Chương 17: Phá hỏng chuyện tốt
Anna thỏ bông
05/07/2024
Vương Đan Hi cũng đang rất rối
rắm, cô yêu Hoắc Đình Thâm muốn được ở bên anh nhưng chuyện quá khứ của
thế hệ đi trước lại chính là rào cản không thể gỡ bỏ giữa anh và cô.
Cô không dám nói cho anh biết sự thật, cô đã quyết tâm rời xa anh năm năm trời, quãng thời gian ấy đau khổ biết nhường nào. Vậy mà số phận một lần nữa lại đưa đẩy buộc họ lại với nhau. Rời xa anh cô cũng không nỡ nữa rồi , mà ở bên anh cô lại bị chuyện xưa giày vò ,cắn rứt .
Có lẽ cô cứ đánh liều thôi, ở lại bên cạnh anh, bù đắp cho anh, cho đến khi anh phát hiện ra sự thay thật, anh ruồng bỏ cô thì cô sẽ rời đi .
Vương Đan Hi được anh ôm vào lòng bất giác lại rơi lệ, cảm nhận được vai áo bị ướt , Hoắc Đình Thâm lại đau lòng, thấy cô khóc lòng anh lại đau. Anh hôn lên khóe mắt cô, rồi hôn xuống môi cô, anh muốn nuốt những tiếng nức nở ấy vào trong lòng.
Vương Đan Hi cũng không phản kháng nữa ,trong bất giác cũng đáp lại anh .
Thùng... Thùng ...thùng.
Tiếng đập cửa vang lên như đòi mạng, Vương Đan Hi giật mình vội vàng đẩy Hoắc Đình Thâm ra.
Tiếng Vu Quân ngoài cửa vang lên:
- Này, tôi nói hai người có tình tứ gì thì cũng phải ăn vào đã thì mới có sức mà làm chứ. Đến giờ ăn tối rồi đó, chúng ta đi ăn thôi, tôi đói lắm rồi.
Hừ, anh đây sẽ phá đám hai đứa bây, ai bảo cứ suốt ngày dính lấy nhau làm anh đây phải tủi thân bơ vơ một mình chứ.
Cửa được mở ra , mặt Hoắc Đình Thâm sa sầm :
- Ăn, ăn ,ăn ,cậu chỉ biết ăn thôi . Người vô duyên như cậu suốt đời chỉ làm chó độc thân thôi .
Dám phá hỏng chuyện tốt của anh và cô, thì phải chịu nghe anh sỉ nhục.
- Ôi, không lẽ tôi đến không đúng lúc hả, tôi chỉ là muốn tốt cho hai người thôi, tôi không muốn ăn cẩu lương, tôi muốn ăn cơm.
Vương Đan Hi đã chỉnh trang lại bản thân, cô đi ra cửa cười với Vu Quân .
- Anh Vu Quân bọn em cũng đang định đi ăn gì đây, đang định sang phòng gọi anh, em cũng thấy đói lắm rồi.
- À, được vậy chúng ta đi thôi, anh chỉ đùa chút thôi mà, em gái đúng là thân thiện dễ thương quá ,đâu có như ai kia mặt như là bị người khác thiếu nợ vậy .
Hehe... Vu Quân cười thầm, Vương Đan Hi em không nhìn cái môi em đi ,sưng hết lên rồi còn không biết.
- Vu Quân, cậu muốn chết.
Hoắc Đình Thâm không nể nang nữa.
- A, không không, tôi không nói nữa là được chứ gì. Chúng ta mau xuống dưới đi ăn gì đó thôi.
Ba người không ăn tại khách sạn, họ cùng đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.
Trên bàn đầy đủ các món ăn có món Dawood Basha được gọi là thịt viên. Nguyên liệu được dùng để chế biến món ăn này là thịt xay, rau mùi và hành tây được vo thành viên tròn rồi rưới lên trên là lớp nước sốt cà chua. Món ăn được trang trí bằng những hạt thông rang, thích hợp làm món ăn với cơm.
Có món Mouloukhiya được làm từ loại rau lá xanh, loại lá có tên gọi " Mallow - Cẩm quỳ" ở Phương Tây và được sử dụng để chế biến thức ăn ở khắp Trung Đông. Nó được chế biến giống như súp với nguyên liệu chủ yếu là thịt gà hoặc thỏ, và hương vị là rau mùi và rất nhiều tỏi.
Hoắc Đình Thâm còn gọi cả hải sản, koshari, fulmedames, (*) và một vài món đặc sản khác nữa. Màu sắc hương vị gì cũng đủ cả.
( Chú thích (*) món ăn đã giải thích ở chương 10 )
- Ây, chờ chút.
Vu Quân ra hiệu với nhân viên phục vụ.
- Cho tôi thêm một đĩa hamam mahshi
Đây chính là món chim bồ câu nhồi mà trước đó Vương Đan Hi đã ăn ở ốc đảo trên sa mạc.
Hoắc Đình Thâm cố nhịn cười nhìn Vương Đan Hi đầy ẩn ý.
Vương Đan Hi liền ngại ngùng cúi mặt xuống tránh né.
Vu Quân thấy hai người này kì lạ thì không biết xảy ra chuyện gì . Anh tưởng hai người họ không biết món hamam mahshi là gì liền giải thích.
- Hamam mahshi chính là món bồ câu nhồi với gạo và lúa mì xanh sau đó đem đi chiên giòn. Tôi đã ăn món này rồi, tôi thấy nó rất ngon. Đan Hi lát nữa em phải ăn nhiều vào nhé.
- Dạ, món đó em không thích ăn lắm, anh Vu Quân thích thì cứ ăn đi.
Hoắc Đình Thâm vẫn nhìn Vương Đan Hi anh tỏ ra nghi hoặc:
- Lúc trước ở ốc đảo anh thấy em ăn món đó ngon lành lắm mà.
- À thì lúc trước em ăn nên chán rồi, em muốn ăn thử món mới ở đây xem thế nào.
Cái tên chết bầm, đừng tưởng cô không nhìn ra anh có ý gì .
Lát sau nhân viên phục vụ đã bê đầy đủ thức ăn ra . Vu Quân xé thịt chim bồ câu nhồi đầu tiên rồi ăn ngon lành. Anh lại xé một miếng thịt cho Hoắc Đình Thâm rồi nói :
- Đan Hi không thích ăn thì cậu ăn đi, ăn cái này bổ lắm đó .
- Của tôi rất khỏe, không cần ăn thứ này.
Vương Đan Hi vừa đưa miếng thịt viên lên miệng xém chút thì phun ra bàn. Cô che miệng ho khan.
Hoắc Đình Thâm nhịn cười đến nội thương anh vỗ lưng cho cô còn từ tốn hỏi :
- Em ăn từ từ thôi sao lần nào cũng mắc nghẹn vậy ?
Vu Quân thấy vậy cũng chẳng để ý đến lời nói hàm ý trong miệng Hoắc Đình Thâm, anh cũng hỏi :
- Đan Hi, em không sao chứ ? Em mau uống ngụm nước vào đi.
Vương Đan Hi "dạ " một tiểng rồi đón lấy cốc nước của Vu Quân uống một ngụm, cô quay sang lườm Hoắc Đình Thâm rồi lại cúi xuống ăn che giấu gương mặt đã đỏ bừng .
Cô không dám nói cho anh biết sự thật, cô đã quyết tâm rời xa anh năm năm trời, quãng thời gian ấy đau khổ biết nhường nào. Vậy mà số phận một lần nữa lại đưa đẩy buộc họ lại với nhau. Rời xa anh cô cũng không nỡ nữa rồi , mà ở bên anh cô lại bị chuyện xưa giày vò ,cắn rứt .
Có lẽ cô cứ đánh liều thôi, ở lại bên cạnh anh, bù đắp cho anh, cho đến khi anh phát hiện ra sự thay thật, anh ruồng bỏ cô thì cô sẽ rời đi .
Vương Đan Hi được anh ôm vào lòng bất giác lại rơi lệ, cảm nhận được vai áo bị ướt , Hoắc Đình Thâm lại đau lòng, thấy cô khóc lòng anh lại đau. Anh hôn lên khóe mắt cô, rồi hôn xuống môi cô, anh muốn nuốt những tiếng nức nở ấy vào trong lòng.
Vương Đan Hi cũng không phản kháng nữa ,trong bất giác cũng đáp lại anh .
Thùng... Thùng ...thùng.
Tiếng đập cửa vang lên như đòi mạng, Vương Đan Hi giật mình vội vàng đẩy Hoắc Đình Thâm ra.
Tiếng Vu Quân ngoài cửa vang lên:
- Này, tôi nói hai người có tình tứ gì thì cũng phải ăn vào đã thì mới có sức mà làm chứ. Đến giờ ăn tối rồi đó, chúng ta đi ăn thôi, tôi đói lắm rồi.
Hừ, anh đây sẽ phá đám hai đứa bây, ai bảo cứ suốt ngày dính lấy nhau làm anh đây phải tủi thân bơ vơ một mình chứ.
Cửa được mở ra , mặt Hoắc Đình Thâm sa sầm :
- Ăn, ăn ,ăn ,cậu chỉ biết ăn thôi . Người vô duyên như cậu suốt đời chỉ làm chó độc thân thôi .
Dám phá hỏng chuyện tốt của anh và cô, thì phải chịu nghe anh sỉ nhục.
- Ôi, không lẽ tôi đến không đúng lúc hả, tôi chỉ là muốn tốt cho hai người thôi, tôi không muốn ăn cẩu lương, tôi muốn ăn cơm.
Vương Đan Hi đã chỉnh trang lại bản thân, cô đi ra cửa cười với Vu Quân .
- Anh Vu Quân bọn em cũng đang định đi ăn gì đây, đang định sang phòng gọi anh, em cũng thấy đói lắm rồi.
- À, được vậy chúng ta đi thôi, anh chỉ đùa chút thôi mà, em gái đúng là thân thiện dễ thương quá ,đâu có như ai kia mặt như là bị người khác thiếu nợ vậy .
Hehe... Vu Quân cười thầm, Vương Đan Hi em không nhìn cái môi em đi ,sưng hết lên rồi còn không biết.
- Vu Quân, cậu muốn chết.
Hoắc Đình Thâm không nể nang nữa.
- A, không không, tôi không nói nữa là được chứ gì. Chúng ta mau xuống dưới đi ăn gì đó thôi.
Ba người không ăn tại khách sạn, họ cùng đến một nhà hàng gần đó để ăn tối.
Trên bàn đầy đủ các món ăn có món Dawood Basha được gọi là thịt viên. Nguyên liệu được dùng để chế biến món ăn này là thịt xay, rau mùi và hành tây được vo thành viên tròn rồi rưới lên trên là lớp nước sốt cà chua. Món ăn được trang trí bằng những hạt thông rang, thích hợp làm món ăn với cơm.
Có món Mouloukhiya được làm từ loại rau lá xanh, loại lá có tên gọi " Mallow - Cẩm quỳ" ở Phương Tây và được sử dụng để chế biến thức ăn ở khắp Trung Đông. Nó được chế biến giống như súp với nguyên liệu chủ yếu là thịt gà hoặc thỏ, và hương vị là rau mùi và rất nhiều tỏi.
Hoắc Đình Thâm còn gọi cả hải sản, koshari, fulmedames, (*) và một vài món đặc sản khác nữa. Màu sắc hương vị gì cũng đủ cả.
( Chú thích (*) món ăn đã giải thích ở chương 10 )
- Ây, chờ chút.
Vu Quân ra hiệu với nhân viên phục vụ.
- Cho tôi thêm một đĩa hamam mahshi
Đây chính là món chim bồ câu nhồi mà trước đó Vương Đan Hi đã ăn ở ốc đảo trên sa mạc.
Hoắc Đình Thâm cố nhịn cười nhìn Vương Đan Hi đầy ẩn ý.
Vương Đan Hi liền ngại ngùng cúi mặt xuống tránh né.
Vu Quân thấy hai người này kì lạ thì không biết xảy ra chuyện gì . Anh tưởng hai người họ không biết món hamam mahshi là gì liền giải thích.
- Hamam mahshi chính là món bồ câu nhồi với gạo và lúa mì xanh sau đó đem đi chiên giòn. Tôi đã ăn món này rồi, tôi thấy nó rất ngon. Đan Hi lát nữa em phải ăn nhiều vào nhé.
- Dạ, món đó em không thích ăn lắm, anh Vu Quân thích thì cứ ăn đi.
Hoắc Đình Thâm vẫn nhìn Vương Đan Hi anh tỏ ra nghi hoặc:
- Lúc trước ở ốc đảo anh thấy em ăn món đó ngon lành lắm mà.
- À thì lúc trước em ăn nên chán rồi, em muốn ăn thử món mới ở đây xem thế nào.
Cái tên chết bầm, đừng tưởng cô không nhìn ra anh có ý gì .
Lát sau nhân viên phục vụ đã bê đầy đủ thức ăn ra . Vu Quân xé thịt chim bồ câu nhồi đầu tiên rồi ăn ngon lành. Anh lại xé một miếng thịt cho Hoắc Đình Thâm rồi nói :
- Đan Hi không thích ăn thì cậu ăn đi, ăn cái này bổ lắm đó .
- Của tôi rất khỏe, không cần ăn thứ này.
Vương Đan Hi vừa đưa miếng thịt viên lên miệng xém chút thì phun ra bàn. Cô che miệng ho khan.
Hoắc Đình Thâm nhịn cười đến nội thương anh vỗ lưng cho cô còn từ tốn hỏi :
- Em ăn từ từ thôi sao lần nào cũng mắc nghẹn vậy ?
Vu Quân thấy vậy cũng chẳng để ý đến lời nói hàm ý trong miệng Hoắc Đình Thâm, anh cũng hỏi :
- Đan Hi, em không sao chứ ? Em mau uống ngụm nước vào đi.
Vương Đan Hi "dạ " một tiểng rồi đón lấy cốc nước của Vu Quân uống một ngụm, cô quay sang lườm Hoắc Đình Thâm rồi lại cúi xuống ăn che giấu gương mặt đã đỏ bừng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.