Chương 40:
Dạ Man
07/10/2023
Mạnh Cảnh Hòa nghĩ em gái Khương Ngọc Thư cũng học trung học trực thuộc đại học C, đều đang học lớp mười một, nói không chừng Mạnh Cảnh Lan còn quen biết cô ấy. Nhưng mà từ trước đến nay anh vẫn kín miệng, tự nhiên sẽ không hỏi Mạnh Cảnh Lan.
Mạnh Cảnh Lan chú ý tới vẻ mặt của Mạnh Cảnh Hòa: “Anh, anh nghĩ gì thế?”
Mạnh Cảnh Hòa khẽ nói: “Nếu em đã muốn học vẽ, anh sẽ tìm giáo viên cho em.”
Mạnh Cảnh Lan cau mày, vất vả lắm cậu ấy mới xin được cơ hội học cùng Khương Dư Họa, sao có thể trắng tay bỏ phí: “Không cần, em tìm được giáo viên rồi. Anh không cần quan tâm đâu.”
Mãi đến hơn mười một giờ, nhà họ Mạnh mới giải tán.
Mạnh Cảnh Hòa trở về nhà, đợi tắm rửa xong, anh lại xem điện thoại, nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới. Anh đọc từ trên xuống dưới, chỉ duy nhất không có Khương Ngọc Thư. Mỗi lần cô gái kia gặp được người nhà thì nào có chuyện sẽ nhớ tới anh nữa.
Mạnh Cảnh Hòa bực bội, anh muốn xem thử tối nay cô có chủ động gửi tin nhắn cho anh hay không.
Thời gian trôi qua từng giây, chớp mắt cũng đã sắp mười hai giờ đêm.
Vừa qua nửa đêm, điện thoại của Mạnh Cảnh Hòa trên bàn bỗng nhiên reo lên. Trong màn đêm yên tĩnh càng đột ngột hơn.
Khương Ngọc Thư vẫn luôn nhạy bén, sau khi lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng cho thầy cô và bạn học, cô tự nhiên không quên Mạnh Cảnh Hòa. Tuy nhiên, anh cũng chưa chắc nhìn thấy tin nhắn chúc mừng, dứt khoát gọi một cú điện thoại cho anh vậy.
Điện thoại kết nối.
“Chúc mừng năm mới!” Giọng nói của Khương Ngọc Thư rất dịu dàng, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tai Mạnh Cảnh Hòa, giống như cô đang thì thầm bên tai anh.
Mạnh Cảnh Hòa sững sờ mấy giây: “Em còn chưa ngủ à?”
Khương Ngọc Thư không biết tối nay Mạnh Cảnh Hòa có hoạt động không, cho nên gọi anh vội vàng như vậy sẽ không quấy rầy anh chứ, có điều nghe thấy phía bên kia của anh rất yên tĩnh: “Anh ngủ rồi à? Có phải em đánh thức anh rồi không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Cảnh Hòa trả lời.
Mạnh Cảnh Lan chú ý tới vẻ mặt của Mạnh Cảnh Hòa: “Anh, anh nghĩ gì thế?”
Mạnh Cảnh Hòa khẽ nói: “Nếu em đã muốn học vẽ, anh sẽ tìm giáo viên cho em.”
Mạnh Cảnh Lan cau mày, vất vả lắm cậu ấy mới xin được cơ hội học cùng Khương Dư Họa, sao có thể trắng tay bỏ phí: “Không cần, em tìm được giáo viên rồi. Anh không cần quan tâm đâu.”
Mãi đến hơn mười một giờ, nhà họ Mạnh mới giải tán.
Mạnh Cảnh Hòa trở về nhà, đợi tắm rửa xong, anh lại xem điện thoại, nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới. Anh đọc từ trên xuống dưới, chỉ duy nhất không có Khương Ngọc Thư. Mỗi lần cô gái kia gặp được người nhà thì nào có chuyện sẽ nhớ tới anh nữa.
Mạnh Cảnh Hòa bực bội, anh muốn xem thử tối nay cô có chủ động gửi tin nhắn cho anh hay không.
Thời gian trôi qua từng giây, chớp mắt cũng đã sắp mười hai giờ đêm.
Vừa qua nửa đêm, điện thoại của Mạnh Cảnh Hòa trên bàn bỗng nhiên reo lên. Trong màn đêm yên tĩnh càng đột ngột hơn.
Khương Ngọc Thư vẫn luôn nhạy bén, sau khi lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng cho thầy cô và bạn học, cô tự nhiên không quên Mạnh Cảnh Hòa. Tuy nhiên, anh cũng chưa chắc nhìn thấy tin nhắn chúc mừng, dứt khoát gọi một cú điện thoại cho anh vậy.
Điện thoại kết nối.
“Chúc mừng năm mới!” Giọng nói của Khương Ngọc Thư rất dịu dàng, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến tai Mạnh Cảnh Hòa, giống như cô đang thì thầm bên tai anh.
Mạnh Cảnh Hòa sững sờ mấy giây: “Em còn chưa ngủ à?”
Khương Ngọc Thư không biết tối nay Mạnh Cảnh Hòa có hoạt động không, cho nên gọi anh vội vàng như vậy sẽ không quấy rầy anh chứ, có điều nghe thấy phía bên kia của anh rất yên tĩnh: “Anh ngủ rồi à? Có phải em đánh thức anh rồi không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Cảnh Hòa trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.