Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Chương 96

Sở Chấp

11/06/2024

Editor: Bly

_____

XX: Có vẻ hơi ít nhỉ

XX đã chuyển khoản cho bạn hai mươi vạn.

XX đã chuyển khoản cho bạn hai mươi vạn.

Hạ Thanh Từ làm sao có thể xin Tạ Bệnh Miễn nhiều tiền như vậy? Cậu cảm thấy đầu óc của Tạ Bệnh Miễn có vấn đề, hoặc là do cậu quá thiếu hiểu biết, số tiền này đối với hắn chỉ là mấy tệ lẻ.

Bất kể thế nào, Hạ Thanh Từ cũng không nhận. Cậu trả lại từng khoản một, sau đó lấy một khoản tiền tiết kiệm của mình và gửi cho Tạ Bệnh Miễn một bao lì xì.

SS: /lì xì/ /Chúc mừng năm mới/

XX: /Thỏ con cảm động/

XX: Được hẳn hai trăm tệ, vui quá /Thỏ con xoay vòng/

Khóe môi Hạ Thanh Từ cong lên, ba cậu cũng đang xem điện thoại, tiếng mở bao lì xì liên tục vang lên, chắc là đang tranh lì xì với mấy người trong nhóm công ty.

SS: Em không cần nhiều tiền như vậy, đừng chuyển cho em.

XX: Vậy thì cứ để đó, coi như giúp anh tiết kiệm. Dù sao có để chỗ anh thì chưa đến một tháng cũng tiêu hết rồi, mỗi lần xin tiền đều bị mẹ mắng.

SS: Anh xài cái gì?

XX: Thuốc lá, phụ tùng xe, ăn uống, đánh bài, nhạc cụ

Hạ Thanh Từ nhìn thấy chữ "thuốc lá" đầu tiên, Tạ Bệnh Miễn hút thuốc cũng không có tốn quá nhiều, nhưng nó có vẻ không tốt cho cổ họng của hắn. Chơi bài thì thường chơi với Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du, mỗi ván đều bắt đầu từ bốn chữ số.

Hạ Thanh Từ suy nghĩ một lúc rồi nhận tiền.

Sau đó, Tạ Bệnh Miễn chuyển thêm cho cậu một triệu nữa, cậu đều nhận.

SS: Mua cái gì thì nói với em

Hạ Thanh Từ chuyển toàn bộ tiền của Tạ Bệnh Miễn sang một thẻ ngân hàng riêng biệt, để tiện thể ghi chép.

XX: Tuế Tuế, anh đăng lên vòng bạn bè có được không?

XX: /Thỏ con tủi nhục/

Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ khẽ dừng, cậu cũng không nói là không được, nhưng nếu đăng lên thì rất có thể các bạn cùng lớp sẽ biết.

Sau khi do dự một hồi, mới gõ chữ "Được" và gửi đi.

Trên vòng bạn bè xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, Hạ Thanh Từ ít khi lướt xem vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc, cậu bấm vào, đó là dòng trạng thái vừa được Tạ Bệnh Miễn đăng.

XX: /hình ảnh/

Trên ảnh chỉ có một bào lì xì mà Hạ Thanh Từ gửi, kèm theo số tiền và ảnh đại diện của cậu.

Hạ Thanh Từ và Tạ Bệnh Miễn học chung lớp, có nhiều bạn chung nên phần bình luận bên dưới rất sôi nổi.

Diệp Kỳ: Wow

Mạnh Phi Du:?

Vu Uyển:!!!?

Đường Viễn:!!!!

Điện thoại của Hạ Thanh Từ không ngừng đổ chuông, Đường Viễn nhanh chóng gửi tin nhắn cho cậu.

Xa Xa Xa Không Gần (Đường Viễn): Lớp trưởng, sao cậu tốt với cậu ta thế, còn phát lì xì nữa!!!

Đường Viễn: Chẳng lẽ cậu bị Tạ Bệnh Miễn chụp thuốc mê rồi sao? Hai người không định ở bên nhau đấy chứ? /Khóc/ /Khóc/

Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu nhìn qua nhóm lớp không có giáo viên, bây giờ cả lớp đều đang ồn ào, nói rằng cậu cũng nên phát lì xì cho mọi người, không thể chỉ phát cho mình Tạ Bệnh Miễn được.

Trong lúc Hạ Thanh Từ còn đang do dự, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đã phát hơn chục bao lì xì trong nhóm. Cả nhóm lập tức im lặng, tập trung cướp lì xì.

Hạ Thanh Từ đóng giao diện tin nhắn, vừa ăn vừa xem Xuân Vãn với ba. Hai cha con thật sự cũng không ăn được bao nhiêu, mùng một không cần đi chúc Tết nên tối nay có thể thức khuya để đón giao thừa.

"Chúng ta đã nói là đi núi Lộc Đài, chỉ có hai chúng ta thôi..." Hạ Quốc An thu dọn thức ăn, phần lớn cất vào tủ lạnh, hôm sau có thể hâm lại ăn tiếp.

"Ngày kia mình sẽ đến nhà chú con chúc Tết. Năm ngoái chú biếu rượu mà nhà mình không ai uống hết, năm nay mình phải đi lại."

Hạ Thanh Từ: "Cũng có thể không chỉ hai chúng ta."

"Ồ, con muốn dẫn bạn cùng lớp đi à?" Hạ Quốc An hỏi.



"Tạ Bệnh Miễn muốn đi." Cậu nói.

Hạ Quốc An im lặng một lúc, nhìn vào mắt con trai, con trai nhìn ông, tuy không nói nhưng trong mắt rõ ràng là mang theo sự mong chờ, hy vọng ông đồng ý.

"Cũng không phải không thể..." Lời nói chưa dứt, ông rõ ràng nhận thấy con trai dường như thở phào nhẹ nhõm.

"......"

Có ông trông chừng, hai đứa nhỏ này chắc sẽ không làm gì trước mặt ông, con trai còn dám đề cập với ông, có phải chứng minh nó và Tiểu Hạ thực sự chỉ là bạn bè bình thường?

Hạ Quốc An nghĩ nghĩ, nói: "Nó muốn đi thì cứ để nó đi đi."

Nghe vậy, Hạ Thanh Từ gửi tin nhắn cho Tạ Bệnh Miễn và mua thêm một vé vào cửa.

SS: Ba em đồng ý rồi

SS: /vui vẻ/

Nhà họ Tạ.

Một nhà bốn người đã ăn xong bữa cơm giao thừa từ sớm, Giang Ly không cho đi, ba người đàn ông lớn không ai dám nhúc nhích, đều ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Tạ Viễn Thần và Tạ Bệnh Miễn ngồi cạnh nhau, hỏi Tạ Bệnh Miễn về kế hoạch học kỳ mới.

"Miễn Miễn khai giảng định ở ký túc xá à?"

Nghe vậy, bố Tạ và Giang Ly đều nhìn sang, Giang Ly nhíu mày, rõ ràng không tán thành, nhưng cũng không nói gì.

Bố Tạ mỉm cười, nụ cười lộ ra vài nếp nhăn: "Con trai ở ký túc xá làm gì, cảm thấy bên ngoài không vui nữa ư?"

Ông không tin, con trai mình đột nhiên tỉnh ngộ muốn phấn đấu học tập.

Tạ Bệnh Miễn tùy ý trả lời, điện thoại reo liên tục, cậu nhìn thấy tin nhắn Hạ Thanh Từ gửi đến, nụ cười trong mắt gần như không thể che giấu.

"Hầu hết các bạn trong lớp đều ở ký túc xá, con cũng muốn ở."

"Chắc không phải yêu sớm rồi chứ?" Bố Tạ liếc nhìn màn hình điện thoại của con trai, Tạ Bệnh Miễn cười nửa miệng, trực tiếp tắt màn hình điện thoại.

"Con lớn rồi không giữ được nữa." Bố Tạ thở dài, sau đó nói: "Miễn Miễn, con bây giờ cũng không hợp với người ta, sao phải hại người ta. Mẹ con đã liên hệ với Học viện Âm nhạc rồi, năm 12 con cũng không còn ở trong nước nữa."

Để con trai tham gia thi đại học cũng là một điều đáng xấu hổ, không cần thiết, họ đã vạch ra con đường tốt nhất cho con trai út.

Tạ Bệnh Miễn nghe vậy nhìn bố mình: "Ai nói vậy, con không đồng ý."

"Nói trước cho con biết, liệu đấy mà làm." Bố Tạ nói: "Đừng đến lúc đó lại khóc lóc om sòm, đòi sống đòi chết không chịu đi, cứ làm như bố với mẹ cầm gậy đánh uyên ương."

Tạ Viễn Thần nghe xong có chút buồn cười, bố anh nói em trai mình như vậy, thật ra là nhìn thấu em ấy, em trai anh đến lúc đó chắc chắn sẽ làm như vậy.

Anh cũng phụ họa: "Đúng vậy, bố nói có lý. Người ta học giỏi như vậy, bằng lòng ở bên em, đó chính là phúc đức tích từ kiếp trước. Đừng hại con nhà người ta. Nhỡ đâu điểm của người ta vì em mà tụt dốc thì sao..."

Nghe đến chữ "học giỏi" bố Tạ hăng hái lên, chen lời hỏi: "Học giỏi đến mức nào? Là thật à... Miễn Miễn sao không dẫn về nhà cho bố xem."

Con trai ông từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ yêu sớm, ngày ngày lòng cao hơn trời, đây là lần đầu tiên, thật là mới mẻ.

"Học rất giỏi, là mầm non của Thanh Bắc." Tạ Viễn Thần nhìn sắc mặt em trai đen như đáy nồi, bèn bớt nói vài câu: "Ước chừng đã theo đuổi một thời gian rồi, ngày ngày bám theo sau mông người ta, bảo con giúp ba người ta nói tốt trong công ty, trước đây lại là quyên góp sách vở rồi bảo con viết thư giới thiệu cho giáo sư Đại học Nam Kinh..."

Khuôn mặt thanh tú của Giang Ly không biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng nói: "Con tránh xa người ta ra, thành tích của người ta chắc chắn có thể thi đỗ Đại học Nam Kinh."

Tức là có cần nhờ anh trai viết thư giới thiệu cho không?

Tạ Viễn Thần tốt nghiệp Đại học Nam Kinh, hiệu trưởng ở đó là thầy cố vấn của anh, rất nhiều giáo sư nổi tiếng hiện nay cũng là bạn học của anh lúc đó.

"Anh." Sắc mặt Tạ Bệnh Miễn tối sầm, nhìn anh trai, ra hiệu cho anh nhanh chóng ngậm miệng.

"Được rồi được rồi, anh không nói nữa."

Tạ Bệnh Miễn liếc qua tin nhắn điện thoại, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ sắp tới tìm hắn, hắn lấy cớ rời khỏi bàn ăn, lúc đi còn nghe thấy tiếng bố gọi lại, bảo hắn gửi ảnh xem trông như thế nào.

Tạ Bệnh Miễn tùy tiện đáp một câu. Bố hắn tối nay còn có chuyến bay, chỉ tranh thủ về nhà một ngày. Hắn không ngờ bố vẫn thích tham gia mấy trò náo nhiệt này.

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đến tìm Tạ Bệnh Miễn chơi bài. Họ chào chào hỏi Giang Ly và Tạ Viễn Thần, rồi cùng Tạ Bệnh Miễn lên lầu.

"Hôm nay chơi gì? Chơi game hay ra ngoài chơi đây. Kỷ Nguyện có tổ chức tụ tập bên đường Nam Giang đấy, Nhị ca có muốn đi không?"

Diệp Kỳ: "Thôi bỏ đi, chỗ Kỷ Nguyện đông lắm, tôi không muốn đi. Nhị ca, mình đánh bài đi."

Tạ Bệnh Miễn nói "không có tiền" và còn đưa số dư cho họ xem. Tổng lại còn chưa đến 500 tệ.

"Hai trăm là Tuế Tuế cho nên không tiêu được. Tiền lì xì của bố mẹ và anh trai đều chuyển cho Tuế Tuế hết rồi."

Mạnh Phi Du: "..."

"Hay là..." Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta chơi mỗi ván 5 tệ, như vậy có thể chơi thêm vài ván nữa."

Diệp Kỳ không nói nên lời: "Nhị ca, anh đưa hết tiền cho lớp trưởng, lỡ như cậu ấy cầm tiền của anh chạy mất thì sao."



"Không đâu." Mạnh Phi Du nói: "Nếu tôi là lớp trưởng, gặp phải tên ngốc như vậy tôi đương nhiên là sẽ thả dây dài câu cá lớn."

"Trước tiên, làm cậu ta mê mẩn tôi, khiến cậu ta can tâm tình nguyện ngày ngày đưa tiền cho tôi, kiếm được mẻ lớn rồi mới ôm tiền bỏ trốn."

"Một trăm vạn đã tính là gì, tài sản của Nhị ca chắc chắn không chỉ có vậy, ít nhất cũng phải tám con số trở lên."

Diệp Kỳ nghe xong bật cười. Hai người bọn họ cũng đang chế giễu Tạ Bệnh Miễn, không muốn nhìn thấy Nhị ca của mình ngu ngốc như vậy, dù sao một trăm vạn cũng không phải là số tiền nhỏ.

"Giá như Tuế Tuế thật sự cầm tiền của tôi bỏ trốn thì tốt rồi, chứng tỏ em ấy cũng không dễ lừa đến vậy." Tạ Bệnh Miễn nghe xong cũng cười: "Em ấy là một tên ngốc, nếu ai đối tốt với em ấy, em ấy cũng sẽ moi tim ra mà đối xử tốt với họ hơn vậy."

Giọng điệu của Tạ Bệnh Miễn tràn đầy hạnh phúc, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đều có biểu cảm kỳ quặc, chọn cách im lặng.

"Vậy có chơi không?"

"Chơi chứ, mỗi ván năm tệ."

"..."

XX: Tuế Tuế, anh đang chơi bài với Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ, mỗi ván năm tệ

XX: Đoán xem anh thắng được bao nhiêu

Hạ Thanh Từ nhìn tin nhắn, cậu đang ngồi trong phòng khách xem TV, ba cậu đã ra ngoài tán dốc với hàng xóm. Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay gõ lên màn hình, trả lời tin nhắn.

SS: Thắng được bao nhiêu

Tạ Bệnh Miễn nhanh chóng gửi cho cậu một bức ảnh, đó là tiền mặt, tổng cộng hai tờ và còn có một số tiền lẻ, gần hai trăm tệ.

XX: Hai đứa nó ngu quá, toàn thua

Hạ Thanh Từ khẽ nhếch môi.

SS: Có lẽ thấy anh nghèo quá nên cố tình nhường thôi

XX: /Thỏ con mỉa mai/ Hai đứa nó không nhường cũng không chơi lại anh

XX: Hôm nay em có thức đón giao thừa không

SS: Không biết có thức được không.

Ở đây, thức khuya đón giao thừa là phong tục. Ban đêm đèn phòng khách không được tắt, thức không nổi thì đi ngủ cũng không sao, không phải nhất thiết phải canh giao thừa.

XX: Anh có thể thức cùng em

Tạ Bệnh Miễn gọi điện thoại cho Hạ Thanh Từ, cậu liền bắt máy. Cả hai thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ ở phía đầu dây bên kia, rất xa, không ngừng nghỉ. Nó như thể muốn nói với hai người bọn họ rằng, hai người đang ở chung một thành phố.

Tuy ở hai nơi khác nhau, nhưng nhìn chung một bầu trời.

"Chú Hạ không có ở nhà à?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.

"Ba ra ngoài tán dóc với hàng xóm rồi, ở nhà với em không chịu nổi." Hạ Thanh Từ nói, rồi hỏi: "Bọn Diệp Kỳ về rồi à?"

"Về rồi."

"Mai anh phải đi chúc Tết, chỉ có anh và mẹ thôi, bố anh với anh trai đều phải đi tiếp khách, mùng 1 bận lắm."

"Ngày mai em có cần phải ra ngoài không?"

Hạ Thanh Từ nói cậu không cần đi chúc Tết, ở nhà xem phim hoạt hình, vừa đảo mắt nhìn chương trình truyền hình vừa nghe Tạ Bệnh Miễn nói chuyện.

Hai người họ trò chuyện bâng quơ, đến đúng 12 giờ, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời. Tiếng MC vang lên bên tai của Hạ Thanh Từ, cùng với giọng nói trầm ấm, dịu dàng của người nào đó.

"Tuế Tuế, chúc mừng năm mới."

"Đây là năm đầu tiên anh đón giao thừa cùng em, hy vọng sau này mỗi năm anh đều có thể ở bên cạnh em."

"Anh đang ở ngoài cổng tiểu khu của em."

Hạ Thanh Từ nghe vậy, ngón tay cầm điện thoại khẽ run. Bên ngoài trời lạnh như vậy, cậu vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có một bóng người quen thuộc đang đứng.

Thiếu niên có thân hình cao gầy, mặc chiếc áo khoác lông vũ đen giống cậu, đứng dưới ánh đèn đường, đầu ngón tay cầm điện thoại, vẫy tay chào cậu.

Ánh đèn và ánh trăng hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng phủ lên người thiếu niên, dát một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Nửa đêm trời lại đổ tuyết, những bông tuyết rơi lả tả, phủ lên chiếc ô đang che của hắn.

Tạ Bệnh Miễn bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi vào mặt cậu, Tạ Bệnh Miễn mỉm cười rạng rỡ, vung ô che cả người cậu vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể của họ hòa quyện vào nhau, ôm chặt lấy nhau trong đêm đông lạnh giá, hai trái tim cùng vì nhau mà hòa chung nhịp đập.

_____

P/S: Tự nhiên muốn nói khẽ với mọi người, cái tên của mình (Bly) đọc là Bờ lai đấy kkkk Tại ngoài đời nhiều người hay gọi nhầm mình là Bờ Liii:vvv

#Bly

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook