Chương 81
Sở Chấp
11/06/2024
Hạ Thanh Từ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy
Thẩm Ý đang ở đằng xa. Thẩm Ý mặc đồng phục, sơ mi trắng rất hợp với
khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy. Nhưng chiếc áo lúc này đã bị dính rượu,
trên tóc còn có chút bẩn, thoạt nhìn có chút chật vật.
Thẩm Ý nhanh chóng đi đến trước mặt của Hạ Thanh Từ, đôi mắt nhạt màu phản chiếu bóng dáng của cậu nam sinh đối diện, trong mắt có chút gợn sóng vô hình, nhỏ giọng nói: "Tuế Tuế, cậu đến tìm tôi à?"
Hạ Thanh Từ gật đầu, cậu cũng không uống trà đá mình đã gọi mà đứng dậy nói: "Khi nào cậu tan làm?"
"Đã đến giờ nghỉ rồi." Thẩm Ý nói rồi quay người lại: "Bây giờ tôi đi thay quần áo, cậu đi cùng tôi nhé?"
Hạ Thanh Từ đi theo Thẩm Ý. Bọn họ đi xuống hành lang nhân viên ở phía bên kia, phòng thay đồ là một khu tập thể, bên trong có ngăn thành nhiều buồng riêng. Thẩm Ý đi vào, cậu đứng đợi ở bên ngoài.
Hạ Thanh Từ đợi cho đến khi người bước ra rồi mới hỏi.
"Là đám anh cậu à?"
Thẩm Ý "Ừm" một tiếng: "Bọn họ là cố ý đến đây để gặp tôi."
Đặc biệt đến đây để hất một ly rượu, Hạ Thanh Từ không thể hiểu được Thẩm Du Hàm đang nghĩ cái gì, nhưng người liên lụy lại là Thẩm Ý, gã ta muốn biết Thẩm Ý làm việc ở đâu thì rất dễ dàng.
"Sau này phải làm sao?" cậu hỏi.
Thẩm Ý: "Có lẽ sau này họ sẽ không tới nữa đâu."
Suy cho cùng, phản ứng của Thẩm Ý vẫn luôn tẻ nhạt nên không có hứng thú gì khiến họ phải đến lần nữa.
Hạ Thanh Từ nhíu mày, không nói gì.
Thẩm Ý từ phòng thay đồ đi ra, cầm lấy đồ của mình. Thật chất chỉ là một chiếc điện thoại di động và cầm luôn quần áo để đem về giặt, rồi đưa Hạ Thanh Từ đi ra bằng cửa sau.
Cửa sau dẫn ra một con hẻm nhỏ, đèn đường bật sáng, bọn họ một trước một sau đi ra khỏi hẻm, hẻm ở đây rất chật và hẹp, thông với đường phố bên ngoài.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?" Thẩm Ý chủ động hỏi.
Hạ Thanh Từ đi ở phía sau, cả hai đều đi không nhanh, như thể cố ý kéo dài quãng đường, để nói cho hết những gì cần nói.
"Ừm." Hạ Thanh Từ đáp một tiếng: "Quả thực là có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện hôm nay, thật xin lỗi." Hạ Thanh Từ nói, khóe môi vẫn nhếch lên lạnh lùng. Nhớ lại những gì Tạ Bệnh Miễn đã nói, cậu cũng không có tư cách gì thay Tạ Bệnh Miễn xin lỗi.
Hơn nữa, theo quan điểm của Tạ Bệnh Miễn thì căn bản không cần xin lỗi.
"Tại sao cậu lại muốn nói cái này?" Hạ Thanh Từ còn chưa nói xong, Thẩm Ý đã trầm giọng lên tiếng, trong mắt có chút cảm xúc khó chịu.
"Chuyện không liên quan đến cậu." Thẩm Ý nói, hắn đi ở phía trước, hơi thở nóng rực khó tả, mặt mày nóng bừng, cố gắng sắp xếp lời nói và giải thích với Hạ Thanh Từ.
"Cậu ta thích cậu nên không thích tôi đến gần cậu, tôi hiểu."
Thẩm Ý cụp mắt xuống, Hạ Thanh Từ vừa nói xin lỗi với hắn, rõ ràng là đứng về phía của Tạ Bệnh Miễn, muốn hắn không để ý?
Hắn không thể như Hạ Thanh Từ, thiên vị Tạ Bệnh Miễn như vậy.
Hạ Thanh Từ nghe xong im lặng một lúc, không thể phủ nhận, Thẩm Ý nói đúng nên chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
Hạ Thanh Từ "Ừ" như vậy, Thẩm Ý dừng lại, không gian nhất thời yên tĩnh một lát. Thẩm Ý chăm chú nhìn Hạ Thanh Từ, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên hỏi: "Cậu thực sự đã biết từ lâu rồi phải không? "
Biết cái gì? Biết Tạ Bệnh Miễn thích cậu?
Hạ Thanh Từ đương nhiên là biết. Tạ Bệnh Miễn ngày nào cũng nói mấy lời dính dính nhớp nhớp với cậu, theo đuổi rất tệ. Hơn nữa, hắn còn không thể che giấu, căn bản là không nhịn được. Người bình thường nào có thể nhìn chằm chằm người khác hàng giờ mỗi ngày được chứ?
Nếu còn không biết thì chỉ trừ khi Hạ Thanh Từ mắt mù, tai điếc hoặc là kẻ ngốc mà thôi.
Nhưng cậu không phải.
Hạ Thanh Từ có mắt, có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt trong mắt Tạ Bệnh Miễn khi hắn nhìn cậu. Hạ Thanh Từ có tai, có thể nghe ra giọng điệu nhẹ nhàng, cẩn trọng của Tạ Bệnh Miễn mỗi khi hắn nói chuyện với cậu. Và Hạ Thanh Từ cũng có trái tim, có thể cảm nhận được sự nổ lực, cố gắng của đối phương khi vụn về đối xử tốt với cậu.
Trong mắt Hạ Thanh Từ đã có đáp án, đây chính là ngầm thừa nhận.
"Sao cậu không từ chối? Cậu có thích cậu ta không?" Thẩm Ý hỏi, giọng lạnh lùng hơn nhiều.
Hạ Thanh Từ cảm thấy từ "thích" rất mới mẻ, nhất thời không biết nên nói thế nào, cụp mắt xuống nhìn dưới đất, nghĩ đến mọi chuyện từ khi sống lại đến nay, suy tư một hồi.
"Bọn tôi không thích hợp."
Có lẽ là có một chút tình cảm.
"Nếu đã không hợp, tại sao lại không từ chối?" Giọng Thẩm Ý trầm xuống, trong con hẻm rất đỗi yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người nói chuyện.
Hạ Thanh Từ nhớ lại mình vẫn luôn từ chối nhưng người nào đó dù có từ chối đến đâu thì vẫn luôn tràn trề năng lượng. Tạ Bệnh Miễn chen vào cuộc sống của cậu mà không để lại kẽ hở, giống như một đóa hướng dương rực rỡ và phô trương, đung đưa trong gió, bao trùm lấy cậu.
Hạ Thanh Từ không trả lời mà chỉ nói: "Tôi có rất ít bạn bè, vì nhiều khi kết bạn thường rất phiền phức."
Hơn nữa, cậu có tính cách không được mọi người yêu thích, nên cũng rất ít người nguyện ý đến gần và làm bạn với cậu.
"Trước đây, khi có người muốn làm bạn với tôi, tôi đều luôn tránh né họ." Hạ Thanh Từ nói, nói ra điều mà cậu vẫn luôn giấu kín trong lòng: "Cho dù chỉ là kết bạn, tôi cũng sẽ cân nhắc xem có phù hợp hay không. Bởi vì tôi không giống họ, không phải cùng một loại người."
"Nhưng cậu thì khác." Hạ Thanh Từ nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Ý ở quán trà sữa, Thẩm Ý ngồi im lặng trong góc, cậu thì thầm: "Tôi liền biết, chúng ta là cùng loại người."
"Cho nên, tôi nguyện ý làm bạn với cậu."
Hạ Thanh Từ cũng thực sự đã kết bạn cùng với Thẩm Ý.
Hạ Thanh Từ nói chuyện với Thẩm Ý chậm rãi, không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy sắc mặt hôm nay của Thẩm Ý đặc biệt đỏ bừng, cũng không biết là tại sao.
Hạ Thanh Từ với khóe môi mảnh mai, hàng mi đen dài rũ xuống tạo nên lớp bóng trước mắt, nói với Thẩm Ý: "Nhưng tôi chỉ muốn làm bạn với cậu."
Hạ Thanh Từ chưa bao giờ xử lý những chuyện như vậy và nếu Thẩm Ý chỉ coi cậu là bạn thì thật sự rất mất mặt. Nhưng mất mặt một lần cũng tốt, ít nhất cậu có thể nói với Tạ Bệnh Miễn rằng đừng có tự ý ghen bậy ghen bạ.
Nghe được mấy chữ "Chỉ muốn làm bạn", bàn tay đang buông bên hông của Thẩm Ý khẽ siết chặt lại rồi nhanh chóng buông ra. Hắn cảm thấy trước mắt có chút ảo giác, nhìn chằm chằm vào khóe môi đang đóng mở của nam sinh đối diện, hình dáng đôi môi rất đẹp, giống như có một hạt đậu nhỏ ở giữa bờ môi đỏ hồng.
Nói chuyện với vẻ mặt vô cảm luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, đặc biệt là giọng nói thanh lãnh và luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người.
Ngay cả với Thẩm Ý cũng vậy, mặc dù đã đối xử với hắn tốt hơn nhiều so với những người bình thường khác, nhưng Hạ Thanh Từ cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Không ai có thể là ngoại lệ, và nếu có ai là ngoại lệ thì ngoại lệ đó cũng không phải là hắn.
Thẩm Ý hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, cổ họng có chút khô khốc, da thịt cũng nóng lên. Nhận ra rằng cơ thể mình đang có gì đó không ổn, tốc độ bước đi của Thẩm Ý cũng hoàn toàn chậm lại.
Đầu ngón tay nắm lấy bức tường, chạm vào những viên gạch lạnh lẽo khiến cho Thẩm Ý dễ chịu hơn nhiều. Giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Từ dường như vang vọng bên tai hắn.
Thẩm Ý hiểu ý của Hạ Thanh Từ, có lẽ là hắn biểu hiện quá rõ nên đối phương đang ngầm cự tuyệt. Thẩm Ý ấn đầu ngón tay vào tường, khóe môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói.
"Tôi cũng vậy."
"Chỉ muốn làm bạn với Tuế Tuế."
Cho dù trong lòng Thẩm Ý không nghĩ như thế nhưng hắn vẫn nói như vậy. Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào mấy lời phiến diện ấy. Không biết Thẩm Ý có thể ngụy trang bao lâu, ít nhất chỉ cần Hạ Thanh Từ còn nguyện ý tin, thì hắn nhất định vẫn sẽ đeo mặt nạ.
"Sao cậu lại hỏi đột ngột như thế?" Thẩm Ý mở miệng, một tay vẫn đang nắm chặt bức tường, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn nam sinh phía sau, muốn nói cậu mau chạy đi.
Nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác, muốn Hạ Thanh Từ ở lại và không muốn cậu bỏ rơi hắn.
Nét mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Từ có chút thay đổi, Thẩm Ý thậm chí không biết sắc mặt của mình đang trông rất tệ. Đối phương đến gần, khẽ nhíu mày, mấp máy đôi môi đỏ mọng, tai Thẩm Ý ù đi, một cỗ dục vọng khó tả dâng lên khiến hắn muốn khẩn trương làm một việc gì đó.
Chẳng hạn như ép người trước mặt vào tường và lấp kín đôi môi đó lại.
"Thẩm Ý, cậu bị sao vậy?"
"Thẩm Ý?".
"Cậu có sao không... có muốn về nhà trước không?"
Hạ Thanh Từ hỏi mấy câu, nhưng Thẩm Ý vẫn không để ý đến cậu. Cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn hộ dạng Thẩm Ý, hình như cơ thể cậu ấy có gì đó không ổn.
Đối phương vẫn luôn không có phản ứng, Hạ Thanh Từ kéo tay áo Thẩm Ý, lại gọi "Thẩm Ý", hai chữ còn chưa kịp nói xong, cổ tay đột nhiên đã bị giữ lại.
Đèn đường mờ ảo, lúc này Hạ Thanh Từ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Ý, trong mắt cuồn cuộn những cảm xúc dị dạng, đôi mắt trở nên sâu thẳm, sự hung hãn thường ngày bị hắn che giấu đã bắt đầu lộ ra, dùng sức nắm lấy cổ tay cậu.
"Cậu làm cái gì —"
Lời còn chưa dứt, Hạ Thanh Từ cảm nhận được nguy hiểm, vô thức muốn thoát khỏi xiềng xích của Thẩm Ý. Một bóng đen đổ xuống, cậu bị Thẩm Ý kéo đi, không kịp chuẩn bị mà va phải bức tường lạnh lẽo, sau lưng truyền đến một cơn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, rên lên một tiếng, còn có cảm giác nóng rực truyền đến bên tai.
Thẩm Ý hôn lên thái dương của Hạ Thanh Từ, sau đó dần di chuyển xuống cổ, nắm chặt lấy cậu. Vào thời khắc này, cổ Hạ Thanh Từ hết sức run lên, toàn thân lạnh buốt, trong mắt tràn ngập lửa giận.
"Thẩm Ý——"
*
"Nhị ca, cậu thật sự..." Diệp Kỳ không nói nên lời, nhìn bộ dạng âm u của Nhị ca, giống như ai cũng nợ hắn 80 tỷ, đoán chừng là đang giận dỗi với lớp trưởng đây mà.
Ôi, nhưng nếu giận dỗi cũng không đến mức phải như bây giờ, có lẽ là đã cãi nhau.
Hỏi suốt nửa ngày mới được Tạ Bệnh Miễn kể rõ cho nghe.
"Trước đây tôi nói với lớp trưởng cậu còn không cho, lớp trưởng chắc chắn không biết Thẩm Ý thích cậu ấy." Diệp Kỳ thấy có chút đau lòng khi nhìn Nhị ca của mình như vậy, liền nói thêm: "Nhưng... lớp trưởng cũng không nói gì với cậu sao. Cậu ấy để Thẩm Ý đi trước, chứng tỏ là đang thiên vị cậu hơn."
"Đừng có giận lớp trưởng." Diệp Kỳ ăn ngay nói thật: "Nếu cậu giận, cậu ấy sẽ chỉ càng tức giận hơn cậu mà thôi."
Suy cho cùng, tính cách của Hạ Thanh Từ chính là như vậy, ăn nhẹ không ăn nặng.
"Tôi không có giận." Tạ Bệnh Miễn vẫn mạnh miệng như cũ, vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, rũ mắt xuống: "Nếu bây giờ đi tìm, cậu ấy nhất định sẽ bảo tôi cút, lát nữa rồi hẵng đến."
"Trước đây tôi chưa từng thấy cậu để tâm đến vậy." Diệp Kỳ nói, mặc dù trước đây Nhị ca cũng luôn ghen tị với Thẩm Ý, nhưng tâm trạng lần này rõ ràng còn tệ hơn trước rất nhiều.
"Đương nhiên." Mắt Tạ Bệnh Miễn mang theo ý tứ giễu cợt, giọng nói cũng như đang cười chế nhạo: "Hiện tại, tôi càng thích cậu ấy hơn trước."
Diệp Kỳ có chút không nói nên lời, điện thoại di động của Nhị ca vang lên hai tiếng, hỏi: "Cậu thật sự không đi sao? Một lát nữa lớp trưởng sẽ về nhà đấy."
Rốt cuộc cũng đã đến giờ lớp trưởng tan làm, Diệp Kỳ đoán rằng có thể Nhị ca là đang mở tưởng lớp trưởng sẽ đến tìm mình, nếu không cũng sẽ không lơ đãng nhìn ra ngoài đường nhiều đến như vậy.
"Lát nữa đi liền." Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn tin nhắn, một thằng ngu bị hắn chặn đã gửi cho hắn một tin nhắn khác bằng tài khoản mới.
Y (Thẩm Du Hàm): Bên này náo nhiệt lắm, có muốn qua xem không?
Thẩm Ý nhanh chóng đi đến trước mặt của Hạ Thanh Từ, đôi mắt nhạt màu phản chiếu bóng dáng của cậu nam sinh đối diện, trong mắt có chút gợn sóng vô hình, nhỏ giọng nói: "Tuế Tuế, cậu đến tìm tôi à?"
Hạ Thanh Từ gật đầu, cậu cũng không uống trà đá mình đã gọi mà đứng dậy nói: "Khi nào cậu tan làm?"
"Đã đến giờ nghỉ rồi." Thẩm Ý nói rồi quay người lại: "Bây giờ tôi đi thay quần áo, cậu đi cùng tôi nhé?"
Hạ Thanh Từ đi theo Thẩm Ý. Bọn họ đi xuống hành lang nhân viên ở phía bên kia, phòng thay đồ là một khu tập thể, bên trong có ngăn thành nhiều buồng riêng. Thẩm Ý đi vào, cậu đứng đợi ở bên ngoài.
Hạ Thanh Từ đợi cho đến khi người bước ra rồi mới hỏi.
"Là đám anh cậu à?"
Thẩm Ý "Ừm" một tiếng: "Bọn họ là cố ý đến đây để gặp tôi."
Đặc biệt đến đây để hất một ly rượu, Hạ Thanh Từ không thể hiểu được Thẩm Du Hàm đang nghĩ cái gì, nhưng người liên lụy lại là Thẩm Ý, gã ta muốn biết Thẩm Ý làm việc ở đâu thì rất dễ dàng.
"Sau này phải làm sao?" cậu hỏi.
Thẩm Ý: "Có lẽ sau này họ sẽ không tới nữa đâu."
Suy cho cùng, phản ứng của Thẩm Ý vẫn luôn tẻ nhạt nên không có hứng thú gì khiến họ phải đến lần nữa.
Hạ Thanh Từ nhíu mày, không nói gì.
Thẩm Ý từ phòng thay đồ đi ra, cầm lấy đồ của mình. Thật chất chỉ là một chiếc điện thoại di động và cầm luôn quần áo để đem về giặt, rồi đưa Hạ Thanh Từ đi ra bằng cửa sau.
Cửa sau dẫn ra một con hẻm nhỏ, đèn đường bật sáng, bọn họ một trước một sau đi ra khỏi hẻm, hẻm ở đây rất chật và hẹp, thông với đường phố bên ngoài.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?" Thẩm Ý chủ động hỏi.
Hạ Thanh Từ đi ở phía sau, cả hai đều đi không nhanh, như thể cố ý kéo dài quãng đường, để nói cho hết những gì cần nói.
"Ừm." Hạ Thanh Từ đáp một tiếng: "Quả thực là có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện hôm nay, thật xin lỗi." Hạ Thanh Từ nói, khóe môi vẫn nhếch lên lạnh lùng. Nhớ lại những gì Tạ Bệnh Miễn đã nói, cậu cũng không có tư cách gì thay Tạ Bệnh Miễn xin lỗi.
Hơn nữa, theo quan điểm của Tạ Bệnh Miễn thì căn bản không cần xin lỗi.
"Tại sao cậu lại muốn nói cái này?" Hạ Thanh Từ còn chưa nói xong, Thẩm Ý đã trầm giọng lên tiếng, trong mắt có chút cảm xúc khó chịu.
"Chuyện không liên quan đến cậu." Thẩm Ý nói, hắn đi ở phía trước, hơi thở nóng rực khó tả, mặt mày nóng bừng, cố gắng sắp xếp lời nói và giải thích với Hạ Thanh Từ.
"Cậu ta thích cậu nên không thích tôi đến gần cậu, tôi hiểu."
Thẩm Ý cụp mắt xuống, Hạ Thanh Từ vừa nói xin lỗi với hắn, rõ ràng là đứng về phía của Tạ Bệnh Miễn, muốn hắn không để ý?
Hắn không thể như Hạ Thanh Từ, thiên vị Tạ Bệnh Miễn như vậy.
Hạ Thanh Từ nghe xong im lặng một lúc, không thể phủ nhận, Thẩm Ý nói đúng nên chỉ có thể "Ừ" một tiếng.
Hạ Thanh Từ "Ừ" như vậy, Thẩm Ý dừng lại, không gian nhất thời yên tĩnh một lát. Thẩm Ý chăm chú nhìn Hạ Thanh Từ, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên hỏi: "Cậu thực sự đã biết từ lâu rồi phải không? "
Biết cái gì? Biết Tạ Bệnh Miễn thích cậu?
Hạ Thanh Từ đương nhiên là biết. Tạ Bệnh Miễn ngày nào cũng nói mấy lời dính dính nhớp nhớp với cậu, theo đuổi rất tệ. Hơn nữa, hắn còn không thể che giấu, căn bản là không nhịn được. Người bình thường nào có thể nhìn chằm chằm người khác hàng giờ mỗi ngày được chứ?
Nếu còn không biết thì chỉ trừ khi Hạ Thanh Từ mắt mù, tai điếc hoặc là kẻ ngốc mà thôi.
Nhưng cậu không phải.
Hạ Thanh Từ có mắt, có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt trong mắt Tạ Bệnh Miễn khi hắn nhìn cậu. Hạ Thanh Từ có tai, có thể nghe ra giọng điệu nhẹ nhàng, cẩn trọng của Tạ Bệnh Miễn mỗi khi hắn nói chuyện với cậu. Và Hạ Thanh Từ cũng có trái tim, có thể cảm nhận được sự nổ lực, cố gắng của đối phương khi vụn về đối xử tốt với cậu.
Trong mắt Hạ Thanh Từ đã có đáp án, đây chính là ngầm thừa nhận.
"Sao cậu không từ chối? Cậu có thích cậu ta không?" Thẩm Ý hỏi, giọng lạnh lùng hơn nhiều.
Hạ Thanh Từ cảm thấy từ "thích" rất mới mẻ, nhất thời không biết nên nói thế nào, cụp mắt xuống nhìn dưới đất, nghĩ đến mọi chuyện từ khi sống lại đến nay, suy tư một hồi.
"Bọn tôi không thích hợp."
Có lẽ là có một chút tình cảm.
"Nếu đã không hợp, tại sao lại không từ chối?" Giọng Thẩm Ý trầm xuống, trong con hẻm rất đỗi yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người nói chuyện.
Hạ Thanh Từ nhớ lại mình vẫn luôn từ chối nhưng người nào đó dù có từ chối đến đâu thì vẫn luôn tràn trề năng lượng. Tạ Bệnh Miễn chen vào cuộc sống của cậu mà không để lại kẽ hở, giống như một đóa hướng dương rực rỡ và phô trương, đung đưa trong gió, bao trùm lấy cậu.
Hạ Thanh Từ không trả lời mà chỉ nói: "Tôi có rất ít bạn bè, vì nhiều khi kết bạn thường rất phiền phức."
Hơn nữa, cậu có tính cách không được mọi người yêu thích, nên cũng rất ít người nguyện ý đến gần và làm bạn với cậu.
"Trước đây, khi có người muốn làm bạn với tôi, tôi đều luôn tránh né họ." Hạ Thanh Từ nói, nói ra điều mà cậu vẫn luôn giấu kín trong lòng: "Cho dù chỉ là kết bạn, tôi cũng sẽ cân nhắc xem có phù hợp hay không. Bởi vì tôi không giống họ, không phải cùng một loại người."
"Nhưng cậu thì khác." Hạ Thanh Từ nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Ý ở quán trà sữa, Thẩm Ý ngồi im lặng trong góc, cậu thì thầm: "Tôi liền biết, chúng ta là cùng loại người."
"Cho nên, tôi nguyện ý làm bạn với cậu."
Hạ Thanh Từ cũng thực sự đã kết bạn cùng với Thẩm Ý.
Hạ Thanh Từ nói chuyện với Thẩm Ý chậm rãi, không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy sắc mặt hôm nay của Thẩm Ý đặc biệt đỏ bừng, cũng không biết là tại sao.
Hạ Thanh Từ với khóe môi mảnh mai, hàng mi đen dài rũ xuống tạo nên lớp bóng trước mắt, nói với Thẩm Ý: "Nhưng tôi chỉ muốn làm bạn với cậu."
Hạ Thanh Từ chưa bao giờ xử lý những chuyện như vậy và nếu Thẩm Ý chỉ coi cậu là bạn thì thật sự rất mất mặt. Nhưng mất mặt một lần cũng tốt, ít nhất cậu có thể nói với Tạ Bệnh Miễn rằng đừng có tự ý ghen bậy ghen bạ.
Nghe được mấy chữ "Chỉ muốn làm bạn", bàn tay đang buông bên hông của Thẩm Ý khẽ siết chặt lại rồi nhanh chóng buông ra. Hắn cảm thấy trước mắt có chút ảo giác, nhìn chằm chằm vào khóe môi đang đóng mở của nam sinh đối diện, hình dáng đôi môi rất đẹp, giống như có một hạt đậu nhỏ ở giữa bờ môi đỏ hồng.
Nói chuyện với vẻ mặt vô cảm luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, đặc biệt là giọng nói thanh lãnh và luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người.
Ngay cả với Thẩm Ý cũng vậy, mặc dù đã đối xử với hắn tốt hơn nhiều so với những người bình thường khác, nhưng Hạ Thanh Từ cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Không ai có thể là ngoại lệ, và nếu có ai là ngoại lệ thì ngoại lệ đó cũng không phải là hắn.
Thẩm Ý hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, cổ họng có chút khô khốc, da thịt cũng nóng lên. Nhận ra rằng cơ thể mình đang có gì đó không ổn, tốc độ bước đi của Thẩm Ý cũng hoàn toàn chậm lại.
Đầu ngón tay nắm lấy bức tường, chạm vào những viên gạch lạnh lẽo khiến cho Thẩm Ý dễ chịu hơn nhiều. Giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Từ dường như vang vọng bên tai hắn.
Thẩm Ý hiểu ý của Hạ Thanh Từ, có lẽ là hắn biểu hiện quá rõ nên đối phương đang ngầm cự tuyệt. Thẩm Ý ấn đầu ngón tay vào tường, khóe môi hơi nhếch lên, trầm giọng nói.
"Tôi cũng vậy."
"Chỉ muốn làm bạn với Tuế Tuế."
Cho dù trong lòng Thẩm Ý không nghĩ như thế nhưng hắn vẫn nói như vậy. Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào mấy lời phiến diện ấy. Không biết Thẩm Ý có thể ngụy trang bao lâu, ít nhất chỉ cần Hạ Thanh Từ còn nguyện ý tin, thì hắn nhất định vẫn sẽ đeo mặt nạ.
"Sao cậu lại hỏi đột ngột như thế?" Thẩm Ý mở miệng, một tay vẫn đang nắm chặt bức tường, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, quay đầu nhìn nam sinh phía sau, muốn nói cậu mau chạy đi.
Nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác, muốn Hạ Thanh Từ ở lại và không muốn cậu bỏ rơi hắn.
Nét mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Từ có chút thay đổi, Thẩm Ý thậm chí không biết sắc mặt của mình đang trông rất tệ. Đối phương đến gần, khẽ nhíu mày, mấp máy đôi môi đỏ mọng, tai Thẩm Ý ù đi, một cỗ dục vọng khó tả dâng lên khiến hắn muốn khẩn trương làm một việc gì đó.
Chẳng hạn như ép người trước mặt vào tường và lấp kín đôi môi đó lại.
"Thẩm Ý, cậu bị sao vậy?"
"Thẩm Ý?".
"Cậu có sao không... có muốn về nhà trước không?"
Hạ Thanh Từ hỏi mấy câu, nhưng Thẩm Ý vẫn không để ý đến cậu. Cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn hộ dạng Thẩm Ý, hình như cơ thể cậu ấy có gì đó không ổn.
Đối phương vẫn luôn không có phản ứng, Hạ Thanh Từ kéo tay áo Thẩm Ý, lại gọi "Thẩm Ý", hai chữ còn chưa kịp nói xong, cổ tay đột nhiên đã bị giữ lại.
Đèn đường mờ ảo, lúc này Hạ Thanh Từ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Ý, trong mắt cuồn cuộn những cảm xúc dị dạng, đôi mắt trở nên sâu thẳm, sự hung hãn thường ngày bị hắn che giấu đã bắt đầu lộ ra, dùng sức nắm lấy cổ tay cậu.
"Cậu làm cái gì —"
Lời còn chưa dứt, Hạ Thanh Từ cảm nhận được nguy hiểm, vô thức muốn thoát khỏi xiềng xích của Thẩm Ý. Một bóng đen đổ xuống, cậu bị Thẩm Ý kéo đi, không kịp chuẩn bị mà va phải bức tường lạnh lẽo, sau lưng truyền đến một cơn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, rên lên một tiếng, còn có cảm giác nóng rực truyền đến bên tai.
Thẩm Ý hôn lên thái dương của Hạ Thanh Từ, sau đó dần di chuyển xuống cổ, nắm chặt lấy cậu. Vào thời khắc này, cổ Hạ Thanh Từ hết sức run lên, toàn thân lạnh buốt, trong mắt tràn ngập lửa giận.
"Thẩm Ý——"
*
"Nhị ca, cậu thật sự..." Diệp Kỳ không nói nên lời, nhìn bộ dạng âm u của Nhị ca, giống như ai cũng nợ hắn 80 tỷ, đoán chừng là đang giận dỗi với lớp trưởng đây mà.
Ôi, nhưng nếu giận dỗi cũng không đến mức phải như bây giờ, có lẽ là đã cãi nhau.
Hỏi suốt nửa ngày mới được Tạ Bệnh Miễn kể rõ cho nghe.
"Trước đây tôi nói với lớp trưởng cậu còn không cho, lớp trưởng chắc chắn không biết Thẩm Ý thích cậu ấy." Diệp Kỳ thấy có chút đau lòng khi nhìn Nhị ca của mình như vậy, liền nói thêm: "Nhưng... lớp trưởng cũng không nói gì với cậu sao. Cậu ấy để Thẩm Ý đi trước, chứng tỏ là đang thiên vị cậu hơn."
"Đừng có giận lớp trưởng." Diệp Kỳ ăn ngay nói thật: "Nếu cậu giận, cậu ấy sẽ chỉ càng tức giận hơn cậu mà thôi."
Suy cho cùng, tính cách của Hạ Thanh Từ chính là như vậy, ăn nhẹ không ăn nặng.
"Tôi không có giận." Tạ Bệnh Miễn vẫn mạnh miệng như cũ, vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, rũ mắt xuống: "Nếu bây giờ đi tìm, cậu ấy nhất định sẽ bảo tôi cút, lát nữa rồi hẵng đến."
"Trước đây tôi chưa từng thấy cậu để tâm đến vậy." Diệp Kỳ nói, mặc dù trước đây Nhị ca cũng luôn ghen tị với Thẩm Ý, nhưng tâm trạng lần này rõ ràng còn tệ hơn trước rất nhiều.
"Đương nhiên." Mắt Tạ Bệnh Miễn mang theo ý tứ giễu cợt, giọng nói cũng như đang cười chế nhạo: "Hiện tại, tôi càng thích cậu ấy hơn trước."
Diệp Kỳ có chút không nói nên lời, điện thoại di động của Nhị ca vang lên hai tiếng, hỏi: "Cậu thật sự không đi sao? Một lát nữa lớp trưởng sẽ về nhà đấy."
Rốt cuộc cũng đã đến giờ lớp trưởng tan làm, Diệp Kỳ đoán rằng có thể Nhị ca là đang mở tưởng lớp trưởng sẽ đến tìm mình, nếu không cũng sẽ không lơ đãng nhìn ra ngoài đường nhiều đến như vậy.
"Lát nữa đi liền." Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn tin nhắn, một thằng ngu bị hắn chặn đã gửi cho hắn một tin nhắn khác bằng tài khoản mới.
Y (Thẩm Du Hàm): Bên này náo nhiệt lắm, có muốn qua xem không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.