Rơi Xuống Vực Sâu

Chương 17: Đối mắt

Quỳ Bảo Thất

26/02/2023

Chân của Trần Giang Dã bị thương, vài ngày liên tiếp cậu đều không ra khỏi nhà.Chân của Trần Giang Dã bị thương, vài ngày liên tiếp cậu đều không ra khỏi nhà.

Tân Nguyệt ngày nào cũng thấy cậu ngồi ở ban công bên cạnh, cầm bút trên máy tính bảng không biết cậu đang vẽ hay viết gì đó.

Mỗi buổi tối, Trần Giang Dã nhìn thấy cô trở về nhà, sẽ gấp một chiếc máy bay giấy ném qua, bảo cô qua bôi thuốc cho cậu.

Ban đầu, Trần Giang Dã còn viết trên chiếc máy bay giấy hai chữ, sau này một chữ cậu cũng không viết. Nhìn thấy máy bay giấy, Tân Nguyệt sẽ qua nhà thím Vương bôi thuốc cho cậu.

Các vết thương trên người Trần Giang Dã hiện đã đóng vảy, các vết bầm gần như đã tiêu tán, chỉ có vết bầm ở lưng và bả vai là tương đối nặng, còn những chỗ khác đều là màu xanh nhạt.

Những chiếc gai trên lưng cậu sắc nhọn, da cũng nhấp nhô rõ rệt, bao phủ bởi màu xanh nhạt này, nó trông giống như một bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực, có một lực căng tột độ giữa cảm giác nghiền nát và cảm giác sức lực..

Mâu thuẫn, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp, giống con người của cậu.

“Xịt xong rồi.”

Tân Nguyệt đậy nắp bình xịt lại: “Tôi quay về đây.”

“Đợi một lát.” Trần Giang Dã xoay người lại.

“Sao vậy?”

“Ngày mai lên phố mua đồ với tôi.”

Nếu là lúc trước, Tân Nguyệt nhất định sẽ từ chối cậu ngay mà không cần suy nghĩ, tìm đại một lý do lấy lệ là xong, nhưng bây giờ cô đã nghĩ thông suốt, cô sẽ không cố ý né tránh cậu để khống chế sự rung động của mình.

Chỉ là, cô vẫn từ chối cậu.

“Ngày mai không được, ngày mai cha tôi phải đi xịt thuốc trừ sâu, tôi phải trông coi máy móc cho ông ấy.”

Trần Giang Dã: “Vậy ngày mốt.”

“Được.”

Sau khi đồng ý với cậu, Tân Nguyệt chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Chân của cậu đỡ chưa?”

Trần Giang Dã di chuyển khớp bàn chân: “Có thể đi được.”

Tân Nguyệt đoán cậu lên phố là để mua đồ ăn, lại hỏi: “Hết đồ ăn rồi?”

Trần Giang Dã “Ừm” một tiếng.

“Đến ngày mai cũng không còn đồ ăn?”

“Vẫn còn hai gói mì.”

Nghĩ đã nhiều ngày như vậy chắc cậu chưa ăn một bữa cơm nóng nào, Tân Nguyệt thở dài: “Cậu cũng không thể luôn ăn mì gói và đồ ăn vặt được, những thứ đó không có chất dinh dưỡng.”

“Dù sao cũng chỉ ăn hơn một tháng nữa.”

Trần Giang Dã khi nói lời này biểu tình của cậu hết sức thản nhiên, nhưng vừa nói xong liền sững trong giây lát.

Vẻ mặt của Tân Nguyệt cũng đình trệ theo.

Quả nhiên……

Cậu chỉ ở đây không đến hai tháng.

Tân Nguyệt cười, không có chút lo lắng nào, hào phóng nói với cậu: “Nếu như cậu không chê, có thể đến nhà tôi ăn cơm, tài nghệ nấu ăn của cha tôi không tệ, trong thôn có yến tiệc đều nhờ cha tôi đến nấu ăn.”

Trần Giang Dã không lập tức tiếp lời, cũng không biết đang nghĩ điều gì, đôi mắt hơi cụp xuống, ánh sáng trong đôi mắt rơi trên người Tân Nguyệt.

Trôi qua một lúc cậu mới mở miệng: “Cha cô không để ý?”

Tân Nguyệt cho rằng cậu cảm thấy những người trong thôn đều keo kiệt giống như gia đình thím Vương, nhún vai nói: “Chỉ thêm một bát cơm mà thôi, nhà tôi không nghèo đến mức đó.”

Trần Giang Dã nghiêng đầu, môi cậu cong lên, nửa giây sau cậu lại ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi là đang nói, cha cô không để ý cô dắt đàn ông về nhà?”

Tân Nguyệt: “Cậu lại không phải đàn ông gì.”

Độ cong bên khóe môi của Trần Giang Dã ngay lập tức hạ xuống.

Tân Nguyệt nhìn vẻ mặt của cậu, có chút buồn cười, “Tôi còn chưa nói xong, cậu đừng phản ứng lớn như vậy.”

Cô mỉm cười nói: “Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, còn so đo nam nữ làm gì.”

Nghe xong, vẻ mặt của Trần Giang Dã cũng không dịu đi, dường như thậm chí còn thêm không vui.

Tân Nguyệt một mặt mù mịt: “Tôi nói không đúng?”

“Đúng.”

Trần Giang Dã nhướng nửa lông mày, “Rất đúng.”

Tân Nguyệt nghe cậu nói câu này, cảm giác giống như có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết lại chọc vào chỗ nào của cậu rồi.

Cô mới lười quản tính khí của vị đại thiếu gia cậu, nhưng cô đã nói như vậy rồi, liền tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay cha tôi mua cá, cậu qua ăn không?”

Lông mày của Trần Giang Dã lại nhướng lên, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói:

“Qua.”

“Được, tôi quay về thiêu lò cho cha tôi đây, một lát nữa gọi cậu qua.”

Đúng lúc này, giọng nói của Tân Long truyền qua:

“Tân Nguyệt, con đâu rồi?”

Tân Nguyệt đưa tay lên miệng hét sang bên cạnh: “Con quay về đây.”

Thím Vương và chú Lưu đều rất chăm chỉ, bình thường đều ở trên đồng cho đến khi trời tối rồi mới trở về, mấy hôm nay Tân Nguyệt qua bôi thuốc cho Trần Giang Dã không gặp thím Vương, Tân Nguyệt cũng không muốn đụng phải bà, cô lười giải thích.

Trở về nhà, Tân Nguyệt đang định nói với Tân Long một lát nữa Trần Giang Dã sẽ qua đây ăn cơm, nhưng chợt nhớ ra cô chưa kể với ông chuyện Trần Giang Dã đã cứu cô.

Tân Long nhìn thấy cô ngơ ngác ở trước cửa, thúc giục: “Ngây người ở đó làm gì vậy? Qua đây thiêu lò.”

Tân Nguyệt ho khan hai tiếng: “Cái đó, cha, con nói với cha một việc.”

“Việc gì?”

Tân Nguyệt ngồi xuống trước bếp lò, cô vừa châm củi vào bếp, vừa nói: “Không phải lúc trước con hái được cây nấm linh chi trở về sao.”



“Nấm linh chi làm sao?” Tân Long không hiểu cô nói điều gì.

“Hôm đó bởi vì hái nấm linh chi mà con rơi xuống hồ chứa nước.”

“Ồ, rơi xuống hồ chứa nước lại……”

Tân Long sững sờ hai giây, sau khi phản ứng lại ông đột nhiên nhìn Tân Nguyệt, đôi mắt trợn càng to: “Con nói cái gì? Con rơi xuống hồ chứa nước?!”

Tân Nguyệt rất bình tĩnh nói: “Ừm, nếu không phải Trần Giang Dã đúng lúc đi ngang qua cứu con, có lẽ con chết dưới hồ chứa nước rồi.”

Mặc dù Tân Long biết chắc chắn Tân Nguyệt đã được ai đó cứu lên, nhưng ông vẫn khiếp sợ.

Nỗi sợ hãi của các bậc phụ huynh thường đi kèm với tiếng gầm giận dữ, Tân Long ném cái xẻng vào nồi rồi hét vào mặt Tân Nguyệt: “Việc lớn như vậy sao con không nói với cha!”

Tân Nguyệt châm dầu đốt củi, vẻ mặt không có biểu tình gì nói: “Nói với cha làm gì? Tìm chửi hả?”

“Nha đầu chết tiệt!”

Tân Long giơ tay lên làm ra vẻ muốn đánh cô, nhưng cũng chỉ thầm mắng chửi hai ba câu mà thôi.

Sau khi thả tay xuống, ông hắng giọng một tiếng: “Vậy sao giờ lại nói?”

“Bởi vì Trần Giang Dã không ăn được những món không bỏ dầu ăn của thím Vương, con bảo cậu ta qua nhà mình ăn cơm.”

Nói xong, cô không quên nói thêm một câu, “Lát nữa cậu ta qua đây.”

Tân Long nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, một lúc sau ông mới phản ứng lại nói: “Hai đứa không phải hẹn hò với nhau sau lưng cha, bịa ra một câu chuyện để giấu diếm cha phải không?”

Tân Nguyệt trợn mắt với ông: “Lừa cha cả nhà đều chết.”

“Này! Con lại lấy lão tử ra thề độc!”

Tân Nguyệt thở dài: “Lừa cha con ra ngoài bị tông chết, được chưa?”

Tân Long mím môi, vẫn không vui như cũ: “Tân Nguyệt cha nói con biết, cha nuôi con ăn học không dễ dàng, bây giờ con sắp lên lớp 12 rồi, lúc này không được yêu đương.”

Ông còn đang muốn nói điều gì, nhưng Tân Nguyệt lười nghe, cắt ngang ông: “Mau đổ dầu vào, chảo đều cháy nửa ngày rồi.”

Tân Long biết cô không muốn nghe ông cằn nhằn, trong miệng vừa lầm bẩm vài câu vừa đổ dầu vào chảo.

Cho dầu vào chảo, trừ những món cần đun trong thời gian dài, cơ bản đều không tốn nhiều thời gian.

Tân Nguyệt nhìn thời gian, hỏi: “Còn cần thiêu lò không?”

“Không cần nữa, con đi gọi Trần Giang Dã đi.”

“Ừm.”

Tân Nguyệt phủi tro bụi dính trên tay đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua bàn học dưới mái hiên, cô dừng bước chân lại, quay đầu nhìn chiếc máy bay giấy màu trắng trên bàn.

Một lúc sau, cô cười một cái, cầm cây bút nằm bên cạnh, viết một câu trên máy bay:

Qua đây ăn cơm.

Cô cầm máy bay giấy đi ra ngoài sân, nhìn thấy Trần Giang Dã đang cầm bút lướt nguệch ngoạc trên máy tính bảng, dường như không chú ý đến cô.

Hoàng hôn dường như rơi xuống trên người cậu, nhuộm vàng vài sợi tóc lòa xòa trên trán.

Tân Nguyệt lặng lẽ quan sát cậu một lúc, thẳng đến khi cậu cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên.

Đôi mắt của cậu vẫn đen kịt, không có ánh sáng, nhưng cô lại cảm giác có một tia sáng xuyên qua đồng tử, chạm đến trái tim cô.

Đó là một loại rung động không thể diễn tả được.

Mỗi lần đối mắt với cậu, cô đều có cảm giác này, rất vi diệu.

Chỉ là hình như mỗi lần đối mắt, đều là cô bị đánh bại trước, dời ánh mắt sang chỗ khác, lần này cũng vậy.

Chỉ có điều lần này, cô không hoảng sợ trốn chạy.

Cô nâng chiếc máy bay giấy trong tay lên, sau khi phà hai hơi trên đầu máy bay, lại ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt của cậu, không trốn tránh.

Sau đó, cô ném chiếc máy bay giấy trong tay.

Chiếc máy bay giấy nhỏ bay qua bức tường trong sân, bay thẳng về phía người cô đang nhìn, không một chút lệch phương hướng, như có một sợi tơ trong suốt đang kéo nó, lấy ánh mắt của hai người làm đường ray, cưỡi lên đó bay đến điểm cuối cùng.

Trần Giang Dã khẽ đưa tay lên để bắt chiếc máy bay giấy.

Nhìn thấy dòng chữ ở bên trên, khóe môi của Trần Giang Dã nhếch lên, đứng dậy ném chiếc máy tính bảng lên giường, cũng ném chiếc máy bay vào bên trong.

Tân Nguyệt nhìn thấy cậu đi xuống lầu, liền đến cửa đợi.

Không lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa.

Tân Nguyệt mở cửa ra.

Hai người không nói chuyện, Tân Nguyệt đóng cửa xong liền dẫn cậu vào nhà.

Trần Giang Dã cũng qua nhà Tân Nguyệt hai ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu vào bên trong.

Nhà của Tân Nguyệt là nhà gạch, mùa hè nếu trời mưa to, nước sẽ rò rỉ chảy xuống, bức tường bị ố vàng, do không có gạch lát nên hơi ẩm sẽ bốc lên và mưa dột sẽ tràn vào nhà thấm đầy nước, nền đất bị thấm đến mức không còn thấy màu xi măng ban đầu, trông như bị nấm mốc, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, hai ngày nay cũng không đổ mưa, mặt đất vẫn khô ráo, bởi vì đèn treo trong phòng là bóng đèn thông thường kiểu cũ, ánh sáng tương đối mờ, thật ra nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy vết lốm đốm trên mặt đất, nhưng dù thế nào thì không thể so sánh với nhà lầu mới xây của thím Vương.

Thím Vương mặc dù keo kiệt, nhưng cũng thay hết đồ dùng khi sửa nhà, đề phòng con gái đưa bạn trai từ thành phố cảm thấy trong nhà cũ kỹ tồi tàn, mà nhà của Tân Nguyệt không chỉ lỗi thời, đồ dùng trong nhà cũng rất cũ, tủ đựng chén còn làm bằng gỗ, bên dưới hơi mốc và mục nát vì ẩm ướt, bàn ăn cơm không biết đã dùng bao nhiêu năm, mặt bàn toàn là mục rỗ.

Dẫn đứa con của một gia đình giàu có vào một ngôi nhà đổ nát như vậy cũng xem như là một việc tương đối xấu hổ, nhưng trên mặt của Tân Nguyệt không có nửa phần dè dặt, ánh mắt càng không liếc ngang liếc dọc.

Tân Long nghe thấy tiếng liền đi qua, ông chưa từng nói chuyện với Trần Giang Dã, sau khi nhìn thấy Trần Giang Dã biểu tình hơi mất tự nhiên, lúng túng cười với cậu nói: “Đến rồi hả.”

Trần Giang Dã vẫn rất lễ phép gọi một tiếng: “Chào chú.”

“Chào cháu chào cháu.”

Tân Long không quen với cách chào hỏi này của người thành phố, vẻ mặt đông cứng lại, để cho tự nhiên hơn, ông đã di chuyển một chiếc ghế đẩu qua, “Ngồi đi.”

Trần Giang Dã ngồi xuống: “Cảm ơn chú.”

“Không cần cảm ơn.”

Tân Long vội vàng xua tay, ngượng ngùng cười: “Cháu đã cứu Tân Nguyệt, chú còn chưa cảm ơn cháu.”

Trần Giang Dã không nói gì, chỉ là khách khí cúi đầu cười.

Tân Nguyệt ở bên cạnh nhìn hành vi của hai người vào lúc này hoàn toàn khác với thường ngày, cô nhướng cao lông mày.



Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ câu nệ như vậy của cha mình, không giống một người trưởng bối, ngược lại còn giống con rể lần đầu tiên nhìn thấy cha vợ mình.

Mà Trần Giang Dã thì sao, đối với cô không khách khí như vậy, nhưng đối với cha cô rất khách khí.

Tất cả đều ngồi trên bàn, Tân Long vẫn rất câu nệ, luôn căng thẳng xoa bóp tay, vừa xoa vừa cười nói: “Ây da, Tân Nguyệt vừa nói với chú cháu sẽ qua đây, sớm biết chú đã mua thịt làm thêm nhiều món.”

“Không cần đâu chú, đủ rồi.”

Trong thôn các món chính được dùng trong nồi, con cá hôm nay Tân Long mua rất to, bỏ nguyên liệu rất nhiều, quả thực không ít.

“Vậy cháu ăn nhiều một chút.”

Tân Long nhanh chóng lấy đũa đưa cho cậu.

Khi Trần Giang Dã nhận lấy đôi đũa, Tân Long mới phát hiện vừa rồi chân tay lúng túng, lấy một đôi đũa đen thui, vội vàng đổi đôi khác cho cậu: “Đây, dùng đôi này.”

Sau khi đổi xong, ông cầm đôi đũa đen xì kia lúng túng giải thích: “Đôi đũa này nhìn thì đen, thực ra khá sạch.”

Nói xong liền cầm đôi đũa gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, nói với Trần Giang Dã: “Mau ăn đi, đừng khách sáo.”

Nhìn thấy một màn này, Tân Nguyệt cuối cùng cũng biết tại sao cha cô lại như vậy, bởi vì đây là xuất phát từ sự tự ti của người nghèo.

Mà loại tự ti này, càng ở trước mặt người có tiền sẽ càng bị phóng đại.

Tân Nguyệt đoán ông cũng nhìn ra được, nhà của Trần Giang Dã không phải là loại có tiền bình thường.

Nghĩ đến những điều này, ánh mắt của Tân Nguyệt tối sầm lại, cô chưa bao giờ cảm thấy người nghèo thấp kém hơn người giàu, cũng sẽ không xấu hổ vì bản thân nghèo, nhưng lúc này cô vẫn có chút buồn.

Người giống như cô là số ít, người tự ti là số nhiều, đây là sự đau xót của một thời đại.

Nhà nước đang cố gắng và xây dựng phát triển nhanh chóng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời đại tốt nhất, đáng tiếc là cô không thể làm được việc gì, chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân sau này sống tốt một chút, lại cố gắng làm một chút cống hiến.

Mà một chút cống hiến nhỏ nhoi này, tiền đề là cô phải thông qua việc học, trở thành một người đủ xuất sắc.

Cô từ nhỏ đã sớm biết, học hành là việc quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Trước khi gặp Trần Giang Dã, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm bất cứ điều gì khác ngoài việc học trước kỳ thi đại học.

Nhưng mà hiện tại……

Haiz, ai bảo động lòng không dễ chịu đựng.

Có điều cô cũng chỉ hơi mất kiểm soát trong hai tháng mà thôi.

“Tân Nguyệt con làm gì vậy? Còn không ăn cơm?”

Nghe thấy giọng nói này, Tân Nguyệt định thần lại.

Cô vô thức nhìn Trần Giang Dã, Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, cô lại chớp chớp mắt dời ánh mắt gắp món ăn.

Trần Giang Dã nhìn cô một lúc, sau đó không biến sắc thu hồi ánh mắt lại.

Để tránh bầu không khí khó xử, mặc dù ăn cá có xương, nhưng trong lúc ăn cơm Tân Long liên tục nói chuyện với Trần Giang Dã.

“Tiểu Dã cháu là người ở đâu?”

“Thượng Hải.”

“Ô, Thượng Hải hả!”

Tân Long một mặt kinh ngạc, ông đoán được cậu là người thành phố, nhưng không đoán được cậu đến từ Thượng Hải.

“Khụ khụ.”

Tân Long ho liên tiếp hai tiếng, điều chỉnh lại biểu cảm của mình để bản thân trông không giống người quê mùa, “Cái đó, chú nghe nói cháu đến đây để trải nghiệm phong tục nông thôn?”

Trần Giang Dã: “Đúng vậy.”

“Sao lại đến nơi này?”

“Là do ba cháu chọn, cháu cảm thấy ở đây khá tốt, cho nên đến đây.”

Khi Trần Giang Dã nói “Cháu cảm thấy ở đây khá tốt” cậu nhìn sang Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt bắt được ánh mắt của cậu, trái tim đập liên hồi, nhức nhói không có lý do.

Lúc này, có lẽ Tân Long thấy cậu không nói lời thật lòng, đoán cậu không muốn nhắc đến chuyện này, vội vàng chuyển đề tài: “Cá hợp khẩu vị với cháu không, nếu không hợp khẩu vị thì phải nói, lần sau chú làm khẩu vị cháu thích.”

“Đồ ăn chú làm rất ngon.”

Tân Nguyệt cảm thấy có lẽ cậu không phải đang khách khí, cậu ăn liền ba bát cơm, giữa chừng còn bởi vì nói chuyện mà bị mắc xương, ăn cá vốn không nên nói chuyện, còn Tân Long bởi không đề tài để nói nhân lúc này, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ăn cơm mà không hề ngượng ngùng.

Ăn cơm xong, Tân Long luôn lười biếng lại chủ động thu dọn chén bát, bảo Tân Nguyệt đưa Trần Giang Dã về nhà.

Thời gian ăn bữa cơm, trời đã tối sầm.

Mặt trăng không biết từ đâu ló ra, chiếu sáng rực con đường trong thôn.

“Tôi tiễn cậu đến đây.”

Tân Nguyệt dừng ở cửa nhà.

“Ừm.”

Bước chân của Trần Giang Dã dừng lại, sau đó đi về phía trước.

Tân Nguyệt nhìn từng bước chân của cậu rời xa, trong đầu của cô bỗng vang lên câu nói của cậu ở trên bàn ăn khiến cô tim đập mạnh:

“Cháu cảm thấy ở đây khá tốt.”

Những lời cậu nói lúc nãy cô nghe ra được có thật có giả, nhưng câu nói này, cô dường như cảm thấy là thật.

Nếu như cậu thật sự thích nơi này, vậy sau khi cậu đi rồi có quay lại không?

Nhưng cô đoán sai rồi, cậu không thích nơi này.

Ở đây có rất nhiều muỗi, không có tín hiệu, thời tiết nóng nực không có điều hòa, làm việc gì cũng không tiện, điều duy nhất được xem là tốt đó là phong cảnh đẹp, nhưng cậu đã đi qua nhiều nơi còn đẹp hơn.

Cậu nói như vậy, là bởi vì……

Cô ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rơi Xuống Vực Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook