Chương 29:
Dạ Man
07/10/2023
Mạnh Cảnh Hòa bảo: "Thi xong thì anh bảo Tiểu Dư đến đón em."
Khương Ngọc Thư cắn môi: "Ký túc xá bọn em còn định liên hoan, em về trễ một hôm nhé?"
Mạnh Cảnh Hòa im lặng.
"Lâu nay không gặp, kỳ này bọn em thậm chí còn chẳng cùng ăn cơm được mấy hôm. Tháng sáu năm sau tốt nghiệp rồi, chẳng biết sau này có còn được gặp lại không nữa."
Mạnh Cảnh Hòa nói: "Lịch trình của em còn dày đặc hơn cả anh đấy nhỉ?"
"Làm gì có! Kỳ này là tốt nghiệp rồi, năm sau sẽ có nhiều bạn không về trường nữa, ngày càng ít thời gian tụ tập."
"Đi đi. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất là em không được uống rượu."
"Anh yên tâm." Khương Ngọc Thư giơ tay thề.
"Vào trong đi." Mạnh Cảnh Hòa thản nhiên nói.
Khương Ngọc Thư xuống xe ngay.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn theo bóng lưng cô đi. Trong bóng tối, cô như con thỏ đang chạy về phía cổng trường vậy, vừa nhanh vừa vội.
Cứ như thể cô muốn thoát khỏi anh ngay!
Tuyết bay đầy trời, từng bông mềm nhẹ như lông vũ.
Khương Ngọc Thư lạnh đến phát run, vội chạy về ký túc xá.
"Ủa? Sao cậu về rồi?" Người hỏi là Ninh Đan. Ký túc xá lúc này chỉ có mình Ninh Đan, cô ấy mặc áo ngủ vải nhung màu san hô, trên mũ có cặp tai thỏ dài.
"Mai là thi rồi, tớ sợ mai lại đến trễ. Hai người kia đâu."
"Họ đến thư viện rồi, đêm nay không về đâu."
"Thế thì tốt quá. Hai ta làm bạn, chong đèn đọc sách."
Thức đêm ôn bài để thi cử ở đại học với họ là chuyện thường ở huyện rồi.
Khương Ngọc Thư nhanh chóng trải ga giường, mùi đồ được giặt thơm tho khiến cô yên lòng.
Ninh Đan thi môn Lịch sử Đảng, có gì ôn nấy hết rồi nên không phải lo thi cuối kỳ.
Khương Ngọc Thư dọn dẹp xong xuống cũng lao đầu vào học. Từ nhỏ cô đã thuộc tuýp người giỏi văn nghệ, mặc dù học tập không tệ nhưng cũng phải kiểu người chăm học cho lắm. Đến khi lên đại học, cô vừa phải lo làm việc kiêm chức, vừa phải dành thời gian học tập vì dẫu sao học bổng cũng là một nguồn thu nhập khá khả quan.
Một tiếng sau, điện thoại của ký túc xá chợt reo lên.
Khương Ngọc Thư nhìn điện thoại rồi ngẩn ra. Tiếng chuông này vừa réo rắt vừa bất thình lình, khiến người ta sợ chết đi được: "Không phải nhầm số đấy chứ?"
Ninh Đan nhíu mày: "Tớ tưởng cái điện thoại này hỏng rồi, ai ngờ nó còn biết kêu."
Khương Ngọc Thư cắn môi: "Ký túc xá bọn em còn định liên hoan, em về trễ một hôm nhé?"
Mạnh Cảnh Hòa im lặng.
"Lâu nay không gặp, kỳ này bọn em thậm chí còn chẳng cùng ăn cơm được mấy hôm. Tháng sáu năm sau tốt nghiệp rồi, chẳng biết sau này có còn được gặp lại không nữa."
Mạnh Cảnh Hòa nói: "Lịch trình của em còn dày đặc hơn cả anh đấy nhỉ?"
"Làm gì có! Kỳ này là tốt nghiệp rồi, năm sau sẽ có nhiều bạn không về trường nữa, ngày càng ít thời gian tụ tập."
"Đi đi. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất là em không được uống rượu."
"Anh yên tâm." Khương Ngọc Thư giơ tay thề.
"Vào trong đi." Mạnh Cảnh Hòa thản nhiên nói.
Khương Ngọc Thư xuống xe ngay.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn theo bóng lưng cô đi. Trong bóng tối, cô như con thỏ đang chạy về phía cổng trường vậy, vừa nhanh vừa vội.
Cứ như thể cô muốn thoát khỏi anh ngay!
Tuyết bay đầy trời, từng bông mềm nhẹ như lông vũ.
Khương Ngọc Thư lạnh đến phát run, vội chạy về ký túc xá.
"Ủa? Sao cậu về rồi?" Người hỏi là Ninh Đan. Ký túc xá lúc này chỉ có mình Ninh Đan, cô ấy mặc áo ngủ vải nhung màu san hô, trên mũ có cặp tai thỏ dài.
"Mai là thi rồi, tớ sợ mai lại đến trễ. Hai người kia đâu."
"Họ đến thư viện rồi, đêm nay không về đâu."
"Thế thì tốt quá. Hai ta làm bạn, chong đèn đọc sách."
Thức đêm ôn bài để thi cử ở đại học với họ là chuyện thường ở huyện rồi.
Khương Ngọc Thư nhanh chóng trải ga giường, mùi đồ được giặt thơm tho khiến cô yên lòng.
Ninh Đan thi môn Lịch sử Đảng, có gì ôn nấy hết rồi nên không phải lo thi cuối kỳ.
Khương Ngọc Thư dọn dẹp xong xuống cũng lao đầu vào học. Từ nhỏ cô đã thuộc tuýp người giỏi văn nghệ, mặc dù học tập không tệ nhưng cũng phải kiểu người chăm học cho lắm. Đến khi lên đại học, cô vừa phải lo làm việc kiêm chức, vừa phải dành thời gian học tập vì dẫu sao học bổng cũng là một nguồn thu nhập khá khả quan.
Một tiếng sau, điện thoại của ký túc xá chợt reo lên.
Khương Ngọc Thư nhìn điện thoại rồi ngẩn ra. Tiếng chuông này vừa réo rắt vừa bất thình lình, khiến người ta sợ chết đi được: "Không phải nhầm số đấy chứ?"
Ninh Đan nhíu mày: "Tớ tưởng cái điện thoại này hỏng rồi, ai ngờ nó còn biết kêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.