Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 2:

Nghê Đa Hỉ

17/08/2023

Nước mắt cùng thống khổ của bà nhìn qua không giống là giả.

Chính là thế thì sao nào?

Cô một mình một người vượt qua rất nhiều khoảng thời gian cô độc cùng đen tối. Cùng ba sống cùng nhau hai năm, cô mỗi ngày đều sống ở trong sợ hãi.

Cô sợ ba không cao hứng đánh cô, cho nên liều mạng mà đem việc nhà một tay làm hết. Cô đem quần áo của ba giặt sạch sẽ, đem trong nhà quét tước đến không nhiễm một hạt bụi, đi sang dì hàng xóm học nấu ăn, đem tất cả thịt đều đặt trong bát ba.

Sau khi đem việc nhà làm xong hết, cô thậm chí còn đi ra cửa nhặt ve chai, kéo một cái bao tải màu xám, lục mỗi một cái thùng rác bên đường.

Nhưng thường thường là đem đôi tay làm cho bị bẩn sau đó cái gì cũng không nhặt được.

Ngẫu nhiên nhặt được một cái chai, cô không kịp cao hứng, đã bị ông lão bên cạnh cướp đi.

Cô không dám cùng người lớn tranh giành, mỗi lần bị cướp đều chạy nhanh buông tay, rúc bả vai trốn đến một bên, sợ người khác đánh cô.

Bởi vì toàn bị người khác giành, cho nên cô mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường thật xa, mới có thể tích cóp đủ một túi chai nhỏ.

Cô ngày qua ngày mà mỗi ngày làm xong việc nhà lại ra cửa nhặt ve chai, chờ rốt cuộc tích cóp đủ một bện chai lọ, cô lại kéo đi trạm thu mua bán đi.

Được đến một sấp hơi mỏng năm nguyên tiền giấy, cô thật cẩn thận mà cầm chặt ở trong tay mang về nhà, chờ đến buổi tối ba trở về, cô giống như dâng lên lòng trung thành của mình, đem tiền cô vất vả nhặt ve chai đổi lấy được đưa cho ba.

Cô cũng không chờ mong ba có thể khen cô, chỉ là hy vọng ba thấy cô còn tính hiểu chuyện, không cần đánh cô, không cần bỏ rơi cô.

Tuổi nhỏ nàng giống một con chim gãy cánh phải chịu nhiều tổn thương, luôn là liều mạng mà lấy lòng mọi người, lấy đổi đến một chút không gian sinh tồn.

Còn nhớ rõ mùa đông 6 tuổi năm ấy, khi cô đun ấm nước cho ba, bởi vì tay đông lạnh đến quá cứng, lúc xách ấm nước không cẩn thận đánh nghiêng, dòng nước mới sôi nóng bỏng rơi lên đùi cô.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng quần áo trên người cô vẫn cứ đơn bạc, nước sôi ngấm qua quần làm bỏng đến làn da, cô đau đến kêu thảm thiết, lại rước lấy ba từ phòng khách vọt vào tới tát cô một bạt tai.

Ông bực cô làm ồn đến ông đang xem mở số, nhìn đến đầy đất hỗn độn, lại mắng cô ngu.

Cô lại không dám hé răng, cắn chặt môi dưới, chịu đựng đau ngồi xổm trên mặt đất đi lau dọn.

Đem sàn nhà lau xong, cô chịu đựng đùi đau nhức một lần nữa đun thêm một ấm nước, thay ba pha trà.

Sau đó trở lại phòng, cô chịu đựng đau, thật cẩn thận mà cởi quần, nhìn đến làn da trên đùi cô bị nước sôi làm bỏng đến đỏ bừng phát nhăn. Cô kìm nén nước mắt, mặc lại quần đi ra bên ngoài, cô muốn mở miệng cầu xin ba mang cô đi bệnh viện, nhưng nhìn thấy ba đánh cược lại thua tiền, cầm gạt tàn thuốc táo bạo mà đập TV.

Cô sợ tới mức nháy mắt không dám lên tiếng, cũng không dám đề cập với ba chuyện mang cô đi bệnh viện.

Không nhớ rõ trên đùi bị bỏng là bao lâu khỏi, chỉ nhớ rõ rất đau rất đau, đau đến cô mỗi đêm đều ngủ không được, toàn thân bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, cũng không dám khóc, vì thế chỉ có thể gắt gao mà cắn góc chăn.

Sau lại miệng vết thương khép lại thực ngứa, khi đó Nam Thành lại thường xuyên mưa, miệng vết thương đau đớn, như là có mấy ngàn con kiến ở miệng vết thương thượng cắn.

Thế cho nên đến bây giờ, cô còn rất sợ dầm mưa, chỉ cảm thấy mưa một chút, vết sẹo trên đùi cô lại muốn bắt đầu đau.

Trải qua những chuyện cô độc cùng sợ hãi, cô hiện giờ cũng không muốn cùng mẹ nói hết. Đã từng có thời gian dài đến hơn một năm, cô mỗi ngày đều ở ngóng trông, ngóng trông mẹ sẽ quay về đón cô, ngóng trông mẹ sẽ trở về mang cô cùng nhau đi.

Thẳng đến khi cô bị phỏng, khi cô bởi vì đau đớn mà trốn ở trong ổ chăn rơi lệ khi, lúc cô lặng lẽ dùng kem đánh răng chà bôi lên miệng vết thương của chính mình, đau đến liền khóc cũng không dám phát ra âm thanh, lúc cô nhìn đến miệng vết thương sau khi khép lại lưu lại vết sẹo xấu xí, cô đối với nỗi nhớ mẹ rốt cuộc dần dần phai nhạt.

Cô bắt đầu hiểu ra, trên đời này không có người sẽ đến cứu cô.

Hiện giờ cô đối mẹ đã thực xa lạ, cho dù bà năm đó bỏ rơi cô là vì có nỗi khổ riêng, nhưng cô rất khó đứng ở lập trường của bà để thấu hiểu.

Tựa như cô cũng sẽ không đem những thống khổ mà mình trải qua nói cho mẹ, bà không cần vì cô đau lòng cùng áy náy, cho nên cũng đừng muốn cô tha thứ cùng thấu hiểu.

Cô bình tĩnh mà nói với mẹ, cô sẽ không theo bà lên thành phố, cô chỉ nguyện ý cùng bà nội cùng nhau sinh sống.

Cô nói xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng mẹ lại gọi cô lại. Có lẽ là phát hiện thân tình không thể đả động cô, bắt đầu cùng cô nói hiện thực.

Bà tàn nhẫn mà nói cho cô, ở lại cái thôn bần cùng và lạc hậu như này, cô cả đời cũng đừng nghĩ trở nên khá hơn.

Bà nói: “Lại nói chính con thì không sao cả, con cam nguyện làm một người nghèo bình thường, vậy bà nội con thì sao? Bà tuổi lớn, sẽ sinh bệnh, con biết hiện tại chữa bệnh muốn bao nhiêu tiền không? Con biết ở thành phố lớn người ta thường muốn tìm một người bác sĩ tốt xem bệnh có bao nhiêu khó sao? Con biết tiền có bao nhiêu quan trọng sao? Kẻ có tiền liền ung thư đều có thể chữa khỏi, tìm toàn thế giới bệnh viện tốt nhất bác sĩ giỏi nhất, hộ lý tốt nhất, liền tính sinh bệnh cũng có thể giảm bớt thống khổ.”



“Người nghèo thì sao? Bệnh không dậy nổi, trị cũng không dậy nổi, bệnh nhỏ thì kéo dài, bệnh nặng cũng chỉ có thể về nhà nằm chờ chết.”

“Tiểu Từ, này thật là con hy vọng sao? Con có lẽ không thèm để ý chính con, nhưng bà ngoại con già rồi bị bệnh, chỉ có thể nằm ở trong nhà chờ chết, con thật sự sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay sao?”

“Tiểu Từ, con cùng mẹ đi, mẹ hiện giờ có chút tích cóp, mẹ có thể cho con môi trường giáo dục tốt nhất, con muốn học cái gì mẹ đều có thể đưa con đi học. Mẹ có thể trợ giúp con mau chóng mà thực hiện mộng tưởng. Tiểu Từ, con tin tưởng mẹ, cùng mẹ đi, con sẽ không còn rất nhiều chặng đường oan uổng.”

Khương Từ thừa nhận, đến cuối cùng, mẹ chân chính dao động cô.

Cô không thèm để ý chính mình, cô chịu khổ gặp cảnh khốn cùng, đi nhiều ít chặng đường oan uổng đều không sao cả, nhưng cô quan tâm bà nội.

Bà nội năm nay đã 75 tuổi, thân thể cũng dần dần lộ ra một ít vấn đề.

Cô thật sự sợ hãi nếu tương lai bà nội thật sự bị bệnh, cô lúc ấy lấy không ra tiền chữa bệnh cho bà nội, cô sẽ có bao nhiêu tự trách cùng hối hận quyết định hôm nay.

Cô khi đó hiểu được một đạo lý, con người cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền.

Tiền không tục tằng, ở thời khắc mấu chốt, chỉ có tiền có thể cứu mạng.

Sau khi cô cân nhắc lợi và hại lúc, muốn cùng mẹ thương lượng, muốn mang bà cùng đi.

Nhưng mẹ một ngụm từ chối, nghiêm khắc mà nói: “Không có khả năng! Cha con năm đó là như thế nào đối ta, con hẳn là đều còn nhớ rõ. Con bảo mẹ đem mẹ ông ấy theo hiếu kính, mẹ không phải chúa cứu thế, mẹ làm không được.”

Sau hai ngày giằng co, cô rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp, thu dọn đồ đạc theo mẹ lên thành phố.

Cô cùng bà nội dạn dò, hứa cuối tuần tan học liền về nhà bồi bà. Bà nội vui vẻ đồng ý, dặn cô ở trường học phải học tập thật tốt, không cần vướng bận bà.

Lên tới thành phố, cô mới chân chính biết được cuộc sống của mẹ. Nguyên lai mẹ cũng không có công việc nào ổn định, qua những năm đó, bà đã làm rất nhiều công việc, từng vào xưởng, đã làm gội đầu, ở quán bar bán rượu, ở cửa tiệm mát xa làm nhân viên. Nhưng mẹ phảng phất trời sinh không thích hợp làm việc, mỗi một công việc đều không kéo dài bao lâu.

Nhưng bà lớn lên thật xinh đẹp, cũng thực sẽ yêu đương. Sau khi rời bỏ ba cô, bà không bao lâu liền kết giao bạn trai mới, khi đó bà mới tới Thâm thành, ở tiệm cắt tóc gội đầu, vừa mới bắt đầu bà cùng các nữ sinh khác trong tiệm cùng nhau sống chen chúc trong ký túc xá công nhân, sau ông chủ tiệm cắt tóc lại coi trọng bà, hai người thực mau chính thức kết giao, bà bởi vậy có thể dọn đến căn nhà to của ông chủ sống, hoàn cảnh sinh hoạt cải thiện rất nhiều.

Nhưng hai người ngày vui ngắn chẳng kéo dài, ông chủ tiệm cắt tóc cùng bạn đi Macao đánh bài, trong một đêm đem tài sản sở hữu trong nhà thua trắng, còn mắc một đống nợ.

Mẹ không còn giống như hồi còn trẻ chỉ làm theo cảm tính, cho dù đối phương nghèo đến nỗi khi kết hôn không thể mua cho bà một bộ quần áo mới , sinh con thậm chí không có tiền mang bà đi bệnh viện, bà khi đó đều cảm thấy không làm sao cả, bà yêu chàng trai kia, thế nào cũng đều nguyện ý đi theo hắn.

Cho đến khi hôm đó sinh cô ra, mẹ là như thế này hình dung: “Dưới tầng hầm tối tăm chỉ có một bóng đèn dây tóc, trong không khí đều là mùi máu loãng, mẹ dưới thân khăn trải giường đệm chăn tất cả đều bị máu loãng ướt đẫm, mẹ đau đến nỗi mà gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, sợ mình chết ngất đi, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.”

“Mẹ gọi ba con, muốn ông ấy lại đấy giúp mẹ, nhưng ông ấy bị bộ dáng khi sinh của mẹ doạ sợ, cũng không quay đầu lại mà chạy đi ra ngoài.”

“Mẹ một mình ở cái phòng âm u ẩm ướt kia sinh hạ con, mẹ đau đến sắp chết cũng không dám khóc, sợ không có sức lực sinh con ra. Thẳng đến nghe được tiếng con khóc, mẹ mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.”

“Thời kì cho con bú, dáng người mẹ biến dạng, ở trong nhà vĩnh viễn là bộ dạng đầu bù tóc rối. Mẹ không biết vì cái gì, con khi đó chỉ khóc, giống như vĩnh viễn đều ăn không đủ no. Mẹ mỗi ngày ở dưới tầng hầm mấy mét vuông kia, không phải vội vàng dọn dẹp nhà cửa, chính là vội vàng cho con bú với đổi tã, mẹ mỗi ngày ôm con bế con, 24 giờ cũng không dám chợp mắt, ba con lại trách mẹ không thể đi ra ngoài làm việc kiếm tiền.”

“Có một buổi tối, mẹ đang cho con bú, ba con tan tầm trở về, khi đi qua mẹ, nhăn chặt mày chán ghét nhìn mẹ liếc mắt một cái, ông ấy chê mẹ không giống nữ nhân khác sẽ trang điểm, bảo bộ ngực mẹ ghê tởm chảy xệ đến tận eo.”

Nói đến đoạn này, mẹ bỗng nhiên chảy nước mắt. Cô cũng khóc, sau khi gặp lại nhau, cô lần đầu tiên chủ động ôm lấy mẹ.

Vào một khắc kia, cô bỗng nhiên cảm thấy chuyện không thể tha thứ kia đều có thể tha thứ.

Đối với mẹ lại chịu nhiều oán hận khi sinh nở đều trở nên không đáng nhắc tới.

Mẹ nói với cô, bắt đầu từ lúc ấy, bà liền dần dần đối với ba cô cảm thấy trái tim băng giá. Bà biết ông ấy ở bên ngoài tìm nữ nhân, bởi vì luyến tiếc cô tuổi còn nhỏ cho nên vẫn luôn yên lặng chịu đựng, thẳng đến khi ba cô bắt đầu bài bạc, hai người bắt đầu thường xuyên khắc khẩu.

Ba cô mười lần đánh bạc thì chín lần thua, dần dần tính tình càng ngày càng không thể khống chế, ông ấy thường thường uống say về nhà, mẹ nói với ông ấy hai câu, ông liền ỷ vào người một nhà lên mặt, bắt đầu đối với mẹ tay đấm chân đá.

Như vậy bắt đầu từ ngày cô sinh ra, vẫn luôn giằng co suốt 5 năm.

Rốt cuộc vào năm cô năm tuổi năm ấy, mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô, cũng không quay đầu lại mà rời đi cái nhà giam kia.

Sau khi rời ba cô mà đi mẹ hoàn toàn thay đổi, bà vẫn cứ yêu đương, nhưng không hề tin tưởng đàn ông, càng không hề đồng cảm đàn ông.

Ông chủ tiệm thua trắng tay, thiếu một đống nợ nần, mẹ cùng ngày liền thu dọn mọi thứ, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Bà không ngại người khác mắng bà thấy tiền sáng mắt, không có tiền liền vỗ vỗ mông chạy lấy người. Bà cũng không ngại bị người khác mắng bà tiện nữ, tuy rằng bà cái gì cũng không có.

Bà chỉ biết, bà trước kia đối với chính mình quá thiệt, từ nay về sau mỗi một ngày đều phải đối đãi chính mình thật tốt.



Sau khi rời Thâm thành đi, bà trằn trọc đi vào Hạ thành.

Bà được người giới thiệu, đến cửa tiệc mát xa học việc, mỗi ngày ngồi xổm trên mặt đất thay người khác kì chân.

Bà bởi vì lớn lên xinh đẹp, luôn là bị mấy lão đàn ông chiếm tiện nghi, bà càng ngày càng cảm thấy phiền chán, vì thế làm không đến hai tháng liền bỏ việc.

Sau bà lại nghe nói quán bar bán rượu lương cao, xuất phát từ việc muốn tiền, bà một đầu liền chui vào quán bar.

Vì bán rượu, bà dần dần từ ba ly đã nôn luyện thành trăm ly không say. Lại bởi vì có một khuôn mặt thon dài xinh đẹp, bà dần dần có chút danh tiếng, có không ít khách nghe danh tới cùng bà uống rượu, chiếu cố bà sinh ý.

Bởi vì bán rượu, bà nhanh chóng kiếm được một số tiền không nhỏ. Cũng đúng là lúc ấy, bà sau khi rời bỏ ba cô kết giao bạn trai thứ hai.

Đó là một người đàn ông trung niên làm buôn bán, dùng từ mẹ nói, có chút keo kiệt, nhưng đã trải qua nhiều sự đời, mẹ cùng ông ấy bên nhau một năm, tuy rằng đối phương cũng không có ở trên người bà tiêu quá nhiều tiền, nhưng bà lại từ trên người đối phương học được một ít kỹ năng làm buôn bán.

Sau người đàn ông trung niên lại coi trọng một cô gái trẻ tuổi, thực mau cùng mẹ tách ra.

Nhưng mẹ lại một chút cũng không thương tâm, bà bắt đầu cân nhắc suy nghĩ mở một gian cửa hàng. Dùng bản lĩnh bà học được từ bạn trai cũ, lấy ra tiền bà tiết kiệm, đầu tư một quán bar.

Bà lúc ấy nghĩ đối với quán bar còn tính hiểu biết, hơn nữa bà hiện giờ có một ít người quen, hẳn là có thể phất lên.

Nhưng rất nhiều chuyện nhìn thì dễ dàng, làm được mới biết có bao nhiêu khó. Bởi vì bà kinh nghiệm không đủ, lại hơn nữa chỉ đạo không tốt, quán bar mở được một thời gian, không đến hai tháng liền tuyên bố đóng cửa.

Quán bar đóng cửa, tiền tiết kiệm của mẹ cũng hoàn toàn ném đá trên sông.

Bà đành phải một lần nữa tìm việc, một lần nữa bắt đầu tiết kiệm tiền.

Bà khi đó tinh thần có chút sa sút, đối với quán bar xa hoa truỵ lạc cũng đã tâm sinh chán ghét, vì thế một lần nữa khi tìm việc, lựa chọn tiến xưởng làm một ít việc đơn thuần.

Mà khi bà an an phận phận ở trong xưởng làm nữ công, phó tổng trẻ tuổi trong xưởng coi trọng bà. Mỗi ngày xe đón xe đưa, đưa bà đi xem phim, ăn bữa tối dưới ánh nến, tùy thời tùy chỗ chuẩn bị kinh hỉ.

Mẹ khi đó bất quá cũng mới chớm 30, chưa từng có được người đàn ông nào đối đãi qua như vậy. Bà thực mau động tâm, cùng đối phương lâm vào bể tình.

Cho dù hai người đã tách ra thật lâu, nhưng nhắc tới người kia, mẹ cũng không có bất luận một câu oán hận. Mẹ nói, đó là người đàn oing thực tốt, trong lúc cùng ông ấy yêu đương, bà chưa bao giờ từng có được tôn trọng như vậy. Ông ấy tuy rằng là không lãng tử, cũng tỏ vẻ sẽ không cùng bà kết hôn, nhưng trong lúc yêu đương, ông ấy bên người tuyệt đối sẽ không có nữ nhân thứ hai. Ông ấy đối với bà cực tốt, sẽ thường thường tâm huyết dâng trào mà vì bà mà tạo kinh hỉ lãng mạn, sẽ mang bà xuất ngoại du lịch, mang bà đi nghe nhạc hội, đi ngắm phong cảnh nước ngoài bà chưa bao giờ từng thấy. Nhắc tới ông ấy, bà là như thế này nói: “Cùng ông ấy ở bên nhau hai năm, mẹ cảm giác chính mình giống như sống ở trong một cái thế giới khác. Mẹ mới phát hiện, trên thế giới này còn có thứ tốt đẹp có như vậy. Nghĩ đến mẹ đã từng đem chính mình giam ở dưới tầng hầm không ánh mặt trời kia nhiều năm như vậy, mẹ liền cảm thấy chính mình thực ngu ngốc.”

“Mãi cho đến hai năm trước, bọn mẹ tách ra. Ông ấy đem phòng ở để lại cho mẹ, mặt khác cho mẹ một chi phiếu hai trăm vạn chi.”

Khương Từ hỏi: “mẹ nhận lấy sao?”

Chu Vân trả lời cô, “Vì cái gì không?”

“Mẹ dùng số tiền kia đầu tư một quán cà phê, không nghĩ tới vận khí thay đổi, sau khi buôn bán nửa năm, mẹ bắt đầu có lợi nhuận. Vì thế mẹ bắt đầu đầu tư càng nhiều hạng mục, hạng mục đương nhiên là có mất có lời, mãi cho đến năm nay, mẹ lợi nhuận mới tính ổn định, cho nên mẹ chạy nhanh trở lại Dung Thành tới đón con.”

Mẹ lúc đầu muốn mang cô đi Bắc Thành nhập học, nhưng Bắc Thành thật sự quá xa, cô luyến tiếc bà nội, nói cái gì cũng không chịu đi.

Mẹ làm công tác tư tưởng cho cô rất lâu nhưng không được, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp, đồng ý để cô ở lại Dung Thành.

Cô ngày nhập học ở Dung Thành , mẹ cũng không tới chỗ này bồi cô. Cô có cuộc sống của riêng mình, ở trong ấn tượng của Khương Từ, mẹ tựa hồ vẫn luôn đang yêu đương, chỉ là bên người đàn ông thay đổi, trước sau không có ổn định.

Mãi cho đến khi cô học năm hai năm ấy, mẹ kết giao một người đàn ông.

Cô thấy mẹ kết giao qua nhiều bạn trai như vậy, chưa bao giờ thấy bà giống như lần này sốt ruột qua, phảng phất cưỡng ép mà muốn bắt lấy đối phương.

Thẳng đến khi cô xem tin tức ở trên TV, mới phát hiện bạn trai mới của mẹ thế nhưng là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị.

Cô tra qua tư liệu của đối phương, phát hiện đối phương đã 53 tuổi, ước chừng lớn hơn mẹ mười tuổi.

Mẹ lại một chút không ngại, thẳng thắn mà cùng mà nói: “Mị lực của đàn ông không nằm ở độ tuổi. Huống chi lấy điều kiện của mẹ, có thể tiếp xúc đến người có thân phận như chú Thẩm là nhiều nữ nhân nằm mơ đều nghĩ không tới. Mẹ có thể gặp được, liền nhất định phải chặt chẽ bắt lấy, bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.”

Cô nhìn mẹ, không hiểu hỏi: “Cơ hội gì?”

Mẹ yên lặng nhìn cô, trả lời cô nói: “Cơ hội vượt lên giai cấp.”

Cô càng thêm khó hiểu, nhìn mẹ là cái dạng người này, chỉ cảm thấy bỗng nhiên trở nên xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rơi Vào Trong Tay Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook