Chương 90
Sở Chấp
11/06/2024
Vừa đến Nam Thành không lâu, Hạ Thanh Từ đánh thức Tạ Bệnh Miễn, hỏi hắn: "Hôm qua ngủ không ngon à?"
"Không ngon." Tạ Bệnh Miễn ậm ừ, lững thững theo sau cậu ra khỏi ga tàu.
Nam Thành ấm hơn Khang Thành một chút, do nằm ở phía Nam, không khí cũng không hanh khô như ở Khang Thành. Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn ngáp ngắn ngáp dài, bèn nói: "Về phòng ngủ đi."
Hôm trước Tạ Bệnh Miễn đã bàn bạc với Hạ Thanh Từ và đã đặt phòng khách sạn. Hạ Thanh Từ nhìn vào địa chỉ, hình như không xa lắm.
"Không buồn ngủ nữa rồi." Tạ Bệnh Miễn nói: "Tuế Tuế, ngày mai nơi bọn mình muốn đi có xa lắm không?"
"Phải đi xe." Hạ Thanh Từ trả lời: "Mất hơn một tiếng."
Nghe vậy cũng khá xa.
Hai người họ đến khách sạn, Hạ Thanh Từ hôm trước đã chuyển tiền cho Tạ Bệnh Miễn, nhưng rõ ràng chi phí của khách sạn này còn cao hơn nhiều, ước chừng phải gấp bốn năm lần số tiền mà cậu đã chuyển.
Đến quầy lễ tân nhận thẻ phòng, tổng cộng hai thẻ, cậu và Tạ Bệnh Miễn mỗi người một phòng, ở ngay cạnh nhau.
Hạ Thanh Từ dùng thẻ phòng mở cửa, bên trong là một chiếc giường lớn, đặt đồ đạc xuống, kiểm tra lộ trình, sáng mai sẽ phải dậy sớm để đi.
Vừa thả đồ xuống thì đã có người gõ cửa phòng của Hạ Thanh Từ, cậu đoán được là ai, liền đi tới mở cửa, Tạ Bệnh Miễn bước vào.
"Tuế Tuế, ngày mai đi thăm mẹ em, anh có cần mua gì không?"
Tạ Bệnh Miễn cởi khẩu trang ra, sắc mặt lúc đầu vẫn hơi tái nhợt, nhưng giờ đây đã khá hơn một chút. Hắn cầm điện thoại trên tay, màn hình hiển thị trang web đang mở với nội dung tìm kiếm "Bạn trai tôi đi thăm mẹ đã khuất, tôi có nên đi cùng hay không?" Phía dưới còn có vô số các câu trả lời khác nhau.
Cuối cùng, hắn vẫn là đến hỏi Hạ Thanh Từ cho chắc.
"Mua hoa là được rồi." Hạ Thanh Từ nói: "Anh có muốn đi cùng không?"
Tạ Bệnh Miễn nghe vậy có chút cảnh giác, ánh mắt rơi xuống trên người của Hạ Thanh Từ: "Anh có thể đi không?"
"Có thể." Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lát, cậu không thấy có lý do gì mà không thể cả. Dẫn bạn bè theo, chắc hẳn mẹ sẽ rất vui.
"Trước đây em thường mua hoa gì?" Tạ Bệnh Miễn hỏi đi hỏi lại: "Anh có nên mua giống em không?"
"Mẹ em thích hoa bách hợp." Hạ Thanh Từ nói: "Em thường mua bách hợp và hoa cúc."
"Được." Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Ngày mai mình đón xe buýt đến đó phải không?"
Hạ Thanh Từ gật đầu, buổi chiều còn một chút thời gian nên cậu muốn đi dạo quanh Đại học Nam Thành, Tạ Bệnh Miễn đương nhiên là đi cùng cậu, hai người cùng nhau đi đến Nam Đại.
Nam Đại được coi là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất trong nước và có lịch sử hơn một trăm năm. Họ đi taxi đến đó, không xa lắm, bây giờ đang là thời gian nghỉ đông nên trường cũng đang được nghỉ, nhưng vẫn có thể vào tham quan miễn phí.
"Em muốn thi vào Nam Đại?" Tạ Bệnh Miễn hỏi cậu.
Khuôn viên trường Đại học Nam Thành được chia thành hai khu riêng biệt, khu nghệ thuật - văn học và khu lịch sử - kinh tế. Hai người bọn họ tham quan khuôn viên chính của trường, trường được trang trí theo phong cách cổ điển, nhiều tòa được xây dựng theo kiến trúc của triều đại trước, mang đậm nét cổ kính và thanh tao.
Họ đến khu giảng đường, thư viện và cả cây cầu Tình Yêu nổi tiếng. Hạ Thanh Từ gật gù, khựng lại một chút rồi nói: "Muốn thi, nhưng có thể không đỗ."
Hạ Thanh Từ sinh ra và lớn lên ở Nam Thành, sau này mới chuyển đến Khang Thành nên đương nhiên cậu có tình cảm và cảm thấy thân thuộc với Nam Thành hơn.
Nghe vậy, Tạ Bệnh Miễn xoa xoa đầu cậu: "Anh nhớ điểm của Nam Đại cũng không cao lắm, điểm hơn 700 của em chắc chắn đủ rồi."
Đầu Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn xoa xoa hai cái, nhưng vẫn chưa đủ, hắn vẫn còn sờ sờ, cậu gạt tay hắn ra, có chút không vui.
"Bây giờ có thể thi hơn 700, không có nghĩa lên 12 vẫn thi hơn 700."
Đề thi quốc gia chắc chắn sẽ khó hơn nhiều so với những đề riêng ở lớp 10 và 11. Hạ Thanh Từ không nghĩ rằng điểm số của mình sẽ luôn ổn định nên cậu không thể chểnh mảng cho đến khi có kết quả thi cuối cùng. Vì vậy, trước khi có kết quả thi đại học cậu không thể lơ là.
"Nếu em muốn vào Nam Đại, điểm thi văn hóa của anh phải..." Tạ Bệnh Miễn tính toán một chút, không tính ra được: "Phải thi rất cao."
"Trừ phi họ đồng ý tuyển thẳng."
Hạ Thanh Từ nghĩ đến thành tích của Tạ Bệnh Miễn, cho dù hắn có thể đạt điểm cao trong môn tiếng Anh, nhưng các môn khác cũng không dễ để mà bù đắp. Quan trọng hơn là Tạ Bệnh Miễn không có hứng thú học tập, cho dù thi đỗ Nam Đại, sau này cũng không có lợi gì cho sự phát triển của hắn.
"Anh và em không giống nhau." Hạ Thanh Từ nói: "Anh không phù hợp với Nam Đại."
Nam Đại không phải là trường chuyên nghệ thuật, mà thiên về khoa học kỹ thuật. Cũng có các chuyên ngành khác nhưng không phải là chuyên ngành chủ lực. Tạ Bệnh Miễn thực sự phù hợp với các trường truyền thông hơn. Thực tế thì mẹ của Tạ Bệnh Miễn đã đúng, du học là con đường phù hợp nhất với Tạ Bệnh Miễn.
Dù sao thì hiện nay trong nước cũng không có trường đại học âm nhạc nào đặc biệt phát triển, đều là các trường nghệ thuật tổng hợp. Nếu Tạ Bệnh Miễn ở lại trong nước, trừ khi sau này hắn theo đuổi con đường sự nghiệp thương mại.
"Tuế Tuế, có phải em thấy anh là một kẻ vô tích sự hay không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi, giọng điệu không có vẻ quan tâm lắm nhưng thực ra là đang âm thầm chú ý tới biểu cảm của Hạ Thanh Từ.
"Ngoại trừ ca hát, anh chẳng biết gì cả. Ngay cả những môn học cơ bản nhất anh cũng không học được. Anh hoàn toàn trái ngược với em, ngang ngược và không nghe lời."
Và cũng hoàn toàn khác với Thẩm Ý.
Hơn nữa, có rất nhiều người hát hay, hắn chỉ là một trong số đó.
Tạ Bệnh Miễn trước đây chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này, cho đến hôm nay đi tham quan trường cùng Hạ Thanh Từ, hắn mới nhận ra rằng giữa mình và Hạ Thanh Từ có rất nhiều điểm khác biệt về mọi mặt.
Ví dụ như Hạ Thanh Từ thích ăn cay, còn hắn trước đây bị dị ứng ớt nên sau này không đụng đến ớt nữa, thường xuyên ăn nhạt, không chịu được chút cay nào.
Hắn thích đồ ngọt, nhưng Hạ Thanh Từ thì không.
Hắn ghét nhất là việc đọc sách và làm bài tập, còn Hạ Thanh Từ thích nhất là đọc sách và làm bài tập, cậu ấy còn có thể ngồi hàng giờ liền.
Hạ Thanh Từ ghét phiền phức, thích một mình yên tĩnh.
Trước đây hắn thường xuyên làm phiền Hạ Thanh Từ, thích những nơi nháo nhiệt, thích đứng trên sân khấu và tận hưởng âm thanh vang dội hòa cùng từng đợt tiếng vỗ tay, điều đó làm hắn rất thích thú.
Họ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tất cả những thói quen mà Tạ Bệnh Miễn đã kiên trì hơn mười mấy năm... đều trở nên tầm thường trước Hạ Thanh Từ, hắn sẵn sàng thay đổi vì Hạ Thanh Từ.
Nhưng điều mà hắn quan tâm hơn là Hạ Thanh Từ nghĩ gì về mình.
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?" Hạ Thanh Từ hỏi.
"Tính cách mỗi người mỗi khác." Hạ Thanh Từ mím môi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có người thích hợp với việc học tập, nhưng cũng có người sở hữu năng khiếu nghệ thuật, ép họ làm những việc mà mình không thích bằng cách rập khuôn, lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác sẽ làm bào mòn đi ánh hào quang của họ."
Cũng giống như loài chim, có những loài chim thích hợp để nuôi trong lồng, nhưng cũng có loài sinh ra là để tự do bay lượn và cũng có loài cần phải tự phá vỡ lồng giam của mình.
"Tình yêu của anh dành cho âm nhạc là một món quà."
"Vô tích sự" chỉ là nói một cách chủ quan, thành tích không bao giờ là thước đo giá trị của một con người, nhưng thành tích cũng thường phản ánh năng lực của mỗi cá nhân.
"Trước đây em rất ghen tỵ với anh." Hạ Thanh Từ nói: "Anh thích làm gì thì làm."
Vì hắn có khả năng quyết định tương lai của mình nên tất nhiên hắn có thể làm theo cách mà hắn muốn.
"Tuế Tuế, em thực sự nghĩ như vậy sao?"
Trong mắt Tạ Bệnh Miễn lóe lên một chút cảm xúc kỳ lạ, như có ánh sáng chiếu vào, đáy mắt lấp lánh mang theo ý cười với vẻ kinh ngạc.
Chàng trai đối diện không trả lời hắn, chỉ nói một lần mà thôi.
Hạ Thanh Từ hiếm khi trò chuyện nghiêm túc cùng Tạ Bệnh Miễn, cảm giác này có chút vi diệu, nhưng cũng không hề khó chịu.
Hạ Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm chầm lấy, Tạ Bệnh Miễn ôm cậu vào lòng, nụ cười rạng rỡ trong mắt, môi kề sát nhẹ nhàng chạm vào má cậu.
Hạ Thanh Từ sờ lên mặt mình, đột nhiên bị ôm nên có chút không vui cho lắm, đối phương như chuồn chuồn lướt khẽ đặt cái thơm lên trên má cậu, cảm giác có chút quen thuộc.
Cứ như thể trước đây đã từng bị thơm như thế này vậy.
"Tuế Tuế, bây giờ anh càng ghen tị với bản thân hơn. Em sẵn lòng nói với anh như vậy, anh rất vui."
Hạ Thanh Từ tựa hồ có thể cảm nhận được dư vị nước bọt, có chút ghét bỏ, nhíu mày không vui: "Anh buông ra, nước bọt dính vào mặt rồi."
"Ồ." Tạ Bệnh Miễn đáp một tiếng, sau đó thơm má bên kia thêm hai cái nữa, lúc này cả hai bên má đều dính nước bọt.
Hạ Thanh Từ nhíu mày, đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, liếc mắt nhìn hắn, đối phương đang mỉm cười nhìn cậu.
"Em cũng có thể thơm lại mà."
Hạ Thanh Từ mới không mắc bẫy của Tạ Bệnh Miễn. Sau đó, hai người tiếp tục đi dạo một vòng quanh trường Đại học Nam Thành và ăn tối ở khu ăn vặt gần đó.
Hai người đến một quán nướng, lúc này Hạ Thanh Từ mới biết Tạ Bệnh Miễn trước đây không ăn cay vì bị dị ứng với ớt, cảm thấy hắn có chút thảm, nhiều lần nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.
Tạ Bệnh Miễn chú ý tới, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ anh ăn nhạt, khẩu vị của anh được nuôi theo mẹ, thành thói quen suốt mười mấy năm rồi."
Dù ban đầu không ăn nhạt thì cũng thành quen. Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, cậu gọi món cay nhất, ăn đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng hơi tê: "Anh không ăn được cay, còn suốt ngày bắt em ăn ngọt với anh."
"Vì ăn nhiều ớt không tốt cho sức khỏe." Tạ Bệnh Miễn tự tin nhéo nhéo cánh tay của Hạ Thanh Từ: "Ăn ngọt dễ béo, em gầy như vậy mà."
Hắn vừa nói vừa nhéo cổ tay của Hạ Thanh Từ hai cái, sau đó lại nhéo thêm vài cái nữa, có chút kinh ngạc "Hmm" một tiếng: "Tuế Tuế, hình như em béo lên thật rồi này."
Hạ Thanh Từ: "..."
Hạ Thanh Từ nghe mà mím môi, có chút không vui, nhưng cũng không quá quan tâm đến vóc dáng của mình cho lắm vì cậu cũng chẳng mấy quan tâm đến ngoại hình. Trong những năm qua, ngoài việc thấy Tạ Bệnh Miễn đẹp trai ra, những bạn học khác trong mắt cậu đều na ná nhau.
Cậu hất tay Tạ Bệnh Miễn ra, không cho hắn động tay động chân.
Phiền phức.
"Anh chỉ nói đùa thôi mà." Tạ Bệnh Miễn vội vàng bổ sung một câu, liếc nhìn đồ ăn trước mặt của Hạ Thanh Từ, Tuế Tuế cũng ăn không ít, nhưng không béo lên, có lẽ do học tập tốn nhiều năng lượng.
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, không nói gì, ăn hết món tráng miệng mà Tạ Bệnh Miễn đã gọi cho cậu.
Tối đến, hai người cùng nhau trở về khách sạn. Hạ Thanh Từ gửi tin nhắn cho ba, sau khi tắm rửa xong thì vừa vặn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Tạ Bệnh Miễn đang ôm hành lý đứng trước mặt cậu, mắt liếc nhìn chiếc giường trong phòng của cậu.
"Tuế Tuế, tối nay anh có thể ngủ với em được không? Anh sợ ngủ một mình."
Cái cớ thật dỡ tệ! Hạ Thanh Từ đứng yên nói: "Anh ngủ một mình trong biệt thự không sợ à?"
"Lúc đó không có em." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói: "Không ngủ chung với em, anh không ngủ được."
Người hắn thích đang ở ngay bên cạnh, hắn đương nhiên là đứng ngồi không yên, phải nghĩ cách để lừa Hạ Thanh Từ lên giường.
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao người này lại còn muốn đặt hai phòng, có thể là hắn cố giả vờ giống như lúc trước, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà qua tìm cậu.
Hạ Thanh Từ nhường chỗ cho Tạ Bệnh Miễn: "Ngày mai phải dậy sớm, em sẽ đặt báo thức."
Có nghĩa là ngủ với cậu đồng nghĩa với việc phải dậy sớm.
Tạ Bệnh Miễn vào phòng, vui vẻ nói: "Được", nếu có cái đuôi thì bây giờ chắc hẳn hắn đã vẫy rất vui vẻ.
_____
P/S: Lâu lâu vào lại Wattpad lại phải chuyển mã vùng:))) Ôi cuộc đời...! Bảo sao mấy nay hay ra chap trễ mà chẳng thấy ai hối kkkk
#Bly
"Không ngon." Tạ Bệnh Miễn ậm ừ, lững thững theo sau cậu ra khỏi ga tàu.
Nam Thành ấm hơn Khang Thành một chút, do nằm ở phía Nam, không khí cũng không hanh khô như ở Khang Thành. Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn ngáp ngắn ngáp dài, bèn nói: "Về phòng ngủ đi."
Hôm trước Tạ Bệnh Miễn đã bàn bạc với Hạ Thanh Từ và đã đặt phòng khách sạn. Hạ Thanh Từ nhìn vào địa chỉ, hình như không xa lắm.
"Không buồn ngủ nữa rồi." Tạ Bệnh Miễn nói: "Tuế Tuế, ngày mai nơi bọn mình muốn đi có xa lắm không?"
"Phải đi xe." Hạ Thanh Từ trả lời: "Mất hơn một tiếng."
Nghe vậy cũng khá xa.
Hai người họ đến khách sạn, Hạ Thanh Từ hôm trước đã chuyển tiền cho Tạ Bệnh Miễn, nhưng rõ ràng chi phí của khách sạn này còn cao hơn nhiều, ước chừng phải gấp bốn năm lần số tiền mà cậu đã chuyển.
Đến quầy lễ tân nhận thẻ phòng, tổng cộng hai thẻ, cậu và Tạ Bệnh Miễn mỗi người một phòng, ở ngay cạnh nhau.
Hạ Thanh Từ dùng thẻ phòng mở cửa, bên trong là một chiếc giường lớn, đặt đồ đạc xuống, kiểm tra lộ trình, sáng mai sẽ phải dậy sớm để đi.
Vừa thả đồ xuống thì đã có người gõ cửa phòng của Hạ Thanh Từ, cậu đoán được là ai, liền đi tới mở cửa, Tạ Bệnh Miễn bước vào.
"Tuế Tuế, ngày mai đi thăm mẹ em, anh có cần mua gì không?"
Tạ Bệnh Miễn cởi khẩu trang ra, sắc mặt lúc đầu vẫn hơi tái nhợt, nhưng giờ đây đã khá hơn một chút. Hắn cầm điện thoại trên tay, màn hình hiển thị trang web đang mở với nội dung tìm kiếm "Bạn trai tôi đi thăm mẹ đã khuất, tôi có nên đi cùng hay không?" Phía dưới còn có vô số các câu trả lời khác nhau.
Cuối cùng, hắn vẫn là đến hỏi Hạ Thanh Từ cho chắc.
"Mua hoa là được rồi." Hạ Thanh Từ nói: "Anh có muốn đi cùng không?"
Tạ Bệnh Miễn nghe vậy có chút cảnh giác, ánh mắt rơi xuống trên người của Hạ Thanh Từ: "Anh có thể đi không?"
"Có thể." Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lát, cậu không thấy có lý do gì mà không thể cả. Dẫn bạn bè theo, chắc hẳn mẹ sẽ rất vui.
"Trước đây em thường mua hoa gì?" Tạ Bệnh Miễn hỏi đi hỏi lại: "Anh có nên mua giống em không?"
"Mẹ em thích hoa bách hợp." Hạ Thanh Từ nói: "Em thường mua bách hợp và hoa cúc."
"Được." Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Ngày mai mình đón xe buýt đến đó phải không?"
Hạ Thanh Từ gật đầu, buổi chiều còn một chút thời gian nên cậu muốn đi dạo quanh Đại học Nam Thành, Tạ Bệnh Miễn đương nhiên là đi cùng cậu, hai người cùng nhau đi đến Nam Đại.
Nam Đại được coi là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất trong nước và có lịch sử hơn một trăm năm. Họ đi taxi đến đó, không xa lắm, bây giờ đang là thời gian nghỉ đông nên trường cũng đang được nghỉ, nhưng vẫn có thể vào tham quan miễn phí.
"Em muốn thi vào Nam Đại?" Tạ Bệnh Miễn hỏi cậu.
Khuôn viên trường Đại học Nam Thành được chia thành hai khu riêng biệt, khu nghệ thuật - văn học và khu lịch sử - kinh tế. Hai người bọn họ tham quan khuôn viên chính của trường, trường được trang trí theo phong cách cổ điển, nhiều tòa được xây dựng theo kiến trúc của triều đại trước, mang đậm nét cổ kính và thanh tao.
Họ đến khu giảng đường, thư viện và cả cây cầu Tình Yêu nổi tiếng. Hạ Thanh Từ gật gù, khựng lại một chút rồi nói: "Muốn thi, nhưng có thể không đỗ."
Hạ Thanh Từ sinh ra và lớn lên ở Nam Thành, sau này mới chuyển đến Khang Thành nên đương nhiên cậu có tình cảm và cảm thấy thân thuộc với Nam Thành hơn.
Nghe vậy, Tạ Bệnh Miễn xoa xoa đầu cậu: "Anh nhớ điểm của Nam Đại cũng không cao lắm, điểm hơn 700 của em chắc chắn đủ rồi."
Đầu Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn xoa xoa hai cái, nhưng vẫn chưa đủ, hắn vẫn còn sờ sờ, cậu gạt tay hắn ra, có chút không vui.
"Bây giờ có thể thi hơn 700, không có nghĩa lên 12 vẫn thi hơn 700."
Đề thi quốc gia chắc chắn sẽ khó hơn nhiều so với những đề riêng ở lớp 10 và 11. Hạ Thanh Từ không nghĩ rằng điểm số của mình sẽ luôn ổn định nên cậu không thể chểnh mảng cho đến khi có kết quả thi cuối cùng. Vì vậy, trước khi có kết quả thi đại học cậu không thể lơ là.
"Nếu em muốn vào Nam Đại, điểm thi văn hóa của anh phải..." Tạ Bệnh Miễn tính toán một chút, không tính ra được: "Phải thi rất cao."
"Trừ phi họ đồng ý tuyển thẳng."
Hạ Thanh Từ nghĩ đến thành tích của Tạ Bệnh Miễn, cho dù hắn có thể đạt điểm cao trong môn tiếng Anh, nhưng các môn khác cũng không dễ để mà bù đắp. Quan trọng hơn là Tạ Bệnh Miễn không có hứng thú học tập, cho dù thi đỗ Nam Đại, sau này cũng không có lợi gì cho sự phát triển của hắn.
"Anh và em không giống nhau." Hạ Thanh Từ nói: "Anh không phù hợp với Nam Đại."
Nam Đại không phải là trường chuyên nghệ thuật, mà thiên về khoa học kỹ thuật. Cũng có các chuyên ngành khác nhưng không phải là chuyên ngành chủ lực. Tạ Bệnh Miễn thực sự phù hợp với các trường truyền thông hơn. Thực tế thì mẹ của Tạ Bệnh Miễn đã đúng, du học là con đường phù hợp nhất với Tạ Bệnh Miễn.
Dù sao thì hiện nay trong nước cũng không có trường đại học âm nhạc nào đặc biệt phát triển, đều là các trường nghệ thuật tổng hợp. Nếu Tạ Bệnh Miễn ở lại trong nước, trừ khi sau này hắn theo đuổi con đường sự nghiệp thương mại.
"Tuế Tuế, có phải em thấy anh là một kẻ vô tích sự hay không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi, giọng điệu không có vẻ quan tâm lắm nhưng thực ra là đang âm thầm chú ý tới biểu cảm của Hạ Thanh Từ.
"Ngoại trừ ca hát, anh chẳng biết gì cả. Ngay cả những môn học cơ bản nhất anh cũng không học được. Anh hoàn toàn trái ngược với em, ngang ngược và không nghe lời."
Và cũng hoàn toàn khác với Thẩm Ý.
Hơn nữa, có rất nhiều người hát hay, hắn chỉ là một trong số đó.
Tạ Bệnh Miễn trước đây chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này, cho đến hôm nay đi tham quan trường cùng Hạ Thanh Từ, hắn mới nhận ra rằng giữa mình và Hạ Thanh Từ có rất nhiều điểm khác biệt về mọi mặt.
Ví dụ như Hạ Thanh Từ thích ăn cay, còn hắn trước đây bị dị ứng ớt nên sau này không đụng đến ớt nữa, thường xuyên ăn nhạt, không chịu được chút cay nào.
Hắn thích đồ ngọt, nhưng Hạ Thanh Từ thì không.
Hắn ghét nhất là việc đọc sách và làm bài tập, còn Hạ Thanh Từ thích nhất là đọc sách và làm bài tập, cậu ấy còn có thể ngồi hàng giờ liền.
Hạ Thanh Từ ghét phiền phức, thích một mình yên tĩnh.
Trước đây hắn thường xuyên làm phiền Hạ Thanh Từ, thích những nơi nháo nhiệt, thích đứng trên sân khấu và tận hưởng âm thanh vang dội hòa cùng từng đợt tiếng vỗ tay, điều đó làm hắn rất thích thú.
Họ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tất cả những thói quen mà Tạ Bệnh Miễn đã kiên trì hơn mười mấy năm... đều trở nên tầm thường trước Hạ Thanh Từ, hắn sẵn sàng thay đổi vì Hạ Thanh Từ.
Nhưng điều mà hắn quan tâm hơn là Hạ Thanh Từ nghĩ gì về mình.
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?" Hạ Thanh Từ hỏi.
"Tính cách mỗi người mỗi khác." Hạ Thanh Từ mím môi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có người thích hợp với việc học tập, nhưng cũng có người sở hữu năng khiếu nghệ thuật, ép họ làm những việc mà mình không thích bằng cách rập khuôn, lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác sẽ làm bào mòn đi ánh hào quang của họ."
Cũng giống như loài chim, có những loài chim thích hợp để nuôi trong lồng, nhưng cũng có loài sinh ra là để tự do bay lượn và cũng có loài cần phải tự phá vỡ lồng giam của mình.
"Tình yêu của anh dành cho âm nhạc là một món quà."
"Vô tích sự" chỉ là nói một cách chủ quan, thành tích không bao giờ là thước đo giá trị của một con người, nhưng thành tích cũng thường phản ánh năng lực của mỗi cá nhân.
"Trước đây em rất ghen tỵ với anh." Hạ Thanh Từ nói: "Anh thích làm gì thì làm."
Vì hắn có khả năng quyết định tương lai của mình nên tất nhiên hắn có thể làm theo cách mà hắn muốn.
"Tuế Tuế, em thực sự nghĩ như vậy sao?"
Trong mắt Tạ Bệnh Miễn lóe lên một chút cảm xúc kỳ lạ, như có ánh sáng chiếu vào, đáy mắt lấp lánh mang theo ý cười với vẻ kinh ngạc.
Chàng trai đối diện không trả lời hắn, chỉ nói một lần mà thôi.
Hạ Thanh Từ hiếm khi trò chuyện nghiêm túc cùng Tạ Bệnh Miễn, cảm giác này có chút vi diệu, nhưng cũng không hề khó chịu.
Hạ Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm chầm lấy, Tạ Bệnh Miễn ôm cậu vào lòng, nụ cười rạng rỡ trong mắt, môi kề sát nhẹ nhàng chạm vào má cậu.
Hạ Thanh Từ sờ lên mặt mình, đột nhiên bị ôm nên có chút không vui cho lắm, đối phương như chuồn chuồn lướt khẽ đặt cái thơm lên trên má cậu, cảm giác có chút quen thuộc.
Cứ như thể trước đây đã từng bị thơm như thế này vậy.
"Tuế Tuế, bây giờ anh càng ghen tị với bản thân hơn. Em sẵn lòng nói với anh như vậy, anh rất vui."
Hạ Thanh Từ tựa hồ có thể cảm nhận được dư vị nước bọt, có chút ghét bỏ, nhíu mày không vui: "Anh buông ra, nước bọt dính vào mặt rồi."
"Ồ." Tạ Bệnh Miễn đáp một tiếng, sau đó thơm má bên kia thêm hai cái nữa, lúc này cả hai bên má đều dính nước bọt.
Hạ Thanh Từ nhíu mày, đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, liếc mắt nhìn hắn, đối phương đang mỉm cười nhìn cậu.
"Em cũng có thể thơm lại mà."
Hạ Thanh Từ mới không mắc bẫy của Tạ Bệnh Miễn. Sau đó, hai người tiếp tục đi dạo một vòng quanh trường Đại học Nam Thành và ăn tối ở khu ăn vặt gần đó.
Hai người đến một quán nướng, lúc này Hạ Thanh Từ mới biết Tạ Bệnh Miễn trước đây không ăn cay vì bị dị ứng với ớt, cảm thấy hắn có chút thảm, nhiều lần nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.
Tạ Bệnh Miễn chú ý tới, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ anh ăn nhạt, khẩu vị của anh được nuôi theo mẹ, thành thói quen suốt mười mấy năm rồi."
Dù ban đầu không ăn nhạt thì cũng thành quen. Hạ Thanh Từ "Ồ" một tiếng, cậu gọi món cay nhất, ăn đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng hơi tê: "Anh không ăn được cay, còn suốt ngày bắt em ăn ngọt với anh."
"Vì ăn nhiều ớt không tốt cho sức khỏe." Tạ Bệnh Miễn tự tin nhéo nhéo cánh tay của Hạ Thanh Từ: "Ăn ngọt dễ béo, em gầy như vậy mà."
Hắn vừa nói vừa nhéo cổ tay của Hạ Thanh Từ hai cái, sau đó lại nhéo thêm vài cái nữa, có chút kinh ngạc "Hmm" một tiếng: "Tuế Tuế, hình như em béo lên thật rồi này."
Hạ Thanh Từ: "..."
Hạ Thanh Từ nghe mà mím môi, có chút không vui, nhưng cũng không quá quan tâm đến vóc dáng của mình cho lắm vì cậu cũng chẳng mấy quan tâm đến ngoại hình. Trong những năm qua, ngoài việc thấy Tạ Bệnh Miễn đẹp trai ra, những bạn học khác trong mắt cậu đều na ná nhau.
Cậu hất tay Tạ Bệnh Miễn ra, không cho hắn động tay động chân.
Phiền phức.
"Anh chỉ nói đùa thôi mà." Tạ Bệnh Miễn vội vàng bổ sung một câu, liếc nhìn đồ ăn trước mặt của Hạ Thanh Từ, Tuế Tuế cũng ăn không ít, nhưng không béo lên, có lẽ do học tập tốn nhiều năng lượng.
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, không nói gì, ăn hết món tráng miệng mà Tạ Bệnh Miễn đã gọi cho cậu.
Tối đến, hai người cùng nhau trở về khách sạn. Hạ Thanh Từ gửi tin nhắn cho ba, sau khi tắm rửa xong thì vừa vặn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Tạ Bệnh Miễn đang ôm hành lý đứng trước mặt cậu, mắt liếc nhìn chiếc giường trong phòng của cậu.
"Tuế Tuế, tối nay anh có thể ngủ với em được không? Anh sợ ngủ một mình."
Cái cớ thật dỡ tệ! Hạ Thanh Từ đứng yên nói: "Anh ngủ một mình trong biệt thự không sợ à?"
"Lúc đó không có em." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói: "Không ngủ chung với em, anh không ngủ được."
Người hắn thích đang ở ngay bên cạnh, hắn đương nhiên là đứng ngồi không yên, phải nghĩ cách để lừa Hạ Thanh Từ lên giường.
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao người này lại còn muốn đặt hai phòng, có thể là hắn cố giả vờ giống như lúc trước, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà qua tìm cậu.
Hạ Thanh Từ nhường chỗ cho Tạ Bệnh Miễn: "Ngày mai phải dậy sớm, em sẽ đặt báo thức."
Có nghĩa là ngủ với cậu đồng nghĩa với việc phải dậy sớm.
Tạ Bệnh Miễn vào phòng, vui vẻ nói: "Được", nếu có cái đuôi thì bây giờ chắc hẳn hắn đã vẫy rất vui vẻ.
_____
P/S: Lâu lâu vào lại Wattpad lại phải chuyển mã vùng:))) Ôi cuộc đời...! Bảo sao mấy nay hay ra chap trễ mà chẳng thấy ai hối kkkk
#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.