cô ta đang nói dối!”
Jessini rất hài lòng với tình trạng hiện tại của Tô Dao, cô đang trên đà suy sụp, anh ta không ngại để cô đau lòng hơn chút nữa: “Rất xin lỗi, Queen thân yêu của tôi, cô ta không nói dối, cảnh sát người trung quốc đó quả thực là xảy ra tai nạn và chết trong khi theo dõi người của chúng tôi, phải nói rằng anh ấy rất giỏi khi có thể điều tra được đến bước đó, cũng vô cùng dũng cảm, xin cô hãy bớt đau buồn.”
Jessini lấy điện thoại ra mở một trang tin tức Trung Quốc, nhấp vào một bản tin mới rồi mở ảnh lên, đưa đến trước mặt Tô Dao.
Tô Dao rũ mắt, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen gần như bị hất tung, đúng như lời Ngô Nguyệt Oánh nói, chiếc xe đã trở thành một đống phế thải.
Jessini không dùng bừa một tấm ảnh chụp lại vụ tai nạn ô tô để lừa cô, Tô Dao vừa nhìn đã biết, đây là xe theo dõi và giám sát của cảnh sát. Trong Cục có vài chiếc xe như vậy, nhưng chỉ có chiếc này là Trần Ngân Hà thích lái nhất. Cũng không hẳn là thích lái, anh cực kỳ chê bôi nó, cảm thấy xe của Cục Công an thành phố như rác, không phải ghế ngồi quá cứng thì lại là tiếng động quá ồn, chủ yếu là do chúng đều xấu như nhau và không xứng với nhan sắc trên trời của anh.
Nếu không phải do chiếc Bentley của anh không thích hợp thể bám đuôi và theo dõi thì có chết anh cũng không lái xe của Cục Công an thành phố. Chiếc xe trong hình là xe mới mua hồi đầu năm, bình thường ra ngoài làm nhiệm vụ đều là Trần Ngân Hà lái. Anh vô cùng làm kiêu, không có chiếc xe này sẽ không chịu làm việc, cũng vì thế nên bị Tô Dao mắng rất nhiều lần.
Tô Dao nhìn vào bức ảnh trước mắt, muốn phóng to bức ảnh lên nhưng lại phát hiện ngón tay của mình đang run lên chẳng thể kiểm soát. Người trong xe đã được đưa ra ngoài, cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế lái trống không, phát hiện sau lưng ghế phụ có một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Một nửa chiếc áo nhuốm máu, đỏ đến mức gần như khiến người ta mù mắt.
Tô Dao lướt màn hình điện thoại, đang muốn xem nội dung bản tin thì Jessini lại lấy điện thoại khỏi tay cô, rồi bảo hai nữ giúp việc giúp cô chỉnh trang, sau đó cúi người lùi ra ngoài: “Xin cô bớt đau buồn.”
Phiên đấu giá đang diễn ra và hầu hết các “món hàng” đều đã được mua, những người tham gia đấu giá đã đạt được mục đích của mình cũng không đành lòng rời đi, bọn chúng ở lại để xem màn kết của vở kịch.
Càng về cuối, bầu không khí càng náo nhiệt, nữ MC mặc váy dài màu đen đi ra giữa sân khấu, dùng tiếng Anh thông báo Queen chuẩn bị lên sàn. Một tràng pháo tay bùng nổ tại hội trường, những người tham gia đấu giá nhìn chằm chằm lên sân khấu và rất vinh dự khi được nhìn thoáng qua phong thái của Queen.
Những người có tham vọng bắt đầu âm thầm tính toán tài sản mà mình mang đến, không biết Queen của ngày hôm nay sẽ được bán đấu giá với mức cao ngất ngưởng nào.
Đèn pha lê trên trần khán phòng đã tắt, chỉ còn lại đèn trang trí của rèm bên tường đang toả ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo, khiến cả không gian chìm vào bóng tối sâu thẳm. Nghệ sĩ vĩ cầm ngồi ở một bên sân khấu chơi bản nhạc cổ điển.
Đèn trên sân khấu vụt tắt, ánh đèn led ấm áp màu trắng tinh chiếu xuống, chiếc vương miện hình tròn được in dưới sàn chính giữa sân khấu, để chuẩn bị chào đón Queen cao quý nhất của toà lâu đài. Từng cánh hoa hồng từ trên sân khấu rơi xuống, tạo thành một lớp dưới đất, hương hoa hồng phảng phất trong không khí khiến người ta say mê.
Một bục hình tròn màu đen có đường kính khoảng một mét từ từ hạ xuống, đứng giữa là một người phụ nữ. Tóc cô được búi gọn phía sau, đội trên đầu chiếc vương miện nạm đá quý, trên người là chiếc váy dài màu hồng phấn đính kim cương tinh xảo ở viền váy, đứng dưới ánh đèn trông giống như một bầu trời đầy sao.
Làn da cô trắng như tuyết, đôi môi màu hoa hồng đỏ quyến rũ, con ngươi đen láy, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ, mờ ảo, đĩnh đạc, gợi cảm, mỏng manh như gốm sứ lại có chút phóng túng khó có thể diễn tả. Cô cao cao tại thượng, cao quý vô song, chỉ những người có dã tâm bá đạo mới dám ảo tưởng tới việc ngắt cô xuống giấu làm của riêng.
Khung cảnh của buổi đấu giá trở nên im lặng, những người tham gia đấu giá bắt đầu nín thở, vì sợ phát ra một tiếng động nhỏ cũng khiến cô hoảng hốt đến tan vỡ.
Đứng giữa sân khấu, Tô Dao nhìn xuống những cánh hoa hồng dưới chân mình, cảm thấy chúng thật buồn tẻ, trước giờ chưa từng có bông hoa nào có thể so sánh với bông hoa mà anh thắp sáng trên mặt biển dành cho cô tại thôn Liễu Hà.
Cô đứng bất động, không quan tâm mình đang ở đâu, tâm hồn như mắc kẹt trong quá khứ, nó cứ lang thang trong từng khung cảnh có anh. Cô còn chưa kịp nhìn anh lần cuối, dáng vẻ của anh đã trở nên mơ hồ sau những lần điện giật. Cô sắp phải chết rồi, cô không còn nhớ rõ anh nữa.
Mắt, mũi, môi, yết hầu, mỗi một nơi cô hôn cô đều không nhớ nữa. Đã bao nhiêu ngày rồi, sáu mươi ngày hay là bảy mươi ngày, cô đã không còn nhớ rõ bọn họ đã chia ra bao lâu, lần gặp trước đó như thể là từ kiếp trước, khoảng cách xa như vậy cho dù cô có cố hết sức cũng chẳng thể nào chạy tới.
Cô không thể đi tới, chẳng thể đi tới!
Sao anh lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, tại sao không đến tìm cô, cô vẫn luôn đợi anh mà, tại sao anh lại không đến, tại sao anh lại không đến?
Hình ảnh chiếc áo sơ mi màu hồng dính máu chợt lóe lên trong tâm trí cô, đầu cô bắt đầu đau nhói, trái tim như bị một mũi tên tẩm độc đâm thủng, khiến toàn thân đau đớn.
Đôi mắt của những người tham gia đấu giá như con rắn quanh quẩn cơ thể cô, cô mặc trên người bộ quần áo cao quý, đứng trên sân khấu lộng lẫy nhất, nhưng linh hồn đã bị kéo vào một nhà tủ bẩn thỉu và lạnh lẽo nhất.
Đèn trên góc hai bên khán phòng bật sáng, con ngươi Tô Dao khẽ chuyển động. Ánh mắt của cô vô tình quét qua đám người bên dưới, rồi đột nhiên dừng lại ở giữa khán phòng, va vào đôi mắt đẹp như hoa đào.
Cô sững sờ trong giây lát, như thể không hề quen biết anh. Ánh mắt vướng víu quấn chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống, vừa khóc lại vừa cười. Họ nhìn nhau quyên qua đám đông, chỉ với một ánh mắt cô đã được anh kéo từ nhà tù lạnh lẽo đến thế giới của những vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.