Chương 30: Đưa anh về ra mắt
Anna thỏ bông
06/07/2024
Hoắc Đình Thâm thả Vương Đan Hi xuống anh hỏi :
- Em không sao chứ?
Vương Đan Hi ngại ngùng trả lời.
- Em không sao , cảm ơn thầy đã cứu em.
Chu Vân San bên cạnh cũng lên tiếng :
- Thầy Hoắc giỏi thật đấy, may quá có thầy đỡ được Tiểu Hi Hi ,nếu không bạn ấy chắc cũng ngã gãy chân rồi.
Hoắc Đình Thâm tỏ ra nghiêm nghị :
- Vương Đan Hi, em to gan lắm, còn dám trèo lên cây hái hoa nữa. Tôi nghĩ lần này sẽ báo cáo lên thầy chủ nhiệm mời phụ huynh của em đến .
Vương Đan Hi cuống lên, túm lấy tay áo Hoắc Đình Thâm khẩn cầu :
- Đừng mà ,thầy ơi, em biết lỗi rồi , thầy tha cho em lần này đi, lần sau em không dám nữa đâu thầy .
Lại là cái câu "đừng mà" với "tha cho em " Hoắc Đình Thâm cứ có cảm giác người mình nó sao sao ấy . Cụ thể là khác cái gì thì anh lại không nói rõ được .
Anh day trán rồi nói :
- Được, lần này tôi tha , lần sau nếu em còn tái phạm nữa tôi sẽ không buông tha cho em dễ dàng như vậy đâu .
Hoắc Đình Thâm nói xong còn nhìn Vương Đan Hi thật sâu một cái rồi mới quay người rời đi. Trong lời nói của anh không biết có hàm ý gì không nhưng chỉ có nhà sản xuất ra câu nói đấy mới hiểu.
Vương Đan Hi thấy Hoắc Đình Thâm rời đi thì nói với theo :
- Thầy Hoắc, cảm ơn thầy .
Hoắc Đình Thâm không quay đầu lại, bàn tay khẽ nắm chặt, hương thơm của người con gái vừa rơi xuống tay anh cứ vấn vít quanh đây, cũng rơi vào lòng anh từ lúc nào không rõ nữa .
••••
Hôm nay Vương Đan Hi đưa Hoắc Đình Thâm về nhà gặp ba mình. Hôm nay là chủ nhật, Vương Tuấn Khê ở nhà không phải đi làm .
Ông cũng sai người làm dọn dẹp lại nhà cửa và đi chợ mua thức ăn .
Nhìn thấy Vương Đan Hi về nhà ,theo sau cô là một người đàn ông rất đẹp trai, anh tuấn, lại phong độ, Vương Tuấn Khê thoáng qua một tia hài lòng .
Vương Đan Hi chạy lại ôm chầm lấy ba Vương rồi giới thiệu :
Ba , đây là anh Đình Thâm, bạn trai của con. Anh ấy họ Hoắc, anh ấy đã cứu con rất nhiều lần, lần trước con bị bắt cóc cũng là gặp được anh ấy . Vậy sao ? Tốt lắm, con không sao là tốt rồi. Cảm ơn cậu Hoắc đã cứu Tiểu Hi của tôi . Bác Vương, bác đừng nói như vậy, cô ấy là người con yêu, việc của con là che chở bảo vệ cho cô ấy . Ừm, vậy cậu làm việc ở đâu vậy ? Ba, anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị nổi tiếng đó. Ngoài ra anh ấy còn quản lý một công ty khai thác khoáng vật nữa ạ.Ba Vương cũng kinh ngạc, không ngờ con gái ông lại quen được một chàng trai tài giỏi như vậy .
Cậu chính là Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao ? Đúng là tuổi trẻ tài cao . Bác Vương bác quá khen rồi ạ, cháu cũng chỉ là kế thừa sản nghiệp của gia đình thôi ạ .Ba Vương cũng là người dễ tính, ông cũng rất thương con gái, nếu như Vương Đan Hi đã có người mình thích, lại là một chàng trai tốt bụng ,tài năng như vậy, ông cũng yên tâm .
Ông không mang nặng tư tưởng môn đăng hộ đối , hay vì lợi ích mà mang hôn nhân hạnh phúc cả đời của con gái ra đánh cược. Ông cũng rất thấu hiểu và ủng hộ tự do yêu đương , nếu không năm đó ông đã không lấy mẹ của Vương Đan Hi.
Mẹ cô là trẻ mồ côi, không có người thân, trước đó còn đi làm giúp việc cho nhà người ta ,sau đó bà đã nghỉ và đi làm công nhân của công ty ông .Tình cờ ông đi khảo sát công việc của nhân viên trong nhà máy, vô tình lại nhìn trúng vẻ đẹp của bà ấy .
Vương Đan Hi cũng thừa hưởng vẻ xinh đẹp của mẹ, cô cũng giống bà đến bảy tám phần .
Hoắc Đình Thâm ở lại dùng cơm cùng hai cha con Vương Đan Hi, anh cảm thấy rất vui, cô cuối cùng cũng chấp nhận anh, anh chỉ đợi cô đồng ý nữa là anh sẽ dẫn cô về gặp ba của mình .
Ba người nói chuyện vui vẻ ,đến tối Hoắc Đình Thâm mới rời đi. Vương Đan Hi tiễn anh ra cửa, hai người bịn rịn không thôi.
Hi Nhi , khi nào em mới chịu về ra mắt ba anh vậy ? Để một thời gian nữa đi anh, em còn chưa có chuẩn bị tinh thần. Ba anh cũng rất dễ tính, em dễ thương như vậy chắc ông sẽ thích em thôi, em đừng áp lực gì cả. Vâng .Hoắc Đình Thâm ôm Vương Đan Hi vào lòng hôn nhẹ lên má cô rồi mới lên xe rời đi.
Vương Đan Hi nhìn theo bóng dáng chiếc xe từ từ khuất dần. Cô có hơi bối rối, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, trốn tránh mãi cũng không được. Vương Đan Hi quyết tâm chỉ cần anh không từ bỏ cô, cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh nữa .
- Em không sao chứ?
Vương Đan Hi ngại ngùng trả lời.
- Em không sao , cảm ơn thầy đã cứu em.
Chu Vân San bên cạnh cũng lên tiếng :
- Thầy Hoắc giỏi thật đấy, may quá có thầy đỡ được Tiểu Hi Hi ,nếu không bạn ấy chắc cũng ngã gãy chân rồi.
Hoắc Đình Thâm tỏ ra nghiêm nghị :
- Vương Đan Hi, em to gan lắm, còn dám trèo lên cây hái hoa nữa. Tôi nghĩ lần này sẽ báo cáo lên thầy chủ nhiệm mời phụ huynh của em đến .
Vương Đan Hi cuống lên, túm lấy tay áo Hoắc Đình Thâm khẩn cầu :
- Đừng mà ,thầy ơi, em biết lỗi rồi , thầy tha cho em lần này đi, lần sau em không dám nữa đâu thầy .
Lại là cái câu "đừng mà" với "tha cho em " Hoắc Đình Thâm cứ có cảm giác người mình nó sao sao ấy . Cụ thể là khác cái gì thì anh lại không nói rõ được .
Anh day trán rồi nói :
- Được, lần này tôi tha , lần sau nếu em còn tái phạm nữa tôi sẽ không buông tha cho em dễ dàng như vậy đâu .
Hoắc Đình Thâm nói xong còn nhìn Vương Đan Hi thật sâu một cái rồi mới quay người rời đi. Trong lời nói của anh không biết có hàm ý gì không nhưng chỉ có nhà sản xuất ra câu nói đấy mới hiểu.
Vương Đan Hi thấy Hoắc Đình Thâm rời đi thì nói với theo :
- Thầy Hoắc, cảm ơn thầy .
Hoắc Đình Thâm không quay đầu lại, bàn tay khẽ nắm chặt, hương thơm của người con gái vừa rơi xuống tay anh cứ vấn vít quanh đây, cũng rơi vào lòng anh từ lúc nào không rõ nữa .
••••
Hôm nay Vương Đan Hi đưa Hoắc Đình Thâm về nhà gặp ba mình. Hôm nay là chủ nhật, Vương Tuấn Khê ở nhà không phải đi làm .
Ông cũng sai người làm dọn dẹp lại nhà cửa và đi chợ mua thức ăn .
Nhìn thấy Vương Đan Hi về nhà ,theo sau cô là một người đàn ông rất đẹp trai, anh tuấn, lại phong độ, Vương Tuấn Khê thoáng qua một tia hài lòng .
Vương Đan Hi chạy lại ôm chầm lấy ba Vương rồi giới thiệu :
Ba , đây là anh Đình Thâm, bạn trai của con. Anh ấy họ Hoắc, anh ấy đã cứu con rất nhiều lần, lần trước con bị bắt cóc cũng là gặp được anh ấy . Vậy sao ? Tốt lắm, con không sao là tốt rồi. Cảm ơn cậu Hoắc đã cứu Tiểu Hi của tôi . Bác Vương, bác đừng nói như vậy, cô ấy là người con yêu, việc của con là che chở bảo vệ cho cô ấy . Ừm, vậy cậu làm việc ở đâu vậy ? Ba, anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị nổi tiếng đó. Ngoài ra anh ấy còn quản lý một công ty khai thác khoáng vật nữa ạ.Ba Vương cũng kinh ngạc, không ngờ con gái ông lại quen được một chàng trai tài giỏi như vậy .
Cậu chính là Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao ? Đúng là tuổi trẻ tài cao . Bác Vương bác quá khen rồi ạ, cháu cũng chỉ là kế thừa sản nghiệp của gia đình thôi ạ .Ba Vương cũng là người dễ tính, ông cũng rất thương con gái, nếu như Vương Đan Hi đã có người mình thích, lại là một chàng trai tốt bụng ,tài năng như vậy, ông cũng yên tâm .
Ông không mang nặng tư tưởng môn đăng hộ đối , hay vì lợi ích mà mang hôn nhân hạnh phúc cả đời của con gái ra đánh cược. Ông cũng rất thấu hiểu và ủng hộ tự do yêu đương , nếu không năm đó ông đã không lấy mẹ của Vương Đan Hi.
Mẹ cô là trẻ mồ côi, không có người thân, trước đó còn đi làm giúp việc cho nhà người ta ,sau đó bà đã nghỉ và đi làm công nhân của công ty ông .Tình cờ ông đi khảo sát công việc của nhân viên trong nhà máy, vô tình lại nhìn trúng vẻ đẹp của bà ấy .
Vương Đan Hi cũng thừa hưởng vẻ xinh đẹp của mẹ, cô cũng giống bà đến bảy tám phần .
Hoắc Đình Thâm ở lại dùng cơm cùng hai cha con Vương Đan Hi, anh cảm thấy rất vui, cô cuối cùng cũng chấp nhận anh, anh chỉ đợi cô đồng ý nữa là anh sẽ dẫn cô về gặp ba của mình .
Ba người nói chuyện vui vẻ ,đến tối Hoắc Đình Thâm mới rời đi. Vương Đan Hi tiễn anh ra cửa, hai người bịn rịn không thôi.
Hi Nhi , khi nào em mới chịu về ra mắt ba anh vậy ? Để một thời gian nữa đi anh, em còn chưa có chuẩn bị tinh thần. Ba anh cũng rất dễ tính, em dễ thương như vậy chắc ông sẽ thích em thôi, em đừng áp lực gì cả. Vâng .Hoắc Đình Thâm ôm Vương Đan Hi vào lòng hôn nhẹ lên má cô rồi mới lên xe rời đi.
Vương Đan Hi nhìn theo bóng dáng chiếc xe từ từ khuất dần. Cô có hơi bối rối, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, trốn tránh mãi cũng không được. Vương Đan Hi quyết tâm chỉ cần anh không từ bỏ cô, cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.