Chương 32: Không cảm ơn tôi?
Quỳ Bảo Thất
26/02/2023
Chiếc xe đua công nghệ cao chạy giữa những con đường núi xanh, hai người ngồi trên xe có khuôn mặt và tỷ lệ cơ thể giống nhân vật anime, nhìn từ xa giống như cảnh trong phim khoa học viễn tưởng.
Do đường núi gập ghềnh và không đội mũ bảo hiểm nên Trần Giang Dã không lái xe quá nhanh, thẳng đến khi lên đường bê tông mới bắt đầu tăng tốc.
Khi ở trên núi, Tân Nguyệt không dám buông tay Trần Giang Dã ra một lúc lâu vì xóc nảy, lên đến đường bê tông bởi vì cậu lái quá nhanh, gió đều phà hết vào mặt, cô càng ôm cậu chặt hơn.
Thế là, khi vào trong thành phố, câu đầu tiên mà Trần Giang Dã nói sau khi dừng xe chính là:
“Tân Nguyệt, cô muốn buộc chặt chết tôi à?”
Khuôn mặt Tân Nguyệt nóng bừng, cô vội vàng buông tay ra, nhưng ghế sau quá cao, cô nằm sấp quá lâu cho nên đứng dậy có hơi chóng mặt, khiến cô không dám thả hẳn tay ra, một tay túm lấy quần áo của cậu.
“Ai bảo cậu lái xe nhanh như vậy?” Tân Nguyệt oán giận một câu.
Ngồi trên xe của cậu, cả lộ trình cô đều hồi hộp. Nhưng cảm giác này cũng không tệ, ban đầu là cô sợ hãi, nhưng sau khi quen dần thì cảm thấy thích thú, mỗi lần cậu ôm cua đều khiến adrenaline của cô tăng vọt, vừa căng thẳng lại phấn khích.
Và sau khi vượt qua khúc cua lái xe vào khu vực bằng phẳng, khoảnh khắc đó toàn thân được thả lỏng lại có cảm giác giảm áp cực độ.
Lúc trước cô không có cảm giác như vậy khi Trần Giang Dã dùng chiếc mô tô hỏng của cha cô chở cô, chiếc xe đó vặn hết ga cũng không quá nhanh, ghế sau bằng phẳng nên cô có thể thoải mái vịn vào khung hóng gió, chuyến đi này mới khiến cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao những nam sinh kia thích đua xe đến như vậy.
Tốc độ là một sự kích thích hấp dẫn và là chất xúc tác cho sự phấn khích, khi tốc độ đạt đến điểm tới hạn, bộ não con người hoàn toàn trống rỗng, có thể tận hưởng tột cùng, có thể loại bỏ mọi suy nghĩ phân tâm và cảm nhận được khoái cảm dâng trào của khoảnh khắc đó.
Vì vậy cho dù Trần Giang Dã cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán, cũng không thể không yêu thích đua xe.
Trần Giang Dã luồn tay vào mái tóc bị gió thổi rối tung, quay đầu nhìn Tân Nguyệt, mí mắt hơi nhếch lên.
“Đây là chậm rồi, chở cô thì có thể nhanh chỗ nào?”
Tân Nguyệt nhất thời mờ mịt, không hiểu logic của cậu: “Cái gì mà chở tôi thì lái nhanh chỗ nào? Tôi có nặng như vậy?”
Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, chẹp một tiếng: “Trong đầu cô lắp thứ gì vậy?”
“Nếu như lại lái nhanh, sẽ mất kiểm soát nếu phanh gấp, rất dễ xảy ra tai nạn.”
Cậu thản nhiên nói, đồng tử trượt đến cuối mắt, nhìn cô chằm chằm.
“Tôi có thể để cô xảy ra tai nạn?”
Khi cậu nói câu cuối cùng, giọng điệu của cậu cũng là lười biếng uể oải, nhưng trái tim của Tân Nguyệt lại thắt chặt, cả người không thể kiểm soát được dán chặt vào đó bởi cơn đau nhói chết tiệt, con ngươi run rẩy nhìn cậu.
Khóa môi của Trần Giang Dã mỉm cười, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
“Xuống xe.”
Cậu ngoảnh đầu.
Tân Nguyệt định thần, hoảng hốt chớp mắt, nhanh chóng bước xuống xe, nhưng chân cô đã cong quá lâu không thể đứng vững, cô nhất thời ngã về phía sau, cô nhanh chóng túm lấy quần áo của Trần Giang Dã.
Cảm nhận được quần áo bị kéo, Trần Giang Dã quay đầu lại, thấy cơ thể cô đổ về phía sau sắp ngã xuống, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
Sức lực của Trần Giang Dã rất mạnh, vừa duỗi tay đã kéo cô lên.
Cậu nghiêng eo sang, tầm mắt ngang tầm với Tân Nguyệt, vừa chạm phải ánh mắt đó, Tân Nguyệt không chỉ cảm thấy nhịp tim đập chậm mà ngay cả ngũ giác quan cũng chậm lại, sau khi vô tình nhìn cậu nửa giây, bởi vì bị cậu kéo mạnh mà phát ra tiếng kêu âm ỉ.
Đôi mắt của Trần Giang Dã đột nhiên trùng xuống.
“Đứng vững.” Yết hầu của cậu lăn lộn, giọng nói khàn khàn.
Tân Nguyệt lùi về sau để giữ khoảng cách với cậu, đưa tay lên xoa xoa cánh tay, cau mày.
Trần Giang Dã từ từ đứng thẳng dậy, cằm cũng hếch lên: “Sao? Còn trách tôi làm đau cô?”
Tân Nguyệt ngước mắt liếc cậu: “Không có.”
“Vậy cô còn không cảm ơn tôi? Không có tôi cô đã ngã rồi.”
Tân Nguyệt kinh ngạc nghiêng đầu.
Đây có phải là chàng trai cool ngầu mà cô quen biết không?
Người đó khi cô nói cảm ơn, cậu sẽ lạnh lùng nói một cách cool ngầu “Không giúp cô”.
Trần Giang Dã cũng nghiêng đầu, một mặt “Sao cô còn không nói”.
“Cảm ơn cậu.”
Để tránh cậu cảm thấy ngữ điệu của cô không thành thật, cô còn thêm xưng hô lịch sự, “Bạn học Trần.”
“Tôi và cô mà bạn học cái gì.”
Trần Giang Dã nhướng mày, “Gọi là anh.”
Tân Nguyệt nghiến răng, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu: “Trần Giang Dã, cậu một vừa hai phải thôi.”
Trần Giang Dã chẹp một tiếng: “Nhạt nhẽo.”
Tân Nguyệt: “Tôi không quan tâm cậu có thấy thú vị hay không.”
Trần Giang Dã lại chẹp một tiếng: “Cô thật không có lương tâm.”
Tân Nguyệt đảo mắt trắng: “Cậu kéo tôi một chút còn muốn tôi lấy thân báo đáp hả?”
Vừa dứt lời, đầu óc của Tân Nguyệt mới chạy kịp, khi cô ý thức được những gì mình nói, biểu tình của nam sinh trước mặt đã trở nên vô cùng thâm sâu.
Cậu cong khóe môi, cười: “Cũng không phải là không được.”
“——!”
Tân Nguyệt mở to mắt, trừng cậu, “Cậu nằm mơ đi!”
Nhưng không ngờ Trần Giang Dã lại nói:
“Ừm, tối nay trở về tôi liền nằm mơ.”
Ngay lập tức, đồng tử của Tân Nguyệt cũng giãn to ra.
Cậu……
Trần Giang Dã nhìn thấy rõ ràng sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt cô, cũng biết cô đang nghĩ gì, có phải cậu nên phá vỡ lớp màng mà hai người đều biết rõ trong lòng hay không.
Nhưng, làm sao có thể.
Cậu bây giờ rất muốn chửi ầm lên, chửi những thứ chết tiệt kia.
Mẹ kiếp.
Đôi mắt của cậu tối sầm, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Đừng có dùng ánh mắt dậy nhìn tôi như vậy, tôi nói nằm mơ, không nói mơ về cô.”
Tân Nguyệt ngây người.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, Trần Giang Dã đã nói thêm một câu: “Đứng đây đợi tôi.”
Sau đó, cậu đi gửi xe.
Nhìn đôi lông luôn áp xuống khi cậu đi gửi xe, trong lòng Tân Nguyệt có một nỗi buồn khó tả.
Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách.
Cô luôn biết rõ ràng đó là khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vào khoảnh khắc cậu hơi vượt qua, cô lại có chút rung động.
Cô vốn nghĩ rằng, khi cậu vượt qua khoảng cách này, cô sẽ đẩy cậu ra, xây một bức tường cao bằng gai khắp người, ngăn cậu ở bên ngoài.
Nhưng, khi cậu thực sự bước qua một bước, trong lòng cô lại bốc đồng nghĩ:
Phải vứt bỏ mọi thứ, chạy về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên cô muốn đi chệch khỏi con đường mà cô vốn kiên định bước đi.
Mà Trần Giang Dã hoàn toàn trái ngược với cô.
Cô là người duy nhất kiềm chế cậu trong suốt những năm tháng cậu tùy tiện trưởng thành.
Bởi vì sự kiềm chế của cậu, Tân Nguyệt cũng dừng bước muốn chạy về phía cậu.
Tân Nguyệt đứng từ xa nhìn cậu, đôi tay siết chặt của cô dần dần nới lỏng.
Người như cậu còn không bốc đồng, cô càng nên tỉnh táo mới phải.
Đợi khi Trần Giang Dã đi về phía cô một lần nữa, cô đã thu liễm biểu cảm của mình, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.
Mà Trần Giang Dã lười đến mức không thèm che giấu, cả đường đi vẻ mặt đều trùng xuống.
Tân Nguyệt cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến cậu thoát khỏi cảm xúc này, cãi nhau với cô như vừa rồi, thân thiết với cô như một người bạn. Nếu như cậu có thể vui vẻ thì tốt biết mấy.
Cho đến khi bọn họ đi đến nơi bán đồ lót, Tân Nguyệt nhìn thấy đồ lót nam treo trên kệ.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, xoay đầu nói với Trần Giang Dã: “Tôi mới nhớ ra, sao không thấy cậu phơi đồ lót, cậu mang theo rất nhiều quần lót mặc một lần rồi vứt hả?”
Dứt lời, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trần Giang Dã. Không phải ngạc nhiên, không phải nghi hoặc, là hoàn toàn kinh hoàng.
“Tân Nguyệt, con mẹ nó cô có bệnh hả, có nữ sinh nào sẽ chú ý đến việc đàn ông có phơi quần lót hay không?”
Cậu bị Tân Nguyệt mắng chửi vài lần có bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chửi Tân Nguyệt có bệnh.
Tân Nguyệt không nghĩ như vậy còn dùng vẻ mặt hiển nhiên nói: “Quần lót của đàn ông trong thôn đều được phơi trong đập, rất dễ dàng nhìn thấy đó thôi.”
Cô còn nhắc nhở cậu: “Cho nên cậu mang rất nhiều quần lót mặc xong liền vứt hả? Cậu còn chưa trả lời tôi.”
“艹!”
Trần Giang Dã chửi thầm, mở miệng, chốc lát trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
“Cô nghĩ sao, chẳng lẽ ông đây không thay quần lót?”
Cuối cùng cậu vẫn trả lời, bởi vì trải qua cú sốc cậu mới phát hiện không có gì phải kinh hoàng cả, Tân Nguyệt lúc nào cũng khiến người khác kinh ngạc.
Ban đầu lý do khiến cậu sa vào bên trong, là bởi vì cô không chơi bài theo lẽ thường.
Cô khiến cậu cảm thấy thú vị, nhưng cậu tuyệt đối không phải là nhất thời mới lạ.
Lúc này, Tân Nguyệt lại hỏi: “Tôi lúc nào cũng tò mò, người có tiền như bọn cậu đều thế này hả?”
Cô thật sự rất tò mò, không phải muốn khiến cậu vui vẻ, phán đoán có rất nhiều người từ các gia đình bình thường đều thắc mắc câu hỏi này.
Đáng tiếc người có tiền cũng không thể giải thích thắc mắc này của cô.
“Mẹ nó tôi làm sao biết được người khác có mặc quần lót một lần hay không.”
Rất có đạo lý.
Tân Nguyệt sờ má: “Vậy nhà cậu thì sao? Có mặc quần lót một lần không?”
Đôi mắt đen láy của Trần Giang Dã nhìn cô không chớp mắt, trong mắt cậu có một ngọn lửa u ám, sau khi quấn lưỡi quanh miệng, cậu nhéo mặt cô, kéo lại gần.
“Cô rất tò mò về người giàu phải không?”
Cậu dùng lực nghiến răng, “Nếu không tôi dẫn cô lên Thượng Hải, thỏa mãn trí tò mò của cô?”
Nhan sắc của hai người đứng chung với nhau tỷ suất thu về là 100%, dàn dựng thể loại phim thần tượng này lại càng bắt mắt, tỷ suất thu về là 200%.
Trần Giang Dã hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cậu hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Tân Nguyệt biết mình đã đùa với lửa, bị cậu bóp miệng thành con cá cũng vội vàng nói: “Vậy thì không cần đâu.”
Cô đẩy cậu ra, chỉ tiệm đồ lót ở bên cạnh: “Tôi đi mua đồ lót, cậu đợi tôi.”
Nói xong mau chóng rời đi.
Trần Giang Dã vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt đen kịt của cậu vẫn luôn dõi theo cô, như thể báo thù, cũng muốn quang minh chính đại tò mò về đồ lót của cô.
Tân Nguyệt ở bên trong bắt gặp ánh mắt của cậu, nhăn mũi, quay lưng lại với cậu để chọn đồ lót, đáng tiếc khi nhân viên phục vụ gói hàng cho cô, Trần Giang Dã nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy những chiếc quần lót kia, Trần Giang Dã cười khẩy một tiếng.
Đừng nhìn vài người có khuôn mặt thanh lạnh, sau lưng mặc toàn là quần lót dâu tây màu hồng.
Tân Nguyệt hoàn toàn không biết rằng đã để lộ đồ lót của mình, cô thản nhiên bước ra khỏi tiệm với chiếc túi mờ đục.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Thời gian có lẽ không sớm nữa, đi ăn cơm thôi, tôi mời.”
“Cậu muốn ăn món gì?”
Trần Giang Dã thờ ơ trả lời: “Tùy.”
“Là cậu nói đấy.”
“Ừm.”
“Vậy đi theo tôi.”
Tân Nguyệt dẫn cậu đến một nhà hàng ẩm thực Giang Hồ tên “Ma Lạt Quán”.
Ẩm thực Giang Hồ nổi tiếng là cay và tê.
Trần Giang Dã lạnh lùng liếc nhìn Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, cô cố ý đúng không?”
Trong số những thành phố sợ ăn cay nhất, Thượng Hải có tiếng đứng đầu bảng.
Mặc dù Trần Giang Dã không sợ ăn cay, nhưng cũng không thể ăn quá cay.
Tân Nguyệt gật đầu, dứt khoát thừa nhận: “Ừm, ai bảo cậu nói tùy.”
Trần Giang Dã nghiến hàm: “Cô còn muốn trở về nữa không?”
Tân Nguyệt bĩu môi, cô lại cười trừ với cậu: “Chọc cậu thôi, tôi muốn dẫn cậu đến nhà hàng ở bên cạnh, đồ nướng của tiệm này nghe nói rất ngon.”
Tân Nguyệt nghe nhiều bạn học nhắc đến nhà hàng này, cô không có bạn bè nên cũng chưa từng hẹn ai đến đây ăn, quả thật cô rất muốn ăn.
Hương vị của nồi khô của nhà hàng này không tệ, mặc dù hơi cay nhưng Trần Giang Dã cũng ăn không ít, hai người ăn hết sạch phần trung của một người.
Sau khi ăn xong Tân Nguyệt đi thanh toán.
“Ông chủ hết bao nhiêu vậy?”
“Bàn của bọn cháu đã thanh toán rồi.”
Tân Nguyệt một mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn Trần Giang Dã: “Cậu thanh toán khi nào vậy?”
Rõ ràng lần này cậu không ra ngoài hút thuốc giữa chừng.
Trần Giang Dã dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn cô: “Trên bàn có mã thanh toán.”
Tân Nguyệt: ……
“Bao nhiêu tiền, tôi trả cậu.” Tân Nguyệt móc tiền trong túi ra.
Trần Giang Dã: “Tôi thèm vài đồng tiền đó của cô?”
“Cậu thèm hay không là một chuyện, tôi đưa hay không là một chuyện, tôi không muốn nợ cậu.”
Nghe cô nói câu cuối cùng, Trần Giang Dã bật cười từ trong cổ họng.
Cậu đút tay vào quần đi về phía cô, nhìn cô một cách kiên định, giống như muốn cô nghe rõ, nói từng câu từng chữ với cô:
“Tôi chính là muốn cô nợ tôi.”
Do đường núi gập ghềnh và không đội mũ bảo hiểm nên Trần Giang Dã không lái xe quá nhanh, thẳng đến khi lên đường bê tông mới bắt đầu tăng tốc.
Khi ở trên núi, Tân Nguyệt không dám buông tay Trần Giang Dã ra một lúc lâu vì xóc nảy, lên đến đường bê tông bởi vì cậu lái quá nhanh, gió đều phà hết vào mặt, cô càng ôm cậu chặt hơn.
Thế là, khi vào trong thành phố, câu đầu tiên mà Trần Giang Dã nói sau khi dừng xe chính là:
“Tân Nguyệt, cô muốn buộc chặt chết tôi à?”
Khuôn mặt Tân Nguyệt nóng bừng, cô vội vàng buông tay ra, nhưng ghế sau quá cao, cô nằm sấp quá lâu cho nên đứng dậy có hơi chóng mặt, khiến cô không dám thả hẳn tay ra, một tay túm lấy quần áo của cậu.
“Ai bảo cậu lái xe nhanh như vậy?” Tân Nguyệt oán giận một câu.
Ngồi trên xe của cậu, cả lộ trình cô đều hồi hộp. Nhưng cảm giác này cũng không tệ, ban đầu là cô sợ hãi, nhưng sau khi quen dần thì cảm thấy thích thú, mỗi lần cậu ôm cua đều khiến adrenaline của cô tăng vọt, vừa căng thẳng lại phấn khích.
Và sau khi vượt qua khúc cua lái xe vào khu vực bằng phẳng, khoảnh khắc đó toàn thân được thả lỏng lại có cảm giác giảm áp cực độ.
Lúc trước cô không có cảm giác như vậy khi Trần Giang Dã dùng chiếc mô tô hỏng của cha cô chở cô, chiếc xe đó vặn hết ga cũng không quá nhanh, ghế sau bằng phẳng nên cô có thể thoải mái vịn vào khung hóng gió, chuyến đi này mới khiến cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao những nam sinh kia thích đua xe đến như vậy.
Tốc độ là một sự kích thích hấp dẫn và là chất xúc tác cho sự phấn khích, khi tốc độ đạt đến điểm tới hạn, bộ não con người hoàn toàn trống rỗng, có thể tận hưởng tột cùng, có thể loại bỏ mọi suy nghĩ phân tâm và cảm nhận được khoái cảm dâng trào của khoảnh khắc đó.
Vì vậy cho dù Trần Giang Dã cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán, cũng không thể không yêu thích đua xe.
Trần Giang Dã luồn tay vào mái tóc bị gió thổi rối tung, quay đầu nhìn Tân Nguyệt, mí mắt hơi nhếch lên.
“Đây là chậm rồi, chở cô thì có thể nhanh chỗ nào?”
Tân Nguyệt nhất thời mờ mịt, không hiểu logic của cậu: “Cái gì mà chở tôi thì lái nhanh chỗ nào? Tôi có nặng như vậy?”
Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, chẹp một tiếng: “Trong đầu cô lắp thứ gì vậy?”
“Nếu như lại lái nhanh, sẽ mất kiểm soát nếu phanh gấp, rất dễ xảy ra tai nạn.”
Cậu thản nhiên nói, đồng tử trượt đến cuối mắt, nhìn cô chằm chằm.
“Tôi có thể để cô xảy ra tai nạn?”
Khi cậu nói câu cuối cùng, giọng điệu của cậu cũng là lười biếng uể oải, nhưng trái tim của Tân Nguyệt lại thắt chặt, cả người không thể kiểm soát được dán chặt vào đó bởi cơn đau nhói chết tiệt, con ngươi run rẩy nhìn cậu.
Khóa môi của Trần Giang Dã mỉm cười, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
“Xuống xe.”
Cậu ngoảnh đầu.
Tân Nguyệt định thần, hoảng hốt chớp mắt, nhanh chóng bước xuống xe, nhưng chân cô đã cong quá lâu không thể đứng vững, cô nhất thời ngã về phía sau, cô nhanh chóng túm lấy quần áo của Trần Giang Dã.
Cảm nhận được quần áo bị kéo, Trần Giang Dã quay đầu lại, thấy cơ thể cô đổ về phía sau sắp ngã xuống, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
Sức lực của Trần Giang Dã rất mạnh, vừa duỗi tay đã kéo cô lên.
Cậu nghiêng eo sang, tầm mắt ngang tầm với Tân Nguyệt, vừa chạm phải ánh mắt đó, Tân Nguyệt không chỉ cảm thấy nhịp tim đập chậm mà ngay cả ngũ giác quan cũng chậm lại, sau khi vô tình nhìn cậu nửa giây, bởi vì bị cậu kéo mạnh mà phát ra tiếng kêu âm ỉ.
Đôi mắt của Trần Giang Dã đột nhiên trùng xuống.
“Đứng vững.” Yết hầu của cậu lăn lộn, giọng nói khàn khàn.
Tân Nguyệt lùi về sau để giữ khoảng cách với cậu, đưa tay lên xoa xoa cánh tay, cau mày.
Trần Giang Dã từ từ đứng thẳng dậy, cằm cũng hếch lên: “Sao? Còn trách tôi làm đau cô?”
Tân Nguyệt ngước mắt liếc cậu: “Không có.”
“Vậy cô còn không cảm ơn tôi? Không có tôi cô đã ngã rồi.”
Tân Nguyệt kinh ngạc nghiêng đầu.
Đây có phải là chàng trai cool ngầu mà cô quen biết không?
Người đó khi cô nói cảm ơn, cậu sẽ lạnh lùng nói một cách cool ngầu “Không giúp cô”.
Trần Giang Dã cũng nghiêng đầu, một mặt “Sao cô còn không nói”.
“Cảm ơn cậu.”
Để tránh cậu cảm thấy ngữ điệu của cô không thành thật, cô còn thêm xưng hô lịch sự, “Bạn học Trần.”
“Tôi và cô mà bạn học cái gì.”
Trần Giang Dã nhướng mày, “Gọi là anh.”
Tân Nguyệt nghiến răng, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu: “Trần Giang Dã, cậu một vừa hai phải thôi.”
Trần Giang Dã chẹp một tiếng: “Nhạt nhẽo.”
Tân Nguyệt: “Tôi không quan tâm cậu có thấy thú vị hay không.”
Trần Giang Dã lại chẹp một tiếng: “Cô thật không có lương tâm.”
Tân Nguyệt đảo mắt trắng: “Cậu kéo tôi một chút còn muốn tôi lấy thân báo đáp hả?”
Vừa dứt lời, đầu óc của Tân Nguyệt mới chạy kịp, khi cô ý thức được những gì mình nói, biểu tình của nam sinh trước mặt đã trở nên vô cùng thâm sâu.
Cậu cong khóe môi, cười: “Cũng không phải là không được.”
“——!”
Tân Nguyệt mở to mắt, trừng cậu, “Cậu nằm mơ đi!”
Nhưng không ngờ Trần Giang Dã lại nói:
“Ừm, tối nay trở về tôi liền nằm mơ.”
Ngay lập tức, đồng tử của Tân Nguyệt cũng giãn to ra.
Cậu……
Trần Giang Dã nhìn thấy rõ ràng sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt cô, cũng biết cô đang nghĩ gì, có phải cậu nên phá vỡ lớp màng mà hai người đều biết rõ trong lòng hay không.
Nhưng, làm sao có thể.
Cậu bây giờ rất muốn chửi ầm lên, chửi những thứ chết tiệt kia.
Mẹ kiếp.
Đôi mắt của cậu tối sầm, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Đừng có dùng ánh mắt dậy nhìn tôi như vậy, tôi nói nằm mơ, không nói mơ về cô.”
Tân Nguyệt ngây người.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, Trần Giang Dã đã nói thêm một câu: “Đứng đây đợi tôi.”
Sau đó, cậu đi gửi xe.
Nhìn đôi lông luôn áp xuống khi cậu đi gửi xe, trong lòng Tân Nguyệt có một nỗi buồn khó tả.
Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách.
Cô luôn biết rõ ràng đó là khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vào khoảnh khắc cậu hơi vượt qua, cô lại có chút rung động.
Cô vốn nghĩ rằng, khi cậu vượt qua khoảng cách này, cô sẽ đẩy cậu ra, xây một bức tường cao bằng gai khắp người, ngăn cậu ở bên ngoài.
Nhưng, khi cậu thực sự bước qua một bước, trong lòng cô lại bốc đồng nghĩ:
Phải vứt bỏ mọi thứ, chạy về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên cô muốn đi chệch khỏi con đường mà cô vốn kiên định bước đi.
Mà Trần Giang Dã hoàn toàn trái ngược với cô.
Cô là người duy nhất kiềm chế cậu trong suốt những năm tháng cậu tùy tiện trưởng thành.
Bởi vì sự kiềm chế của cậu, Tân Nguyệt cũng dừng bước muốn chạy về phía cậu.
Tân Nguyệt đứng từ xa nhìn cậu, đôi tay siết chặt của cô dần dần nới lỏng.
Người như cậu còn không bốc đồng, cô càng nên tỉnh táo mới phải.
Đợi khi Trần Giang Dã đi về phía cô một lần nữa, cô đã thu liễm biểu cảm của mình, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.
Mà Trần Giang Dã lười đến mức không thèm che giấu, cả đường đi vẻ mặt đều trùng xuống.
Tân Nguyệt cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến cậu thoát khỏi cảm xúc này, cãi nhau với cô như vừa rồi, thân thiết với cô như một người bạn. Nếu như cậu có thể vui vẻ thì tốt biết mấy.
Cho đến khi bọn họ đi đến nơi bán đồ lót, Tân Nguyệt nhìn thấy đồ lót nam treo trên kệ.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, xoay đầu nói với Trần Giang Dã: “Tôi mới nhớ ra, sao không thấy cậu phơi đồ lót, cậu mang theo rất nhiều quần lót mặc một lần rồi vứt hả?”
Dứt lời, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trần Giang Dã. Không phải ngạc nhiên, không phải nghi hoặc, là hoàn toàn kinh hoàng.
“Tân Nguyệt, con mẹ nó cô có bệnh hả, có nữ sinh nào sẽ chú ý đến việc đàn ông có phơi quần lót hay không?”
Cậu bị Tân Nguyệt mắng chửi vài lần có bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chửi Tân Nguyệt có bệnh.
Tân Nguyệt không nghĩ như vậy còn dùng vẻ mặt hiển nhiên nói: “Quần lót của đàn ông trong thôn đều được phơi trong đập, rất dễ dàng nhìn thấy đó thôi.”
Cô còn nhắc nhở cậu: “Cho nên cậu mang rất nhiều quần lót mặc xong liền vứt hả? Cậu còn chưa trả lời tôi.”
“艹!”
Trần Giang Dã chửi thầm, mở miệng, chốc lát trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
“Cô nghĩ sao, chẳng lẽ ông đây không thay quần lót?”
Cuối cùng cậu vẫn trả lời, bởi vì trải qua cú sốc cậu mới phát hiện không có gì phải kinh hoàng cả, Tân Nguyệt lúc nào cũng khiến người khác kinh ngạc.
Ban đầu lý do khiến cậu sa vào bên trong, là bởi vì cô không chơi bài theo lẽ thường.
Cô khiến cậu cảm thấy thú vị, nhưng cậu tuyệt đối không phải là nhất thời mới lạ.
Lúc này, Tân Nguyệt lại hỏi: “Tôi lúc nào cũng tò mò, người có tiền như bọn cậu đều thế này hả?”
Cô thật sự rất tò mò, không phải muốn khiến cậu vui vẻ, phán đoán có rất nhiều người từ các gia đình bình thường đều thắc mắc câu hỏi này.
Đáng tiếc người có tiền cũng không thể giải thích thắc mắc này của cô.
“Mẹ nó tôi làm sao biết được người khác có mặc quần lót một lần hay không.”
Rất có đạo lý.
Tân Nguyệt sờ má: “Vậy nhà cậu thì sao? Có mặc quần lót một lần không?”
Đôi mắt đen láy của Trần Giang Dã nhìn cô không chớp mắt, trong mắt cậu có một ngọn lửa u ám, sau khi quấn lưỡi quanh miệng, cậu nhéo mặt cô, kéo lại gần.
“Cô rất tò mò về người giàu phải không?”
Cậu dùng lực nghiến răng, “Nếu không tôi dẫn cô lên Thượng Hải, thỏa mãn trí tò mò của cô?”
Nhan sắc của hai người đứng chung với nhau tỷ suất thu về là 100%, dàn dựng thể loại phim thần tượng này lại càng bắt mắt, tỷ suất thu về là 200%.
Trần Giang Dã hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cậu hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Tân Nguyệt biết mình đã đùa với lửa, bị cậu bóp miệng thành con cá cũng vội vàng nói: “Vậy thì không cần đâu.”
Cô đẩy cậu ra, chỉ tiệm đồ lót ở bên cạnh: “Tôi đi mua đồ lót, cậu đợi tôi.”
Nói xong mau chóng rời đi.
Trần Giang Dã vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt đen kịt của cậu vẫn luôn dõi theo cô, như thể báo thù, cũng muốn quang minh chính đại tò mò về đồ lót của cô.
Tân Nguyệt ở bên trong bắt gặp ánh mắt của cậu, nhăn mũi, quay lưng lại với cậu để chọn đồ lót, đáng tiếc khi nhân viên phục vụ gói hàng cho cô, Trần Giang Dã nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy những chiếc quần lót kia, Trần Giang Dã cười khẩy một tiếng.
Đừng nhìn vài người có khuôn mặt thanh lạnh, sau lưng mặc toàn là quần lót dâu tây màu hồng.
Tân Nguyệt hoàn toàn không biết rằng đã để lộ đồ lót của mình, cô thản nhiên bước ra khỏi tiệm với chiếc túi mờ đục.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Thời gian có lẽ không sớm nữa, đi ăn cơm thôi, tôi mời.”
“Cậu muốn ăn món gì?”
Trần Giang Dã thờ ơ trả lời: “Tùy.”
“Là cậu nói đấy.”
“Ừm.”
“Vậy đi theo tôi.”
Tân Nguyệt dẫn cậu đến một nhà hàng ẩm thực Giang Hồ tên “Ma Lạt Quán”.
Ẩm thực Giang Hồ nổi tiếng là cay và tê.
Trần Giang Dã lạnh lùng liếc nhìn Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, cô cố ý đúng không?”
Trong số những thành phố sợ ăn cay nhất, Thượng Hải có tiếng đứng đầu bảng.
Mặc dù Trần Giang Dã không sợ ăn cay, nhưng cũng không thể ăn quá cay.
Tân Nguyệt gật đầu, dứt khoát thừa nhận: “Ừm, ai bảo cậu nói tùy.”
Trần Giang Dã nghiến hàm: “Cô còn muốn trở về nữa không?”
Tân Nguyệt bĩu môi, cô lại cười trừ với cậu: “Chọc cậu thôi, tôi muốn dẫn cậu đến nhà hàng ở bên cạnh, đồ nướng của tiệm này nghe nói rất ngon.”
Tân Nguyệt nghe nhiều bạn học nhắc đến nhà hàng này, cô không có bạn bè nên cũng chưa từng hẹn ai đến đây ăn, quả thật cô rất muốn ăn.
Hương vị của nồi khô của nhà hàng này không tệ, mặc dù hơi cay nhưng Trần Giang Dã cũng ăn không ít, hai người ăn hết sạch phần trung của một người.
Sau khi ăn xong Tân Nguyệt đi thanh toán.
“Ông chủ hết bao nhiêu vậy?”
“Bàn của bọn cháu đã thanh toán rồi.”
Tân Nguyệt một mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn Trần Giang Dã: “Cậu thanh toán khi nào vậy?”
Rõ ràng lần này cậu không ra ngoài hút thuốc giữa chừng.
Trần Giang Dã dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn cô: “Trên bàn có mã thanh toán.”
Tân Nguyệt: ……
“Bao nhiêu tiền, tôi trả cậu.” Tân Nguyệt móc tiền trong túi ra.
Trần Giang Dã: “Tôi thèm vài đồng tiền đó của cô?”
“Cậu thèm hay không là một chuyện, tôi đưa hay không là một chuyện, tôi không muốn nợ cậu.”
Nghe cô nói câu cuối cùng, Trần Giang Dã bật cười từ trong cổ họng.
Cậu đút tay vào quần đi về phía cô, nhìn cô một cách kiên định, giống như muốn cô nghe rõ, nói từng câu từng chữ với cô:
“Tôi chính là muốn cô nợ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.