Rời Xa Tôi Sao... Vương Lãnh, Anh Đừng Mơ!!

Chương 12: Thực Tại Đau Khổ

AZ130

30/12/2015

Một khi em yêu là em trao tất cả tình cảm cho anh, em yêu anh một cách cuồng nhiệt, si ngốc. Nhưng cũng chính vì điều đó mà đã làm thay đổi luôn cả cuộc đời em. Cảm ơn anh, chàng trai đã cho em biết thế nào là đau khổ trong tình yêu...

+++

Mặt trời bắt đầu nhô lên, kéo theo đó là một ngày mới tươi đẹp. Cô đứng trước cửa sổ, ánh mắt ảm đạm nhìn ngắm bầu trời trong xanh. Một đêm ròng, cô không ngủ được, lời chia tay của anh cứ quanh quẩn trong đầu cô. Trái tim đau như bóp nghẽn vậy, tình yêu của anh là thứ mà cô rất trân trọng, cô cứ nghĩ rằng anh và cô sẽ mãi hạnh phúc, những nào ngờ đâu,cái hạnh phúc ấy bỗng chốc vỡ...Bụp... giống như là mơ vậy.

Đứng trước gương, cô soi mình vào đấy thở dài rồi đeo cặp đi học. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ phải biết cách sống một mình, tự bước đi trên đôi chân của mình vì giờ đây đoạn đường cô đi trước mắt không có bóng dáng anh, mãi mãi...

Đến trường, cô được rất nhiều cặp mắt soi mói. Vì sao, vì giờ đây cô đã khác, mặc kệ những ánh nhìn cô vẫn cứ đi về phía trước. Đi vào lớp, cả lớp nhìn cô bằng con mắt ngỡ ngàn trong đó có cả anh.

Anh lướt đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô rồi trở về trạng thái bình thường, vẫn vui vẻ nói chuyện cười đùa với Hoa, xem như cô không tồn tại. Cô đau buồn nhìn anh rồi cũng về vị trí mình ngồi. Nhìn hình ảnh mình phản phất qua cửa kính mà cô cười buồn, tóc cô giờ đã không còn như xưa nữa rồi. Cô mang trong mình một phong cách khác, ăn chơi, sành điệu hơn. Tóc ngắn nhuộm xanh rêu, váy đã được cô xén ngắn đến không còn ngắn hơn nữa, nơ cổ trên áo giờ đây được cô thắt hờ. Trông cô thật cá tính những cũng không lém phần quyến rũ, cười nhếch mép nhìn cặp đôi đang tình tứ kia mà phát tởm.

Hoa cũng ngạc nhiên về cô, nhưng không thèm chấp. Nhìn anh õng ẹo lên tiếng:

-"Lãnh, bữa nay em đến nhà anh nhé."

-"ừm, tùy em" Lãnh dịu dàng vuốt mái tóc dài của Hoa, thuận miệng trả lời.

-"vâng, thế trưa anh chở em về luôn nhé, em muốn qua chào hỏi bác gái"

-"Ừm" Anh vẫn vậy, vuốt mái tóc dài của Hoa, ánh mắt anh hướng về cô, man đầy nỗi buồn không tả. Hoa ngước lên nhìn anh, thấy anh không chú ý mình mà vẫn nhìn cô chăm chú thì bực tức, đá xoáy cô:

-"A... An sao phá cách thế, bồ đá à. À mà quên, Lãnh đá cô rồi. Bây giờ Lãnh là của tôi"

Cô quay đầu lại, ánh mắt lãnh lùng liếc nhìn Hoa cười nói:

-"Phải không? tặng cô đấy"

-"Cô... bị đá mà còn lên giọng. Đừng tưởng mình cao sang mà xem người ta như cỏ rác" Hoa khinh khỉnh, ôm eo anh nói với cô.

Cô nhìn Hoa mà buồn cười, đứng dậy ngồi cạnh mép bàn cuối nhìn Hoa rồi thì thầm:

-" Có sao? Cô là tự nhận mình cỏ rác đó thôi."

-"Cô..cô"

-"Im đi, ồn quá" Anh lạnh lùng lên tiếng. Cô khựng người lại rồi đứng dậy, giữ nụ cười thờ ơ đó. Đi ra khỏi lớp học, bước thẳng lên sân thượng của trường.

Nơi đây, cô dường như rất nhỏ bé. Cơn gió lớn giờ đây chỉ mình cô chống trọi, không có anh ở bên ôm ấp che chở, lòng cô thật trống rỗng. Vòng tay tự ôm lấy thân mình, nước mắt bỗng chốc rơi, đã bao lần cô tự nhủ rằng mình phải cố gắng không được gục ngã. Nhưng rồi cô vẫn không làm được, cô vẫn không thôi nhớ anh, không thôi dõi theo anh, cô thật sự rất muốn ôm anh từ phía sao và nói:" Mình làm lại từ đầu được không anh", cô rất muốn, rất muốn. Ngước mắt lên trời trong vắt mà thì thầm:

-" Lãnh, có lẽ em nên buông tay rồi. Em quá mệt, nếu em biết yêu anh làm em đau như thế thì em đã không mở lòng, mà yêu anh trong thầm lặng."

Tiếng nói cô hòa vào làn gió, tan biến ngay trong tích tắt, đê lại một nỗi đau sâu lắng mà chỉ cô mới cảm nhận được.

Cô đâu hay, ở một nơi nào đó trên sân thượng có một người nhìn cô bằng ánh mắt đau thương,

-"xin lỗi em, cô bé đã làm em đau. Đừng khóc được không, em làm tim tôi đau muốn chết. Sao tôi nỡ đây....."



Cùng một nơi, có một người nhìn ngắm một người mà tim đau như muốn vỡ vụng.............

+++

Dưới cái nắng gay gắt, cô đạp xe đi về nhà. Điện thoại bỗng dưng reo, dừng xe bên vệ đường, nhấc máy:

-"Alo, con nghe mẹ"

-< Lát con qua nhà Lãnh luôn nhé, mẹ đang ở bên đó. Hôm nay có tiệc con ạ> Mẹ cô dịu dàng lên tiếng

-"Vâng ạ"

-< ừm, thay đồ rồi qua nhanh con nhé, Mẹ Hương mong con lắm đấy>

-"dạ, vâng" Cô nhàn nhạt trả lời

- Mẹ cô cúp máy, nhưng trong lòng bà đang lo lắng. Con gái bà dạo này sao ấy, thay đổi cả tính tình lẫn ngoại hình. Bà không biết nên vui hay nên buồn nữa, có lẽ cô đủ chững chạc để tự biết được những gì nó làm rồi. Thở dài rồi đi vào trong nhà...

Cô về đến nhà, lên phòng tắm rửa rồi đi qua nhà anh. Mặc cái váy trắng, đứng trước cửa nhìn vào nhà anh,

-"Này, trả em. Lãnh trả em nhanh lên..aaaa"

-"Anh kì quá nha, buông em raaaa"

-"Không đấy, làm sao. Giỏi lấy đi"

-"Tha cho em đi mà, hihi.. Thương anh"

Trước mắt cô là hình ảnh một nam và một nữ đang nô đùa với nhau. Nam cười vui vẻ vòng eo qua cô gái, còn cô gái thì e thẹn hôn lên má anh mỉm cười hạnh phúc. Cô cười chua chát, anh và Hoa hạnh phúc hơn cô tưởng, có lẽ không có cô anh vẫn sống tốt. Tay run run, nhấn chuông cửa vờ như không thấy những gì đang diễn ra.

Hoa thấy cô thì nhanh chân ra mở cửa, cười cười nói:

-"Cô cũng tới nữa à, vào đi. Đóng cửa giúp"

Nói rồi Hoa chạy nhanh lại anh, dang tay nhảy lên lưng anh cười cui vẻ:

-"Anh, cõng em nha. Đi vào nhà nào"

-"Kẽo té" Anh dịu dàng cõng cô vào nhà.

Nhìn theo bóng dáng ấy mà cô đau lòng. Đã từng có người cõng cô như vậy, lời nói cũng dịu dàng như vậy, hình ảnh ấy sao nhứt mắt quá. Ngước mặt lên trời thở dài rồi đi vào nhà.

Trong nhà giờ đây không khí rất ấm áp, buổi tiệc này chắc là của hai bà má cô làm rồi. Đi vào bếp, nhìn thấy mẹ Hương- mẹ Lãnh thì cô ôm từ từ phía sau nói:

-"Mẹ, nhớ An không?"

-"Hahha... lớn rồi mà còn mè nheo. Tôi nhớ cô chết được" Mẹ Lãnh cười ha hả rồi quay lại ôm cô vào lòng, mà mắng yêu. Cô cười vui vẻ,



-" Hai mẹ đi về có mua quà cho con không nhỉ?" Cô cười lém lĩnh đòi quà.

Mẹ cô nghe nói như vậy thì mắng cô:

-"Cha cô, chỉ biết có quà"

-"Aaa.. đi chơi về mà không có quà sao. Con giận à" Cô xụ mặt, nhõng nhẽo.

-"haha.. có nha. Mẹ có mua nè, lát lên lấy cho An nha" Mẹ Lãnh cười rồi nói với cô. Cô cũng nhìn mẹ cười, chỉ ở bên hai người mẹ này cô mới tươi cười được thôi.

-"Vui vẽ lên nào An" Lòng cô tự nhủ

Bữa ăn ấm áp trong tiếng cười nói của hai bà mẹ, của Hoa, sự dịu dàng của Lãnh dành cho Hoa. Chỉ riêng cô, vẫn trầm lặng, cười nhẹ không nói nhiều. Mẹ anh nhìn cô, gắp thịt vào chén cô nói:

-"An, ăn đi con. Dạo này mẹ thấy con ốm lắm đấy"

-"Vâng, cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất" Cô cố cười tươi nói với mẹ anh.

-"À, Hoa với Lãnh quen nhau hả con" Mẹ cô nhìn anh hỏi, anh ngớ người nhưng rồi cũng dịu dàng trả lời:

-"Vâng ạ, tụi con đang quen nhau ạ"

-"Vậy à, vậy mà mẹ cứ tưởng..." Mẹ cô ấp úng định nói nhưng rồi thôi.

Anh biết mẹ cô định nói gì, ngước mặt lên nhìn cô thấy cô vẫn ung dung ăn uống như vậy mà anh thở dài. Vậy cũng tốt....

Những lời anh nói mà làm tim cô nhói một nhịp, dù biết trước nhưng vẫn đau lắm. Đồ ăn hôm nay sau có vị chát thế nhỉ, cười buồn rồi buông đũa:

-"Mẹ, con no rồi. Con xin phép đi ra vườn lát ạ"

Không đợi mẹ trả lời cô cất bước đi ra vườn.

Đứng trước cây đào to cô chợt nói:

-"Anh ra đi"

Anh từ góc tường đi ra, nhìn cô từ phía sau, lên tiếng:

-"Anh xin lỗi"

-"Xin lỗi, có ích gì?. Không có anh tôi vẫn sống tốt"

Nói rồi cô quay lưng bước đi về phía cổng nhỏ phía sau vườn, đi về nhà. Anh nhìn theo bóng lưng cô mà mờ dần, mờ dần. Anh khẽ nói:

-"Có lẽ, anh sắp không được nhìn thấy em nữ rồi An à"

++++

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rời Xa Tôi Sao... Vương Lãnh, Anh Đừng Mơ!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook