Rơi Xuống Vô Tội

Chương 12: yêu hận trong lúc đó

Diệp Lạc Vô Tâm

01/06/2015

Không biết trong lúc tôi ngủ, mấy tiếng đã trôi qua, một âm thanh chói tai đánh thức tôi dậy.

Tôi mê mang mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái chăn lông mềm mại, đắp trên người là bộ tây trang của Lâm Quân Dật , âm thanh kia từ túi áo truyền tới.

Tôi đưa tay lấy ra chiếc điện thoại, mặt trên nhấp nháy một cái tên: Đồng Tích.

Cơn buồn ngủ bị hai chữ này đánh tan không còn sót lại một chút nào, một dòng khí nóng mơ hồ dâng lên trong đầu tôi, nếu Lâm Quân Dật đối xử với tôi biến thái như vậy, tôi cũng sẽ không cho hắn sống yên lành.

Tôi nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, dùng chất giọng thật mị hoặc hỏi: ”Vâng, tìm Quân Dật sao ? Xin hỏi ngài là ai ?”

Nghe thấy tiếng hít thở khi nhanh khi chậm từ đầu dây bên kia, tinh thần tôi nhất thời tốt hơn rất nhiều, oán khí trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Lâm Quân Dật , hắn không phải yêu nàng sao ? Để xem hắn giải thích với nàng ta thế nào!!!

“Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

Có vẻ âm thanh của nàng ta cũng thật vững vàng, tôi cố ý gọi hắn thật nhu tình: “Quân Dật, anh có điện thoại….”

Tôi nghĩ hắn nhất định từ thư phòng hay phòng tắm bước ra, không nghĩ tới hắn lại bước ra từ nhà bếp, trên người còn mang theo mùi thức ăn nồng đậm…

Hắn không phải đang nấu cơm đi!!Tôi còn nghĩ hắn từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không biết chứ.

Lâm Quân Dật vẻ mặt nghi hoặc tiếp lấy điện thoại, nhìn cái tên trên màn hình, đuôi mày có chút nhếch lên, mang theo tia cười lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh tôi, đem tôi đang vùi trong chăn lông ôm vào lồng ngực.

“Đồng Tích ?” Hắn dừng lại một chút, nhìn vào mắt tôi nói “Chuyện gì ?”

Bởi vì ngồi quá gần, tôi có thể nghe rõ ràng âm thanh vang ra từ điện thoại: “Quân Dật, là ai tiếp điện thoại vậy ?”

“Thư kí của tôi”

“Anh đang ở công ty sao ?”

Lâm Quân Dật xoa xoa khuôn mặt của tôi, thản nhiên nói: “Ở nhà”

Ở nhà ?!

Hắn có biết chính mình đang nói cái gì không vậy ? Cho dù không giải thích rõ ràng cũng không cần phải nói thẳng ra như thế chứ !

“Kia…. hai người….” âm thanh trở nên thật nhỏ đến mức tôi không còn nghe rõ nữa.

Hắn khều khều phía dưới cằm tôi, rồi lại hôn khẽ một cái lên đôi môi cánh hoa, nói: “Gặp dịp thì chơi mà thôi.”

Tôi đẩy cánh tay của hắn ra, hung hăng đá lên đùi hắn một cái, tôi càng lúc càng không thể hiểu hắn, trong não hắn ngoài biến thái và tình dục, rốt cuộc là còn có gì đây.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó mới phát ra âm thanh: “Quân Dật, chúng ta kết hôn đi”

Hắn nhíu mi một chút, dùng ngón tay giữa day day huyệt thái dương.

Từ điện thoại lại tiếp tục phát ra âm thanh rất nhỏ: “Nhiều năm như vậy rồi, còn chưa đủ sao ?”

“ Không phải tôi đã đáp ứng em cuối năm rồi sao ?”

“Anh hàng năm đều nói như vậy, Quân Dật… quên cô ấy đi, cô ta không đáng để anh chờ đợi…”

Cô ta ? Cô ta là ai ?

Chẳng lẽ người mà Lâm Quân Dật để ý là một phụ nữ khác sao ?

Lâm Quân Dật thấy ánh mắt của tôi, hắn giật mình một chút, rồi buông tay ra, đi đến bên ban công.

Tôi không nghe thấy hắn nói gì nữa, chỉ thấy hắn không ngừng day day huyệt thái dương, thật dùng sức mà day.

Gió đêm thổi qua làm rối tung những sợi tóc mềm mại, càng làm tăng hương vị tịch mịch mang mác trên người hắn.

Xem ra hắn không phải là một người thành công như tôi từng nghĩ, cũng không quá mức biến thái như vậy.

Hắn bình tĩnh và điên cuồng, có lẽ đúng với những bối rối trong lòng hắn khi vừa yêu vừa hận.

Bầu trời đêm tối đen le lói ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn nê-on, trong ngôi nhà ấm áp lại trống rỗng này, tôi rốt cuộc cũng hiểu hắn vì sao hỉ nộ vô thường.

Hắn, liệu có giống như ca khúc được hát lên trong xe đêm ấy, thật sự muốn buông tay, không oán trách người phụ nữ kia thay lòng?

Nhưng hắn vẫn như xưa, chẳng thể đem áo quần của cô ta vứt bỏ, sống trong ngôi nhà trống trải này, trong đêm tối tịch mịch chờ cô ta trở về….

Nhiều năm như vậy hắn vẫn chờ nhưng cô ta chưa từng quay lại, hắn mâu thuẫn giữa nhớ thương và hận thù rồi lại đem tất cả phát tiết trên người phụ nữ khác…..

Xem ra bất hạnh của tôi, chính là bị hắn yêu thích, đại khái là vì cùng có số đo giống cô ta.

*******************************************************************

Gập điện thoại, hắn bước qua tôi, đi thẳng vào phòng bếp, không bao lâu hắn đặt lên bàn hai phần thịt bò lớn, mà bàn kia lại nhiên là thủy tinh trong suốt.

Nhìn đến thủy tinh, tôi lại cảm thấy một vẻ đẹp kì lạ nào đó, cũng lại nhắc tôi nhớ đến một người.

Hắn lấy từ tủ quần áo cho tôi một bộ đồ ngủ rồi ngồi xuống bên cạnh, ngón tay với vào phía dưới lớp chăn lông đang bó quanh người tôi, nhẹ nhàng chạm vào từng vết máu bầm.

Tôi có chút co róm lại, không phải vì đau đớn, mà là cả kinh với sự ôn nhu của hắn.

“Đau không ?” Hắn kéo lớp chăn ra, đem áo ngủ mặc vào thay tôi.

“Anh đang hỏi tôi sao ?” Tôi tự mình mặc áo, nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu: “Hay là anh đang hỏi người phụ nữ trong trí nhớ của anh?”

Hắn buông lỏng, tay vẫn cầm tấm chăn lông.

Tôi nói: “Cho dù tốt đẹp đến đâu cũng đã đều trôi qua, người ta không thể sống mãi trong kỉ niệm.”

Hắn chỉ vào món thịt bò trên bàn: “Nhà tôi chỉ có thịt bò, không biết em có ăn được không”

“Lâm Quân Dật, cho dù anh muốn sống trong đó đi nữa, có thể đừng kéo tôi vào được không, tôi còn có cuộc sống của chính mình….”

Hắn làm như mắt điếc tai ngơ, đi đến tủ lạnh, rót một ly nước trái cây đặt lên bàn: “Ăn cơm xong tôi còn có việc phải làm, em có thể ngồi xem TV ….nhớ rõ nhất định phải chờ tôi cùng đi ngủ”

“Đồ điên”



Hắn không thèm để ý đến tôi, đoan chính ngồi phía đối diện, cúi đầu cắt phần thịt bò, cắt xong lại đẩy tới phía trước, ngẩng đầu nói với tôi: “Lạnh ăn sẽ không ngon !”

Bệnh viện tâm thần gần nhất là ở đâu ? Có phục vụ tận cửa không ?

Lúc này, túi xách tay của tôi chợt rung, tiếng ca sâu lắng mang chút sầu não vang lên: “Yêu thật sự cần có dũng khí…”, tôi vội vàng lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại.

Tiếng khóc của Tư Tư như sấm dội bên tai: “Me, mẹ không cần Tư Tư nữa sao ?”

“Tư Tư, đừng khóc, làm sao vậy ?” Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, ngồi bệt xuống sàn nhà, lệ theo hai gò má trượt dài.

“Mẹ, sao mẹ không trở về nhà, mẹ không cần con nữa phải không ? Con nhớ mẹ a, mẹ ! Khi nào mẹ mới về nhà ?”

Tôi cắn chặt mu bàn tay của mình, tận lực để bé con không nghe thấy tiếng khóc, bình tĩnh dỗ bé: “Mẹ đi công tác, Tư Tư nghe lời, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi chơi…. Tư Tư muốn ăn gì, mẹ mua cho ?”

“Con không muốn ăn, con là nhớ mẹ mà…”

Tôi dùng ánh mắt cầu xin Lâm Quân Dật, hắn vẫn cúi đầu ăn, ăn đến đặc biệt chuyên tâm.

“Ngoan, nghe lời, đi xem TV một chút thôi, mẹ sẽ lập tức về liền…”

Buông điện thoại, tôi cố nén giận nói với hắn: “Lâm tiên sinh…, con gái tôi đang đợi tôi về…”

Hắn không nói chuyện, chỉ là bàn tay đang nắm con dao siết chặt lại.

“Anh không hiểu được một đứa trẻ nhớ mẹ có cảm giác như thế nào sao ?”

Tôi chỉ là một cô nhi, từ khi còn rất bé đã mất cha mẹ, nên tôi càng hiểu đứa nhỏ khi nhớ cha mẹ, có bao nhiêu mong chờ và tủi thân.

Bé đã không có ba, tôi làm mẹ không thể để bé phải chờ đợi cả mình nữa.

Hắn không nói lời nào, dao nĩa cọ mạnh vào chiếc dĩa thủy tinh phát ra âm thanh cực kì chói tai.

Tôi không thể nhịn nữa, cần lấy chiếc dĩa trước mặt hắn hung hăng ném mạnh xuống sàn, hét to thẳng vào hắn: “Lâm Quân Dật, anh nghĩ đem tôi nhốt trong nhà anh, thì có nghĩa tôi thuộc về anh sao?”

Hắn chợt ngẩng đầu, trong mắt hắn nổi lên một tầng hỏa diễm tựa như có thể đốt cháy linh hồn người đối diện.

“Anh nằm mơ đi !!! Anh đừng khinh người quá đáng, Anh đem tôi bức đến đường cùng, tôi cùng anh ngọc thạch câu phần*”

*cùng nghĩa cá chết lưới rách ấy

Hắn cúi đầu lẳng lặng nói: “Ăn một chút đi, rồi tôi đưa em về”

Từ lúc bước vào nhà hắn đến giờ tôi mới nghe được một câu ra hồn người.

Dỗ Tư Tư ngủ, tôi cụng cuộn mình trên sofa dựa vào Liễu Dương xem TV.

Tôi nghĩ cô ấy nhìn ra những vết thương trên người mình, cũng nhất định có chuyện muốn hỏi.

Xem xong một tập phim Hàn, Liễu Dương rốt cuộc cũng mở miệng: “Lại là hắn ?”

Tôi cười chua xót, gật đầu.

“Tớ đã hỏi qua Uyển Uyển, cô ấy nói, ông chủ các cậu là một nam nhân vĩ đại….Cậu thích hắn đúng không ?”

Tôi lắc lắc, bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên bóng dáng mang theo tia tịch mịch đau thương ở ban công.

Tôi vì cái gì lại không nhớ những gì hắn đã tra tính, uy hiếp mình, không phải là những hành vi làm tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà là sự chờ đợi trong cô đơn của hắn.

“Cậu không thương hắn ?” Liễu Dương ngồi thẳng lưng, kéo cánh tay của tôi qua, trên cánh tay tuyết trắng loang lỗ những vết thương tím hồng có đủ: “Hắn đem cậu biến thành thế này, cậu còn chịu đựng sao ?”

“Tớ nói tớ bị ép buộc cậu tin không ?”

“Diêu Băng Vũ mà tớ biết sẽ không chịu khuất phục, tớ nhớ rõ cái buổi tối cậu đến tìm tớ đã từng nói qua, cho dù cùng với Tư Tư chết đói, cũng sẽ không bao giờ bán mình… Băng Vũ, đến tột cùng thì đã có chuyện gì xảy ra ?”

Đúng vậy, tôi không hề dễ dàng khuất phục, nếu không đã không có bốn năm qua.

Năm đó, tôi trên thân không có lấy một xu, ôm Tư Tư một tuổi đi trên đường, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chấp nhận số phận, vậy sao bây giờ lại chấp nhận ẩn nhẫn

Tôi cũng không hiểu nổi chính mình, tôi không phải là một nữ nhân yếu đuối, nhưng thời điểm đối mặt với ánh mắt của hắn, tôi như trở nên yếu đuối vô năng, trở nên sợ hãi mà lui bước, tùy ý hắn xếp đặt.

Bởi vì bộ dạng của rất giống Trần Lăng sao ? Nhưng tôi biết rõ ràng hắn không phải, bọn họ cá tính hoàn toàn bất đồng với nhau.

“Dương” Tôi ngồi dậy, mê mang hỏi: “Tớ giống như đã thay đổi sao, trở nên đặc biệt yếu đuối, cũng đặc biệt ngu xuẩn à. Đối mặt với hắn, tớ như vô lực phản kháng….”

Cô ấy có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên chỉ vào mấy vết ứ thanh trên tay tôi rồi hỏi: “Khi cậu nhìn chúng có cảm giác gì ?”

“Đã không còn đau… Hắn luôn nổi điên như vậy, hắn quá biến thái mà”

“Không phải là ghê tởm, không nghĩ muốn nôn sao ?”

Tôi nhìn nhìn vào cánh tay chính mình có điểm xấu xí, không còn đẹp như trước kia, nhưng cũng chả có gì là muốn nôn.

Cô bạn bổng nhiên lại hỏi: “Tập phim vừa rồi có những cảnh gì ?”

“Không phải cô diễn viên mắt sắp nhanh sẽ bị mù, còn muốn đứng xa xa nhìn người yêu lần cuối một cái sao ?”

Ánh mắt nàng quái dị làm tôi giật mình tỉnh ngộ .

Là một nữ nhân nào vừa mới bị cường bạo, tôi hiện tại nên ở trong toilet mà nôn mửa, còn mắng không ngừng, như thế nào lại có thể bình tĩnh đến mức cùng Liễu Dương xem phim Hàn.

Đối mặt với hiện tại xác thực là tôi quá mức lãnh tĩnh.

Tôi đối với Lâm Quân Dật thực sự không có một chút cảm giác gì sao ?Nếu là ông chủ trước đây, tôi có say như thế nào cũng đều có thể bảo trì thanh tỉnh, vô luận uống bao nhiêu rượu, tuyệt đối cũng không say rồi ngã vào lòng bọn họ, có chết cũng kiên trì muốn về nhà. Hơn nữa, cho dù tôi có nhìn thấy ông chủ say chết bên đường, tôi cũng không dư thừa tinh thần mà đưa bọn họ về nhà.

Tôi trước giờ không phải luôn làm những việc này, trừ phi là công tác trọng yếu, thì tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ tiếp xúc.

Cùng một chổ vơi Lâm Quân Dật, tại sao tôi lại xử lí mọi chuyện theo cảm tính chứ, không tự chủ lại đối với hắn đồng tình, quan tâm tới hắn.

Gió đêm theo cử sổ tiến vào phòng, tâm của tôi từng đợt phát lạnh: “Dương, nếu tớ đối với năng lực của hắn thưởng thức, đối với quá khứ của hắn tò mò, sẽ lớn tiếng mắng hắn là đồ điên, lại đi tha thứ tất cả những thương tổn hắn giành cho tớ….”

“Cậu yêu hắn !” Cô nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Băng Vũ !Đối vợi loại nam nhân bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa vô liêm sỉ trăn ngàng lần đừng động chân tình, chúng ta trong trò chơi của bọn họ sẽ không chịu đựng nổi !»

Tâm của tôi hoảng hốt, lập tức nói: ”Không phải, hắn lớn lên thật giống Trần Lăng, tớ chỉ là ở trên người hắn tìm kiếm bóng hình của Trần Lăng, tớ là vì chút ảo giác ấy và mạc danh kì diệu lại đi quan tâm hắn”



“Cậu đã muốn tìm kiếm, tại sao không trực tiếp đi tìm Trần Lăng ?”

“Anh ấy có khả năng đã kết hôn rồi, anh có thể cũng đã quên đi tớ”

Thanh âm của cô cao hơn nhiều: “Cậu không muốn cùng anh ta một chổ, sao có thể xem như là yêu chứ ?”

Yêu một người không nhất quyết phải cùng một chổ với người đó..»

“Vậy cậu không muốn biết anh ta bây giờ có hạnh phúc hay không à ?”

Liễu Dương trầm mặc trong chốc lát, từ trong túi da một phong thư mời đưa cho tôi: “Đây là thư mời tụ hội từ các đồng học sơ trung của cậu”

“Đồng học tụ hội ?”

“Tớ vốn không nghĩ nói cho cậu, hiện tại… tớ tình nguyện cậu đi theo Trần Lăng dây dưa không rõ, cũng không muốn cuộc đời cậu bị một hoa hoa công tử đạp hư”

Tôi tiếp nhận thiếp mời, ngón tay đưa lên run run đến 1 chút khí lực cũng không có.

Sơ trung tụ hội, Trần Lăng sẽ đi sao ? Gặp lại, tôi sẽ nói cái ?

Nếu có thể, tôi thật sự không muốn nói cái gì, tôi chính là muốn ôm anh ấy khóc lớn một hồi, khóc cho hết những ủy khuất trong lòng, cầu anh ấy bố thí cho tôi một chút tình yêu, hãy một lần nữa che chỡ tôi….

*********************************************************

Mẹ qua đời, tôi một thân không nhà không tiền chỉ có thể làm một nhân viên bán hàng tại một cửa hàng trong khách sạn, kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Cũng ở nơi này tôi quen với Liễu Dương, không bao lâu thi trở thành bạn tốt.

Chúng ta không muốn cả đời đều sống những ngày không có hy vọng, chi nên mỗi ngày cố gắng làm việc cho đến khi toàn thân đau nhức, còn kiên trì mỗi đêm chong đèn đuổi theo chương trình học trung cấp.(cấp 3 ý)

Đại khái mất 2 năm cố gắng, chúng ta cũng đỗ vào một trường dạy nghề tư nhân, học phí rất cao, trường học lại kém cỏi, nhưng cũng là ngôi trường duy nhất chúng ta có thể theo học. (vì ko có bằng cấp 3 ý)

Chúng ta đều chọn ngành thư kí chuyên nghiệp, nghĩ đến chúng ta ngoại hình thế này cũng dễ dàng tìm được công việc, đến lúc thực sự làm việc mới biết được, chút dễ dàng từng nghĩ tới cũng dễ dàng mất đi….

Cuộc sống đại học của tôi không có nhiều màu sắc.

Nếu có cũng chỉ là rất ánh mắt nóng bỏng mắt trong phòng học, hay điện thoại trong phòng ngủ mạc danh kì diều không ngừng nghỉ réo gọi tìm tôi, ngay cả trên đường đi cũng có rất nhiều đồng học xa lạ đến gần làm quen.

Kỳ thật, khi còn đi học đại học bộ dáng của tôi không phải là đặc biệt đẹp, dáng người một mét sáu tám với những đường cong lung linh, mái tóc dài không kiểu cách mềm mại buông xuống thắt lưng, nhưng một thời gian dài thiếu chất cùng với tâm tình không vui nên sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt buồn bực không vui, đôi môi tinh sảo oánh nhuận đỏ mọng chỉ là hình như nó cũng chẳng mỉm cười.

Theo như lời Liễu Dương mà nói, chính là: Tôi tựa vưu liên. (hoa sen thanh cao)

Tôi lại trải qua cuộc sống đại học thêm hai năm, tôi không có bạn trai, trừ bỏ ngày thường ra ngoài kiếm tiền, còn bình thường cả ngày đều trụ tại thư viện.

Có người nói tôi ra vẻ thanh cao, có người lại nghĩ tôi muốn được gả vào nhà giàu, thậm chí có người nói tôi là tình nhân bí mật của ông chủ này kia.

Còn nhiều lời nghe liền chết lặng tại chổ hơn, chỉ có tôi biết chính mình vẫn ôm hy vọng chờ người kia… người thiếu niên đã hứa nắm tay tôi bước đi qua cả cuộc đời.

Vào một buổi cuối tuần thực bình thản, tôi đang muốn đi làm, trong phòng điện thoại lại vang lên.

Liễu Dương tiếp điện thoại: “Diêu Băng Vũ ? Cô ấy có ở đây”

Sau đó cô không hài lòng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm có vẻ buồn ngủ: “Lại là tìm cậu đây này, kính nhờ cậu sau này làm cho bọn họ đừng gọi điện vào buổi trưa nữa đi”

Tôi bất đắc dĩ tiếp điện thoại: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy ?”

Từ điện thoại truyền đến tiếng hô hấp không đều, nghe tiếng có vẻ là tiếng thở của một nam sinh.

Chờ cho tiếng hô hấp trở nên bình ổn, bên kia mới do dự hỏi: “Là Diêu Băng Vũ sao ?”

Âm thanh tự nhiên mà êm tai đến lạ, tôi có chút cả kinh,lòng bàn tay nắm điện thoại bổng nhiên toát ra mồ hôi.

“Đúng là tôi, anh là…” Nhịp tim của tôi loạn đập , tai cầm điện thoại ép sát vào tai, chỉ lo lắng sợ không nghe rõ lời nói từ bên kia.

“Anh là… Trần Lăng …..”

Tuy tôi nghe ra giọng nói của anh, nhưng khi nghe anh nhận mình là Trần Lăng, tôi kinh ngạc không thể khống chế được tay mình run rẩy kịch liệt.

Anh thấy tôi không nói thêm lời nào, hỏi: “Thật lâu không gặp, em có tốt không ?”

Đầu mũi của ta có chút chua xót, bao nhiêu chua xót, nhớ thương từng muốn nói ra cho hết, trong giờ phút này, tôi cái gì cũng không nhớ nổi.

“Hoàn hảo, anh thì sao ?” tôi hỏi.

“Cũng tốt, anh nghe nói mẹ em đã qua đời”

“Đúng , bốn năm rồi.”

“Anh từng gửi thư đến nhà của em, em nhận được chứ ?”

“Không có, nhà của em từ lâu đã không còn thuộc về em”

“Anh nghe nói em không học trung học, em hiện tại làm cái gì….”

“Em học trường dạy nghề XX, anh sao ?”

“Anh tốt lắm…”

Ngày đó, anh hỏi tôi rất nhiều nhưng chỉ là những câu vô nghĩa, không hề nói đến chuyện tình cảm, thật giống như gió thổi, sau khi đi qua trừ bỏ một đống hỗn độn cái gì cũng không lưu lại.

Cuối anh chỉ nói: “Anh không sao, gặp….gặp lại sau…”

Anh nói “Gặp lại sau” kéo thật dài, tựa hồ anh cũng hoài nghi có hay không cái hẹ gặp lại ấy.

Trong nháy mắt, tôi như nổi điên nắm chặt lấy điện thoại, như đang nắm lấy tia hi vọng cuối cùng: “Anh có yêu em không ?”

“……” Bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc.

“Trần Lăng, Trần Lăng ! Em nhớ anh, anh có biết hay không em rất nhớ anh ?”

Trả lời tôi chỉ là tiếng “Đô đô”, anh ấy không nghe thấy lời thổ lộ của tôi, hay là vẫn không muốn nghe lời thổ lộ ấy, anh ấy tuyệt tình vẻ một dấu chấm hết cho sự chờ đợi của tôi.

Ngày đó, tôi khóc suốt một đêm…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rơi Xuống Vô Tội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook