Chương 8:
Dạ Man
04/10/2023
Mạnh Cảnh Hòa vươn tay búng trán cô: "Đọc sách thì cách xa ra một chút, đọc thế này hại mắt lắm."
Khương Ngọc Thư giật nảy mình, khẽ run lên, bút trong tay rơi xuống sàn nhà.
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày, nghiêm túc nói: "Muốn ôn tập thì vào phòng sách mà ôn, sau này không được học trên giường nữa."
Khương Ngọc Thư bĩu môi: "Em biết rồi." Cô vội cất sách vở lên tủ đầu giường. Ban nãy cô hết cả hồn, tưởng anh như bố cô vậy. Trước kia cô thích đọc manga trên giường, bố mắng mấy lần hệt như câu anh vừa mắng cô.
Mạnh Cảnh Hòa không nói gì nữa.
Mười một giờ rồi, nên ngủ thôi.
Đêm nay, Khương Ngọc Thư mơ về thời trung học của mình, hồi nhà cô còn ở biệt thự. Cô đạt giải nhất khi tham gia cuộc thi múa toàn thành phố nên được bố thưởng cho cô một đôi giày cao gót sáng lấp lánh.
Chớp mắt đã đến lớp mười hai, công ty gia đình mất vốn nên nhanh chóng sụp đổ, gia đình túng thiếu tiền bạc vô cùng. Bố và mẹ ly hôn. Bố từ người giàu biến thành một ông già vô dụng, giờ đây phải đi tha hương rất xa, không ai biết được ông ấy đang ở đâu.
"Bố... Mẹ..."
"Mẹ ơi, xin mẹ đừng đi, đừng đi mà...."
...
Mạnh Cảnh Hòa bị đánh thức bởi tiếng khóc của Khương Ngọc Thư. Anh nghe thấy những gì cô nói. Thì ra là cô đang mơ. Anh vỗ lưng Khương Ngọc Thư khiến cô dần bình tĩnh lại, hai tay ôm chặt eo của anh.
Ngày hôm sau, mọi thứ lại như bình thường.
Khương Ngọc Thư nấu bữa sáng xong xuôi rồi bưng lên bàn ăn: "Đây là cháo mè đen. Tối qua trước khi ngủ em đã hẹn giờ nấu, sáng dậy là ăn được. Bạn cùng phòng em bảo thường xuyên ăn cháo mè đen có thể bồi bổ khí huyết."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn gương mặt đầy nét cười, hoạt bát vui vẻ của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Anh không thích à?"
Anh cúi đầu húp một hớp, hương vị tạm được.
Khương Ngọc Thư thầm than: Khẩu vị của Tổng giám đốc khó đoán thật đấy. Nhưng cô vẫn còn việc muốn hỏi: "Đêm nay anh có kế hoạch gì không?"
Mạnh Cảnh Hòa ngẩng đầu: "Đương nhiên là đón giao thừa rồi. Em đón cùng anh không?"
Khương Ngọc Thư cắn răng: "Có lẽ đêm nay em sẽ không về. Sau khi đêm hội mừng xuân kết thúc thì mọi người sẽ tụ tập."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: "Ừm."
Khương Ngọc Thư cong môi cười. Cô cười rất đẹp, nhưng nụ cười lại không thật.
Hai người cùng ra ngoài. Lúc xuống xe, Khương Ngọc Thư lấy một hộp quà ra khỏi túi rồi đưa cho Mạnh Cảnh Hòa.
Mạnh Cảnh Hòa sững ra: "Gì thế?"
Khương Ngọc Thư hơi ngượng ngùng: "Không phải món quà quý giá gì đâu." Cô mua nó trên Taobao với giá chỉ khoảng hơn hai trăm tệ. Dù sao thì anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mạnh Cảnh Hòa mở ra xem. Là một chiếc bút máy, trên nắp bút khắc họ của anh, "Mạnh".
Khương Ngọc Thư cười, nụ cười động lòng người của cô còn còn dịu dàng hơn ánh nắng giữa trời đông: "Chúc mừng năm mới." Nói xong, cô vẫy tay rồi xuống xe.
Xe lại chạy bon bon. Mạnh Cảnh Hòa nhìn món quà, trong đáy mắt hiện lên ý cười.
Xem như em còn có lương tâm.
Mạnh Cảnh Hòa vừa về công ty là bỏ ngay bút vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
Trợ lý Dư nhìn ra được tâm trạng ông chủ đang rất vui: “Lúc trước cô Khương có hỏi tôi xem anh thích gì.”
Khương Ngọc Thư giật nảy mình, khẽ run lên, bút trong tay rơi xuống sàn nhà.
Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày, nghiêm túc nói: "Muốn ôn tập thì vào phòng sách mà ôn, sau này không được học trên giường nữa."
Khương Ngọc Thư bĩu môi: "Em biết rồi." Cô vội cất sách vở lên tủ đầu giường. Ban nãy cô hết cả hồn, tưởng anh như bố cô vậy. Trước kia cô thích đọc manga trên giường, bố mắng mấy lần hệt như câu anh vừa mắng cô.
Mạnh Cảnh Hòa không nói gì nữa.
Mười một giờ rồi, nên ngủ thôi.
Đêm nay, Khương Ngọc Thư mơ về thời trung học của mình, hồi nhà cô còn ở biệt thự. Cô đạt giải nhất khi tham gia cuộc thi múa toàn thành phố nên được bố thưởng cho cô một đôi giày cao gót sáng lấp lánh.
Chớp mắt đã đến lớp mười hai, công ty gia đình mất vốn nên nhanh chóng sụp đổ, gia đình túng thiếu tiền bạc vô cùng. Bố và mẹ ly hôn. Bố từ người giàu biến thành một ông già vô dụng, giờ đây phải đi tha hương rất xa, không ai biết được ông ấy đang ở đâu.
"Bố... Mẹ..."
"Mẹ ơi, xin mẹ đừng đi, đừng đi mà...."
...
Mạnh Cảnh Hòa bị đánh thức bởi tiếng khóc của Khương Ngọc Thư. Anh nghe thấy những gì cô nói. Thì ra là cô đang mơ. Anh vỗ lưng Khương Ngọc Thư khiến cô dần bình tĩnh lại, hai tay ôm chặt eo của anh.
Ngày hôm sau, mọi thứ lại như bình thường.
Khương Ngọc Thư nấu bữa sáng xong xuôi rồi bưng lên bàn ăn: "Đây là cháo mè đen. Tối qua trước khi ngủ em đã hẹn giờ nấu, sáng dậy là ăn được. Bạn cùng phòng em bảo thường xuyên ăn cháo mè đen có thể bồi bổ khí huyết."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn gương mặt đầy nét cười, hoạt bát vui vẻ của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Anh không thích à?"
Anh cúi đầu húp một hớp, hương vị tạm được.
Khương Ngọc Thư thầm than: Khẩu vị của Tổng giám đốc khó đoán thật đấy. Nhưng cô vẫn còn việc muốn hỏi: "Đêm nay anh có kế hoạch gì không?"
Mạnh Cảnh Hòa ngẩng đầu: "Đương nhiên là đón giao thừa rồi. Em đón cùng anh không?"
Khương Ngọc Thư cắn răng: "Có lẽ đêm nay em sẽ không về. Sau khi đêm hội mừng xuân kết thúc thì mọi người sẽ tụ tập."
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô: "Ừm."
Khương Ngọc Thư cong môi cười. Cô cười rất đẹp, nhưng nụ cười lại không thật.
Hai người cùng ra ngoài. Lúc xuống xe, Khương Ngọc Thư lấy một hộp quà ra khỏi túi rồi đưa cho Mạnh Cảnh Hòa.
Mạnh Cảnh Hòa sững ra: "Gì thế?"
Khương Ngọc Thư hơi ngượng ngùng: "Không phải món quà quý giá gì đâu." Cô mua nó trên Taobao với giá chỉ khoảng hơn hai trăm tệ. Dù sao thì anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Mạnh Cảnh Hòa mở ra xem. Là một chiếc bút máy, trên nắp bút khắc họ của anh, "Mạnh".
Khương Ngọc Thư cười, nụ cười động lòng người của cô còn còn dịu dàng hơn ánh nắng giữa trời đông: "Chúc mừng năm mới." Nói xong, cô vẫy tay rồi xuống xe.
Xe lại chạy bon bon. Mạnh Cảnh Hòa nhìn món quà, trong đáy mắt hiện lên ý cười.
Xem như em còn có lương tâm.
Mạnh Cảnh Hòa vừa về công ty là bỏ ngay bút vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
Trợ lý Dư nhìn ra được tâm trạng ông chủ đang rất vui: “Lúc trước cô Khương có hỏi tôi xem anh thích gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.