Chương 20: Hát
Quỳ Bảo Thất
26/02/2023
“Nhà tôi chỉ có mì sợi, cậu ăn tạm đi.”
Tân Nguyệt lấy mì sợi trong nhà ra.
“Mì sợi?”
Trần Giang Dã biết mì ramen, mì lạnh, mì cắt lát, mì udon, mì cuộn tay… nhưng không biết mì sợi.
Tân Nguyệt nhướng mi mắt nhìn cậu: “Không lẽ đến mì sợi cậu cũng chưa từng nghe qua?”
Trần Giang Dã: “Quả thực chưa từng nghe qua.”
Tân Nguyệt lắc đầu.
Đúng thật là vị thiếu gia khác với người bình thường.
“Ngoại trừ mì cuộn tay và mì kéo, cơ bản đều là mì nước, dai hơn mì khô, nhưng chỉ có thể bảo quản lạnh, mì sợi là loại khô, dùng cả năm cũng không thành vấn đề, nhưng mùi vị không được ngon cho lắm.”
Tân Nguyệt cho hai gáo nước vào nồi, ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần Giang Dã: “Tôi nấu cho cậu một ít thôi, tránh khỏi cậu ăn không quen, dù sao bình thường cậu ngủ đến trưa mới dậy cũng không ăn sáng.”
Trần Giang Dã nhếch môi: “Tôi không kén chọn như vậy.”
“Thức ăn của nhà thím Vương một miếng cậu cũng không ăn.”
Trần Giang Dã cau mày: “Thức ăn mà bà ấy nấu, con người có thể ăn?”
Tân Nguyệt cười: “Nhà thím Vương không phải con người?”
Trần Giang Dã bị cô chặn họng.
Tân Nguyệt cười đi về phía cậu, dừng lại trước mặt cậu: “Nhường đường chút.”
Trần Giang Dã không hiểu nhìn cô: “Không phải nấu mì?”
Tân Nguyệt giơ tay chỉ vào củi dưới bếp: “Không thiêu lò làm sao nấu?”
Trần Giang Dã lại bị cô chặn họng lại một lần nữa.
Giờ ăn cơm cậu rất ít xuất hiện ở nhà thím Vương, buổi trưa khi cậu đi xuống lầu, nhà thím Vương đã ăn cơm trưa xong, buổi chiều khi trở về, nhà thím Vương lại đang làm việc trên cánh đồng, cho nên cậu chưa từng nhìn thấy nhà thím Vương đốt lửa nấu ăn, nhất thời quên mất đây là ở nông thôn.
Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã, đợi cậu nhường đường.
Phòng bếp của nhà cô bố trí khá đặc biệt, không gian không quá nhỏ, nhưng lối đi lại rất hẹp, đặc biệt là bên cạnh bếp lò, chỉ một người có thể đi qua, nhưng không biết Trần Giang Dã đang nghĩ gì, đứng giữa phòng bếp không di chuyển.
Thấy cậu đứng bất động, Tân Nguyệt thúc giục: “Cậu bước ra bên ngoài một chút, tôi không qua được.”
Lúc này Trần Giang Dã cuối cùng cũng có động tĩnh――
Cậu lùi lại một bước, lười biếng dựa vào tường, sau đó hếch cằm với cô, ra hiệu cho cô cứ như vậy đi qua.
Tân Nguyệt kinh ngạc khẽ trợn mắt, khoảng trống mà cậu chừa ra cũng chỉ miễn cưỡng đủ để cô nghiêng người đi qua.
“Đừng có nói với tôi như vậy cô không đi qua được.”
Trần Giang Dã ung dung nói một câu.
Tân Nguyệt nghi hoặc cau mày: “Chỉ nhích một bước mà cậu cũng lười?”
“Ừm.”
Người nào đó còn giống như cố ý, nói chữ “Ừm” này một cách uể oải.
Tân Nguyệt hít sâu.
Được thôi, cô cứ như vậy đi qua.
Cô nghiêng người, cố gắng dán lưng vào gần bếp, nhấc chân bước qua.
Bờ vai của cô mảnh khảnh, dáng người cũng nhỏ, nhưng cho dù như vậy, khi cô bước qua cậu, cô vẫn cảm thấy hơi thở của cậu nhẹ nhàng phả vào trán mình.
Có lẽ bởi vì nhiệt độ của mùa hè đã ủi là hơi thở của cậu, cô cảm thấy hơi nóng.
Nhưng rõ ràng bây giờ là sáng sớm.
Cô chỉ mất một giây để bước qua cậu, nhưng trái tim của cô đã đập nhanh hơn vài giây.
Nhưng sau khi đi ngang qua cậu, cô vô thức ngước mắt lên nhìn cậu một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, cho dù có trôi qua nhiều năm, cô vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng đập vào mắt mình lúc này——
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng Trần Giang Dã uể oải dựa vào tường, mái tóc trên trán hơi che đi lông mày và mắt, cậu hơi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại hạ xuống dõi theo ánh mắt cô, trong con ngươi đen láy hiện lên một nụ cười lưu luyến.
Ánh sáng va chạm trong không trung, thời gian trong giây phút này dường như chậm lại, chậm đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, nó chiếu sáng khuôn mặt của cậu như thế nào, lại chiếu rọi đôi mắt của cậu như thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đối mắt, nhưng đây là lần gần nhất, cũng là lần trái tim cô đập nhanh nhất.
Cô một lần nữa chắc chắn rằng, cậu mãi mãi đứng đầu vị trí trong thanh xuân của cô.
Cho dù chỉ dựa vào khuôn mặt này, đôi mắt này.
Tân Nguyệt không cảm thấy bởi vì kiến thức của mình nông cạn mới cảm thấy cậu diễm sắc như vậy.
Sau này cũng xác minh được, khi cô bước ra khỏi nơi đây, gặp đủ loại người trong thế giới huyên náo, sau khi mỗi ngày đều nhìn cậu vô số lần, khuôn mặt này vẫn sẽ khiến cô kinh ngạc.
Cũng chính lúc này cô nhận ra rằng, sự rung động đối với cậu, có lẽ đã sớm bắt đầu từ lúc cậu xuất hiện dưới những đám mây ráng đỏ cháy bỏng khắp bầu trời.
Con người là loài động vật có thị giác điển hình nhất, tạo hóa đã ban cho con người đôi mắt và khả năng phân biệt cái đẹp, khi gặp phải người quá kinh diễm thì nhịp đập con tim là bản năng, không thể tránh khỏi.
Cô nghĩ, những người nói chỉ nhìn vẻ bề ngoài là thiển cận, nhất định là chưa từng gặp người như cậu.
Hơn nửa, cậu khiến cô rung động không chỉ là khuôn mặt của cậu.
Con người của cậu giống như một cơn gió, thổi qua cánh đồng bát ngát và ven sông, mang theo sự lười biếng bị phơi nắng đến cùng cực, lại mang theo sự mát mẻ của núi tuyết, ngọn gió tùy tiện tự tại.
Chỉ là gió núi thôi cũng đủ làm cô vui, huống hồ cậu như thế này.
Cô làm sao có thể không đắm chìm.
*
Buổi sáng trên núi không nóng lắm, ngay cả khi đốt lửa cũng mát mẻ, nhưng Tân Nguyệt vẫn tiếp tục quạt gió, cảm thấy cả người nóng rất lợi hại.
Đều nói tĩnh tâm có thể giúp bạn bình tĩnh, có lẽ là bởi vì nhịp tim của cô quá ồn ào, cho nên cảm thấy nhiệt độ rất cao.
Khó khăn lắm mới đợi được mì chín, sau khi rời khỏi bếp lò, nhịp tim của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
“Đồ gia vị cậu muốn tự bỏ hay là tôi giúp cậu?” Cô hỏi Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã: “Tôi không biết bỏ gia vị.”
“Có thể ăn cay không?”
“Có thể.”
Tân Nguyệt bỏ không ít ớt vào bát của cậu, mì sợi nếu như không có màu mè bên trong thì thật sự rất khó ăn.
“Muốn bỏ dầu tiêu vào không? Mùi vị nặng một chút thì ăn ngon hơn.”
“Vậy thì bỏ.”
Tân Nguyệt múc một thìa đường thắng vào bát cùng với nguyên liệu, dùng đũa gắp mì ở trong nồi ra, sau đó đưa cho Trần Giang Dã.
“Cậu ăn trước thử xem có hợp khẩu vị không, cảm thấy khó ăn thì cậu có thể nhúng ít lại, còn dư thì tôi gọi cha tôi dậy ăn sáng.”
Trần Giang Dã nhận bát, cậu gắp mì trong bát bỏ vào miệng, giống như cảm thấy mùi vị mới lạ, cậu hơi nhướng mày lên.
“Khó ăn?”
“Không khó ăn.”
Tân Nguyệt bước sang một bên: “Vậy cậu tự nhúng mì, nhúng bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không được lãng phí.”
Trần Giang Dã nhếch môi, đưa ánh mắt qua: “Sẽ không lãng phí mì của cô.”
Trái tim của Tân Nguyệt đột nhiên run lên không lý do, rõ ràng cậu chẳng nói gì.
Cô chớp mắt thu hồi ánh mắt lại.
Bởi vì cô nghĩ mì còn thừa thì để Tân Long ăn, cho nên Tân Nguyệt không trụng nhiều, nhưng Trần Giang Dã gắp hơn một nửa số đó.
Hai người ngồi xổm dưới mái hiên, bưng bát mì, vừa ăn vừa nhìn mây trên trời, bức tranh đặc biệt có sức sống.
Ăn xong hai người liền xuất phát, không đợi đến tám giờ, đi sớm hơn thì trời mát mẻ hơn một chút.
Trần Giang Dã lái chiếc xe cũ kỹ của Tân Long, vẫn lái rất nhanh.
Khác với lần trước, lần này Tân Nguyệt không những không sợ hãi mà còn thích thú ngẩng đầu lên, nhắm mắt hóng gió.
Người mình thích chở mình, gió thổi mát rượi trên núi.
Không có gì tự tại hơn chuyện này.
Đến thị trấn, chỉ mới hơn bảy giờ.
Có lẽ vì thời tiết không quá ngột ngạt, mùi trên xe cũng không nặng như trước, nhưng khi lên xe Trần Giang Dã vẫn cau mày.
“Cậu đem theo kẹo bạc hà chưa?” Tân Nguyệt nhìn thấy cậu cau mày.
Trần Giang Dã móc kẹo bạc hà ở trong túi ra: “Đem rồi.”
“Ngồi ở đây.”
Tân Nguyệt chọn một nơi không có ánh sáng mặt trời, bảo Trần Giang Dã ngồi bên cửa sổ.
Sau khi xe khởi động, Tân Nguyệt nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nhắm lại được một lúc, người bên cạnh đã đụng vào vai cô.
Tân Nguyệt mở mắt, nhìn thấy một bên tai nghe đưa qua trước mặt: “Gì vậy?”
“Có muốn nghe nhạc không?”
Tân Nguyệt nhìn chiếc tai nghe trước mặt bỗng hơi xuất thần, cô không có điện thoại hay máy nghe nhạc mp3, bình thường cô chỉ có cơ hội nghe nhạc trên CCTV-15 trên TV và vào buổi chiều ở trường.
“Nghe không?”
Trần Giang Dã thấy cô không có phản ứng, hỏi lại lần nữa.
Tân Nguyệt định thần, nhận lấy tai nghe: “Nghe.”
Trần Giang Dã nhìn điện thoại hỏi cô: “Cô muốn nghe bài gì?”
“Đều được.”
Trần Giang Dã liếc cô một cái, lướt điện thoại trên màn hình một lúc, cuối cùng nhấp vào bài hát có tên “Ôm lấy vẻ đẹp và gió mát sáng sớm.”
Âm nhạc chậm rãi vang lên trong tai nghe, đây là một bài hát mà Tân Nguyệt chưa từng nghe trước đây, cô gái có giọng hát độc đáo nhẹ nhàng cất lên:
You’re a night sky getaway,
You’re the star that I can’t replace,
All the lights, but it’s not the same,
……
Đây là một bài hát tiếng Anh, lời bài hát cũng không có gì mới lạ, tiếng hát truyền vào tai, não bộ sẽ tự động tái hiện ra ý nghĩa của lời bài hát:
Em là bầu trời đêm khó kiểm soát,
Như sao sớm không thể thay thế,
Hàng ngàn vì sao, nhưng đều không giống nhau.
Tân Nguyệt chậm rãi chớp mắt, nghe xong bài hát này, trong lòng cô có một cảm giác khó tả, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Không biết là bởi vì giai điệu, hay là nghĩa của từ.
Gió buổi sáng luồng qua cửa sổ, chiếc xe chạy trên đường núi ngoằn ngoèo, động cơ phát ra tiếng động phức tạp khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Tân Nguyệt không nhắm mắt lại như những người trong xe, mà mở to mắt như chú nai con, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Giang Dã người cũng đang nhìn ra bầu trời.
Ví dụ như vừa rồi.
Trên đường đi, Tân Nguyệt không hề nhắm mắt, cô hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hát và giai điệu trong tai nghe, cùng với tiết tấu nhanh, ánh sáng trong mắt cô cũng lấp lánh theo.
Âm nhạc thực sự có thể khiến con người hạnh phúc.
Khi Trần Giang Dã vô tình nhìn sang, thứ cậu nhìn thấy là đôi mắt của cô sáng như một vì sao, biểu cảm rất giống con nai đang chạy nhảy trong núi.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô như vậy, trước đây đôi mắt của cô luôn lạnh lùng như ánh trăng, chỉ khi cười mới có sao lấp lánh, bây giờ đôi mắt này không cười cũng giống như vì sao.
Cậu không khỏi có chút xuất thần, thẳng đến khi Tân Nguyệt cũng vô tình nhìn sang cậu.
Hai ánh mắt va chạm trên không trung.
Lần này, vẫn là Tân Nguyệt nhìn đi chỗ khác trước.
Tân Nguyệt không biết ánh mắt của cậu từ lúc nào trở nên cực kỳ nóng bỏng, ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí không thể kiên định nửa giây, vừa đối mắt với cậu, trái tim của cô đã đập loạn xạ.
Để che giấu sự hoảng hốt, cô hướng mắt ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Từ khóe mắt cô nhìn thấy khóe môi của Trần Giang Dã hình như hơi cong lên, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, câu hát tình cờ vang lên trong tai nghe——
【Luôn có một ngày nào đó anh sẽ nằm xuống với em, cùng nhau xem một bộ phim, cùng nhau nghe một bài hát.】
Mặc dù cô và cậu không cùng nhau nằm xem một bộ phim, nhưng cùng nghe một bản nhạc, ngồi cùng một chiếc xe, cùng hướng về một bầu trời.
*
Chín giờ sáng, mọi người lần lượt xuống xe bên ngoài nhà ga.
Khi xe lên núi, gió thổi vào mát lạnh, nhưng sau khi lên tốc độ cao, không khí trở nên ngột ngạt và nóng bức, gió thổi vào mang theo hơi ẩm nóng bức.
Tân Nguyệt vừa xuống xe đã nói với Trần Giang Dã: “Mua xong đồ chúng ta mau trở về sớm, có lẽ sẽ đổ mưa.”
Cô giữ chặt vành mũ nhìn lên bầu trời, bầu trời không có mặt trời, chỉ có những đám mây thấp, kiến bay khắp nơi trên bầu trời khi nước sắp dâng.
Hai người gọi một chiếc xe ba bánh đến siêu thị, mau xong đồ thì mau chóng đi ra.
Bây giờ trong nội thành xe ba bánh không được phép lắp bình ắc quy, ngày xưa đâu đâu cũng thấy xe ba bánh, ngoài bến xe còn dễ gọi xe ba bánh, nhưng trong thành phố thì không dễ, xe taxi còn khó nhìn thấy, chỉ có bên đường ngoài hiệu sách Tân Hoa mới có vài chiếc xe taxi, bọn họ chỉ có thể xách đồ đi bộ đến nhà ga.
Tân Nguyệt nhìn bầu trời một lúc một xám xịt, có linh cảm không tốt, luôn cảm thấy đi giữa đường sẽ đổ mưa.
Trực giác của con gái rất đáng sợ, bọn họ vừa đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa.
Mùa hè mưa như nước trút, lập tức tạo thành những chấm đen trên mặt đường bê tông, chẳng mấy chốc sẽ thấm ướt toàn bộ.
Lá cây bên đường không chịu nổi sức nặng của giọt nước, rủ lá xuống bên dưới.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đúng lúc đi đến một ngã tư, trừ khi lao vào mưa, nếu không chỉ có thể trốn dưới mái hiên ở lối ra vào cửa hàng đợi mưa tạnh.
Dọc đường không có chỗ bán dù, chỉ có cửa hàng vàng bạc đá quý đối diện tiệm bán mũ mà lúc trước bọn họ từng mua mới bán dù.
“Cơn mưa này có lẽ mau tạnh thôi, đợi một lát đi.”
“Nếu mưa rất lâu thì sao?”
Trần Giang Dã liếc nhìn Tân Nguyệt.
“Ờ……vậy chúng ta đành phải dầm mưa một đoạn.”
Trần Giang Dã “Chẹp” một tiếng, ném túi đồ xuống đất: “Ở đây đợi tôi.”
Nói xong, cậu sắp lao vào trong cơn mưa.
“Này!”
Tân Nguyệt vội vàng tóm lấy cậu: “Cậu làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì?”
Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô: “Mua dù.”
Tân Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy tôi đi với cậu.”
Trần Giang Dã bỗng cười một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt.
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu lại nhìn mình như thế này, cho đến khi cậu trầm giọng nói:
“Cô nhất định muốn dầm mưa với tôi?”
Tân Nguyệt sửng sốt, một lúc sau di chuyển ánh mắt sáng chỗ khác, cũng buông bàn tay đang nắm cánh tay cậu ra.
Cô không nói chuyện, Trần Giang Dã cũng im lặng, cậu vẫn nhìn cô như cũ, nụ cười trên môi một lúc một sâu.
Tân Nguyệt bị cậu nhìn như vậy cảm thấy xấu hổ, do dự một lúc rồi nói: “Cậu có đi hay không?”
“Đi.”
Trần Giang Dã cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác.
Tân Nguyệt hít thở sâu, cởi mũ ra đưa đến trước mặt cậu, “Mũ cho cậu đội, đừng để tóc ướt, dễ bị bệnh.”
Trần Giang Dã nhìn chiếc mũ cô đưa qua: “Không sợ bị nhận ra?”
Tân Nguyệt chớp mắt: “Bây giờ có lẽ không còn ai còn nhớ tôi nữa.”
“Vậy cô còn đội mũ làm gì?”
“Đề phòng.”
Trần Giang Dã hơi nghiêng quai hàm, ánh mắt cậu chuyển từ trên khuôn mặt cô qua hiếc mũ cô đang cầm.
Một lúc sau, cậu giật mạnh chiếc mũ mà cô đưa qua, nhưng lại đội nó lên đầu cô.
“Vậy thì đội đi.”
Giọng nói trầm ấm vang lên, kèm theo động tác ấn nhẹ vành mũ xuống.
Hành động này khiến Tân Nguyệt không dự liệu trước mà nhún vai, khiến đường viền cổ áo xinh đẹp của cô nhô cao.
Đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Đợi cô hết sững sờ trong một hai giây rồi ngẩng đầu lên, những gì cô nhìn thấy đó là bóng lưng của Trần Giang Dã đang chạy trong cơn mưa.
Đến bóng lưng của cậu cũng khiến người khác rung động.
Nhìn cậu trong cơn mưa, Tân Nguyệt đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt hơi ngây ra.
Cô không biết cậu là quan tâm đến tất cả các cô gái như vậy, hay chỉ với một mình cô.
Thích một người chính là như vậy, cho dù có lý trí đến đâu, cũng sẽ suy nghĩ những điều ấu trĩ và vô nghĩa.
Sau khi nhận ra bản thân đã nghĩ đến đây, Tân Nguyệt đã tự cười chính mình.
Chỉ đối xử tốt với một mình cô thì làm sao, sau này cậu cũng sẽ đối xử với người con gái khác như vậy.
Cô lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, đứng yên lặng chờ cậu.
Mười phút sau, Trần Giang Dã cầm cây dù xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Mưa làm ướt mái tóc của cậu, cậu dứt khoát vuốt mái tóc ra phía sau, khiến cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, ngoại hình quá xuất chúng giúp cậu hoàn toàn kiểm soát được kiểu tóc này, thậm chí còn đẹp hơn cả kiểu tóc mái che nửa vầng trán thường ngày.
Tân Nguyệt không kiềm được hít sâu một hơi.
Kiểu tóc đối với con trai quả thực rất quan trọng, không có tóc mái che đi, khí chất xấu xa trên người cậu cũng giảm đi vài phần, nhưng hình như còn ngầu hơn lúc trước một chút.
Nhìn thấy cậu trong bộ dáng khác biệt, một loại cảm xúc buồn bã bỗng nhiên ập đến.
Con người có rất nhiều mặt, nhìn thấy cậu vuốt cậu ra sau, cậu mỉm cười, cậu bị thương……
Không thể tránh khỏi việc muốn mong đợi, hy vọng được nhìn thấy cậu chơi bóng rổ, cậu mặc quần áo vest, càng nhiều thứ về cậu.
Trần Giang Dã không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô cau mày, cậu cho rằng cô cảm thấy lạnh, cầm dù bước nhanh đến bên cạnh cô, hỏi: “Lạnh?”
Tân Nguyệt lắc đầu.
Trần Giang Dã cũng không hỏi nhiều, đổi một tay khác cầm dù, khom người nhặt chiếc túi trên mặt đất, sau đó cầm dù che đỉnh đầu của cô.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau bước vào màn mưa, mưa đập vào chiếc dù trong suốt, có thể nhìn thấy nước bắn tung tóe.
Trong nhà Tân Nguyệt cũng có một chiếc dù trong suốt, khi trời mưa cô thường cầm dù đi trong sân, nhìn lên dưới ô để xem mưa rơi như thế nào, nước bắn tung tóe rất đẹp mắt, trượt xuống mặt ô và biến mất khỏi tầm mắt.
Trời mưa trong các tác phẩm văn học thường được dùng để diễn tả nỗi buồn, con người thực sự dễ bị tuột cảm xúc hơn trong những ngày mưa, chẳng hạn như cô vừa rồi, nhưng ngày mưa cũng có thể đập thình thịch――
Bởi vì chiếc dù nhỏ, hai người che chung một chiếc dù, vai sẽ luôn vô tình va vào nhau.
Mỗi lần chạm một cái, dưới lồng ngực của cô sẽ nảy nhẹ lên.
Như con nai nhỏ tháo chạy, như con bươm bướm rung cánh.
Trên con phố dài đằng đẵng, hai người cứ kề vai nhau như vậy, chậm rãi bước đi, đeo chiếc tai nghe phát chung một bài hát.
Chiếc dù nghiêng về phía cô nhiều hơn một chút.
Hai người không nói chuyện, dường như cũng không cần nói, yên tĩnh nghe tiếng mưa.
Rõ ràng là một cơn mưa xối xả nhưng âm thanh lại không ồn ào.
Mùa hè vào ngày mưa không có tiếng ve kêu, cả thế giới chỉ có tiếng tí tách, tí tách, tí tách……
*
Đi được nửa đường, Trần Giang Dã dừng lại, nắm lấy cánh tay của Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt ngơ ngác, cũng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Trần Giang Dã nhìn cửa hàng quần áo nam trước mặt, kéo cô vào bên trong: “Mua áo.”
Trần Giang Dã tùy ý chọn một chiếc áo ngắn tay màu trắng, sau đó thuận tay lấy một một chiếc áo khoác mỏng ném cho cô.
Tân Nguyệt bắt lấy áo khoác theo bản năng, nhưng vẻ mặt cô vẫn ngơ ngác, mất một lúc cô mới nhớ ra hình như cậu đã hỏi cô có lạnh không.
Cô vội nói: “Tôi không lạnh.”
Vừa nói xong, đúng lúc cô hắt hơi một cái.
“……”
Trần Giang Dã cũng không nói gì, chỉ liếc ánh mắt qua, rồi cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Cậu mặc cái gì cũng đều đẹp, thiết kế và chất liệu của chiếc áo tay ngắn không ra làm sao nhưng mặc trên người cậu lại trông đắt tiền hơn gấp mấy lần.
“Hai chiếc này bao nhiêu tiền?” Sau khi đi ra cậu trực tiếp hỏi ông chủ.
“Ba trăm hai mươi tệ.”
Trên phố Huyện Bồ có vài thương hiệu quần áo linh tinh, mức tiêu thụ ở địa phương cũng không cao, cửa hàng tầm thường này làm sao có thể bán hai chiếc áo mùa hè với giá ba trăm hai mươi tệ, Tân Nguyệt đoán là ông chủ chắc chắn nhìn ra được Trần Giang Dã là phú nhị đại, trực tiếp tăng giá.
Cô đang định tranh luận với ông chủ, nhưng nhìn thấy Trần Giang Dã không có biểu tình gì đứng bên cạnh đưa lịch sử thanh toán cho ông chủ xem: “Chuyển tiền rồi.”
Tân Nguyệt: “……”
Vốn dĩ cô không cảm thấy lạnh, bây giờ thì cảm thấy lạnh thật rồi, mặc dù không phải tiền của cô, nhưng trong lòng vẫn lạnh run.
“Đi thôi.”
Trần Giang Dã trực tiếp ra ngoài đợi cô, không cho cô cơ hội trả lại chiếc áo khoác trong tay.
Cô bất lực, chỉ có thể mặc áo khoác đi ra ngoài.
Ở đây cách trạm xe không xa lắm, thong thả đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút.
Có lẽ vì trời mưa, lại còn là buổi sáng, trạm xe vắng tanh.
Một trong những chiếc xe đi đến thị trấn Thuận Long vừa rời đi trước khi họ đến, chiếc tiếp theo phải đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ.
Trạm xe ở trấn Thuận Long nằm ở phía sau, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã cũng không biết chuyến xe gần nhất đã đi mất, vì vậy ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Từ góc này nhìn toàn bộ nhà ga, càng nhìn thấy ít người hơn, vài bóng người cách bọn họ rất xa, cộng thêm cô bị cận thị, những người đi ngang qua trong mắt Tân Nguyệt đều giống như bóng ma trong mộng.
Bên ngoài tiếng mưa dần dần nhỏ lại, thế giới tựa hồ đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả âm nhạc phát ra trong tai nghe cũng không còn tiếng động.
Tân Nguyệt tháo tai nghe xuống đưa cho Trần Giang Dã, vẻ mặt hơi thất vọng: “Trả cho cậu.”
“Còn muốn nghe?”
Trần Giang Dã chú ý đến vẻ mặt của cô.
Tân Nguyệt gật đầu, không phủ nhận.
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dường như càng thêm sâu, một lúc sau cậu hỏi cô:
“Muốn bao nhiêu?”
Tân Nguyệt không biết cậu muốn làm gì, có chút tò mò, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt khó đoán của cậu, cô càng thêm tò mò.
Thế là, cô thăm dò trả lời cậu: “Rất muốn.”
Trần Giang Dã từ từ nâng cằm lên, rủ hàng mi dài xuống.
Một lúc sau, cậu nói:
“Tôi có thể hát, muốn nghe không?”
Giọng điệu của cậu bình tĩnh, như thể những gì cậu nói chỉ là một hành động rất bình thường. Nhịp tim của Tân Nguyệt run lên một nhịp.
Có thể nào cô cũng không nghĩ ra, người như cậu sẽ sẵn sàng hát cho cô nghe……
“Nghe không?”
Thấy cô ngây người, cậu hỏi lại lần nữa.
“Nghe……”
Tân Nguyệt ngơ ngác trả lời.
Cô nói nghe, giây tiếp theo cậu bắt đầu hát, không có một chút câu nệ.
Cậu thực sự rất phóng túng tùy tiện, muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến trường hợp, mọi thứ đều làm theo tâm trạng của cậu, không hề cân nhắc đến những điều khác.
Trên đời này làm sao có người đặc biệt như cậu.
Đến ca hát cậu cũng khác biệt với người khác――
Cậu không làm bất cứ nhạc nền nào, trực tiếp đi thẳng vào điệp khúc:
Anh sẽ ở nơi mà em có thể nhìn thấy,
Làm mặt trời không bao giờ lặn,
Trái tim anh trống rỗng chỉ đặt một mình em trong tim,
Tình yêu anh dành cho em sẽ một lớn dần,
Anh mang theo ánh ban mai của năm tháng,
Chỉ cháy bỏng trong cuộc đời của em,
Cả ngày lẫn đêm đều không thể dừng lại,
Sẽ có bình minh mọc lên vì em.
Hàng mi dài của Tân Nguyệt khẽ rung lên, nhìn cậu ở bên cạnh.
Khuôn mặt của cậu nghiêng sang một bên, đường quai hàm rõ ràng, yết hầu nhô ra cuộn lên xuống theo tiếng hát, mí mắt hơi rũ xuống, thỉnh thoảng liếc mắt qua rồi lặng lẽ dời đi.
Giọng nói trầm ấm chậm rãi bật ra khỏi môi, mang theo vẻ mệt mỏi của buổi chiều, thản nhiên bắt được lòng người.
“Sẽ có một bình minh mọc lên vì em……”
Hát đến câu này, giọng hát của cậu bắt đầu trầm xuống.
Tân Nguyệt nghĩ rằng cậu sẽ tiếp tục hát nửa câu sau, hoặc dừng lại ở đây, nhưng cậu đột nhiên chuyển vòng——
“Việc nhớ nhung em luôn nằm trong tâm trí của anh,
Em là mê cung mà anh không bao giờ thoát ra được,
Sắp mất kiểm soát……”
Tân Nguyệt chưa bao giờ nghe bài hát này, nhưng từ giai điệu cũng có thể phân biệt được đây là một bài hát khác.
Trong trạm xe vắng vẻ, kèm theo tiếng mưa lộp bộp bên ngoài, Trần Giang Dã hát hết bài này đến bài khác:
Anh gặp được em vào lúc hoàng hôn
Anh nín thở chờ gió cuốn em và anh
……
Em sẽ được anh ôm thật chặt, hát một bài dỗ em vui
……
Bị mê hoặc bởi đôi mắt có dấu vết thiên hà của em
……
Mỗi một lời bài hát giống như đều được cậu lựa chọn cẩn thận, nhưng rõ ràng cậu chỉ là chợt có hứng.
Mà cho dù có tính toán trước hay không, cậu dường như luôn biết cách khiến người ta rung động.
Nói như vậy có vẻ cũng không đúng.
Cho dù cậu không làm gì, chỉ đứng ở đó, cô cũng khó khống chế được trái tim.
Tân Nguyệt lấy mì sợi trong nhà ra.
“Mì sợi?”
Trần Giang Dã biết mì ramen, mì lạnh, mì cắt lát, mì udon, mì cuộn tay… nhưng không biết mì sợi.
Tân Nguyệt nhướng mi mắt nhìn cậu: “Không lẽ đến mì sợi cậu cũng chưa từng nghe qua?”
Trần Giang Dã: “Quả thực chưa từng nghe qua.”
Tân Nguyệt lắc đầu.
Đúng thật là vị thiếu gia khác với người bình thường.
“Ngoại trừ mì cuộn tay và mì kéo, cơ bản đều là mì nước, dai hơn mì khô, nhưng chỉ có thể bảo quản lạnh, mì sợi là loại khô, dùng cả năm cũng không thành vấn đề, nhưng mùi vị không được ngon cho lắm.”
Tân Nguyệt cho hai gáo nước vào nồi, ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần Giang Dã: “Tôi nấu cho cậu một ít thôi, tránh khỏi cậu ăn không quen, dù sao bình thường cậu ngủ đến trưa mới dậy cũng không ăn sáng.”
Trần Giang Dã nhếch môi: “Tôi không kén chọn như vậy.”
“Thức ăn của nhà thím Vương một miếng cậu cũng không ăn.”
Trần Giang Dã cau mày: “Thức ăn mà bà ấy nấu, con người có thể ăn?”
Tân Nguyệt cười: “Nhà thím Vương không phải con người?”
Trần Giang Dã bị cô chặn họng.
Tân Nguyệt cười đi về phía cậu, dừng lại trước mặt cậu: “Nhường đường chút.”
Trần Giang Dã không hiểu nhìn cô: “Không phải nấu mì?”
Tân Nguyệt giơ tay chỉ vào củi dưới bếp: “Không thiêu lò làm sao nấu?”
Trần Giang Dã lại bị cô chặn họng lại một lần nữa.
Giờ ăn cơm cậu rất ít xuất hiện ở nhà thím Vương, buổi trưa khi cậu đi xuống lầu, nhà thím Vương đã ăn cơm trưa xong, buổi chiều khi trở về, nhà thím Vương lại đang làm việc trên cánh đồng, cho nên cậu chưa từng nhìn thấy nhà thím Vương đốt lửa nấu ăn, nhất thời quên mất đây là ở nông thôn.
Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã, đợi cậu nhường đường.
Phòng bếp của nhà cô bố trí khá đặc biệt, không gian không quá nhỏ, nhưng lối đi lại rất hẹp, đặc biệt là bên cạnh bếp lò, chỉ một người có thể đi qua, nhưng không biết Trần Giang Dã đang nghĩ gì, đứng giữa phòng bếp không di chuyển.
Thấy cậu đứng bất động, Tân Nguyệt thúc giục: “Cậu bước ra bên ngoài một chút, tôi không qua được.”
Lúc này Trần Giang Dã cuối cùng cũng có động tĩnh――
Cậu lùi lại một bước, lười biếng dựa vào tường, sau đó hếch cằm với cô, ra hiệu cho cô cứ như vậy đi qua.
Tân Nguyệt kinh ngạc khẽ trợn mắt, khoảng trống mà cậu chừa ra cũng chỉ miễn cưỡng đủ để cô nghiêng người đi qua.
“Đừng có nói với tôi như vậy cô không đi qua được.”
Trần Giang Dã ung dung nói một câu.
Tân Nguyệt nghi hoặc cau mày: “Chỉ nhích một bước mà cậu cũng lười?”
“Ừm.”
Người nào đó còn giống như cố ý, nói chữ “Ừm” này một cách uể oải.
Tân Nguyệt hít sâu.
Được thôi, cô cứ như vậy đi qua.
Cô nghiêng người, cố gắng dán lưng vào gần bếp, nhấc chân bước qua.
Bờ vai của cô mảnh khảnh, dáng người cũng nhỏ, nhưng cho dù như vậy, khi cô bước qua cậu, cô vẫn cảm thấy hơi thở của cậu nhẹ nhàng phả vào trán mình.
Có lẽ bởi vì nhiệt độ của mùa hè đã ủi là hơi thở của cậu, cô cảm thấy hơi nóng.
Nhưng rõ ràng bây giờ là sáng sớm.
Cô chỉ mất một giây để bước qua cậu, nhưng trái tim của cô đã đập nhanh hơn vài giây.
Nhưng sau khi đi ngang qua cậu, cô vô thức ngước mắt lên nhìn cậu một cái.
Chỉ một cái liếc mắt này, cho dù có trôi qua nhiều năm, cô vẫn có thể nhớ rõ cảnh tượng đập vào mắt mình lúc này——
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng Trần Giang Dã uể oải dựa vào tường, mái tóc trên trán hơi che đi lông mày và mắt, cậu hơi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại hạ xuống dõi theo ánh mắt cô, trong con ngươi đen láy hiện lên một nụ cười lưu luyến.
Ánh sáng va chạm trong không trung, thời gian trong giây phút này dường như chậm lại, chậm đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, nó chiếu sáng khuôn mặt của cậu như thế nào, lại chiếu rọi đôi mắt của cậu như thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đối mắt, nhưng đây là lần gần nhất, cũng là lần trái tim cô đập nhanh nhất.
Cô một lần nữa chắc chắn rằng, cậu mãi mãi đứng đầu vị trí trong thanh xuân của cô.
Cho dù chỉ dựa vào khuôn mặt này, đôi mắt này.
Tân Nguyệt không cảm thấy bởi vì kiến thức của mình nông cạn mới cảm thấy cậu diễm sắc như vậy.
Sau này cũng xác minh được, khi cô bước ra khỏi nơi đây, gặp đủ loại người trong thế giới huyên náo, sau khi mỗi ngày đều nhìn cậu vô số lần, khuôn mặt này vẫn sẽ khiến cô kinh ngạc.
Cũng chính lúc này cô nhận ra rằng, sự rung động đối với cậu, có lẽ đã sớm bắt đầu từ lúc cậu xuất hiện dưới những đám mây ráng đỏ cháy bỏng khắp bầu trời.
Con người là loài động vật có thị giác điển hình nhất, tạo hóa đã ban cho con người đôi mắt và khả năng phân biệt cái đẹp, khi gặp phải người quá kinh diễm thì nhịp đập con tim là bản năng, không thể tránh khỏi.
Cô nghĩ, những người nói chỉ nhìn vẻ bề ngoài là thiển cận, nhất định là chưa từng gặp người như cậu.
Hơn nửa, cậu khiến cô rung động không chỉ là khuôn mặt của cậu.
Con người của cậu giống như một cơn gió, thổi qua cánh đồng bát ngát và ven sông, mang theo sự lười biếng bị phơi nắng đến cùng cực, lại mang theo sự mát mẻ của núi tuyết, ngọn gió tùy tiện tự tại.
Chỉ là gió núi thôi cũng đủ làm cô vui, huống hồ cậu như thế này.
Cô làm sao có thể không đắm chìm.
*
Buổi sáng trên núi không nóng lắm, ngay cả khi đốt lửa cũng mát mẻ, nhưng Tân Nguyệt vẫn tiếp tục quạt gió, cảm thấy cả người nóng rất lợi hại.
Đều nói tĩnh tâm có thể giúp bạn bình tĩnh, có lẽ là bởi vì nhịp tim của cô quá ồn ào, cho nên cảm thấy nhiệt độ rất cao.
Khó khăn lắm mới đợi được mì chín, sau khi rời khỏi bếp lò, nhịp tim của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
“Đồ gia vị cậu muốn tự bỏ hay là tôi giúp cậu?” Cô hỏi Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã: “Tôi không biết bỏ gia vị.”
“Có thể ăn cay không?”
“Có thể.”
Tân Nguyệt bỏ không ít ớt vào bát của cậu, mì sợi nếu như không có màu mè bên trong thì thật sự rất khó ăn.
“Muốn bỏ dầu tiêu vào không? Mùi vị nặng một chút thì ăn ngon hơn.”
“Vậy thì bỏ.”
Tân Nguyệt múc một thìa đường thắng vào bát cùng với nguyên liệu, dùng đũa gắp mì ở trong nồi ra, sau đó đưa cho Trần Giang Dã.
“Cậu ăn trước thử xem có hợp khẩu vị không, cảm thấy khó ăn thì cậu có thể nhúng ít lại, còn dư thì tôi gọi cha tôi dậy ăn sáng.”
Trần Giang Dã nhận bát, cậu gắp mì trong bát bỏ vào miệng, giống như cảm thấy mùi vị mới lạ, cậu hơi nhướng mày lên.
“Khó ăn?”
“Không khó ăn.”
Tân Nguyệt bước sang một bên: “Vậy cậu tự nhúng mì, nhúng bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không được lãng phí.”
Trần Giang Dã nhếch môi, đưa ánh mắt qua: “Sẽ không lãng phí mì của cô.”
Trái tim của Tân Nguyệt đột nhiên run lên không lý do, rõ ràng cậu chẳng nói gì.
Cô chớp mắt thu hồi ánh mắt lại.
Bởi vì cô nghĩ mì còn thừa thì để Tân Long ăn, cho nên Tân Nguyệt không trụng nhiều, nhưng Trần Giang Dã gắp hơn một nửa số đó.
Hai người ngồi xổm dưới mái hiên, bưng bát mì, vừa ăn vừa nhìn mây trên trời, bức tranh đặc biệt có sức sống.
Ăn xong hai người liền xuất phát, không đợi đến tám giờ, đi sớm hơn thì trời mát mẻ hơn một chút.
Trần Giang Dã lái chiếc xe cũ kỹ của Tân Long, vẫn lái rất nhanh.
Khác với lần trước, lần này Tân Nguyệt không những không sợ hãi mà còn thích thú ngẩng đầu lên, nhắm mắt hóng gió.
Người mình thích chở mình, gió thổi mát rượi trên núi.
Không có gì tự tại hơn chuyện này.
Đến thị trấn, chỉ mới hơn bảy giờ.
Có lẽ vì thời tiết không quá ngột ngạt, mùi trên xe cũng không nặng như trước, nhưng khi lên xe Trần Giang Dã vẫn cau mày.
“Cậu đem theo kẹo bạc hà chưa?” Tân Nguyệt nhìn thấy cậu cau mày.
Trần Giang Dã móc kẹo bạc hà ở trong túi ra: “Đem rồi.”
“Ngồi ở đây.”
Tân Nguyệt chọn một nơi không có ánh sáng mặt trời, bảo Trần Giang Dã ngồi bên cửa sổ.
Sau khi xe khởi động, Tân Nguyệt nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nhắm lại được một lúc, người bên cạnh đã đụng vào vai cô.
Tân Nguyệt mở mắt, nhìn thấy một bên tai nghe đưa qua trước mặt: “Gì vậy?”
“Có muốn nghe nhạc không?”
Tân Nguyệt nhìn chiếc tai nghe trước mặt bỗng hơi xuất thần, cô không có điện thoại hay máy nghe nhạc mp3, bình thường cô chỉ có cơ hội nghe nhạc trên CCTV-15 trên TV và vào buổi chiều ở trường.
“Nghe không?”
Trần Giang Dã thấy cô không có phản ứng, hỏi lại lần nữa.
Tân Nguyệt định thần, nhận lấy tai nghe: “Nghe.”
Trần Giang Dã nhìn điện thoại hỏi cô: “Cô muốn nghe bài gì?”
“Đều được.”
Trần Giang Dã liếc cô một cái, lướt điện thoại trên màn hình một lúc, cuối cùng nhấp vào bài hát có tên “Ôm lấy vẻ đẹp và gió mát sáng sớm.”
Âm nhạc chậm rãi vang lên trong tai nghe, đây là một bài hát mà Tân Nguyệt chưa từng nghe trước đây, cô gái có giọng hát độc đáo nhẹ nhàng cất lên:
You’re a night sky getaway,
You’re the star that I can’t replace,
All the lights, but it’s not the same,
……
Đây là một bài hát tiếng Anh, lời bài hát cũng không có gì mới lạ, tiếng hát truyền vào tai, não bộ sẽ tự động tái hiện ra ý nghĩa của lời bài hát:
Em là bầu trời đêm khó kiểm soát,
Như sao sớm không thể thay thế,
Hàng ngàn vì sao, nhưng đều không giống nhau.
Tân Nguyệt chậm rãi chớp mắt, nghe xong bài hát này, trong lòng cô có một cảm giác khó tả, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Không biết là bởi vì giai điệu, hay là nghĩa của từ.
Gió buổi sáng luồng qua cửa sổ, chiếc xe chạy trên đường núi ngoằn ngoèo, động cơ phát ra tiếng động phức tạp khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Tân Nguyệt không nhắm mắt lại như những người trong xe, mà mở to mắt như chú nai con, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Giang Dã người cũng đang nhìn ra bầu trời.
Ví dụ như vừa rồi.
Trên đường đi, Tân Nguyệt không hề nhắm mắt, cô hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hát và giai điệu trong tai nghe, cùng với tiết tấu nhanh, ánh sáng trong mắt cô cũng lấp lánh theo.
Âm nhạc thực sự có thể khiến con người hạnh phúc.
Khi Trần Giang Dã vô tình nhìn sang, thứ cậu nhìn thấy là đôi mắt của cô sáng như một vì sao, biểu cảm rất giống con nai đang chạy nhảy trong núi.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô như vậy, trước đây đôi mắt của cô luôn lạnh lùng như ánh trăng, chỉ khi cười mới có sao lấp lánh, bây giờ đôi mắt này không cười cũng giống như vì sao.
Cậu không khỏi có chút xuất thần, thẳng đến khi Tân Nguyệt cũng vô tình nhìn sang cậu.
Hai ánh mắt va chạm trên không trung.
Lần này, vẫn là Tân Nguyệt nhìn đi chỗ khác trước.
Tân Nguyệt không biết ánh mắt của cậu từ lúc nào trở nên cực kỳ nóng bỏng, ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí không thể kiên định nửa giây, vừa đối mắt với cậu, trái tim của cô đã đập loạn xạ.
Để che giấu sự hoảng hốt, cô hướng mắt ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Từ khóe mắt cô nhìn thấy khóe môi của Trần Giang Dã hình như hơi cong lên, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, câu hát tình cờ vang lên trong tai nghe——
【Luôn có một ngày nào đó anh sẽ nằm xuống với em, cùng nhau xem một bộ phim, cùng nhau nghe một bài hát.】
Mặc dù cô và cậu không cùng nhau nằm xem một bộ phim, nhưng cùng nghe một bản nhạc, ngồi cùng một chiếc xe, cùng hướng về một bầu trời.
*
Chín giờ sáng, mọi người lần lượt xuống xe bên ngoài nhà ga.
Khi xe lên núi, gió thổi vào mát lạnh, nhưng sau khi lên tốc độ cao, không khí trở nên ngột ngạt và nóng bức, gió thổi vào mang theo hơi ẩm nóng bức.
Tân Nguyệt vừa xuống xe đã nói với Trần Giang Dã: “Mua xong đồ chúng ta mau trở về sớm, có lẽ sẽ đổ mưa.”
Cô giữ chặt vành mũ nhìn lên bầu trời, bầu trời không có mặt trời, chỉ có những đám mây thấp, kiến bay khắp nơi trên bầu trời khi nước sắp dâng.
Hai người gọi một chiếc xe ba bánh đến siêu thị, mau xong đồ thì mau chóng đi ra.
Bây giờ trong nội thành xe ba bánh không được phép lắp bình ắc quy, ngày xưa đâu đâu cũng thấy xe ba bánh, ngoài bến xe còn dễ gọi xe ba bánh, nhưng trong thành phố thì không dễ, xe taxi còn khó nhìn thấy, chỉ có bên đường ngoài hiệu sách Tân Hoa mới có vài chiếc xe taxi, bọn họ chỉ có thể xách đồ đi bộ đến nhà ga.
Tân Nguyệt nhìn bầu trời một lúc một xám xịt, có linh cảm không tốt, luôn cảm thấy đi giữa đường sẽ đổ mưa.
Trực giác của con gái rất đáng sợ, bọn họ vừa đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa.
Mùa hè mưa như nước trút, lập tức tạo thành những chấm đen trên mặt đường bê tông, chẳng mấy chốc sẽ thấm ướt toàn bộ.
Lá cây bên đường không chịu nổi sức nặng của giọt nước, rủ lá xuống bên dưới.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đúng lúc đi đến một ngã tư, trừ khi lao vào mưa, nếu không chỉ có thể trốn dưới mái hiên ở lối ra vào cửa hàng đợi mưa tạnh.
Dọc đường không có chỗ bán dù, chỉ có cửa hàng vàng bạc đá quý đối diện tiệm bán mũ mà lúc trước bọn họ từng mua mới bán dù.
“Cơn mưa này có lẽ mau tạnh thôi, đợi một lát đi.”
“Nếu mưa rất lâu thì sao?”
Trần Giang Dã liếc nhìn Tân Nguyệt.
“Ờ……vậy chúng ta đành phải dầm mưa một đoạn.”
Trần Giang Dã “Chẹp” một tiếng, ném túi đồ xuống đất: “Ở đây đợi tôi.”
Nói xong, cậu sắp lao vào trong cơn mưa.
“Này!”
Tân Nguyệt vội vàng tóm lấy cậu: “Cậu làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì?”
Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô: “Mua dù.”
Tân Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy tôi đi với cậu.”
Trần Giang Dã bỗng cười một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt.
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu lại nhìn mình như thế này, cho đến khi cậu trầm giọng nói:
“Cô nhất định muốn dầm mưa với tôi?”
Tân Nguyệt sửng sốt, một lúc sau di chuyển ánh mắt sáng chỗ khác, cũng buông bàn tay đang nắm cánh tay cậu ra.
Cô không nói chuyện, Trần Giang Dã cũng im lặng, cậu vẫn nhìn cô như cũ, nụ cười trên môi một lúc một sâu.
Tân Nguyệt bị cậu nhìn như vậy cảm thấy xấu hổ, do dự một lúc rồi nói: “Cậu có đi hay không?”
“Đi.”
Trần Giang Dã cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác.
Tân Nguyệt hít thở sâu, cởi mũ ra đưa đến trước mặt cậu, “Mũ cho cậu đội, đừng để tóc ướt, dễ bị bệnh.”
Trần Giang Dã nhìn chiếc mũ cô đưa qua: “Không sợ bị nhận ra?”
Tân Nguyệt chớp mắt: “Bây giờ có lẽ không còn ai còn nhớ tôi nữa.”
“Vậy cô còn đội mũ làm gì?”
“Đề phòng.”
Trần Giang Dã hơi nghiêng quai hàm, ánh mắt cậu chuyển từ trên khuôn mặt cô qua hiếc mũ cô đang cầm.
Một lúc sau, cậu giật mạnh chiếc mũ mà cô đưa qua, nhưng lại đội nó lên đầu cô.
“Vậy thì đội đi.”
Giọng nói trầm ấm vang lên, kèm theo động tác ấn nhẹ vành mũ xuống.
Hành động này khiến Tân Nguyệt không dự liệu trước mà nhún vai, khiến đường viền cổ áo xinh đẹp của cô nhô cao.
Đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Đợi cô hết sững sờ trong một hai giây rồi ngẩng đầu lên, những gì cô nhìn thấy đó là bóng lưng của Trần Giang Dã đang chạy trong cơn mưa.
Đến bóng lưng của cậu cũng khiến người khác rung động.
Nhìn cậu trong cơn mưa, Tân Nguyệt đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt hơi ngây ra.
Cô không biết cậu là quan tâm đến tất cả các cô gái như vậy, hay chỉ với một mình cô.
Thích một người chính là như vậy, cho dù có lý trí đến đâu, cũng sẽ suy nghĩ những điều ấu trĩ và vô nghĩa.
Sau khi nhận ra bản thân đã nghĩ đến đây, Tân Nguyệt đã tự cười chính mình.
Chỉ đối xử tốt với một mình cô thì làm sao, sau này cậu cũng sẽ đối xử với người con gái khác như vậy.
Cô lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, đứng yên lặng chờ cậu.
Mười phút sau, Trần Giang Dã cầm cây dù xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Mưa làm ướt mái tóc của cậu, cậu dứt khoát vuốt mái tóc ra phía sau, khiến cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, ngoại hình quá xuất chúng giúp cậu hoàn toàn kiểm soát được kiểu tóc này, thậm chí còn đẹp hơn cả kiểu tóc mái che nửa vầng trán thường ngày.
Tân Nguyệt không kiềm được hít sâu một hơi.
Kiểu tóc đối với con trai quả thực rất quan trọng, không có tóc mái che đi, khí chất xấu xa trên người cậu cũng giảm đi vài phần, nhưng hình như còn ngầu hơn lúc trước một chút.
Nhìn thấy cậu trong bộ dáng khác biệt, một loại cảm xúc buồn bã bỗng nhiên ập đến.
Con người có rất nhiều mặt, nhìn thấy cậu vuốt cậu ra sau, cậu mỉm cười, cậu bị thương……
Không thể tránh khỏi việc muốn mong đợi, hy vọng được nhìn thấy cậu chơi bóng rổ, cậu mặc quần áo vest, càng nhiều thứ về cậu.
Trần Giang Dã không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô cau mày, cậu cho rằng cô cảm thấy lạnh, cầm dù bước nhanh đến bên cạnh cô, hỏi: “Lạnh?”
Tân Nguyệt lắc đầu.
Trần Giang Dã cũng không hỏi nhiều, đổi một tay khác cầm dù, khom người nhặt chiếc túi trên mặt đất, sau đó cầm dù che đỉnh đầu của cô.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau bước vào màn mưa, mưa đập vào chiếc dù trong suốt, có thể nhìn thấy nước bắn tung tóe.
Trong nhà Tân Nguyệt cũng có một chiếc dù trong suốt, khi trời mưa cô thường cầm dù đi trong sân, nhìn lên dưới ô để xem mưa rơi như thế nào, nước bắn tung tóe rất đẹp mắt, trượt xuống mặt ô và biến mất khỏi tầm mắt.
Trời mưa trong các tác phẩm văn học thường được dùng để diễn tả nỗi buồn, con người thực sự dễ bị tuột cảm xúc hơn trong những ngày mưa, chẳng hạn như cô vừa rồi, nhưng ngày mưa cũng có thể đập thình thịch――
Bởi vì chiếc dù nhỏ, hai người che chung một chiếc dù, vai sẽ luôn vô tình va vào nhau.
Mỗi lần chạm một cái, dưới lồng ngực của cô sẽ nảy nhẹ lên.
Như con nai nhỏ tháo chạy, như con bươm bướm rung cánh.
Trên con phố dài đằng đẵng, hai người cứ kề vai nhau như vậy, chậm rãi bước đi, đeo chiếc tai nghe phát chung một bài hát.
Chiếc dù nghiêng về phía cô nhiều hơn một chút.
Hai người không nói chuyện, dường như cũng không cần nói, yên tĩnh nghe tiếng mưa.
Rõ ràng là một cơn mưa xối xả nhưng âm thanh lại không ồn ào.
Mùa hè vào ngày mưa không có tiếng ve kêu, cả thế giới chỉ có tiếng tí tách, tí tách, tí tách……
*
Đi được nửa đường, Trần Giang Dã dừng lại, nắm lấy cánh tay của Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt ngơ ngác, cũng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Trần Giang Dã nhìn cửa hàng quần áo nam trước mặt, kéo cô vào bên trong: “Mua áo.”
Trần Giang Dã tùy ý chọn một chiếc áo ngắn tay màu trắng, sau đó thuận tay lấy một một chiếc áo khoác mỏng ném cho cô.
Tân Nguyệt bắt lấy áo khoác theo bản năng, nhưng vẻ mặt cô vẫn ngơ ngác, mất một lúc cô mới nhớ ra hình như cậu đã hỏi cô có lạnh không.
Cô vội nói: “Tôi không lạnh.”
Vừa nói xong, đúng lúc cô hắt hơi một cái.
“……”
Trần Giang Dã cũng không nói gì, chỉ liếc ánh mắt qua, rồi cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Cậu mặc cái gì cũng đều đẹp, thiết kế và chất liệu của chiếc áo tay ngắn không ra làm sao nhưng mặc trên người cậu lại trông đắt tiền hơn gấp mấy lần.
“Hai chiếc này bao nhiêu tiền?” Sau khi đi ra cậu trực tiếp hỏi ông chủ.
“Ba trăm hai mươi tệ.”
Trên phố Huyện Bồ có vài thương hiệu quần áo linh tinh, mức tiêu thụ ở địa phương cũng không cao, cửa hàng tầm thường này làm sao có thể bán hai chiếc áo mùa hè với giá ba trăm hai mươi tệ, Tân Nguyệt đoán là ông chủ chắc chắn nhìn ra được Trần Giang Dã là phú nhị đại, trực tiếp tăng giá.
Cô đang định tranh luận với ông chủ, nhưng nhìn thấy Trần Giang Dã không có biểu tình gì đứng bên cạnh đưa lịch sử thanh toán cho ông chủ xem: “Chuyển tiền rồi.”
Tân Nguyệt: “……”
Vốn dĩ cô không cảm thấy lạnh, bây giờ thì cảm thấy lạnh thật rồi, mặc dù không phải tiền của cô, nhưng trong lòng vẫn lạnh run.
“Đi thôi.”
Trần Giang Dã trực tiếp ra ngoài đợi cô, không cho cô cơ hội trả lại chiếc áo khoác trong tay.
Cô bất lực, chỉ có thể mặc áo khoác đi ra ngoài.
Ở đây cách trạm xe không xa lắm, thong thả đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút.
Có lẽ vì trời mưa, lại còn là buổi sáng, trạm xe vắng tanh.
Một trong những chiếc xe đi đến thị trấn Thuận Long vừa rời đi trước khi họ đến, chiếc tiếp theo phải đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ.
Trạm xe ở trấn Thuận Long nằm ở phía sau, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã cũng không biết chuyến xe gần nhất đã đi mất, vì vậy ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Từ góc này nhìn toàn bộ nhà ga, càng nhìn thấy ít người hơn, vài bóng người cách bọn họ rất xa, cộng thêm cô bị cận thị, những người đi ngang qua trong mắt Tân Nguyệt đều giống như bóng ma trong mộng.
Bên ngoài tiếng mưa dần dần nhỏ lại, thế giới tựa hồ đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả âm nhạc phát ra trong tai nghe cũng không còn tiếng động.
Tân Nguyệt tháo tai nghe xuống đưa cho Trần Giang Dã, vẻ mặt hơi thất vọng: “Trả cho cậu.”
“Còn muốn nghe?”
Trần Giang Dã chú ý đến vẻ mặt của cô.
Tân Nguyệt gật đầu, không phủ nhận.
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dường như càng thêm sâu, một lúc sau cậu hỏi cô:
“Muốn bao nhiêu?”
Tân Nguyệt không biết cậu muốn làm gì, có chút tò mò, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt khó đoán của cậu, cô càng thêm tò mò.
Thế là, cô thăm dò trả lời cậu: “Rất muốn.”
Trần Giang Dã từ từ nâng cằm lên, rủ hàng mi dài xuống.
Một lúc sau, cậu nói:
“Tôi có thể hát, muốn nghe không?”
Giọng điệu của cậu bình tĩnh, như thể những gì cậu nói chỉ là một hành động rất bình thường. Nhịp tim của Tân Nguyệt run lên một nhịp.
Có thể nào cô cũng không nghĩ ra, người như cậu sẽ sẵn sàng hát cho cô nghe……
“Nghe không?”
Thấy cô ngây người, cậu hỏi lại lần nữa.
“Nghe……”
Tân Nguyệt ngơ ngác trả lời.
Cô nói nghe, giây tiếp theo cậu bắt đầu hát, không có một chút câu nệ.
Cậu thực sự rất phóng túng tùy tiện, muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến trường hợp, mọi thứ đều làm theo tâm trạng của cậu, không hề cân nhắc đến những điều khác.
Trên đời này làm sao có người đặc biệt như cậu.
Đến ca hát cậu cũng khác biệt với người khác――
Cậu không làm bất cứ nhạc nền nào, trực tiếp đi thẳng vào điệp khúc:
Anh sẽ ở nơi mà em có thể nhìn thấy,
Làm mặt trời không bao giờ lặn,
Trái tim anh trống rỗng chỉ đặt một mình em trong tim,
Tình yêu anh dành cho em sẽ một lớn dần,
Anh mang theo ánh ban mai của năm tháng,
Chỉ cháy bỏng trong cuộc đời của em,
Cả ngày lẫn đêm đều không thể dừng lại,
Sẽ có bình minh mọc lên vì em.
Hàng mi dài của Tân Nguyệt khẽ rung lên, nhìn cậu ở bên cạnh.
Khuôn mặt của cậu nghiêng sang một bên, đường quai hàm rõ ràng, yết hầu nhô ra cuộn lên xuống theo tiếng hát, mí mắt hơi rũ xuống, thỉnh thoảng liếc mắt qua rồi lặng lẽ dời đi.
Giọng nói trầm ấm chậm rãi bật ra khỏi môi, mang theo vẻ mệt mỏi của buổi chiều, thản nhiên bắt được lòng người.
“Sẽ có một bình minh mọc lên vì em……”
Hát đến câu này, giọng hát của cậu bắt đầu trầm xuống.
Tân Nguyệt nghĩ rằng cậu sẽ tiếp tục hát nửa câu sau, hoặc dừng lại ở đây, nhưng cậu đột nhiên chuyển vòng——
“Việc nhớ nhung em luôn nằm trong tâm trí của anh,
Em là mê cung mà anh không bao giờ thoát ra được,
Sắp mất kiểm soát……”
Tân Nguyệt chưa bao giờ nghe bài hát này, nhưng từ giai điệu cũng có thể phân biệt được đây là một bài hát khác.
Trong trạm xe vắng vẻ, kèm theo tiếng mưa lộp bộp bên ngoài, Trần Giang Dã hát hết bài này đến bài khác:
Anh gặp được em vào lúc hoàng hôn
Anh nín thở chờ gió cuốn em và anh
……
Em sẽ được anh ôm thật chặt, hát một bài dỗ em vui
……
Bị mê hoặc bởi đôi mắt có dấu vết thiên hà của em
……
Mỗi một lời bài hát giống như đều được cậu lựa chọn cẩn thận, nhưng rõ ràng cậu chỉ là chợt có hứng.
Mà cho dù có tính toán trước hay không, cậu dường như luôn biết cách khiến người ta rung động.
Nói như vậy có vẻ cũng không đúng.
Cho dù cậu không làm gì, chỉ đứng ở đó, cô cũng khó khống chế được trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.