Chương 27: Mong muốn
Quỳ Bảo Thất
26/02/2023
Cơn gió vào sáng sớm đung đưa, lá cây xào xạc, đêm qua trời lại mưa, núi rừng như được gột rửa trở nên tươi tốt hơn.
Tân Nguyệt đẩy cửa, không khí mang theo mùi mưa xộc thẳng vào mặt, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Lại mở mắt ra, cô theo thói quen nhìn về hướng nào đó.
Chỉ là theo quán tính nhàn nhạt liếc mắt một cái, không ngờ đụng phải một đôi mắt thâm thúy.
Thời gian như đang kéo dài vô tận trong giây phút này, người đó ngắm nhìn cô, như thể đang mỉm cười.
Niềm vui chợt thoáng qua.
Trong ánh nhìn hơi mơ hồ, Tân Nguyệt nhìn thấy cậu đột nhiên nghiêng người qua cửa sổ, sau đó nhảy xuống ban công giống như lần trước.
Mặc dù cô đã nhìn thấy cậu nhảy qua như vậy một lần, nhưng lồng ngực của Tân Nguyệt vẫn nặng nề vang lên “bộp” một tiếng, trái tim nhảy lên.
Tân Nguyệt biết cậu muốn qua đây, không đợi cậu gõ cửa cô đã mở cửa sẵn cho cậu.
Khi cô mở cửa, Trần Giang Dã vẫn còn cách cánh cửa một hoặc hai mét, đi về phía cô với khuôn mặt ngái ngủ, dưới mắt có một bóng đen nặng trĩu, như thể cả một đêm cậu không ngủ.
Đêm qua Tân Nguyệt cũng không ngủ say giấc, nhưng ít nhiều cô cũng chợp mắt một lúc, còn Trần Giang Dã giống như cả đêm cũng không nhắm mắt, mí mắt còn xuất hiện thêm một lớp.
“Tối qua cậu không ngủ hả?” Tân Nguyệt hỏi cậu.
“Ở cùng với hai con quỷ say rượu, ngủ thế nào được?”
Vì hút quá nhiều thuốc mà giọng của cậu trở nên khàn và thấp, lộ ra vẻ lười biếng buồn ngủ.
Tân Nguyệt không biết giọng nói của cậu là do hút thuốc quá nhiều mới như vậy, hay là do mất ngủ: “Vậy cậu còn không tìm nơi nào để ngủ bù?”
“Không ngủ nữa.”
Cậu dừng lại ở trước mặt Tân Nguyệt, “Sáng nay cô ăn món gì? Mì?”
“Mì.”
“Nấu cho tôi một bát.”
Tân Nguyệt hơi nhướng nửa lông mày, cảm thấy người này gần như coi nơi đây là nhà của mình rồi.
“Không được?” Trần Giang Dã cũng nhướng nửa bên lông mày.
“Tất nhiên là được.”
Tân Nguyệt buông tay cầm nắm cửa, nhấc nó lên và làm động tác “Mời”, “Mời vào, ân nhân cứu mạng của tôi.”
Trần Giang Dã nhếch môi lên, đi vào nhà.
“Vào nhà cậu nói nhỏ tiếng một chút, cha tôi và Kiều Ngữ còn đang ngủ.”
Trần Giang Dã gật đầu.
Sau khi vào nhà, Tân Nguyệt bắt đầu rửa nồi.
Đổ hai gáo nước vào nồi, tiếp theo, Tân Nguyệt đi vòng quanh bếp, chặt thêm củi cho vào lò.
Hai người giữ yên lặng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng củi cháy “rắc rắc”.
Ánh đèn mờ ảo trong nhà chiếu khắp sàn nhà, vẽ nên ranh giới rõ ràng giữa hai bên, nửa sáng nửa tối.
Trần Giang Dã dựa vào bức tường bên cạnh nhìn Tân Nguyệt, ánh sáng đổ bóng lên mặt, khiến người khác nhìn không rõ vẻ mặt của cậu bây giờ.
Tân Nguyệt biết cậu đang nhìn mình, cô quay đầu lại để không lọt vào ánh mắt của cậu, từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt, hơi xuất thần.
Tối qua một đêm mất ngủ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, mà trong đó có rất nhiều suy nghĩ đều là tưởng tượng.
Ví dụ, Đại Học Y Khoa Tân Hải cách Thượng Hải không xa, liệu sau này bọn họ có thể gặp lại nhau không? Lại ví dụ, cậu sẽ quay lại nơi này không……toàn là những suy nghĩ tưởng tượng như vậy.
Cô vừa suy nghĩ, vừa liên tục đánh vỡ những tưởng tượng này.
Rõ ràng biết là hy vọng hão huyền, nhưng vẫn không khỏi dệt đi dệt lại những ước mơ khó thành.
Thẳng đến khi vài tia nắng bình minh ló dạng qua khung cửa sổ, cô mới quyết định quay trở về thực tại.
Trong thế giới hiện thực này có cậu ở trong đó.
Cô thật sự rất muốn ôm cậu, hôn nhau nồng nhiệt, chạy nhảy giữa núi rừng, hóng gió mát như trong tưởng tượng.
Đây là việc cô có thể làm được, cũng có thể là cô không làm được.
Mập mờ với cậu, đã là quyết định táo bạo nhất mà cô có thể làm.
Cô hy vọng cậu cũng như vậy, không tiếp tục đến gần nữa.
Bọn họ còn lại một tháng, nếu như cậu nói thẳng ra, vậy thì đến một tháng cũng không có nữa.
“Nước sôi rồi.”
Tân Nguyệt định thần, liếc nhìn Trần Giang Dã ở bên cạnh, đứng dậy nhìn xuống nồi.
“Lần này cậu ăn bao nhiêu?”
“Bốn gói.”
Tân Nguyệt kinh ngạc: “Cậu có thể ăn hết nhiều như vậy?”
Mặc dù các nam sinh ở độ tuổi này ăn rất nhiều, nhưng một lần có thể ăn bốn gói mì vẫn là hiếm có, trong lớp cô có một nam sinh họ “Vương” bởi vì lúc nào cũng ăn bốn bát mì mà được mọi người đặt biệt danh là “Vương Tứ Lượng.”
Trần Giang Dã khẳng định trả lời cô: “Có thể ăn hết.”
Tân Nguyệt thở dài, một người có thể ăn hết bốn gói mì trong một bữa, sợ là mỗi bữa phải ăn thức ăn chính mới no, kết quả đến nơi này chỉ toàn là ăn vặt.
Cô do dự một lúc, quay đầu nói với cậu: “Nếu không……sau này mỗi ngày cậu đều qua nhà tôi ăn cơm?”
Trần Giang Dã phát ra một tiếng cười từ trong khoang mũi, khóe miệng của cậu cũng nhếch lên theo: “Vậy xem như cô trả cho tôi một ân tình.”
Tân Nguyệt cũng mỉm cười: “Thành giao.”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không một ai chú ý tới có một người đang chậm rãi lui về phía sau bức tường.
Kiều Ngữ vốn muốn đi vệ sinh, không ngờ nhìn thấy một màn hai người bốn mắt nhìn nhau cười.
Cô không muốn làm phiền, cũng không cố ý nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, lặng lẽ trở về phòng.
“Hôm nay cô làm gì vậy?”
“Buổi sáng học bài, học chiều cắt cỏ cho heo.”
“Luôn không hỏi cô.”
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, đồng tử nặng trĩu, “Thành tích của cô rất tốt?”
Tân Nguyệt vừa nhóm lửa vừa trả lời cậu: “Tạm được.”
“Tạm được là ý gì?”
Tân Nguyệt khựng lại, đáp lại cậu sau khi suy nghĩ hai giây: “Nếu như cả năm lớp 12 không bị phân tâm, không xảy ra sự cố nào thì có thể thi được 678.”
Tổng điểm của mỗi nơi không giống nhau, Trần Giang Dã không có khái niệm nào về điểm số này.
“678 điểm là ở trình độ nào?”
Tân Nguyệt liếc cậu một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt, nhàn nhạt nói: “Năm nay điểm xét tuyển của Thanh Hoa ở Tứ Xuyên là 682 điểm.”
Nghe thấy vậy, mí mắt của Trần Giang Dã co giật.
“Cho nên cô dự định thi Thanh Hoa.”
“Không có dự định đó.”
Trần Giang Dã hơi hoài nghi: “Vậy Bắc Đại?”
Tân Nguyệt lắc đầu: “Tôi muốn thi chuyên ngành nhãn khoa của Đại học Y Khoa Tân Hải, khoa mắt là chuyên ngành hàng đầu của họ, điểm xét tuyển không chênh lệch nhiều so với Đại học Thanh Hoa.”
Trần Giang Dã cau mày: “Bây giờ cứ dăm ba bữa là xảy ra các vấn đề bạo lực với bác sĩ, cô còn muốn làm bác sĩ?”
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn cậu: “Ngày nào cũng có tai nạn xe, tại sao cậu còn lái xe?”
“……”
Trần Giang Dã bị chặn họng.
Tân Nguyệt cười, xoay đầu lại tiếp tục nhóm lửa.
“Tôi chỉ là tò mò.”
Trần Giang Dã ngừng lại, tiếp tục nói, “Tại sao cô muốn làm bác sĩ.”
Nghe thấy hai chữ “Tò mò”, Tân Nguyệt ngẩn ra trong giây lát, bởi vì hôm qua cậu nói với cô câu đó:
“Cô có thể tò mò về tôi.”
Bây giờ nhớ ra, cô vẫn cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Đầu óc của cô cũng choáng váng, thuận miệng nói ra: “Cậu cũng có lúc tò mò về tôi.”
Đợi khi cô phản ứng lại nhận ra mình đã lỡ miệng, tiếng cười trầm thấp của Trần Giang Dã đã vang lên bên tai cô.
“Tôi lúc nào cũng tò mò về cô.” Cùng với giọng nói lười biếng và ý cười lọt vào tai, hơi thở của Tân Nguyệt đột nhiên bị đình trệ.
Thời kỳ mập mờ, có một vài lời còn khiến người khác rung động hơn là lời tỏ tình.
Đó là một loại tiếp xúc cực kỳ vi diệu.
“Mì sắp nhão rồi.”
Giọng nói của Trần Giang Dã lại truyền đến lần nữa, ý cười còn rõ hơn lúc nãy.
Tân Nguyệt đỏ mặt.
Mà cô không biết, còn cho rằng nhiệt độ trên mặt là hơi nóng từ ngọn lửa.
Cô càng không biết, người bên cạnh đứng nhìn cô đỏ mặt từng chút một, lại từng chút nhếch khóe miệng lên cao như thế nào.
Bởi vì cô không dám nhìn cậu.
Nếu cô nhìn một cái, khuôn mặt của cô sẽ còn nóng bừng hơn.
Có một nụ cười trêu chọc treo trên khóe miệng của cậu, quá sức mê hoặc.
Mì trong nồi được gắp ra, bình thường gắp bốn năm lần là có thể gắp xong, lần này Tân Nguyệt phải gắp hơn mười lần.
Cô muộn màng nhận ra mặt mình nóng bừng vì cậu, đợi nhiệt độ gần hạ xuống cô mới quay đầu nhìn cậu.
“Mì của cậu.”
Cô đưa bát có bốn gói mì cho cậu.
“Cảm ơn.”
“Trả ân tình cho cậu, không cần nói cảm ơn.”
Trần Giang Dã liếc mắt qua: “Nhất định muốn phân rõ ràng như vậy?”
Tân Nguyệt không trả lời, trầm mặc bưng bát mì qua bàn.
Trần Giang Dã mỉm cười, đi qua theo.
Ngồi xuống ăn hai ngụm mì, Trần Giang Dã thản nhiên phá vỡ sự im lặng: “Cho nên rốt cuộc tại sao cô muốn làm bác sĩ, cô còn chưa nói.”
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu lại cố chấp với lý do này, bác sĩ là một nghề thiêng liêng và khao khát của nhiều người, lại không phải là một nghề hiếm gặp, cho dù cô không bị mất đi thị giác, có lẽ cô cũng muốn trở thành bác sĩ.
Cô do dự một lúc lâu, kể cho cậu nghe chuyện bị mù trước đây.
“Sau khi xảy ra tai nạn tôi bị mù hai tháng, nếu như không phải may mắn gặp một bác sĩ giỏi, bây giờ có lẽ tôi là người mù.”
Khi nghe thấy cô nói ra hai chữ “Bị mù”, tốc độ ăn của Trần Giang Dã đột nhiên chậm lại, lông mày của cậu ngay lập tức nhíu chặt.
“Cho nên cô muốn trở thành một bác sĩ nhãn khoa?” Cậu trầm giọng hỏi.
“Ừm.”
Trần Giang Dã không tiếp tục truy hỏi nữa, vùi đầu tăng tốc độ ăn mì.
Cậu đột nhiên trầm mặc khiến Tân Nguyệt có chút kỳ lạ, nghi hoặc nhìn cậu mấy lần, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó, lông mày cau chặt, ăn mì với tốc độ nhanh bất thường, một bát mì bốn gói chưa được bao lâu đã bị cậu ăn hết sạch.
Tân Nguyệt không muốn một lát nữa cậu ăn xong sẽ nhìn mình ăn, cũng tăng tốc độ ăn mì.
Cuối cùng, hai người ăn hết bát mì của mình cùng một lúc, lại đồng thời ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tân Nguyệt sững sờ.
Mà Trần Giang Dã giơ bát về phía cô trong khi cô đang ngây người ra, hếch cằm lên, như ra hiệu cho cô cũng cầm bát lên.
“Gì vậy?”
“Xem như đây là rượu.”
Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: “Chúc cô trở thành bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất.”
Tân Nguyệt lại sững người, đôi mắt của cô mở to kinh ngạc.
Lời nói có sức mạnh, đặc biệt là khi bất ngờ.
Trần Giang Dã là người hầu hết thời gian đều cho người ta cảm giác rằng cậu không có hoài niệm và kỳ vọng đối với thế giới này, dường như không có phương hướng trong cuộc sống, cũng không có lý tưởng, chỉ sống tạm bợ qua ngày.
Cho nên, khi những lời như vậy thốt ra khỏi miệng cậu, có một cảm giác nóng bỏng không thể giải thích được.
Hình như……cậu cũng đã tìm thấy phương hướng và lý tưởng của mình ở nơi hoang vu này.
Mí mắt của Tân Nguyệt có chút nóng, trái tim cũng trở nên kịch liệt mà không có lý do.
Không phải là không có lý do――
Người cô thích, cô hy vọng cậu ấy trở nên tốt hơn.
“Vậy tôi cũng chúc cậu……”
Cô cầm bát lên, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo.
Bế tắc, cô chỉ có thể hỏi cậu, “Tôi nên chúc cậu thế nào thì được?”
Câu hỏi này dường như cũng làm khó Trần Giang Dã, thậm chí khiến cậu sững sờ trong chốc lát.
“Chúc tôi……”
Một lúc sau, cậu khẽ hé môi, ánh mắt dán chặt trên người cô.
“Chúc tôi được như ước nguyện.”
Vào buổi sáng tinh mơ, đôi mắt vốn luôn đen kịt của cậu như bừng bừng ngọn lửa, nóng bỏng.
Xuyên qua ánh mắt của cậu, Tân Nguyệt nhìn thấy hình bóng của mình.
Trái tim của cô bắt đầu co thắt lại.
Trực giác nói với cô――
Mong muốn của cậu, dường như có liên quan đến cô.
Nhưng cô hy vọng đây là cô tự mình đa mình.
Có điều, cho dù có liên quan đến cô hay không, cô vẫn hy vọng cậu được như ước nguyện. Người giống như cậu, nên nhận được mọi người như cậu mongmuốn.
Cô hít sâu một hơi, đường viền cổ áo xinh đẹp nhô lên.
Đối diện với ánh mắt của cậu, cô không né tránh, chân thành chúc cậu:
“Chúc cậu mọi thứ được như ý nguyện.”
_____________
Lời của tác giả:
Trần Giang Dã sẽ được như ý nguyện, chúng ta cũng vậy.
Tân Nguyệt đẩy cửa, không khí mang theo mùi mưa xộc thẳng vào mặt, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Lại mở mắt ra, cô theo thói quen nhìn về hướng nào đó.
Chỉ là theo quán tính nhàn nhạt liếc mắt một cái, không ngờ đụng phải một đôi mắt thâm thúy.
Thời gian như đang kéo dài vô tận trong giây phút này, người đó ngắm nhìn cô, như thể đang mỉm cười.
Niềm vui chợt thoáng qua.
Trong ánh nhìn hơi mơ hồ, Tân Nguyệt nhìn thấy cậu đột nhiên nghiêng người qua cửa sổ, sau đó nhảy xuống ban công giống như lần trước.
Mặc dù cô đã nhìn thấy cậu nhảy qua như vậy một lần, nhưng lồng ngực của Tân Nguyệt vẫn nặng nề vang lên “bộp” một tiếng, trái tim nhảy lên.
Tân Nguyệt biết cậu muốn qua đây, không đợi cậu gõ cửa cô đã mở cửa sẵn cho cậu.
Khi cô mở cửa, Trần Giang Dã vẫn còn cách cánh cửa một hoặc hai mét, đi về phía cô với khuôn mặt ngái ngủ, dưới mắt có một bóng đen nặng trĩu, như thể cả một đêm cậu không ngủ.
Đêm qua Tân Nguyệt cũng không ngủ say giấc, nhưng ít nhiều cô cũng chợp mắt một lúc, còn Trần Giang Dã giống như cả đêm cũng không nhắm mắt, mí mắt còn xuất hiện thêm một lớp.
“Tối qua cậu không ngủ hả?” Tân Nguyệt hỏi cậu.
“Ở cùng với hai con quỷ say rượu, ngủ thế nào được?”
Vì hút quá nhiều thuốc mà giọng của cậu trở nên khàn và thấp, lộ ra vẻ lười biếng buồn ngủ.
Tân Nguyệt không biết giọng nói của cậu là do hút thuốc quá nhiều mới như vậy, hay là do mất ngủ: “Vậy cậu còn không tìm nơi nào để ngủ bù?”
“Không ngủ nữa.”
Cậu dừng lại ở trước mặt Tân Nguyệt, “Sáng nay cô ăn món gì? Mì?”
“Mì.”
“Nấu cho tôi một bát.”
Tân Nguyệt hơi nhướng nửa lông mày, cảm thấy người này gần như coi nơi đây là nhà của mình rồi.
“Không được?” Trần Giang Dã cũng nhướng nửa bên lông mày.
“Tất nhiên là được.”
Tân Nguyệt buông tay cầm nắm cửa, nhấc nó lên và làm động tác “Mời”, “Mời vào, ân nhân cứu mạng của tôi.”
Trần Giang Dã nhếch môi lên, đi vào nhà.
“Vào nhà cậu nói nhỏ tiếng một chút, cha tôi và Kiều Ngữ còn đang ngủ.”
Trần Giang Dã gật đầu.
Sau khi vào nhà, Tân Nguyệt bắt đầu rửa nồi.
Đổ hai gáo nước vào nồi, tiếp theo, Tân Nguyệt đi vòng quanh bếp, chặt thêm củi cho vào lò.
Hai người giữ yên lặng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng củi cháy “rắc rắc”.
Ánh đèn mờ ảo trong nhà chiếu khắp sàn nhà, vẽ nên ranh giới rõ ràng giữa hai bên, nửa sáng nửa tối.
Trần Giang Dã dựa vào bức tường bên cạnh nhìn Tân Nguyệt, ánh sáng đổ bóng lên mặt, khiến người khác nhìn không rõ vẻ mặt của cậu bây giờ.
Tân Nguyệt biết cậu đang nhìn mình, cô quay đầu lại để không lọt vào ánh mắt của cậu, từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt, hơi xuất thần.
Tối qua một đêm mất ngủ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, mà trong đó có rất nhiều suy nghĩ đều là tưởng tượng.
Ví dụ, Đại Học Y Khoa Tân Hải cách Thượng Hải không xa, liệu sau này bọn họ có thể gặp lại nhau không? Lại ví dụ, cậu sẽ quay lại nơi này không……toàn là những suy nghĩ tưởng tượng như vậy.
Cô vừa suy nghĩ, vừa liên tục đánh vỡ những tưởng tượng này.
Rõ ràng biết là hy vọng hão huyền, nhưng vẫn không khỏi dệt đi dệt lại những ước mơ khó thành.
Thẳng đến khi vài tia nắng bình minh ló dạng qua khung cửa sổ, cô mới quyết định quay trở về thực tại.
Trong thế giới hiện thực này có cậu ở trong đó.
Cô thật sự rất muốn ôm cậu, hôn nhau nồng nhiệt, chạy nhảy giữa núi rừng, hóng gió mát như trong tưởng tượng.
Đây là việc cô có thể làm được, cũng có thể là cô không làm được.
Mập mờ với cậu, đã là quyết định táo bạo nhất mà cô có thể làm.
Cô hy vọng cậu cũng như vậy, không tiếp tục đến gần nữa.
Bọn họ còn lại một tháng, nếu như cậu nói thẳng ra, vậy thì đến một tháng cũng không có nữa.
“Nước sôi rồi.”
Tân Nguyệt định thần, liếc nhìn Trần Giang Dã ở bên cạnh, đứng dậy nhìn xuống nồi.
“Lần này cậu ăn bao nhiêu?”
“Bốn gói.”
Tân Nguyệt kinh ngạc: “Cậu có thể ăn hết nhiều như vậy?”
Mặc dù các nam sinh ở độ tuổi này ăn rất nhiều, nhưng một lần có thể ăn bốn gói mì vẫn là hiếm có, trong lớp cô có một nam sinh họ “Vương” bởi vì lúc nào cũng ăn bốn bát mì mà được mọi người đặt biệt danh là “Vương Tứ Lượng.”
Trần Giang Dã khẳng định trả lời cô: “Có thể ăn hết.”
Tân Nguyệt thở dài, một người có thể ăn hết bốn gói mì trong một bữa, sợ là mỗi bữa phải ăn thức ăn chính mới no, kết quả đến nơi này chỉ toàn là ăn vặt.
Cô do dự một lúc, quay đầu nói với cậu: “Nếu không……sau này mỗi ngày cậu đều qua nhà tôi ăn cơm?”
Trần Giang Dã phát ra một tiếng cười từ trong khoang mũi, khóe miệng của cậu cũng nhếch lên theo: “Vậy xem như cô trả cho tôi một ân tình.”
Tân Nguyệt cũng mỉm cười: “Thành giao.”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không một ai chú ý tới có một người đang chậm rãi lui về phía sau bức tường.
Kiều Ngữ vốn muốn đi vệ sinh, không ngờ nhìn thấy một màn hai người bốn mắt nhìn nhau cười.
Cô không muốn làm phiền, cũng không cố ý nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, lặng lẽ trở về phòng.
“Hôm nay cô làm gì vậy?”
“Buổi sáng học bài, học chiều cắt cỏ cho heo.”
“Luôn không hỏi cô.”
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, đồng tử nặng trĩu, “Thành tích của cô rất tốt?”
Tân Nguyệt vừa nhóm lửa vừa trả lời cậu: “Tạm được.”
“Tạm được là ý gì?”
Tân Nguyệt khựng lại, đáp lại cậu sau khi suy nghĩ hai giây: “Nếu như cả năm lớp 12 không bị phân tâm, không xảy ra sự cố nào thì có thể thi được 678.”
Tổng điểm của mỗi nơi không giống nhau, Trần Giang Dã không có khái niệm nào về điểm số này.
“678 điểm là ở trình độ nào?”
Tân Nguyệt liếc cậu một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt, nhàn nhạt nói: “Năm nay điểm xét tuyển của Thanh Hoa ở Tứ Xuyên là 682 điểm.”
Nghe thấy vậy, mí mắt của Trần Giang Dã co giật.
“Cho nên cô dự định thi Thanh Hoa.”
“Không có dự định đó.”
Trần Giang Dã hơi hoài nghi: “Vậy Bắc Đại?”
Tân Nguyệt lắc đầu: “Tôi muốn thi chuyên ngành nhãn khoa của Đại học Y Khoa Tân Hải, khoa mắt là chuyên ngành hàng đầu của họ, điểm xét tuyển không chênh lệch nhiều so với Đại học Thanh Hoa.”
Trần Giang Dã cau mày: “Bây giờ cứ dăm ba bữa là xảy ra các vấn đề bạo lực với bác sĩ, cô còn muốn làm bác sĩ?”
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn cậu: “Ngày nào cũng có tai nạn xe, tại sao cậu còn lái xe?”
“……”
Trần Giang Dã bị chặn họng.
Tân Nguyệt cười, xoay đầu lại tiếp tục nhóm lửa.
“Tôi chỉ là tò mò.”
Trần Giang Dã ngừng lại, tiếp tục nói, “Tại sao cô muốn làm bác sĩ.”
Nghe thấy hai chữ “Tò mò”, Tân Nguyệt ngẩn ra trong giây lát, bởi vì hôm qua cậu nói với cô câu đó:
“Cô có thể tò mò về tôi.”
Bây giờ nhớ ra, cô vẫn cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Đầu óc của cô cũng choáng váng, thuận miệng nói ra: “Cậu cũng có lúc tò mò về tôi.”
Đợi khi cô phản ứng lại nhận ra mình đã lỡ miệng, tiếng cười trầm thấp của Trần Giang Dã đã vang lên bên tai cô.
“Tôi lúc nào cũng tò mò về cô.” Cùng với giọng nói lười biếng và ý cười lọt vào tai, hơi thở của Tân Nguyệt đột nhiên bị đình trệ.
Thời kỳ mập mờ, có một vài lời còn khiến người khác rung động hơn là lời tỏ tình.
Đó là một loại tiếp xúc cực kỳ vi diệu.
“Mì sắp nhão rồi.”
Giọng nói của Trần Giang Dã lại truyền đến lần nữa, ý cười còn rõ hơn lúc nãy.
Tân Nguyệt đỏ mặt.
Mà cô không biết, còn cho rằng nhiệt độ trên mặt là hơi nóng từ ngọn lửa.
Cô càng không biết, người bên cạnh đứng nhìn cô đỏ mặt từng chút một, lại từng chút nhếch khóe miệng lên cao như thế nào.
Bởi vì cô không dám nhìn cậu.
Nếu cô nhìn một cái, khuôn mặt của cô sẽ còn nóng bừng hơn.
Có một nụ cười trêu chọc treo trên khóe miệng của cậu, quá sức mê hoặc.
Mì trong nồi được gắp ra, bình thường gắp bốn năm lần là có thể gắp xong, lần này Tân Nguyệt phải gắp hơn mười lần.
Cô muộn màng nhận ra mặt mình nóng bừng vì cậu, đợi nhiệt độ gần hạ xuống cô mới quay đầu nhìn cậu.
“Mì của cậu.”
Cô đưa bát có bốn gói mì cho cậu.
“Cảm ơn.”
“Trả ân tình cho cậu, không cần nói cảm ơn.”
Trần Giang Dã liếc mắt qua: “Nhất định muốn phân rõ ràng như vậy?”
Tân Nguyệt không trả lời, trầm mặc bưng bát mì qua bàn.
Trần Giang Dã mỉm cười, đi qua theo.
Ngồi xuống ăn hai ngụm mì, Trần Giang Dã thản nhiên phá vỡ sự im lặng: “Cho nên rốt cuộc tại sao cô muốn làm bác sĩ, cô còn chưa nói.”
Tân Nguyệt không biết tại sao cậu lại cố chấp với lý do này, bác sĩ là một nghề thiêng liêng và khao khát của nhiều người, lại không phải là một nghề hiếm gặp, cho dù cô không bị mất đi thị giác, có lẽ cô cũng muốn trở thành bác sĩ.
Cô do dự một lúc lâu, kể cho cậu nghe chuyện bị mù trước đây.
“Sau khi xảy ra tai nạn tôi bị mù hai tháng, nếu như không phải may mắn gặp một bác sĩ giỏi, bây giờ có lẽ tôi là người mù.”
Khi nghe thấy cô nói ra hai chữ “Bị mù”, tốc độ ăn của Trần Giang Dã đột nhiên chậm lại, lông mày của cậu ngay lập tức nhíu chặt.
“Cho nên cô muốn trở thành một bác sĩ nhãn khoa?” Cậu trầm giọng hỏi.
“Ừm.”
Trần Giang Dã không tiếp tục truy hỏi nữa, vùi đầu tăng tốc độ ăn mì.
Cậu đột nhiên trầm mặc khiến Tân Nguyệt có chút kỳ lạ, nghi hoặc nhìn cậu mấy lần, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó, lông mày cau chặt, ăn mì với tốc độ nhanh bất thường, một bát mì bốn gói chưa được bao lâu đã bị cậu ăn hết sạch.
Tân Nguyệt không muốn một lát nữa cậu ăn xong sẽ nhìn mình ăn, cũng tăng tốc độ ăn mì.
Cuối cùng, hai người ăn hết bát mì của mình cùng một lúc, lại đồng thời ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Tân Nguyệt sững sờ.
Mà Trần Giang Dã giơ bát về phía cô trong khi cô đang ngây người ra, hếch cằm lên, như ra hiệu cho cô cũng cầm bát lên.
“Gì vậy?”
“Xem như đây là rượu.”
Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: “Chúc cô trở thành bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất.”
Tân Nguyệt lại sững người, đôi mắt của cô mở to kinh ngạc.
Lời nói có sức mạnh, đặc biệt là khi bất ngờ.
Trần Giang Dã là người hầu hết thời gian đều cho người ta cảm giác rằng cậu không có hoài niệm và kỳ vọng đối với thế giới này, dường như không có phương hướng trong cuộc sống, cũng không có lý tưởng, chỉ sống tạm bợ qua ngày.
Cho nên, khi những lời như vậy thốt ra khỏi miệng cậu, có một cảm giác nóng bỏng không thể giải thích được.
Hình như……cậu cũng đã tìm thấy phương hướng và lý tưởng của mình ở nơi hoang vu này.
Mí mắt của Tân Nguyệt có chút nóng, trái tim cũng trở nên kịch liệt mà không có lý do.
Không phải là không có lý do――
Người cô thích, cô hy vọng cậu ấy trở nên tốt hơn.
“Vậy tôi cũng chúc cậu……”
Cô cầm bát lên, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo.
Bế tắc, cô chỉ có thể hỏi cậu, “Tôi nên chúc cậu thế nào thì được?”
Câu hỏi này dường như cũng làm khó Trần Giang Dã, thậm chí khiến cậu sững sờ trong chốc lát.
“Chúc tôi……”
Một lúc sau, cậu khẽ hé môi, ánh mắt dán chặt trên người cô.
“Chúc tôi được như ước nguyện.”
Vào buổi sáng tinh mơ, đôi mắt vốn luôn đen kịt của cậu như bừng bừng ngọn lửa, nóng bỏng.
Xuyên qua ánh mắt của cậu, Tân Nguyệt nhìn thấy hình bóng của mình.
Trái tim của cô bắt đầu co thắt lại.
Trực giác nói với cô――
Mong muốn của cậu, dường như có liên quan đến cô.
Nhưng cô hy vọng đây là cô tự mình đa mình.
Có điều, cho dù có liên quan đến cô hay không, cô vẫn hy vọng cậu được như ước nguyện. Người giống như cậu, nên nhận được mọi người như cậu mongmuốn.
Cô hít sâu một hơi, đường viền cổ áo xinh đẹp nhô lên.
Đối diện với ánh mắt của cậu, cô không né tránh, chân thành chúc cậu:
“Chúc cậu mọi thứ được như ý nguyện.”
_____________
Lời của tác giả:
Trần Giang Dã sẽ được như ý nguyện, chúng ta cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.