Chương 9: Đồng thoại tình yêu
Diệp Lạc Vô Tâm
01/06/2015
Từ trong giấc ngủ tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu là giết hắn, lại thấy bên cạnh gối một bộ đồ lụa mỏng màu hồng nhạt.
Tôi xoa bóp cánh tay đau nhức, mặc quần áo vào người, bước ra khỏi phòng.
Ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua ô cửa kính thủy tinh trải dài trên mật đất, rơi xuống sàn nhà màu trắng ngà, làm sáng ngời căn phòng không lưu lại một chút dấu vết của tội ác.
Lân Quân Dật đứng ở bên cửa sổ, trang phục màu trắng ở trong làn gió nhẹ nhàng phiêu động, nhu hòa mà thanh nhã.
Hắn vẻ mặt khó xử nhìn ly sữa nóng trong tay còn tỏa hơi, ngón tay thon dài trượt theo thành cốc.
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã như nhận thấy cái gì đó, ánh mắt mờ mịt chuyển đến hướng tôi đang đứng, trên mặt lộ ra nụ cười tinh thuần.
Đó tuyệt đối là thiên sứ mới có nụ cười như vậy….
Nếu như không phải trên cổ tay còn có vết máu bầm, trên thân thể còn lưu lại dấu hôn, tôi nhất định cho rằng tất cả chỉ là một hồi ác mộng.
Nếu hiện tại hắn hỏi tôi: Cô vì sao lại ngủ trong nhà tôi?
Tôi nhất định hoài nghi thần kinh mình có vấn đề!
Hoàn hảo hắn chưa nói gì, dùng tốc độ thật chậm đi tới, cầm trong tay ly sữa đưa đến trước mặt tôi: “Uống sữa đi”
Kia… thanh âm không phải là quá bình thường nhẹ nhàng bâng quơ a!
Tôi gạt phắt ly sữa, nhìn thứ nước trắng đục vương vãi xung quanh, buồn bực trong lòng mới vơi đi một ít.
Tôi nói: “Đừng tìm tôi diễn trò!”
Hắn than nhẹ một tiếng, ôm lấy vai tôi, khẩu khí không được tự nhiên như nói với tiểu tình nhân đang làm ồn: “Em muốn thế nào?”
Tôi thoát khỏi vòng tay hắn: “Sao hôm qua anh không hỏi tôi nghĩ thế nào?”
Hắn hơi thất thần hé mở đôi môi như muốn nói điều gì, rồi sau đó mân lại thành một đường thẳng, tầm mắt di chuyển từ mặt tôi đến chiếc ly thủy tinh vỡ nát.
“Những chuyện này cơ bản giải thích không có tác dụng, tựa như thủy tinh, nát chính là nát, cho dù em muốn sửa chữa như thế nào đi nữa, cũng chẳng thể vãn hồi…”
Tôi thật không thể không thừa nhận sự tình đã xảy ra, có làm gì cũng đâu thể vãn hồi!
Tôi không có năng lực trừng phạt hắn, lại không biết bắt hắn bồi thường cái gì, vậy nên, tôi không còn lời nào để nói.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt so với bình thường càng thêm sáng ngời: “Tôi thừa nhận, ngày hôm qua mình thật sự quá đáng, nhưng em xác định không có ý đồ câu dẫn tôi sao?”
“Tôi không có…”
“Ha…em không có” Hắn kéo kéo khóe miệng, nói: “Em bình thường không hay nhìn trộm tôi chăm chăm, em không đối với tôi cười đến phong tình vạn chủng, em không ở trước mặt tôi biểu hiện bao nhiêu yếu ớt cùng bất lực, em không đêm khuya bước vào cửa nhà tôi…”
Tôi muốn phản bác, nhưng nói cái gì cũng không lại nổi cái kiểu già mồm áp lẽ phải này.
Hắn nói không sai, tôi là nữ thư kí của hắn, nữa đêm ở trong nhà hắn cởi áo quần…
Nói không dụ hoặc hắn, chỉ sợ chả có mấy ai tin tưởng.
Giống như hắn đây, nam nhân nho nhã, có học thức, có gia thế, bảo hắn đi cường bạo nữ nhân, sẽ có ai tin không?
Hắn xem nhẹ tôi, tôi lại quá coi trọng hắn.
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thật ban đầu tôi đối với em không hề có ý nghĩ không an phận, tôi biết em đã có gia đình, có con nhỏ, mà tôi cũng đã đính hôn. Tôi căn bản không muốn có liên lụy gì với em, cũng không muốn tạo quan hệ phức tạp làm gì… Tôi thuê em xuất phát từ một loại thương hại, giống như muốn cho em một công việc ổn định, hy vọng em không cần vì vấn đề riêng tư mà thường xuyên đổi công tác, không hề có giao dịch giữa quyền sắc trong đó”
Tôi trầm mặc nghe hắn nói chuyện, tôi thừa nhận hắn đối xử với tôi không sai, là một ông chủ tốt đến hiếm thấy.
“Nét phong tình vạn chủng của em kích thích tiếng lòng tôi, làm cho tôi mê loạn, nhưng tôi luôn dồn ép nó lại, không hề muốn cùng em dây dưa, không nghĩ muốn phá hoại gia đình của em, tôi nghĩ muốn em làm thư kí lâu dài, cũng chỉ bảo trì quan hệ công việc thuần túy. Nhưng em lại một lần nữa khảo nghiệm khả năng tự chủ của tôi, ánh mắt ám muội của em làm cho tôi sinh ra một loại ảo giác: Em muốn cùng tôi tiến thêm một bước….”
“Ý anh là tôi sai?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay đồng loạt hạ xuống, bóp mạnh vang lên tiếng khanh khách, cuối cùng lời nói từ hàm răng rít ra : « Diêu Băng Vũ, em cảm thấy em đúng không ?”
Tôi không biết hắn vì cái gì tức giận, nhưng tôi cảm nhận được loại áp lực phẫn hận này.
Hắn hít sâu rất nhiều lần, khôi phục lại khẩu khí bình thản:“Quên đi, đều đã xảy ra…… Ai đúng ai sai liệu có cái gì ý nghĩa? Tôi mệt mỏi, em muốn thế nào, đều tùy em đi.”
Tôi nghĩ thế nào?
Tôi nghĩ không ra phụ nữ khác gặp phải tình huống này sẽ làm như thế nào, có lẽ sẽ khóc đòi giết hắn; kiện hắn lên toà án; hoặc là hướng hắn đòi tiền bồi thường; đương nhiên, đoán chừng còn có một số người sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm.
Tôi ngoài việc rời đi, không có khả năng làm gì nữa……
Thật ra tôi chỉ là một người phụ nữ thoạt nhìn thì kiên cường, thực ra rất yếu đuối . Một khi gặp phải chuyện tôi không thể đối mặt, tôi liền tìm cách trốn tránh, bắt bản thân không được hồi tưởng những chuyện đã phát sinh dù chỉ một lần.
Tôi rất nhanh đi đến sô pha, cầm lấy túi xách của mình, hướng ngoài cửa bước đi .
Ngay tại thời khắc tôi sắp mở cửa, cánh tay tràn ngập vết thương lại bị hắn kéo lấy.
“Diêu Băng Vũ, muốn đi, cũng nói một lời cho tôi rõ ràng!”
“Tôi và cái loại này điên khùng như anh không còn lời nào để nói.”
“Em không có, tôi có!” Hắn đem tay của tôi gắt gao nắm trong lòng bàn tay, ngực phập phồng rất nhiều lần, mới ách thanh hỏi:“Tôi hỏi lại em một lần cuối cùng …… Chấp nhận tôi được không? Không can thiệp cuộc sống lẫn nhau , không cho bất luận kẻ nào biết?”
“Anh?!” Hắn lại nổi điên , xem ra không chỉ buổi tối ban ngày đầu óc hắn cũng có vấn đề, hay là khi hắn đối mặt với tôi mới không được bình thường?
“Mỗi người đều có thứ mình, tôi tin tưởng em cũng có…… Vô luận điều kiện gì tôi đều có thể chấp nhận!”
Tôi rút về bàn tay mình đã bị hắn niết đến phát đau:“Anh đời này đừng mơ tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không chà đạp bản thân để làm tình nhân của anh!”
“Vậy em cứ sống cuộc sống khoe khoang phong tình thì không coi là chà đạp bản thân mình? Có phải em cảm thấy, ở trước mặt rất nhiều nam nhân phô trương dung mạo mỹ miều của em, so với chỉ ở trước mặt một người nam nhân, sẽ có cảm giác thành tựu?”
Tôi hung hăng giáng hắn một bạt tai, vốn định trả hết lại cho hắn mối nhục này, kết quả tôi phát hiện, tầm mắt của mình như thế nào đều là hơi nước……
Giờ phút này tôi nghĩ đáng lẽ nên kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, nhưng ta làm không được, lời nói của hắn động đến miệng vết thương yếu ớt làm tôi đau đớn.
Bốn năm nay, tôi tự cho mình thanh cao, cũng không có làm đồ chơi trong mắt nam nhân, điểm ấy tôi so với bất kì kẻ nào đều rõ ràng.
Mà tôi đến tột cùng là vì cái gì???
Tôi không cha không mẹ, không nơi nương tựa, tôi cũng không chấp nhận bất cứ người đàn ông hân nào, cho dù cuộc sống quá mức kham khổ hèn mọn .
Nhiều năm vất vả đều một mình chống đỡ, bất quá là vì người ấy đã khiến tôi hận nhiều đến chẳng thể quên ……
Tôi là… vẫn không có cách mà chân chính đối mặt với sự thật.
Biết rõ không có khả năng, không nên, vì sao vẫn lặng lẽ ngóng trông có một ngày Trần Lăng có thể đột nhiên xuất hiện, anh sẽ kéo tay tôi hỏi: Em có bạn trai không?
Tôi ngồi xổm xuống, dùng đầu gối để che đi bản thân đang đau đớn, cắn chặt đôi môi không cho chính mình khóc thành tiếng……
Trần Lăng, nhớ tới cái tên này, tâm tôi giống như bốn năm trước, quặn đau khó nhịn.
Một đôi tay đem tôi kéo vào vòng ôm ấp ấm áp .
Tôi giương mắt, thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn tiếng tim đập nặng nề.
“Buông tha tôi đi, xem như tôi cầu anh!”
“Tôi đưa em về nhà, về sau em muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, sẽ không một lần nữa miễn cưỡng em….”
***************************************************************
Về đến nhà, tôi mở cuốn sổ đồng học đã ố vàng , chữ viết Trần Lăng cương nghị đã muốn mơ hồ, vậy mà vẫn đâm thấu linh hồn của tôi, đau đớn tâm của tôi ……
Tuổi thơ của tôi lớn lên trong cô nhi viện.
Bởi vì là bọn con nít không được người lớn cẩn thận che chở, yêu thương , cá tính có chút cố chấp, cho nên đám nhóc bên cạnh tôi hơn phân nửa đều có điểm quái gở , chỉ có tôi từ nhỏ đã thích cười.
Tôi cứ như vậy lớn lên, rồi 9 tuổi tôi được người ta nhận nuôi , nhận nuôi tôi là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi , chưa phải là già, nhưng thực tang thương.
Nàng không thích nói chuyện, lại thích nhìn tấm ảnh lầm bầm lầu bầu.
Nàng không thích cười, lại nhìn tấm ảnh chụp kia si ngốc mà cười.
Đến năm mười bốn tuổi tôi mới biết được, trong tấm ảnh là người yêu của nàng, hai mươi năm trước mất trong tai nạn xe cộ.
Mà nàng thu dưỡng tôi, bất quá là để an ủi cuộc sống tịch mịch của mình.
Cô gái mười bốn tuổi vốn không hiểu nổi loại chờ đợi trong tuyệt vọng này có ý nghĩa gì, nhưng đối với nàng, tình cảm này là khát vọng phi thường, có thể giúp nàng thoát khỏi cô độc.
Mười bốn tuổi năm ấy, tôi lại thật sự gặp một người……
Đó là chạng vạng của một ngày rất đỗi bình thường, tôi trên đường về nhà, từ hẻm nhỏ một đám nam sinh chạy ra, bên trong còn lại một nam sinh ôm lấy vai trái cố gắng đứng lên, cắn răng lau đi vết máu trên mặt.
Tôi biết anh ấy, hoặc nói đúng hơn là, nữ sinh trong trường không ai không biết anh.
Anh là Trần Lăng, tên của anh luôn nằm trên vị trí bắt mắt của bảng thứ hạng học tập ở trường, trong những trận bóng rổ bộ dáng anh cũng là cực kì phiêu dật a…..
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trong trường, anh bước đi dưới ánh sáng mặt trời chói lóa, từng hạt nắng rơi trên gương mặt nam sinh ấy, đôi môi mỏng xứng với cái mũi thẳng, hiện lên vẻ nhã nhặn, đẹp đẽ làm cho tim người ta gia tốc đập.
Người anh có chút gầy, thân cao một thước tám có điểm không phù hợp, nhưng đồng phục mặc trên người anh, chả khác mấy so với kiệt tác hoàn mỹ của các nhà thiết kế nổi danh.
……
Tôi nhìn Trần Lăng bị thương muốn đứng lên,rồi lại ngã trên mặt đất, trong tâm có tia không đành lòng, bước qua có ý giúp đỡ.
“Bạn không sao chứ?”
Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái, khẽ cắn môi, không nói lời nào.
“Bọn kia vì sao đánh bạn vậy?”
“ Không biết ” Lần này ngay cả đầu cũng chả ngẩng lên.
Bình thường anh rất thích cười, sao cá tính lại quái gỡ vậy???
“Mình đưa bạn đi bệnh viện nha?”
“Không…..” Anh cố đứng lên, câu nói chưa kịp ra khỏi miệng, lại té ngã.
Thấy anh cắn đôi môi đến mức xuất huyết, tôi thực sự khoanh tay đứng nhìn không được, trực tiếp nâng anh dậy. Tôi đưa anh đến bệnh viện, lúc muốn rời đi, lại lo lắng, vì thế hỏi : “Số điện thoại nhà bạn bao nhiêu? Để mình gọi về nhà báo một tiếng đi.”
***********************
Anh kinh ngạc nhìn tôi, tựa như nhìn một ngốc tử.
Tôi hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh nhỏ giọng đáp: “ Không có việc gì!”
Không hiểu sao, ánh mắt bướng bỉnh của anh làm lòng tôi có chút bực mình.
Ngày đó tôi cùng anh ngồi chờ khám ở bệnh viện thật lâu, không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng làm tôi có chút khó chịu.
Mọi thời đại, cô bé nào cũng ngây ngô mơ về một mối tình thầm mến lãng mạn, mối tình với Trần Lăng là mơ ước về tình yêu ngọt ngào nhưng có điểm vô vọng.
Tuổi mười lăm của tôi trôi qua như vậy…..
Mỗi ngày đều rời giường sớm đi đến trường, tất cả chuẩn bị tốt , đúng bảy giờ là đi ra khỏi cửa. Vì Trần Lăng mỗi ngày đều đúng bảy giờ rưỡi sẽ đi vào cổng trường, sau này mới biết đó là vì tôi cũng vào giờ đó xuất hiện.
Mỗi ngày đến giờ nghỉ giải lao, tôi liền tìm cô bạn tốt Na Na đi ăn cơm, bất quá đến cả Na Na cũng biết, tôi tìm cô ấy chẳng qua chỉ là cái cớ.
Sau 12h một chút, tôi ở vườn trường sẽ thoáng gặp anh đi qua, lúc nào cũng vậy tim tôi đập thật nhanh.
Mỗi lần trong lúc lơ đãng ánh mắt giao nhau, tôi đều đã thất thần từ lâu, đoán rằng anh còn nhớ rõ chuyện trong bệnh viện đậm mùi thuốc trử trùng.
Nhưng phán đoán đó , tôi lại 1 lần nữa phủ định , bởi anh chưa từng bao giờ liếc mắt tới tôi, cho dù là tầm mắt chạm vào nhau, anh cũng nhanh chóng lập tức quay đi…..
Cho nên, tôi chưa bao giờ có cái loại ảo tưởng này, chỉ vụng trộm đem mối tình này tâm sự với quyển nhật kí, để cho nó trở thành một kí ức ngọt ngào mà có chút ưu thương khi nhớ lại….
Luyến ái là bắt đầu khi gặp gỡ bất ngờ và phát triển một cách lơ đãng không biết từ lúc nào.
Ngày hôm đó tôi muốn tìm Na Na cùng nhau về, vào phòng học mới phát hiện Trần Lăng đang chuyên tâm một mình ngồi làm bài tập.
Trái tim tôi hoàn toàn thất lạc tiết tấu, xung quang không khí như bị hút đi hết, tôi dù có cố gắng thế nào cũng không thể giảm bớt cảm giác hít thở không thông.
Muốn bỏ chay, lại đã quá muộn, anh đã ngẩng đầu lên.
Tôi miễn cưỡng bình phục lại tâm tình kích động, làm bộ như không có gì, hướng anh hỏi : « Dương Na có ở đây không ? »
Tay tôi nắm chặt ở phía sau không ngừng run, mặt nóng bừng đến nỗi muốn bốc hỏa, tôi nghĩ chính mình lúc đó thực quẫn bách, kết quả, anh phản ứng so với tôi còn khoa trương hơn.
Anh đột ngột đứng dậy, nói rất nhanh : « Bạn ấy đi rồi. »
Bởi vì anh đứng dậy vội vàng, khiến cho quyển sách trên bàn bị đụng rơi xuống đất. Anh vội vàng cúi gập người nhặt lên, không nghĩ cánh tay lại đụng chân bàn rất mạnh, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn lại, mặt khắc chữ « đau » cũng đỏ lên…..
Một khắc kia, tôi không hiểu sao cũng cảm giác được ngón tay mình đang đau nhức từng đợt.
« Cám ơn ! » Không rời đi, nhưng lại không dám mở miệng nói gì.
Khi thấy mình không tìm được đề tài gì khác để nói, tôi xoay người định rời đi, thế nhưng lại nghe thấy anh gọi tên tôi.
« Diêu Băng Vũ »
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra tên mình dễ nghe như vậy, âm thanh vang lên thật là tự nhiên.
Anh thế mà biết tên tôi, nói vậy anh cũng chú ý đến tôi >.<
« Mình là Trần Lăng »
Tôi mờ mịt….. Anh còn không biết trong trường danh tính của anh lớn thế nào a, còn cần đi giới thiệu nữa sao?
Anh không biết anh đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng , tên anh chính là liếc một cái liến đập vào mắt ngay a?
Chỉ sợ nữ sinh toàn trường đều biết anh là Trần Lăng, thậm chí cả các dì trong căng tin cũng biết rõ ý chứ.
Anh thấy tôi như không hiểu ý tứ của anh, có điểm thất vọng, ngón tay xoa xoa lên cuổn sách vừa nhặt. « Mình nghĩ bạn còn nhớ rõ mình chứ, chúng ta khi còn nhỏ đã ở cùng nhau trong cô nhi viện…..Sau đó bạn được người ta nhận nuôi. »
« Bạn cũng sống ở cô nhi viện ? »
Hóa ra anh là cô nhi, khó trách lúc ở bệnh viện, ánh mắt anh kinh ngạc nhìn tôi.
Khó trách cá tính anh có chút bướng bỉnh…
« Bạn còn nhớ mình? » Anh cười đến đặc biệt sán lạn, so với ánh nắng mặt trời còn sán lạn hơn.
Trần Lăng ? Tôi cố nhớ lại tên đám bạn trong cô nhi viện, trừ bỏ nhớ mang máng về một cậu nhóc béo ục ịch « ca ca » , ngoài đứa trẻ này, tôi lại một chút ấn tượng cũng không có.
Tôi ngơ ngác lắc đầu, rồi lại mạnh mẽ gật đầu, thật sự là ngu chết mất, không nhớ thì cũng có thể làm bộ nhớ thôi !
« Chúng ta khi đó hay chơi đùa cùng nhau » Anh thấy tôi vẻ mặt mờ mịt, tươi cười có chút giảm đi, cắn cắn môi dưới nói : « Mình khi đó có lẻ thấp bé nên có khả năng bạn không chú ý tới mình…….. »
« Có , có ! » Tôi cuống quýt cường điệu, tuy rằng tôi đúng là một chút cũng không nhớ rõ. Nhưng tôi biết, một đứa trẻ không cha mẹ, đứa trẻ đó yếu ớt cỡ nào, một chút xem nhẹ đều làm cho nó cảm thấy bị tổn thương. « Mình nhớ rõ, bạn thay đổi nhiều quá đi ! »
« Đúng vậy ! » Anh nói chuyện thanh âm cao lên rất nhiều, giống như tiếng nhạc kích thích lòng người. « Về sau có rảnh trở về đó chơi đi »
« Được ! »
Một khắc đó, tâm linh hai người bắt đầu gần gũi, tôi hiểu được sau tấm lưng vĩ đại, anh cũng giống như tôi có điểm yếu đuối, nụ cười như ánh mặt trời chỉ là che đi một phần tâm tư mỏng manh như thủy tinh.
Tôi đọc được trong anh khát vọng được để ý và thấu hiểu, có thể thấy anh đối với những tổn thương có bao nhiêu sợ hãi.
Mỗi cô nhi đại khái đều như vậy, đem tất cả giấu ở trong lòng, vô luận chuyện tình thống khổ đến đâu chỉ có thể để nó tự thối rữa ở trong đầu, cũng không bao giờ hướng người khác sẻ chia.
Chúng tôi đều khát vọng có người để có thể dựa vào, luôn lo lắng và vì mình mà trả giá, ngòai ra người khác chẳng cần để ý.
**************************************************************
Từ ngày đó về sau, quan hệ giữa chúng tôi có bước tiến triển rất lớn, khi gặp nhau có thể hướng nhau tươi cười, ngẫu nhiên gặp có thể chào « Hi ! »
Mỗi ngày trong cuốn nhật kí tôi đều vẽ ra vô số bức tranh bắt đầu bởi 1 tiếng « Hi »
Một ngày kia đang ngồi trên xe buýt, tôi nghe phía sau có tiếng con gái hét lên chói tai làm tôi phải chú ý : « Này ! Các người nhanh nói đi, là các ngươi đánh Trần Lăng phải không ? »
« Đúng vậy, hắn quá kiêu ngạo, ngay cả đại ca cũng chả để vào mắt……Học giỏi thì có gì hơn người chứ, giáo huấn một chút, cho hắn tự biết thân phận của mình. »
« Ít nói nhảm đi, Trần Lăng chưa bao giờ cùng với các ngươi tranh chấp vặt vảnh, các ngươi vì cái gì mà đánh anh ấy ? » Ngũ khí của cô nàng nữ sinh kia không một chút hài lòng.
« Cô đau lòng ? Đau lòng cũng vô dụng, Trần Lăng thích không phải là cô a »
« Tôi khi nào nói thích anh ấy chứ….. Mà ngươi vừa nói cái gì ? Ngươi nói vậy có ý tứ gì »
« Nói cho cô biết cũng không sao, cô cũng nên sớm chết tâm đối với hắn đi, người Trần Lăng thích là Diêu Băng Vũ a »
« Nói bậy »
« Tin hay không tùy cô thôi! Nói cho cô một sự thật, Trần Lăng bị đánh bởi vì hắn nhiều chuyện xen vào, cũng không xem mình có bao nhiêu cân lượng, cư nhiên dám bảo đại ca tránh xa Diêu Băng Vũ một chút…….”
“………….”
Câu nói kế tiếp tôi nửa câu cũng không nghe vào, Trần Lăng ngày đó bị đánh là vì tôi sao ? Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt của anh, cùng câu nói không chút kiên nhẫn kia : « Không biết »
Nguyên lai bọn họ đánh nhau trên đường tôi về nhà không phải là trùng hợp, là Trần Lăng giúp tôi.
Như vậy anh giúp tôi là do anh vốn biết tôi trước kia, chắc là do nguyên nhân này.
Mà bất luận là vì nguyên nhân gì, tôi nghĩ….tôi ít nhất cũng nên cám ơn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.