Chương 2:
Dạ Man
04/10/2023
Khương Ngọc Thư thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ." Buổi diễn tập hôm nay có nhiều ngôi sao như vậy, nếu chiều hết theo ý họ thì chắc đến mai cũng chẳng xong.
Khi Khương Ngọc Thư đi đến cửa, không biết chuông điện thoại của ai reo lên.
"Ai gọi vậy?" Triệu Dịch Nhiên bực bội hỏi.
Trợ lý cầm điện thoại của cô ta lên xem rồi đọc tên gọi đến: "Là sếp Mạnh, Mạnh Cảnh Hòa."
"Alo, sếp Mạnh..." Triệu Dịch Nhiên đón lấy điện thoại rồi bắt máy, giọng điệu so với khi nãy cứ như hai người khác nhau, nhẹ nhàng như gió xuân vậy.
Tiếng gọi "sếp Mạnh" này khiến Khương Ngọc Thư vô thức dừng bước. Cô quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nét cười đầy hạnh phúc của Triệu Dịch Nhiên.
"Hai hôm nay em đang bận diễn tập ở đài truyền hình đó."
...
Khương Ngọc Thư không nghe tiếp. Cô trầm mặc rời khỏi phòng nghỉ, đứng một lúc ở hành lang.
Mạnh Cảnh Hòa trở về rồi sao?
Cô lấy điện thoại ra ngay, thấy nhật ký cuộc gọi gần nhất của hai người là một tuần trước. Cũng phải, quan hệ giữa cô và Mạnh Cảnh Hòa là thế nào chứ, việc gì anh phải báo cáo hoạt động của mình với cô.
Khương Ngọc Thư mím môi, bỏ điện thoại vào túi.
Khi Khương Ngọc Thư quay về đại sảnh, nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất thời điểm này đang diễn tập trên sân khấu. Một vài nhân viên trong đài lén đến, có mấy cô gái cực kỳ kích động, có cả đồng nghiệp đã làm mẹ rồi nhưng cũng mê mẩn.
Có thứ để đu, để theo đuổi cũng tốt, thế thì cuộc sống mới có thêm nhiều màu sắc.
Khương Ngọc Thư nhìn chàng trai đang đứng ở vị trí trung tâm kia, thật lòng muốn nói rằng duyên số nhập nhằng. Cậu ta là bạn hồi cấp hai của cô! Ai ngờ lớp họ lại có siêu sao siêu nổi chứ! Tiếc là mấy năm rồi không gặp nên chắc cậu ta cũng không còn nhớ cô nữa.
Buổi diễn tập kết thúc lúc hơn mười giờ tối, toàn thân Khương Ngọc Thư chỉ thấy đau nhức và mỏi mệt. Mẹ cô, cũng là bà Khương tiền nhiệm, thường treo câu "phụ nữ phải làm sao cho mình được sống một cách thảnh thơi" bên miệng. Bà ấy thật sự đã làm được.
Rời khỏi đài truyền hình, gió lạnh đập vào mặt cô.
Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ giảm tiếp năm độ nữa. Khương Ngọc Thư chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu, lúc này đang lạnh run lẩy bẩy. Cô cầm điện thoại, định xem thử xem cuốc xe mình gọi đi đến đâu rồi.
Nhưng không ngờ di động lại reo, trên màn hình xuất hiện cái tên "Mạnh Cảnh Hòa".
Một thoáng đó, mí mắt cô giật tận mấy lần. Cô cúi đầu bước nhanh về phía trước, do dự mấy giây mới bấm nghe: "Alo..."
"Anh đang đứng bên kia đường." Trời tối, người yên, đến mức tiếng Mạnh Cảnh Hòa trong điện thoại cũng hơi lạnh.
Chỉ một câu duy nhất rồi đầu dây bên kia lại lâm vào tĩnh lặng.
Khương Ngọc Thư cắn răng, đúng là lạnh lùng thật đấy. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường. Quả nhiên, có một chiếc xe màu đen đang đỗ ngay đấy.
Khương Ngọc Thư thở hắt ra một hơi, "bố đường" đi công tác về rồi.
Cô lên xe.
Hơi ấm phả vào mặt. Khương Ngọc Thư điều chỉnh cảm xúc xong thì cong môi: "Anh về rồi." Giọng Khương Ngọc Thư rất mềm mỏng, dịu dàng. Cô thế này khiến ai cũng thích.
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng đầu, trong mắt không có cảm xúc gì. Mấy giây sau, anh mới ừ một tiếng.
"Lái xe đi." Câu này anh nói với trợ lý Dư.
Khương Ngọc Thư nhếch môi, không nói gì nữa. Trông vẻ mặt Mạnh Cảnh Hòa thì chắc anh đang hơi mệt. Khương Ngọc Thư sẽ không tự luyến đến độ nghĩ rằng Mạnh Cảnh Hòa đến đón cô tan làm. Thế thì, chắc anh đến gặp Triệu Dịch Nhiên sao? Họ gặp nhau chưa nhỉ?
Khi Khương Ngọc Thư đi đến cửa, không biết chuông điện thoại của ai reo lên.
"Ai gọi vậy?" Triệu Dịch Nhiên bực bội hỏi.
Trợ lý cầm điện thoại của cô ta lên xem rồi đọc tên gọi đến: "Là sếp Mạnh, Mạnh Cảnh Hòa."
"Alo, sếp Mạnh..." Triệu Dịch Nhiên đón lấy điện thoại rồi bắt máy, giọng điệu so với khi nãy cứ như hai người khác nhau, nhẹ nhàng như gió xuân vậy.
Tiếng gọi "sếp Mạnh" này khiến Khương Ngọc Thư vô thức dừng bước. Cô quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nét cười đầy hạnh phúc của Triệu Dịch Nhiên.
"Hai hôm nay em đang bận diễn tập ở đài truyền hình đó."
...
Khương Ngọc Thư không nghe tiếp. Cô trầm mặc rời khỏi phòng nghỉ, đứng một lúc ở hành lang.
Mạnh Cảnh Hòa trở về rồi sao?
Cô lấy điện thoại ra ngay, thấy nhật ký cuộc gọi gần nhất của hai người là một tuần trước. Cũng phải, quan hệ giữa cô và Mạnh Cảnh Hòa là thế nào chứ, việc gì anh phải báo cáo hoạt động của mình với cô.
Khương Ngọc Thư mím môi, bỏ điện thoại vào túi.
Khi Khương Ngọc Thư quay về đại sảnh, nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất thời điểm này đang diễn tập trên sân khấu. Một vài nhân viên trong đài lén đến, có mấy cô gái cực kỳ kích động, có cả đồng nghiệp đã làm mẹ rồi nhưng cũng mê mẩn.
Có thứ để đu, để theo đuổi cũng tốt, thế thì cuộc sống mới có thêm nhiều màu sắc.
Khương Ngọc Thư nhìn chàng trai đang đứng ở vị trí trung tâm kia, thật lòng muốn nói rằng duyên số nhập nhằng. Cậu ta là bạn hồi cấp hai của cô! Ai ngờ lớp họ lại có siêu sao siêu nổi chứ! Tiếc là mấy năm rồi không gặp nên chắc cậu ta cũng không còn nhớ cô nữa.
Buổi diễn tập kết thúc lúc hơn mười giờ tối, toàn thân Khương Ngọc Thư chỉ thấy đau nhức và mỏi mệt. Mẹ cô, cũng là bà Khương tiền nhiệm, thường treo câu "phụ nữ phải làm sao cho mình được sống một cách thảnh thơi" bên miệng. Bà ấy thật sự đã làm được.
Rời khỏi đài truyền hình, gió lạnh đập vào mặt cô.
Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ giảm tiếp năm độ nữa. Khương Ngọc Thư chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu, lúc này đang lạnh run lẩy bẩy. Cô cầm điện thoại, định xem thử xem cuốc xe mình gọi đi đến đâu rồi.
Nhưng không ngờ di động lại reo, trên màn hình xuất hiện cái tên "Mạnh Cảnh Hòa".
Một thoáng đó, mí mắt cô giật tận mấy lần. Cô cúi đầu bước nhanh về phía trước, do dự mấy giây mới bấm nghe: "Alo..."
"Anh đang đứng bên kia đường." Trời tối, người yên, đến mức tiếng Mạnh Cảnh Hòa trong điện thoại cũng hơi lạnh.
Chỉ một câu duy nhất rồi đầu dây bên kia lại lâm vào tĩnh lặng.
Khương Ngọc Thư cắn răng, đúng là lạnh lùng thật đấy. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường. Quả nhiên, có một chiếc xe màu đen đang đỗ ngay đấy.
Khương Ngọc Thư thở hắt ra một hơi, "bố đường" đi công tác về rồi.
Cô lên xe.
Hơi ấm phả vào mặt. Khương Ngọc Thư điều chỉnh cảm xúc xong thì cong môi: "Anh về rồi." Giọng Khương Ngọc Thư rất mềm mỏng, dịu dàng. Cô thế này khiến ai cũng thích.
Mạnh Cảnh Hòa nghiêng đầu, trong mắt không có cảm xúc gì. Mấy giây sau, anh mới ừ một tiếng.
"Lái xe đi." Câu này anh nói với trợ lý Dư.
Khương Ngọc Thư nhếch môi, không nói gì nữa. Trông vẻ mặt Mạnh Cảnh Hòa thì chắc anh đang hơi mệt. Khương Ngọc Thư sẽ không tự luyến đến độ nghĩ rằng Mạnh Cảnh Hòa đến đón cô tan làm. Thế thì, chắc anh đến gặp Triệu Dịch Nhiên sao? Họ gặp nhau chưa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.